Chương 2:
Tê Chẩm Do Miên
02/07/2024
Trên màn hình, đối thủ vừa đánh xong đang spam kênh chat riêng, tức giận hỏi cô có phải đang bật auto hack không. Thế nhưng sau khi anh ta được người khác nhắc xem ID của Phương Diệp Tâm, lập tức nín họng.
“À à, tôi nhớ ra rồi, là trò ‘Bị đồ tể dí theo chém trong mê cung’. Không phải chứ, bà chơi trò này 2 năm rồi không thấy chán hả? Chung Yểu tán dóc.
“Mình đang dựa vào nó để kiếm cơm đây. Huống hồ tháng này nó còn vừa nâng cấp thêm độ khó mới, rất có tính khiêu chiến.” Phương Diệp Tâm vừa nói xong, trên màn hình lại hiện lên một yêu cầu thêm bạn. Chính là anh chàng bại tướng vừa rồi, còn note nguyên một tràng dài lời xin lỗi với Phương Diệp Tâm nữa.
Phương Diệp Tâm không đồng ý thêm bạn, nên cô chỉ trả lời đơn giản sau khi kiểm tra thời gian và nhận ra rằng đã quá nửa đêm - đúng là thời gian nghỉ ngơi rồi.
Vì vậy cô nhanh chóng tắt máy tính rồi đứng dậy. Tất nhiên, với tư cách là một người chơi game chuyên nghiệp, cô không quên lưu lại video trò chơi ngày hôm nay trước khi rời đi để ngày mai edit lại làm tư liệu sống.
Khoảnh khắc cô rời khỏi chỗ ngồi, bụng cô đúng lúng “ọt ọt”.
Đói bụng.
Phương Diệp Tâm bất đắc dĩ nhíu mày, sau đó bước ra khỏi phòng rồi bớt chút thời gian xem tin nhắn bị nhỡ trên điện thoại. Khi nhìn thấy thông báo cắt nước từ ban quản lý khu nhà, hơi thở của cô theo bản năng đã khựng lại, nhận ra đây là lần cắt nước thứ hai, lại thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, trong điện thoại lại vang lên giọng nói của Chung Yểu: "Đúng rồi, cậu lại chưa ăn cơm đúng không?Đừng ăn mì ăn liền, dạ dày cậu không tốt đâu đấy."
"Yên tâm, không có mì ăn liền, mình làm đại chút gì đó ăn thôi.” Vừa nói, Phương Diệp Tâm đã đi đến cửa phòng ngủ.
Nhà của cô đã được sửa sang lại một cách thông minh, khi cửa phòng ngủ được mở ra, cảm biến sẽ được kích hoạt, đèn trong phòng khách và bếp lần lượt sáng lên, có thể nhìn thấy nhà bếp và tủ lạnh được đặt ở lối vào của nhà bếp.
Trong căn bếp nhỏ chỉ rộng tối đa bốn mét vuông, có một chiếc tủ lạnh hai cửa lớn cao gần hai mét, thoạt nhìn trông giống như một vận động viên cường tráng đang ngồi trên một chiếc bập bênh, lạc lõng song lại vô cùng bắt mắt.
Phương Diệp Tâm nhìn chằm chằm vào chiếc tủ lạnh lớn một lúc rồi thở dài.
“À à, tôi nhớ ra rồi, là trò ‘Bị đồ tể dí theo chém trong mê cung’. Không phải chứ, bà chơi trò này 2 năm rồi không thấy chán hả? Chung Yểu tán dóc.
“Mình đang dựa vào nó để kiếm cơm đây. Huống hồ tháng này nó còn vừa nâng cấp thêm độ khó mới, rất có tính khiêu chiến.” Phương Diệp Tâm vừa nói xong, trên màn hình lại hiện lên một yêu cầu thêm bạn. Chính là anh chàng bại tướng vừa rồi, còn note nguyên một tràng dài lời xin lỗi với Phương Diệp Tâm nữa.
Phương Diệp Tâm không đồng ý thêm bạn, nên cô chỉ trả lời đơn giản sau khi kiểm tra thời gian và nhận ra rằng đã quá nửa đêm - đúng là thời gian nghỉ ngơi rồi.
Vì vậy cô nhanh chóng tắt máy tính rồi đứng dậy. Tất nhiên, với tư cách là một người chơi game chuyên nghiệp, cô không quên lưu lại video trò chơi ngày hôm nay trước khi rời đi để ngày mai edit lại làm tư liệu sống.
Khoảnh khắc cô rời khỏi chỗ ngồi, bụng cô đúng lúng “ọt ọt”.
Đói bụng.
Phương Diệp Tâm bất đắc dĩ nhíu mày, sau đó bước ra khỏi phòng rồi bớt chút thời gian xem tin nhắn bị nhỡ trên điện thoại. Khi nhìn thấy thông báo cắt nước từ ban quản lý khu nhà, hơi thở của cô theo bản năng đã khựng lại, nhận ra đây là lần cắt nước thứ hai, lại thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, trong điện thoại lại vang lên giọng nói của Chung Yểu: "Đúng rồi, cậu lại chưa ăn cơm đúng không?Đừng ăn mì ăn liền, dạ dày cậu không tốt đâu đấy."
"Yên tâm, không có mì ăn liền, mình làm đại chút gì đó ăn thôi.” Vừa nói, Phương Diệp Tâm đã đi đến cửa phòng ngủ.
Nhà của cô đã được sửa sang lại một cách thông minh, khi cửa phòng ngủ được mở ra, cảm biến sẽ được kích hoạt, đèn trong phòng khách và bếp lần lượt sáng lên, có thể nhìn thấy nhà bếp và tủ lạnh được đặt ở lối vào của nhà bếp.
Trong căn bếp nhỏ chỉ rộng tối đa bốn mét vuông, có một chiếc tủ lạnh hai cửa lớn cao gần hai mét, thoạt nhìn trông giống như một vận động viên cường tráng đang ngồi trên một chiếc bập bênh, lạc lõng song lại vô cùng bắt mắt.
Phương Diệp Tâm nhìn chằm chằm vào chiếc tủ lạnh lớn một lúc rồi thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.