Chương 29: Hàng Ngày
Quý biên
02/08/2024
Buổi huấn luyện sáng của năm nhất không quá khó, sau khi chạy xong vòng cuối cùng quanh sân vận động, giáo quan rộng lượng thông báo giải tán sớm, cho bọn họ đi ăn. Đằng Đàn cắm đầu chạy đến nhà ăn, vượt lên dẫn đầu trong đám học sinh đang chạy trốn như những người lánh nạn, mua được bốn chiếc bánh bao thịt cuối cùng trong nhà ăn, còn tiện tay lấy thêm một ly sữa đậu nành, trong lòng mãn nguyện vừa ăn vừa đi về phía thư viện.
Đệ Nhất Quân dù sao cũng là trường học hàng đầu, học sinh có thể đỗ vào đây đều có thành tích không tệ, nhưng giáo viên vẫn rất nghiêm khắc về việc học của học sinh, cứ cách một khoảng thời gian sẽ có bài kiểm tra nhỏ, điểm bài kiểm tra nhỏ sẽ được tính vào đánh giá tổng hợp cuối kỳ được coi là điểm thường xuyên.
Môn văn hóa là môn dễ nhất trong tất cả các môn, chủ yếu kiểm tra những kiến thức quen thuộc, logic, lịch sử và chính trị, được công nhận là môn tặng điểm, vì vậy khi Đằng Đàn đạt danh hiệu là người duy nhất không đạt trong bài kiểm tra tặng điểm đầu tiên của môn văn hóa, thực sự làm cho giáo viên và các bạn học đều kinh ngạc.
Có lẽ đây là lần đầu tiên trong suốt những năm dạy học của giáo viên dạy môn văn hóa gặp một học sinh không đạt điểm mà lại hùng hồn như vậy, không cách nào cứu vãn được, điểm đỏ chót cách điểm tối thiểu 60 điểm gần một phần ba.
Hầu hết thời gian giáo viên môn văn hóa đều chỉ như một vật trang trí sau khi xem bài kiểm tra của Đằng Đàn, đột nhiên một người thầy giáo tìm lại được niềm đam mê và ý chí nên có của một người thầy, bắt đầu chăm chỉ trừng trị Đằng Đàn.
Một trong những việc yêu thích gần đây nhất của giáo viên môn văn hóa là bắt Đằng Đàn làm bài tập nhỏ, cảm nhận sau khi xem, phạm vi nội dung từ báo cáo công tác chính phủ mở rộng đến lịch sử loài người trong hệ mặt trời, mỗi tuần 1000 chữ, chỉ được nhiều chứ không được ít, yêu cầu chữ phải đẹp đẽ gọn gàng, nội dung phải sâu sắc, còn phải nêu suy nghĩ của bản thân, gọi một cách hoa mỹ hơn là công việc cơ sở quyết định kiến trúc thượng tầng.
Đằng Đàn sau khi nhận được bài tập, đã đặc biệt lên trang web của trường tra cứu mục tiêu giảng dạy của môn văn hóa, nhận thức rất rõ ràng rằng những thứ thầy cho cô xem đã nằm ngoài chương trình, sau khi tìm ra chương trình đào tạo của thầy đã đặc biệt đến lớp học chặn thầy lại, trực tiếp đưa ra chất vấn và chỉ trích mạnh mẽ.
Tuy nhiên, ông thầy trông có vẻ khá lớn tuổi này, trước tiếng chất vấn mạnh mẽ của Đằng Đàn lại vô cùng bình tĩnh mở bình giữ nhiệt uống một ngụm, chậm rãi nhai thứ trong miệng.
Nhìn biểu cảm thưởng thức tuyệt đỉnh của thầy, Đằng Đàn lén lút nhìn vào, khi thấy rõ thứ trong bình giữ nhiệt thì rất bất ngờ, không dám tin rằng trên đời lại có người thông thạo nghệ thuật kết hợp như vậy.
“Đây là đang xây dựng nền tảng cho em! Nền tảng của em quá kém, phải bù từ đầu!” Thầy nuốt thứ trong miệng xuống, mở bảng điểm trên máy tính, nghiêm túc nói, “Em nhìn xem, 36 điểm! Đệ Nhất Quân thành lập được mấy trăm năm nay chưa ai đạt được điểm này! Đây là một điểm đủ để đưa vào bảo tàng Học viện Cơ Giáp, điểm số được ghi vào lịch sử giảng dạy của Đệ Nhất Quân!”
“Tiểu Đằng à!” Thầy đặt bảng điểm trước mặt Đằng Đàn, đau lòng nói, “Chỉ cần em đạt 55 điểm thôi là thầy còn có thể tìm cách bù điểm cho em, nhưng điểm này thật sự quá vô lý!”
Đằng Đàn cảm thấy không ổn, ngay lập tức nhận ra phải chuyển hướng tấn công, quyết định tạm thời rút lui chiến lược để giữ sức cho trận chiến sau, vì vậy trong tiếng cảm thán cao vút của thầy, cô lặng lẽ lùi lại, tìm đúng thời điểm liền chạy đi.
Chân mới bước được một bước, ông thầy phía sau trông có vẻ yếu ớt đã nhanh chóng túm lấy cổ áo cô kéo lại.
Một tay giữ chặt đầu Đằng Đàn, ông thầy đập ngực giậm chân: "Nếu cứ tiếp tục thế này, em sẽ bị khắc tên vào cột sỉ nhục của Đệ Nhất Quân! Em không thể! Ít nhất là không nên! Thầy không muốn em sau này thành công mà vẫn phải mang theo cái vết đen không đạt môn văn hóa, bị người ta chỉ trỏ sau lưng!"
Đằng Đàn bị giữ lại không dám vùng vẫy, sợ làm mạnh làm gãy xương của ông thầy, từ đầu đến chân đều toát lên vẻ chán chường, bị ép phải nghe suốt nửa tiếng đồng hồ giáo dục thăng hoa.
Thật vô lý! Nói nghiêm trọng như vậy, không biết còn tưởng cô đã làm nổ tung trường học.
Nhớ lại ông thầy dựa vào tuổi tác của mình mà cô không dám động tay, gặp cô là lại nói tràng giang đại hải, Đằng Đàn đột nhiên cảm thấy bánh bao thịt trong tay cũng không còn thơm ngon nữa.
Ba miếng là hết sạch miếng bánh bao còn lại, Đằng Đàn bước vào thư viện, khi quẹt thẻ thì toàn thân cô đều uể oải.
Vào trong thư viện, bên trong yên tĩnh, chỉ có tiếng lật trang sách xào xạc. Đằng Đàn lên lầu, đi đến khu vực lịch sử, những kệ sách gỗ cao ngất ngưởng được thời gian mài mòn thành màu nâu đỏ đậm, nhuốm đầy dấu vết của vô số bàn tay chạm vào, mang một vẻ nặng nề và trang nghiêm không thể diễn tả bằng lời. Đằng Đàn vô thức bước nhẹ nhàng hơn.
Thực ra hiện nay khoa học công nghệ phát triển nhanh chóng, nhiều sách và vật dụng viết tay đã bị thay thế, hầu hết các trường học, thành phố đều sử dụng thư viện điện tử trực tuyến, như Đệ Nhất Quân xây dựng một thư viện giấy quy mô lớn như vậy, chỉ riêng việc thu thập sách ban đầu đã là một khoản đầu tư khổng lồ, chưa kể đến việc bảo trì hàng tháng cũng là một chi phí không nhỏ.
Nhiều người không hiểu cách làm của Đệ Nhất Quân, Đằng Đàn cũng không hiểu.
Cô nghĩ rằng có tiền có thể nâng cấp khoang mô phỏng của khoa cơ giáp, tài trợ cho những nghiên cứu kỳ quặc của học viên y, nâng cấp thiết bị phân tích dữ liệu của khoa chỉ huy, còn hơn là xây một thư viện giấy dường như không có tác dụng gì, dù gì làm một thư viện điện tử tiết kiệm tiền bạc và công sức hơn, số tiền này hoàn toàn có thể dùng để tăng cường trang bị vũ khí của Đệ Nhất Quân, chẳng phải tốt hơn những thứ cứng nhắc và vô dụng này sao?
Đây gọi là tiền nhiều không có chỗ tiêu?
Điều quan trọng nhất là, việc phải vào thư viện tra cứu tài liệu, đọc những cuốn sách văn hóa khô khan này đã đủ khiến người ta buồn chán rồi!
Đằng Đàn tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ, nhìn chằm chằm vào chồng sách dày trên bàn mà ngơ ngác, nhiệm vụ lần này của ông thầy là bài tập nhỏ – Những chuyện quá khứ.
Hôm nay giáo viên môn nhận thức chiến đấu có nhiệm vụ đột xuất, phòng giáo vụ thông báo sẽ bù lại giờ học sau, Đằng Đàn có cả buổi sáng để nghiền ngẫm bài tập nhỏ 1000 chữ trong thư viện.
Tốt nhất là có thể hoàn thành bài luận trước giờ ăn trưa, nếu không ăn sườn mà còn phải tìm từ ngữ và câu cú trong đầu thì thật là đau khổ.
Ông thầy môn văn hóa nhận được bài luận nhỏ của Đằng Đàn trên đường về nhà. Lúc đó, có một đám học sinh vừa tan học chạy đến nhà ăn ăn cơm như những kẻ đói khát, lướt qua khiến mái tóc bạc phơ bay ngược ra sau.
Ông thầy lấy từ túi áo ra một cặp kính viền bạc, lau kính rồi từ từ đeo lên, trông hệt như một học giả già.
Bài tập nhỏ lần này của Đằng àn lười biếng không viết tay theo yêu cầu của thầy, mà gửi bản điện tử, chữ viết gọn gàng, trình bày ngăn nắp, so với chữ viết như gà bới của cô thì dễ đọc hơn nhiều.
Ông thầy tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống, nửa nhắm nửa mở mắt, bài tập nhỏ ngắn 1000 chữ được xem rất lâu.
Đêm hôm qua vừa mưa, bầu trời trong xanh và sâu thẳm, những giọt nước li ti đọng trên mép lá xanh, luống hoa bên đường tỏa ra mùi đất nhẹ nhàng, ông thầy ngồi một mình trên ghế dài, được làn gió từ xa thổi đến ôm trọn, ông cúi đầu xuống, thở dài một tiếng, như thương cảm lại như tiếc nuối.
"Thầy không hiểu tại sao con người lại tốn nhiều thời gian và công sức để truy tìm quá khứ, nó không thể thay đổi, chẳng có ý nghĩa gì cả."
Đằng Kỳ Lâm vừa nộp báo cáo thực hành xong, đang chuẩn bị về ký túc xá. Ban đầu anh ta nên trở về cùng với đám Tề Hồng Ảnh, nhưng trên đường bị trì hoãn nên trễ mất nửa tháng mới quay về trường.
Anh ta cầm một tập tài liệu cần nộp bổ sung, trên đường rời khỏi khu dạy học, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, không nhịn được mà nhìn thêm vài lần, mới xác nhận người đang ngồi trên ghế dài cúi đầu nhìn máy tính bảng, là giáo quan môn tác chiến không sợ trời không sợ đất dù hiệu trưởng đến cũng dám làm.
Ông thầy hiếm khi buông thả mái tóc bạc, mặc bộ đồ thể thao không có gì đặc biệt, cầm cốc giữ nhiệt màu đen, trông chẳng khác gì một ông già bình thường, không ai nhận ra ông thầy độc tài lạnh lùng người thường mang đôi bốt Martin, mặc áo khoác đen, đeo kính râm sặc sỡ, tóc bôi đầy sáp, khiến học sinh la hét vì bị đánh.
Đệ Nhất Quân không can thiệp vào trang phục của giáo viên và học sinh, chỉ yêu cầu khi huấn luyện phải mặc đồ huấn luyện.
Đằng Kỳ Lâm không ít lần nghi ngờ mái tóc dày của ông thầy là tóc giả, bởi vì ở tuổi đó mà ngày nào cũng bôi sáp tóc, tóc còn dày như vậy thì thật sự không khoa học.
Đằng Kỳ Lâm bước tới chào hỏi: “Tiêu giáo quan.”
Ông thầy lạnh lùng “ừm” một tiếng, vẻ mặt không quan tâm.
Dù sao cũng có ba năm tình thầy trò, một mùa hè không gặp, giờ gặp lại, Đằng Kỳ Lâm cảm thấy vẫn nên làm tròn trách nhiệm, hỏi han xã giao một chút.
Đằng Kỳ Lâm nhanh chóng tìm ra đề tài, hào hứng hỏi: “Không phải thầy không có vấn đề về mắt à, tại sao lại đeo kính lão?”
Ông thầy mở cốc giữ nhiệt uống một ngụm, ánh mắt liếc qua, trong mắt có ba phần kiêu ngạo, ba phần khinh bỉ, bốn phần chán ghét: “Chạy theo xu hướng.” Nói xong đầy tự hào đẩy đẩy gọng kính.
Đằng Kỳ Lâm đảo mắt một vòng, cười phá lên: "Cốc giữ nhiệt của thầy đựng trà sữa trân châu pha táo đỏ và kỷ tử? Thầy thật là thời thượng quá mức."
Ông thầy bày tỏ vẻ mặt em out: “Người trẻ không hiểu thì đừng nói linh tinh, cái này gọi là punk dưỡng sinh.”
Đằng Kỳ Lâm: “...” Thêm tiền tố này vào trước, nghe cũng không giống dưỡng sinh bình thường.
Hắn quyết định đổi chủ đề, hỏi: “Hôm nay sao thầy mặc thế này, cái áo khoác thỏ trắng thầy thích đâu rồi?”
“Nói bao nhiêu lần rồi đó là thỏ lưu manh, thỏ lưu manh! Không phải thỏ béo trắng! Không biết tên thì đừng gọi linh tinh!" Mặt ông thầy biến sắc, không vui, “Tôi thích mặc gì thì mặc! Mấy ngày nay tôi muốn theo phong cách thoải mái không được à?!”
Đằng Kỳ Lâm nhớ lại chuyện nghe từ Tề Hồng Ảnh về việc ông thầy bị điều đi dạy môn văn hóa cho sinh viên năm nhất, kết hợp với thói quen lâu nay thích đọc tiểu thuyết của ông, chắp vá lại cũng đoán được chuyện gì xảy ra, chắc là gần đây không có gì vui, lại bị điều đi dạy văn hóa, muốn giả vờ khiêm tốn làm nhân vật quét rác tăng thức.
Đằng Kỳ Lâm phụ họa: “Vâng, thỏ lưu manh, phong cách thoải mái.”
Ông thầy thấy cũng không còn sớm, tắt máy tính bảng, đứng lên muốn đi về, chuẩn bị làm một hộp lẩu tự sôi để ăn qua loa.
Đằng Kỳ Lâm thấy ông thấy muốn đi, đặt tay lên vai ông: “Giáo quan, rất hân hạnh cho em tiếp thầy nhé?”
Ông lão quay đầu nhìn hắn, Đằng Kỳ Lâm cười nói: “Em mời.”
Đệ Nhất Quân dù sao cũng là trường học hàng đầu, học sinh có thể đỗ vào đây đều có thành tích không tệ, nhưng giáo viên vẫn rất nghiêm khắc về việc học của học sinh, cứ cách một khoảng thời gian sẽ có bài kiểm tra nhỏ, điểm bài kiểm tra nhỏ sẽ được tính vào đánh giá tổng hợp cuối kỳ được coi là điểm thường xuyên.
Môn văn hóa là môn dễ nhất trong tất cả các môn, chủ yếu kiểm tra những kiến thức quen thuộc, logic, lịch sử và chính trị, được công nhận là môn tặng điểm, vì vậy khi Đằng Đàn đạt danh hiệu là người duy nhất không đạt trong bài kiểm tra tặng điểm đầu tiên của môn văn hóa, thực sự làm cho giáo viên và các bạn học đều kinh ngạc.
Có lẽ đây là lần đầu tiên trong suốt những năm dạy học của giáo viên dạy môn văn hóa gặp một học sinh không đạt điểm mà lại hùng hồn như vậy, không cách nào cứu vãn được, điểm đỏ chót cách điểm tối thiểu 60 điểm gần một phần ba.
Hầu hết thời gian giáo viên môn văn hóa đều chỉ như một vật trang trí sau khi xem bài kiểm tra của Đằng Đàn, đột nhiên một người thầy giáo tìm lại được niềm đam mê và ý chí nên có của một người thầy, bắt đầu chăm chỉ trừng trị Đằng Đàn.
Một trong những việc yêu thích gần đây nhất của giáo viên môn văn hóa là bắt Đằng Đàn làm bài tập nhỏ, cảm nhận sau khi xem, phạm vi nội dung từ báo cáo công tác chính phủ mở rộng đến lịch sử loài người trong hệ mặt trời, mỗi tuần 1000 chữ, chỉ được nhiều chứ không được ít, yêu cầu chữ phải đẹp đẽ gọn gàng, nội dung phải sâu sắc, còn phải nêu suy nghĩ của bản thân, gọi một cách hoa mỹ hơn là công việc cơ sở quyết định kiến trúc thượng tầng.
Đằng Đàn sau khi nhận được bài tập, đã đặc biệt lên trang web của trường tra cứu mục tiêu giảng dạy của môn văn hóa, nhận thức rất rõ ràng rằng những thứ thầy cho cô xem đã nằm ngoài chương trình, sau khi tìm ra chương trình đào tạo của thầy đã đặc biệt đến lớp học chặn thầy lại, trực tiếp đưa ra chất vấn và chỉ trích mạnh mẽ.
Tuy nhiên, ông thầy trông có vẻ khá lớn tuổi này, trước tiếng chất vấn mạnh mẽ của Đằng Đàn lại vô cùng bình tĩnh mở bình giữ nhiệt uống một ngụm, chậm rãi nhai thứ trong miệng.
Nhìn biểu cảm thưởng thức tuyệt đỉnh của thầy, Đằng Đàn lén lút nhìn vào, khi thấy rõ thứ trong bình giữ nhiệt thì rất bất ngờ, không dám tin rằng trên đời lại có người thông thạo nghệ thuật kết hợp như vậy.
“Đây là đang xây dựng nền tảng cho em! Nền tảng của em quá kém, phải bù từ đầu!” Thầy nuốt thứ trong miệng xuống, mở bảng điểm trên máy tính, nghiêm túc nói, “Em nhìn xem, 36 điểm! Đệ Nhất Quân thành lập được mấy trăm năm nay chưa ai đạt được điểm này! Đây là một điểm đủ để đưa vào bảo tàng Học viện Cơ Giáp, điểm số được ghi vào lịch sử giảng dạy của Đệ Nhất Quân!”
“Tiểu Đằng à!” Thầy đặt bảng điểm trước mặt Đằng Đàn, đau lòng nói, “Chỉ cần em đạt 55 điểm thôi là thầy còn có thể tìm cách bù điểm cho em, nhưng điểm này thật sự quá vô lý!”
Đằng Đàn cảm thấy không ổn, ngay lập tức nhận ra phải chuyển hướng tấn công, quyết định tạm thời rút lui chiến lược để giữ sức cho trận chiến sau, vì vậy trong tiếng cảm thán cao vút của thầy, cô lặng lẽ lùi lại, tìm đúng thời điểm liền chạy đi.
Chân mới bước được một bước, ông thầy phía sau trông có vẻ yếu ớt đã nhanh chóng túm lấy cổ áo cô kéo lại.
Một tay giữ chặt đầu Đằng Đàn, ông thầy đập ngực giậm chân: "Nếu cứ tiếp tục thế này, em sẽ bị khắc tên vào cột sỉ nhục của Đệ Nhất Quân! Em không thể! Ít nhất là không nên! Thầy không muốn em sau này thành công mà vẫn phải mang theo cái vết đen không đạt môn văn hóa, bị người ta chỉ trỏ sau lưng!"
Đằng Đàn bị giữ lại không dám vùng vẫy, sợ làm mạnh làm gãy xương của ông thầy, từ đầu đến chân đều toát lên vẻ chán chường, bị ép phải nghe suốt nửa tiếng đồng hồ giáo dục thăng hoa.
Thật vô lý! Nói nghiêm trọng như vậy, không biết còn tưởng cô đã làm nổ tung trường học.
Nhớ lại ông thầy dựa vào tuổi tác của mình mà cô không dám động tay, gặp cô là lại nói tràng giang đại hải, Đằng Đàn đột nhiên cảm thấy bánh bao thịt trong tay cũng không còn thơm ngon nữa.
Ba miếng là hết sạch miếng bánh bao còn lại, Đằng Đàn bước vào thư viện, khi quẹt thẻ thì toàn thân cô đều uể oải.
Vào trong thư viện, bên trong yên tĩnh, chỉ có tiếng lật trang sách xào xạc. Đằng Đàn lên lầu, đi đến khu vực lịch sử, những kệ sách gỗ cao ngất ngưởng được thời gian mài mòn thành màu nâu đỏ đậm, nhuốm đầy dấu vết của vô số bàn tay chạm vào, mang một vẻ nặng nề và trang nghiêm không thể diễn tả bằng lời. Đằng Đàn vô thức bước nhẹ nhàng hơn.
Thực ra hiện nay khoa học công nghệ phát triển nhanh chóng, nhiều sách và vật dụng viết tay đã bị thay thế, hầu hết các trường học, thành phố đều sử dụng thư viện điện tử trực tuyến, như Đệ Nhất Quân xây dựng một thư viện giấy quy mô lớn như vậy, chỉ riêng việc thu thập sách ban đầu đã là một khoản đầu tư khổng lồ, chưa kể đến việc bảo trì hàng tháng cũng là một chi phí không nhỏ.
Nhiều người không hiểu cách làm của Đệ Nhất Quân, Đằng Đàn cũng không hiểu.
Cô nghĩ rằng có tiền có thể nâng cấp khoang mô phỏng của khoa cơ giáp, tài trợ cho những nghiên cứu kỳ quặc của học viên y, nâng cấp thiết bị phân tích dữ liệu của khoa chỉ huy, còn hơn là xây một thư viện giấy dường như không có tác dụng gì, dù gì làm một thư viện điện tử tiết kiệm tiền bạc và công sức hơn, số tiền này hoàn toàn có thể dùng để tăng cường trang bị vũ khí của Đệ Nhất Quân, chẳng phải tốt hơn những thứ cứng nhắc và vô dụng này sao?
Đây gọi là tiền nhiều không có chỗ tiêu?
Điều quan trọng nhất là, việc phải vào thư viện tra cứu tài liệu, đọc những cuốn sách văn hóa khô khan này đã đủ khiến người ta buồn chán rồi!
Đằng Đàn tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ, nhìn chằm chằm vào chồng sách dày trên bàn mà ngơ ngác, nhiệm vụ lần này của ông thầy là bài tập nhỏ – Những chuyện quá khứ.
Hôm nay giáo viên môn nhận thức chiến đấu có nhiệm vụ đột xuất, phòng giáo vụ thông báo sẽ bù lại giờ học sau, Đằng Đàn có cả buổi sáng để nghiền ngẫm bài tập nhỏ 1000 chữ trong thư viện.
Tốt nhất là có thể hoàn thành bài luận trước giờ ăn trưa, nếu không ăn sườn mà còn phải tìm từ ngữ và câu cú trong đầu thì thật là đau khổ.
Ông thầy môn văn hóa nhận được bài luận nhỏ của Đằng Đàn trên đường về nhà. Lúc đó, có một đám học sinh vừa tan học chạy đến nhà ăn ăn cơm như những kẻ đói khát, lướt qua khiến mái tóc bạc phơ bay ngược ra sau.
Ông thầy lấy từ túi áo ra một cặp kính viền bạc, lau kính rồi từ từ đeo lên, trông hệt như một học giả già.
Bài tập nhỏ lần này của Đằng àn lười biếng không viết tay theo yêu cầu của thầy, mà gửi bản điện tử, chữ viết gọn gàng, trình bày ngăn nắp, so với chữ viết như gà bới của cô thì dễ đọc hơn nhiều.
Ông thầy tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống, nửa nhắm nửa mở mắt, bài tập nhỏ ngắn 1000 chữ được xem rất lâu.
Đêm hôm qua vừa mưa, bầu trời trong xanh và sâu thẳm, những giọt nước li ti đọng trên mép lá xanh, luống hoa bên đường tỏa ra mùi đất nhẹ nhàng, ông thầy ngồi một mình trên ghế dài, được làn gió từ xa thổi đến ôm trọn, ông cúi đầu xuống, thở dài một tiếng, như thương cảm lại như tiếc nuối.
"Thầy không hiểu tại sao con người lại tốn nhiều thời gian và công sức để truy tìm quá khứ, nó không thể thay đổi, chẳng có ý nghĩa gì cả."
Đằng Kỳ Lâm vừa nộp báo cáo thực hành xong, đang chuẩn bị về ký túc xá. Ban đầu anh ta nên trở về cùng với đám Tề Hồng Ảnh, nhưng trên đường bị trì hoãn nên trễ mất nửa tháng mới quay về trường.
Anh ta cầm một tập tài liệu cần nộp bổ sung, trên đường rời khỏi khu dạy học, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, không nhịn được mà nhìn thêm vài lần, mới xác nhận người đang ngồi trên ghế dài cúi đầu nhìn máy tính bảng, là giáo quan môn tác chiến không sợ trời không sợ đất dù hiệu trưởng đến cũng dám làm.
Ông thầy hiếm khi buông thả mái tóc bạc, mặc bộ đồ thể thao không có gì đặc biệt, cầm cốc giữ nhiệt màu đen, trông chẳng khác gì một ông già bình thường, không ai nhận ra ông thầy độc tài lạnh lùng người thường mang đôi bốt Martin, mặc áo khoác đen, đeo kính râm sặc sỡ, tóc bôi đầy sáp, khiến học sinh la hét vì bị đánh.
Đệ Nhất Quân không can thiệp vào trang phục của giáo viên và học sinh, chỉ yêu cầu khi huấn luyện phải mặc đồ huấn luyện.
Đằng Kỳ Lâm không ít lần nghi ngờ mái tóc dày của ông thầy là tóc giả, bởi vì ở tuổi đó mà ngày nào cũng bôi sáp tóc, tóc còn dày như vậy thì thật sự không khoa học.
Đằng Kỳ Lâm bước tới chào hỏi: “Tiêu giáo quan.”
Ông thầy lạnh lùng “ừm” một tiếng, vẻ mặt không quan tâm.
Dù sao cũng có ba năm tình thầy trò, một mùa hè không gặp, giờ gặp lại, Đằng Kỳ Lâm cảm thấy vẫn nên làm tròn trách nhiệm, hỏi han xã giao một chút.
Đằng Kỳ Lâm nhanh chóng tìm ra đề tài, hào hứng hỏi: “Không phải thầy không có vấn đề về mắt à, tại sao lại đeo kính lão?”
Ông thầy mở cốc giữ nhiệt uống một ngụm, ánh mắt liếc qua, trong mắt có ba phần kiêu ngạo, ba phần khinh bỉ, bốn phần chán ghét: “Chạy theo xu hướng.” Nói xong đầy tự hào đẩy đẩy gọng kính.
Đằng Kỳ Lâm đảo mắt một vòng, cười phá lên: "Cốc giữ nhiệt của thầy đựng trà sữa trân châu pha táo đỏ và kỷ tử? Thầy thật là thời thượng quá mức."
Ông thầy bày tỏ vẻ mặt em out: “Người trẻ không hiểu thì đừng nói linh tinh, cái này gọi là punk dưỡng sinh.”
Đằng Kỳ Lâm: “...” Thêm tiền tố này vào trước, nghe cũng không giống dưỡng sinh bình thường.
Hắn quyết định đổi chủ đề, hỏi: “Hôm nay sao thầy mặc thế này, cái áo khoác thỏ trắng thầy thích đâu rồi?”
“Nói bao nhiêu lần rồi đó là thỏ lưu manh, thỏ lưu manh! Không phải thỏ béo trắng! Không biết tên thì đừng gọi linh tinh!" Mặt ông thầy biến sắc, không vui, “Tôi thích mặc gì thì mặc! Mấy ngày nay tôi muốn theo phong cách thoải mái không được à?!”
Đằng Kỳ Lâm nhớ lại chuyện nghe từ Tề Hồng Ảnh về việc ông thầy bị điều đi dạy môn văn hóa cho sinh viên năm nhất, kết hợp với thói quen lâu nay thích đọc tiểu thuyết của ông, chắp vá lại cũng đoán được chuyện gì xảy ra, chắc là gần đây không có gì vui, lại bị điều đi dạy văn hóa, muốn giả vờ khiêm tốn làm nhân vật quét rác tăng thức.
Đằng Kỳ Lâm phụ họa: “Vâng, thỏ lưu manh, phong cách thoải mái.”
Ông thầy thấy cũng không còn sớm, tắt máy tính bảng, đứng lên muốn đi về, chuẩn bị làm một hộp lẩu tự sôi để ăn qua loa.
Đằng Kỳ Lâm thấy ông thấy muốn đi, đặt tay lên vai ông: “Giáo quan, rất hân hạnh cho em tiếp thầy nhé?”
Ông lão quay đầu nhìn hắn, Đằng Kỳ Lâm cười nói: “Em mời.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.