Chương 30: Tân Sinh Thi Đấu Vòng Tròn
Quý biên
02/08/2024
Cuối tuần, Đức Thụy Tư Đặc hiếm khi xuất hiện mưa nhỏ, bầu trời phủ kín sương mù mờ mịt.
Thời tiết này rất hợp đi ngủ, hôm qua Đằng Đàn đã dự trữ đủ lương thực đến ngày thứ bảy để được ngủ tới khi tự tỉnh. Tất nhiên là kế hoạch này cô khó có thể áp dụng được.
Gần chín giờ sáng thứ bảy, Đằng Đàn mới ngủ chưa được bốn tiếng quang não trên đầu giường đã kêu như đòi mạng.
Đằng Đàn thức quá khuya nên đôi mắt cô chứa toàn tia máu, cô nhìn chằm chằm trần nhà nghe tiếng quang não kêu liên hồi, hoàn toàn không có dấu hiệu muốn dừng lại.
Đằng Đàn bỗng nhiên bật dậy, mái tóc cô rối tung như tổ chim, cô dùng hai tay che mặt giấu đi vẻ dữ tợn rồi im lặng hò hét: Aaaa! Tốt nhất là người gọi cho cô có chuyện quan trọng nếu không cô sẽ chửi chết người đó cho mà xem!
Đằng Đằng tức muốn phun lửa.
Cô đỡ trán một lúc đợi cơ thể tỉnh táo hơn mới kìm nén sự táo bạo trong người, ấn quang não tiếp nhận cuộc gọi.
“Ấy! Tiểu Đằng đó hả?” Giọng Hùng giáo quan xuyên thấu qua quang não kích thích nửa bên não chưa tỉnh táo của Đằng Đàn khiến cô giật mình: “Mau dậy đi! Em đừng lãng phí thời gian tốt đẹp nữa!”
Đằng Đàn kéo quãng não ra xa: “Thầy gọi em có chuyện gì thế ạ?”
Bên phía Hùng giáo quan rất ồn ào: “Em đến văn phòng một chuyến đi!”
Đằng Đàn: “Bây giờ luôn ạ?”
Hùng giáo quan khẳng khái trả lời: “Em mau tới đây! Sắp có cuộc thi đấu vòng tròn! Tham gia có nhiều lợi ích lắm đó!”
Đằng Đàn hít một hơi thật sâu, vứt quang não sang bên cạnh, ngã người lên giường, kéo chăn che kín đầu.
. . .
Hai mươi phút sau, Đằng Đàn đứng trước cửa nhìn chằm chằm vào mấy chữ khoa Cơ giáp chiến đấu trước mặt.
Trong lòng Đằng Đàn thầm nói: Cô không muốn đến, nhưng giáo quan nói đến đây có lợi cho cô, hơn nữa tảng đá kia đẹp quá, không biết cô bê nó đi được không nhỉ?
Đa số các giáo quan khoa Cơ giáp chiến đấu đều là những đại lão gia cẩu thả, đến cả mắt thẩm mỹ của họ cũng cẩu thả theo. Trước đây lúc chọn chữ ngoài cửa khoa, Viện trưởng yêu cầu chữ phải bắt mắt, có khí thế và thể hiện được sự bá khí của khoa. Vậy nên các sĩ quan huấn luyện thảo luận rồi đi cơ giáp tới một hành tinh có khí hậu ác liệt, đào một cục đá bảy sắc cầu vồng về trang trí.
Tảng đá lớn này được đặt ngay trước cửa khoa, phía trên còn khắc mấy chữ khoa Cơ giáp chiến đấu to oạch chẳng khác nào thần thú giữ cửa sáng lấp lánh hoàn toàn phù hợp yêu cầu của Viện trưởng.
Mặc dù sau này Viện trưởng bị các khoa khác chế giễu, rất nhiều lần ông ấy muốn thay đổi nhưng dù sao tảng đá đó cũng do các sĩ quan huấn luyện tự tay đào về nên họ rất có cảm tình với tảng đá, họ cật lực phản đối không cho Viện trưởng thay.
Dây dưa mãi cuối cùng tảng đá trở thành phong cảnh sáng lấp lánh có thể lóe mù mắt người khác của khoa Cơ giáp.
Lúc Đằng Đàn bước vào cả khoa ồn ào náo nhiệt như chợ bán đồ ăn vậy, mọi người muốn giao lưu với nhau phải gào thét lên.
Đằng Đàn may mắn thấy được cả quá trình Hùng giáo quan gào thét, cô im lặng cầu nguyện cho người đối diện anh ta.
Hùng giáo quan thấy Đằng Đàn đến mới ngắt máy, anh ta vừa cười vừa hỏi cô thấy cuộc sống vườn trường ra sao rồi lấy một chiếc thẻ và một tờ giấy dưới ngăn bàn đưa cho cô.
Đằng Đàn không lên tiếng, hiện tại trong lòng cô độ uy tín của Hùng giáo quan sắp về con số không luôn rồi. Lúc trước anh ta nói rất dễ nghe, cái gì mà “Tập luyện trong sân bãi đổ đầy mồ hôi, các bạn cùng lớp vui vẻ trò chuyện, nghiên cứu thảo luận học thuật với giáo viên sau khi tan học và cả có thể tùy ý chạy dưới ánh nắng chiều” gì đó nữa.
Còn thực tế thì sao, đổ mồ hôi trên bãi tập là bị sĩ quan huấn rèn luyện thể chất huấn luyện ép, các bạn cùng lớp trò chuyện vui vẻ nói đúng hơn là nói khích nhau, nghiên cứu thảo luận học thuật với giáo viên sau khi tan học thực chất là bị giáo quan bắt ở lại răn đe còn chạy dưới ánh chiều tà là tới nhà ăn tranh đoạt cơm!
Đây là âm mưu! Chắc chắn là âm mưu!
Đằng Đàn nhớ lại cái bẫy lúc trước rồi cẩn thận nhận lấy đồ Hùng giáo quan đưa. Đó là một chiếc thẻ có màu sắc chuyển dần thành màu xanh, phía trên có số 44 to đùng và tờ giấy là đơn xin học bổng.
Đôi mắt Đằng Đàn tỏa sáng.
“Đây là thẻ tham gia trận đấu của liên minh mới, nó dùng để mở ra khoang mô phỏng.” Hùng giáo quan giải thích: “Chữ số 44 phía trên là số hiệu khoang mô phỏng của em. Còn tờ đơn xin học bổng này em mang về điền đầy đủ thông tin rồi thứ hai nộp lại cho thầy.”
Đằng Đằng Đàn còn chưa kịp giả vờ cảm ơn Hùng giáo quan đã nghe thấy sĩ quan huấn luyện bàn bên cạnh cười ra tiếng, người này trượt ghế sang nhìn con số 44 một lúc rồi kỳ lạ gật đầu: “Con số này khá tốt, rất may mắn đó.”
Đằng Đàn nghiêm mặt không tiếp tục nói nữa. Hùng giáo quan đá vào chân chế sĩ quan huấn luyện kia khiến chiếc ghế va vào một học trưởng vô tội đang cầm tài liệu. Mọi người trong lối đi nhỏ trở nên rối loạn, đủ thứ đồ đạc bay tứ tung.
“Mẹ! Lão Lâm, cậu có thể đừng gây phiền phức thêm được không?”
“Chân của tôi, chân của tôi! Chân của tôi sắp tàn phế luôn rồi!”
“Ôi trời! Ai đạp vào giấy khen của tôi thế hả?”
“A a a a, cầu xin mấy người đừng làm loạn nữa, mấy thứ này đều là tâm huyết của tôi đó!”
“Nước, nước đâu rồi! Ai không đóng nắp bình giữ nhiệt đó? Đừng đổ, mẹ nó! Học bổng của tôi!”
. . .
Hùng giáo quan không quan tâm đến những chuyện xung quanh, anh ta kéo Đằng Đàn dặn dò cẩn thận. Thật ra anh ta định cổ vũ nhưng sợ cô có áp lực, cuối cùng anh ta nhịn nửa ngày mới nói được một câu: “Cố lên! Em phải cố gắng đó nhé!”
Đằng Đàn nghiêm túc gật đầu: “Nhất định em sẽ cố gắng hết sức ạ.”
Đằng Đàn vất vả lắm mới rời khỏi văn phòng, cơn buồn ngủ của cô đã hoàn toàn biến mất nên cô định đi dạo một vòng.
Trường học rất coi trọng cuộc thi đấu vòng tròn của tân sinh.
Máy bay không người lái bay lượn khắp sân, hai bên đường dán áp phích tuyên truyền cuộc tranh tài, âm nhạc trong sân nhẹ nhàng thư giãn mọi khi cũng trở nên dồn dập kích thích. Phòng giáo vụ cho học sinh nghỉ một buổi tới xem trận thi đấu.
Đêm trước trận đấu, để an toàn Đằng Đàn nghiên cứu kỹ quy tắc thi đấu vòng tròn và nội dung thi đấu đặc sắc những năm trước Tống Diên chia sẻ.
Đằng Đàn xác nhận đã tìm hiểu kỹ càng rồi mới tắt quang não chuẩn bị đi ngủ.
Trong không gian yên tĩnh quang não cực kỳ không nghe lời bắt đầu kêu vang tích tích tích tích.
Quang não của Đằng Đàn có hình dạng bông tai, mỗi khi đi ngủ cô sẽ tháo nó xuống. Cô nghĩ mai bắt đầu thi đấu nên hôm nay mới không tháo xuống, hiện tại tiếng chuông inh ỏi vang lên bên tai khiến cô chỉ muốn vứt thẳng nó đi.
Nhưng cô không thể vứt nó đi được, Tạp Sắt Na mua chiếc quang não này rất đắt. Hiện tại có bán cô đi cũng không bồi thường nổi mất.
Đằng Đằng táo bạo. jpg
Cô mở thông báo lên xem phát hiện đa số đều là tin nhắn cổ vũ cô.
Các sĩ quan huấn luyện hiếm khi dõng dạc phát biểu diễn văn gửi lên nhóm lớp.
Đó là tuyên ngôn thắng lợi của Tề Hồng Ảnh và Tống Diên.
Là lời cổ vũ nhiệt tình của thầy giáo Hứa và Hùng giáo quan.
Là lời hỏi thăm thân thiết của A Khiêu và Tạp Sắt Na.
Đằng Đàn bất động một lúc mới lần lượt nói lời cảm ơn.
Nửa tiếng sau Đằng Đàn tắt quang não, cô nhắm mắt chôn người trong chăn.
Thôi được rồi, tạm thời cô sẽ không vứt quang não đi.
Hôm sau, trường học đã khai giảng được một tháng, vòng thi tân sinh lần thứ ba chính thức bắt đầu.
Đằng Đàn cố gắng kéo dài đến tám giờ bốn mươi phút cuối cùng cũng chịu thua trước chiêu gõ cửa như đòi mạng của Hách Na.
Đúng chín giờ, Đằng Đàn bước vào phòng mô phỏng.
Mỗi khoang mô phỏng sẽ thay đổi chỉ số theo tố chất cơ thể người tham gia, vậy nên trận đấu mới có quy định đúng chín giờ thí sinh phải có mặt.
Thí sinh dự thi tới gần đủ bên trong mới bắt đầu điều chỉnh thử thiết bị. Còn Đằng Đàn căn đúng giờ mới đến nên cô vẫn đang dài cổ đợi quét thẻ kiểm tra đối chiếu thông tin.
Đàn anh quét thẻ trước cửa có vẻ lười nhác, người này nhuộm tóc vàng trông cực kỳ lóa mắt.
Đôi mắt xanh thẳm của Đằng Đàn híp lại, nhìn chằm chằm người này không chớp mắt.
Đằng Kỳ Lân nhận thẻ, động tác quét thẻ hơi ngừng lại rồi ngẩng đầu hỏi cô một cách thân thiết: “Em là Đằng Đàn à?”
Tại buổi trải nghiệm thực tế ở Đức Thụy Tư Đặc trước đây Tề Hồng Ảnh đi theo hỗ trợ đo lường, lúc đi anh ta hăng hái bao nhiêu thì lúc về ủ rũ bấy nhiêu. Sau đó anh ta tự bế mất mấy hôm mới bình thường trở lại, theo lời lão Tô tìm hiểu được là do anh ta bị vị đàn anh trước mặt cô đánh.
Nhưng cô nhìn chằm chằm khuôn mặt Đằng Kỳ Lâm không phải vì chuyện đó mà do khuôn mặt hắn nhìn quen quen.
Đằng Đàn ừ một tiếng.
Đằng Kỳ Lâm trả thẻ lại cho Đằng Đàn, hắn cười híp mắt khích lệ: “Học muội khá giỏi đó, cố lên nha.”
Đằng Đàn bình tĩnh nhận thẻ, bước vào phòng mô phỏng.
Mười giờ, tất cả thí sinh dự thi đăng nhập vào hệ thống.
Bản đồ là khu vực rừng núi, thảm thực vật tươi tốt mọc lan tràn xung quanh thành thị.
Đằng Đàn bấm đổi mới sau đó trèo lên một cây cổ thụ vững chắc gần đó, cô nhanh nhẹn leo lên cành cây đứng vững quan sát mọi thứ xung quanh.
Cô xác nhận xung quanh an toàn mới ngồi xuống cành cây, dỡ ba lô ra xem đồ vật bên trong.
Trong ba lô có một cây súng trường tấn công kèm hai trăm viên đạn, nòng súng thay thế và một chiếc ống ngắm có thể dùng làm súng bắn tỉa.
Ngoài ra còn ba quả bom khói, ba quả bom định vị và năm quả lựu đạn.
Tất cả các thí sinh tham dự đều được phát những thứ này, nhưng năm nay Hệ thống Liên minh Quân sự có thêm một đặc ân— đó là mỗi người sẽ có thêm hai vật phẩm ngẫu nhiên nữa.
Đằng Đàn mong đợi nhìn về phía vật phẩm ngẫu nhiên của mình.
Đó là một thanh đao và một bọc đồ ăn gồm bình nước quân dụng và một ít lương khô.
Đằng Đàn: “...” Không biết tiêu chuẩn hai vật phẩm ngẫu nhiên này là gì nhỉ?
Nhưng mà trận đấu kéo dài có bốn tiếng mà họ phát nhiều lương khô như vậy ư? Chẳng lẽ họ sợ cô không ăn sáng ảnh hưởng đến quá trình đánh giá thể lực ư? Vậy thì cô cảm ơn Liên minh Quân sự quá!!
Trước mặt Đằng Đàn hiện lên khung nhắc nhở của hệ thống.
[Trận đấu kết hợp tân sinh trường Quân đội Tra Thụy, quy định bốn trận thi đấu: Tính theo điểm tích lũy của mỗi thí sinh. Thời gian thi đấu: Từ 0 - 4 tiếng]
Những điều thí sinh cần lưu ý:
1. Đánh bại một tuyển thủ dự thi được một điểm tích lũy (Nếu người bị đánh bại có điểm tích lũy từ mười điểm trở lên thì số điểm này sẽ được chuyển cho người đánh bại).
2. Giết một con tinh thú được 3 điểm.
3. Trong thời gian quy định nếu số lượng thí sinh trong sân thi đấu thấp hơn năm mươi người thì trận đấu tự động ngừng lại; nếu số lượng thí sinh trên năm mươi người thì trận đấu sẽ kết thúc khi hết thời gian (Hệ thống sẽ đếm ngược ba mươi phút trước khi trận đấu kết thúc, đề nghị các thí sinh chú ý thời gian).
Lưu ý: Cứ một tiếng hệ thống sẽ thông báo danh sách năm mươi thí sinh có điểm số cao nhất, kéo dài trong vòng năm phút.
. . .
Trận đấu chính thức bắt đầu.
Tình hữu nghị quan trọng nhất, thứ hai mới là kết quả trận đấu. Chúc các thí sinh tham gia vui vẻ.]
Đằng Đàn vừa nhìn đã nắm được điểm quan trọng nhất trong quy tắc… đó là thời gian trận đấu càng dài người có điểm tích lũy cao nhất sẽ trở thành bia ngắm của tất cả thí sinh tham dự. Hơn nữa Liên minh Quân sự còn cố ý cung cấp danh sách những người có điểm tích lũy cao chẳng khác nào nó cho những thí sinh còn lại rằng người này có nhiều tiền, mau đi cướp của hắn?
Đằng Đàn vuốt cằm suy nghĩ, hiện tại có một vấn đề quan trọng hơn.
Đó là trong quy tắc không nói rõ thông tin công bố gồm những gì?
Chắc chắn họ sẽ công bố thông tin cá nhân rồi, nhưng liệu bọn họ có công khai cả vị trí bao quát của thí sinh đó để mọi người tìm tới hay không nhỉ?
Do trận đấu năm nay tổ chức với quy mô lớn và có nhiều sự thay đổi nên không thể tham khảo kinh nghiệm của các cuộc thi trước đó. Cô phải tính toán đến trường hợp xấu nhất mới được.
Với tình cảnh hiện nay cô chỉ muốn nói một câu… nếu Liên minh Quân sự công khai cả vị trí bao quát của thí sinh thì bọn họ quá khốn nạn rồi.
Thời tiết này rất hợp đi ngủ, hôm qua Đằng Đàn đã dự trữ đủ lương thực đến ngày thứ bảy để được ngủ tới khi tự tỉnh. Tất nhiên là kế hoạch này cô khó có thể áp dụng được.
Gần chín giờ sáng thứ bảy, Đằng Đàn mới ngủ chưa được bốn tiếng quang não trên đầu giường đã kêu như đòi mạng.
Đằng Đàn thức quá khuya nên đôi mắt cô chứa toàn tia máu, cô nhìn chằm chằm trần nhà nghe tiếng quang não kêu liên hồi, hoàn toàn không có dấu hiệu muốn dừng lại.
Đằng Đàn bỗng nhiên bật dậy, mái tóc cô rối tung như tổ chim, cô dùng hai tay che mặt giấu đi vẻ dữ tợn rồi im lặng hò hét: Aaaa! Tốt nhất là người gọi cho cô có chuyện quan trọng nếu không cô sẽ chửi chết người đó cho mà xem!
Đằng Đằng tức muốn phun lửa.
Cô đỡ trán một lúc đợi cơ thể tỉnh táo hơn mới kìm nén sự táo bạo trong người, ấn quang não tiếp nhận cuộc gọi.
“Ấy! Tiểu Đằng đó hả?” Giọng Hùng giáo quan xuyên thấu qua quang não kích thích nửa bên não chưa tỉnh táo của Đằng Đàn khiến cô giật mình: “Mau dậy đi! Em đừng lãng phí thời gian tốt đẹp nữa!”
Đằng Đàn kéo quãng não ra xa: “Thầy gọi em có chuyện gì thế ạ?”
Bên phía Hùng giáo quan rất ồn ào: “Em đến văn phòng một chuyến đi!”
Đằng Đàn: “Bây giờ luôn ạ?”
Hùng giáo quan khẳng khái trả lời: “Em mau tới đây! Sắp có cuộc thi đấu vòng tròn! Tham gia có nhiều lợi ích lắm đó!”
Đằng Đàn hít một hơi thật sâu, vứt quang não sang bên cạnh, ngã người lên giường, kéo chăn che kín đầu.
. . .
Hai mươi phút sau, Đằng Đàn đứng trước cửa nhìn chằm chằm vào mấy chữ khoa Cơ giáp chiến đấu trước mặt.
Trong lòng Đằng Đàn thầm nói: Cô không muốn đến, nhưng giáo quan nói đến đây có lợi cho cô, hơn nữa tảng đá kia đẹp quá, không biết cô bê nó đi được không nhỉ?
Đa số các giáo quan khoa Cơ giáp chiến đấu đều là những đại lão gia cẩu thả, đến cả mắt thẩm mỹ của họ cũng cẩu thả theo. Trước đây lúc chọn chữ ngoài cửa khoa, Viện trưởng yêu cầu chữ phải bắt mắt, có khí thế và thể hiện được sự bá khí của khoa. Vậy nên các sĩ quan huấn luyện thảo luận rồi đi cơ giáp tới một hành tinh có khí hậu ác liệt, đào một cục đá bảy sắc cầu vồng về trang trí.
Tảng đá lớn này được đặt ngay trước cửa khoa, phía trên còn khắc mấy chữ khoa Cơ giáp chiến đấu to oạch chẳng khác nào thần thú giữ cửa sáng lấp lánh hoàn toàn phù hợp yêu cầu của Viện trưởng.
Mặc dù sau này Viện trưởng bị các khoa khác chế giễu, rất nhiều lần ông ấy muốn thay đổi nhưng dù sao tảng đá đó cũng do các sĩ quan huấn luyện tự tay đào về nên họ rất có cảm tình với tảng đá, họ cật lực phản đối không cho Viện trưởng thay.
Dây dưa mãi cuối cùng tảng đá trở thành phong cảnh sáng lấp lánh có thể lóe mù mắt người khác của khoa Cơ giáp.
Lúc Đằng Đàn bước vào cả khoa ồn ào náo nhiệt như chợ bán đồ ăn vậy, mọi người muốn giao lưu với nhau phải gào thét lên.
Đằng Đàn may mắn thấy được cả quá trình Hùng giáo quan gào thét, cô im lặng cầu nguyện cho người đối diện anh ta.
Hùng giáo quan thấy Đằng Đàn đến mới ngắt máy, anh ta vừa cười vừa hỏi cô thấy cuộc sống vườn trường ra sao rồi lấy một chiếc thẻ và một tờ giấy dưới ngăn bàn đưa cho cô.
Đằng Đàn không lên tiếng, hiện tại trong lòng cô độ uy tín của Hùng giáo quan sắp về con số không luôn rồi. Lúc trước anh ta nói rất dễ nghe, cái gì mà “Tập luyện trong sân bãi đổ đầy mồ hôi, các bạn cùng lớp vui vẻ trò chuyện, nghiên cứu thảo luận học thuật với giáo viên sau khi tan học và cả có thể tùy ý chạy dưới ánh nắng chiều” gì đó nữa.
Còn thực tế thì sao, đổ mồ hôi trên bãi tập là bị sĩ quan huấn rèn luyện thể chất huấn luyện ép, các bạn cùng lớp trò chuyện vui vẻ nói đúng hơn là nói khích nhau, nghiên cứu thảo luận học thuật với giáo viên sau khi tan học thực chất là bị giáo quan bắt ở lại răn đe còn chạy dưới ánh chiều tà là tới nhà ăn tranh đoạt cơm!
Đây là âm mưu! Chắc chắn là âm mưu!
Đằng Đàn nhớ lại cái bẫy lúc trước rồi cẩn thận nhận lấy đồ Hùng giáo quan đưa. Đó là một chiếc thẻ có màu sắc chuyển dần thành màu xanh, phía trên có số 44 to đùng và tờ giấy là đơn xin học bổng.
Đôi mắt Đằng Đàn tỏa sáng.
“Đây là thẻ tham gia trận đấu của liên minh mới, nó dùng để mở ra khoang mô phỏng.” Hùng giáo quan giải thích: “Chữ số 44 phía trên là số hiệu khoang mô phỏng của em. Còn tờ đơn xin học bổng này em mang về điền đầy đủ thông tin rồi thứ hai nộp lại cho thầy.”
Đằng Đằng Đàn còn chưa kịp giả vờ cảm ơn Hùng giáo quan đã nghe thấy sĩ quan huấn luyện bàn bên cạnh cười ra tiếng, người này trượt ghế sang nhìn con số 44 một lúc rồi kỳ lạ gật đầu: “Con số này khá tốt, rất may mắn đó.”
Đằng Đàn nghiêm mặt không tiếp tục nói nữa. Hùng giáo quan đá vào chân chế sĩ quan huấn luyện kia khiến chiếc ghế va vào một học trưởng vô tội đang cầm tài liệu. Mọi người trong lối đi nhỏ trở nên rối loạn, đủ thứ đồ đạc bay tứ tung.
“Mẹ! Lão Lâm, cậu có thể đừng gây phiền phức thêm được không?”
“Chân của tôi, chân của tôi! Chân của tôi sắp tàn phế luôn rồi!”
“Ôi trời! Ai đạp vào giấy khen của tôi thế hả?”
“A a a a, cầu xin mấy người đừng làm loạn nữa, mấy thứ này đều là tâm huyết của tôi đó!”
“Nước, nước đâu rồi! Ai không đóng nắp bình giữ nhiệt đó? Đừng đổ, mẹ nó! Học bổng của tôi!”
. . .
Hùng giáo quan không quan tâm đến những chuyện xung quanh, anh ta kéo Đằng Đàn dặn dò cẩn thận. Thật ra anh ta định cổ vũ nhưng sợ cô có áp lực, cuối cùng anh ta nhịn nửa ngày mới nói được một câu: “Cố lên! Em phải cố gắng đó nhé!”
Đằng Đàn nghiêm túc gật đầu: “Nhất định em sẽ cố gắng hết sức ạ.”
Đằng Đàn vất vả lắm mới rời khỏi văn phòng, cơn buồn ngủ của cô đã hoàn toàn biến mất nên cô định đi dạo một vòng.
Trường học rất coi trọng cuộc thi đấu vòng tròn của tân sinh.
Máy bay không người lái bay lượn khắp sân, hai bên đường dán áp phích tuyên truyền cuộc tranh tài, âm nhạc trong sân nhẹ nhàng thư giãn mọi khi cũng trở nên dồn dập kích thích. Phòng giáo vụ cho học sinh nghỉ một buổi tới xem trận thi đấu.
Đêm trước trận đấu, để an toàn Đằng Đàn nghiên cứu kỹ quy tắc thi đấu vòng tròn và nội dung thi đấu đặc sắc những năm trước Tống Diên chia sẻ.
Đằng Đàn xác nhận đã tìm hiểu kỹ càng rồi mới tắt quang não chuẩn bị đi ngủ.
Trong không gian yên tĩnh quang não cực kỳ không nghe lời bắt đầu kêu vang tích tích tích tích.
Quang não của Đằng Đàn có hình dạng bông tai, mỗi khi đi ngủ cô sẽ tháo nó xuống. Cô nghĩ mai bắt đầu thi đấu nên hôm nay mới không tháo xuống, hiện tại tiếng chuông inh ỏi vang lên bên tai khiến cô chỉ muốn vứt thẳng nó đi.
Nhưng cô không thể vứt nó đi được, Tạp Sắt Na mua chiếc quang não này rất đắt. Hiện tại có bán cô đi cũng không bồi thường nổi mất.
Đằng Đằng táo bạo. jpg
Cô mở thông báo lên xem phát hiện đa số đều là tin nhắn cổ vũ cô.
Các sĩ quan huấn luyện hiếm khi dõng dạc phát biểu diễn văn gửi lên nhóm lớp.
Đó là tuyên ngôn thắng lợi của Tề Hồng Ảnh và Tống Diên.
Là lời cổ vũ nhiệt tình của thầy giáo Hứa và Hùng giáo quan.
Là lời hỏi thăm thân thiết của A Khiêu và Tạp Sắt Na.
Đằng Đàn bất động một lúc mới lần lượt nói lời cảm ơn.
Nửa tiếng sau Đằng Đàn tắt quang não, cô nhắm mắt chôn người trong chăn.
Thôi được rồi, tạm thời cô sẽ không vứt quang não đi.
Hôm sau, trường học đã khai giảng được một tháng, vòng thi tân sinh lần thứ ba chính thức bắt đầu.
Đằng Đàn cố gắng kéo dài đến tám giờ bốn mươi phút cuối cùng cũng chịu thua trước chiêu gõ cửa như đòi mạng của Hách Na.
Đúng chín giờ, Đằng Đàn bước vào phòng mô phỏng.
Mỗi khoang mô phỏng sẽ thay đổi chỉ số theo tố chất cơ thể người tham gia, vậy nên trận đấu mới có quy định đúng chín giờ thí sinh phải có mặt.
Thí sinh dự thi tới gần đủ bên trong mới bắt đầu điều chỉnh thử thiết bị. Còn Đằng Đàn căn đúng giờ mới đến nên cô vẫn đang dài cổ đợi quét thẻ kiểm tra đối chiếu thông tin.
Đàn anh quét thẻ trước cửa có vẻ lười nhác, người này nhuộm tóc vàng trông cực kỳ lóa mắt.
Đôi mắt xanh thẳm của Đằng Đàn híp lại, nhìn chằm chằm người này không chớp mắt.
Đằng Kỳ Lân nhận thẻ, động tác quét thẻ hơi ngừng lại rồi ngẩng đầu hỏi cô một cách thân thiết: “Em là Đằng Đàn à?”
Tại buổi trải nghiệm thực tế ở Đức Thụy Tư Đặc trước đây Tề Hồng Ảnh đi theo hỗ trợ đo lường, lúc đi anh ta hăng hái bao nhiêu thì lúc về ủ rũ bấy nhiêu. Sau đó anh ta tự bế mất mấy hôm mới bình thường trở lại, theo lời lão Tô tìm hiểu được là do anh ta bị vị đàn anh trước mặt cô đánh.
Nhưng cô nhìn chằm chằm khuôn mặt Đằng Kỳ Lâm không phải vì chuyện đó mà do khuôn mặt hắn nhìn quen quen.
Đằng Đàn ừ một tiếng.
Đằng Kỳ Lâm trả thẻ lại cho Đằng Đàn, hắn cười híp mắt khích lệ: “Học muội khá giỏi đó, cố lên nha.”
Đằng Đàn bình tĩnh nhận thẻ, bước vào phòng mô phỏng.
Mười giờ, tất cả thí sinh dự thi đăng nhập vào hệ thống.
Bản đồ là khu vực rừng núi, thảm thực vật tươi tốt mọc lan tràn xung quanh thành thị.
Đằng Đàn bấm đổi mới sau đó trèo lên một cây cổ thụ vững chắc gần đó, cô nhanh nhẹn leo lên cành cây đứng vững quan sát mọi thứ xung quanh.
Cô xác nhận xung quanh an toàn mới ngồi xuống cành cây, dỡ ba lô ra xem đồ vật bên trong.
Trong ba lô có một cây súng trường tấn công kèm hai trăm viên đạn, nòng súng thay thế và một chiếc ống ngắm có thể dùng làm súng bắn tỉa.
Ngoài ra còn ba quả bom khói, ba quả bom định vị và năm quả lựu đạn.
Tất cả các thí sinh tham dự đều được phát những thứ này, nhưng năm nay Hệ thống Liên minh Quân sự có thêm một đặc ân— đó là mỗi người sẽ có thêm hai vật phẩm ngẫu nhiên nữa.
Đằng Đàn mong đợi nhìn về phía vật phẩm ngẫu nhiên của mình.
Đó là một thanh đao và một bọc đồ ăn gồm bình nước quân dụng và một ít lương khô.
Đằng Đàn: “...” Không biết tiêu chuẩn hai vật phẩm ngẫu nhiên này là gì nhỉ?
Nhưng mà trận đấu kéo dài có bốn tiếng mà họ phát nhiều lương khô như vậy ư? Chẳng lẽ họ sợ cô không ăn sáng ảnh hưởng đến quá trình đánh giá thể lực ư? Vậy thì cô cảm ơn Liên minh Quân sự quá!!
Trước mặt Đằng Đàn hiện lên khung nhắc nhở của hệ thống.
[Trận đấu kết hợp tân sinh trường Quân đội Tra Thụy, quy định bốn trận thi đấu: Tính theo điểm tích lũy của mỗi thí sinh. Thời gian thi đấu: Từ 0 - 4 tiếng]
Những điều thí sinh cần lưu ý:
1. Đánh bại một tuyển thủ dự thi được một điểm tích lũy (Nếu người bị đánh bại có điểm tích lũy từ mười điểm trở lên thì số điểm này sẽ được chuyển cho người đánh bại).
2. Giết một con tinh thú được 3 điểm.
3. Trong thời gian quy định nếu số lượng thí sinh trong sân thi đấu thấp hơn năm mươi người thì trận đấu tự động ngừng lại; nếu số lượng thí sinh trên năm mươi người thì trận đấu sẽ kết thúc khi hết thời gian (Hệ thống sẽ đếm ngược ba mươi phút trước khi trận đấu kết thúc, đề nghị các thí sinh chú ý thời gian).
Lưu ý: Cứ một tiếng hệ thống sẽ thông báo danh sách năm mươi thí sinh có điểm số cao nhất, kéo dài trong vòng năm phút.
. . .
Trận đấu chính thức bắt đầu.
Tình hữu nghị quan trọng nhất, thứ hai mới là kết quả trận đấu. Chúc các thí sinh tham gia vui vẻ.]
Đằng Đàn vừa nhìn đã nắm được điểm quan trọng nhất trong quy tắc… đó là thời gian trận đấu càng dài người có điểm tích lũy cao nhất sẽ trở thành bia ngắm của tất cả thí sinh tham dự. Hơn nữa Liên minh Quân sự còn cố ý cung cấp danh sách những người có điểm tích lũy cao chẳng khác nào nó cho những thí sinh còn lại rằng người này có nhiều tiền, mau đi cướp của hắn?
Đằng Đàn vuốt cằm suy nghĩ, hiện tại có một vấn đề quan trọng hơn.
Đó là trong quy tắc không nói rõ thông tin công bố gồm những gì?
Chắc chắn họ sẽ công bố thông tin cá nhân rồi, nhưng liệu bọn họ có công khai cả vị trí bao quát của thí sinh đó để mọi người tìm tới hay không nhỉ?
Do trận đấu năm nay tổ chức với quy mô lớn và có nhiều sự thay đổi nên không thể tham khảo kinh nghiệm của các cuộc thi trước đó. Cô phải tính toán đến trường hợp xấu nhất mới được.
Với tình cảnh hiện nay cô chỉ muốn nói một câu… nếu Liên minh Quân sự công khai cả vị trí bao quát của thí sinh thì bọn họ quá khốn nạn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.