Tay Buông Tay Và Tim Thôi Nhớ

Chương 24: Em sẽ gọi cho anh

Trương Tiểu Nhàn

11/08/2015

Nếu như có thể lựa chọn, tôi hy vọng mình sẽ là người đầu tiên nói rằng: “Em sẽ gọi cho anh.” Chứ không muốn để anh ấy nói ra điều đó.

Ai nói rằng mình sẽ gọi cho người kia sẽ vĩnh viễn nắm quyền chủ động, anh ấy có thể tìm đến bạn, hoặc không. Anh ấy muốn tìm đến bạn lúc nào cũng được, bạn chỉ có thể ngoan ngoãn chờ đợi, và ngoan ngoãn để anh ấy chi phối.

Tại sao phải là anh ấy nói “Anh sẽ gọi cho em”? Vì bởi lẽ bạn rất yêu anh ấy, luôn hướng lòng mình về anh ấy? Hay bởi anh ấy không được tự do, không thể lúc nào cũng lắng nghe những cuộc gọi từ bạn?

Lúc anh ấy nói: “Anh sẽ gọi cho em”, bạn rất muốn gặng hỏi rằng: “Bao giờ anh sẽ gọi cho em?” Nhưng làm vậy sẽ khiến mình tỏ ra quá để tâm đến điều đó, thế nên đành mỉm cười gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa.

Khi chia tay, người đàn ông nói: “Anh sẽ gọi cho em.” Trong giây phút này, bạn không còn để ý đến cái tôi của mình, run rẩy khẽ khàng với câu hỏi: “Khi nào anh sẽ gọi cho em?” Anh ta không đưa ra một ngày giờ cụ thể, chỉ mông lung rằng: “Anh sẽ tìm em sau.” Nhưng sau khi rời khỏi, anh ta không bao giờ còn gọi cho bạn, cũng không bao giờ tìm đến bạn nữa.

Người đầu tiên thốt ra lời ly biệt, luôn có thể tùy ý mà hứa rằng:

“Anh sẽ gọi cho em.”

Và người ở lại, chỉ có thể cô quạnh, ôm nỗi nhớ khắc khoải ngồi bên điện thoại, chờ đợi và chờ đợi.

Nếu như có thể lựa chọn, hãy nguyện mình sẽ là người nói rằng: “Em sẽ gọi cho anh.”

Trí nhớ và sự phụ bạc

Trí nhớ và sự phụ bạc dường như có liên quan đến nhau.

Một kẻ phụ bạc, có lẽ là bởi trí nhớ của anh ta không tốt.



Khi anh ta thay lòng đổi dạ, cô gái đau đớn hỏi rằng:

“Anh đã quên khi xưa từng yêu em thế nào rồi sao?”

“Anh đã quên ngày trước chúng mình từng hạnh phúc biết bao hay sao?”

“Anh đã quên chúng mình đã phải trải qua biết bao gian khổ mới đến được với nhau rồi sao? Tại sao anh nỡ quên mau?”

Đúng vậy, anh ấy đã quên hết rồi. Vì quên, nên anh ấy mới có thể phụ tình, chứ không phải bởi anh ta phụ tình nên mới nhanh quên.

Những chuyện thuở trước, anh ta không hoàn toàn quên hết, nhưng trí nhớ anh ta quá tệ. Những chuyện dĩ vãng đã không còn in dấu sâu đậm nữa, rồi dần bị thay thế thật nhanh bởi những ký ức mới, chỉ còn lưu lại nụ cười rạng rỡ của người mới, mà lãng quên đi nụ cười của người cũ.

Trí nhớ của đại đa số những kẻ phụ bạc đều rất kém. Nếu như trí nhớ của anh ta tốt, vẫn còn lưu giữ tất cả những sự hy sinh của người tình, vẫn còn nhớ những năm tháng ngọt ngào thuở trước, vậy anh ta sao nỡ bỏ rơi bạn?

Giả như muốn làm một kẻ vô tình, điều đầu tiên là không được có một trí nhớ quá tốt, cũng giống như nếu muốn làm một kẻ bất nghĩa, cũng đừng nên khắc sâu ân huệ của người khác trong lòng.

Trí nhớ không tốt, cũng có nghĩa chẳng cần chịu trách nhiệm, những chuyện cũ mặc theo gió trôi bay, tựa như sương mờ lướt qua trước mắt, ân ân ái ái, giờ đã thuộc về dĩ vãng, ghi nhớ liệu có để làm gì?

Trí nhớ quá tốt, đôi khi lại trở thành một gánh nặng. Những người dễ dàng xóa nhòa chuyện cũ, vẫn luôn là kẻ hạnh phúc.

Tình yêu không thể nổi lên bề mặt



Vì đã từng chắp bút rất nhiều những câu chuyện về tình yêu đơn phương, thế nên rất nhiều độc giả thường hỏi tôi rằng:

“Bạn đã từng yêu đơn phương ai đó chưa?”

Thứ tình yêu chẳng thể nổi lên bề mặt đó quả thực quá ngốc nghếch, quá khổ sở, tôi không thể tự ngược đãi chính mình như vậy.

Giả dụ đôi bên đều cảm thấy đau khổ, vậy thì tôi thà khổ thêm một chút nữa để cả hai cùng chịu khổ, chứ hoàn toàn chẳng muốn một mình ôm mối đau thương.

Có lẽ do tôi ích kỷ, nhưng tôi không muốn chỉ có một người phải chịu đau khổ.

Tôi chỉ yêu người nào thực sự dành tình yêu cho tôi, bởi lẽ tôi không biết làm sao để yêu một người chẳng dành trọn trái tim cho mình.

Chẳng phải tôi đã từng viết như vậy hay sao? Yêu thương một người sẽ trở thành một việc rất đỗi mong manh, nếu như đối phương không đáp lại tình yêu của bạn.

Tôi không bận lòng với sự mong manh, nhưng tôi muốn bản thân mình sẽ trở nên mong manh trước những điều hùng tráng vĩ đại, chứ không phải trước một tình yêu không lời ứng đáp.

Muốn khiến cho người yêu mình cảm động, có lẽ chỉ cần một hàng nước mắt, một lời mềm yếu, một cái ôm tình tứ hay những sự bất ngờ bé nhỏ.

Muốn khiến cho người không yêu mình cảm động, đó lại là một việc gian nan đến cùng cực.

Như vậy để làm gì, sao phải khổ ải để đợi chờ?

Vậy nhưng, khi muốn nhận được tình yêu của một người, chỉ bởi bạn không thể nhận được, nên trong thời khắc này, mọi thứ bạn nhìn thấy đều thật đẹp đẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tay Buông Tay Và Tim Thôi Nhớ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook