Chương 37: Bà Chị Giả
Thất Lý Tầm
28/03/2021
Ván game trong phòng sách vẫn chưa kết thúc.
Hình như Tống Phưởng nghe thấy tiếng của 11. Hẳn là bọn họ gọi YY cùng chơi game.
Cũng không biết xảy ra chuyện gì thú vị mà 11 cười nắc nẻ, “Giang Ký Minh, cmn cậu đúng là quái thai.” Mấy giây sau lại cười ha ha nói: “Trảm Muội* gửi Wechat cho tôi nói chờ qua kỳ nghỉ sẽ cầm thanh đao 30 mét đến căn cứ lùng chúng ta, cho phép chúng ta chạy trước 29 mét.”
(*) Trảm Muội [Kǎn mèi]: là tên của tuyển thủ Canmake bị ‘dịch’ sang tiếng Trung vì có cách phát âm tương đồng.
Nói rất nhiều lời.
Vô số tiếng ha ha ha ha còn kèm theo vài câu thuật ngữ trò chơi, Tống Phưởng nghe không hiểu một câu nào nên cũng không đứng đợi lâu, cong lưng đi vào phòng khách.
Trong phòng khách, Demacia đang nằm sấp trêи thảm, buồn bực ngán ngẩm vẫy đuôi. Cái đuôi màu vàng lắc trái lắc phải, động tác chậm chạp như cần gạt nước ô tô.
Nó quay đầu thấy Tống Phưởng, mắt sáng lên, hớn hở mau chóng đến bên cạnh cô, dùng đầu ủi vào chân cô, vừa mềm vừa đáng yêu.
Tống Phưởng thấy ngứa ngáy trong lòng, hạ tay muốn xoa đầu nó.
Demacia thấy bàn tay ma quỷ duỗi đến, lập tức ngừng động tác, chân chó liên tục lùi mấy bước ra sau, mặt chó đầy cảnh giác.
Nhìn đi nhìn đi, mi lại phát bệnh muốn bóp mặt boss đúng không!
Tống Phưởng như hiểu ý trong mắt nó, thừa dịp nó không để ý, nhanh chóng sải bước lên, đôi tay đột nhiên duỗi ra ôm trọn mặt nó, dùng sức xoa, ha ha ha ha ha, con boss ngu ngốc!
Demacia : “…” Thứ cho ta nói thẳng, ngài thật sự có bệnh giống lũ ‘mồn lèo’.
…
Tống Phưởng ngồi sát cạnh Demacia trên ghế sô pha.
Có lẽ Demacia bị não cá vàng nặng, qua một lúc đã quên béng đại chiến bóp mặt náo loạn mấy hiệp với Tống Phưởng vừa rồi, lại rúc đầu vào lòng cô.
Cô ôm Demacia ngồi chơi trêи ghế sô pha, chỉ một lúc sau Uyển Uyển nhắn Wechat đến ——
[Uyển Uyển: (liên kết)]
[Uyển Uyển: Tớ nói nè, hai người các cậu đó, chậc chậc! /xem thường]
Lời này làm Tống Phưởng click mở đường link.
Là một video trên Weibo, bìa video là giao diện LOL, góc phải có một khung nhỏ livestream, người bên trong đúng là vị kia đang livestream trong phòng sách nhà cô.
[@eSport có gì để hóng: Chiều tối Akoo livestream chơi rank đôi cùng 11, bất ngờ đụng phải Canmake chơi đơn. Hai người bắt đầu điên cuồng gây sự, điên cuồng đùa giỡn Canmake. Canmake giận dữ lên 6 cái Nước mắt nữ thần* rồi AFK cho bõ tức**, gương mặt đáng thương cánh hoa úa tàn trên livestream. Đêm nay chúng ta cùng thắp nhang đốt nến cho Trảm Muội nhé / ngọn nến]
(*) Là một trang bị hồi năng lượng (mana).
(**) AFK viết tắt của Away From Keyboard, có nghĩa là treo máy, rời khỏi ván chơi không hoạt động nữa.
Chủ thớt khoa trương hết chỗ chê, đúng là Akoo và 11 trong video điên cuồng đùa giỡn Trảm Muội.
Trảm Muội trong game cũng livestream.
Hai người đánh Trảm Muội chỉ còn một chút xíu máu, khán giả phát ra một loạt GG cho Trảm Muội, cho rằng Trảm Muội sắp bị chém bay đầu rồi. Nhưng hai người kia lại làm ngược lại, không chỉ không giết anh ta mà còn đứng trước mặt anh ta dẩy đầm. Hơn nữa tướng bọn họ chọn còn có tạo hình cao to đen hôi, hình tượng vui đáo để miễn bàn.
Khiêu vũ trước mặt kẻ địch Summoner Canyon phải phi thường lộng lẫy chút.
Chuyện đến đó chưa hết.
Sau đó, Trảm Muội còn muốn thử biến về, hai người Giang Ký Minh không sát sinh luôn mà chấp vài giây, can thiệp vào giây cuối cùng, lấy mạng Trảm Muội còn chút hơi tàn.
Vận số năm nay không may mắn, Trảm Muội hồi sinh không bao lâu, vừa ra khỏi cửa đã chạm trán Giang Ký Minh và 11 đang cướp quái ở trong rừng.
Hai người lại song kiếm hợp bích, có lẽ Trảm Muội bắt đầu thấy phiền, không còn giãy giụa, cũng ấn /dance nhảy cùng bọn họ. Nhưng anh ta vừa nhảy một chút đã bị tổ hợp E+Q của Akoo tiễn về suối vàng.
GB SP Trảm Muội vô cùng khó hiểu, gửi một chuỗi dấu hỏi chấm lên chat tổng*. Sao không nói một lời đã giết anh ta rồi? Anh ta đã làm gì? Chỉ dẩy đầm giống họ thôi mà?
(*) Chat tổng/chat all: Trò chuyện được với đội địch
Akoo đáp lại: “ni tiao de hen chou (cậu nhảy rất xấu)”
Xấu???? Thù lù một đống như bọn họ thì đẹp hơn Dây Cót (Oriana) của anh ta ở đâu vậy?! Đm, đúng là tức hộc máu mà.
Đến đây gì đã hết.
Trảm Muội bán sạch trang bị, mua 6 cái Nước mắt nữ thần, trực tiếp AFK.
Khán giả vui rạo rực ăn dưa xem drama, sau đó lại đến hỏi Giang Ký Minh sao hôm nay Akoo lại làm thế. Anh cười khẽ, nói, bởi vì đang vui.
Tuy cấu hình máy tính nhà cô không phải loại đỉnh nhưng camera cực kỳ xịn.
Bật đèn, cả khuôn mặt Giang Ký Minh đều rõ ràng, bởi vậy mà nụ cười kia cũng đặc biệt bắt mắt.
Cái người này đúng là lại ngứa da mà.
Đám khán giả từ trước đến nay không chê drama lớn, quay người sang phòng livestream của Trảm Muội, thuật lại cho Trảm Muội nguyên văn lời Giang Ký Minh nói không thiếu một chữ. Trảm Muội lại lần nữa bị chọc tức hộc máu.
Tôi ball ball you*, xin cậu sau này đừng có vui như thế nữa nhé! Down một chút coi như là làm phúc cho toàn giới eSport đi ha.
(*) Qiú qiú nǐ 求求你: dịch ra là cầu cầu bạn. Ball là bóng hay còn gọi là cầu, cho nên “ball ball ni” là cách nói lái của cầu xin “làm ơn”, “tôi xin bạn”.
Bình luận dưới Weibo cũng rất đặc sắc ——
[Uống rượu mạnh nhất, giết địch thoải mái nhất.]
[A thần và 11 uống phải rượu giả à?]
[Trảm Muội: Đau lòng ôm lấy Dây Cót của mình.]
[Đây là Akoo sao? Cái điểm livestream này hình như không phải căn cứ cũng không phải ở nhà anh ấy.]
[Là Akoo chính chủ đấy. Mấy hôm nay anh ấy đều livestream trong căn phòng thần bí này, hẳn là ở nhà của người bạn nào đó.]
[Tuyển thủ eSport LPL chuyên nghiệp kiêm dẫn chương trình iwanan mà làm ra chuyện này?! Đến cùng là do vô đạo đức hay là nhân cách vặn vẹo đây? Mời đón xem một kỳ «Kiến giải eSport», đi theo ống kính khám phá quái thai RG ghi danh thế giới.]
[Màu môi Akoo hôm nay… Emmmm là lạ (?) không nói nên lời…]
[Add Wechat tôi để xem trọn bộ cừu xinh đẹp tắm rửa.]
[…]
Tống Phưởng xem xong hết vẫn không hiểu gì.
Giang Ký Minh bỉ ổi thì liên quan gì đến cô?
[Tống Phưởng: Xem không hiểu]
[Uyển Uyển: (hình ảnh)] Một tấm ảnh chụp màn hình khi Akoo livestream, phóng to vào môi anh.
[Uyển Uyển: (hình ảnh)] Một tấm ảnh chụp video cô trang điểm, chính là video trang điểm hôn môi cô vừa đăng lên, đoạn đó đang thử màu lên cánh tay.
…Tống Phưởng đã hơi hơi hiểu ra gì đó. Vừa rồi hôn xong, trên môi anh toàn màu son. Anh chỉ lấy khăn tay trên bàn tùy ý chà rồi đi, căn bản không sạch hết!
Hơn nữa sắc môi anh vốn hơi nhạt, không giống màu bình thường, hơn nữa hôn ra ngoài vành môi một chút sơ ý chưa lau…
Đôi môi trước giờ hơi hồng hôm nay lại biến thành màu đỏ gạch, đậm hơn trước, nheo mắt nhìn kỹ còn có một vệt bên khóe môi.
Cũng may lúc trước anh còn cầm giấy vệ sinh lau đi, người không biết chuyện sẽ chỉ cảm thấy màu môi anh hôm nay đậm hơn trước hơi kỳ quái, hoàn toàn không ngờ đến chuyện son môi.
Hơn nữa thẳng nam RG chỉ biết QWER, đánh son? Nói là nhặt xà phòng thì bọn họ còn tin hơn đấy. (chơi gei ý ạ =))))
Nhưng mà bọn họ thế này có tính là ân ái trước mấy trăm nghìn người xem livestream không?
[Tống Phưởng: Cậu là Holmes đấy à]
[Uyển Uyển: Không có con muỗi nào lọt qua được đôi mắt to của Dư Uyển Uyển này]
[Uyển Uyển: Với cả phiền cậu sau này hôn xong, tự giác xử lý dấu son môi giúp bạn trai được không? Hử? Beauty blogger Tống?]
[Tống Phưởng: /O đeo kính]
Tống Phưởng nói chuyện với Uyển Uyển xong, Giang Ký Minh lê dép ra khỏi phòng sách.
Cô nghe thấy tiếng động, đột nhiên quay đầu lại, nhìn thẳng anh chằm chằm.
Giang Ký Minh hơi sửng sốt, sờ mặt mình, nghi hoặc: “Có gì trên mặt anh à?”
Tống Phưởng không trả lời, đứng lên, thở hổn hển hổn hển chạy vào phòng mình, chốc lát sau lại thở hổn hển hổn hển chạy ra.
Phóng to ống kính có thể thấy trên tay cô còn cầm miếng bông vải trang điểm nhỏ đã thấm ướt.
Đi từng bước về phía anh.
Giang Ký Minh khẽ nhíu mày, nhìn cô, hỏi: “Em định làm —— ưm!”
Anh còn chưa nói xong, Tống Phưởng cầm bông trang điểm ấn thẳng lên môi anh, dùng sức chà lau. Cô gằn từng chữ một: “Tiêu hủy chứng cứ phạm tội!”
…
Đêm đã buông xuống.
Hai người bận rộn cả ngày cuối cùng cũng xong việc, có hơi đói, tủ lạnh trong nhà trống rỗng, hai người liền đến quán ăn gần khu dân cư ăn cơm muộn.
Đây là một quán cay Tứ Xuyên nổi danh gần đây.
Lại gặp đúng giờ cao điểm dùng cơm, khách như thủy triều, tiếng người huyên náo, ồn ào không thôi.
Phục vụ dẫn hai người vào một phòng bao nhỏ.
Hai người vừa rồi còn xếp hàng chờ bên ngoài, vừa cởi giày bụng đã kêu vang. Lật menu, chỉ hận không thể gọi toàn bộ món từ đầu đến cuối, chắc chắn cô có thể ăn hết.
Trái lại vị ngồi đối diện cô lại khoan thai cầm chén trà tự đắc, nhìn cô như nghĩ đến gì đó, gật gù, nói: “Cuối cùng anh cũng hiểu lời Hầu Tử.”
Tống Phưởng: “Anh ấy nói gì?”
“Trước khi yêu và sau khi yêu rất khác.” Ngón trỏ thon dài chỉ menu trong tay cô, nghiêm túc nói: “Lần đầu tiên hẹn hò em ăn đồ ngọt cũng nhã nhặn. Ánh mắt em nhìn menu bây giờ như muốn nuốt sống nó luôn.”
Lần đầu hẹn hò —— phải giả bộ thục nữ, ăn miếng nhỏ một, làm bộ dáng vẻ gầy yếu ăn rất ít cơm.
Lần thứ n hẹn hò sau khi vào tròng —— thục nữ huần hòe gì? Có ăn được không? Mang một phần thịt kho tàu lên giúp tôi đi.
Phục vụ ở bên cạnh nghe không nhịn nổi, phì cười ra tiếng.
Mặt mo của Tống Phưởng đỏ ửng, đưa tay vỗ độp vào ngón trỏ kia. Anh đó, anh câm miệng ngay cho em nhờ!
…
Gọi đồ ăn xong, phục vụ rời đi.
Mu bàn tay Tống Phưởng chống cằm, trò chuyện câu được câu không với Giang Ký Minh.
Điện thoại vang lên đúng lúc.
Là mẹ Tống gọi đến.
Điện thoại kết nối.
Đầu kia điện thoại truyền đến giọng Tống Huyên: “Chị! Em đây! Chị đang làm gì đấy?”
Tống Phưởng: “Ăn cơm thôi, em ăn chưa?”
Tống Huyên: “Ăn rồi ạ.” Cậu tạm ngừng, lại hỏi: “À! Chị ơi, bây giờ chị đang ở cùng A thần đúng không?”
Tống Phưởng giương mắt nhìn người đối diện, nhẹ nhàng ừ.
Tống Huyên kích động: “Quào! Chị hạnh phúc quá đê! Có thể ăn cơm cùng A thần luôn! Kiếp trước hẳn là chị đã cứu cả hệ ngân hà rồi!”, còn nói: “Haiz! Chị à! Chị biết mấy trận RG đấu với EK anh Akoo đánh 6 thế nào không! Ôi trời ơi. Nếu em là nữ, em ——”
Tống Phưởng không dám nghe tiếp, thử ngăn lại: “Sì tốp! Để bảo vệ lỗ tai của chị, chị xin em đừng nói nữa.”
Giọng cậu rất lớn, Tống Phưởng không bật loa mà Giang Ký Minh vẫn nghe được vụn vặt.
Anh hỏi cô: “Tống Huyên à?”
Tống Phưởng gật đầu, nói: “Nó đang nâng anh lợi hại biết bao đấy.” Em trai cô đúng là thành phần bợ mông tiêu chuẩn.
Giang Ký Minh cười khẽ.
Tống Huyên vẫn đang không ngừng hót trong điện thoại, trước sau vẫn là thổi Giang Ký Minh, Tống Phưởng nghe mà lỗ tai sớm đã mọc kén.
Không lâu sau, mẹ Tống đến, giật điện thoại khỏi Tống Huyên, mắng: “Bô bô nhăng cuội cái gì đấy? Cái cần nói thì chưa nói đúng không?! Cái thằng đúng là.” Lại đổi một giọng điệu dịu dàng tương phản nói chuyện với Tống Phưởng, như kịch đổi mặt, nhanh đến mức làm người ta lấy làm kỳ lạ, “Bé cưng à, mẹ đã đặt trước vé máy bay ngày kia đến thành phố I rồi, ba giờ chiều ngày kia chúng ta gặp tại sân bay nhé.”
Bố mẹ Tống vốn là người thành phố I, sau khi kết hôn dốc sức làm việc để định cư ở thành phố A. Ở đây có nhiều bạn bè nhưng không thân thích cho nên mỗi năm mới đều về thành phố I ăn Tết.
Tống Phưởng a lên: “Lần này về sớm thế ạ?” Trước kia chỉ về trước hai ba ngày, lần này trọn vẹn sáu bảy ngày.
Mẹ Tống: “Ông bà nội ngoại nhớ con và Tiểu Huyên đó.”
Tống Phưởng tạm dừng, đáp vâng.
Mẹ Tống nghe âm thanh bên Tống Phưởng ồn ào, lại hỏi: “Con ra ngoài ăn à?”
Tống Phưởng: “Vâng.”
Mẹ Tống nghe xong cao giọng: “Đã bảo con bao nhiêu lần rồi! Đồ bên ngoài có sạch sẽ gì cho cam! Con không thấy những bài mẹ gửi cho con à, dầu trong nhà hàng toàn là dầu cống ngầm thôi!”
Bà nói trái nói phải rất nhiều.
Đường Tăng lại bắt đầu.
Tống Huyên ở bên cạnh cũng không nghe nổi, lại lấy điện thoại từ tay mẹ Tống, sau đó nhấc chân chạy vào phòng mình, lúc này mới kết thúc buổi tụng kinh.
Mẹ Tống nhìn mà tức nhưng không có cách nào, than một tiếng, quay người vào phòng bếp tiếp tục rửa bát dọn dẹp cùng với bố Tống.
Tống Huyên trốn ở trong phòng, tranh công với Tống Phưởng: “Chị, em lại cứu chị khỏi hố lửa lần nữa nhé.”
Tống Phưởng biết rõ tính nết thằng nhãi này: “Muốn gì thì nói luôn đi?”
Tống Huyên cười ngây ngô hê hê hai tiếng, nói: “Chị, chị gửi em một bức ảnh chụp chung với A thần đi. Em nói với bạn Akoo là anh rể em mà tụi nó không tin, còn nói em xạo chóa nhất đất nước.” Dứt lời, cậu lại nói tiếp: “Chị gửi cho em một bức hai người chụp chung đi, toàn bộ lời đồn nói em xạo chóa sẽ tự động sụp đổ, còn tụi bạn em cũng đều cúi đầu trước em vợ của Akoo là em đây!” Ha ha, hình tượng kia đẹp đẽ biết bao.
Tống Phưởng trả lời lại không cần suy nghĩ: “Không cho! Bái bai!”
Rất dứt khoát cắt đứt cuộc gọi.
Tiểu Nhật Tuyên đáng thương tuyên ôm điện thoại khóc không ra nước mắt.
Đây là bà chị fake rồi!
Chắc chắn là giả!
Hình như Tống Phưởng nghe thấy tiếng của 11. Hẳn là bọn họ gọi YY cùng chơi game.
Cũng không biết xảy ra chuyện gì thú vị mà 11 cười nắc nẻ, “Giang Ký Minh, cmn cậu đúng là quái thai.” Mấy giây sau lại cười ha ha nói: “Trảm Muội* gửi Wechat cho tôi nói chờ qua kỳ nghỉ sẽ cầm thanh đao 30 mét đến căn cứ lùng chúng ta, cho phép chúng ta chạy trước 29 mét.”
(*) Trảm Muội [Kǎn mèi]: là tên của tuyển thủ Canmake bị ‘dịch’ sang tiếng Trung vì có cách phát âm tương đồng.
Nói rất nhiều lời.
Vô số tiếng ha ha ha ha còn kèm theo vài câu thuật ngữ trò chơi, Tống Phưởng nghe không hiểu một câu nào nên cũng không đứng đợi lâu, cong lưng đi vào phòng khách.
Trong phòng khách, Demacia đang nằm sấp trêи thảm, buồn bực ngán ngẩm vẫy đuôi. Cái đuôi màu vàng lắc trái lắc phải, động tác chậm chạp như cần gạt nước ô tô.
Nó quay đầu thấy Tống Phưởng, mắt sáng lên, hớn hở mau chóng đến bên cạnh cô, dùng đầu ủi vào chân cô, vừa mềm vừa đáng yêu.
Tống Phưởng thấy ngứa ngáy trong lòng, hạ tay muốn xoa đầu nó.
Demacia thấy bàn tay ma quỷ duỗi đến, lập tức ngừng động tác, chân chó liên tục lùi mấy bước ra sau, mặt chó đầy cảnh giác.
Nhìn đi nhìn đi, mi lại phát bệnh muốn bóp mặt boss đúng không!
Tống Phưởng như hiểu ý trong mắt nó, thừa dịp nó không để ý, nhanh chóng sải bước lên, đôi tay đột nhiên duỗi ra ôm trọn mặt nó, dùng sức xoa, ha ha ha ha ha, con boss ngu ngốc!
Demacia : “…” Thứ cho ta nói thẳng, ngài thật sự có bệnh giống lũ ‘mồn lèo’.
…
Tống Phưởng ngồi sát cạnh Demacia trên ghế sô pha.
Có lẽ Demacia bị não cá vàng nặng, qua một lúc đã quên béng đại chiến bóp mặt náo loạn mấy hiệp với Tống Phưởng vừa rồi, lại rúc đầu vào lòng cô.
Cô ôm Demacia ngồi chơi trêи ghế sô pha, chỉ một lúc sau Uyển Uyển nhắn Wechat đến ——
[Uyển Uyển: (liên kết)]
[Uyển Uyển: Tớ nói nè, hai người các cậu đó, chậc chậc! /xem thường]
Lời này làm Tống Phưởng click mở đường link.
Là một video trên Weibo, bìa video là giao diện LOL, góc phải có một khung nhỏ livestream, người bên trong đúng là vị kia đang livestream trong phòng sách nhà cô.
[@eSport có gì để hóng: Chiều tối Akoo livestream chơi rank đôi cùng 11, bất ngờ đụng phải Canmake chơi đơn. Hai người bắt đầu điên cuồng gây sự, điên cuồng đùa giỡn Canmake. Canmake giận dữ lên 6 cái Nước mắt nữ thần* rồi AFK cho bõ tức**, gương mặt đáng thương cánh hoa úa tàn trên livestream. Đêm nay chúng ta cùng thắp nhang đốt nến cho Trảm Muội nhé / ngọn nến]
(*) Là một trang bị hồi năng lượng (mana).
(**) AFK viết tắt của Away From Keyboard, có nghĩa là treo máy, rời khỏi ván chơi không hoạt động nữa.
Chủ thớt khoa trương hết chỗ chê, đúng là Akoo và 11 trong video điên cuồng đùa giỡn Trảm Muội.
Trảm Muội trong game cũng livestream.
Hai người đánh Trảm Muội chỉ còn một chút xíu máu, khán giả phát ra một loạt GG cho Trảm Muội, cho rằng Trảm Muội sắp bị chém bay đầu rồi. Nhưng hai người kia lại làm ngược lại, không chỉ không giết anh ta mà còn đứng trước mặt anh ta dẩy đầm. Hơn nữa tướng bọn họ chọn còn có tạo hình cao to đen hôi, hình tượng vui đáo để miễn bàn.
Khiêu vũ trước mặt kẻ địch Summoner Canyon phải phi thường lộng lẫy chút.
Chuyện đến đó chưa hết.
Sau đó, Trảm Muội còn muốn thử biến về, hai người Giang Ký Minh không sát sinh luôn mà chấp vài giây, can thiệp vào giây cuối cùng, lấy mạng Trảm Muội còn chút hơi tàn.
Vận số năm nay không may mắn, Trảm Muội hồi sinh không bao lâu, vừa ra khỏi cửa đã chạm trán Giang Ký Minh và 11 đang cướp quái ở trong rừng.
Hai người lại song kiếm hợp bích, có lẽ Trảm Muội bắt đầu thấy phiền, không còn giãy giụa, cũng ấn /dance nhảy cùng bọn họ. Nhưng anh ta vừa nhảy một chút đã bị tổ hợp E+Q của Akoo tiễn về suối vàng.
GB SP Trảm Muội vô cùng khó hiểu, gửi một chuỗi dấu hỏi chấm lên chat tổng*. Sao không nói một lời đã giết anh ta rồi? Anh ta đã làm gì? Chỉ dẩy đầm giống họ thôi mà?
(*) Chat tổng/chat all: Trò chuyện được với đội địch
Akoo đáp lại: “ni tiao de hen chou (cậu nhảy rất xấu)”
Xấu???? Thù lù một đống như bọn họ thì đẹp hơn Dây Cót (Oriana) của anh ta ở đâu vậy?! Đm, đúng là tức hộc máu mà.
Đến đây gì đã hết.
Trảm Muội bán sạch trang bị, mua 6 cái Nước mắt nữ thần, trực tiếp AFK.
Khán giả vui rạo rực ăn dưa xem drama, sau đó lại đến hỏi Giang Ký Minh sao hôm nay Akoo lại làm thế. Anh cười khẽ, nói, bởi vì đang vui.
Tuy cấu hình máy tính nhà cô không phải loại đỉnh nhưng camera cực kỳ xịn.
Bật đèn, cả khuôn mặt Giang Ký Minh đều rõ ràng, bởi vậy mà nụ cười kia cũng đặc biệt bắt mắt.
Cái người này đúng là lại ngứa da mà.
Đám khán giả từ trước đến nay không chê drama lớn, quay người sang phòng livestream của Trảm Muội, thuật lại cho Trảm Muội nguyên văn lời Giang Ký Minh nói không thiếu một chữ. Trảm Muội lại lần nữa bị chọc tức hộc máu.
Tôi ball ball you*, xin cậu sau này đừng có vui như thế nữa nhé! Down một chút coi như là làm phúc cho toàn giới eSport đi ha.
(*) Qiú qiú nǐ 求求你: dịch ra là cầu cầu bạn. Ball là bóng hay còn gọi là cầu, cho nên “ball ball ni” là cách nói lái của cầu xin “làm ơn”, “tôi xin bạn”.
Bình luận dưới Weibo cũng rất đặc sắc ——
[Uống rượu mạnh nhất, giết địch thoải mái nhất.]
[A thần và 11 uống phải rượu giả à?]
[Trảm Muội: Đau lòng ôm lấy Dây Cót của mình.]
[Đây là Akoo sao? Cái điểm livestream này hình như không phải căn cứ cũng không phải ở nhà anh ấy.]
[Là Akoo chính chủ đấy. Mấy hôm nay anh ấy đều livestream trong căn phòng thần bí này, hẳn là ở nhà của người bạn nào đó.]
[Tuyển thủ eSport LPL chuyên nghiệp kiêm dẫn chương trình iwanan mà làm ra chuyện này?! Đến cùng là do vô đạo đức hay là nhân cách vặn vẹo đây? Mời đón xem một kỳ «Kiến giải eSport», đi theo ống kính khám phá quái thai RG ghi danh thế giới.]
[Màu môi Akoo hôm nay… Emmmm là lạ (?) không nói nên lời…]
[Add Wechat tôi để xem trọn bộ cừu xinh đẹp tắm rửa.]
[…]
Tống Phưởng xem xong hết vẫn không hiểu gì.
Giang Ký Minh bỉ ổi thì liên quan gì đến cô?
[Tống Phưởng: Xem không hiểu]
[Uyển Uyển: (hình ảnh)] Một tấm ảnh chụp màn hình khi Akoo livestream, phóng to vào môi anh.
[Uyển Uyển: (hình ảnh)] Một tấm ảnh chụp video cô trang điểm, chính là video trang điểm hôn môi cô vừa đăng lên, đoạn đó đang thử màu lên cánh tay.
…Tống Phưởng đã hơi hơi hiểu ra gì đó. Vừa rồi hôn xong, trên môi anh toàn màu son. Anh chỉ lấy khăn tay trên bàn tùy ý chà rồi đi, căn bản không sạch hết!
Hơn nữa sắc môi anh vốn hơi nhạt, không giống màu bình thường, hơn nữa hôn ra ngoài vành môi một chút sơ ý chưa lau…
Đôi môi trước giờ hơi hồng hôm nay lại biến thành màu đỏ gạch, đậm hơn trước, nheo mắt nhìn kỹ còn có một vệt bên khóe môi.
Cũng may lúc trước anh còn cầm giấy vệ sinh lau đi, người không biết chuyện sẽ chỉ cảm thấy màu môi anh hôm nay đậm hơn trước hơi kỳ quái, hoàn toàn không ngờ đến chuyện son môi.
Hơn nữa thẳng nam RG chỉ biết QWER, đánh son? Nói là nhặt xà phòng thì bọn họ còn tin hơn đấy. (chơi gei ý ạ =))))
Nhưng mà bọn họ thế này có tính là ân ái trước mấy trăm nghìn người xem livestream không?
[Tống Phưởng: Cậu là Holmes đấy à]
[Uyển Uyển: Không có con muỗi nào lọt qua được đôi mắt to của Dư Uyển Uyển này]
[Uyển Uyển: Với cả phiền cậu sau này hôn xong, tự giác xử lý dấu son môi giúp bạn trai được không? Hử? Beauty blogger Tống?]
[Tống Phưởng: /O đeo kính]
Tống Phưởng nói chuyện với Uyển Uyển xong, Giang Ký Minh lê dép ra khỏi phòng sách.
Cô nghe thấy tiếng động, đột nhiên quay đầu lại, nhìn thẳng anh chằm chằm.
Giang Ký Minh hơi sửng sốt, sờ mặt mình, nghi hoặc: “Có gì trên mặt anh à?”
Tống Phưởng không trả lời, đứng lên, thở hổn hển hổn hển chạy vào phòng mình, chốc lát sau lại thở hổn hển hổn hển chạy ra.
Phóng to ống kính có thể thấy trên tay cô còn cầm miếng bông vải trang điểm nhỏ đã thấm ướt.
Đi từng bước về phía anh.
Giang Ký Minh khẽ nhíu mày, nhìn cô, hỏi: “Em định làm —— ưm!”
Anh còn chưa nói xong, Tống Phưởng cầm bông trang điểm ấn thẳng lên môi anh, dùng sức chà lau. Cô gằn từng chữ một: “Tiêu hủy chứng cứ phạm tội!”
…
Đêm đã buông xuống.
Hai người bận rộn cả ngày cuối cùng cũng xong việc, có hơi đói, tủ lạnh trong nhà trống rỗng, hai người liền đến quán ăn gần khu dân cư ăn cơm muộn.
Đây là một quán cay Tứ Xuyên nổi danh gần đây.
Lại gặp đúng giờ cao điểm dùng cơm, khách như thủy triều, tiếng người huyên náo, ồn ào không thôi.
Phục vụ dẫn hai người vào một phòng bao nhỏ.
Hai người vừa rồi còn xếp hàng chờ bên ngoài, vừa cởi giày bụng đã kêu vang. Lật menu, chỉ hận không thể gọi toàn bộ món từ đầu đến cuối, chắc chắn cô có thể ăn hết.
Trái lại vị ngồi đối diện cô lại khoan thai cầm chén trà tự đắc, nhìn cô như nghĩ đến gì đó, gật gù, nói: “Cuối cùng anh cũng hiểu lời Hầu Tử.”
Tống Phưởng: “Anh ấy nói gì?”
“Trước khi yêu và sau khi yêu rất khác.” Ngón trỏ thon dài chỉ menu trong tay cô, nghiêm túc nói: “Lần đầu tiên hẹn hò em ăn đồ ngọt cũng nhã nhặn. Ánh mắt em nhìn menu bây giờ như muốn nuốt sống nó luôn.”
Lần đầu hẹn hò —— phải giả bộ thục nữ, ăn miếng nhỏ một, làm bộ dáng vẻ gầy yếu ăn rất ít cơm.
Lần thứ n hẹn hò sau khi vào tròng —— thục nữ huần hòe gì? Có ăn được không? Mang một phần thịt kho tàu lên giúp tôi đi.
Phục vụ ở bên cạnh nghe không nhịn nổi, phì cười ra tiếng.
Mặt mo của Tống Phưởng đỏ ửng, đưa tay vỗ độp vào ngón trỏ kia. Anh đó, anh câm miệng ngay cho em nhờ!
…
Gọi đồ ăn xong, phục vụ rời đi.
Mu bàn tay Tống Phưởng chống cằm, trò chuyện câu được câu không với Giang Ký Minh.
Điện thoại vang lên đúng lúc.
Là mẹ Tống gọi đến.
Điện thoại kết nối.
Đầu kia điện thoại truyền đến giọng Tống Huyên: “Chị! Em đây! Chị đang làm gì đấy?”
Tống Phưởng: “Ăn cơm thôi, em ăn chưa?”
Tống Huyên: “Ăn rồi ạ.” Cậu tạm ngừng, lại hỏi: “À! Chị ơi, bây giờ chị đang ở cùng A thần đúng không?”
Tống Phưởng giương mắt nhìn người đối diện, nhẹ nhàng ừ.
Tống Huyên kích động: “Quào! Chị hạnh phúc quá đê! Có thể ăn cơm cùng A thần luôn! Kiếp trước hẳn là chị đã cứu cả hệ ngân hà rồi!”, còn nói: “Haiz! Chị à! Chị biết mấy trận RG đấu với EK anh Akoo đánh 6 thế nào không! Ôi trời ơi. Nếu em là nữ, em ——”
Tống Phưởng không dám nghe tiếp, thử ngăn lại: “Sì tốp! Để bảo vệ lỗ tai của chị, chị xin em đừng nói nữa.”
Giọng cậu rất lớn, Tống Phưởng không bật loa mà Giang Ký Minh vẫn nghe được vụn vặt.
Anh hỏi cô: “Tống Huyên à?”
Tống Phưởng gật đầu, nói: “Nó đang nâng anh lợi hại biết bao đấy.” Em trai cô đúng là thành phần bợ mông tiêu chuẩn.
Giang Ký Minh cười khẽ.
Tống Huyên vẫn đang không ngừng hót trong điện thoại, trước sau vẫn là thổi Giang Ký Minh, Tống Phưởng nghe mà lỗ tai sớm đã mọc kén.
Không lâu sau, mẹ Tống đến, giật điện thoại khỏi Tống Huyên, mắng: “Bô bô nhăng cuội cái gì đấy? Cái cần nói thì chưa nói đúng không?! Cái thằng đúng là.” Lại đổi một giọng điệu dịu dàng tương phản nói chuyện với Tống Phưởng, như kịch đổi mặt, nhanh đến mức làm người ta lấy làm kỳ lạ, “Bé cưng à, mẹ đã đặt trước vé máy bay ngày kia đến thành phố I rồi, ba giờ chiều ngày kia chúng ta gặp tại sân bay nhé.”
Bố mẹ Tống vốn là người thành phố I, sau khi kết hôn dốc sức làm việc để định cư ở thành phố A. Ở đây có nhiều bạn bè nhưng không thân thích cho nên mỗi năm mới đều về thành phố I ăn Tết.
Tống Phưởng a lên: “Lần này về sớm thế ạ?” Trước kia chỉ về trước hai ba ngày, lần này trọn vẹn sáu bảy ngày.
Mẹ Tống: “Ông bà nội ngoại nhớ con và Tiểu Huyên đó.”
Tống Phưởng tạm dừng, đáp vâng.
Mẹ Tống nghe âm thanh bên Tống Phưởng ồn ào, lại hỏi: “Con ra ngoài ăn à?”
Tống Phưởng: “Vâng.”
Mẹ Tống nghe xong cao giọng: “Đã bảo con bao nhiêu lần rồi! Đồ bên ngoài có sạch sẽ gì cho cam! Con không thấy những bài mẹ gửi cho con à, dầu trong nhà hàng toàn là dầu cống ngầm thôi!”
Bà nói trái nói phải rất nhiều.
Đường Tăng lại bắt đầu.
Tống Huyên ở bên cạnh cũng không nghe nổi, lại lấy điện thoại từ tay mẹ Tống, sau đó nhấc chân chạy vào phòng mình, lúc này mới kết thúc buổi tụng kinh.
Mẹ Tống nhìn mà tức nhưng không có cách nào, than một tiếng, quay người vào phòng bếp tiếp tục rửa bát dọn dẹp cùng với bố Tống.
Tống Huyên trốn ở trong phòng, tranh công với Tống Phưởng: “Chị, em lại cứu chị khỏi hố lửa lần nữa nhé.”
Tống Phưởng biết rõ tính nết thằng nhãi này: “Muốn gì thì nói luôn đi?”
Tống Huyên cười ngây ngô hê hê hai tiếng, nói: “Chị, chị gửi em một bức ảnh chụp chung với A thần đi. Em nói với bạn Akoo là anh rể em mà tụi nó không tin, còn nói em xạo chóa nhất đất nước.” Dứt lời, cậu lại nói tiếp: “Chị gửi cho em một bức hai người chụp chung đi, toàn bộ lời đồn nói em xạo chóa sẽ tự động sụp đổ, còn tụi bạn em cũng đều cúi đầu trước em vợ của Akoo là em đây!” Ha ha, hình tượng kia đẹp đẽ biết bao.
Tống Phưởng trả lời lại không cần suy nghĩ: “Không cho! Bái bai!”
Rất dứt khoát cắt đứt cuộc gọi.
Tiểu Nhật Tuyên đáng thương tuyên ôm điện thoại khóc không ra nước mắt.
Đây là bà chị fake rồi!
Chắc chắn là giả!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.