Chương 38: Cháo Người
Thất Lý Tầm
28/03/2021
Đồ ăn đã mang lên đầy đủ.
Giang Ký Minh đưa cô bát cơm đầy ụ, Tống Phưởng nhận lấy, nghĩ nghĩ, nói với anh: “Ngày kia em phải đến thành phố I.”
Tay anh hơi khựng lại, ngước mắt nhìn cô.
Tống Phưởng giải thích: “Người nhà em đều ở thành phố I, mỗi cuối năm đều phải về bên đó.”
Nhà hàng chật kín người, nhân viên phục vụ bưng bê đồ ăn bước đi vội vàng. Rộn rộn ràng ràng, tiếng người huyên náo, như nước trong nồi đang sôi.
Giang Ký Minh hơi gật đầu, ừm, lại gắp một đũa thức ăn vào bát cô, “Ăn đi.”
Tống Phưởng bụng đói kêu vang từ lâu, vui vẻ ăn món ngon trước mặt. Trái lại là Giang Ký Minh không có khẩu vị mấy, ăn vài miếng rồi thôi.
Combat trong trò chơi đẹp như tiên nhiều quá nên biến thành thần tiên thật rồi ư.
Hôm nay đúng là Tống Phưởng đói mệt, món ngon bày trước mắt, như bị quỷ nhập, nuốt chửng đồ ăn.
Cho nên chuyện cô bị nghẹn cũng là chuyện có thể đoán trước.
Tay dài đối diện đưa một cốc nước ấm tới, đương nhiên không quên đá xoáy: “Bây giờ anh thật sự hơi nhớ lần đầu tiên hẹn hò với em.”
Nhớ cũng vô dụng, phiên bản Tống Phưởng kia hết hàng rồi nhé!
Nước ấm vào bụng dần dần tiêu tan cảm giác khó chịu. Cốc thủy tinh đã vơi đến đáy, cô tiếp tục cầm đũa lên bắt đầu chiến đấu vòng mới.
Thịt thỏ tươi mềm, cắn một cái lan tràn hương vị giữa răng môi. Cô lại gắp một miếng, trong lúc vô tình thuận miệng hỏi một chút: “Còn anh thì sao, anh ăn Tết ở đâu?”
Anh trả lời: “Thành phố A.”
Tống Phưởng nghe xong, ngước mắt nhìn anh một cái, lại quay về công cuộc ăn uống.
*
Thời gian trôi qua rất nhanh, mặt trăng lặn mặt trời mọc, ngày mai là cô phải lên đường đến thành phố I rồi.
Lần trước đến thành phố S là thu xếp hành lý trong ngày, quá mức vội vàng. Đã có kinh nghiệm xương máu, cô bắt đầu thu xếp trước hẳn một ngày.
Phải ngốc ở đó khoảng bảy ngày, không mang nhiều đồ nhưng vẫn có thể chất đầy hết một vali.
Tống Phưởng ngồi trên thảm thu xếp đồ đạc, Giang Ký Minh thì bắt chéo chân dài ngồi trên ghế sô pha, không giúp đỡ, chỉ nhìn cô làm, quá mức rảnh rang.
Nói thật, Tống Phưởng cũng không hề trông chờ gì vào anh.
Cô không tìm thấy túi đồ trang điểm thì gọi Demacia tới, “Em lấy giúp chị túi đồ trang điểm trong phòng ngủ tới đây.” Demacia vừa nghe, từ tốn chạy vào phòng ngủ.
Các vị thấy không, boss có ích hơn bạn trai nhiều nhé.
Giang Ký Minh ở một bên nhìn, nhíu mày, bỗng nhiên nói: “Đủ tư cách để kế vị em rồi nhỉ.”
Tống Phưởng nhất thời nghe không hiểu, “Ai cơ?”
Vừa dứt lời, Demacia đã ngậm túi trang điểm từ phòng ngủ về, bước chân nhẹ nhàng cùng tiếng chuông kêu lanh lảnh đi đến trước mặt cô. Nó đặt túi đồ trang điểm trước mặt cô, ngẩng cao đầu chó, dáng vẻ muốn được khen ngợi.
Tống Phưởng không khỏi nhớ tới dáng vẻ muốn được khen của vị bên cạnh kia.
Khụ khụ, đúng là chủ nào chó nấy.
Giang Ký Minh bên kia đương nhiên không biết, trong lòng bạn gái lúc này đang so sánh anh với một con boss. Anh nhíu mày, duỗi tay chỉ, “Nó.”
Một con boss biết túi đồ trang điểm, biết son môi, biết phấn lót nhiều hơn cả anh.
Tống Phưởng cười, đưa tay xoa nhẹ đầu Demacia, “Đúng là đủ.”
Demacia được tuyên dương vô cùng phấn khích, chạy bạch bạch đến trước cửa sổ sát đất, hú ra bên ngoài.
——
Không nhiều đồ đạc thiết yếu nên giải quyết rất nhanh.
Bọn họ ăn bữa tối qua loa, hoàn thành hết một loạt công việc mệt mỏi cũng đã đến chín giờ tối, khó tránh khỏi bị cơn đói đột kích.
Cô lại nhớ trước đó đã nói muốn nấu cháo thuyền cho anh. Vì công việc hai người bận rộn nên vẫn chưa có thời gian thực hiện lời hứa.
Thiên thời địa lợi nhân hòa.
Bếp trưởng Tống Phưởng vỗ đùi, kéo Giang Ký Minh vào phòng bếp. Cô mở cửa tủ lạnh, phải thể hiện tay nghề siêu xịn một phen mới được.
Tủ lạnh tối nay khắc hẳn cái rỗng tuếch ngày hôm qua, mỗi tầng đều chất đống đồ ăn —— giữa trưa Tống Phưởng mua một đống đồ ăn, chia ra lấp kín tủ lạnh nhà mình và Giang Ký Minh —— cô lấy nguyên liệu nấu ăn cần thiết để nấu cháo thuyền ra khỏi tủ lạnh, rửa sạch từng cái.
Cô chỉ huy Giang Ký Minh đi cắt sợi gừng.
Cô rửa tôm bóc vỏ xong không yên tâm đi khảo sát một cái, tôm suýt nữa thì rơi xuống đất. Cô bốc nắm gừng trên thớt lên đặt trước mặt anh, anh Giang à, hình như anh hiểu lầm khái niệm ‘sợi’ thì phải?
Đây mà là sợi à? Ngài cắt củ khoai thì có.
Giang Ký Minh còn rất nghiêm túc tiến tới nhìn, sau đó càng thêm nghiêm túc nói với cô: “Anh thấy cắt ổn rồi mà.”
Chef Tống Phưởng thiếu điều bị anh làm tức hộc máu.
Hết cách, cô đành ném tôm bóc vỏ vào bát, cắt lại gừng, biến nó thành sợi.
Sau sự kiện sợi gừng, bếp trưởng Tống Phưởng vung tay, sung quân Giang Ký Minh đến biên cương, xua đuổi ra khỏi địa bàn phòng bếp. Người vốn có trọng trách trong mình xếp thứ hai đột nhiên thất nghiệp, chỉ có thể mắt to nhìn mắt cho với Demacia.
Người xếp thứ hai vẫn còn hơi không cam lòng, lại hỏi bếp trưởng: “Không cần anh giúp thật à.”
“Cháo này vốn khó làm rồi, anh đừng thêm cửa ải cho em.” Dứt lời, cô thật sự hơi sợ làm tổn thương trái tim pha lê của vị Đại Ma Vương này, ngẩng đầu bĩu môi về phía Demacia, nói: “Anh chơi với Demacia đi.”
Hừ, thà em không nói còn hơn.
Từ người xếp thứ hai lưu lạc thành chơi với chó? Cái vụ giáng chức này ghét bỏ quá rõ ràng đấy nhé.
Bên kia, Demacia đột nhiên bị kêu đến, nghe vậy lập tức đứng dậy. Đầu tiên là cảnh giác nhìn Giang Ký Minh một chút, sau đó chạy vào phòng khách.
Giang Ký Minh nghi hoặc, đi theo bước chân Demacia, cũng đến phòng khách.
Anh thấy con boss kia giấu hết bóng tennis trữ trong nhà Tống Phưởng vào một xó xỉnh. Nó thấy Giang Ký Minh tới còn nhích thân vào góc kia, giấu đầu lòi đuôi.
Dáng vẻ sợ Giang Ký Minh sẽ chơi đùa với nó.
Nó thích sen chủ lắm lun ó! Nhưng lần nào sen chủ cũng chơi cái trò xàm quần ‘tao ném mi nhặt’ với nó ý! Nó thật sự chịu phạt đủ rồi! Loại trò chơi này chính là hình phạt nhàm chán nhất! Nó không hề thích chơi tí tị tì ti nào.
Giang Ký Minh lại bị boss ghét bỏ, mặt anh vô cảm. Anh liếc nhìn cái chai mỹ phẩm rỗng chưa kịp vứt đi trên bàn trà, cầm lên đặt xuống sàn nhà, dùng sức đẩy về phía Demacia, hờ hững nói: “Nhặt qua đây.”
Demacia: “…” Ngàn phòng vạn phòng, vẫn không phòng được một chiêu này của anh.
Được thôi, nó nhận mệnh, nhận thua, ngoan ngoãn nhặt cái bình rỗng đặt trước mặt anh.
Sau đó, nó chỉ nghe thấy đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười nhạo: “Chó trang điểm.”
Demacia cũng bị anh làm tức hộc máu.
Một vạn lít máu chó luôn!
…
Tống Phưởng mang cháo nấu xong ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy vị kia cầm chai mỹ phẩm rỗng của cô đùa nghịch với Demacia trong phòng khách quên cả trời đất.
Cô im lặng, gọi một người một chó tới bên bàn ăn.
Cô múc cho Giang Ký Minh một bát cháo thuyền xong, cho Demacia một bát đồ ăn chó vừa làm xong.
Beauty blogger rất hiền lành.
Demacia dưới bàn thở hổn hển ăn vui sướиɠ khôn cùng. Nam chủ nhân không có tính người, cũng may còn có nữ chủ nhân hiền huệ lại tốt bụng.
Tống Phưởng vẫn chưa động tới bát cháo, tay chống cằm, nhìn anh ăn. Cô rụt rè hỏi: “Ăn ngon không?”
Giang Ký Minh gật gật đầu, nói : “Ngon lắm.” Lại nuốt một thìa lớn, rất cho chef Tống Phưởng mặt mũi.
Tống Phưởng cười tủm tỉm, ý cười trong mắt muốn tràn ra.
Bởi vì được người mình thích khen ngợi là chuyện rất vui vẻ đó. Loại hạnh phúc đó, lan tỏa từ trái tim đến toàn bộ cơ thể, giống như ăn kẹo có vị ngọt hơi quá. Mới ăn thì thấy quá, cẩn thận nếm lại mới thấy vừa vặn, vừa phải.
Giang Ký Minh buồn cười nhìn người trước mặt cười lộ ra hàm răng trắng tinh, nói: “Em không đói à? Cười đủ no rồi hả?”
Lúc này Tống Phưởng mới thôi chống tay, cầm lấy cái thìa, xúc một thìa cho vào miệng.
Cốt cháo có cảm giác mềm như bông, ấm áp, tươi mà không tanh.
Ký ức cũng bay về rất nhiều năm về trước.
Cũng là một mùa đông, vì vừa ăn hết một bát cháo nên cơ thể không lạnh, toàn thân đều ấm áp.
Bé gái ôm bà ngoại tóc hoa râm làm nũng, bà ngoại, bà ngoại, cháo thuyền ăn ngon quá ạ, bà dạy con cách làm nha.
Bàn tay bà ngoại đầy vết chai xoa gương mặt bé gái trắng nõn, mắt đầy cưng chiều. Bà hỏi: “Bé cưng học xong muốn làm cho ai ăn?”
Bé gái nghịch hai bím tóc trêи đầu, ngây thơ hồn nhiên: “Làm cho người mình thích ạ.” Rồi sau đó lại ôm cánh tay bà ngoại, nói: “Sau khi bé học được sẽ làm cho bà ngoại ăn đầu tiên!”
Bà ngoại cười, “Ừm, bé con ngoan lắm.”
Sau khi học được, cô làm cho bố mẹ em trai, ông bà ngoại, tất cả mọi người cô thích ăn.
Ai nấy ăn xong cũng khen cháo ăn ngon, khen cô thật là giỏi, đều rất cổ vũ.
Hôm nay, cô làm cháo thuyền cho bạn trai mình ăn.
Bạn trai cũng khen cô.
Bà ngoại.
Con có thêm một người mình thích rồi.
Một người con rất thích rất thích rất thích.
Giang Ký Minh đưa cô bát cơm đầy ụ, Tống Phưởng nhận lấy, nghĩ nghĩ, nói với anh: “Ngày kia em phải đến thành phố I.”
Tay anh hơi khựng lại, ngước mắt nhìn cô.
Tống Phưởng giải thích: “Người nhà em đều ở thành phố I, mỗi cuối năm đều phải về bên đó.”
Nhà hàng chật kín người, nhân viên phục vụ bưng bê đồ ăn bước đi vội vàng. Rộn rộn ràng ràng, tiếng người huyên náo, như nước trong nồi đang sôi.
Giang Ký Minh hơi gật đầu, ừm, lại gắp một đũa thức ăn vào bát cô, “Ăn đi.”
Tống Phưởng bụng đói kêu vang từ lâu, vui vẻ ăn món ngon trước mặt. Trái lại là Giang Ký Minh không có khẩu vị mấy, ăn vài miếng rồi thôi.
Combat trong trò chơi đẹp như tiên nhiều quá nên biến thành thần tiên thật rồi ư.
Hôm nay đúng là Tống Phưởng đói mệt, món ngon bày trước mắt, như bị quỷ nhập, nuốt chửng đồ ăn.
Cho nên chuyện cô bị nghẹn cũng là chuyện có thể đoán trước.
Tay dài đối diện đưa một cốc nước ấm tới, đương nhiên không quên đá xoáy: “Bây giờ anh thật sự hơi nhớ lần đầu tiên hẹn hò với em.”
Nhớ cũng vô dụng, phiên bản Tống Phưởng kia hết hàng rồi nhé!
Nước ấm vào bụng dần dần tiêu tan cảm giác khó chịu. Cốc thủy tinh đã vơi đến đáy, cô tiếp tục cầm đũa lên bắt đầu chiến đấu vòng mới.
Thịt thỏ tươi mềm, cắn một cái lan tràn hương vị giữa răng môi. Cô lại gắp một miếng, trong lúc vô tình thuận miệng hỏi một chút: “Còn anh thì sao, anh ăn Tết ở đâu?”
Anh trả lời: “Thành phố A.”
Tống Phưởng nghe xong, ngước mắt nhìn anh một cái, lại quay về công cuộc ăn uống.
*
Thời gian trôi qua rất nhanh, mặt trăng lặn mặt trời mọc, ngày mai là cô phải lên đường đến thành phố I rồi.
Lần trước đến thành phố S là thu xếp hành lý trong ngày, quá mức vội vàng. Đã có kinh nghiệm xương máu, cô bắt đầu thu xếp trước hẳn một ngày.
Phải ngốc ở đó khoảng bảy ngày, không mang nhiều đồ nhưng vẫn có thể chất đầy hết một vali.
Tống Phưởng ngồi trên thảm thu xếp đồ đạc, Giang Ký Minh thì bắt chéo chân dài ngồi trên ghế sô pha, không giúp đỡ, chỉ nhìn cô làm, quá mức rảnh rang.
Nói thật, Tống Phưởng cũng không hề trông chờ gì vào anh.
Cô không tìm thấy túi đồ trang điểm thì gọi Demacia tới, “Em lấy giúp chị túi đồ trang điểm trong phòng ngủ tới đây.” Demacia vừa nghe, từ tốn chạy vào phòng ngủ.
Các vị thấy không, boss có ích hơn bạn trai nhiều nhé.
Giang Ký Minh ở một bên nhìn, nhíu mày, bỗng nhiên nói: “Đủ tư cách để kế vị em rồi nhỉ.”
Tống Phưởng nhất thời nghe không hiểu, “Ai cơ?”
Vừa dứt lời, Demacia đã ngậm túi trang điểm từ phòng ngủ về, bước chân nhẹ nhàng cùng tiếng chuông kêu lanh lảnh đi đến trước mặt cô. Nó đặt túi đồ trang điểm trước mặt cô, ngẩng cao đầu chó, dáng vẻ muốn được khen ngợi.
Tống Phưởng không khỏi nhớ tới dáng vẻ muốn được khen của vị bên cạnh kia.
Khụ khụ, đúng là chủ nào chó nấy.
Giang Ký Minh bên kia đương nhiên không biết, trong lòng bạn gái lúc này đang so sánh anh với một con boss. Anh nhíu mày, duỗi tay chỉ, “Nó.”
Một con boss biết túi đồ trang điểm, biết son môi, biết phấn lót nhiều hơn cả anh.
Tống Phưởng cười, đưa tay xoa nhẹ đầu Demacia, “Đúng là đủ.”
Demacia được tuyên dương vô cùng phấn khích, chạy bạch bạch đến trước cửa sổ sát đất, hú ra bên ngoài.
——
Không nhiều đồ đạc thiết yếu nên giải quyết rất nhanh.
Bọn họ ăn bữa tối qua loa, hoàn thành hết một loạt công việc mệt mỏi cũng đã đến chín giờ tối, khó tránh khỏi bị cơn đói đột kích.
Cô lại nhớ trước đó đã nói muốn nấu cháo thuyền cho anh. Vì công việc hai người bận rộn nên vẫn chưa có thời gian thực hiện lời hứa.
Thiên thời địa lợi nhân hòa.
Bếp trưởng Tống Phưởng vỗ đùi, kéo Giang Ký Minh vào phòng bếp. Cô mở cửa tủ lạnh, phải thể hiện tay nghề siêu xịn một phen mới được.
Tủ lạnh tối nay khắc hẳn cái rỗng tuếch ngày hôm qua, mỗi tầng đều chất đống đồ ăn —— giữa trưa Tống Phưởng mua một đống đồ ăn, chia ra lấp kín tủ lạnh nhà mình và Giang Ký Minh —— cô lấy nguyên liệu nấu ăn cần thiết để nấu cháo thuyền ra khỏi tủ lạnh, rửa sạch từng cái.
Cô chỉ huy Giang Ký Minh đi cắt sợi gừng.
Cô rửa tôm bóc vỏ xong không yên tâm đi khảo sát một cái, tôm suýt nữa thì rơi xuống đất. Cô bốc nắm gừng trên thớt lên đặt trước mặt anh, anh Giang à, hình như anh hiểu lầm khái niệm ‘sợi’ thì phải?
Đây mà là sợi à? Ngài cắt củ khoai thì có.
Giang Ký Minh còn rất nghiêm túc tiến tới nhìn, sau đó càng thêm nghiêm túc nói với cô: “Anh thấy cắt ổn rồi mà.”
Chef Tống Phưởng thiếu điều bị anh làm tức hộc máu.
Hết cách, cô đành ném tôm bóc vỏ vào bát, cắt lại gừng, biến nó thành sợi.
Sau sự kiện sợi gừng, bếp trưởng Tống Phưởng vung tay, sung quân Giang Ký Minh đến biên cương, xua đuổi ra khỏi địa bàn phòng bếp. Người vốn có trọng trách trong mình xếp thứ hai đột nhiên thất nghiệp, chỉ có thể mắt to nhìn mắt cho với Demacia.
Người xếp thứ hai vẫn còn hơi không cam lòng, lại hỏi bếp trưởng: “Không cần anh giúp thật à.”
“Cháo này vốn khó làm rồi, anh đừng thêm cửa ải cho em.” Dứt lời, cô thật sự hơi sợ làm tổn thương trái tim pha lê của vị Đại Ma Vương này, ngẩng đầu bĩu môi về phía Demacia, nói: “Anh chơi với Demacia đi.”
Hừ, thà em không nói còn hơn.
Từ người xếp thứ hai lưu lạc thành chơi với chó? Cái vụ giáng chức này ghét bỏ quá rõ ràng đấy nhé.
Bên kia, Demacia đột nhiên bị kêu đến, nghe vậy lập tức đứng dậy. Đầu tiên là cảnh giác nhìn Giang Ký Minh một chút, sau đó chạy vào phòng khách.
Giang Ký Minh nghi hoặc, đi theo bước chân Demacia, cũng đến phòng khách.
Anh thấy con boss kia giấu hết bóng tennis trữ trong nhà Tống Phưởng vào một xó xỉnh. Nó thấy Giang Ký Minh tới còn nhích thân vào góc kia, giấu đầu lòi đuôi.
Dáng vẻ sợ Giang Ký Minh sẽ chơi đùa với nó.
Nó thích sen chủ lắm lun ó! Nhưng lần nào sen chủ cũng chơi cái trò xàm quần ‘tao ném mi nhặt’ với nó ý! Nó thật sự chịu phạt đủ rồi! Loại trò chơi này chính là hình phạt nhàm chán nhất! Nó không hề thích chơi tí tị tì ti nào.
Giang Ký Minh lại bị boss ghét bỏ, mặt anh vô cảm. Anh liếc nhìn cái chai mỹ phẩm rỗng chưa kịp vứt đi trên bàn trà, cầm lên đặt xuống sàn nhà, dùng sức đẩy về phía Demacia, hờ hững nói: “Nhặt qua đây.”
Demacia: “…” Ngàn phòng vạn phòng, vẫn không phòng được một chiêu này của anh.
Được thôi, nó nhận mệnh, nhận thua, ngoan ngoãn nhặt cái bình rỗng đặt trước mặt anh.
Sau đó, nó chỉ nghe thấy đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười nhạo: “Chó trang điểm.”
Demacia cũng bị anh làm tức hộc máu.
Một vạn lít máu chó luôn!
…
Tống Phưởng mang cháo nấu xong ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy vị kia cầm chai mỹ phẩm rỗng của cô đùa nghịch với Demacia trong phòng khách quên cả trời đất.
Cô im lặng, gọi một người một chó tới bên bàn ăn.
Cô múc cho Giang Ký Minh một bát cháo thuyền xong, cho Demacia một bát đồ ăn chó vừa làm xong.
Beauty blogger rất hiền lành.
Demacia dưới bàn thở hổn hển ăn vui sướиɠ khôn cùng. Nam chủ nhân không có tính người, cũng may còn có nữ chủ nhân hiền huệ lại tốt bụng.
Tống Phưởng vẫn chưa động tới bát cháo, tay chống cằm, nhìn anh ăn. Cô rụt rè hỏi: “Ăn ngon không?”
Giang Ký Minh gật gật đầu, nói : “Ngon lắm.” Lại nuốt một thìa lớn, rất cho chef Tống Phưởng mặt mũi.
Tống Phưởng cười tủm tỉm, ý cười trong mắt muốn tràn ra.
Bởi vì được người mình thích khen ngợi là chuyện rất vui vẻ đó. Loại hạnh phúc đó, lan tỏa từ trái tim đến toàn bộ cơ thể, giống như ăn kẹo có vị ngọt hơi quá. Mới ăn thì thấy quá, cẩn thận nếm lại mới thấy vừa vặn, vừa phải.
Giang Ký Minh buồn cười nhìn người trước mặt cười lộ ra hàm răng trắng tinh, nói: “Em không đói à? Cười đủ no rồi hả?”
Lúc này Tống Phưởng mới thôi chống tay, cầm lấy cái thìa, xúc một thìa cho vào miệng.
Cốt cháo có cảm giác mềm như bông, ấm áp, tươi mà không tanh.
Ký ức cũng bay về rất nhiều năm về trước.
Cũng là một mùa đông, vì vừa ăn hết một bát cháo nên cơ thể không lạnh, toàn thân đều ấm áp.
Bé gái ôm bà ngoại tóc hoa râm làm nũng, bà ngoại, bà ngoại, cháo thuyền ăn ngon quá ạ, bà dạy con cách làm nha.
Bàn tay bà ngoại đầy vết chai xoa gương mặt bé gái trắng nõn, mắt đầy cưng chiều. Bà hỏi: “Bé cưng học xong muốn làm cho ai ăn?”
Bé gái nghịch hai bím tóc trêи đầu, ngây thơ hồn nhiên: “Làm cho người mình thích ạ.” Rồi sau đó lại ôm cánh tay bà ngoại, nói: “Sau khi bé học được sẽ làm cho bà ngoại ăn đầu tiên!”
Bà ngoại cười, “Ừm, bé con ngoan lắm.”
Sau khi học được, cô làm cho bố mẹ em trai, ông bà ngoại, tất cả mọi người cô thích ăn.
Ai nấy ăn xong cũng khen cháo ăn ngon, khen cô thật là giỏi, đều rất cổ vũ.
Hôm nay, cô làm cháo thuyền cho bạn trai mình ăn.
Bạn trai cũng khen cô.
Bà ngoại.
Con có thêm một người mình thích rồi.
Một người con rất thích rất thích rất thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.