Chương 78: Công Khai
Thất Lý Tầm
01/04/2021
Mọi người ăn uống xong chuẩn bị ra về.
Người không say đi về còn tiện, nhấc chân là đi được. Người say bất tỉnh nhân sự mới phiền, bởi vì đã hoàn toàn không còn ý thức nữa.
Đường Ngu nằm trên chiếu tatami* ngủ say như chết, trái lại khổ người đại diện của cô ấy, phải thu dọn bãi chiến trường cô ấy gây ra.
Người đại diện sợ paparazzi chụp trộm được dáng vẻ say rượu của cô ấy sẽ tạo nên ảnh hưởng tiêu cực cho Đường Ngu, nên che kín mặt cô ấy, lại tìm vài trợ lý đưa cô ấy lên xe.
Xong xuôi một loạt, thái dương anh ta đã lấm tấm mồ hôi. Anh ta vừa đi vừa mắng con ma men: “Đường Ngu, sau này tôi còn để cô đụng đến một giọt rượu thì con mẹ nó tôi cùng họ với cô!”
Đường Ngu được vận chuyển đến Cayenne đỏ thành công.
Cửa xe đóng sầm lại.
Mấy giây sau, cửa sổ ghế lái hạ xuống, em gái trợ lý nói: “Xe này hết chỗ mất rồi chị Tống ơi!”
Tống Phưởng khựng lại, còn chưa lên tiếng, sau lưng đã vang lên hai tiếng còi xe.
Cô hơi nghiêng người, nhìn thấy một chiếc BMW đen, Từ Kiệt ngồi ở ghế lái. Anh ta cười, hơi khoác tay lên cửa sổ xe, nói với cô: “Tống tiểu thư, ngồi xe tôi này.”
Là dấu chấm câu, không phải câu nghi vấn.
Tống Phưởng mới vừa định từ chối, mới mở miệng nói chữ “Tôi” đã bị em trai trợ lý không biết nhảy từ đâu ra cắt ngang. Cậu ta kéo cánh tay Tống Phưởng, đi về phía xe, “Ây, lên xe thôi chị Tống, còn sững ra đấy làm gì.”, một em gái trợ lý khác của Từ Kiệt cũng phối hợp, khoác cánh tay còn lại của Tống Phưởng, nói: “Ha ha, thời tiết thành phố S nói thay đổi là thay đổi ngay được, tối nay cũng hơi mát quá rồi đấy…” Nói xong cô ấy ngừng lại, nhìn làn váy hoa nhí dài trêи người Tống Phưởng, hô lên: “Chị Tống mặc mỏng manh thế này chắc là lạnh lắm rồi, nhanh lên xe đi chị, trên xe ấm lắm.”
Rõ ràng nắng gắt cuối thu vừa mới tắt, cô bé này nói như sắp đông đến nói rồi.
Cứ thế, Tống Phưởng bị một nam một nữ ‘khiêng’ lên xe Từ Kiệt, lại còn là ghế phụ.
Đã lên xe rồi, cô cũng không tiện kiểu cách nữa, cô thắt dây an toàn, quay sang cười với Từ Kiệt: “Vậy —— làm phiền thầy Từ ạ.”
Từ Kiệt cong khóe môi, má trái hiện lên má lúm đồng tiền nho nhỏ, “Không có gì đâu.”
Tống Phưởng và Từ Kiệt không thân thuộc, dù muốn nói chuyện phiếm cũng không biết nói gì. Nếu trêи xe chỉ có hai người họ thì bầu không khí nhất định sẽ lúng túng, im lặng cả đường, nhưng may lần này còn có em trai em gái trợ lý ngồi ghế sau —— quan hệ của Tống Phưởng với họ cũng được, từng trò chuyện vài lần, rất hợp rơ —— bọn họ đóng vai trò điều chỉnh bầu không khí, ném từng chủ đề ra làm bầu không khí trong xe dần sinh động lên.
Em trai em gái trợ lý rất có tâm, mỗi đề tài gợi ra đều làm Tống Phưởng thấy hứng thú, Từ Kiệt cũng xen được vài câu vào, để ý cả hai vị ngồi ghế trước, không ghẻ lạnh ai.
Xe dừng ở cửa khách sạn.
Mấy người xuống xe, Từ Kiệt đưa chìa khóa xe cho nhân viên đậu xe cạnh cổng khách sạn.
Em trai em gái trợ lý lặng lẽ liếc nhìn hai người trước mặt một cái. Em gái thở một hơi dài nhẹ nhõm, thấp giọng nói với em trai: “Cái công việc máy bay yểm trợ này thật không dễ. Này, cậu nghĩ trở về anh ấy có tăng lương cho tôi không?”
Em trai đã làm trợ lý cho Từ Kiệt gần hai năm, biết rõ tính tình Từ Kiệt. Cậu ta nhìn Tống Phưởng nửa giây, nói: “Nếu thành công nhất định được tăng lương, hơn nữa còn có thể rất nhiều cơ.”
Mắt em gái sáng lên, lại hỏi: “Thế nếu không thành thì sao?”
“Không thành?” Mặc dù trước đây chưa từng xảy ra tình huống này, nhưng nếu thật sự không thành —— “Chúng ta thài (die) chắc.”
Một làn gió lạnh thổi qua, tràn vào chiếc áo sơ mi cổ chữ V của cô gái nhỏ khiến cô ấy giật thót mình vì lạnh.
…
Bốn người đứng dưới tàng cây long não bên cạnh khách sạn.
Lá cây um tùm, khe hở giữa cành lá lộ ra một ít ánh sáng loang lổ chiếu xuống mặt đất.
Em gái tự dưng ôm bụng nói đau bụng, nhíu chặt mày, tạo thành mấy rãnh sâu giữa hai đầu lông mày, miệng còn không ngừng “Hisss ——”.
Tống Phưởng giật mình, “Em sao thế Tiểu Lộc?”
“Ôi em không sao, có lẽ vừa nãy ăn nhiều đồ lạnh quá lại bị đau dạ dày rồi. Bệnh cũ, bệnh cũ, không sao đâu, hiss ——” Cô ấy siết chặt tay ôm bụng, dừng chân lại.
Thế này mà là không có gì à.
“Tiểu Lộc, chị đến bệnh viện với em nhé.” Tống Phưởng đi lên trước, định kéo tay em gái trợ lý, còn chưa chạm tới tay áo cô ấy đã bị người cướp lấy.
Em trai trợ lý đỡ em gái, cười với Tống Phưởng: “Không cần đến bệnh viện đâu chị Tống, em đưa cô ấy đi mua ít thuốc dạ dày là được. Em biết bệnh cũ này của cô ấy mà.”
Lúc này em gái trợ lý cũng ngẩng mặt lên, vẻ mặt yếu ớt, như giây sau là tắt thở luôn: “Chị, chị Tống không cần đưa em đi đâu, cậu ấy đi theo mua thuốc giúp em là được.”
Em trai hơi không nhìn nổi, lặng lẽ véo eo em gái, thấp giọng nói với âm lượng chỉ hai người có thể nghe thấy: “Này, họ Lộc, cô đau dạ dày chứ không phải ung thư dạ dày giai đoạn cuối, đừng lố quá.”
Cuối cùng em gái trợ lý bị em trai trợ lý đỡ đi.
Lúc gần đi cậu ta còn nói với Tống Phưởng và Từ Kiệt: “Chị Tống, anh Từ, anh chị không cần lo lắng cho cô ấy đâu, bệnh này của cô ấy uống thuốc là đỡ, không có gì nghiêm trọng cả.”
Tống Phưởng vẫn hơi bận tâm, dặn dò vài câu: “Được, Tiểu Lộc nhớ uống nhiều nước ấm vào nhé.”
Em gái kêu “Ôi”, “Vâng chị Tống.”
Hai vị quấy động bầu không khí rời đi, Tống Phưởng và Từ Kiệt nhất thời im lặng.
Làn gió đêm khẽ lướt qua từng chiếc lá mang theo tiếng xào xạc ngắn ngủi. Trước cổng khách sạn tấp nập xe qua lại, người đi đường vội vã. Ngọn đèn đường bên đường hắt ánh sáng vàng sậm, trải dài cái bóng của hai người trên nền bê tông.
Từ Kiệt nhìn cô hồi lâu, đột nhiên mở miệng: “Em đến nơi chưa?”
Tống Phưởng dừng lại nửa giây mới có phản ứng, ngẩng mặt lên nhìn anh ta: “Hả?”
Từ Kiệt đưa tay chỉ khách sạn.
Tống Phưởng: “Ừm, đến nơi rồi.”
Nói xong, cô quay người đi về phía cửa khách sạn.
Khi Tống Phưởng lướt qua, Từ Kiệt ngửi thấy mùi nước hoa trên người cô như có như không. Không phải mùi hương son phấn tầm thường, mà là một loại hương cao cấp, mát lạnh như hương gỗ, nhưng lại lạnh hơn hương gỗ một chút. Giống như hoa hồng nở rộ bên vách núi, kiêu hãnh, tao nhã mà quyến rũ.
Một cơn gió đêm nữa lướt qua, lay động lá cây.
Từ Kiệt nghe tiếng xào xạc bên tai, thầm nghĩ, thật phù hợp với cô.
Từ Kiệt đuổi kịp bước chân Tống Phưởng, đi sóng vai với cô.
Vừa rồi nghe bọn họ tán gẫu trong xe rất lâu, anh ta đại khái thăm dò được sở thích của Tống Phưởng, nhặt ra chủ đề cô thích, trò chuyện câu được câu không, thật ra cũng không lúng túng.
“Tống Phưởng.”
Hai người đứng trước cửa khách sạn, anh ta đột nhiên gọi cô lại.
“Hả?” Tống Phưởng dừng lại, nhìn người đàn ông bên cạnh. “Sao vậy?”
Bóng đêm phủ lên người anh ta một lớp ánh sáng nhàn nhạt, anh ta không nói chuyện, khóe môi hơi cười, chậm rãi nghiêng người về phía cô. Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, Tống Phưởng thậm chí có thể thấy rõ lông mi của anh ta. Sự gần gũi đột ngột khiến cô sững sờ một lúc, quên cả phản ứng.
“Chỗ này của em có gì này.” Giọng anh ta trong trẻo hơi cười, tay nhặt một sợi chỉ nhỏ màu trắng trêи mái tóc dài của cô.
Màn đêm dày đặc, ánh sáng chập chờn. Tổ hợp tuấn nam mỹ nữ thu hút sự chú ý của người qua đường, thời gian vừa đúng, phong cảnh phù hợp, hình ảnh cũng vừa vặn.
Tống Phưởng nhận ra hình như bầu không khí xung quanh hai người đang chuyển sang hướng mờ ám.
Cô nhíu mày, lùi về sau một bước, nói: “Tôi vào trước nhé thầy Từ.” Vừa dứt lời, giày cao gót đã bước đi, tiến vào cửa xoay của khách sạn.
Từ Kiệt đứng tại chỗ sững sờ, tay khựng trên không trung tự dưng cứng đờ, ngay cả nụ cười bên môi cũng thế.
Anh ta bước nhanh lên, lại đuổi kịp bước chân Tống Phưởng. Anh ta gọi tên cô: “Tống Phưởng!”
Tống Phưởng dừng bước lại, giày cao gót giẫm lên nền gạch trắng phát ra hai tiếng động rõ ràng. Cô xoay người nửa người lại, trêи mặt có một nụ cười, nụ cười như lần đầu gặp mặt, không, còn lạnh nhạt và xa cách hơn lúc đó vài phần. “Thầy Từ, ngài còn chuyện gì sao?”
Cô gọi ‘Ngài’.
Từ Kiệt khẽ giật mình, sau đó chậm rãi nở nụ cười, nhìn vào mắt cô, nói: “Tống Phưởng, em còn không biết tôi có ý gì sao?”
Tống Phưởng mím khóe môi, “Tôi thật sự không biết đâu thầy Từ.”
Từ Kiệt tưởng cô giả bộ, con gái mà, anh ta hiểu. Nụ cười trong mắt càng sâu, anh ta nói: “Tống Phưởng, tôi thích em, bây giờ em biết chưa?”
Tống Phưởng dừng lại, nửa giây sau ngước mắt nhìn vào mắt anh ta, nói: “Cảm ơn.”
Tim Từ Kiệt đột nhiên nảy lên một cái, ổn định lại vẻ mặt, nhưng nụ cười lại khô khốc: “’Cảm ơn’? Nghĩa là gì?”
“Cảm ơn ngài vì đã thích tôi. Nhưng, tôi có bạn trai rồi.”
Hóa ra là vậy, Từ Kiệt yên lòng, cười: “Có bạn trai cũng không sao, tôi không quan tâm, Tống Phưởng ——”
“Thầy Từ, ngoài ra còn có một chuyện quan trọng hơn.”
“Là gì?”
Tống Phưởng nhìn anh ta, cười: “Tôi không thích ngài.”
“…”
Lúm đồng tiền trên má ai đó dần dần biến mất, quên cả nhúc nhích.
Phía sau bãi cỏ bên ngoài khách sạn.
Hai gã đàn ông đã lén lút ôm camera nằm đây từ mười phút trước, đêm tối đã tạo cho họ một vỏ bọc tốt nhất.
Đợi Từ Kiệt vào khách sạn, bọn họ mới tắt camera.
Gã A xác nhận video trong camera, tặc lưỡi với gã B: “Đm, lần này thu hoạch thật là lợi hại. Vốn chỉ định quay video Đường Ngu say rượu, không ngờ lại thành ra thế này.”
Gã A nói: “Nếu tôi có chuẩn bị trước thì tốt rồi, lần này đột nhiên quá chưa chuẩn bị sẵn sàng.”
Gã B vỗ đùi: “Chuẩn luôn! Mẹ nó nếu có thể chụp bọn họ vào chung phòng, rồi ghi lại khi nào họ sẽ ra, trời ơi, anh nghĩ xem tiền lương sẽ tăng lên bao nhiêu!”
Gã A: “Tính ra tư liệu lần này cũng đủ rồi. Hai —— cho tôi xem nào, vị trí chụp của anh có tốt không, chụp được cảm giác mập mờ không?”
Gã B cười hê hê: “Còn phải nói! Hai người bọn họ không tôi cũng chụp thành có được.”
Tống Phưởng tắm xong vừa nằm lên giường thì nhận được video call của Giang Ký Minh.
Tóc cô chưa sấy, ướt nhẹp dán bên má, Giang Ký Minh thấy vậy nhíu mày, nói: “Đi sấy tóc đi.”
“Em nằm một lúc đã, lát nữa rồi đi.” Cô vừa thấy mặt anh liền cười tủm tỉm, đôi mắt cong thành hai mảnh trăng lưỡi liềm: “Anh không cần luyện tập sao? Sao còn có thời gian gọi video với em?”
Lần này giải vô địch thế giới Liên Minh Huyền Thoại được tổ chức tại Trung Quốc.
Với tư cách là chủ nhà của LPL, đương nhiên hy vọng rằng năm nay LPL có thể đạt được kết quả tốt ở sân nhà. Vì thế bắt đầu từ IS, ba đội LPL lọt vào danh sách thi đấu thế giới kết hợp với một số đội tuyển LPL đáng tiếc không được vào để tập luyện cùng nhau.
Trại huấn luyện rất bận rộn, sau trận đấu tập bọn họ còn phải phân tích chiến thuật và thiếu sót của từng đội, thời gian một ngày đều kín, thời gian Tống Phưởng trò chuyện với Giang Ký Minh ít đi rất nhiều.
“Hôm nay nghỉ ngơi sớm.”
“Vâng, anh vất vả rồi.”
Giang Ký Minh nghe giọng điệu dỗ dành trẻ nhỏ của cô thì cười khẽ một tiếng, hỏi: “Khi nào em về?”
“Sắp rồi, em còn vài công việc kết thúc cần hoàn thành là sẽ về. Cỡ hai, ba ngày nữa á.” Cô nói xong, thích thú nhìn người trong màn hình: “Giang Ký Minh, đến mẹ em còn không thúc giục như thế.”
Anh nguy hiểm nheo mắt: “Hửm? Em nói gì đó?”
Cô hèn nhát cười: “Em nói anh thật đáng yêu!”
…
Rạng sáng ngày hôm qua, #thứ Ba gặp# của xã D* nhanh chóng lên thứ năm hot search.
(*) Xã D: Xin thưa là Dispatch, xã ở đây là trong xã hội (society) =))
Xã D là một xã paparazzi đưa tin rất nổi tiếng. Nó từng gây chấn động toàn bộ làng giải trí khi khui tin ảnh đế nào đó ngoại tình với tiểu hoa đán nào đó, từ ấy lập tức từ một xã bát quái nhỏ vô danh trong nước lên hàng ngũ paparazzi hàng đầu Trung Quốc.
Tháng chín, sắp đến Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ 19, theo thông báo của Đài Phát thanh và Truyền hình, sau Đại hội thứ 19, làng giải trí phải gió êm sóng lặng, không được phát ra bất cứ tin tức gì át tin tức Đại hội thứ 19.
Điều này có nghĩa là càng gần Đại hội thứ 19 thì khán giả càng ít được ăn dưa, cho nên bọn họ được trân trọng dưa trước mắt.
Tối qua vừa thấy xã D đăng Weibo nói thứ Ba có sự kiện bùng nổ thì càng không ngủ được, đều mong mỏi và hy vọng một bát quái siêu to khổng lồ.
Hôm nay Tống Phưởng cũng nghe mấy đồng nghiệp đang bàn tán. Mấy cô gái không buồn làm việc, ôm điện thoại thoại lướt mãi, miệng còn không ngừng lẩm bẩm.
“Xã D ơi xã D, sao vẫn chưa khui nữa, tôi chờ tin khui đây này.”
“Xã D à xã D, đừng để chúng tôi thất vọng, con mẹ nó nếu còn như lần trước cũng nói là tin khủng mà kết quả lại là diễn viên tấu nói* nào đó ngoại tình thì bà đây sẽ xách dao đến tận hang ổ nhà mi.”
(*) Tướng thanh; tấu nói (một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt)
Sau khi Đường Ngu đến, nghe các cô gái thảo luận cũng tham gia vào, còn chia sẻ tin tức có một không hai của mình: “Hôm qua tôi thấy trên diễn đàn nói lần này xã D khui một tiểu sinh đang hot nhất.”
Có người xòe đầu ngón tay đếm tên số tiểu sinh, vừa đọc đến cái thứ tư thì đột ngột dừng lại, ngẩng đầu nhìn Đường Ngu, nuốt nước bọt: “Có phải là thầy Từ không?”
Đường Ngu nghe xong thầm giật mình, khuôn mặt tươi cười cũng chìm xuống trong chốc lát, im lặng một lúc, cô ấy chỉ nói: “Hy vọng là không.” Bọn họ đang hợp tác xào quan hệ CP, nếu một bên tuôn ra scandal với ngoài đối phương thì đôi bên đều phải chịu ảnh hưởng lớn đến lợi ích.
Sau vài giây im lặng, một cô gái lên tiếng: “Mọi người không thấy kỳ lạ à? Với tin bát quái này thì đám chó săn đều sẽ thương lượng với đối phương, nếu số tiền đối phương đưa ra làm chó săn hài lòng thì sẽ không tuồn tin nữa. Nhưng tối qua xã D đăng #thứ Ba gặp# còn cố ý nhấn mạnh ‘Tin hot mới ra lò’, có nghĩa là bọn họ còn chẳng thương lượng với đối phương, muốn phơi bày thẳng luôn.”
Mọi người phụ họa đồng ý: “Đúng đúng đúng, không sai. Tôi nghĩ có lẽ người bị khui từng đắc tội ai nên bị người đó muốn dùng ngược thứ này để trị.”
“Người đắc tội nhiều nhất trong số bốn tiểu sinh này là ai vậy?”
Câu hỏi này vừa đặt ra, đám người im lặng vài giây, sau đó đều ngẩng đầu nhìn Đường Ngu.
Trong bốn tiểu sinh hot nhất hiện giờ, ai là người lên đài xuống đài khác biệt nhất, thái độ của ai đối với staff không tốt nhất, ai thích trêu hoa ghẹo nguyệt ngay cả đàn ông đã có vợ* cũng không buông tha nhất —— đáp án không cần nói cũng biết.
(*) Mình tưởng nhắc đến Từ Kiệt phải là người đã có chồng chứ nhỉ, nhưng cứ để nguyên văn tác giả.
Đồng loạt ánh mắt làm Đường Ngu cảm thấy bối rối, bỗng đầu cô ấy lóe lên gì đó, kéo Tống Phưởng qua một bên, thấp giọng hỏi cô: “Hôm qua cô về kiểu gì?”
Tống Phưởng đáp: “Từ Kiệt đưa tôi về khách sạn.”
Đường Ngu trợn to mắt: “Chỉ hai người thôi à?”
Tống Phưởng: “Còn có hai trợ lý của anh ta nữa.”
Lúc này Đường Ngu mới dần yên tâm, nhưng chỉ hai giây sau lại nhảy vọt lên.
Tống Phưởng: “Nhưng sau đó Tiểu Lộc kêu đau bụng, nam trợ lý dìu em ấy đến tiệm thuốc bên cạnh mua thuốc dạ dày.”
Huyệt thái dương Đường Ngu nhảy dựng lên: “Cô đừng nói là cuối cùng chỉ có hai người đi vào khách sạn đấy nhé?!”
Tống Phưởng dừng một chút, gật đầu.
Đường Ngu cảm thấy đầu mình sắp nổ tung: “Không phải tôi đã bảo cô tránh xa Từ Kiệt sao!”
“Tiểu Lộc ——” Tống Phưởng dừng nói, nhìn vẻ mặt tức giận của cô ấy, khó hiểu nói: “Sao vậy?”
Sao gì mà sao? Siêu sao kia kìa!
#thứ Ba gặp# còn chưa công bố nội dung, Đường Ngu đã bảo người đại diện liên hệ với ekip quản lý Từ Kiệt.
Ban đầu người đại diện còn cảm thấy ngạc nhiên, Đường Ngu kể hết toàn bộ câu chuyện cho người đại diện, nghe xong sắc mặt không ngừng trầm xuống, sau đó không nói gì, đi ra ngoài tự gọi điện thoại cho ekip quản lý Từ Kiệt và cả ekip PR công ty mình quản lý.
Đường Ngu dẫn Tống Phưởng ngồi vào một phòng họp.
Tống Phưởng chẳng hiểu gì sất, “Đường Ngu, có chuyện gì vậy?”
Đường Ngu ngồi bên cạnh cô, cũng không che giấu, nói thẳng ra: “Tôi nghĩ người mà #thứ Ba gặp# muốn khui ra có thể là Từ Kiệt và cô.”
Tống Phưởng ngạc nhiên, “Tôi á?!”
“Đúng, tôi nghĩ là có thể xã D chụp được ảnh hôm qua hai người cùng vào khách sạn, trước giờ đều có thể bôi trắng thành đen, tẩy đen thành trắng.”
…
Cần phải nói là trước khi xã D còn chưa tiết lộ nội dung cụ thể, Tống Phưởng còn ôm một phần ngây thơ chờ mong với chuyện này, khi xã D thực sự post video gif lên, cô thấy cô gái mặc váy vàng trong gif thì phần chờ mong kia lập tức lặn mất tăm.
Cô đọc caption của xã D ‘Đêm khuya trong khách sạn, trai xinh gái đẹp nói chuyện vui vẻ, ân ái ôm hôn thân mật, cùng nhau đi vào khách sạn, ngày tốt cảnh đẹp không biết làm gì ta.’ Lập tức ngẩn người.
Xã D đăng kèm 6 tấm ảnh, 5 tấm là tương tác giữa Từ Kiệt và Tống Phưởng ngoài khách sạn, còn có một tấm là hai người một trước một sau đi vào khách sạn. Trong đó có một tấm ảnh góc chụp rất tốt, hơn nữa lúc đó hai người dựa gần nhau, camera cách bọn họ xa, tạo ra ảo giác họ đang hôn nhau.
Đường Ngu lật điện thoại lên xuống, ánh mắt rơi vào caption Weibo kia, chế nhạo: “Ba cái văn què này của chủ tịch xã D không có nửa phần tiến bộ, mỗi lần tôi đọc đều muốn nôn.”
Tống Phưởng xem Weibo xã D, mới chỉ ba phút mà bình luận và số like đã sắp vượt quá 10.000, cô cắn môi: “Đường Ngu, chuyện này căn bản không phải như thế! Sao bọn họ có thể nói vậy!”
Đường Ngu liếc cô một cái: “Tôi đã nói với cô cách xa anh ta ra rồi, cô cứ không nghe đi.” Giọng điệu cô ấy vốn định hung ác nhưng nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô lập tức dịu đi, “Ai ai ai, cô đừng khóc mà, yên tâm yên tâm, tôi đã bảo người đại diện của tôi liên hệ bên PR để xử lý chuyện này rồi.”
Tống Phưởng mím môi, nghiêm túc nói cảm ơn Đường Ngu.
“Không có gì, nhưng —— Nhật Phương, cô phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, một đoạn thời gian sắp tới có lẽ Weibo của cô sẽ tương đối ầm ĩ.”
Tống Phưởng rất nhanh đã cảm nhận được ‘ầm ĩ’ trong miệng Đường Ngu.
Cư dân mạng thần thông quảng đại, kỹ năng buôn chuyện cũng thuộc hàng đỉnh cao.
Xã D không công bố thân phận cô gái trong clip bởi vị bọn họ cũng không biết. Nhưng cư dân mạng thông minh, họ biết. Họ chỉ dựa vào chiếc váy hoa màu vàng vỡ nét dễ thấy, đào một đường đến ảnh tập thể chụp staff hậu trường sau concert tại trạm S của Đường Ngu, quả nhiên thấy vị mặc váy hoa màu vàng trong đó.
Ảnh chụp tập thể nhưng rõ ràng hơn clip kia nhiều.
Đám người này đào từ ảnh chụp tập thể đến Weibo của Tống Phưởng.
Vừa vặn nhìn thấy một tấm ảnh selfie cô đăng hôm qua —— mái tóc dài màu đen xõa xuống vai, chiếc váy hoa màu vàng ôm sát cơ thể tôn lên đường cong duyên dáng.
Á à! Tuesday! Chạy đi đâu!
Bình luận dưới Weibo Tống Phưởng bị người đi đường, fan CP, quần chúng ăn dưa gột rửa ——
【 Tới đây tới đây vây xem con giáp thứ 13, vây xem con giáp thứ 13 】
【 Xùy, Đường Ngu cũng xui tám đời, thợ make riêng riêng đến mức dính thẳng lên giường bạn trai mình 】
【 Tuy là người qua đường nhưng vẫn muốn nói một câu, top comment nói Từ Kiệt là bạn trai Đường Ngu? Đâu ra dzị, bọn họ chỉ là CP giả trên chương trình yêu đương thôi, đôi bên chưa từng thừa nhận bọn họ ở bên nhau, khán giả mấy người cứ thích cuồng ɖâʍ sinh hoang tưởng… 】
【 Lầu trêи, mày là thủy quân được Tống Tuesday mời đến à? Cho loại người này làm thủy quân, kiếm được tiền không thấy ngại à? 】
【 Cảm giác đứa kia giống fan only của Đường Ngu. Nói thật là không chịu nổi bọn Đường con luôn, đến lúc này còn muốn chứng minh mẹ Đường nhà tụi mày không yêu Từ Kiệt hả? Chịu được chết liền… 】
【 Nói thật, mấy người không thấy góc độ video kia lạ lùn hả, kiểu như cố ý quay cho giống ý… Dù sao tôi vẫn duy trì thái độ nghi ngờ tính chân thực của chuyện này, chẳng đứng về phía nào hết 】
【 Rep lầu trên: Đm anh em ei, mẹ nó video rõ ràng như vậy ông còn cảm thấy kỳ quái không tin? Chẳng lẽ xã D nhất định phải chụp ảnh giường chiếu của hai người họ thì mới chịu tin à 】
【 Nói không tin chắc chắn là fan Tống tiểu tam, đừng để ý bọn họ, đám fan cuồng, búa thật vl ra rồi còn BB cái gì 】
【 Không thể tin được cô ấy là người như thế… Trước đó tôi thích cô ấy lắm, cảm thấy cô ấy rất tốt. Haiz, không nhìn mặt mà bắt hình dong được 】
【 Đợt trước Tống Phưởng hợp tác với hãng V tôi đã thấy kỳ quái, sự nghiệp của em gái này quá thuận rồi, về sau nghe bạn tôi nói mới biết cô ta ngủ với sếp hãng V mới hợp tác được với hãng V 】
【 Tin này tôi cũng nghe bạn nói nè, bạn tôi là nhân viên nội bộ hãng V, độ tin cậy rất cao. 】
Trước đó Tống Phưởng khá là nổi tiếng, cũng rất nhiều fan.
Nhưng mọi người nhìn thấy ‘búa thật’ nặng như vậy, một bộ phận lựa chọn im lặng, một bộ phận khác cả gan xong thẳng lên đối diện quân địch, đáng tiếc đội hình địch đông đảo, hoàn toàn thua kém.
Mặt tích cực được khán giả đánh giá chuyện này là: Đây là giới fan đơn phương thảm sát fan giới làm đẹp.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, hot search ba người Từ Kiệt với Tống Phưởng và Đường Ngu không ngừng đi lên, bộ phận PR lại làm thêm giờ suy nghĩ chiến lược.
Tất cả mọi người đều gấp rút, lo lắng không thôi, nhưng Từ Kiệt thân là người trong cuộc lại không thấy bóng dáng.
Sau khi Đường Ngu phát hiện, tức muốn xù lông: “Từ Kiệt kia chết ở đâu rồi? Mẹ nó, anh ta gây chuyện rồi trốn, bắt bà đây chùi đít cho à?”
Vừa nhắc đến Từ Kiệt thì người đại diện cũng đau đầu: “Tối qua anh ta gọi điện thoại cho tôi nói muốn đi giải sầu một chút rồi mất tích luôn, gọi điện thoại cũng không ai nhận, không biết ở đâu nữa.”
Đường Ngu cười lạnh: “Chơi mất tích à? Ồ, cái loại nhút nhát cũng chỉ đến thế là cùng.”
Trêи mạng vẫn còn đang tiếp tục lột da Tống Phưởng, bắt đầu từ ‘Tuesday’, chậm rãi chuyển thành các loại ‘dùng quy tắc ngầm để được hợp tác với hãng V’ ‘Phẫu thuật thẩm mỹ’ ‘Shop Taobao bán hàng fake’.
Lúc tám giờ tối, dư luận trên mạng lại lên đến cao trào.
Lý do là xã D lại đăng một đoạn ghi âm như thế này.
Mấy cô gái đang nói chuyện với nhau, âm thanh rất hỗn loạn, không nghe rõ cái gì, mãi đến giây thứ ba, một giọng nữ rất rõ ràng —— “Bởi vì tuyển thủ eSport kia là bạn trai tôi. Đương nhiên tôi biết chút lịch sử tình cảm của bạn trai mình rồi.”
Ngoài đoạn ghi âm này ra, bài Weibo còn đăng kèm một hình ảnh và một video.
Nhân vật chính trong clip là SP Bàn Tử của RG, Trần Húc.
Kia là video lúc cậu ta livestream, trong video cậu ta mặc áo len.
Trước ống kính, cậu ta cười nói với người xem: “Tại sao lại cười như gió xuân á? Ha ha ha, bởi vì gần đây tôi đang thích một em gái, cái này người ta gọi là cảnh xuân dào dạt. Ây ây không đùa không đùa nữa, nói thật thế, các anh em có thể giúp tôi nghĩ cách theo đuổi em gái không. Cô ấy là beauty blogger, mọi người biết làm thế nào để theo đuổi beauty blogger không?”
Tiếp theo là bức ảnh kia,
Đó là trong giải đấu mùa hè, Bàn Tử và cô nói chuyện trong hậu trường, vốn là một bức ảnh rất hài hòa, cộng với bản ghi âm và đoạn video trước đó, người bên ngoài nhìn thế nào cũng không thấy hài hòa, chỉ thấy dòng điện mập mờ giữa hai người này, rõ ràng là đầy gian tình!
@Xã D: Những tư liệu này là một người biết chuyện tiết lộ cho chúng tôi. Không biết là Tống tiểu thư lại bắt cá hai tay, hay là bước lên được thuyền Từ Kiệt rồi thì đạp văng thuyền tuyển thủ eSport kia?
Một chiêu này đánh cho ekip của Đường Ngu và Từ Kiệt không kịp trở tay.
Sau khi Đường Ngu nhìn thấy, sự chú ý của cô ấy tập trung vào một điểm kỳ quái. Cô ấy run giọng, hỏi Tống Phưởng: “Bạn trai lúc trước nũng nịu với cô trong điện thoại, dính cô hằng ngày chính là cậu ta?!” Đường Ngu thử tưởng tượng một chút, hình ảnh một cục thịt ôm điện thoại dùng giọng điệu ỏn à ỏn ẻn làm nũng Tống Phưởng —— rất xin lỗi, cô ấy không tưởng tượng nổi, cô ấy vẫn muốn sống.
Tống Phưởng im lặng: “Không phải anh ta, anh ta là thành viên trong đội bạn trai tôi.”
Lúc này Đường Ngu mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy tôi yên tâm rồi.”
“…”
Cô yên tâm cái quỷ gì vậy!
Fan eSport vẫn luôn yên ắng lập tức nổ tung vì bản ghi âm này. Tất cả mọi người đều Ủa gì, mẹ nó đây là chuyện showbitch cơ mà, sao lại liên quan đến Bàn Tử B kia.
【 Hahahahahahaha hôm nay quá đặc sắc, thật mẹ nó vàng chín bạc mười*! Tháng chín đã đặc sắc như thế, tháng mười tuyệt đối đừng làm tôi thất vọng nhá! 】
(*) Vàng chín bạc mười thực chất là khái niệm chỉ thời gian, xét về thời gian thì mùa thu hoạch bắt đầu từ tháng 9 và tháng 10. Nghĩa là tháng 9 là mùa thu hoạch như vàng, là thời điểm kiếm tiền tốt, tháng 10 cũng hanh thông, vẫn còn nhiều cơ hội.
【 Tôi hơi không hiểu nổi khẩu vị của Tống Phưởng này. Một bên đẹp trai như thế, một bên lại dầu mỡ* thế này, phân chia hai cực thật nghiêm trọng 】
(*) Dầu mỡ: Chỉ người phái nam (phần nhiều là trung niên) có ngoại hình, ánh mắt và cách cư xử ghê tởm, khó coi, bóng bẩy, luộm thuộm, không trau chuốt, không có tài năng và thực lực, thích giả vờ khoe khoang.
【 #Tống Tuesday bắt cá hai tay# #Thực hư Tống Phưởng cắm sừng SP FG# #Nữ quàng cắm sừng Tống Phưởng# 】
【 Rep lầu trên: Chị gái giới fan lầu trêи ei, đội này của bọn tôi tên RG không phải FG nhé, kiểm tra trước khi spam có khó quá không z ???? 】
【 #Trần Húc là nỗi sỉ nhục của giới eSport# #Trần Húc gấp đôi canxi để làm gì# 】
【 Vẫn là Akoo của chúng ta tốt, giữ mình trong sạch, chưa từng dính dáng gì đến mấy nữ MC, hot girl mạng này. 】
【 Ha ha ha ha ha ha ha Trần Húc còn đang huấn luyện phải không, tên B kia nhìn thấy tin tức này chắc sẽ sợ chết cmnm. 】
Bọn họ nói không sai, hoàn toàn chính xác là Trần Húc sắp sợ chết, không phải vì hot search mà vì ánh mắt lạnh như băng của đội trưởng bọn họ.
Bàn Tử rụt lại phía sau, gượng cười hai tiếng với Giang Ký Minh: “Anh, anh Giang, em, em có thể giải thích.”
Giang Ký Minh nhướng mày, không nói lời nào.
“Đúng là em livestream nói thế thật, nhưng lúc đó hai người chưa dính dáng đến nhau mà! Còn bản ghi âm kia rõ ràng không phải A tẩu nói em! Chắc chắn là cô ấy nói anh! Là anh đó!” thấy mặt anh hơi dịu đi, Bàn Tử thở phào, nói tiếp: “Bức ảnh kia em với A tẩu đang nói chuyện bình thường thôi, nói chuyện phiếm rất trong cmn sáng, khoảng cách giữa hai bên duy trì ở phạm vi 10cm có lẻ. Trời đất chứng giám! Anh Giang phải tin em!”
11 nhìn Bàn Tử kêu trời trách đất mà cười ra tiếng, “Ê, cậu đừng hành hạ cậu ta nữa, còn hành hạ nữa thì SP mềm mại dễ thương của chúng ta sẽ bị cậu làm cho nghỉ hưu sớm mất.”
Bàn Tử lau mũi, dựa vào 11, nước mắt đầm đìa: “Vẫn là anh 11 tốt với em!”
Cậu ta vừa dứt lời, Hầu Tử bên kia lại giơ điện thoại hô to: “Đm, lại nữa, lại nữa, mau đến xem này.”
Mấy người vây qua, trong điện thoại là ảnh chụp đội trưởng bọn họ hôn môi Tống Phưởng ở sân bay.
Ảnh này chụp rõ hơn video của xã D nhiều, mặt nam nữ chính đều full HD.
Mọi người đều hít một hơi khí lạnh.
11 lên tiếng hỏi trước: “Đây cũng là xã D tuồn ra à?”
Hầu Tử lắc đầu: “Không phải, vợ em gửi cái này cho em. Cô ấy nói hình như ảnh này tuồn ra từ một diễn đàn buôn chuyện.”
Giang Ký Minh nhìn ảnh chụp trong màn hình điện thoại, ánh mắt tối sầm lại.
Thành phố S.
Vì bức ảnh hôn nhau ở sân bay đó mà dư luận trêи mạng đã lên đến đỉnh điểm lần thứ ba trong ngày hôm nay.
Hot search —— #Nữ quàng cắm sừng Tống Phưởng# liên quan đến Tống Phưởng leo lên vị trí thứ hai.
Lần này Đường Ngu xem ảnh xong, lại đặt sự chú ý sai chỗ. Cô ấy hỏi Tống Phưởng: “Đây là bạn trai cô à.”
Tống Phưởng gật đầu.
Cô ấy lại thở phào nhẹ nhõm: “Lần này tôi yên tâm rồi.”
“…”
Trận chiến tin đồn này, vì vai trò của một số bên khác nhau, dần dần chuyển thành cuộc chiến chém giết tay ba giữa giới fan, giới beauty, giới eSport. Sự thật đã chứng minh rằng lúc trước Tống Phưởng khen ngợi sức mạnh xé mặt của giới eSport suốt đúng là không sai, lực chiến đấu của họ thực sự rất mạnh, tuy sức mạnh của giới fan hâm mộ không hề yếu nhưng vẫn hơi lép vế một chút so với giới eSport lão luyện nhất trong cả ba.
Tống Phưởng lượn Weibo của mình, toàn nhìn thấy bình luận chỉ trích cô.
Nói cô chân đạp ba thuyền đã đành, còn nói cô PTTM, shop Taobao bán hàng giả, quy tắc ngầm lên ngôi blablabla.
Nguyên một đám nói như đúng rồi.
Trước mỗi câu nói đều chêm thêm ‘Nghe bạn tôi nói ——’ là bản thân không cần chịu trách nhiệm. Tôi không hề bịa đặt he, tôi nghe bạn tôi nói he.
Ồ, Taobao bán hàng giả, cô còn chẳng có shop Taobao chứ ở đó mà giả trân với thật trân?
Tâm trạng Tống Phưởng ngày càng down.
Không biết Đường Ngu lại nhìn thấy gì, ngồi tại chỗ hô lên ngạc nhiên, không ngừng kéo tay Tống Phưởng: “Tống Nhật Phương, Tống Nhật Phương, xem này, xem này.”
“Có phải xã D đăng gì không? Bạn trai thứ tư của tôi ra đời hả?” Tống Phưởng tưởng xã D lại đăng gì, lười chẳng buồn nhìn.
“Không phải, không phải, ôi dào, cô tự xem đi!” Nói xong, cô ấy đưa điện thoại qua trước mặt Tống Phưởng.
—— 【 @RG-Akoo: Bạn gái của tôi @Tiểu Nhật Phương – SF (hình ảnh) 】
Tấm ảnh kia là trước lễ Giáng sinh năm ngoái, lần đầu hẹn hò được người qua đường chụp giúp.
Trước cây thông Noel to lớn, cây linh sam được bao phủ bởi đồ trang trí và đèn đủ màu, anh mặc một chiếc áo len màu đen, cô khoác một chiếc áo khoác lông màu nâu nhạt, cực kỳ hài hòa với ánh đèn màu xanh lá cây phía sau, không có nửa điểm tương phản.
Tống Phưởng nhìn bài Weibo kia, lập tức trợn to mắt.
Người không say đi về còn tiện, nhấc chân là đi được. Người say bất tỉnh nhân sự mới phiền, bởi vì đã hoàn toàn không còn ý thức nữa.
Đường Ngu nằm trên chiếu tatami* ngủ say như chết, trái lại khổ người đại diện của cô ấy, phải thu dọn bãi chiến trường cô ấy gây ra.
Người đại diện sợ paparazzi chụp trộm được dáng vẻ say rượu của cô ấy sẽ tạo nên ảnh hưởng tiêu cực cho Đường Ngu, nên che kín mặt cô ấy, lại tìm vài trợ lý đưa cô ấy lên xe.
Xong xuôi một loạt, thái dương anh ta đã lấm tấm mồ hôi. Anh ta vừa đi vừa mắng con ma men: “Đường Ngu, sau này tôi còn để cô đụng đến một giọt rượu thì con mẹ nó tôi cùng họ với cô!”
Đường Ngu được vận chuyển đến Cayenne đỏ thành công.
Cửa xe đóng sầm lại.
Mấy giây sau, cửa sổ ghế lái hạ xuống, em gái trợ lý nói: “Xe này hết chỗ mất rồi chị Tống ơi!”
Tống Phưởng khựng lại, còn chưa lên tiếng, sau lưng đã vang lên hai tiếng còi xe.
Cô hơi nghiêng người, nhìn thấy một chiếc BMW đen, Từ Kiệt ngồi ở ghế lái. Anh ta cười, hơi khoác tay lên cửa sổ xe, nói với cô: “Tống tiểu thư, ngồi xe tôi này.”
Là dấu chấm câu, không phải câu nghi vấn.
Tống Phưởng mới vừa định từ chối, mới mở miệng nói chữ “Tôi” đã bị em trai trợ lý không biết nhảy từ đâu ra cắt ngang. Cậu ta kéo cánh tay Tống Phưởng, đi về phía xe, “Ây, lên xe thôi chị Tống, còn sững ra đấy làm gì.”, một em gái trợ lý khác của Từ Kiệt cũng phối hợp, khoác cánh tay còn lại của Tống Phưởng, nói: “Ha ha, thời tiết thành phố S nói thay đổi là thay đổi ngay được, tối nay cũng hơi mát quá rồi đấy…” Nói xong cô ấy ngừng lại, nhìn làn váy hoa nhí dài trêи người Tống Phưởng, hô lên: “Chị Tống mặc mỏng manh thế này chắc là lạnh lắm rồi, nhanh lên xe đi chị, trên xe ấm lắm.”
Rõ ràng nắng gắt cuối thu vừa mới tắt, cô bé này nói như sắp đông đến nói rồi.
Cứ thế, Tống Phưởng bị một nam một nữ ‘khiêng’ lên xe Từ Kiệt, lại còn là ghế phụ.
Đã lên xe rồi, cô cũng không tiện kiểu cách nữa, cô thắt dây an toàn, quay sang cười với Từ Kiệt: “Vậy —— làm phiền thầy Từ ạ.”
Từ Kiệt cong khóe môi, má trái hiện lên má lúm đồng tiền nho nhỏ, “Không có gì đâu.”
Tống Phưởng và Từ Kiệt không thân thuộc, dù muốn nói chuyện phiếm cũng không biết nói gì. Nếu trêи xe chỉ có hai người họ thì bầu không khí nhất định sẽ lúng túng, im lặng cả đường, nhưng may lần này còn có em trai em gái trợ lý ngồi ghế sau —— quan hệ của Tống Phưởng với họ cũng được, từng trò chuyện vài lần, rất hợp rơ —— bọn họ đóng vai trò điều chỉnh bầu không khí, ném từng chủ đề ra làm bầu không khí trong xe dần sinh động lên.
Em trai em gái trợ lý rất có tâm, mỗi đề tài gợi ra đều làm Tống Phưởng thấy hứng thú, Từ Kiệt cũng xen được vài câu vào, để ý cả hai vị ngồi ghế trước, không ghẻ lạnh ai.
Xe dừng ở cửa khách sạn.
Mấy người xuống xe, Từ Kiệt đưa chìa khóa xe cho nhân viên đậu xe cạnh cổng khách sạn.
Em trai em gái trợ lý lặng lẽ liếc nhìn hai người trước mặt một cái. Em gái thở một hơi dài nhẹ nhõm, thấp giọng nói với em trai: “Cái công việc máy bay yểm trợ này thật không dễ. Này, cậu nghĩ trở về anh ấy có tăng lương cho tôi không?”
Em trai đã làm trợ lý cho Từ Kiệt gần hai năm, biết rõ tính tình Từ Kiệt. Cậu ta nhìn Tống Phưởng nửa giây, nói: “Nếu thành công nhất định được tăng lương, hơn nữa còn có thể rất nhiều cơ.”
Mắt em gái sáng lên, lại hỏi: “Thế nếu không thành thì sao?”
“Không thành?” Mặc dù trước đây chưa từng xảy ra tình huống này, nhưng nếu thật sự không thành —— “Chúng ta thài (die) chắc.”
Một làn gió lạnh thổi qua, tràn vào chiếc áo sơ mi cổ chữ V của cô gái nhỏ khiến cô ấy giật thót mình vì lạnh.
…
Bốn người đứng dưới tàng cây long não bên cạnh khách sạn.
Lá cây um tùm, khe hở giữa cành lá lộ ra một ít ánh sáng loang lổ chiếu xuống mặt đất.
Em gái tự dưng ôm bụng nói đau bụng, nhíu chặt mày, tạo thành mấy rãnh sâu giữa hai đầu lông mày, miệng còn không ngừng “Hisss ——”.
Tống Phưởng giật mình, “Em sao thế Tiểu Lộc?”
“Ôi em không sao, có lẽ vừa nãy ăn nhiều đồ lạnh quá lại bị đau dạ dày rồi. Bệnh cũ, bệnh cũ, không sao đâu, hiss ——” Cô ấy siết chặt tay ôm bụng, dừng chân lại.
Thế này mà là không có gì à.
“Tiểu Lộc, chị đến bệnh viện với em nhé.” Tống Phưởng đi lên trước, định kéo tay em gái trợ lý, còn chưa chạm tới tay áo cô ấy đã bị người cướp lấy.
Em trai trợ lý đỡ em gái, cười với Tống Phưởng: “Không cần đến bệnh viện đâu chị Tống, em đưa cô ấy đi mua ít thuốc dạ dày là được. Em biết bệnh cũ này của cô ấy mà.”
Lúc này em gái trợ lý cũng ngẩng mặt lên, vẻ mặt yếu ớt, như giây sau là tắt thở luôn: “Chị, chị Tống không cần đưa em đi đâu, cậu ấy đi theo mua thuốc giúp em là được.”
Em trai hơi không nhìn nổi, lặng lẽ véo eo em gái, thấp giọng nói với âm lượng chỉ hai người có thể nghe thấy: “Này, họ Lộc, cô đau dạ dày chứ không phải ung thư dạ dày giai đoạn cuối, đừng lố quá.”
Cuối cùng em gái trợ lý bị em trai trợ lý đỡ đi.
Lúc gần đi cậu ta còn nói với Tống Phưởng và Từ Kiệt: “Chị Tống, anh Từ, anh chị không cần lo lắng cho cô ấy đâu, bệnh này của cô ấy uống thuốc là đỡ, không có gì nghiêm trọng cả.”
Tống Phưởng vẫn hơi bận tâm, dặn dò vài câu: “Được, Tiểu Lộc nhớ uống nhiều nước ấm vào nhé.”
Em gái kêu “Ôi”, “Vâng chị Tống.”
Hai vị quấy động bầu không khí rời đi, Tống Phưởng và Từ Kiệt nhất thời im lặng.
Làn gió đêm khẽ lướt qua từng chiếc lá mang theo tiếng xào xạc ngắn ngủi. Trước cổng khách sạn tấp nập xe qua lại, người đi đường vội vã. Ngọn đèn đường bên đường hắt ánh sáng vàng sậm, trải dài cái bóng của hai người trên nền bê tông.
Từ Kiệt nhìn cô hồi lâu, đột nhiên mở miệng: “Em đến nơi chưa?”
Tống Phưởng dừng lại nửa giây mới có phản ứng, ngẩng mặt lên nhìn anh ta: “Hả?”
Từ Kiệt đưa tay chỉ khách sạn.
Tống Phưởng: “Ừm, đến nơi rồi.”
Nói xong, cô quay người đi về phía cửa khách sạn.
Khi Tống Phưởng lướt qua, Từ Kiệt ngửi thấy mùi nước hoa trên người cô như có như không. Không phải mùi hương son phấn tầm thường, mà là một loại hương cao cấp, mát lạnh như hương gỗ, nhưng lại lạnh hơn hương gỗ một chút. Giống như hoa hồng nở rộ bên vách núi, kiêu hãnh, tao nhã mà quyến rũ.
Một cơn gió đêm nữa lướt qua, lay động lá cây.
Từ Kiệt nghe tiếng xào xạc bên tai, thầm nghĩ, thật phù hợp với cô.
Từ Kiệt đuổi kịp bước chân Tống Phưởng, đi sóng vai với cô.
Vừa rồi nghe bọn họ tán gẫu trong xe rất lâu, anh ta đại khái thăm dò được sở thích của Tống Phưởng, nhặt ra chủ đề cô thích, trò chuyện câu được câu không, thật ra cũng không lúng túng.
“Tống Phưởng.”
Hai người đứng trước cửa khách sạn, anh ta đột nhiên gọi cô lại.
“Hả?” Tống Phưởng dừng lại, nhìn người đàn ông bên cạnh. “Sao vậy?”
Bóng đêm phủ lên người anh ta một lớp ánh sáng nhàn nhạt, anh ta không nói chuyện, khóe môi hơi cười, chậm rãi nghiêng người về phía cô. Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, Tống Phưởng thậm chí có thể thấy rõ lông mi của anh ta. Sự gần gũi đột ngột khiến cô sững sờ một lúc, quên cả phản ứng.
“Chỗ này của em có gì này.” Giọng anh ta trong trẻo hơi cười, tay nhặt một sợi chỉ nhỏ màu trắng trêи mái tóc dài của cô.
Màn đêm dày đặc, ánh sáng chập chờn. Tổ hợp tuấn nam mỹ nữ thu hút sự chú ý của người qua đường, thời gian vừa đúng, phong cảnh phù hợp, hình ảnh cũng vừa vặn.
Tống Phưởng nhận ra hình như bầu không khí xung quanh hai người đang chuyển sang hướng mờ ám.
Cô nhíu mày, lùi về sau một bước, nói: “Tôi vào trước nhé thầy Từ.” Vừa dứt lời, giày cao gót đã bước đi, tiến vào cửa xoay của khách sạn.
Từ Kiệt đứng tại chỗ sững sờ, tay khựng trên không trung tự dưng cứng đờ, ngay cả nụ cười bên môi cũng thế.
Anh ta bước nhanh lên, lại đuổi kịp bước chân Tống Phưởng. Anh ta gọi tên cô: “Tống Phưởng!”
Tống Phưởng dừng bước lại, giày cao gót giẫm lên nền gạch trắng phát ra hai tiếng động rõ ràng. Cô xoay người nửa người lại, trêи mặt có một nụ cười, nụ cười như lần đầu gặp mặt, không, còn lạnh nhạt và xa cách hơn lúc đó vài phần. “Thầy Từ, ngài còn chuyện gì sao?”
Cô gọi ‘Ngài’.
Từ Kiệt khẽ giật mình, sau đó chậm rãi nở nụ cười, nhìn vào mắt cô, nói: “Tống Phưởng, em còn không biết tôi có ý gì sao?”
Tống Phưởng mím khóe môi, “Tôi thật sự không biết đâu thầy Từ.”
Từ Kiệt tưởng cô giả bộ, con gái mà, anh ta hiểu. Nụ cười trong mắt càng sâu, anh ta nói: “Tống Phưởng, tôi thích em, bây giờ em biết chưa?”
Tống Phưởng dừng lại, nửa giây sau ngước mắt nhìn vào mắt anh ta, nói: “Cảm ơn.”
Tim Từ Kiệt đột nhiên nảy lên một cái, ổn định lại vẻ mặt, nhưng nụ cười lại khô khốc: “’Cảm ơn’? Nghĩa là gì?”
“Cảm ơn ngài vì đã thích tôi. Nhưng, tôi có bạn trai rồi.”
Hóa ra là vậy, Từ Kiệt yên lòng, cười: “Có bạn trai cũng không sao, tôi không quan tâm, Tống Phưởng ——”
“Thầy Từ, ngoài ra còn có một chuyện quan trọng hơn.”
“Là gì?”
Tống Phưởng nhìn anh ta, cười: “Tôi không thích ngài.”
“…”
Lúm đồng tiền trên má ai đó dần dần biến mất, quên cả nhúc nhích.
Phía sau bãi cỏ bên ngoài khách sạn.
Hai gã đàn ông đã lén lút ôm camera nằm đây từ mười phút trước, đêm tối đã tạo cho họ một vỏ bọc tốt nhất.
Đợi Từ Kiệt vào khách sạn, bọn họ mới tắt camera.
Gã A xác nhận video trong camera, tặc lưỡi với gã B: “Đm, lần này thu hoạch thật là lợi hại. Vốn chỉ định quay video Đường Ngu say rượu, không ngờ lại thành ra thế này.”
Gã A nói: “Nếu tôi có chuẩn bị trước thì tốt rồi, lần này đột nhiên quá chưa chuẩn bị sẵn sàng.”
Gã B vỗ đùi: “Chuẩn luôn! Mẹ nó nếu có thể chụp bọn họ vào chung phòng, rồi ghi lại khi nào họ sẽ ra, trời ơi, anh nghĩ xem tiền lương sẽ tăng lên bao nhiêu!”
Gã A: “Tính ra tư liệu lần này cũng đủ rồi. Hai —— cho tôi xem nào, vị trí chụp của anh có tốt không, chụp được cảm giác mập mờ không?”
Gã B cười hê hê: “Còn phải nói! Hai người bọn họ không tôi cũng chụp thành có được.”
Tống Phưởng tắm xong vừa nằm lên giường thì nhận được video call của Giang Ký Minh.
Tóc cô chưa sấy, ướt nhẹp dán bên má, Giang Ký Minh thấy vậy nhíu mày, nói: “Đi sấy tóc đi.”
“Em nằm một lúc đã, lát nữa rồi đi.” Cô vừa thấy mặt anh liền cười tủm tỉm, đôi mắt cong thành hai mảnh trăng lưỡi liềm: “Anh không cần luyện tập sao? Sao còn có thời gian gọi video với em?”
Lần này giải vô địch thế giới Liên Minh Huyền Thoại được tổ chức tại Trung Quốc.
Với tư cách là chủ nhà của LPL, đương nhiên hy vọng rằng năm nay LPL có thể đạt được kết quả tốt ở sân nhà. Vì thế bắt đầu từ IS, ba đội LPL lọt vào danh sách thi đấu thế giới kết hợp với một số đội tuyển LPL đáng tiếc không được vào để tập luyện cùng nhau.
Trại huấn luyện rất bận rộn, sau trận đấu tập bọn họ còn phải phân tích chiến thuật và thiếu sót của từng đội, thời gian một ngày đều kín, thời gian Tống Phưởng trò chuyện với Giang Ký Minh ít đi rất nhiều.
“Hôm nay nghỉ ngơi sớm.”
“Vâng, anh vất vả rồi.”
Giang Ký Minh nghe giọng điệu dỗ dành trẻ nhỏ của cô thì cười khẽ một tiếng, hỏi: “Khi nào em về?”
“Sắp rồi, em còn vài công việc kết thúc cần hoàn thành là sẽ về. Cỡ hai, ba ngày nữa á.” Cô nói xong, thích thú nhìn người trong màn hình: “Giang Ký Minh, đến mẹ em còn không thúc giục như thế.”
Anh nguy hiểm nheo mắt: “Hửm? Em nói gì đó?”
Cô hèn nhát cười: “Em nói anh thật đáng yêu!”
…
Rạng sáng ngày hôm qua, #thứ Ba gặp# của xã D* nhanh chóng lên thứ năm hot search.
(*) Xã D: Xin thưa là Dispatch, xã ở đây là trong xã hội (society) =))
Xã D là một xã paparazzi đưa tin rất nổi tiếng. Nó từng gây chấn động toàn bộ làng giải trí khi khui tin ảnh đế nào đó ngoại tình với tiểu hoa đán nào đó, từ ấy lập tức từ một xã bát quái nhỏ vô danh trong nước lên hàng ngũ paparazzi hàng đầu Trung Quốc.
Tháng chín, sắp đến Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ 19, theo thông báo của Đài Phát thanh và Truyền hình, sau Đại hội thứ 19, làng giải trí phải gió êm sóng lặng, không được phát ra bất cứ tin tức gì át tin tức Đại hội thứ 19.
Điều này có nghĩa là càng gần Đại hội thứ 19 thì khán giả càng ít được ăn dưa, cho nên bọn họ được trân trọng dưa trước mắt.
Tối qua vừa thấy xã D đăng Weibo nói thứ Ba có sự kiện bùng nổ thì càng không ngủ được, đều mong mỏi và hy vọng một bát quái siêu to khổng lồ.
Hôm nay Tống Phưởng cũng nghe mấy đồng nghiệp đang bàn tán. Mấy cô gái không buồn làm việc, ôm điện thoại thoại lướt mãi, miệng còn không ngừng lẩm bẩm.
“Xã D ơi xã D, sao vẫn chưa khui nữa, tôi chờ tin khui đây này.”
“Xã D à xã D, đừng để chúng tôi thất vọng, con mẹ nó nếu còn như lần trước cũng nói là tin khủng mà kết quả lại là diễn viên tấu nói* nào đó ngoại tình thì bà đây sẽ xách dao đến tận hang ổ nhà mi.”
(*) Tướng thanh; tấu nói (một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt)
Sau khi Đường Ngu đến, nghe các cô gái thảo luận cũng tham gia vào, còn chia sẻ tin tức có một không hai của mình: “Hôm qua tôi thấy trên diễn đàn nói lần này xã D khui một tiểu sinh đang hot nhất.”
Có người xòe đầu ngón tay đếm tên số tiểu sinh, vừa đọc đến cái thứ tư thì đột ngột dừng lại, ngẩng đầu nhìn Đường Ngu, nuốt nước bọt: “Có phải là thầy Từ không?”
Đường Ngu nghe xong thầm giật mình, khuôn mặt tươi cười cũng chìm xuống trong chốc lát, im lặng một lúc, cô ấy chỉ nói: “Hy vọng là không.” Bọn họ đang hợp tác xào quan hệ CP, nếu một bên tuôn ra scandal với ngoài đối phương thì đôi bên đều phải chịu ảnh hưởng lớn đến lợi ích.
Sau vài giây im lặng, một cô gái lên tiếng: “Mọi người không thấy kỳ lạ à? Với tin bát quái này thì đám chó săn đều sẽ thương lượng với đối phương, nếu số tiền đối phương đưa ra làm chó săn hài lòng thì sẽ không tuồn tin nữa. Nhưng tối qua xã D đăng #thứ Ba gặp# còn cố ý nhấn mạnh ‘Tin hot mới ra lò’, có nghĩa là bọn họ còn chẳng thương lượng với đối phương, muốn phơi bày thẳng luôn.”
Mọi người phụ họa đồng ý: “Đúng đúng đúng, không sai. Tôi nghĩ có lẽ người bị khui từng đắc tội ai nên bị người đó muốn dùng ngược thứ này để trị.”
“Người đắc tội nhiều nhất trong số bốn tiểu sinh này là ai vậy?”
Câu hỏi này vừa đặt ra, đám người im lặng vài giây, sau đó đều ngẩng đầu nhìn Đường Ngu.
Trong bốn tiểu sinh hot nhất hiện giờ, ai là người lên đài xuống đài khác biệt nhất, thái độ của ai đối với staff không tốt nhất, ai thích trêu hoa ghẹo nguyệt ngay cả đàn ông đã có vợ* cũng không buông tha nhất —— đáp án không cần nói cũng biết.
(*) Mình tưởng nhắc đến Từ Kiệt phải là người đã có chồng chứ nhỉ, nhưng cứ để nguyên văn tác giả.
Đồng loạt ánh mắt làm Đường Ngu cảm thấy bối rối, bỗng đầu cô ấy lóe lên gì đó, kéo Tống Phưởng qua một bên, thấp giọng hỏi cô: “Hôm qua cô về kiểu gì?”
Tống Phưởng đáp: “Từ Kiệt đưa tôi về khách sạn.”
Đường Ngu trợn to mắt: “Chỉ hai người thôi à?”
Tống Phưởng: “Còn có hai trợ lý của anh ta nữa.”
Lúc này Đường Ngu mới dần yên tâm, nhưng chỉ hai giây sau lại nhảy vọt lên.
Tống Phưởng: “Nhưng sau đó Tiểu Lộc kêu đau bụng, nam trợ lý dìu em ấy đến tiệm thuốc bên cạnh mua thuốc dạ dày.”
Huyệt thái dương Đường Ngu nhảy dựng lên: “Cô đừng nói là cuối cùng chỉ có hai người đi vào khách sạn đấy nhé?!”
Tống Phưởng dừng một chút, gật đầu.
Đường Ngu cảm thấy đầu mình sắp nổ tung: “Không phải tôi đã bảo cô tránh xa Từ Kiệt sao!”
“Tiểu Lộc ——” Tống Phưởng dừng nói, nhìn vẻ mặt tức giận của cô ấy, khó hiểu nói: “Sao vậy?”
Sao gì mà sao? Siêu sao kia kìa!
#thứ Ba gặp# còn chưa công bố nội dung, Đường Ngu đã bảo người đại diện liên hệ với ekip quản lý Từ Kiệt.
Ban đầu người đại diện còn cảm thấy ngạc nhiên, Đường Ngu kể hết toàn bộ câu chuyện cho người đại diện, nghe xong sắc mặt không ngừng trầm xuống, sau đó không nói gì, đi ra ngoài tự gọi điện thoại cho ekip quản lý Từ Kiệt và cả ekip PR công ty mình quản lý.
Đường Ngu dẫn Tống Phưởng ngồi vào một phòng họp.
Tống Phưởng chẳng hiểu gì sất, “Đường Ngu, có chuyện gì vậy?”
Đường Ngu ngồi bên cạnh cô, cũng không che giấu, nói thẳng ra: “Tôi nghĩ người mà #thứ Ba gặp# muốn khui ra có thể là Từ Kiệt và cô.”
Tống Phưởng ngạc nhiên, “Tôi á?!”
“Đúng, tôi nghĩ là có thể xã D chụp được ảnh hôm qua hai người cùng vào khách sạn, trước giờ đều có thể bôi trắng thành đen, tẩy đen thành trắng.”
…
Cần phải nói là trước khi xã D còn chưa tiết lộ nội dung cụ thể, Tống Phưởng còn ôm một phần ngây thơ chờ mong với chuyện này, khi xã D thực sự post video gif lên, cô thấy cô gái mặc váy vàng trong gif thì phần chờ mong kia lập tức lặn mất tăm.
Cô đọc caption của xã D ‘Đêm khuya trong khách sạn, trai xinh gái đẹp nói chuyện vui vẻ, ân ái ôm hôn thân mật, cùng nhau đi vào khách sạn, ngày tốt cảnh đẹp không biết làm gì ta.’ Lập tức ngẩn người.
Xã D đăng kèm 6 tấm ảnh, 5 tấm là tương tác giữa Từ Kiệt và Tống Phưởng ngoài khách sạn, còn có một tấm là hai người một trước một sau đi vào khách sạn. Trong đó có một tấm ảnh góc chụp rất tốt, hơn nữa lúc đó hai người dựa gần nhau, camera cách bọn họ xa, tạo ra ảo giác họ đang hôn nhau.
Đường Ngu lật điện thoại lên xuống, ánh mắt rơi vào caption Weibo kia, chế nhạo: “Ba cái văn què này của chủ tịch xã D không có nửa phần tiến bộ, mỗi lần tôi đọc đều muốn nôn.”
Tống Phưởng xem Weibo xã D, mới chỉ ba phút mà bình luận và số like đã sắp vượt quá 10.000, cô cắn môi: “Đường Ngu, chuyện này căn bản không phải như thế! Sao bọn họ có thể nói vậy!”
Đường Ngu liếc cô một cái: “Tôi đã nói với cô cách xa anh ta ra rồi, cô cứ không nghe đi.” Giọng điệu cô ấy vốn định hung ác nhưng nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô lập tức dịu đi, “Ai ai ai, cô đừng khóc mà, yên tâm yên tâm, tôi đã bảo người đại diện của tôi liên hệ bên PR để xử lý chuyện này rồi.”
Tống Phưởng mím môi, nghiêm túc nói cảm ơn Đường Ngu.
“Không có gì, nhưng —— Nhật Phương, cô phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, một đoạn thời gian sắp tới có lẽ Weibo của cô sẽ tương đối ầm ĩ.”
Tống Phưởng rất nhanh đã cảm nhận được ‘ầm ĩ’ trong miệng Đường Ngu.
Cư dân mạng thần thông quảng đại, kỹ năng buôn chuyện cũng thuộc hàng đỉnh cao.
Xã D không công bố thân phận cô gái trong clip bởi vị bọn họ cũng không biết. Nhưng cư dân mạng thông minh, họ biết. Họ chỉ dựa vào chiếc váy hoa màu vàng vỡ nét dễ thấy, đào một đường đến ảnh tập thể chụp staff hậu trường sau concert tại trạm S của Đường Ngu, quả nhiên thấy vị mặc váy hoa màu vàng trong đó.
Ảnh chụp tập thể nhưng rõ ràng hơn clip kia nhiều.
Đám người này đào từ ảnh chụp tập thể đến Weibo của Tống Phưởng.
Vừa vặn nhìn thấy một tấm ảnh selfie cô đăng hôm qua —— mái tóc dài màu đen xõa xuống vai, chiếc váy hoa màu vàng ôm sát cơ thể tôn lên đường cong duyên dáng.
Á à! Tuesday! Chạy đi đâu!
Bình luận dưới Weibo Tống Phưởng bị người đi đường, fan CP, quần chúng ăn dưa gột rửa ——
【 Tới đây tới đây vây xem con giáp thứ 13, vây xem con giáp thứ 13 】
【 Xùy, Đường Ngu cũng xui tám đời, thợ make riêng riêng đến mức dính thẳng lên giường bạn trai mình 】
【 Tuy là người qua đường nhưng vẫn muốn nói một câu, top comment nói Từ Kiệt là bạn trai Đường Ngu? Đâu ra dzị, bọn họ chỉ là CP giả trên chương trình yêu đương thôi, đôi bên chưa từng thừa nhận bọn họ ở bên nhau, khán giả mấy người cứ thích cuồng ɖâʍ sinh hoang tưởng… 】
【 Lầu trêи, mày là thủy quân được Tống Tuesday mời đến à? Cho loại người này làm thủy quân, kiếm được tiền không thấy ngại à? 】
【 Cảm giác đứa kia giống fan only của Đường Ngu. Nói thật là không chịu nổi bọn Đường con luôn, đến lúc này còn muốn chứng minh mẹ Đường nhà tụi mày không yêu Từ Kiệt hả? Chịu được chết liền… 】
【 Nói thật, mấy người không thấy góc độ video kia lạ lùn hả, kiểu như cố ý quay cho giống ý… Dù sao tôi vẫn duy trì thái độ nghi ngờ tính chân thực của chuyện này, chẳng đứng về phía nào hết 】
【 Rep lầu trên: Đm anh em ei, mẹ nó video rõ ràng như vậy ông còn cảm thấy kỳ quái không tin? Chẳng lẽ xã D nhất định phải chụp ảnh giường chiếu của hai người họ thì mới chịu tin à 】
【 Nói không tin chắc chắn là fan Tống tiểu tam, đừng để ý bọn họ, đám fan cuồng, búa thật vl ra rồi còn BB cái gì 】
【 Không thể tin được cô ấy là người như thế… Trước đó tôi thích cô ấy lắm, cảm thấy cô ấy rất tốt. Haiz, không nhìn mặt mà bắt hình dong được 】
【 Đợt trước Tống Phưởng hợp tác với hãng V tôi đã thấy kỳ quái, sự nghiệp của em gái này quá thuận rồi, về sau nghe bạn tôi nói mới biết cô ta ngủ với sếp hãng V mới hợp tác được với hãng V 】
【 Tin này tôi cũng nghe bạn nói nè, bạn tôi là nhân viên nội bộ hãng V, độ tin cậy rất cao. 】
Trước đó Tống Phưởng khá là nổi tiếng, cũng rất nhiều fan.
Nhưng mọi người nhìn thấy ‘búa thật’ nặng như vậy, một bộ phận lựa chọn im lặng, một bộ phận khác cả gan xong thẳng lên đối diện quân địch, đáng tiếc đội hình địch đông đảo, hoàn toàn thua kém.
Mặt tích cực được khán giả đánh giá chuyện này là: Đây là giới fan đơn phương thảm sát fan giới làm đẹp.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, hot search ba người Từ Kiệt với Tống Phưởng và Đường Ngu không ngừng đi lên, bộ phận PR lại làm thêm giờ suy nghĩ chiến lược.
Tất cả mọi người đều gấp rút, lo lắng không thôi, nhưng Từ Kiệt thân là người trong cuộc lại không thấy bóng dáng.
Sau khi Đường Ngu phát hiện, tức muốn xù lông: “Từ Kiệt kia chết ở đâu rồi? Mẹ nó, anh ta gây chuyện rồi trốn, bắt bà đây chùi đít cho à?”
Vừa nhắc đến Từ Kiệt thì người đại diện cũng đau đầu: “Tối qua anh ta gọi điện thoại cho tôi nói muốn đi giải sầu một chút rồi mất tích luôn, gọi điện thoại cũng không ai nhận, không biết ở đâu nữa.”
Đường Ngu cười lạnh: “Chơi mất tích à? Ồ, cái loại nhút nhát cũng chỉ đến thế là cùng.”
Trêи mạng vẫn còn đang tiếp tục lột da Tống Phưởng, bắt đầu từ ‘Tuesday’, chậm rãi chuyển thành các loại ‘dùng quy tắc ngầm để được hợp tác với hãng V’ ‘Phẫu thuật thẩm mỹ’ ‘Shop Taobao bán hàng fake’.
Lúc tám giờ tối, dư luận trên mạng lại lên đến cao trào.
Lý do là xã D lại đăng một đoạn ghi âm như thế này.
Mấy cô gái đang nói chuyện với nhau, âm thanh rất hỗn loạn, không nghe rõ cái gì, mãi đến giây thứ ba, một giọng nữ rất rõ ràng —— “Bởi vì tuyển thủ eSport kia là bạn trai tôi. Đương nhiên tôi biết chút lịch sử tình cảm của bạn trai mình rồi.”
Ngoài đoạn ghi âm này ra, bài Weibo còn đăng kèm một hình ảnh và một video.
Nhân vật chính trong clip là SP Bàn Tử của RG, Trần Húc.
Kia là video lúc cậu ta livestream, trong video cậu ta mặc áo len.
Trước ống kính, cậu ta cười nói với người xem: “Tại sao lại cười như gió xuân á? Ha ha ha, bởi vì gần đây tôi đang thích một em gái, cái này người ta gọi là cảnh xuân dào dạt. Ây ây không đùa không đùa nữa, nói thật thế, các anh em có thể giúp tôi nghĩ cách theo đuổi em gái không. Cô ấy là beauty blogger, mọi người biết làm thế nào để theo đuổi beauty blogger không?”
Tiếp theo là bức ảnh kia,
Đó là trong giải đấu mùa hè, Bàn Tử và cô nói chuyện trong hậu trường, vốn là một bức ảnh rất hài hòa, cộng với bản ghi âm và đoạn video trước đó, người bên ngoài nhìn thế nào cũng không thấy hài hòa, chỉ thấy dòng điện mập mờ giữa hai người này, rõ ràng là đầy gian tình!
@Xã D: Những tư liệu này là một người biết chuyện tiết lộ cho chúng tôi. Không biết là Tống tiểu thư lại bắt cá hai tay, hay là bước lên được thuyền Từ Kiệt rồi thì đạp văng thuyền tuyển thủ eSport kia?
Một chiêu này đánh cho ekip của Đường Ngu và Từ Kiệt không kịp trở tay.
Sau khi Đường Ngu nhìn thấy, sự chú ý của cô ấy tập trung vào một điểm kỳ quái. Cô ấy run giọng, hỏi Tống Phưởng: “Bạn trai lúc trước nũng nịu với cô trong điện thoại, dính cô hằng ngày chính là cậu ta?!” Đường Ngu thử tưởng tượng một chút, hình ảnh một cục thịt ôm điện thoại dùng giọng điệu ỏn à ỏn ẻn làm nũng Tống Phưởng —— rất xin lỗi, cô ấy không tưởng tượng nổi, cô ấy vẫn muốn sống.
Tống Phưởng im lặng: “Không phải anh ta, anh ta là thành viên trong đội bạn trai tôi.”
Lúc này Đường Ngu mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy tôi yên tâm rồi.”
“…”
Cô yên tâm cái quỷ gì vậy!
Fan eSport vẫn luôn yên ắng lập tức nổ tung vì bản ghi âm này. Tất cả mọi người đều Ủa gì, mẹ nó đây là chuyện showbitch cơ mà, sao lại liên quan đến Bàn Tử B kia.
【 Hahahahahahaha hôm nay quá đặc sắc, thật mẹ nó vàng chín bạc mười*! Tháng chín đã đặc sắc như thế, tháng mười tuyệt đối đừng làm tôi thất vọng nhá! 】
(*) Vàng chín bạc mười thực chất là khái niệm chỉ thời gian, xét về thời gian thì mùa thu hoạch bắt đầu từ tháng 9 và tháng 10. Nghĩa là tháng 9 là mùa thu hoạch như vàng, là thời điểm kiếm tiền tốt, tháng 10 cũng hanh thông, vẫn còn nhiều cơ hội.
【 Tôi hơi không hiểu nổi khẩu vị của Tống Phưởng này. Một bên đẹp trai như thế, một bên lại dầu mỡ* thế này, phân chia hai cực thật nghiêm trọng 】
(*) Dầu mỡ: Chỉ người phái nam (phần nhiều là trung niên) có ngoại hình, ánh mắt và cách cư xử ghê tởm, khó coi, bóng bẩy, luộm thuộm, không trau chuốt, không có tài năng và thực lực, thích giả vờ khoe khoang.
【 #Tống Tuesday bắt cá hai tay# #Thực hư Tống Phưởng cắm sừng SP FG# #Nữ quàng cắm sừng Tống Phưởng# 】
【 Rep lầu trên: Chị gái giới fan lầu trêи ei, đội này của bọn tôi tên RG không phải FG nhé, kiểm tra trước khi spam có khó quá không z ???? 】
【 #Trần Húc là nỗi sỉ nhục của giới eSport# #Trần Húc gấp đôi canxi để làm gì# 】
【 Vẫn là Akoo của chúng ta tốt, giữ mình trong sạch, chưa từng dính dáng gì đến mấy nữ MC, hot girl mạng này. 】
【 Ha ha ha ha ha ha ha Trần Húc còn đang huấn luyện phải không, tên B kia nhìn thấy tin tức này chắc sẽ sợ chết cmnm. 】
Bọn họ nói không sai, hoàn toàn chính xác là Trần Húc sắp sợ chết, không phải vì hot search mà vì ánh mắt lạnh như băng của đội trưởng bọn họ.
Bàn Tử rụt lại phía sau, gượng cười hai tiếng với Giang Ký Minh: “Anh, anh Giang, em, em có thể giải thích.”
Giang Ký Minh nhướng mày, không nói lời nào.
“Đúng là em livestream nói thế thật, nhưng lúc đó hai người chưa dính dáng đến nhau mà! Còn bản ghi âm kia rõ ràng không phải A tẩu nói em! Chắc chắn là cô ấy nói anh! Là anh đó!” thấy mặt anh hơi dịu đi, Bàn Tử thở phào, nói tiếp: “Bức ảnh kia em với A tẩu đang nói chuyện bình thường thôi, nói chuyện phiếm rất trong cmn sáng, khoảng cách giữa hai bên duy trì ở phạm vi 10cm có lẻ. Trời đất chứng giám! Anh Giang phải tin em!”
11 nhìn Bàn Tử kêu trời trách đất mà cười ra tiếng, “Ê, cậu đừng hành hạ cậu ta nữa, còn hành hạ nữa thì SP mềm mại dễ thương của chúng ta sẽ bị cậu làm cho nghỉ hưu sớm mất.”
Bàn Tử lau mũi, dựa vào 11, nước mắt đầm đìa: “Vẫn là anh 11 tốt với em!”
Cậu ta vừa dứt lời, Hầu Tử bên kia lại giơ điện thoại hô to: “Đm, lại nữa, lại nữa, mau đến xem này.”
Mấy người vây qua, trong điện thoại là ảnh chụp đội trưởng bọn họ hôn môi Tống Phưởng ở sân bay.
Ảnh này chụp rõ hơn video của xã D nhiều, mặt nam nữ chính đều full HD.
Mọi người đều hít một hơi khí lạnh.
11 lên tiếng hỏi trước: “Đây cũng là xã D tuồn ra à?”
Hầu Tử lắc đầu: “Không phải, vợ em gửi cái này cho em. Cô ấy nói hình như ảnh này tuồn ra từ một diễn đàn buôn chuyện.”
Giang Ký Minh nhìn ảnh chụp trong màn hình điện thoại, ánh mắt tối sầm lại.
Thành phố S.
Vì bức ảnh hôn nhau ở sân bay đó mà dư luận trêи mạng đã lên đến đỉnh điểm lần thứ ba trong ngày hôm nay.
Hot search —— #Nữ quàng cắm sừng Tống Phưởng# liên quan đến Tống Phưởng leo lên vị trí thứ hai.
Lần này Đường Ngu xem ảnh xong, lại đặt sự chú ý sai chỗ. Cô ấy hỏi Tống Phưởng: “Đây là bạn trai cô à.”
Tống Phưởng gật đầu.
Cô ấy lại thở phào nhẹ nhõm: “Lần này tôi yên tâm rồi.”
“…”
Trận chiến tin đồn này, vì vai trò của một số bên khác nhau, dần dần chuyển thành cuộc chiến chém giết tay ba giữa giới fan, giới beauty, giới eSport. Sự thật đã chứng minh rằng lúc trước Tống Phưởng khen ngợi sức mạnh xé mặt của giới eSport suốt đúng là không sai, lực chiến đấu của họ thực sự rất mạnh, tuy sức mạnh của giới fan hâm mộ không hề yếu nhưng vẫn hơi lép vế một chút so với giới eSport lão luyện nhất trong cả ba.
Tống Phưởng lượn Weibo của mình, toàn nhìn thấy bình luận chỉ trích cô.
Nói cô chân đạp ba thuyền đã đành, còn nói cô PTTM, shop Taobao bán hàng giả, quy tắc ngầm lên ngôi blablabla.
Nguyên một đám nói như đúng rồi.
Trước mỗi câu nói đều chêm thêm ‘Nghe bạn tôi nói ——’ là bản thân không cần chịu trách nhiệm. Tôi không hề bịa đặt he, tôi nghe bạn tôi nói he.
Ồ, Taobao bán hàng giả, cô còn chẳng có shop Taobao chứ ở đó mà giả trân với thật trân?
Tâm trạng Tống Phưởng ngày càng down.
Không biết Đường Ngu lại nhìn thấy gì, ngồi tại chỗ hô lên ngạc nhiên, không ngừng kéo tay Tống Phưởng: “Tống Nhật Phương, Tống Nhật Phương, xem này, xem này.”
“Có phải xã D đăng gì không? Bạn trai thứ tư của tôi ra đời hả?” Tống Phưởng tưởng xã D lại đăng gì, lười chẳng buồn nhìn.
“Không phải, không phải, ôi dào, cô tự xem đi!” Nói xong, cô ấy đưa điện thoại qua trước mặt Tống Phưởng.
—— 【 @RG-Akoo: Bạn gái của tôi @Tiểu Nhật Phương – SF (hình ảnh) 】
Tấm ảnh kia là trước lễ Giáng sinh năm ngoái, lần đầu hẹn hò được người qua đường chụp giúp.
Trước cây thông Noel to lớn, cây linh sam được bao phủ bởi đồ trang trí và đèn đủ màu, anh mặc một chiếc áo len màu đen, cô khoác một chiếc áo khoác lông màu nâu nhạt, cực kỳ hài hòa với ánh đèn màu xanh lá cây phía sau, không có nửa điểm tương phản.
Tống Phưởng nhìn bài Weibo kia, lập tức trợn to mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.