Chương 77: Trai Đẹp
Thất Lý Tầm
01/04/2021
Tống Phưởng nói chuyện với trợ lý xong thì đi dọn cái bàn trang điểm lộn xộn.
Xưa nay lúc cô làm việc luôn hết sức tập trung, nên không phát hiện sự tồn tại của Từ Kiệt đã đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn mình nửa phút.
“Tống Phưởng.”
Giọng người đàn ông không trầm thấp mát lạnh như Giang Ký Minh mà ấm áp, nghe tiếng có thể cảm thấy lúc này bên môi anh ta hẳn là đang có một nụ cười.
Tống Phưởng dừng lại, chậm rãi mở to mắt, nhìn về phía anh ta.
Giống như cô nghĩ, đúng là khoe môi anh ta có nụ cười.
Lúc trước em họ Khương Hiểu bổ trợ chút tài liệu về Đường Ngu cho Tống Phưởng, đương nhiên ngay sau đó nữ hoàng bát quái cũng tiếp viện cho Tống Phưởng chút tài liệu cá nhân liên quan đến Từ Kiệt.
Từ Kiệt đã gia nhập làng giải trí nhiều năm, nhưng anh ta vẫn chưa thành công cho đến khi một tác phẩm IP năm ngoái làm anh ta nổi tiếng chỉ sau một đêm, từ một diễn viên vô danh thành công đi lên tuyến hai, sau đó lại dựa vào show thực tế tình yêu này để tiếp tục nổi tiếng hơn nữa, đưa mình từ tuyến hai lên tuyến một, anh ta cùng với ba ngôi sao nam khác được xếp vào hàng tứ tiểu sinh hot nhất làng giải trí hiện tại.
Khương Hiểu từng nhận xét anh ta rất may mắn.
Sau đó con bé lại cho Tống Phưởng xem ảnh của Từ Kiệt. Người đàn ông trong ảnh thân hình cao lớn, nước da trắng, cả người lộ ra khí chất dịu dàng, công tử tao nhã.
Khương Hiểu nói: “Anh ta rất đẹp trai, có phải là em đã đọc nhiều tài liệu không tốt về anh ta nên các cử chỉ của anh ta trong mắt em đều rất giả tạo không nhỉ?”
Tống Phưởng nhìn bức ảnh kia, thoáng cảm thấy quen quen, ngẫm nghĩ một phen mới nhớ trước đây từng gặp anh ta ở công ty đại diện của Đường Ngu.
Nhưng lần đó cô căn bản không trao đổi gì với anh ta trong suốt quá trình nên cũng không thể giải đáp câu hỏi của em họ, chỉ có thể nói: “Đúng là anh ta rất đẹp trai.”
Tống Phưởng nhìn người trước mặt, trong lòng hơi nghi hoặc sao anh ta lại biết tên mình nhưng cũng không thể hiện ra mặt. Cô gật đầu với anh ta, cười khẽ: “Chào anh.”
Từ Kiệt lộ ra một hàng răng trắng: “Lại gặp mặt.”
Tống Phưởng thật sự không biết nên đáp lại câu này thế nào, cho nên đối với những câu hỏi hóc búa và những lúc khó xử thế này, chỉ cần một nụ cười tự tin.
Sau khi Từ Kiệt đi, em gái trợ lý đến gần, nhiều chuyện hỏi: “’Lại gặp mặt’? Chị từng gặp thầy Từ rồi hả chị Tống?”
Công ty của Từ Kiệt sử dụng thiết lập người có kinh nghiệp cho anh ta rất thành công, hơn nữa với tuổi anh ta và kinh nghiệm lâu năm trong ngành giải trí nên gắng gọi là ‘Thầy Từ’ cũng không có gì quá đáng.
Tống Phưởng ừ, “Trước từng gặp.”
“Ở đâu thế?” Em gái trợ lý thích ảo tưởng, “Một nhà hàng lãng mạn kiểu phương Tây? Hay một quán rượu cao cấp trang nhã? Hay một quán bar đèn mờ với những cô gái hát nhạc Jazz?”
Tống Phưởng ho hai tiếng: “… Trong toilet của công ty em.”
Em gái trợ lý: “…” Ok, nước đó em đi nhầm.
Một bên khác.
Hai tay Từ Kiệt đút túi quần, đi về phía trước cùng trợ lý của mình.
Đi ngang qua một chiếc gương, anh ta chợt dừng bước.
Anh ta quay đầu lại nhìn mình trong gương, đưa tay phải ra, sờ tới sờ lui cái cằm nhẵn nhụi không một cọng râu của mình.
Trợ lý của Từ Kiệt đã sớm quen hành vi tự sướng này của anh ta, còn có thể phối hợp thổi anh ta vài câu: “Thầy Từ đẹp trai đáo để.”
Từ Kiệt nhìn mình trong gương, chậm rãi cười ra tiếng.
Có thể không đẹp ư, anh ta là ngòi lửa thiêu đốt trái tim mà lị.
Anh ta bỗng nghĩ đến gì đó, hơi quay sang hỏi trợ lý: “Cậu nghĩ một cô gái vừa thấy cậu đã cười có nghĩa gì.”
Em trai trợ lý ngập ngừng trả lời: “Có thể, có thể có nghĩa là cô ấy thích cười?”
Từ Kiệt lắc đầu ngao ngán, ‘Đúng là tấm chiếu mới chưa từng trải’, nhướng đôi mày đẹp lên, nói: “Anh nghĩ có nghĩa là cô ấy thích anh.”
Lần này thay vì nói là ‘cậu’ thì dùng ‘anh’ luôn.
Giọng điệu phải nói là cực kỳ tự tin.
Em trai trợ lý thực sự cảm thấy thầy Từ nhà mình nghĩ nhiều quá, nhưng cậu ta cũng biết thầy Từ này thích nghe lời, để giữ được công việc này, cậu ta nuốt lời trong cổ họng xuống, ngẩng mặt nịnh nọt: “Anh nói đúng lắm, em cũng nghĩ thế đấy.”
Có lời của trợ lý, Từ Kiệt lại càng đắc ý.
Lại soi gương cười nữa.
Khi anh ta cười rộ lên, bên môi sẽ lộ lúm đồng tiền nhỏ. Vị trí lúm đồng tiền giống của Tống Phưởng, cùng ở bên trái. Anh ta lý giải đây là duyên phận, lương duyên trời định.
Để mà nhắc thì lòng tự sướng của Từ Kiệt chính là căn nguyên.
Dáng vẻ anh ta đẹp đẽ, thần thái ngời ngời, đủ để lọt vào top ba sao nam hàng đầu làng giải trí. Hiếm có là anh ta đẹp tự nhiên không phẫu thuật, đây cũng là điểm fan anh ta thổi nhất nhiều năm qua.
Bản tính anh ta rất đào hoa, lại dựa vào bộ mặt rất được này nên từ nhỏ đến lớn trồng không ít hoa đào.
Mặc dù trước đây sự nghiệp không như ý nhưng trái lại phương diện nhân duyên với nữ rất tốt, nói không ngoa chứ chỉ cần anh ta vừa ý, muốn dụ dỗ thì cơ bản là đều có thể dụ được đến tay, cho dù nhà gái có bạn trai hay chưa, thậm chí là cưới rồi hay chưa.
Hai mươi chín năm kinh nghiệm qua lại với phụ nữ làm anh ta cực kỳ tin vào bản thân.
Nhất là bây giờ, sau khi nổi lên, anh ta lại càng tin bản thân gấp trăm lần.
Tống Phưởng.
Nghĩ đến cái tên này, nụ cười bên môi anh ta lại sâu hơn vài phần.
Trong hành lang thưa thớt người qua lại, người đàn ông đứng nhìn mình trước gương, cười không ngừng. Em trai trợ lý thừa nhận, nụ cười của thầy Từ đúng là rất đẹp, nhưng cậu ta thực sự cảm thấy ‘đẹp’ đặt trong hoàn cảnh này hơi đáng sợ thật. Cậu ta trù trừ mở miệng: “Thầy, thầy Từ, chúng ta đi nhé? Anh Huy đang chờ chúng ta đó.” Anh Huy là người đại diện của Từ Kiệt.
Từ Kiệt nhíu mày, chỉnh lại cổ áo mình, thu hồi ánh mắt, “Ừm, đi thôi.”
Mặc dù Tống Phưởng đã trang điểm cho Đường Ngu ít nhất bốn tháng nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy người trong giới giải trí trừ Đường Ngu —— mặc dù lần trước gặp thoáng Từ Kiệt nhưng cô không biết rõ thân phận anh ta, trái lại không có cảm giác gì, bây giờ biết rồi thì trong lòng hơi kích động.
Cô bày tỏ nỗi kíchđộng này vào buổi tối khi call video với Giang Ký Minh.
Giang Ký Minh nghe xong, nói: “Là mỹ nam ba nghìn năm hả?”
Fan Từ Kiệt thích thổi nhan sắc thần tượng nhà mình, từng nói Từ Kiệt là trai đẹp ba nghìn năm khó gặp.
Tống Phưởng cực kỳ ngạc nhiên khi Giang Ký Minh chỉ biết có game lại biết Từ Kiệt, hơn nữa còn biết biệt danh của anh ta: “Anh biết Từ Kiệt á?!”
“Ừm.” Anh gật đầu, nói: “Vợ Hầu Tử rất thích anh ta, khi hai người họ gọi điện thoại cũng thường xuyên nhắc đến anh ta.”
Vừa nhắc hai chữ ‘Từ Kiệt’, Hầu Tử cũng xuất hiện trong camera, gương mặt gầy gò khổ sở không nói nên lời, “Chị dâu, chị cũng là fan Từ Kiệt gì kia à?”
Tống Phưởng còn chưa kịp trả lời, người phát ngôn của Tống Phưởng —— Giang Ký Minh đã lên tiếng trước: “Không hề.”
Hầu Tử: “Sao anh biết.”
Giang Ký Minh nhướng mày: “Cô ấy chỉ là fan của một mình tôi.”
Hầu Tử: “…”
Ông đây chịu các người đủ rồi!
…
Show tình yêu bắt đầu ghi hình từ trước khâu chuẩn bị cho đến khi kết thúc đêm diễn.
Tổ chương trình còn đặc biệt quay vài cảnh Đường Ngu hát bên trên, Từ Kiệt ngồi ghế VIP ngẩng đầu nhìn chăm chú. Đèn neon sân khấu quét qua, chiếu vài ánh sáng nhỏ vụn vào trong mắt anh ta. Nếu là người không biết sự thật thì còn có thể nhìn ra được vài phần thích trong đôi mắt kia.
Kế hoạch của cảnh cuối cùng của chương trình là hai căn phòng nhỏ được đặt sau sân khấu.
Nam và nữ nhân vật chính nói thật trước ống kính và họ cảm thấy thế nào về nhau trong suốt thời gian dài. Cả hai đều là những nghệ sĩ tạp kỹ rất giỏi, đắm đuối như con cá chuối trước ống kính, lời nói chân thành.
Cảnh cuối cùng là phân đoạn tặng quà cho nhau.
Món quà được hai bên nam nữ chuẩn bị tỉ mỉ, đại diện cho tấm lòng mình.
Bên trong còn có tấm thiệp nhỏ, vừa rồi hai người viết trong căn phòng nhỏ.
Tống Phưởng đứng bên cạnh xem bọn họ, thậm chí còn nhìn thấy nước mắt rưng rưng trong mắt Đường Ngu. “Từ Kiệt, hy vọng mọi chuyện của anh sau này sẽ thuận buồm xuôi gió.”
Từ Kiệt nhận lấy món quà, nhìn tấm thiệp nhỏ kia, cười: “Em cũng vậy.”
Đường Ngu: “Vâng!”
Tống Phưởng nhìn thật lâu, hơi nghiêng người, nói với người đại diện của Đường Ngu: “Anh thật sự không định để Đường Ngu tiến vào giới diễn viên à? Kỹ năng diễn này của cô ấy mà chỉ dùng trong show tạp kỹ thì không đáng tiếc à?”
Người đại diện của Đường Ngu suy nghĩ một chút, gật đầu: “Cô nói đúng đấy, sao trước kia tôi không phát hiện em ấy diễn tốt thế nhỉ. Đáng để suy nghĩ đây.”
Concert ở thành phố S có tổng cộng hai buổi, hôm nay là buổi cuối.
Sau khi sự kiện kết thúc, có nghĩa là Tống Phưởng phải rời đi, đoàn người chờ kết thúc concert sẽ mở bữa tiệc chia tay Tống Phưởng. Khi chọn địa điểm, đúng lúc Từ Kiệt nghe thấy, vì thế anh ta cười nói, cứ tới nhà hàng của tôi đi, tôi mời.
Nhà hàng của Từ Kiệt là nhà hàng đồ ăn Nhật, ăn rất ngon, cộng thêm tiếng tăm của Từ Kiệt, dù giá đắt đỏ nhưng kinh doanh vẫn tốt.
Vì vậy đoàn người đến nhà hàng Nhật Bản của Từ Kiệt.
Rất nhiều người, ngồi đầy vài phòng bao lớn.
Đường Ngu và Tống Phưởng vai kề vai ngồi cùng một chỗ.
Tống Phưởng không có hứng thú với đồ sống và lạnh của Nhật, chỉ ăn vài miếng mì udon. Cô kết nối wifi nhà hàng, ấn mở Weibo, mắt thấy hot search #vợ chồng rải đường kết thúc# đã leo từ vị trí thứ tư đến vị trí thứ hai thì không khỏi cảm thán với Đường Ngu bên cạnh: “CP của hai người nổi thật đấy.”
Đường Ngu cười đáp: “Xào cp mà không hot nữa chắc, xào mà còn không hot thì thật là khét tim.”
Màn tỏ tình mùa đầu tiên đã kết thúc mỹ mãn, cặp đôi CP hot nhất cũng đã hạ màn.
Có rất nhiều cuộc thảo luận về vấn đề này trên mạng, tổ chương trình còn chẳng cần mua hot search, nhóm fan tự nâng hot search lên thứ ba, ngồi vững vàng ở vị trí thứ hai, thậm chí còn có xu thế leo lên hạng nhất.
【 Thích bọn họ lắm ý, thế mà đã hết rồi, hy vọng sau này hai người còn có hoạt động cùng nhau QAQ 】
【 No comment, tôi lăn lên Bilibili xem vợ chồng phát đường tứ phía đây 】
【 Thật sự không muốn xem tập cuối thứ Sáu, thế thì sẽ có loại ảo giác bọn họ vẫn chưa kết thúc. 】
【 Nói thật mấy người có phải thủy quân tổ chương trình mua không dzị, CP pha ke như thế mà còn rõ lắm fan, hiểu chết liền 】
【 Lầu trêи KY nhiều quá à? Ra chỗ khác chơi… 】
Khi Tống Phưởng đang tập trung xem thì Đường Ngu dùng tay đẩy cô, hỏi: “Cô thấy Từ Kiệt thế nào?”
Tống Phưởng cứ tưởng mình nghe nhầm, giương mắt nhìn cô ấy, xác nhận lại: “Từ Kiệt á?”
“Ừm.” Đường Ngu gắp một miếng sashimi, chấm ít tương Nhật rồi cho vào miệng: “Cô thấy sao.”
“Trông rất đẹp trai.”
“Còn gì nữa?”
“Trông rất đẹp trai.”
“And?!”
“Trông rất đẹp trai.”
Cô không hiểu rõ Từ Kiệt, tất cả giao lưu chỉ vẻn vẹn mấy ngày tour này, cho nên toàn bộ hiểu biết về anh ta cũng chỉ dừng tại phương diện này —— trông rất đẹp trai.
Trừ cái đó ra thì không còn gì nữa.
Đường Ngu không hỏi lại nữa, hớp một ngụm rượu sake, không khỏi cười: “Coi như mấy ngày nay Từ Kiệt ân cần chẳng để làm gì rồi.
Tuy Đường Ngu lẩm bẩm với âm lượng nhỏ nhưng Tống Phưởng ngồi gần cô ấy nên nghe không sót một chữ. Giọng điệu kia hơi cười cợt nhưng trong mắt viết rõ hai chữ “coconut pussy” (dzừa lòng). Tống Phưởng hơi khó hiểu, nhíu mày hỏi: “Gì vậy?”
Tống Phưởng nói xong, trong đầu tự dưng hiện lên hình ảnh trước khi họ đến nhà hàng Nhật.
Hôm nay rất nhiều người tham gia bữa tiệc, ồn ào nhốn nháo.
Mọi người chia theo nhóm đi xe đến nhà hàng Nhật.
Tống Phưởng được chia đến xe Từ Kiệt, cô không có dị nghị gì với chuyện này, ngồi xe thôi mà, cái nào chả như nhau.
Nhưng không ngờ cô vừa mới mở cửa xe, Đường Ngu đi giày cao gót đã phi đến, góc áo còn tung bay, khí thế hung hăng, Tống Phưởng trong lúc giật mình suýt nữa nghĩ là cô ấy đến đây để bắt gian.
Tống Phưởng nhìn mà hơi sửng sốt.
Giày cao gót dừng ở bên vỉa hè, Đường Ngu xách túi xách màu cam đất của mình chen giữa khe cửa, cửa xe không đóng lại được.
Từ Kiệt nhíu mi tâm, nhìn Đường Ngu, trong lòng thực sự tức giận nhưng vẫn phải bày ra dáng vẻ quý ông: “Có việc gì à?”
“Không có gì.” Vừa dứt lời, Đường Ngu kéo tay Tống Phưởng, nói với cô: “Cô ngồi cùng xe với tôi đi.”
… Cái này là mà không có gì à????
Từ Kiệt kìm lại cơn tức, duy trì dáng vẻ cười bên ngoài: “Đường Ngu, Tống tiểu thư ngồi chung xe với tôi.”
Đường Ngu nhướng mày, “À thế à?” Tay ôm lấy Tống Phưởng, “Vậy bây giờ cô ấy chung xe với tôi.” Cô ấy dứt lời, không đợi Tống Phưởng và Từ Kiệt phản ứng, kéo cánh tay Tống Phưởng đi về phía chiếc Cayenne màu đỏ của mình.
Bước chân nhẹ nhàng, không ngoái đầu lại một lần.
Còn một mình Từ Kiệt đứng tại chỗ, nhìn thẳng bóng lưng Đường Ngu, ánh mắt tàn nhẫn như hận không thể khoét đi một miếng thịt.
Anh ta càng nghĩ càng giận, đôi giày da nâu đậm đạp mạnh vào lốp xe đen bên chân, nghiến răng nghiến lợi chửi tiếng đm từ trong kẽ răng.
Đường Ngu không giải đáp thắc mắc của Tống Phưởng, một tay chống cằm, đôi mắt đẹp ranh mãnh nhìn cô không chớp. Hai gò má cô ấy đỏ ửng vì rượu, mí mắt hơi sụp lại cố chống lên, ánh mắt hơi không chú ý đã chầm chậm tan rã.
Được, lại là một thành phần không biết uống rượu lại thích uống rượu.
Tống Phưởng than nhẹ một tiếng, lấy chén sứ nhỏ trong tay cô ấy đặt lên bàn: “Đường Ngu, cô say rồi, đừng uống nữa.”
“Tôi chưa say đâu Tống Nhật Phương.” Cô ấy đột nhiên trợn to hai mắt, nghiêm trang nói với Tống Phưởng: “Cô là một cô gái tốt, cho nên cô nhất định phải tránh xa tên khốn kia ra một chút! Tên khốn Từ Kiệt kia kìa!”
Cô ấy dựa vào vai Tống Phưởng, Đường Ngu say rượu còn nói nhiều hơn bình thường, hơi híp mắt, căm giận nói: “Sau khi chương trình phát sóng tôi mới biết anh ta là bạn trai cũ của Cảnh Tử, là cái thằng cặn bã (tra nam) kia, mẹ nó, thật là cặn bã. Vì anh ta mà Cảnh Tử đi phá thai, suýt nữa mất cả sự nghiệp diễn xuất của mình, nhưng tên cặn bã này hoàn toàn không quan tâm, còn nói với Cảnh Tử mọi người chỉ vui chơi qua đường thôi, sao chị lại nghiêm túc thế? Chơi con mẹ anh ta chứ, đm.”
Đường Ngu nói bừa bãi một phen, Tống Phưởng chắp nối từng đoạn có thể hiểu được bảy, tám phần.
Tuy chỉ bảy, tám phần nhưng lượng tin tức này đã đủ làm người ta giật mình. Miệng cô há to đến mức nhét vừa một quả trứng vịt, rất lâu vẫn không tiêu hóa được thông tin này.
Hứa Cảnh Tử là bạn tốt của Đường Ngu, là một trong tứ tiểu hoa đán ăn khách nhất hiện nay.
Hành trình ngôi sao trước đây của cô ấy rất gập ghềnh, khó khăn trắc trở không ngừng, phải mất một thời gian dài để đến được vị trí hiện tại.
Sau khi Từ Kiệt nổi lên, bắt đầu có tin đồn lan truyền anh ta từng yêu đương với tiền bối Hứa Cảnh Tử hơn anh ta ba tuổi.
Nhưng mọi người hoài nghi độ chân thực của tin đồn này, vì trong mắt mọi người, Từ Kiệt và Hứa Cảnh Tử là một đôi có bắn đại bác cũng không liên quan đến nhau, hơn nữa tin đồn này không có búa thật*, cho nên cuối cùng mọi người chỉ coi đây là tin đồn nhảm do antifan Từ Kiệt tung, cười một tiếng cho qua.
(*) Búa thật: Kiểu như bằng chứng chân thực, ví dụ ảnh, clip,…
Không ngờ rằng cái mọi người cho là không thể giả trân hơn lại là thật trân, mà Hứa Cảnh Tử còn từng mang thai cho Từ Kiệt.
—— chẳng trách Đường Ngu ghét Từ Kiệt như vậy. Xem ra Hứa Cảnh Tử mới là nguyên nhân làm cô ấy ghét Từ Kiệt đến thế.
Đường Ngu: “Nếu Cảnh Tử nói cho tôi biết sớm một chút, tôi nhất định sẽ không nhận chương trình này… Cô không biết chứ mỗi lần tôi cho anh ta ăn quả đắng trong chương trình đều cảm thấy rất sảng khoái… Từ Kiệt mẹ nhà anh ta chính là tên khốn, cặn bã, cô nhất định nhất định phải cách xa anh ta ra chút.”
Phòng bao nhà hàng đông người, tất cả có thể uống rượu, cồn xông lên não, tụm năm tụm ba trò chuyện với nhau. Ồn ào ầm ĩ, âm lượng vừa đủ có thể át đi tiếng lẩm bẩm khe khẽ của Đường Ngu.
Mắt thấy Đường Ngu ngày càng say, Tống Phưởng rất sợ cô ấy lại phun ra thêm tin động trời nào nữa nên bụm miệng cô ấy ngay trước khi nó kịp hé ra.
“Tổ tông à cô đừng nói nữa, đừng nói nữa ha, ngủ đi, ngủ đi. Hôm nay tôi chưa nghe thấy gì hết.” Tống Phưởng nói.
Đường Ngu đưa tay lay Tống Phưởng, đôi mắt trong vắt nhìn chằm chằm cô, lần đầu tiên nghiêm túc gọi tên cô: “Tống Phưởng, cô là cô gái tốt, cô nhất định phải cách xa tên khốn kia ra.”
Đôi mắt kia lóe ánh sáng vụn nhỏ, Tống Phưởng chỉ cảm thấy lòng thật ấm áp.
Cô cũng dần hiểu rõ nguyên nhân tại sao mấy ngày nay, vừa nhắc tới Từ Kiệt là Đường Ngu đều coi tất cả cỏ cây là kẻ địch (1). Cô bất đắc dĩ cười: “Đường Ngu, tôi thấy cô hiểu lầm rồi, Từ Kiệt đối với tôi —— chắc không phải như cô nghĩ đâu.” Mấy ngày nay cô có trao đổi và hoạt động cùng Từ Kiệt, nhưng đều ở trong phạm vi bình thường, không vượt quá khuôn phép.
Đường Ngu ợ rượu, ánh mắt tan rã, phất tay với cô: “Không phải, không phải. Cô không biết phương pháp chăn rau của anh ta rồi, anh ta thích giở bài thân thiết nhất…” Sau đó cô ấy lại lẩm bẩm vài câu nữa nhưng nhỏ quá Tống Phưởng không nghe rõ.
Cô quay đầu nhìn sang mới phát hiện cô ấy đã nhắm chặt mắt, ngủ thiếp đi rồi.
Đúng lúc này, người đại diện của Đường Ngu đẩy cửa shoji* đi vào.
Khi anh ta thấy Đường Ngu say khướt trên người Tống Phưởng chỉ cảm thấy nhức não. Anh ta vừa đi tới vừa than: “Tổ, tổ tông uống mấy tấn rượu rồi vậy?! Say thành dạng này.”
Tống Phưởng cười: “Cô ấy không uống nhiều lắm đâu.”
Người đại diện xùy: “Không có tửu lượng còn oai như cóc, uống say lại bắt ông đây thu dọn cục diện rối rắm. Tôi gặp phải nghệ sĩ thế này đúng là khổ tám đời. Haiz.”
Không biết có phải Đường Ngu dựa trên vai Tống Phưởng nghe thấy tiếng người đại diện hay không, ưm một tiếng, mắng với âm lượng không nhỏ: “Mẹ nó, cái tên trứng thối khốn nạn…”
Người đại diện nghe xong đen mặt, nhìn Tống Phưởng: “Ủa mẹ nó cô ta say thật hay giả say vậy?”
“Thật mà.” Tống Phưởng gượng cười hai tiếng: “Không phải cô ấy mắng anh đâu.”
Anh ta nhíu mày: “Thế thì chửi ai?”
Chửi ——
Tống Phưởng vô thức quay đầu nhìn về phía Từ Kiệt.
Khéo làm sao, cô vừa ngẩng đầu là đụng ngay ánh mắt anh ta.
Hai người đều ngẩn ra.
Không biết Từ Kiệt đã nhìn Tống Phưởng như vậy bao lâu rồi.
…
Xưa nay lúc cô làm việc luôn hết sức tập trung, nên không phát hiện sự tồn tại của Từ Kiệt đã đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn mình nửa phút.
“Tống Phưởng.”
Giọng người đàn ông không trầm thấp mát lạnh như Giang Ký Minh mà ấm áp, nghe tiếng có thể cảm thấy lúc này bên môi anh ta hẳn là đang có một nụ cười.
Tống Phưởng dừng lại, chậm rãi mở to mắt, nhìn về phía anh ta.
Giống như cô nghĩ, đúng là khoe môi anh ta có nụ cười.
Lúc trước em họ Khương Hiểu bổ trợ chút tài liệu về Đường Ngu cho Tống Phưởng, đương nhiên ngay sau đó nữ hoàng bát quái cũng tiếp viện cho Tống Phưởng chút tài liệu cá nhân liên quan đến Từ Kiệt.
Từ Kiệt đã gia nhập làng giải trí nhiều năm, nhưng anh ta vẫn chưa thành công cho đến khi một tác phẩm IP năm ngoái làm anh ta nổi tiếng chỉ sau một đêm, từ một diễn viên vô danh thành công đi lên tuyến hai, sau đó lại dựa vào show thực tế tình yêu này để tiếp tục nổi tiếng hơn nữa, đưa mình từ tuyến hai lên tuyến một, anh ta cùng với ba ngôi sao nam khác được xếp vào hàng tứ tiểu sinh hot nhất làng giải trí hiện tại.
Khương Hiểu từng nhận xét anh ta rất may mắn.
Sau đó con bé lại cho Tống Phưởng xem ảnh của Từ Kiệt. Người đàn ông trong ảnh thân hình cao lớn, nước da trắng, cả người lộ ra khí chất dịu dàng, công tử tao nhã.
Khương Hiểu nói: “Anh ta rất đẹp trai, có phải là em đã đọc nhiều tài liệu không tốt về anh ta nên các cử chỉ của anh ta trong mắt em đều rất giả tạo không nhỉ?”
Tống Phưởng nhìn bức ảnh kia, thoáng cảm thấy quen quen, ngẫm nghĩ một phen mới nhớ trước đây từng gặp anh ta ở công ty đại diện của Đường Ngu.
Nhưng lần đó cô căn bản không trao đổi gì với anh ta trong suốt quá trình nên cũng không thể giải đáp câu hỏi của em họ, chỉ có thể nói: “Đúng là anh ta rất đẹp trai.”
Tống Phưởng nhìn người trước mặt, trong lòng hơi nghi hoặc sao anh ta lại biết tên mình nhưng cũng không thể hiện ra mặt. Cô gật đầu với anh ta, cười khẽ: “Chào anh.”
Từ Kiệt lộ ra một hàng răng trắng: “Lại gặp mặt.”
Tống Phưởng thật sự không biết nên đáp lại câu này thế nào, cho nên đối với những câu hỏi hóc búa và những lúc khó xử thế này, chỉ cần một nụ cười tự tin.
Sau khi Từ Kiệt đi, em gái trợ lý đến gần, nhiều chuyện hỏi: “’Lại gặp mặt’? Chị từng gặp thầy Từ rồi hả chị Tống?”
Công ty của Từ Kiệt sử dụng thiết lập người có kinh nghiệp cho anh ta rất thành công, hơn nữa với tuổi anh ta và kinh nghiệm lâu năm trong ngành giải trí nên gắng gọi là ‘Thầy Từ’ cũng không có gì quá đáng.
Tống Phưởng ừ, “Trước từng gặp.”
“Ở đâu thế?” Em gái trợ lý thích ảo tưởng, “Một nhà hàng lãng mạn kiểu phương Tây? Hay một quán rượu cao cấp trang nhã? Hay một quán bar đèn mờ với những cô gái hát nhạc Jazz?”
Tống Phưởng ho hai tiếng: “… Trong toilet của công ty em.”
Em gái trợ lý: “…” Ok, nước đó em đi nhầm.
Một bên khác.
Hai tay Từ Kiệt đút túi quần, đi về phía trước cùng trợ lý của mình.
Đi ngang qua một chiếc gương, anh ta chợt dừng bước.
Anh ta quay đầu lại nhìn mình trong gương, đưa tay phải ra, sờ tới sờ lui cái cằm nhẵn nhụi không một cọng râu của mình.
Trợ lý của Từ Kiệt đã sớm quen hành vi tự sướng này của anh ta, còn có thể phối hợp thổi anh ta vài câu: “Thầy Từ đẹp trai đáo để.”
Từ Kiệt nhìn mình trong gương, chậm rãi cười ra tiếng.
Có thể không đẹp ư, anh ta là ngòi lửa thiêu đốt trái tim mà lị.
Anh ta bỗng nghĩ đến gì đó, hơi quay sang hỏi trợ lý: “Cậu nghĩ một cô gái vừa thấy cậu đã cười có nghĩa gì.”
Em trai trợ lý ngập ngừng trả lời: “Có thể, có thể có nghĩa là cô ấy thích cười?”
Từ Kiệt lắc đầu ngao ngán, ‘Đúng là tấm chiếu mới chưa từng trải’, nhướng đôi mày đẹp lên, nói: “Anh nghĩ có nghĩa là cô ấy thích anh.”
Lần này thay vì nói là ‘cậu’ thì dùng ‘anh’ luôn.
Giọng điệu phải nói là cực kỳ tự tin.
Em trai trợ lý thực sự cảm thấy thầy Từ nhà mình nghĩ nhiều quá, nhưng cậu ta cũng biết thầy Từ này thích nghe lời, để giữ được công việc này, cậu ta nuốt lời trong cổ họng xuống, ngẩng mặt nịnh nọt: “Anh nói đúng lắm, em cũng nghĩ thế đấy.”
Có lời của trợ lý, Từ Kiệt lại càng đắc ý.
Lại soi gương cười nữa.
Khi anh ta cười rộ lên, bên môi sẽ lộ lúm đồng tiền nhỏ. Vị trí lúm đồng tiền giống của Tống Phưởng, cùng ở bên trái. Anh ta lý giải đây là duyên phận, lương duyên trời định.
Để mà nhắc thì lòng tự sướng của Từ Kiệt chính là căn nguyên.
Dáng vẻ anh ta đẹp đẽ, thần thái ngời ngời, đủ để lọt vào top ba sao nam hàng đầu làng giải trí. Hiếm có là anh ta đẹp tự nhiên không phẫu thuật, đây cũng là điểm fan anh ta thổi nhất nhiều năm qua.
Bản tính anh ta rất đào hoa, lại dựa vào bộ mặt rất được này nên từ nhỏ đến lớn trồng không ít hoa đào.
Mặc dù trước đây sự nghiệp không như ý nhưng trái lại phương diện nhân duyên với nữ rất tốt, nói không ngoa chứ chỉ cần anh ta vừa ý, muốn dụ dỗ thì cơ bản là đều có thể dụ được đến tay, cho dù nhà gái có bạn trai hay chưa, thậm chí là cưới rồi hay chưa.
Hai mươi chín năm kinh nghiệm qua lại với phụ nữ làm anh ta cực kỳ tin vào bản thân.
Nhất là bây giờ, sau khi nổi lên, anh ta lại càng tin bản thân gấp trăm lần.
Tống Phưởng.
Nghĩ đến cái tên này, nụ cười bên môi anh ta lại sâu hơn vài phần.
Trong hành lang thưa thớt người qua lại, người đàn ông đứng nhìn mình trước gương, cười không ngừng. Em trai trợ lý thừa nhận, nụ cười của thầy Từ đúng là rất đẹp, nhưng cậu ta thực sự cảm thấy ‘đẹp’ đặt trong hoàn cảnh này hơi đáng sợ thật. Cậu ta trù trừ mở miệng: “Thầy, thầy Từ, chúng ta đi nhé? Anh Huy đang chờ chúng ta đó.” Anh Huy là người đại diện của Từ Kiệt.
Từ Kiệt nhíu mày, chỉnh lại cổ áo mình, thu hồi ánh mắt, “Ừm, đi thôi.”
Mặc dù Tống Phưởng đã trang điểm cho Đường Ngu ít nhất bốn tháng nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy người trong giới giải trí trừ Đường Ngu —— mặc dù lần trước gặp thoáng Từ Kiệt nhưng cô không biết rõ thân phận anh ta, trái lại không có cảm giác gì, bây giờ biết rồi thì trong lòng hơi kích động.
Cô bày tỏ nỗi kíchđộng này vào buổi tối khi call video với Giang Ký Minh.
Giang Ký Minh nghe xong, nói: “Là mỹ nam ba nghìn năm hả?”
Fan Từ Kiệt thích thổi nhan sắc thần tượng nhà mình, từng nói Từ Kiệt là trai đẹp ba nghìn năm khó gặp.
Tống Phưởng cực kỳ ngạc nhiên khi Giang Ký Minh chỉ biết có game lại biết Từ Kiệt, hơn nữa còn biết biệt danh của anh ta: “Anh biết Từ Kiệt á?!”
“Ừm.” Anh gật đầu, nói: “Vợ Hầu Tử rất thích anh ta, khi hai người họ gọi điện thoại cũng thường xuyên nhắc đến anh ta.”
Vừa nhắc hai chữ ‘Từ Kiệt’, Hầu Tử cũng xuất hiện trong camera, gương mặt gầy gò khổ sở không nói nên lời, “Chị dâu, chị cũng là fan Từ Kiệt gì kia à?”
Tống Phưởng còn chưa kịp trả lời, người phát ngôn của Tống Phưởng —— Giang Ký Minh đã lên tiếng trước: “Không hề.”
Hầu Tử: “Sao anh biết.”
Giang Ký Minh nhướng mày: “Cô ấy chỉ là fan của một mình tôi.”
Hầu Tử: “…”
Ông đây chịu các người đủ rồi!
…
Show tình yêu bắt đầu ghi hình từ trước khâu chuẩn bị cho đến khi kết thúc đêm diễn.
Tổ chương trình còn đặc biệt quay vài cảnh Đường Ngu hát bên trên, Từ Kiệt ngồi ghế VIP ngẩng đầu nhìn chăm chú. Đèn neon sân khấu quét qua, chiếu vài ánh sáng nhỏ vụn vào trong mắt anh ta. Nếu là người không biết sự thật thì còn có thể nhìn ra được vài phần thích trong đôi mắt kia.
Kế hoạch của cảnh cuối cùng của chương trình là hai căn phòng nhỏ được đặt sau sân khấu.
Nam và nữ nhân vật chính nói thật trước ống kính và họ cảm thấy thế nào về nhau trong suốt thời gian dài. Cả hai đều là những nghệ sĩ tạp kỹ rất giỏi, đắm đuối như con cá chuối trước ống kính, lời nói chân thành.
Cảnh cuối cùng là phân đoạn tặng quà cho nhau.
Món quà được hai bên nam nữ chuẩn bị tỉ mỉ, đại diện cho tấm lòng mình.
Bên trong còn có tấm thiệp nhỏ, vừa rồi hai người viết trong căn phòng nhỏ.
Tống Phưởng đứng bên cạnh xem bọn họ, thậm chí còn nhìn thấy nước mắt rưng rưng trong mắt Đường Ngu. “Từ Kiệt, hy vọng mọi chuyện của anh sau này sẽ thuận buồm xuôi gió.”
Từ Kiệt nhận lấy món quà, nhìn tấm thiệp nhỏ kia, cười: “Em cũng vậy.”
Đường Ngu: “Vâng!”
Tống Phưởng nhìn thật lâu, hơi nghiêng người, nói với người đại diện của Đường Ngu: “Anh thật sự không định để Đường Ngu tiến vào giới diễn viên à? Kỹ năng diễn này của cô ấy mà chỉ dùng trong show tạp kỹ thì không đáng tiếc à?”
Người đại diện của Đường Ngu suy nghĩ một chút, gật đầu: “Cô nói đúng đấy, sao trước kia tôi không phát hiện em ấy diễn tốt thế nhỉ. Đáng để suy nghĩ đây.”
Concert ở thành phố S có tổng cộng hai buổi, hôm nay là buổi cuối.
Sau khi sự kiện kết thúc, có nghĩa là Tống Phưởng phải rời đi, đoàn người chờ kết thúc concert sẽ mở bữa tiệc chia tay Tống Phưởng. Khi chọn địa điểm, đúng lúc Từ Kiệt nghe thấy, vì thế anh ta cười nói, cứ tới nhà hàng của tôi đi, tôi mời.
Nhà hàng của Từ Kiệt là nhà hàng đồ ăn Nhật, ăn rất ngon, cộng thêm tiếng tăm của Từ Kiệt, dù giá đắt đỏ nhưng kinh doanh vẫn tốt.
Vì vậy đoàn người đến nhà hàng Nhật Bản của Từ Kiệt.
Rất nhiều người, ngồi đầy vài phòng bao lớn.
Đường Ngu và Tống Phưởng vai kề vai ngồi cùng một chỗ.
Tống Phưởng không có hứng thú với đồ sống và lạnh của Nhật, chỉ ăn vài miếng mì udon. Cô kết nối wifi nhà hàng, ấn mở Weibo, mắt thấy hot search #vợ chồng rải đường kết thúc# đã leo từ vị trí thứ tư đến vị trí thứ hai thì không khỏi cảm thán với Đường Ngu bên cạnh: “CP của hai người nổi thật đấy.”
Đường Ngu cười đáp: “Xào cp mà không hot nữa chắc, xào mà còn không hot thì thật là khét tim.”
Màn tỏ tình mùa đầu tiên đã kết thúc mỹ mãn, cặp đôi CP hot nhất cũng đã hạ màn.
Có rất nhiều cuộc thảo luận về vấn đề này trên mạng, tổ chương trình còn chẳng cần mua hot search, nhóm fan tự nâng hot search lên thứ ba, ngồi vững vàng ở vị trí thứ hai, thậm chí còn có xu thế leo lên hạng nhất.
【 Thích bọn họ lắm ý, thế mà đã hết rồi, hy vọng sau này hai người còn có hoạt động cùng nhau QAQ 】
【 No comment, tôi lăn lên Bilibili xem vợ chồng phát đường tứ phía đây 】
【 Thật sự không muốn xem tập cuối thứ Sáu, thế thì sẽ có loại ảo giác bọn họ vẫn chưa kết thúc. 】
【 Nói thật mấy người có phải thủy quân tổ chương trình mua không dzị, CP pha ke như thế mà còn rõ lắm fan, hiểu chết liền 】
【 Lầu trêи KY nhiều quá à? Ra chỗ khác chơi… 】
Khi Tống Phưởng đang tập trung xem thì Đường Ngu dùng tay đẩy cô, hỏi: “Cô thấy Từ Kiệt thế nào?”
Tống Phưởng cứ tưởng mình nghe nhầm, giương mắt nhìn cô ấy, xác nhận lại: “Từ Kiệt á?”
“Ừm.” Đường Ngu gắp một miếng sashimi, chấm ít tương Nhật rồi cho vào miệng: “Cô thấy sao.”
“Trông rất đẹp trai.”
“Còn gì nữa?”
“Trông rất đẹp trai.”
“And?!”
“Trông rất đẹp trai.”
Cô không hiểu rõ Từ Kiệt, tất cả giao lưu chỉ vẻn vẹn mấy ngày tour này, cho nên toàn bộ hiểu biết về anh ta cũng chỉ dừng tại phương diện này —— trông rất đẹp trai.
Trừ cái đó ra thì không còn gì nữa.
Đường Ngu không hỏi lại nữa, hớp một ngụm rượu sake, không khỏi cười: “Coi như mấy ngày nay Từ Kiệt ân cần chẳng để làm gì rồi.
Tuy Đường Ngu lẩm bẩm với âm lượng nhỏ nhưng Tống Phưởng ngồi gần cô ấy nên nghe không sót một chữ. Giọng điệu kia hơi cười cợt nhưng trong mắt viết rõ hai chữ “coconut pussy” (dzừa lòng). Tống Phưởng hơi khó hiểu, nhíu mày hỏi: “Gì vậy?”
Tống Phưởng nói xong, trong đầu tự dưng hiện lên hình ảnh trước khi họ đến nhà hàng Nhật.
Hôm nay rất nhiều người tham gia bữa tiệc, ồn ào nhốn nháo.
Mọi người chia theo nhóm đi xe đến nhà hàng Nhật.
Tống Phưởng được chia đến xe Từ Kiệt, cô không có dị nghị gì với chuyện này, ngồi xe thôi mà, cái nào chả như nhau.
Nhưng không ngờ cô vừa mới mở cửa xe, Đường Ngu đi giày cao gót đã phi đến, góc áo còn tung bay, khí thế hung hăng, Tống Phưởng trong lúc giật mình suýt nữa nghĩ là cô ấy đến đây để bắt gian.
Tống Phưởng nhìn mà hơi sửng sốt.
Giày cao gót dừng ở bên vỉa hè, Đường Ngu xách túi xách màu cam đất của mình chen giữa khe cửa, cửa xe không đóng lại được.
Từ Kiệt nhíu mi tâm, nhìn Đường Ngu, trong lòng thực sự tức giận nhưng vẫn phải bày ra dáng vẻ quý ông: “Có việc gì à?”
“Không có gì.” Vừa dứt lời, Đường Ngu kéo tay Tống Phưởng, nói với cô: “Cô ngồi cùng xe với tôi đi.”
… Cái này là mà không có gì à????
Từ Kiệt kìm lại cơn tức, duy trì dáng vẻ cười bên ngoài: “Đường Ngu, Tống tiểu thư ngồi chung xe với tôi.”
Đường Ngu nhướng mày, “À thế à?” Tay ôm lấy Tống Phưởng, “Vậy bây giờ cô ấy chung xe với tôi.” Cô ấy dứt lời, không đợi Tống Phưởng và Từ Kiệt phản ứng, kéo cánh tay Tống Phưởng đi về phía chiếc Cayenne màu đỏ của mình.
Bước chân nhẹ nhàng, không ngoái đầu lại một lần.
Còn một mình Từ Kiệt đứng tại chỗ, nhìn thẳng bóng lưng Đường Ngu, ánh mắt tàn nhẫn như hận không thể khoét đi một miếng thịt.
Anh ta càng nghĩ càng giận, đôi giày da nâu đậm đạp mạnh vào lốp xe đen bên chân, nghiến răng nghiến lợi chửi tiếng đm từ trong kẽ răng.
Đường Ngu không giải đáp thắc mắc của Tống Phưởng, một tay chống cằm, đôi mắt đẹp ranh mãnh nhìn cô không chớp. Hai gò má cô ấy đỏ ửng vì rượu, mí mắt hơi sụp lại cố chống lên, ánh mắt hơi không chú ý đã chầm chậm tan rã.
Được, lại là một thành phần không biết uống rượu lại thích uống rượu.
Tống Phưởng than nhẹ một tiếng, lấy chén sứ nhỏ trong tay cô ấy đặt lên bàn: “Đường Ngu, cô say rồi, đừng uống nữa.”
“Tôi chưa say đâu Tống Nhật Phương.” Cô ấy đột nhiên trợn to hai mắt, nghiêm trang nói với Tống Phưởng: “Cô là một cô gái tốt, cho nên cô nhất định phải tránh xa tên khốn kia ra một chút! Tên khốn Từ Kiệt kia kìa!”
Cô ấy dựa vào vai Tống Phưởng, Đường Ngu say rượu còn nói nhiều hơn bình thường, hơi híp mắt, căm giận nói: “Sau khi chương trình phát sóng tôi mới biết anh ta là bạn trai cũ của Cảnh Tử, là cái thằng cặn bã (tra nam) kia, mẹ nó, thật là cặn bã. Vì anh ta mà Cảnh Tử đi phá thai, suýt nữa mất cả sự nghiệp diễn xuất của mình, nhưng tên cặn bã này hoàn toàn không quan tâm, còn nói với Cảnh Tử mọi người chỉ vui chơi qua đường thôi, sao chị lại nghiêm túc thế? Chơi con mẹ anh ta chứ, đm.”
Đường Ngu nói bừa bãi một phen, Tống Phưởng chắp nối từng đoạn có thể hiểu được bảy, tám phần.
Tuy chỉ bảy, tám phần nhưng lượng tin tức này đã đủ làm người ta giật mình. Miệng cô há to đến mức nhét vừa một quả trứng vịt, rất lâu vẫn không tiêu hóa được thông tin này.
Hứa Cảnh Tử là bạn tốt của Đường Ngu, là một trong tứ tiểu hoa đán ăn khách nhất hiện nay.
Hành trình ngôi sao trước đây của cô ấy rất gập ghềnh, khó khăn trắc trở không ngừng, phải mất một thời gian dài để đến được vị trí hiện tại.
Sau khi Từ Kiệt nổi lên, bắt đầu có tin đồn lan truyền anh ta từng yêu đương với tiền bối Hứa Cảnh Tử hơn anh ta ba tuổi.
Nhưng mọi người hoài nghi độ chân thực của tin đồn này, vì trong mắt mọi người, Từ Kiệt và Hứa Cảnh Tử là một đôi có bắn đại bác cũng không liên quan đến nhau, hơn nữa tin đồn này không có búa thật*, cho nên cuối cùng mọi người chỉ coi đây là tin đồn nhảm do antifan Từ Kiệt tung, cười một tiếng cho qua.
(*) Búa thật: Kiểu như bằng chứng chân thực, ví dụ ảnh, clip,…
Không ngờ rằng cái mọi người cho là không thể giả trân hơn lại là thật trân, mà Hứa Cảnh Tử còn từng mang thai cho Từ Kiệt.
—— chẳng trách Đường Ngu ghét Từ Kiệt như vậy. Xem ra Hứa Cảnh Tử mới là nguyên nhân làm cô ấy ghét Từ Kiệt đến thế.
Đường Ngu: “Nếu Cảnh Tử nói cho tôi biết sớm một chút, tôi nhất định sẽ không nhận chương trình này… Cô không biết chứ mỗi lần tôi cho anh ta ăn quả đắng trong chương trình đều cảm thấy rất sảng khoái… Từ Kiệt mẹ nhà anh ta chính là tên khốn, cặn bã, cô nhất định nhất định phải cách xa anh ta ra chút.”
Phòng bao nhà hàng đông người, tất cả có thể uống rượu, cồn xông lên não, tụm năm tụm ba trò chuyện với nhau. Ồn ào ầm ĩ, âm lượng vừa đủ có thể át đi tiếng lẩm bẩm khe khẽ của Đường Ngu.
Mắt thấy Đường Ngu ngày càng say, Tống Phưởng rất sợ cô ấy lại phun ra thêm tin động trời nào nữa nên bụm miệng cô ấy ngay trước khi nó kịp hé ra.
“Tổ tông à cô đừng nói nữa, đừng nói nữa ha, ngủ đi, ngủ đi. Hôm nay tôi chưa nghe thấy gì hết.” Tống Phưởng nói.
Đường Ngu đưa tay lay Tống Phưởng, đôi mắt trong vắt nhìn chằm chằm cô, lần đầu tiên nghiêm túc gọi tên cô: “Tống Phưởng, cô là cô gái tốt, cô nhất định phải cách xa tên khốn kia ra.”
Đôi mắt kia lóe ánh sáng vụn nhỏ, Tống Phưởng chỉ cảm thấy lòng thật ấm áp.
Cô cũng dần hiểu rõ nguyên nhân tại sao mấy ngày nay, vừa nhắc tới Từ Kiệt là Đường Ngu đều coi tất cả cỏ cây là kẻ địch (1). Cô bất đắc dĩ cười: “Đường Ngu, tôi thấy cô hiểu lầm rồi, Từ Kiệt đối với tôi —— chắc không phải như cô nghĩ đâu.” Mấy ngày nay cô có trao đổi và hoạt động cùng Từ Kiệt, nhưng đều ở trong phạm vi bình thường, không vượt quá khuôn phép.
Đường Ngu ợ rượu, ánh mắt tan rã, phất tay với cô: “Không phải, không phải. Cô không biết phương pháp chăn rau của anh ta rồi, anh ta thích giở bài thân thiết nhất…” Sau đó cô ấy lại lẩm bẩm vài câu nữa nhưng nhỏ quá Tống Phưởng không nghe rõ.
Cô quay đầu nhìn sang mới phát hiện cô ấy đã nhắm chặt mắt, ngủ thiếp đi rồi.
Đúng lúc này, người đại diện của Đường Ngu đẩy cửa shoji* đi vào.
Khi anh ta thấy Đường Ngu say khướt trên người Tống Phưởng chỉ cảm thấy nhức não. Anh ta vừa đi tới vừa than: “Tổ, tổ tông uống mấy tấn rượu rồi vậy?! Say thành dạng này.”
Tống Phưởng cười: “Cô ấy không uống nhiều lắm đâu.”
Người đại diện xùy: “Không có tửu lượng còn oai như cóc, uống say lại bắt ông đây thu dọn cục diện rối rắm. Tôi gặp phải nghệ sĩ thế này đúng là khổ tám đời. Haiz.”
Không biết có phải Đường Ngu dựa trên vai Tống Phưởng nghe thấy tiếng người đại diện hay không, ưm một tiếng, mắng với âm lượng không nhỏ: “Mẹ nó, cái tên trứng thối khốn nạn…”
Người đại diện nghe xong đen mặt, nhìn Tống Phưởng: “Ủa mẹ nó cô ta say thật hay giả say vậy?”
“Thật mà.” Tống Phưởng gượng cười hai tiếng: “Không phải cô ấy mắng anh đâu.”
Anh ta nhíu mày: “Thế thì chửi ai?”
Chửi ——
Tống Phưởng vô thức quay đầu nhìn về phía Từ Kiệt.
Khéo làm sao, cô vừa ngẩng đầu là đụng ngay ánh mắt anh ta.
Hai người đều ngẩn ra.
Không biết Từ Kiệt đã nhìn Tống Phưởng như vậy bao lâu rồi.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.