Chương 91: Tặng quà
Thanh Phong Tiểu Đạo Đồng
28/04/2020
Mãi đến xế chiều Trương Minh Hiên mới rảnh rỗi trở về, cẩn thận đi vào thư điếm, quét mắt nhìn một cái, ngạc nhiên khi phát hiện trong thư điếm lại không có ai cả.
Trương Minh Hiên ổn định tâm trạng, bước nhanh vào quầy hàng, ngồi một lúc rồi đứng lên đóng cổng trước lại, sau đó thoải mái đi tới sân sau.
Vừa tiến vào sân sau đã cất tiếng cười nói: "Làm xong cơm tối chưa? Trông cửa tiệm cả một buổi trưa mệt gần chết.'' Nói xong vặn eo, giống như đã trông cửa tiệm cả một buổi trưa vậy.
Lý Thanh Nhã mỉm cười, còn Lý Thanh Tuyền lại nhìn Trương Minh Hiên khác lạ, chưa từng gặp ai vô sỉ như vậy!
Trương Minh Hiên cười hì hì ngồi cạnh bọn họ, chọc nhẹ lên mũi Nha Nha, khiến Nha Nha không vui kêu oe oe.
Lý Thanh Tuyền vươn tay ra hỏi: "Ngươi chạy ra ngoài cả một buổi trưa, quà của ta đâu!''
Điệu bộ tươi cười của Trương Minh Hiên bỗng đông cứng, bị vạch trần đúng như dự đoán, vốn hắn cũng không nghĩ là có thể giấu diếm được họ, nhưng hình như hắn đã quên mất quà rồi!
Lập Tức cười ngượng rồi nói: "Chờ ta một chút, chút nữa sẽ xong.''
Lý Thanh Tuyền nói với Lý Thanh Nhã với vẻ không vui: "Tỷ, tỷ xem hắn kìa. Hắn bỏ mặc thư điếm còn không để chúng ta trong lòng, cả quà cũng quên mất, mỗi ngày đều lêu lổng với một đám tiểu quỷ, muội thấy hắn thực sự bị ma quỷ ám ánh rồi. Muội nghĩ nên đuổi tên tiểu quỷ này về địa phủ!''
Trương Minh Hiên hoảng sợ, vội vàng nói: "Đừng, đừng mà. Ta sai rồi, bây giờ sẽ bổ sung quà ngay.''
Lý Thanh Tuyền nghi ngờ nói: "Không phải mấy ngày trước ngươi nói muốn đưa bọn họ đi ư!''
Trương Minh Hiên trợn mắt, không phải khi đó do hắn sợ ư? Bây giờ không sợ, hơn nữa bọn họ cũng bắt chước gần giống người thường rồi, loại này có thể bay và ẩn thân được, không cần phải tốn tiền đi thuê người làm.
Lý Thanh Nhã mỉm cười không nói gì, hứng thú khi thấy Lý Thanh Tuyền và Trương Minh Hiên đùa giỡn.
Trương Minh Hiên vươn tay ra khẽ quát: "Kim Đế Phần Thiên Viêm!'' Một ngọn lửa màu vàng lập tức tỏa ra từ tay hắn.
Ban đầu Lý Thanh Tuyền có chút sửng sốt, sau đó phì cười thành tiếng, cười ha ha: "Kim Đế Phần Thiên Viêm? Ngươi thực sự khiến ta cười chết mất, đây không phải thần lực hỏa diễm bình thường nhất ư?''
Trương Minh Hiên có chút xấu hổ nói: "Đặt một cái tên không được ư?''
Lý Thanh Tuyền cười ha ha, gật đầu nói: "Được, được, tất nhiên là được rồi. Có khả năng khi ngươi nói cái tên này ra, kẻ địch sẽ trực tiếp bị dọa cho chạy mất! Ha ha ha. . .''
Trương Minh Hiên không nói gì, không thèm để ý đến, ném hai hòn linh thạch vào ngọn lửa.
"Cẩn thận.'' Rầm! Vang lên một tiếng nổ, sương mù màu trắng bay lên.
Trương Minh Hiên thoáng há miệng thở ra ngụm khói trắng, hai mắt trợn ngược hôn mê bất tỉnh.
"Ha ha ha.'' Lý Thanh Tuyền ôm bụng cười to: "Ha ha ha, ta cười chết mất, thực sự khiến ta cười chết mất, trực tiếp ném linh thạch vào bên trong lửa thần, từ trước đến này chưa từng gặp người nào ngốc như vậy.''
Lý Thanh Nhã tức giận nói: "Đừng cười nữa, còn không phải là do muội trêu chọc ư, nếu giữa trưa muội không đốt linh thạch, hắn sẽ làm như vậy ư.''
Lý Thanh Tuyền rưng rưng khóe mắt rồi cười nói: "Sao chuyện này trách muội được? Ai biết hắn dũng mãnh như vậy, không cần thử nhiệt độ thấp trước mà trực tiếp tăng sức nóng lên cao nhất. Không phải tỷ cũng không nói cho hắn biết ư?''
Lý Thanh Nhã không nói gì, thực sự thì nàng cũng không nhắc nhở hắn. Đóa sen trắng nở rộ trong tay, rơi xuống trước ngực Trương Minh Hiên, một vầng sáng trắng đảo qua toàn thân, Trương Minh Hiên từ từ tỉnh lại, nhìn bầu trời lảm bẩm: "Đã xảy ra chuyện gì?''
Lý Thanh Tuyền ngồi xổm bên cạnh Trương Minh Hiên, vẩy tay vài cái trước mặt Trương Minh Hiên rồi nói: "Này, ngươi không bị nổ đến ngu người rồi chứ?''
Trương Minh Hiên lập tức đứng dậy khỏi mặt đất, giận dữ nói: "Ngươi mới bị ngốc! Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Vì sao linh thạch lại nổ tung?''
Lý Thanh Nhã nói xin lỗi: "Là tại chúng ta không nói rõ ràng với ngươi, bên trong linh thạch đều là linh khí trời đất ổn định rắn chắc, sự ổn định bị nhiệt độ cao phá hỏng khiến linh khí bỗng thoát ra ngoài.''
Trương Minh Hiên thoáng nhìn qua Lý Thanh Tuyền, sau đó tức giận chỉ vào Lý Thanh Tuyền nói: "Vì sao lúc trưa nàng ta không có chuyện gì, linh thạch trong ngọn lửa trở nên dịu đi mà!''
Lý Thanh Tuyền đắc ý cười: "Bởi vì ta dùng nhiệt độ thấp!''
Nhiệt độ thấp! Nhiệt độ thấp! Ba từ này không ngừng vọng lại bên tai Trương Minh Hiên.
Trương Minh Hiên nhìn chằm chằm bàn tay của mình, do dự một chút, sau đó nói: "Muốn tự tay làm quà tặng.''
Lý Thanh Tuyền nghi ngờ hỏi: "Qùa tặng gì thế? Ngươi không định dùng linh thạch nặn thành con thú nhỏ nào đó đưa cho chúng ta coi như quà tặng đấy chứ?''
Trương Minh Hiên kêu lên oan uổng: "Sao có vậy chứ? Ta mà ngây thơ như ngươi ư?''
Lý Thanh Tuyền nghiêm mặt gật đầu nói: "Ngươi còn ngây thơ hơn ta.''
Trương Minh Hiên nhất thời không thể cãi lại, tức giận nói: "Cuối cùng có muốn hay không?''
Lý Thanh Tuyền nói: "Được rồi! Tin ngươi một lần.''
Trong tay lại xuất hiện một ngọn lửa, ném một viên tinh thạch vào, nhìn về phía Trương Minh Hiên nói: "Sau đó thế nào?''
Trương Minh Hiên lùi ra phía sau một bước theo bản năng rồi nói: "Ngươi cẩn thận một chút, biến linh thạch thành hình dáng mình thích.''
Lý Thanh Tuyền bĩu môi nói: "Kẻ nhát gan.'' Lý Thanh Tuyền nhanh chóng biến hình trong ngọn lửa, cuối cùng trở thành một tiểu hồ ly đang nằm.
Lý Thanh Tuyền dập tắt ngọn lửa, đưa tiểu hồ ly cho Trương Minh Hiên rồi nói: "Cho ngươi, ta xem ngươi sẽ làm gì?''
Trương Minh Hiên nhận lấy hồ ly rồi nói: "Còn Thanh Nhã tỷ nữa.''
Lý Thanh Nhã lắc đầu cười nói: "Ta không cần, hai người chơi đi!''
Ngọn lửa trong tay Lý Thanh Tuyền lại nổi lên rồi nói: "Như vậy sao được? Chúng ta đều phải có.''
Trương Minh Hiên cũng nói: "Đều phải có, đảm bảo quà tặng của ta sẽ khiến hai người hài lòng.''
Lý Thanh Nhã cười không nói gì, tất nhiên là không tin lời Trương Minh Hiên, bảo vật trong trời đất, dị thú chim thần, bản thân nàng còn gì chưa thấy!
Trương Minh Hiên vuốt ve tiểu hồ ly trong tay, cảm giác rất tốt! m áp, mềm mại, óng ánh trong suốt, quả nhiên là một tác phẩm nghệ thuật! Bình ổn tâm trạng một chút, trong tay mang theo thần lực, vẽ một trận pháp lên không trung, dẫn sức mạnh ý chí vào, một tay đưa trận pháp sát nhập vào trong tiểu hồ ly, động tác liền mạch dứt khoát.
Lúc này, con tiểu hồ ly thứ hai đã được Lý Thanh Tuyền làm xong, hai người trao đổi một chút.
Lý Thanh Tuyền nhìn tiểu hồ ly trong tay với vẻ nghi ngờ rồi nói: "Có gì tốt? nó làm được gì?''
Trương Minh Hiên cười thần bí nói: "Ngươi nhỏ một giọt máu lên thì sẽ biết.''
Lý Thanh Tuyền nói thầm một câu: "Không hiểu gì cả.''
Trên ngón tay hiện ra một giọt máu sẫm màu, chạm vào thân tiểu hồ ly, bỗng nhiên Lý Thanh Tuyền sửng sốt, cảm thấy hình như có một sự liên kết thần bí với tiểu hồ ly, vừa nghĩ trong lòng, lập tức đã thấy có một màn hình phát sáng chiếu từ người tiểu hồ ly ra.
Lý Thanh Tuyền nghi ngờ nói: "Cái này không phải trò chơi hôm qua của ngươi ư?''
Trương Minh Hiên gật đầu nói: "Đúng vậy! Ấn Vào TT.''
Lý Thanh Tuyền nghi ngờ hỏi: "TT là cái gì?''
Trương Minh Hiên bỗng nói: "Giống như sự xuất hiện của mình là một sai lầm vậy! Người của thế giới này cũng không biết chữ đó chứ đừng nói là TT.''
Trương Minh Hiên nín cười nói: "Chính là chim cánh cụt nhỏ ấy.''
Lý Thanh Tuyền bất mãn nói: "Chim cánh cụt là thứ gì?''
Trương Minh Hiên giao tiểu hồ ly đã hoàn thành cho Lý Thanh Nhã, rồi đến bên cạnh Lý Thanh Tuyền, chỉ vào chim cánh cụt nhỏ nói: "Chính là cái này.''
Lý Thanh Tuyền khinh thường nói: "Cái gì mà chim cánh cụt? Đây không phải là con vịt có hình dạng cổ quái sao? Không biết thì đừng đặt tên bậy.''
Trương Minh Hiên bỗng cảm thấy bất lực, nàng nói cái gì cũng đúng!
Lý Thanh Nhã mở màn hình ra, tiến vào TT, hai người xem hướng dẫn sử dụng, vẫn cảm thất không rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.