Chương 11: Quấy rối
Lâm Uyên Ngư Nhi
29/09/2020
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Nhịp tim cũng từ từ phục hồi.
Cô nhẹ giọng hỏi: “Phó Hành Quang, sao vừa rồi anh… hung dữ thế?”
Giọng cô mềm nhũn, nghe như đang làm nũng.
Tim Phó Hành Quang sắp hóa thành nước.
“Làm em sợ rồi à?”
Giọng anh mỏi mệt như giấy ráp cọ vào nhau, vừa trầm vừa khàn, lại nghe rất rõ ràng, như ghé vào bên tai than nhẹ, “Xin lỗi, anh nghĩ là…”
Cô gái khác.
Chu Tinh Thần lại hiểu nhầm, “Chị Mai Cửu à?”
Phó Hành Quang nhìn cô, không nói chuyện.
Chắc là đúng rồi?
Bức rèm kéo kín, hoàng hôn bị che ở bên ngoài, trong phòng tối tăm yên ắng, ánh mắt người đàn ông thâm thúy mà trong trẻo, gần như thành nguồn sáng duy nhất, Chu Tinh Thần bị anh nhìn như vậy, nhịp tim hoàn toàn rối loạn.
Rõ ràng là trên đường tới có rất nhiều lời muốn nói, còn tính nếu điều kiện cho phép, định mắng anh một trận.
Chưa đầy nửa tháng, liên tục sinh bệnh hai lần, không biết yêu quý cơ thể của mình.
Lúc này lại một chữ cũng không nói nên lời.
Hai người, anh nhìn em, em nhìn anh.
Cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay anh truyền tới, lúc này Chu Tinh Thần mới nhớ tới chính sự, nâng tay lên, anh cũng rất phối hợp cúi người, theo động tác này, chiếc áo khoác chỉ vắt trên vai trượt xuống, để lộ áo ngủ màu xám đậm bên trong.
Cô ngừng thở, làm bộ không để ý lắm mà nhìn thêm hai lần.
Hai cúc áo trên cùng mở ra, xương quai xanh tinh xảo có thể thấy được rõ ràng, tầm mắt xuống thêm chút nữa, loáng thoáng có thể thấy được ngực anh…
Những gì tận mắt nhìn thấy như đang nhắc nhở cô: Người trước mặt không còn là thiếu niên gầy gò trước đây nữa, mà là một người đàn ông trưởng thành.
Trong quen thuộc, lại có thêm vài phần xa lạ.
Chu Tinh Thần như bị anh lây bệnh, cả người bỗng choáng váng, không biết mình làm cách nào đưa tay lên trán anh, cảm thấy nóng rát, ấn đường nhíu lại, “Sốt cao vậy rồi, sao không đi gặp bác sĩ?”
Rồi lại hỏi: “Uống thuốc chưa?”
Phó Hành Quang lắc đầu.
Anh còn dám lắc đầu.
Chu Tinh Thần trừng mắt nhìn anh, cúi đầu tìm thuốc hạ sốt vừa mua trong túi giấy, khi đó không biết tình huống cụ thể của anh như thế nào, mua tận bảy tám loại, cũng không biết loại nào tương đối hiệu quả.
Sức khỏe của cô khá tốt, từ nhỏ đến lớn không mấy khi sinh bệnh, sau khi lên đại học, thi thoảng sẽ thức đêm học bài, vẽ tranh hoặc dùng kính viễn vọng quan trắc sao trời, quy luật làm việc và nghỉ ngơi bị đảo loạn, trên mặt nhiều lắm là nổi lên chút mụn cảnh cáo, chỉ cần qua mấy ngày là ổn.
Rốt cuộc cô cũng chọn được thuốc, mở ra, lấy ba viên.
Phó Hành Quang nhận lấy, cầm ly nước trên bàn, uống hai ngụm nước trước cho đỡ khát, sau đó bỏ thuốc vào miệng, uống nước, trong chớp mắt, hầu kết chuyển động, viên thuốc liền trượt xuống.
Chu Tinh Thần lo lắng: “Anh có muốn ngủ thêm một lát nữa không?”
“Không sao” Anh mỉm cười, “Ngồi nói chuyện với em.”
“Làm xong việc rồi?” Anh bật ngọn đèn bàn cạnh đó, thuận tay rót nước ấm cho cô.
“Vâng” Chu Tinh Thần nói, “Gần hết.”
Trong ánh đèn mờ màu cam, Chu Tinh Thần đoán trước khi cô tới anh vẫn đang ngủ, áo ngủ hơi nhăn, tóc mái trên trán cũng tán loạn, gần như sắp che khuất mắt, nhưng không có vẻ lôi thôi lếch thếch, trái lại cho người ta một cảm giác lười biếng.
Không biết anh đang nghĩ gì, đôi môi có nụ cười nhẹ, thật là... Đẹp không nói nên lời.
Càng nhìn càng mê mẩn.
“Sao em biết anh sốt?” Anh nhìn mấy hộp thuốc hạ sốt trên bàn, tầm mắt lại quay về người cô.
“Chị Mai Cửu nói với em,” Chu Tinh Thần không tự giác mà dương cao âm điệu, “Sao anh bệnh mà không nói với em một tiếng?”
Anh tựa vào sô pha, tìm một tư thế thoải mái, ngữ điệu hài hước: “Nào dám quấy rầy người bận rộn như em.”
Huống gì, anh cũng không muốn để cô thấy dáng vẻ ốm yếu này của mình.
Có thể là do chưa thích ứng với hoàn cảnh, cũng có thể là hai ngày nay thức đêm, cơ thể không chịu nổi.
Thuốc bắt đầu có tác dụng, mí mắt anh nặng dần, ý thức cũng bắt đầu tan rã.
Trong mơ màng, nghe thấy cô nhẹ giọng nói: “Lên giường ngủ đi.”
Anh “ừ” một tiếng, nhưng không cử động, đã buồn ngủ lắm rồi, còn không quên nói với cô: “Không cần lo lắng, nếu mà em bận thì cứ đi đi.” Anh nhíu mày, tiếp tục dặn dò: “Nhớ đóng cửa lại.”
Anh loáng thoáng nghe cô đáp gì đó, nhưng không rõ ràng lắm, trong tiềm thức lại biết là đáp án khiến người ta sung sướng, thể xác và tinh thần dần buông lỏng, để mình rơi vào giấc ngủ sâu.
Chu Tinh Thần nghe thấy tiếng hít thở đều đều, biết anh đã ngủ say, một người đàn ông, tay dài chân dài, cô muốn đưa anh lên giường cũng không được, may là sô pha đủ rộng rãi, không cần lo anh ngủ không thoải mái.
Cô qua chỗ giường ôm chăn bông đến đắp cho anh, cẩn thận dém lại, động tác thật nhẹ, sợ đánh thức anh.
Lúc xoay người, cô không cẩn thận đụng phải bàn trà, màn hình laptop trên đó bỗng nhiên sáng lên, cô nhìn qua theo bản năng, hình như thấy thứ gì đó không nên xem, nhanh chóng dời mắt đi.
Trên thực tế, cô chỉ nhìn thấy tiêu đề luận văn: Bàn về thế giới ngoài vũ trụ.
Ngập tràn trong đầu là suy nghĩ... Đây chẳng phải là chủ đề kế hoạch tuần tra nào đó nửa năm trước của Mỹ sao? Lúc trước vị giáo sư người Mỹ kia cũng từng đề cập với họ, trong lời nói khó nén được sự kiêu ngạo, đương nhiên cũng chỉ đơn giản là nhắc tới, số liệu tương quan có được sau khi tuần tra, đều phải tuyệt đối bảo mật.
Anh đã có thể tiếp xúc với vấn đề ở tuyến đầu?
Dù trong lòng Chu Tinh Thần rõ ràng, bởi vì quốc tịch cùng các nguyên nhân đặc thù khác, trong bài luận văn này sẽ không xuất hiện chút số liệu nòng cốt nào, nhưng vẫn khiến cô cảm thấy… Cảm xúc dâng trào.
Thì ra những năm qua, anh vẫn luôn cùng cô đi trên một con đường, làm những chuyện giống cô.
Chu Tinh Thần cầm ly, uống hết nước mới miễn cưỡng áp được cảm xúc cuồn cuộn trào dâng trong mình, không nhịn được mà nhìn người trên sô pha, hai tay anh để sát bên người, ấn đường cũng giãn ra, ngủ rất ngon lành.
Cô chạm nhẹ quản gia sức khỏe lên trán anh, chỉ chốc lát sau, phía trên hiển thị số liệu nhiệt độ cơ thể, chỉ còn sốt nhẹ.
Xem ra thuốc cô mua rất có tác dụng.
Ngoài cửa sổ, hoàng hôn dần bao phủ lên vạn vật.
Rảnh rỗi dạo một vòng trong phòng, nhìn thấy ống nghe máy điện thoại bàn đang để sang một bên, thầm nghĩ chắc anh sốt mê man, không cẩn thận đụng phải, cô để ống nghe lại chỗ cũ.
Không đến vài phút, điện thoại vang lên.
Tiếng chuông to như vậy, trong không gian rất là chói tai, Chu Tinh Thần nghe máy, không đợi cô mở miệng nói chuyện, bên kia đã vang lên một giọng nữ quyến rũ: “Anh à, xin hỏi anh cần người trò chuyện không?”
Thì ra, vừa nãy anh nói tưởng là người khác, là cái kiểu… người khác này.
Đôi mắt cô lạnh đi, đáp cụt lủn: “Không cần.”
“Có người rồi à.” Ngữ điệu bừng tỉnh đại ngộ, “Sao không nói sớm! Còn giả vờ chính nhân quân tử, cúp điện thoại của tôi, lãng phí thời gian của tôi…”
Chu Tinh Thần dập máy.
Ngay sau đó, điện thoại lại vang lên.
Cô gần như có thể tưởng tượng ra, trong lúc ngủ mê man, bị điện thoại quấy rầy như vậy, tâm tình anh thiếu kiên nhẫn, cho nên dứt khoát để ống nghe sang một bên, đổi lấy chút yên tĩnh.
Sau đó, chắc anh cũng bị tiếng chuông cửa làm phiền, lúc ra mở cửa, ánh mắt nhìn người ta như trộn lẫn vụn băng …
Cô lại cầm lấy ống nghe, giành mở miệng trước: “Nếu cô còn gọi tới nữa, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Bên kia khựng lại ba giây mới có âm thanh: “Xin chào, tôi là phục vụ khách hàng của khách sạn. Về khiếu nại của cô, bên chúng tôi đã nhận được, cũng bắt đầu xử lí… Bởi vì sự sơ sót của chúng tôi, khiến cô bị quấy rối, vô cùng xin lỗi.”
Chờ cuộc trò chuyện kết thúc, Chu Tinh Thần trực tiếp để ống nghe sang một bên, chống cằm, nhẹ nhàng thở dài.
Không ngờ khách sạn xa hoa cũng có mấy chuyện này…
Thật là chỗ nào cũng nhúng tay được.
Cô xem đồng hồ, sáu rưỡi rồi, Phó Hành Quang còn đang ngủ.
Đã lâu anh không ngủ say như vậy, gần tám giờ mới dần tỉnh lại, tầm mắt còn chưa rõ ràng đã tìm cô.
“Anh dậy rồi à?” Chu Tinh Thần ngồi xổm bên sô pha, “Cảm giác thế nào?”
Anh lại hỏi: “Ăn cơm chưa?”
“Chưa” Cô đưa một ly nước ấm qua, “Chờ anh ăn cùng.”
“Ừ.”
Bữa tối là món cháo thanh đạm được ship đến, hai người mặt đối mặt ngồi ăn.
“Chừng nào em…”
“Phó Hành Quang…”
Gần như là trăm miệng một lời.
Phó Hành Quang cười bảo: “Em nói trước đi.”
Giọng Chu Tinh Thần có phần mất tự nhiên: “Anh có muốn… suy xét đổi khách sạn không?”
“Em biết rồi?” Anh nhìn ống nghe bị để sang một bên.
Rồi nhanh chóng nói: “Anh không có.”
Từ trước đến nay đều không có.
“Ừ.” Câu nói không đầu không đuôi, cũng chỉ có cô nghe hiểu.
Trong lòng có chút vui vẻ thoáng qua là thế nào?
Beta: Quanh
Nhịp tim cũng từ từ phục hồi.
Cô nhẹ giọng hỏi: “Phó Hành Quang, sao vừa rồi anh… hung dữ thế?”
Giọng cô mềm nhũn, nghe như đang làm nũng.
Tim Phó Hành Quang sắp hóa thành nước.
“Làm em sợ rồi à?”
Giọng anh mỏi mệt như giấy ráp cọ vào nhau, vừa trầm vừa khàn, lại nghe rất rõ ràng, như ghé vào bên tai than nhẹ, “Xin lỗi, anh nghĩ là…”
Cô gái khác.
Chu Tinh Thần lại hiểu nhầm, “Chị Mai Cửu à?”
Phó Hành Quang nhìn cô, không nói chuyện.
Chắc là đúng rồi?
Bức rèm kéo kín, hoàng hôn bị che ở bên ngoài, trong phòng tối tăm yên ắng, ánh mắt người đàn ông thâm thúy mà trong trẻo, gần như thành nguồn sáng duy nhất, Chu Tinh Thần bị anh nhìn như vậy, nhịp tim hoàn toàn rối loạn.
Rõ ràng là trên đường tới có rất nhiều lời muốn nói, còn tính nếu điều kiện cho phép, định mắng anh một trận.
Chưa đầy nửa tháng, liên tục sinh bệnh hai lần, không biết yêu quý cơ thể của mình.
Lúc này lại một chữ cũng không nói nên lời.
Hai người, anh nhìn em, em nhìn anh.
Cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay anh truyền tới, lúc này Chu Tinh Thần mới nhớ tới chính sự, nâng tay lên, anh cũng rất phối hợp cúi người, theo động tác này, chiếc áo khoác chỉ vắt trên vai trượt xuống, để lộ áo ngủ màu xám đậm bên trong.
Cô ngừng thở, làm bộ không để ý lắm mà nhìn thêm hai lần.
Hai cúc áo trên cùng mở ra, xương quai xanh tinh xảo có thể thấy được rõ ràng, tầm mắt xuống thêm chút nữa, loáng thoáng có thể thấy được ngực anh…
Những gì tận mắt nhìn thấy như đang nhắc nhở cô: Người trước mặt không còn là thiếu niên gầy gò trước đây nữa, mà là một người đàn ông trưởng thành.
Trong quen thuộc, lại có thêm vài phần xa lạ.
Chu Tinh Thần như bị anh lây bệnh, cả người bỗng choáng váng, không biết mình làm cách nào đưa tay lên trán anh, cảm thấy nóng rát, ấn đường nhíu lại, “Sốt cao vậy rồi, sao không đi gặp bác sĩ?”
Rồi lại hỏi: “Uống thuốc chưa?”
Phó Hành Quang lắc đầu.
Anh còn dám lắc đầu.
Chu Tinh Thần trừng mắt nhìn anh, cúi đầu tìm thuốc hạ sốt vừa mua trong túi giấy, khi đó không biết tình huống cụ thể của anh như thế nào, mua tận bảy tám loại, cũng không biết loại nào tương đối hiệu quả.
Sức khỏe của cô khá tốt, từ nhỏ đến lớn không mấy khi sinh bệnh, sau khi lên đại học, thi thoảng sẽ thức đêm học bài, vẽ tranh hoặc dùng kính viễn vọng quan trắc sao trời, quy luật làm việc và nghỉ ngơi bị đảo loạn, trên mặt nhiều lắm là nổi lên chút mụn cảnh cáo, chỉ cần qua mấy ngày là ổn.
Rốt cuộc cô cũng chọn được thuốc, mở ra, lấy ba viên.
Phó Hành Quang nhận lấy, cầm ly nước trên bàn, uống hai ngụm nước trước cho đỡ khát, sau đó bỏ thuốc vào miệng, uống nước, trong chớp mắt, hầu kết chuyển động, viên thuốc liền trượt xuống.
Chu Tinh Thần lo lắng: “Anh có muốn ngủ thêm một lát nữa không?”
“Không sao” Anh mỉm cười, “Ngồi nói chuyện với em.”
“Làm xong việc rồi?” Anh bật ngọn đèn bàn cạnh đó, thuận tay rót nước ấm cho cô.
“Vâng” Chu Tinh Thần nói, “Gần hết.”
Trong ánh đèn mờ màu cam, Chu Tinh Thần đoán trước khi cô tới anh vẫn đang ngủ, áo ngủ hơi nhăn, tóc mái trên trán cũng tán loạn, gần như sắp che khuất mắt, nhưng không có vẻ lôi thôi lếch thếch, trái lại cho người ta một cảm giác lười biếng.
Không biết anh đang nghĩ gì, đôi môi có nụ cười nhẹ, thật là... Đẹp không nói nên lời.
Càng nhìn càng mê mẩn.
“Sao em biết anh sốt?” Anh nhìn mấy hộp thuốc hạ sốt trên bàn, tầm mắt lại quay về người cô.
“Chị Mai Cửu nói với em,” Chu Tinh Thần không tự giác mà dương cao âm điệu, “Sao anh bệnh mà không nói với em một tiếng?”
Anh tựa vào sô pha, tìm một tư thế thoải mái, ngữ điệu hài hước: “Nào dám quấy rầy người bận rộn như em.”
Huống gì, anh cũng không muốn để cô thấy dáng vẻ ốm yếu này của mình.
Có thể là do chưa thích ứng với hoàn cảnh, cũng có thể là hai ngày nay thức đêm, cơ thể không chịu nổi.
Thuốc bắt đầu có tác dụng, mí mắt anh nặng dần, ý thức cũng bắt đầu tan rã.
Trong mơ màng, nghe thấy cô nhẹ giọng nói: “Lên giường ngủ đi.”
Anh “ừ” một tiếng, nhưng không cử động, đã buồn ngủ lắm rồi, còn không quên nói với cô: “Không cần lo lắng, nếu mà em bận thì cứ đi đi.” Anh nhíu mày, tiếp tục dặn dò: “Nhớ đóng cửa lại.”
Anh loáng thoáng nghe cô đáp gì đó, nhưng không rõ ràng lắm, trong tiềm thức lại biết là đáp án khiến người ta sung sướng, thể xác và tinh thần dần buông lỏng, để mình rơi vào giấc ngủ sâu.
Chu Tinh Thần nghe thấy tiếng hít thở đều đều, biết anh đã ngủ say, một người đàn ông, tay dài chân dài, cô muốn đưa anh lên giường cũng không được, may là sô pha đủ rộng rãi, không cần lo anh ngủ không thoải mái.
Cô qua chỗ giường ôm chăn bông đến đắp cho anh, cẩn thận dém lại, động tác thật nhẹ, sợ đánh thức anh.
Lúc xoay người, cô không cẩn thận đụng phải bàn trà, màn hình laptop trên đó bỗng nhiên sáng lên, cô nhìn qua theo bản năng, hình như thấy thứ gì đó không nên xem, nhanh chóng dời mắt đi.
Trên thực tế, cô chỉ nhìn thấy tiêu đề luận văn: Bàn về thế giới ngoài vũ trụ.
Ngập tràn trong đầu là suy nghĩ... Đây chẳng phải là chủ đề kế hoạch tuần tra nào đó nửa năm trước của Mỹ sao? Lúc trước vị giáo sư người Mỹ kia cũng từng đề cập với họ, trong lời nói khó nén được sự kiêu ngạo, đương nhiên cũng chỉ đơn giản là nhắc tới, số liệu tương quan có được sau khi tuần tra, đều phải tuyệt đối bảo mật.
Anh đã có thể tiếp xúc với vấn đề ở tuyến đầu?
Dù trong lòng Chu Tinh Thần rõ ràng, bởi vì quốc tịch cùng các nguyên nhân đặc thù khác, trong bài luận văn này sẽ không xuất hiện chút số liệu nòng cốt nào, nhưng vẫn khiến cô cảm thấy… Cảm xúc dâng trào.
Thì ra những năm qua, anh vẫn luôn cùng cô đi trên một con đường, làm những chuyện giống cô.
Chu Tinh Thần cầm ly, uống hết nước mới miễn cưỡng áp được cảm xúc cuồn cuộn trào dâng trong mình, không nhịn được mà nhìn người trên sô pha, hai tay anh để sát bên người, ấn đường cũng giãn ra, ngủ rất ngon lành.
Cô chạm nhẹ quản gia sức khỏe lên trán anh, chỉ chốc lát sau, phía trên hiển thị số liệu nhiệt độ cơ thể, chỉ còn sốt nhẹ.
Xem ra thuốc cô mua rất có tác dụng.
Ngoài cửa sổ, hoàng hôn dần bao phủ lên vạn vật.
Rảnh rỗi dạo một vòng trong phòng, nhìn thấy ống nghe máy điện thoại bàn đang để sang một bên, thầm nghĩ chắc anh sốt mê man, không cẩn thận đụng phải, cô để ống nghe lại chỗ cũ.
Không đến vài phút, điện thoại vang lên.
Tiếng chuông to như vậy, trong không gian rất là chói tai, Chu Tinh Thần nghe máy, không đợi cô mở miệng nói chuyện, bên kia đã vang lên một giọng nữ quyến rũ: “Anh à, xin hỏi anh cần người trò chuyện không?”
Thì ra, vừa nãy anh nói tưởng là người khác, là cái kiểu… người khác này.
Đôi mắt cô lạnh đi, đáp cụt lủn: “Không cần.”
“Có người rồi à.” Ngữ điệu bừng tỉnh đại ngộ, “Sao không nói sớm! Còn giả vờ chính nhân quân tử, cúp điện thoại của tôi, lãng phí thời gian của tôi…”
Chu Tinh Thần dập máy.
Ngay sau đó, điện thoại lại vang lên.
Cô gần như có thể tưởng tượng ra, trong lúc ngủ mê man, bị điện thoại quấy rầy như vậy, tâm tình anh thiếu kiên nhẫn, cho nên dứt khoát để ống nghe sang một bên, đổi lấy chút yên tĩnh.
Sau đó, chắc anh cũng bị tiếng chuông cửa làm phiền, lúc ra mở cửa, ánh mắt nhìn người ta như trộn lẫn vụn băng …
Cô lại cầm lấy ống nghe, giành mở miệng trước: “Nếu cô còn gọi tới nữa, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Bên kia khựng lại ba giây mới có âm thanh: “Xin chào, tôi là phục vụ khách hàng của khách sạn. Về khiếu nại của cô, bên chúng tôi đã nhận được, cũng bắt đầu xử lí… Bởi vì sự sơ sót của chúng tôi, khiến cô bị quấy rối, vô cùng xin lỗi.”
Chờ cuộc trò chuyện kết thúc, Chu Tinh Thần trực tiếp để ống nghe sang một bên, chống cằm, nhẹ nhàng thở dài.
Không ngờ khách sạn xa hoa cũng có mấy chuyện này…
Thật là chỗ nào cũng nhúng tay được.
Cô xem đồng hồ, sáu rưỡi rồi, Phó Hành Quang còn đang ngủ.
Đã lâu anh không ngủ say như vậy, gần tám giờ mới dần tỉnh lại, tầm mắt còn chưa rõ ràng đã tìm cô.
“Anh dậy rồi à?” Chu Tinh Thần ngồi xổm bên sô pha, “Cảm giác thế nào?”
Anh lại hỏi: “Ăn cơm chưa?”
“Chưa” Cô đưa một ly nước ấm qua, “Chờ anh ăn cùng.”
“Ừ.”
Bữa tối là món cháo thanh đạm được ship đến, hai người mặt đối mặt ngồi ăn.
“Chừng nào em…”
“Phó Hành Quang…”
Gần như là trăm miệng một lời.
Phó Hành Quang cười bảo: “Em nói trước đi.”
Giọng Chu Tinh Thần có phần mất tự nhiên: “Anh có muốn… suy xét đổi khách sạn không?”
“Em biết rồi?” Anh nhìn ống nghe bị để sang một bên.
Rồi nhanh chóng nói: “Anh không có.”
Từ trước đến nay đều không có.
“Ừ.” Câu nói không đầu không đuôi, cũng chỉ có cô nghe hiểu.
Trong lòng có chút vui vẻ thoáng qua là thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.