Chương 12: Tín ngưỡng
Lâm Uyên Ngư Nhi
29/09/2020
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Tiếp đó là một khoảng lặng kéo dài.
Không khí dần trở nên mập mờ, giống như cách một lớp sa mỏng, có thể cảm nhận được như có như không, tình cảm mơ màng, đôi bên đều đang thăm dò, lặng lẽ chạm đến điểm mấu chốt cuối cùng.
Chu Tinh Thần lén nhìn anh một cái, gương mặt anh bình thản, ngón tay thon dài gõ nhẹ lưng ghế bên cạnh, ánh đèn chiếu sáng một bên mặt anh, khiến những đường nét sắc sảo nay lại trở nên dịu dàng.
Nhưng mà, nếu cô nhìn kỹ, không khó để phát hiện động tác gõ tay của anh rối loạn không có kết cấu, thậm chí đôi mắt đang cụp xuống, nhìn mặt bàn trước mặt, cũng là đang nhìn cô.
Chu Tinh Thần nhớ trong một buổi tiệc tối ở ký túc xá, mọi người từng thảo luận một vấn đề thế này: Thanh mai trúc mã, từ đồng phục đến váy cưới, có thể có được tình cảm như vậy, tuyệt đối là người chiến thắng cuộc đời.
“Cậu nghĩ xem, hai người cùng nhau lớn lên, hiểu rõ tính cách sở thích của nhau, không cần lãng phí thời gian để tìm hiểu. Bớt được bao nhiêu việc, sao mình không có trúc mã chứ? Nếu không thì, trăm phương nghìn kế đều phải bắt lấy anh ấy!”
Đây là nguyên văn lời nói của Hạ Thiên.
Người đang trong tình yêu cuồng nhiệt là Phùng Đình Đình nghe xong chỉ cười mà không nói, sau một lúc lâu mới lấy kinh nghiệm ra chỉ dẫn: “Thật ra, dù hai bên đều quen nhau thì vẫn phải tìm hiểu, càng tìm hiểu càng hợp.”
Lúc ấy Chu Tinh Thần nghĩ khác, Hạ Thiên cũng là một cô gái ngây ngô chưa từng yêu đương, sao có thể nghe ra sự thâm sâu trong đó? Còn bị Phùng Đình Đình cười mắng: “Hai người các cậu đúng là hai sinh viên xuất sắc khoa học tự nhiên, đúng là không hiểu phong tình!”
Đêm đó, Chu Tinh Thần trằn trọc đến nửa đêm mới ngủ.
Quả thật tình cảm thanh mai trúc mã rất đẹp, nhưng Hạ Thiên có từng nghĩ tới, lỡ như lỗ mãng vượt qua ranh giới, tương lai sợ là ngay cả bạn bè cũng không làm được.
Càng quý giá, thì lại càng cẩn thận.
Giống như trong miệng chứa một quả mơ ngâm, lúc đầu chua chát, sau lại nếm được chút ngọt ngào, chua ngọt đan xen, không nỡ nuốt hết nó.
Phó Hành Quang xoa ấn đường, phá vỡ không khí yên ắng trước: “Tính khi nào về nhà?”
Chu Tinh Thần suy nghĩ: “Chắc là ngày kia hoặc ngày mốt. Anh thì sao?”
“Chắc cũng hai ngày đó.” Đáy mắt anh càng thêm sâu thẳm, “Nếu không thì em chọn một ngày, đến lúc đó chúng ta cùng về.”
Sao lại cảm giác anh đang đợi cô?
Chu Tinh Thần quay đầu mỉm cười: “Được.”
Phó Hành Quang nhìn thấy lúm đồng tiền trên má cô, cũng không nhịn được mà nhếch môi, anh thích nhìn cô vui vẻ.
Những ngày về nước, anh chỉ ở thành phố Nam Lăng, nơi mà có cô, anh không còn nhớ rõ mình từng đến thăm bao nhiêu lần, không để bất cứ ai biết, dạo bước trên những con phố cô từng đi qua, ăn ở tiệm cơm cô thường đến…
Lần ở gần cô nhất, là ngày mười hai tháng mười hai năm trước.
Đêm hôm đó, mưa sao băng Geminids [1] đạt mốc đỉnh điểm, khoảng tám giờ tối, đài Phượng Hoàng, địa điểm quan trắc tốt nhất ở Nam Lăng bị những người yêu thích thiên văn vây chật như nêm cối.
Bởi vì máy bay trễ giờ, khi anh chạy đến đài Phượng Hoàng, mọi người đã dần rời khỏi, gió đêm lạnh lẽo táp vào người, vẫn không ngăn được sự nhiệt tình của họ, tụm lại thành đàn, bừng bừng hứng thú bàn luận về cảnh đẹp trăm năm mới có một lần.
Cả người anh mệt mỏi, đi ngược hướng với họ.
Nơi cửa ra vào, anh thấy cô cùng em trai mình - Mai Khê Quang vừa nói vừa cười đi ra.
Cô vui vẻ như thế, ý cười bao phủ hai tròng mắt, phảng phất như sẽ sáng lên.
Anh nhìn bóng dáng hai người họ càng lúc càng xa, sau đó, một mình ngồi trên ghế dài một đêm.
Hừng đông, trên vai anh phủ một lớp tuyết mỏng, cơ thể đông lạnh đến chết lặng, đầu óc lại vô cùng tỉnh táo.
Người đầu tiên nhìn thấu tâm tư anh là mẹ anh - Mai Nhiễm: “Con có thể làm bất cứ chuyện gì mà con muốn làm, nhưng phải nhớ kỹ một điều, tuyệt đối không thể phá hỏng tình cảm anh em.”
Xưa nay bà dịu dàng thân thiện, là một người mẹ tốt, trong ấn tượng của anh, đây là câu nói có trọng lượng nhất.
Một bên là anh em, bên kia là cô gái mà mình thích.
Liệu có biện pháp nào song toàn? Vừa không tổn thương tình cảm anh em, lại có thể giúp anh được như ước nguyện?
Anh từng vô tình nhìn thấy bí mật của cô từ tập tranh, người cô thích là Khê Quang.
Anh không hỏi, thật ra là không dám hỏi Khê Quang có tâm tư gì với cô, sợ nhận được đáp án, sợ mình không còn đường lui.
Cũng không nỡ… Để cô đứng ở giữa, tình thế khó xử.
Ánh mặt trời ló dạng, xua tan đi hơi lạnh trong không khí.
Anh vỗ tuyết trên vai, con đường mà anh đi qua, bông tuyết dày đặc che đi dấu chân, tựa như anh chưa bao giờ xuất hiện.
Phó Hành Quang thu hồi suy nghĩ: “Tuyết rơi rồi.”
“Thật à?” Dự báo thời tiết không nói hôm nay có tuyết mà.
Chu Tinh Thần đến bên cửa sổ, kéo rèm ra, kinh ngạc phát hiện trên cây Phong đối diện phủ một lớp tuyết trắng, “Sao anh biết được?”
Anh cười nhẹ: “Nghe thấy.”
Chu Tinh Thần tò mò: “Nghe thế nào?”
Tuy trong phòng yên ắng, nhưng lúc này bên ngoài đang là thời điểm náo nhiệt, muốn nghe tiếng tuyết rơi vẫn là khá khó khăn.
“Nhắm mắt lại.”
Cô nghe lời làm theo. Sau khi thị giác ngưng hoạt động, thính giác trở nên nhạy bén lạ thường, có thể nghe được tiếng bước chân anh rõ ràng, từng bước từng bước, vững vàng thong dong, từ từ dừng bên trái cô.
“Nghe thấy không?” Giọng anh trầm thấp.
“Nghe… Nghe thấy.”
Nghe thấy trong tai toàn là tiếng tim đập, thình thịch, thình thịch... Chấn động không thôi.
Phó Hành Quang cũng không tốt hơn cô chỗ nào, bàn tay bên người hơi nắm chặt, rồi lại buông ra, hai người đều căng thẳng, nhưng lại ăn ý mà ra vẻ bình tĩnh, trong lòng đồng thời mặc niệm...
Nếu thời gian trôi chậm hơn một chút, chậm một chút thì tốt rồi.
Ngoài cửa sổ, tuyết rơi lớn, “sàn sạt” đọng lại trên cành khô.
. . .
Ngày hôm sau, tuyết vẫn tiếp tục rơi.
Tối nay viện Nghiên cứu có tiệc liên hoan, trên đường kẹt xe, lúc Chu Tinh Thần đến nơi, những người khác đã ngồi vào bàn, cô chào hỏi qua loa, ngồi xuống vị trí trống duy nhất.
Không khí hơi bất đồng, có gì đó kỳ lạ.
Trương Hội Ninh bên cạnh đến gần, hạ giọng: “Cậu nghe nói gì chưa?”
Nghe nói cái gì? Thần thần bí bí, làm người ta tò mò.
“Học kỳ sau phòng thí nghiệm của chúng ta sẽ có trợ giảng mới.” Anh ấy tiếp tục nói, “Cho nên đêm nay liên hoan, thực chất là tiệc chia tay anh Tôn.”
Anh Tôn chính là trợ giảng của họ, sau tối nay sẽ trở thành trợ giảng cũ.
“Sao đột ngột thế?” Chu Tinh Thần hỏi.
“Hình như là anh Tôn tự mình đề nghị.” Triệu Huy cũng gia nhập thảo luận, “Nhưng có chút tin tức lề đường, là một công ty ở Mỹ bỏ số tiền lớn mời anh ấy qua…”
Không biết có phải thật không, nhưng lan truyền có bài bản hẳn hoi.
Nếu là thật…
Chu Tinh Thần và Trương Hội Ninh nhìn nhau, trong lòng thổn thức.
Quốc gia bồi dưỡng một nhân tài Thiên văn học không hề dễ dàng, hơn nữa mấy năm gần đây rất cần người… Đương nhiên, chuyện không thể chống lại cám dỗ, bị nước khác dụ đi mất cũng không phải lần đầu tiên xảy ra, chỉ có thể nói là… Mọi người đều có lựa chọn của riêng mình.
“Cũng bình thường thôi,” Triệu Huy nói: “Người leo lên chỗ cao, nước chảy về chỗ thấp.”
Tuy là nói như vậy, nhưng tới khi thật sự xảy đến trước mặt mình, vẫn cảm thấy khó có thể tiếp thu.
Một bữa cơm ăn rất áp lực.
Trợ giảng Tôn không nói nhiều lắm, chỉ lo vùi đầu uống rượu, giáo sư Từ cũng không nói một lời, những người “nhỏ nhặt” như họ, đâu có dám mở miệng nói chuyện.
Gần kết thúc, giáo sư Từ cầm ly rượu đứng lên: “Tiểu Tôn, ly này tôi kính cậu, kính tình thầy trò, rồi tình cộng sự mấy năm qua, chúc cậu tương lai đường mây nhẹ bước, sự nghiệp sáng lạn.”
Tất cả mọi người nhìn về phía trợ giảng Tôn.
Không biết là vì uống nhiều hay vì nguyên nhân gì khác, mặt anh ta đỏ bừng: “Không dám không dám.” Sau đó, dường như hai mắt cũng đỏ theo, “Thầy, em…”
Chung quy vẫn không nói được, anh ta ngửa đầu uống hết ly rượu, uống quá gấp, toàn bộ gân xanh trên cổ nổi lên.
Hàng ngàn lời muốn nói, toàn bộ chất vào ly rượu này, sau khi xuống bụng thì như có lửa đốt.
Nếu nói lời đồn vừa rồi chỉ là bắt gió bắt bóng, giáo sư Từ nói vậy, không thể nghi ngờ là gián tiếp chứng thực nó, nhắc tới ngày xưa, đây là nói “tình”, chúc đường mây nhẹ bước, sự nghiệp sáng lạn, đây là biểu thị lập trường, rốt cuộc thì vẫn để lại chút mặt mũi cho học trò của mình trước đàn em.
Có điều, với tính tình của ông, chắc chắn là từng im lặng trách móc.
Giáo sư Từ đã qua tuổi năm mươi, cẩn trọng, đạo đức tốt, trên con đường này, chắc chắn là từng chống chọi với không ít cám dỗ, nhưng hiện giờ vẫn đứng tại đây, đó là minh chứng tốt nhất.
Không quên đi trái tim ban đầu, mãi mãi thủy chung.
Ông thích nhất là nói với đám sinh viên họ những lời này, chính ông làm được, cũng hy vọng sinh viên của mình có thể làm được. Không làm được, ông sẽ không trách mắng, mỗi người đều có cuộc đời tự do của mình.
Giáo sư Từ cũng sảng khoái uống hết ly rượu, buông ly xuống: “Không còn sớm nữa, mọi người về đi thôi.”
Ông mở cửa đi ra ngoài đầu tiên, tới cửa, bước chân hơi dừng lại, lắc đầu, vài sợi tóc bạc bên thái dương rũ xuống…
Bóng dáng gầy gò biến mất trong tầm mắt mọi người, một lần cũng không quay đầu lại.
Mắt Chu Tinh Thần cay cay, những nam sinh khác cũng khó nén cảm xúc chua xót, nhưng đều không nói gì.
Chỉ chốc lát sau, mọi người lục tục ra về.
Cánh cửa khép lại.
Gương mặt trợ giảng Tôn đã đẫm nước mắt.
Một phần là hổ thẹn, một phần là vì sự nghiệp mờ mịt không biết ngày mai.
Nhưng đường là do mình chọn, có quỳ cũng phài đi hết.
Chu Tinh Thần ra bên ngoài, để gió thổi một hồi, suy nghĩ cũng tỉnh táo hơn, nhưng trong lòng vẫn hụt hẫng như cũ.
Cô chưa từng thấy giáo sư Từ như vậy, lần này, thầy ấy thật sự thất vọng, thất vọng với trợ giảng Tôn, càng thất vọng với mình, đủ loại nguyên nhân, không cách nào ngăn cản chuyện sắp phát sinh.
Điện thoại trong túi rung lên.
Cô lấy ra thì thấy.
“Bạn của quý khách (136****6996) đã thay quý khách đặt trước vé máy từ thành phố Nam Lăng đến thành phố A vào ngày 7 tháng 1…”
Ánh trăng thấm vào làn da trắng mịn như ngọc của cô, ấn đường nhăn lại một đêm, rốt cuộc cũng nhờ tin nhắn này mà hơi giãn ra, đáy mắt cũng đong đầy ý cười, hiện ra trong ánh sáng nhu hòa, trái tim dần thả lỏng.
Rồi vầng sáng nhu hòa dần tan đi, chỉ để lại đôi mắt trong veo.
____________
[1] Mưa sao băng Geminids: là trận mưa sao băng gây ra bởi vật thể 3200 Phaethon, được cho là một tiểu hành tinh Palladian có quỹ đạo "sao chổi đá", tạo nên mưa sao băng Geminids và Quadrantids, những trận mưa sao băng lớn duy nhất không bắt nguồn từ sao chổi
Beta: Quanh
Tiếp đó là một khoảng lặng kéo dài.
Không khí dần trở nên mập mờ, giống như cách một lớp sa mỏng, có thể cảm nhận được như có như không, tình cảm mơ màng, đôi bên đều đang thăm dò, lặng lẽ chạm đến điểm mấu chốt cuối cùng.
Chu Tinh Thần lén nhìn anh một cái, gương mặt anh bình thản, ngón tay thon dài gõ nhẹ lưng ghế bên cạnh, ánh đèn chiếu sáng một bên mặt anh, khiến những đường nét sắc sảo nay lại trở nên dịu dàng.
Nhưng mà, nếu cô nhìn kỹ, không khó để phát hiện động tác gõ tay của anh rối loạn không có kết cấu, thậm chí đôi mắt đang cụp xuống, nhìn mặt bàn trước mặt, cũng là đang nhìn cô.
Chu Tinh Thần nhớ trong một buổi tiệc tối ở ký túc xá, mọi người từng thảo luận một vấn đề thế này: Thanh mai trúc mã, từ đồng phục đến váy cưới, có thể có được tình cảm như vậy, tuyệt đối là người chiến thắng cuộc đời.
“Cậu nghĩ xem, hai người cùng nhau lớn lên, hiểu rõ tính cách sở thích của nhau, không cần lãng phí thời gian để tìm hiểu. Bớt được bao nhiêu việc, sao mình không có trúc mã chứ? Nếu không thì, trăm phương nghìn kế đều phải bắt lấy anh ấy!”
Đây là nguyên văn lời nói của Hạ Thiên.
Người đang trong tình yêu cuồng nhiệt là Phùng Đình Đình nghe xong chỉ cười mà không nói, sau một lúc lâu mới lấy kinh nghiệm ra chỉ dẫn: “Thật ra, dù hai bên đều quen nhau thì vẫn phải tìm hiểu, càng tìm hiểu càng hợp.”
Lúc ấy Chu Tinh Thần nghĩ khác, Hạ Thiên cũng là một cô gái ngây ngô chưa từng yêu đương, sao có thể nghe ra sự thâm sâu trong đó? Còn bị Phùng Đình Đình cười mắng: “Hai người các cậu đúng là hai sinh viên xuất sắc khoa học tự nhiên, đúng là không hiểu phong tình!”
Đêm đó, Chu Tinh Thần trằn trọc đến nửa đêm mới ngủ.
Quả thật tình cảm thanh mai trúc mã rất đẹp, nhưng Hạ Thiên có từng nghĩ tới, lỡ như lỗ mãng vượt qua ranh giới, tương lai sợ là ngay cả bạn bè cũng không làm được.
Càng quý giá, thì lại càng cẩn thận.
Giống như trong miệng chứa một quả mơ ngâm, lúc đầu chua chát, sau lại nếm được chút ngọt ngào, chua ngọt đan xen, không nỡ nuốt hết nó.
Phó Hành Quang xoa ấn đường, phá vỡ không khí yên ắng trước: “Tính khi nào về nhà?”
Chu Tinh Thần suy nghĩ: “Chắc là ngày kia hoặc ngày mốt. Anh thì sao?”
“Chắc cũng hai ngày đó.” Đáy mắt anh càng thêm sâu thẳm, “Nếu không thì em chọn một ngày, đến lúc đó chúng ta cùng về.”
Sao lại cảm giác anh đang đợi cô?
Chu Tinh Thần quay đầu mỉm cười: “Được.”
Phó Hành Quang nhìn thấy lúm đồng tiền trên má cô, cũng không nhịn được mà nhếch môi, anh thích nhìn cô vui vẻ.
Những ngày về nước, anh chỉ ở thành phố Nam Lăng, nơi mà có cô, anh không còn nhớ rõ mình từng đến thăm bao nhiêu lần, không để bất cứ ai biết, dạo bước trên những con phố cô từng đi qua, ăn ở tiệm cơm cô thường đến…
Lần ở gần cô nhất, là ngày mười hai tháng mười hai năm trước.
Đêm hôm đó, mưa sao băng Geminids [1] đạt mốc đỉnh điểm, khoảng tám giờ tối, đài Phượng Hoàng, địa điểm quan trắc tốt nhất ở Nam Lăng bị những người yêu thích thiên văn vây chật như nêm cối.
Bởi vì máy bay trễ giờ, khi anh chạy đến đài Phượng Hoàng, mọi người đã dần rời khỏi, gió đêm lạnh lẽo táp vào người, vẫn không ngăn được sự nhiệt tình của họ, tụm lại thành đàn, bừng bừng hứng thú bàn luận về cảnh đẹp trăm năm mới có một lần.
Cả người anh mệt mỏi, đi ngược hướng với họ.
Nơi cửa ra vào, anh thấy cô cùng em trai mình - Mai Khê Quang vừa nói vừa cười đi ra.
Cô vui vẻ như thế, ý cười bao phủ hai tròng mắt, phảng phất như sẽ sáng lên.
Anh nhìn bóng dáng hai người họ càng lúc càng xa, sau đó, một mình ngồi trên ghế dài một đêm.
Hừng đông, trên vai anh phủ một lớp tuyết mỏng, cơ thể đông lạnh đến chết lặng, đầu óc lại vô cùng tỉnh táo.
Người đầu tiên nhìn thấu tâm tư anh là mẹ anh - Mai Nhiễm: “Con có thể làm bất cứ chuyện gì mà con muốn làm, nhưng phải nhớ kỹ một điều, tuyệt đối không thể phá hỏng tình cảm anh em.”
Xưa nay bà dịu dàng thân thiện, là một người mẹ tốt, trong ấn tượng của anh, đây là câu nói có trọng lượng nhất.
Một bên là anh em, bên kia là cô gái mà mình thích.
Liệu có biện pháp nào song toàn? Vừa không tổn thương tình cảm anh em, lại có thể giúp anh được như ước nguyện?
Anh từng vô tình nhìn thấy bí mật của cô từ tập tranh, người cô thích là Khê Quang.
Anh không hỏi, thật ra là không dám hỏi Khê Quang có tâm tư gì với cô, sợ nhận được đáp án, sợ mình không còn đường lui.
Cũng không nỡ… Để cô đứng ở giữa, tình thế khó xử.
Ánh mặt trời ló dạng, xua tan đi hơi lạnh trong không khí.
Anh vỗ tuyết trên vai, con đường mà anh đi qua, bông tuyết dày đặc che đi dấu chân, tựa như anh chưa bao giờ xuất hiện.
Phó Hành Quang thu hồi suy nghĩ: “Tuyết rơi rồi.”
“Thật à?” Dự báo thời tiết không nói hôm nay có tuyết mà.
Chu Tinh Thần đến bên cửa sổ, kéo rèm ra, kinh ngạc phát hiện trên cây Phong đối diện phủ một lớp tuyết trắng, “Sao anh biết được?”
Anh cười nhẹ: “Nghe thấy.”
Chu Tinh Thần tò mò: “Nghe thế nào?”
Tuy trong phòng yên ắng, nhưng lúc này bên ngoài đang là thời điểm náo nhiệt, muốn nghe tiếng tuyết rơi vẫn là khá khó khăn.
“Nhắm mắt lại.”
Cô nghe lời làm theo. Sau khi thị giác ngưng hoạt động, thính giác trở nên nhạy bén lạ thường, có thể nghe được tiếng bước chân anh rõ ràng, từng bước từng bước, vững vàng thong dong, từ từ dừng bên trái cô.
“Nghe thấy không?” Giọng anh trầm thấp.
“Nghe… Nghe thấy.”
Nghe thấy trong tai toàn là tiếng tim đập, thình thịch, thình thịch... Chấn động không thôi.
Phó Hành Quang cũng không tốt hơn cô chỗ nào, bàn tay bên người hơi nắm chặt, rồi lại buông ra, hai người đều căng thẳng, nhưng lại ăn ý mà ra vẻ bình tĩnh, trong lòng đồng thời mặc niệm...
Nếu thời gian trôi chậm hơn một chút, chậm một chút thì tốt rồi.
Ngoài cửa sổ, tuyết rơi lớn, “sàn sạt” đọng lại trên cành khô.
. . .
Ngày hôm sau, tuyết vẫn tiếp tục rơi.
Tối nay viện Nghiên cứu có tiệc liên hoan, trên đường kẹt xe, lúc Chu Tinh Thần đến nơi, những người khác đã ngồi vào bàn, cô chào hỏi qua loa, ngồi xuống vị trí trống duy nhất.
Không khí hơi bất đồng, có gì đó kỳ lạ.
Trương Hội Ninh bên cạnh đến gần, hạ giọng: “Cậu nghe nói gì chưa?”
Nghe nói cái gì? Thần thần bí bí, làm người ta tò mò.
“Học kỳ sau phòng thí nghiệm của chúng ta sẽ có trợ giảng mới.” Anh ấy tiếp tục nói, “Cho nên đêm nay liên hoan, thực chất là tiệc chia tay anh Tôn.”
Anh Tôn chính là trợ giảng của họ, sau tối nay sẽ trở thành trợ giảng cũ.
“Sao đột ngột thế?” Chu Tinh Thần hỏi.
“Hình như là anh Tôn tự mình đề nghị.” Triệu Huy cũng gia nhập thảo luận, “Nhưng có chút tin tức lề đường, là một công ty ở Mỹ bỏ số tiền lớn mời anh ấy qua…”
Không biết có phải thật không, nhưng lan truyền có bài bản hẳn hoi.
Nếu là thật…
Chu Tinh Thần và Trương Hội Ninh nhìn nhau, trong lòng thổn thức.
Quốc gia bồi dưỡng một nhân tài Thiên văn học không hề dễ dàng, hơn nữa mấy năm gần đây rất cần người… Đương nhiên, chuyện không thể chống lại cám dỗ, bị nước khác dụ đi mất cũng không phải lần đầu tiên xảy ra, chỉ có thể nói là… Mọi người đều có lựa chọn của riêng mình.
“Cũng bình thường thôi,” Triệu Huy nói: “Người leo lên chỗ cao, nước chảy về chỗ thấp.”
Tuy là nói như vậy, nhưng tới khi thật sự xảy đến trước mặt mình, vẫn cảm thấy khó có thể tiếp thu.
Một bữa cơm ăn rất áp lực.
Trợ giảng Tôn không nói nhiều lắm, chỉ lo vùi đầu uống rượu, giáo sư Từ cũng không nói một lời, những người “nhỏ nhặt” như họ, đâu có dám mở miệng nói chuyện.
Gần kết thúc, giáo sư Từ cầm ly rượu đứng lên: “Tiểu Tôn, ly này tôi kính cậu, kính tình thầy trò, rồi tình cộng sự mấy năm qua, chúc cậu tương lai đường mây nhẹ bước, sự nghiệp sáng lạn.”
Tất cả mọi người nhìn về phía trợ giảng Tôn.
Không biết là vì uống nhiều hay vì nguyên nhân gì khác, mặt anh ta đỏ bừng: “Không dám không dám.” Sau đó, dường như hai mắt cũng đỏ theo, “Thầy, em…”
Chung quy vẫn không nói được, anh ta ngửa đầu uống hết ly rượu, uống quá gấp, toàn bộ gân xanh trên cổ nổi lên.
Hàng ngàn lời muốn nói, toàn bộ chất vào ly rượu này, sau khi xuống bụng thì như có lửa đốt.
Nếu nói lời đồn vừa rồi chỉ là bắt gió bắt bóng, giáo sư Từ nói vậy, không thể nghi ngờ là gián tiếp chứng thực nó, nhắc tới ngày xưa, đây là nói “tình”, chúc đường mây nhẹ bước, sự nghiệp sáng lạn, đây là biểu thị lập trường, rốt cuộc thì vẫn để lại chút mặt mũi cho học trò của mình trước đàn em.
Có điều, với tính tình của ông, chắc chắn là từng im lặng trách móc.
Giáo sư Từ đã qua tuổi năm mươi, cẩn trọng, đạo đức tốt, trên con đường này, chắc chắn là từng chống chọi với không ít cám dỗ, nhưng hiện giờ vẫn đứng tại đây, đó là minh chứng tốt nhất.
Không quên đi trái tim ban đầu, mãi mãi thủy chung.
Ông thích nhất là nói với đám sinh viên họ những lời này, chính ông làm được, cũng hy vọng sinh viên của mình có thể làm được. Không làm được, ông sẽ không trách mắng, mỗi người đều có cuộc đời tự do của mình.
Giáo sư Từ cũng sảng khoái uống hết ly rượu, buông ly xuống: “Không còn sớm nữa, mọi người về đi thôi.”
Ông mở cửa đi ra ngoài đầu tiên, tới cửa, bước chân hơi dừng lại, lắc đầu, vài sợi tóc bạc bên thái dương rũ xuống…
Bóng dáng gầy gò biến mất trong tầm mắt mọi người, một lần cũng không quay đầu lại.
Mắt Chu Tinh Thần cay cay, những nam sinh khác cũng khó nén cảm xúc chua xót, nhưng đều không nói gì.
Chỉ chốc lát sau, mọi người lục tục ra về.
Cánh cửa khép lại.
Gương mặt trợ giảng Tôn đã đẫm nước mắt.
Một phần là hổ thẹn, một phần là vì sự nghiệp mờ mịt không biết ngày mai.
Nhưng đường là do mình chọn, có quỳ cũng phài đi hết.
Chu Tinh Thần ra bên ngoài, để gió thổi một hồi, suy nghĩ cũng tỉnh táo hơn, nhưng trong lòng vẫn hụt hẫng như cũ.
Cô chưa từng thấy giáo sư Từ như vậy, lần này, thầy ấy thật sự thất vọng, thất vọng với trợ giảng Tôn, càng thất vọng với mình, đủ loại nguyên nhân, không cách nào ngăn cản chuyện sắp phát sinh.
Điện thoại trong túi rung lên.
Cô lấy ra thì thấy.
“Bạn của quý khách (136****6996) đã thay quý khách đặt trước vé máy từ thành phố Nam Lăng đến thành phố A vào ngày 7 tháng 1…”
Ánh trăng thấm vào làn da trắng mịn như ngọc của cô, ấn đường nhăn lại một đêm, rốt cuộc cũng nhờ tin nhắn này mà hơi giãn ra, đáy mắt cũng đong đầy ý cười, hiện ra trong ánh sáng nhu hòa, trái tim dần thả lỏng.
Rồi vầng sáng nhu hòa dần tan đi, chỉ để lại đôi mắt trong veo.
____________
[1] Mưa sao băng Geminids: là trận mưa sao băng gây ra bởi vật thể 3200 Phaethon, được cho là một tiểu hành tinh Palladian có quỹ đạo "sao chổi đá", tạo nên mưa sao băng Geminids và Quadrantids, những trận mưa sao băng lớn duy nhất không bắt nguồn từ sao chổi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.