Chương 79: Buổi khuya ngàn sao
Thanh Nguyệt Giảo Giảo
06/12/2021
Đào Phi là một y tá ở bệnh viện Xuân Thành, một tuần trước một bệnh nhân đến bệnh viện các cô, là một Omega dung mạo rất đẹp, được đưa đến liền
tiến vào phòng hồi sức tích cực.
Do chấn thương não, hơn nữa di chứng mất trí nhớ nhiều năm trước phát tác, người này vẫn luôn nóng sốt đứt quãng, bất tỉnh kéo dài.
Viện trưởng nói, xem từ bệnh án, vị bệnh nhân này hai năm trước cũng từng xảy ra chuyện giống vậy.
Tình huống bây giờ phải tốt hơn một chút, sau khi cấp cứu rồi, cậu chỉ là hôn mê bất tỉnh, cũng không có nguy hiểm tính mạng.
Bác sĩ y tá trong bệnh viện đều rất tò mò với người này, không chỉ vì cậu trông rất đẹp, thể chất đặc thù, cũng bởi vì cậu bị liên lụy vào một vụ bắt cóc nhà kho.
Có một chàng trai rất tuấn tú luôn ở bên cạnh cậu, lúc cảnh sát đến điều tra lập biên bản, vẫn luôn là y đứng ra.
Vụ án này huyên náo đến là náo động, dư luận xôn xao, nghe nói nghi phạm mấy tuần trước bắt đầu theo dõi người bị hại, cố tình để lại dấu vết đáng ngờ (?), ngày gây án, gã trộm điện thoại di động của bạn người bị hại, gửi tin nhắn cho người bị hại, lừa người ta đi ra.
Hành động và tâm tư khúc chiết như vậy đã đủ để ngỡ ngàng, hể nhưng khiến người ta càng kinh ngạc chính là, gã còn có nhân cách phân liệt, em trai gã lúc trước vì phẩm hạnh không tốt mà đã vào khu cải tạo, mà sự kiện lần này, là hai nhân cách đồng thời đạo diễn ra.
Truyền thông đưa tin thật lâu, lưu loát viết rất nhiều bài phân tích tâm lý, đọc xong khiến người ta không khỏi run như cầy sấy.
Cũng bởi vì chuyện này, không ít trường học tổ chức các buổi tọa đàm tâm lý, mật thiết theo sát sức khỏe tâm lý từng học sinh.
Một tuần trôi qua, mỗi ngày đều có bạn học tới thăm Hà Liêu Tinh, Sở Yên và Hà Huy vẫn luôn canh ở bên cạnh cậu.
Nhưng cậu vẫn không có dấu hiệu tỉnh táo nào.
Đào Phi chuẩn bị bộ truyền dịch, đi vào phòng bệnh 1024, đây là phòng bệnh VIP một người, không khác gì với phòng khách sạn.
Thiếu niên trên giường bệnh đang ngủ say, đường nét đồ bệnh nhân che đi thân thể gầy gò của cậu, trên mu bàn tay mảnh khảnh có thể nhìn thấy gân xanh nhạt, ngũ quan cậu trong trẻo dễ nhìn, ngủ trông điềm tĩnh, như là chìm vào giấc chợp mắt ngắn ngủi yên tĩnh, bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại.
Dù cho đã nhìn thấy rất nhiều lần, nhưng Đào Phi như trước không có cách nào miễn dịch trước khuôn mặt này, vẫn cứ không nhịn được mà lén lút quan sát, khẩn cầu tiểu mỹ nhân này có thể sớm chút tỉnh lại.
Ở bên cạnh giường bệnh của cậu, ngồi một chàng trai mặc áo len cổ thấp, trong tay y cầm quyển sách, lặng lẽ đọc, buông con ngươi, tầm mắt tản mạn hạ xuống.
Từ sự lo lắng, trắng đêm khó ngủ lúc trước, cho đến sự bình tĩnh bây giờ, tâm tình y một lần lại một lần lắng đọng lại.
Họ không nói rõ quan họ của hai người với ai cả, nhưng tất cả mọi người đều có thể nhìn ra được.
Đào Phi vừa giúp Hà Liêu Tinh đổi túi truyền dịch, vừa nhìn về phía Bùi Túc: "Hôm nay trong căn tin có cháo ngon lắm, em ăn qua chưa?"
Bùi Túc lắc đầu, khẽ nói: "Vẫn chưa ạ."
"Qua mấy ngày nữa là giao thừa rồi," Đào Phi thành thạo đổi túi truyền dịch rồi, ngữ khí nhẹ nhàng mà khuyên nhủ, "Em cũng nên ra ngoài nhiều một chút, nghe nói đêm nay ở gần bệnh viện sẽ tổ chức đêm hội pháo hoa, đẹp lắm, rất nhiều người đều sẽ đi xem."
Cô thật tâm thật lòng muốn phân tán lực chú ý của y, nhiều ngày như vậy cô vẫn xem trong mắt, rõ ràng người bệnh nằm trên giường, nhưng Bùi Túc trông còn gian nan hơn so với bệnh nhân.
Bùi Túc đơn giản bình tĩnh mà ừm một tiếng.
Đào Phi thở dài, biết bộ dạng này của y hiển nhiên là không nghe vào lời cô nói.
Cô quay người rời khỏi phòng bệnh.
Không lâu sau khi cô đi, Bùi Túc quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, hôm nay là ngày đông khí trời tốt hiếm thấy, còn ló mặt trời được một lát, từ cửa sổ sát đất nhìn ra, một vùng sáng sủa trong veo, như là có một tấm thủy tinh trong suốt bao trùm giữa trời và đất.
Y nghiêng đầu nhìn về phía Hà Liêu Tinh nằm trên giường, qua mấy giây, dời tầm mắt.
Buổi chiều Bùi Túc từ trong phòng bệnh đi ra, nhìn thấy hai người ngồi bên cửa.
Sở Yên từ trước đến giờ rất chú trọng hình ảnh của bản thân, ra ngoài có thể mặc váy tuyệt đối sẽ không mặc quần, thế nhưng mấy ngày nay, dì ăn mặc tùy tiện, cả người uể oải, trong mắt luôn có tơ máu đỏ.
Hà Huy dựa vào bên tường, trong miệng cắn điếu thuốc lá điện tử, cằm nổi lún phún râu.
Hai người cũng không biết đã ngồi bao lâu, nhìn thấy Bùi Túc đi ra, Sở Yên nhợt nhạt nâng môi với y: "A Túc.
Từ khi Hà Liêu Tinh hôn mê bất tỉnh, dì không ngủ yên được giấc nào, liên tục nhiều lần nghĩ, rốt cuộc dì làm sai điều gì, tại sao trời cao đối xử không công bằng với con dì như thế.
Hà Liêu Tinh chẳng qua mới chỉ mười bảy, thế nhưng dường như chuyện gì cũng đã trải qua.
Mấy ngày nay dì thiếu chút là suy sụp, Bùi Túc và Hà Huy trở thành điểm tựa đáng tin cậy nhất của dì.
Thấy hai người dường như đã đến rất lâu, Bùi Túc mở miệng nói: "Chào dì ạ, làm dì không vào trong ngồi."
Hà Huy hút thuốc lá điện tử một lần, mượn hơi bạc hà mát mẻ trấn áp cảm xúc lăn lộn không ngừng: "Hồi chiều bác sĩ điều trị chính tới tìm chú dì, nói chuyện với chú dì một hồi."
Mí mắt Bùi Túc hơi giật một cái.
"Bác sĩ nói, Tinh vốn là có thể sẽ khôi phục lại ký ức bị mất lúc trước," Hà Huy đỏ vành mắt nói, "Nhưng hôm nay là giai đoạn nguy hiểm, nếu như nó không tỉnh, tiếp tục hôn mê, não bộ của nó sẽ sản sinh tổn thương vĩnh viễn, lúc đó đừng nói khôi phục ký ức lúc trước, nó thậm chí có thể sẽ quên tất cả mọi người."
Trái tim Bùi Túc thoáng chốc chìm vào đáy vực, bị nước đá thẩm thấu.
.
.
Lúc chạng vạng, Bùi Túc không có ra ngoài ăn cơm, vẫn luôn ngồi trong bệnh viện, nhìn mặt trời từ từ lặn về tây, nhà cao tầng ngâm trong ánh chiều tà, ánh cam rực rỡ bao trùm mặt đất, như là một bộ phim câm, mà khán giả chỉ có Bùi Túc một người.
Đến cuối cùng, ánh sáng gì cũng mất, ngày đêm luân phiên, ánh trăng lộ ra đường viền mờ ảo.
Trong phòng không bật đèn, thông số trên máy móc nối với giường bệnh vững vàng, phát ra những tiếng bíp bíp có quy luật.
Thiếu niên còn đang mê man, như là rơi vào một giấc mộng tốt đẹp dài lâu, không nhận rõ biên giới giữa mơ và thực.
Bùi Túc tới gần bên cạnh cậu, nhẹ giọng gọi: "Tinh Tinh."
Không có ai đáp lại y, mà dĩ vãng khi y gọi cậu, cậu sẽ cười, rộn ràng mà sống động.
Bùi Túc vẫn luôn không biết bản thân rốt cuộc thích Hà Liêu Tinh từ lúc nào, mà từ khi cậu hôn mê ngủ thiếp đi, tất cả mọi sự náo nhiệt đều bị mang đi.
Đáy lòng dường như lật ra một lỗ hổng nhỏ, có gió thổi vào, trống rỗng.
Đến lúc này y mới biết, y thích cậu, là bản năng hấp dẫn và kề cận, như là hai hành tinh vì lực hút mà đến gần.
Biểu cảm của Bùi Túc bình tĩnh: "Anh kể chuyện cho em nghe nhé."
Qua mấy giây, hắn mở miệng, giọng rất khẽ, "Trước đây rất lâu, có một vương tử được người dân kính yêu, em ấy cần mẫn, yêu thương bách tính, đi tới nơi nào cũng tràn ngập tiếng hoan hô."
Bộp một tiếp, một đóa pháo hoa từ từ bay lên bầu trời đêm, nổ tung, bung ra hình dáng bông hoa màu hồng, khi hạ xuống, từng điểm vàng kim hóa thành những cái đuôi nhỏ, như là mưa sao băng.
"Trong một lần săn thú, em ấy không cẩn thận rơi khỏi lưng ngựa, lạc mất người hầu, gặp phải một quốc vương vừa đăng cơ ở nước bên cạnh, quốc vương mến mộ đến cầu thân, muốn cầu hôn vương tử."
"Y nghe nói vương tử thích sao trời, thích uống sữa chua, đặc biệt từ trên trời hái xuống một ngôi sao lấp lánh, mang tới sữa chua ngon nhất của nước họ, làm sính lễ."
Đêm hội pháo hoa chính thức bắt đầu, vô số đóa pháo hoa đột nhiên thăng lên, rọi sáng phân nửa bầu trời như ban ngày.
Trong phòng bệnh không bật đèn, ngón tay mảnh dẻ của cậu trai run rẩy.
"Quốc vương và vương tử ở trong rừng nhất kiến chung tình, y cứu vương tử, bày tỏ ý nguyện kết hôn với em ấy, vương tử ngại ngùng đồng ý với y, sau khi trở lại vương quốc, dân chúng dồn dập chuẩn bị điển lễ thành hôn của hai người."
Hồng, trắng, xanh, các loại pháo hoa hỗn hợp lại với nhau, nhiều màu rực rỡ, từ từ lan ra như một bức tranh tốt đẹp.
Ngón tay kia vô thức níu chặt, mi mắt cậu trai nhẹ nhàng mấp máy.
"Không nghĩ tới, đêm trước lễ cưới, vương tử mắc phải bệnh lạ, ngủ không tỉnh lại, tất cả mọi người lo lắng, hỏi quốc vương nên làm gì."
Bùi Túc nghiêng đầu nhìn pháo hoa nở rộ xán lạn cực kỳ ngoài cửa sổ, y lẩm bẩm nói: "Quốc vương nói, em ấy một ngày không tỉnh, ta đợi em ấy một ngày, vẫn mãi không tỉnh, ta đợi em ấy một đời."
"Mà nếu vương tử không tỉnh lại, vậy ngôi sao kia cũng không có tác dụng gì, hay là trả về đi, sữa chua em ấy cũng không uống được, vậy thì chia cho những người khác uống."
"Nhưng mà chờ đến khi trả ngôi sao về, bách tính phát hiện vì sao này không phát sáng nữa, khiến cho cả bầu trời đều tối tăm ảm đạm... Từ đây về sau vùng đất này rơi vào đêm dài vắng lặng, không còn ai nhìn thấy bình minh."
Một đóa pháo hoa cuối cùng bay lên trời, long trọng lộng lẫy, như là hỏa hồng liệt diễm, thật lâu không tàn.
Sau khi kể chuyện xong, Bùi Túc im lặng một lát, ánh sáng bên ngoài phản xạ đến đáy mắt y, như là chìm vào trong biển sâu.
Y đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn pháo hoa.
Người y tá kia không có lừa y, pháo hoa thật sự rất đẹp.
Chờ đến khi pháo hoa tắt hẳn, y quay người, trở lại bên cạnh giường bệnh, theo thói quen giém chăn giúp Hà Liêu Tinh, sau đó dự định đi mở đèn.
Khi y mới vừa đứng dậy, một cái tay bỗng nhiên kéo cổ tay y.
Bùi Túc ngây ngẩn cả người, một cử động cũng không dám làm, cả hô hấp cũng nhẹ nhàng nhất có thể.
Lực nắm cổ tay y rất nhẹ, như là dây leo mềm mại xanh biếc hao hết khí lực mới leo lên giàng cây được.
"Ngôi sao..." Cậu trai trên giường mở mắt ra, con ngươi như ngọc trai ở biển sâu, ôn hòa mềm mại, cậu nhẹ nhàng nói, "Ngôi sao có thể không trả lại được không?"
Bốp một tiếng, đợt pháo hoa thứ hai bay lên, vô số chấm lửa trắng lao vút lên bầu trời, lúc nổ tung, một bông hoa lập thể nở ra trong đêm tối, cánh hoa duyên dáng, khi hạ xuống, trong buổi khuya hóa đầy trời ngàn sao.
.
.
Tác giả có lời muốn nói: kết thúc rồi, cảm ơn mọi người hai tháng qua làm bạn, cúi người.
Phiên ngoại tôi vẫn chưa quyết xem có viết hay không, trước nghỉ ngơi hai ngày, hẹn giờ với mọi người, buổi tối chủ nhật chín giờ lên, nếu như không có thì có nghĩa là không định viết.
Còn có, tôi định đặt một phần quà kết thúc trên weibo, đã hẹn với họa sĩ, định vẽ ra hai cảnh mặt trời chiều ngả về tây, tỏ tình trong phòng học, cùng với cảnh hôn đêm tuyết lớn, phần thưởng định gửi bưu thiếp hai cảnh này (còn định làm một phiên ngoại hàng tư nhân cho độc giả, ngoài cảnh lái xe và nuôi con ra thì tùy tiện chỉ định), mọi người thấy hứng thú có thể đi sem sem [1] ~
[1] Một kiểu viết trại đi trong tiếng Trung
Cuối cùng, bên dưới là hai bản dự thu, van cầu lưu lại, yêu các bạn!
Xuyên thành người yêu của đại lão nạp tiền:
Tần Dạ chơi một trò chơi nuôi dưỡng người yêu, dựa theo sở thích chính mình làm riêng một người yêu, dung mạo, tính cách, vóc người của người yêu, không có gì không hợp với thẩm mỹ của cậu, Tần Đêm mỗi ngày đều cưng nựng người yêu như vậy.
Người yêu nghiêm mặt nhìn cậu:...
Kết quả trời đất luân hồi, cậu phát hiện có một ngày mình xuyên vào trong trò chơi biến thành nhân vật trong trò chơi, mà người yêu lại thành người chơi.
Tần Dạ: ????
—
Thời đại tinh tế, hoàng đế đế quốc cấm dục tuấn tú, mỗi khi xuất hiện trên màn ảnh, liền chọc cho nhiều người điên cuồng rít gào.
Có một ngày, hoàng đế bị tai nạn giao thông, sau khi tỉnh lại phát hiện mình xuyên vào một cái trò chơi yêu đương, bị một cậu trai đùa bỡn nhiều lần.
Hoàng đế: ...
Sau đó hắn từ trong trò chơi đi ra, cậu trai lại biến ngược thành nhân vật trong trò chơi.
Thiếu niên làm nũng lăn lộn: Nếu như em nói thật ra lúc đó em đang giúp anh xoa bóp toàn thân, anh tin không QAQ
Hoàng đế: Em thấy sao?
Thiếu niên: Chíp chíp
Đại khái là một câu chuyện không gian giao hòa, ảnh hưởng lẫn nhau.
Thiếu niên: Chíp chíp
Tiểu kiều thê của nguyên soái:
Thân là mỹ nhân xinh đẹp nhất trùng tộc, sau một lần chiến bại, Lâm Cảnh bị trùng tộc đưa cho nguyên soái, làm lễ vật lấy lòng.
Trong truyền thuyết nguyên soái hung ác, tàn bạo, không có tình người.
Đêm Lâm Cảnh bị đưa tới sợ đến run rẩy, cả đêm không chợp mắt.
Người biết rõ bản tính nguyên soái ngồi đợi nguyên soái chơi chán, đày tiểu mỹ nhân vào lãnh cung, mọi người đều đã chuẩn bị băng ghế hạt dưa đồ uống xong xuôi, đợi trò hay mở màn.
Buổi tối ngày thứ hai, Lâm Cảnh sợ hãi mà gõ cửa thư phòng của nguyên soái.
Nguyên soái là sát thần trong lời đồn lẳng lặng nhìn y.
Lâm Cảnh chậm rãi đi tới cạnh hắn, lấy dũng khí, giọng rất nhẹ: "... Em sợ đau, một lát nữa ngài có thể nhẹ một chút được không?"
Hầu kết nguyên soái giật giật, con người hắn từ từ sẫm lại.
Quần chúng ăn dưa đợi một năm rồi lại một năm, đợi đến thiên hoang địa lão, không đợi được cảnh nguyên soái chơi chán người ta, ngược lại trơ mắt nhìn nguyên soái sủng tiểu mỹ nhân đến mức coi trời bằng vung.
Quần chúng: ... cái hướng đi này hình như sai sai ở đâu???
—— sau đó mọi người mới biết, Lâm Cảnh là bảo bối nguyên soái đặt ở đầu quả tim mười năm, nguyên soái chờ ngày được cưới y này đã trọn mười năm.
Do chấn thương não, hơn nữa di chứng mất trí nhớ nhiều năm trước phát tác, người này vẫn luôn nóng sốt đứt quãng, bất tỉnh kéo dài.
Viện trưởng nói, xem từ bệnh án, vị bệnh nhân này hai năm trước cũng từng xảy ra chuyện giống vậy.
Tình huống bây giờ phải tốt hơn một chút, sau khi cấp cứu rồi, cậu chỉ là hôn mê bất tỉnh, cũng không có nguy hiểm tính mạng.
Bác sĩ y tá trong bệnh viện đều rất tò mò với người này, không chỉ vì cậu trông rất đẹp, thể chất đặc thù, cũng bởi vì cậu bị liên lụy vào một vụ bắt cóc nhà kho.
Có một chàng trai rất tuấn tú luôn ở bên cạnh cậu, lúc cảnh sát đến điều tra lập biên bản, vẫn luôn là y đứng ra.
Vụ án này huyên náo đến là náo động, dư luận xôn xao, nghe nói nghi phạm mấy tuần trước bắt đầu theo dõi người bị hại, cố tình để lại dấu vết đáng ngờ (?), ngày gây án, gã trộm điện thoại di động của bạn người bị hại, gửi tin nhắn cho người bị hại, lừa người ta đi ra.
Hành động và tâm tư khúc chiết như vậy đã đủ để ngỡ ngàng, hể nhưng khiến người ta càng kinh ngạc chính là, gã còn có nhân cách phân liệt, em trai gã lúc trước vì phẩm hạnh không tốt mà đã vào khu cải tạo, mà sự kiện lần này, là hai nhân cách đồng thời đạo diễn ra.
Truyền thông đưa tin thật lâu, lưu loát viết rất nhiều bài phân tích tâm lý, đọc xong khiến người ta không khỏi run như cầy sấy.
Cũng bởi vì chuyện này, không ít trường học tổ chức các buổi tọa đàm tâm lý, mật thiết theo sát sức khỏe tâm lý từng học sinh.
Một tuần trôi qua, mỗi ngày đều có bạn học tới thăm Hà Liêu Tinh, Sở Yên và Hà Huy vẫn luôn canh ở bên cạnh cậu.
Nhưng cậu vẫn không có dấu hiệu tỉnh táo nào.
Đào Phi chuẩn bị bộ truyền dịch, đi vào phòng bệnh 1024, đây là phòng bệnh VIP một người, không khác gì với phòng khách sạn.
Thiếu niên trên giường bệnh đang ngủ say, đường nét đồ bệnh nhân che đi thân thể gầy gò của cậu, trên mu bàn tay mảnh khảnh có thể nhìn thấy gân xanh nhạt, ngũ quan cậu trong trẻo dễ nhìn, ngủ trông điềm tĩnh, như là chìm vào giấc chợp mắt ngắn ngủi yên tĩnh, bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại.
Dù cho đã nhìn thấy rất nhiều lần, nhưng Đào Phi như trước không có cách nào miễn dịch trước khuôn mặt này, vẫn cứ không nhịn được mà lén lút quan sát, khẩn cầu tiểu mỹ nhân này có thể sớm chút tỉnh lại.
Ở bên cạnh giường bệnh của cậu, ngồi một chàng trai mặc áo len cổ thấp, trong tay y cầm quyển sách, lặng lẽ đọc, buông con ngươi, tầm mắt tản mạn hạ xuống.
Từ sự lo lắng, trắng đêm khó ngủ lúc trước, cho đến sự bình tĩnh bây giờ, tâm tình y một lần lại một lần lắng đọng lại.
Họ không nói rõ quan họ của hai người với ai cả, nhưng tất cả mọi người đều có thể nhìn ra được.
Đào Phi vừa giúp Hà Liêu Tinh đổi túi truyền dịch, vừa nhìn về phía Bùi Túc: "Hôm nay trong căn tin có cháo ngon lắm, em ăn qua chưa?"
Bùi Túc lắc đầu, khẽ nói: "Vẫn chưa ạ."
"Qua mấy ngày nữa là giao thừa rồi," Đào Phi thành thạo đổi túi truyền dịch rồi, ngữ khí nhẹ nhàng mà khuyên nhủ, "Em cũng nên ra ngoài nhiều một chút, nghe nói đêm nay ở gần bệnh viện sẽ tổ chức đêm hội pháo hoa, đẹp lắm, rất nhiều người đều sẽ đi xem."
Cô thật tâm thật lòng muốn phân tán lực chú ý của y, nhiều ngày như vậy cô vẫn xem trong mắt, rõ ràng người bệnh nằm trên giường, nhưng Bùi Túc trông còn gian nan hơn so với bệnh nhân.
Bùi Túc đơn giản bình tĩnh mà ừm một tiếng.
Đào Phi thở dài, biết bộ dạng này của y hiển nhiên là không nghe vào lời cô nói.
Cô quay người rời khỏi phòng bệnh.
Không lâu sau khi cô đi, Bùi Túc quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, hôm nay là ngày đông khí trời tốt hiếm thấy, còn ló mặt trời được một lát, từ cửa sổ sát đất nhìn ra, một vùng sáng sủa trong veo, như là có một tấm thủy tinh trong suốt bao trùm giữa trời và đất.
Y nghiêng đầu nhìn về phía Hà Liêu Tinh nằm trên giường, qua mấy giây, dời tầm mắt.
Buổi chiều Bùi Túc từ trong phòng bệnh đi ra, nhìn thấy hai người ngồi bên cửa.
Sở Yên từ trước đến giờ rất chú trọng hình ảnh của bản thân, ra ngoài có thể mặc váy tuyệt đối sẽ không mặc quần, thế nhưng mấy ngày nay, dì ăn mặc tùy tiện, cả người uể oải, trong mắt luôn có tơ máu đỏ.
Hà Huy dựa vào bên tường, trong miệng cắn điếu thuốc lá điện tử, cằm nổi lún phún râu.
Hai người cũng không biết đã ngồi bao lâu, nhìn thấy Bùi Túc đi ra, Sở Yên nhợt nhạt nâng môi với y: "A Túc.
Từ khi Hà Liêu Tinh hôn mê bất tỉnh, dì không ngủ yên được giấc nào, liên tục nhiều lần nghĩ, rốt cuộc dì làm sai điều gì, tại sao trời cao đối xử không công bằng với con dì như thế.
Hà Liêu Tinh chẳng qua mới chỉ mười bảy, thế nhưng dường như chuyện gì cũng đã trải qua.
Mấy ngày nay dì thiếu chút là suy sụp, Bùi Túc và Hà Huy trở thành điểm tựa đáng tin cậy nhất của dì.
Thấy hai người dường như đã đến rất lâu, Bùi Túc mở miệng nói: "Chào dì ạ, làm dì không vào trong ngồi."
Hà Huy hút thuốc lá điện tử một lần, mượn hơi bạc hà mát mẻ trấn áp cảm xúc lăn lộn không ngừng: "Hồi chiều bác sĩ điều trị chính tới tìm chú dì, nói chuyện với chú dì một hồi."
Mí mắt Bùi Túc hơi giật một cái.
"Bác sĩ nói, Tinh vốn là có thể sẽ khôi phục lại ký ức bị mất lúc trước," Hà Huy đỏ vành mắt nói, "Nhưng hôm nay là giai đoạn nguy hiểm, nếu như nó không tỉnh, tiếp tục hôn mê, não bộ của nó sẽ sản sinh tổn thương vĩnh viễn, lúc đó đừng nói khôi phục ký ức lúc trước, nó thậm chí có thể sẽ quên tất cả mọi người."
Trái tim Bùi Túc thoáng chốc chìm vào đáy vực, bị nước đá thẩm thấu.
.
.
Lúc chạng vạng, Bùi Túc không có ra ngoài ăn cơm, vẫn luôn ngồi trong bệnh viện, nhìn mặt trời từ từ lặn về tây, nhà cao tầng ngâm trong ánh chiều tà, ánh cam rực rỡ bao trùm mặt đất, như là một bộ phim câm, mà khán giả chỉ có Bùi Túc một người.
Đến cuối cùng, ánh sáng gì cũng mất, ngày đêm luân phiên, ánh trăng lộ ra đường viền mờ ảo.
Trong phòng không bật đèn, thông số trên máy móc nối với giường bệnh vững vàng, phát ra những tiếng bíp bíp có quy luật.
Thiếu niên còn đang mê man, như là rơi vào một giấc mộng tốt đẹp dài lâu, không nhận rõ biên giới giữa mơ và thực.
Bùi Túc tới gần bên cạnh cậu, nhẹ giọng gọi: "Tinh Tinh."
Không có ai đáp lại y, mà dĩ vãng khi y gọi cậu, cậu sẽ cười, rộn ràng mà sống động.
Bùi Túc vẫn luôn không biết bản thân rốt cuộc thích Hà Liêu Tinh từ lúc nào, mà từ khi cậu hôn mê ngủ thiếp đi, tất cả mọi sự náo nhiệt đều bị mang đi.
Đáy lòng dường như lật ra một lỗ hổng nhỏ, có gió thổi vào, trống rỗng.
Đến lúc này y mới biết, y thích cậu, là bản năng hấp dẫn và kề cận, như là hai hành tinh vì lực hút mà đến gần.
Biểu cảm của Bùi Túc bình tĩnh: "Anh kể chuyện cho em nghe nhé."
Qua mấy giây, hắn mở miệng, giọng rất khẽ, "Trước đây rất lâu, có một vương tử được người dân kính yêu, em ấy cần mẫn, yêu thương bách tính, đi tới nơi nào cũng tràn ngập tiếng hoan hô."
Bộp một tiếp, một đóa pháo hoa từ từ bay lên bầu trời đêm, nổ tung, bung ra hình dáng bông hoa màu hồng, khi hạ xuống, từng điểm vàng kim hóa thành những cái đuôi nhỏ, như là mưa sao băng.
"Trong một lần săn thú, em ấy không cẩn thận rơi khỏi lưng ngựa, lạc mất người hầu, gặp phải một quốc vương vừa đăng cơ ở nước bên cạnh, quốc vương mến mộ đến cầu thân, muốn cầu hôn vương tử."
"Y nghe nói vương tử thích sao trời, thích uống sữa chua, đặc biệt từ trên trời hái xuống một ngôi sao lấp lánh, mang tới sữa chua ngon nhất của nước họ, làm sính lễ."
Đêm hội pháo hoa chính thức bắt đầu, vô số đóa pháo hoa đột nhiên thăng lên, rọi sáng phân nửa bầu trời như ban ngày.
Trong phòng bệnh không bật đèn, ngón tay mảnh dẻ của cậu trai run rẩy.
"Quốc vương và vương tử ở trong rừng nhất kiến chung tình, y cứu vương tử, bày tỏ ý nguyện kết hôn với em ấy, vương tử ngại ngùng đồng ý với y, sau khi trở lại vương quốc, dân chúng dồn dập chuẩn bị điển lễ thành hôn của hai người."
Hồng, trắng, xanh, các loại pháo hoa hỗn hợp lại với nhau, nhiều màu rực rỡ, từ từ lan ra như một bức tranh tốt đẹp.
Ngón tay kia vô thức níu chặt, mi mắt cậu trai nhẹ nhàng mấp máy.
"Không nghĩ tới, đêm trước lễ cưới, vương tử mắc phải bệnh lạ, ngủ không tỉnh lại, tất cả mọi người lo lắng, hỏi quốc vương nên làm gì."
Bùi Túc nghiêng đầu nhìn pháo hoa nở rộ xán lạn cực kỳ ngoài cửa sổ, y lẩm bẩm nói: "Quốc vương nói, em ấy một ngày không tỉnh, ta đợi em ấy một ngày, vẫn mãi không tỉnh, ta đợi em ấy một đời."
"Mà nếu vương tử không tỉnh lại, vậy ngôi sao kia cũng không có tác dụng gì, hay là trả về đi, sữa chua em ấy cũng không uống được, vậy thì chia cho những người khác uống."
"Nhưng mà chờ đến khi trả ngôi sao về, bách tính phát hiện vì sao này không phát sáng nữa, khiến cho cả bầu trời đều tối tăm ảm đạm... Từ đây về sau vùng đất này rơi vào đêm dài vắng lặng, không còn ai nhìn thấy bình minh."
Một đóa pháo hoa cuối cùng bay lên trời, long trọng lộng lẫy, như là hỏa hồng liệt diễm, thật lâu không tàn.
Sau khi kể chuyện xong, Bùi Túc im lặng một lát, ánh sáng bên ngoài phản xạ đến đáy mắt y, như là chìm vào trong biển sâu.
Y đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn pháo hoa.
Người y tá kia không có lừa y, pháo hoa thật sự rất đẹp.
Chờ đến khi pháo hoa tắt hẳn, y quay người, trở lại bên cạnh giường bệnh, theo thói quen giém chăn giúp Hà Liêu Tinh, sau đó dự định đi mở đèn.
Khi y mới vừa đứng dậy, một cái tay bỗng nhiên kéo cổ tay y.
Bùi Túc ngây ngẩn cả người, một cử động cũng không dám làm, cả hô hấp cũng nhẹ nhàng nhất có thể.
Lực nắm cổ tay y rất nhẹ, như là dây leo mềm mại xanh biếc hao hết khí lực mới leo lên giàng cây được.
"Ngôi sao..." Cậu trai trên giường mở mắt ra, con ngươi như ngọc trai ở biển sâu, ôn hòa mềm mại, cậu nhẹ nhàng nói, "Ngôi sao có thể không trả lại được không?"
Bốp một tiếng, đợt pháo hoa thứ hai bay lên, vô số chấm lửa trắng lao vút lên bầu trời, lúc nổ tung, một bông hoa lập thể nở ra trong đêm tối, cánh hoa duyên dáng, khi hạ xuống, trong buổi khuya hóa đầy trời ngàn sao.
.
.
Tác giả có lời muốn nói: kết thúc rồi, cảm ơn mọi người hai tháng qua làm bạn, cúi người.
Phiên ngoại tôi vẫn chưa quyết xem có viết hay không, trước nghỉ ngơi hai ngày, hẹn giờ với mọi người, buổi tối chủ nhật chín giờ lên, nếu như không có thì có nghĩa là không định viết.
Còn có, tôi định đặt một phần quà kết thúc trên weibo, đã hẹn với họa sĩ, định vẽ ra hai cảnh mặt trời chiều ngả về tây, tỏ tình trong phòng học, cùng với cảnh hôn đêm tuyết lớn, phần thưởng định gửi bưu thiếp hai cảnh này (còn định làm một phiên ngoại hàng tư nhân cho độc giả, ngoài cảnh lái xe và nuôi con ra thì tùy tiện chỉ định), mọi người thấy hứng thú có thể đi sem sem [1] ~
[1] Một kiểu viết trại đi trong tiếng Trung
Cuối cùng, bên dưới là hai bản dự thu, van cầu lưu lại, yêu các bạn!
Xuyên thành người yêu của đại lão nạp tiền:
Tần Dạ chơi một trò chơi nuôi dưỡng người yêu, dựa theo sở thích chính mình làm riêng một người yêu, dung mạo, tính cách, vóc người của người yêu, không có gì không hợp với thẩm mỹ của cậu, Tần Đêm mỗi ngày đều cưng nựng người yêu như vậy.
Người yêu nghiêm mặt nhìn cậu:...
Kết quả trời đất luân hồi, cậu phát hiện có một ngày mình xuyên vào trong trò chơi biến thành nhân vật trong trò chơi, mà người yêu lại thành người chơi.
Tần Dạ: ????
—
Thời đại tinh tế, hoàng đế đế quốc cấm dục tuấn tú, mỗi khi xuất hiện trên màn ảnh, liền chọc cho nhiều người điên cuồng rít gào.
Có một ngày, hoàng đế bị tai nạn giao thông, sau khi tỉnh lại phát hiện mình xuyên vào một cái trò chơi yêu đương, bị một cậu trai đùa bỡn nhiều lần.
Hoàng đế: ...
Sau đó hắn từ trong trò chơi đi ra, cậu trai lại biến ngược thành nhân vật trong trò chơi.
Thiếu niên làm nũng lăn lộn: Nếu như em nói thật ra lúc đó em đang giúp anh xoa bóp toàn thân, anh tin không QAQ
Hoàng đế: Em thấy sao?
Thiếu niên: Chíp chíp
Đại khái là một câu chuyện không gian giao hòa, ảnh hưởng lẫn nhau.
Thiếu niên: Chíp chíp
Tiểu kiều thê của nguyên soái:
Thân là mỹ nhân xinh đẹp nhất trùng tộc, sau một lần chiến bại, Lâm Cảnh bị trùng tộc đưa cho nguyên soái, làm lễ vật lấy lòng.
Trong truyền thuyết nguyên soái hung ác, tàn bạo, không có tình người.
Đêm Lâm Cảnh bị đưa tới sợ đến run rẩy, cả đêm không chợp mắt.
Người biết rõ bản tính nguyên soái ngồi đợi nguyên soái chơi chán, đày tiểu mỹ nhân vào lãnh cung, mọi người đều đã chuẩn bị băng ghế hạt dưa đồ uống xong xuôi, đợi trò hay mở màn.
Buổi tối ngày thứ hai, Lâm Cảnh sợ hãi mà gõ cửa thư phòng của nguyên soái.
Nguyên soái là sát thần trong lời đồn lẳng lặng nhìn y.
Lâm Cảnh chậm rãi đi tới cạnh hắn, lấy dũng khí, giọng rất nhẹ: "... Em sợ đau, một lát nữa ngài có thể nhẹ một chút được không?"
Hầu kết nguyên soái giật giật, con người hắn từ từ sẫm lại.
Quần chúng ăn dưa đợi một năm rồi lại một năm, đợi đến thiên hoang địa lão, không đợi được cảnh nguyên soái chơi chán người ta, ngược lại trơ mắt nhìn nguyên soái sủng tiểu mỹ nhân đến mức coi trời bằng vung.
Quần chúng: ... cái hướng đi này hình như sai sai ở đâu???
—— sau đó mọi người mới biết, Lâm Cảnh là bảo bối nguyên soái đặt ở đầu quả tim mười năm, nguyên soái chờ ngày được cưới y này đã trọn mười năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.