Tên Alpha Này Ngọt Chết Được

Chương 80: Phiên ngoại [Vốn tên em là Hà Tinh Tinh, chỉ là thế thân của cậu ta thôi]

Thanh Nguyệt Giảo Giảo

06/12/2021

"Ổn rồi, vậy thì trước tiên cứ tạm thời xác định như vậy, trọng điểm bây giờ là tìm diễn viên thích hợp." Dương Lệ khép sổ dự án lại, nhìn bốn phía xung quanh, "Các bộ phận khác mỗi ngày báo cáo tiến độ của công tác chuẩn bị, đạo diễn chọn vai trong vòng một ngày nghĩ ra danh sách thích hợp, bên này chúng tôi đi phát lời mời thử kính, nhanh chóng xác định lịch trình."

Mọi người cúi đầu ghi chép, dồn dập xác nhận không thành vấn đề.

Bộ phim "Đao Sa" này họ chuẩn bị đã phải nửa năm, bối cảnh dân quốc, câu chuyện phát sinh trong một gánh hát, cố gắng làm chân thực, hí phục, mũ mão hí khúc, còn có các kiểu đồ trang sức, không làm qua loa loại nào được.

Đạo diễn chính của bộ phim này tuổi trẻ tài cao, mới vừa bộc lộ tài năng trong giới đạo diễn, chỉ trong thời gian hai, ba năm, chỉ bằng một bộ điện ảnh đề tài tiểu chúng [1] mà lấy được giải thưởng đạo diễn có giá trị nhất trong nước.

[1]Nguyên văn: 小众, nói đến những sở thích, đồ vật,... chỉ được một số người yêu thích, chấp nhận – nguồn Baidu

Về sau càng vui vẻ suиɠ sướиɠ, tài nguyên có thể lấy được trong tay tốt đến bùng nổ, đẩy được hai, ba vị đỉnh lưu cấp bậc ảnh đế ảnh hậu, từ đây xác lập địa vị đạo diễn nổi danh thế hệ mới (?), không biết bao nhiêu người đánh cướp để được lên phim của anh.

Bộ phim "Đao Sa" này, vị đạo diễn này dành rất nhiều tâm huyết, nhỏ đến một hạt cườm cũng nghiêm cẩn mà xử lí.

Đây đã là cuộc họp lần thứ mấy đếm không nổi, mà không giống với các lần họp trước đó, khi trước cuộc họp đều do đạo diễn chính chủ trì, lần này đạo diễn chính bàng thính toàn bộ quá trình, chỉ tình cờ lên tiếng tổng kết và chỉ đạo.

Hội nghị trước sau đã sắp kết thúc, mọi người lo sợ bất an mà nhìn về phía vị trí bên cạnh đầu bàn dài, chờ anh lên tiếng.

Nơi đó ngồi một người đàn ông trẻ tuổi trông cực kỳ đẹp, mi mắt buông xuống, ngũ quan tinh xảo đẹp đẽ, khi nhìn ở khoảng cách gần, lực sát thương mười phần, suýt nữa khiến cho người ta tưởng là đang gặp đại minh tinh gì đó, nhưng anh so với đại minh tinh có thêm một nét quý khí trầm ổn, như là từ nhỏ đã là sự tồn tại chói mắt nhất trong đám đông.

Áo sơ mi vải lanh tùy tiện mở hai nút, cổ áo hơi mở ra, lộ ra xương quai xanh mảnh mai, vạt áo bị ép vào trong quần dài tây trang màu đen cao cấp, một cánh tay anh đặt trên bàn, cầm trong tay một cây bút, ngòi bút hướng xuống dưới chỉ vào quyển sổ mở ra trên bàn.

Trên cổ tay lộ ra, đeo một lắc bạc tinh tế, phía dưới lắc bạc rũ mấy ngôi sao thủy tinh.

Anh cứ duy trì tư thế này mà ngồi vài giây, chậm trễ nhận ra không khí đông lại, tất cả mọi người đang nhìn mình, anh mới hơi nâng cằm lên, điềm đạm nói: "Ngày hôm nay đến đây đi, định ra nam nữ chính trực tiếp gửi cho tôi, lại trì hoãn tôi thấy bộ phim này không cần quay nữa đâu."

Câu nói này rõ ràng là dùng ngữ khí thờ ơ bình tĩnh nhất mà nói ra, lại khó giải thích được khiến người ta cảm thấy áp lực vô cùng.

Mọi người nối nhau gật đầu, nói đã rõ đạo diễn Hà, chợt ôm laptop và sổ sách rời đi.

Trong phòng họp vang lên tiếng ghế tựa kéo ra loạt xoạt, mọi người nối đuôi đi ra, đóng cửa phòng hội nghị lại, mãi tận khi đã ở ngoài cửa rồi, mới dám thở ra một hơi.

Dương Lệ tiện tay tắt máy chiếu, hai tay chống cằm, đôi mắt như hồ ly tràn đầy ranh mãnh: "Để tôi đoán một chút đạo diễn Hà của chúng ta có việc gì phiền lòng."

"Bộp" một tiếng, cây bút trên đôi tay thon dài như ngọc nọ rơi xuống bàn.

Hà Liêu Tinh quay đầu nhìn về phía cô.

Bên môi Dương Lệ hiện lên một nét cười, gần như không phí tí tế bào não nào: "Liên quan đến chủ tịch Bùi?"

Đã năm năm từ khi phòng làm việc của họ thành lập, Dương Lệ tốt nghiệp đại học bắt đầu làm việc cùng Hà Liêu Tinh, lúc đó nhân số phòng làm việc không việc quá hai chữ số, cô có thể nói là nhìn nó phát triển đến quy mô ngày hôm nay.

Ngành truyền hình ở Thu Thành, Bùi thị thống trị hàng đầu, có một không hai, là sự tồn tại mà rất nhiều người trong giới truyền hình nằm mơ cũng muốn câu kết, mà chủ tịch của Bùi thị Bùi Túc, có quan hệ bạn đời với Hà Liêu Tinh, rất ít người biết đến tầng quan hệ này, bởi vì hai người họ cũng không có tính cách thích chim chuột gì.

Dương Lệ là một trong những người ít ỏi đó.

"Ừm." Hà Liêu Tinh hơi nhíu mày, "Hôm nay anh ấy đột nhiên nói đau đầu, về nhà nghỉ một hồi, vẫn chưa trả lời tin nhắn của tôi, tôi hơi lo."

Dương Lệ vô cùng hiểu ý gật đầu, cô nhìn gian phòng trước mặt: "Cũng sắp đến giờ tan làm rồi, anh đi về trước đi."

Hà Liêu Tinh sớm có ý định này, nghe vậy đơn giản gật đầu một cái, thông báo mấy công việc khẩn cấp, sau đó lái xe về nhà.

Trong nhà im lặng, không mở đèn, Hà Liêu Tinh thả chìa khóa ở huyền quan, cởϊ áσ khoác, bỏ vào tủ treo quần áo, đổi dép đi trong nhà.

Anh trực tiếp lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ ra, đập vào mắt là một giường lớn kingsize đen tuyền, rèm cửa sổ kéo kín, trong phòng tối mờ, chỉ có không khí hải dương và hương hoa lặng lẽ mịt mờ.

Đó là chất dẫn dụ lưu lại tối hôm qua khi hai người cuốn lấy nhau.

Trên giường cũng không có người, Hà Liêu Tinh chần chừ một lúc, không chắc có nên đi những phòng khác tìm xem không.

Anh luôn luôn không thích bóng tối, điểm này Bùi Túc biết, cho nên lúc đầu khi mua nhà, Bùi Túc trong đông đảo nhà mẫu chọn căn hướng sáng tốt nhất, rèm cửa cũng rất ít khi kéo lại.

Hà Liêu Tinh đi tới trước rèm cửa sổ, mở ra, ánh sáng trút xuống tiến vào.

Cùng lúc đó, anh nhìn thấy một người ngồi bên bàn gỗ đàn hương ngoài ban công, mặc bộ đồ ở nhà màu xám, quay lưng với cửa sổ sát đất, cũng không nhúc nhích.

Không phải đau đầu à, hóng gió cái gì?

Lông mày Hà Liêu Tinh lần thứ hai nhíu lên, bước nhanh đi tới: "A Túc, anh ngồi ở đây làm gì?"

Người kia quay đầu nhìn sang, mày cao mắt sâu, bên đuôi mắt có một nốt ruồi cực nhạt, tuấn mỹ lại lạnh nhạt.

Bùi Túc đã ngồi tại nơi này nửa giờ, y hoàn toàn không làm rõ được trước mắt là tình trạng gì, y nhớ bản thân còn đang học cao trung, giờ này hẳn phải ngồi trong phòng tự học, cũng không đoán được lại tỉnh dậy ở một nơi xa lạ, hơn nữa vừa soi gương, mình đã già thêm thành hơn mươi tuổi.

Vậy còn chưa tính, y phát hiện, chính y lại còn... kết hôn với người không nhận ra được, trong căn nhà này đều có dấu vết y cùng người ta lưu lại.

Y thử đi ngủ, hoặc là nhéo chính mình, mà cũng không thể nào tỉnh lại.

Ngồi trên ban công hóng gió nửa giờ, y rốt cuộc tỉnh táo lại.



Nhìn thấy một người khác trên ảnh kết hôn xuất hiện trước mặt mình, tâm tình Bùi Túc phức tạp cực kỳ, không nói gì.

Bùi Túc đưa tay qua kéo y: "Về phòng đi, anh bây giờ thấy khỏe lại chưa?"

Bùi Túc theo bản năng né tránh, y không quen bị người xa lạ động chạm.

Thấy đối phương né tránh, Hà Liêu Tinh sửng sốt một chút, hơi kinh ngạc nhíu mày: "Anh dỗi em à?"

Bùi Túc là một người yêu kiểu trưởng thành, rất lý trí, cứ như sẽ luôn không mất khống chế, cáu kỉnh, đùa giỡn giận dỗi cái gì... hoàn toàn cách biệt với y.

Anh ấy đang dỗi cái gì?

Hà Liêu Tinh mờ mịt, không có chút manh mối nào.

Ánh mắt Bùi Túc nhìn anh mang theo một chút... xa lạ và cảnh giác?

Là bạn đời mười năm, Hà Liêu Tinh có thể dễ như ăn cháo lý giải bất kỳ một biểu cảm và ánh mắt nào của đối phương.

... Chuyện bắt đầu biến hóa là lạ.

Hà Liêu Tinh trầm tư một hồi, tiếp tục kéo tay y, lúc này Bùi Túc như trước muốn tránh, mà không thể tránh được.

Bùi Túc khiếp sợ người này vô liêm sỉ, thế mà sau khi y từ chối, vẫn cứ kéo tay y.

Mà càng làm cho y khiếp sợ chính là, trong giây phút đối phương kéo mình, y như là có ký ức cơ bắp, không tự chủ được kéo lại người ta.

... Như là bản năng.

Bùi Túc cảm thấy hơi loạn: "Anh, anh nắm tay tôi..."

"Không thể nắm?"

Bùi Túc nghiêm túc nói: "Tôi không quen biết anh, sao anh có thể tùy tiện thân mật với tôi như vậy?"

.

.

Hai giờ sau, bệnh viện.

Bác sĩ nhìn kết quả đo lường, lại liếc nhìn người đàn ông lạnh như băng ngồi ở một bên, dò hỏi: "Anh năm nay bao nhiêu tuổi?"

Bùi Túc tràn ngập bất an với hoàn cảnh xa lạ này, nhưng từ bề ngoài căn bản không thấy được, nghe thấy câu hỏi, y trả lời: "Mười tám."

"Anh tên gì?"

"Bùi Túc."

"Trước khi tỉnh lại anh đang làm gì?"

"Đọc sách trong phòng học... ? Không nhớ rõ."

Bác sĩ vẫn gật gật đầu: "Tôi hiểu."

Hà Liêu Tinh hỏi: "Xin hỏi là chuyện gì xảy ra?"

Bác sĩ vốn là muốn nói, mà liếc mắt nhìn Bùi Túc, dừng lại một lát, đặc biệt gọi Hà Liêu Tinh ra ngoài phòng bệnh: "Trước đó, anh ta có tình huống dị thường nào không?"

"Không có," nói đoạn Hà Liêu Tinh suy nghĩ một chút, mặt mày lo lắng, "... à đúng rồi, anh ấy đau đầu, một tuần trước hình như anh ấy té cầu thang, lúc đó không có việc gì, cũng không đến bệnh viện, liệu có liên quan đến chuyện này không?"

"CT não không có vấn đề gì, rất bình thường." Bác sĩ trầm ngâm một lát, do dự nói, "Căn cứ theo chẩn đoán lâm sàng, Alpha của cậu bị chứng rối loạn thời gian, loại bệnh này vô cùng hiếm thấy, vượt khỏi phạm trù nhận thức của trình độ y học hiện tại, cơ bản không thuốc nào trị được."

Hà Liêu Tinh nghe không hiểu lắm: "Chứng rối loạn thời gian?"

"Có nghĩa là, anh ta gặp phải vấn đề nhất định đối với nhận thức thời gian trước mắt, sẽ dừng lại trong thời gian bản thân nghĩ tới, ví dụ như anh ta cho là mình bây giờ mười tám tuổi, cho nên sẽ gián đoạn mà nhớ đến hoặc quên đi chuyện nào đó, nhưng đối với cuộc sống không có ảnh hưởng gì quá lớn, bất kỳ lúc nào cũng sẽ khỏe lại."

... Thật mới lạ.

Hà Liêu Tinh lần đầu tiên nghe nói tới bệnh này: "Cứ thế mãi sẽ có ảnh hưởng tới sức khỏe anh ấy không?"

Bác sĩ lắc đầu một cái: "Không đâu, bệnh này thật ra rất kỳ lạ, không tìm được điểm bắt đầu, cũng không tìm được nguyên nhân phát bệnh, đối với sức khỏe cũng không có ảnh hưởng gì cả, người mắc phải đã ít lại càng ít, cho nên không có các bản mẫu nghiên cứu tốt để cung cấp phân tích."

Hà Liêu Tinh đã khá rõ: "Vậy bình thường sống cùng anh ấy cần phải chú ý những gì?"

"Không cần phải đặc biệt chú ý gì cả, bình thường hai người sống thế nào, bây giờ cứ sống như thế."

Hà Liêu Tinh xưa nay chưa từng nghe tới việc gì kỳ quái hơn so với bệnh này, nhưng nếu không có ảnh hưởng gì tới sức khỏe, bác sĩ cũng không kê đơn thuốc, không dặn dò chú ý bất kỳ việc gì, chắc là đúng như bác sĩ nói, không có gì quá đáng lo.

Trên đường lái xe về nhà, anh thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Bùi Túc ở ghế phụ.

Lòng cảnh giác của Bùi Túc rất cao, vốn ở bệnh viện y đã muốn rời đi, mà xung quanh thật sự quá xa lạ, ngược lại Hà Liêu Tinh cho y càng nhiều cảm giác an toàn, vì vậy chỉ có thể bất đắc dĩ cùng anh về nhà.



Lúc này Bùi Túc một mặt lạnh lùng, tránh xa người ngàn dặm, như là một khối băng.

Hà Liêu Tinh đã rất nhiều lần không nhìn thấy biểu cảm này trên mặt y, bây giờ nhìn, chỉ cảm thấy rất mới lạ, vì vậy không nhịn được nổi lên ý muốn đùa người: "Anh thật sự không quen biết em, cũng không nhớ rõ em?"

Bùi Túc nửa cái ánh mắt cũng không cho anh, thân thể căng thẳng lắc đầu.

Hà Liêu Tinh hắng giọng một cái: "Vậy em kể anh nghe chuyện hai đứa mình nhé?"

Bùi Túc liếc mắt nhìn anh, hơi không đoán được anh có tâm tư gì.

Đối với y mà nói, chỉ ở chung với Hà Liêu Tinh một buổi, y có thể nhận ra được sự căng thẳng và quan tâm của đối phương, cho nên y mới đồng ý cùng đối phương về nhà.

Nhưng y thoáng nhíu mày, cái biểu cảm trong mắt mang theo ý cười này... rất quen thuộc, cứ như chứa một bụng ý xấu...

Thực sự là kỳ quái, y vì sao lại quen thuộc với từng cái nhíu mày ngước mắt của anh ta như vậy?

Bùi Túc trầm mặc vài giây: "Anh nói đi."

"Anh có một công ty, em làm phim, có một ngày, anh đầu tư vào phim của em, không nghĩ tới sau bữa tiệc nhìn trúng em, vì vậy cưỡng ép em kết hôn." Hà Liêu Tinh nghiêm túc nói, "Em đánh chết không theo, anh bắt đầu phong sát em, cuối cùng em không thể không khuất phục."

Bùi Túc:...

Bùi Túc:... ?

Y có trực giác đây nhất định không phải chuyện y làm ra được, cho nên theo bản năng nhíu mày lại: "Làm sao có thể..."

Câu này của y vừa mới dứt lời, Hà Liêu Tinh cứ như biết y muốn nói gì, trong lúc đợi đèn đỏ, anh kéo cổ tay trái lên, cho y xem.

Trên cổ tay mềm mại trắng nõn, có một vết hằn nhàn nhạt.

Hà Liêu Tinh mở cổ áo ra, kéo áo sơ mi xuống, dưới xương quai xanh, tràn đầy dấu dâu tây.

"Mới tối hôm qua, anh uy hiếp em, em không đáp ứng anh, anh liền muốn bắt phòng làm việc của em phá sản." Hà Liêu Tinh đúng lúc lộ ra một vẻ mặt âm u buồn bã, "Em không có chỗ dựa, không tìm được bất kỳ ai có thể giúp em, chỉ có thể để mặc cho anh muốn làm gì thì làm."

Bùi Túc:...

Bị thiên lôi đập trúng cũng chỉ đến như thế.

Bùi Túc định lên tiếng phản bác, nhưng y mới vừa muốn mở miệng, trong đầu bỗng nhiên chợt lóe mấy đoạn ngắn, trên giường lớn màu đen, người dưới thân như tuyết trắng, đáy mắt như được nước tẩy qua, dịu dàng muốn khóc mà nhìn y, thấp giọng bảo y nhẹ một chút...

Bùi Túc: ????

... Trời ạ, y đã làm những chuyện cầm thú không bằng gì!

Không nghĩ tới mình lúc hơn hai mươi tuổi lại hoang đường, không thể nói lý như vậy...!

Mà suy nghĩ kỹ một chút, có vẻ cũng không phải là hoàn toàn không thể, người ngồi bên cạnh này là người đẹp nhất y từng gặp, chất dẫn dụ cũng rất ngọt ngào...

Cho nên y thật sự dùng quyền thế bức bách người ta...

Bùi Túc nhăn mặt, nội tâm sóng to gió lớn lăn lộn không ngừng, ngơ ngác không thôi.

"Tôi không nhớ rõ," Bùi Túc cuộn chặt ngón tay, cuối cùng nói, "Làm ra hành vi hoang đường này với anh, thật sự quá xấu hổ, xin lỗi anh."

Giọng điệu nín nhịn và thần thái gần như phát điên mà càng muốn giả vờ thờ ơ này của người ta khiến Hà Liêu Tinh càng muốn cười.

"Không có chuyện gì, anh cũng đừng để trong lòng," Hà Liêu Tinh rất là hiền hòa, thỏa thích phát huy sức tưởng tượng của chính mình, thuận miệng nói loạn, "Sau khi chúng ta kết hôn, anh gửi cho em một trăm triệu, tối hôm qua phát sinh quan hệ rồi, anh cũng rất hào phóng, cho em một trăm nghìn tệ."

Bùi Túc một mặt thẫn thờ, không biết có phải hay không là đã chấn kinh đến chết lặng:...

Nhưng những câu nói này của đối phương dường như hơi quen tai, như là đã từng nghe thấy ở nơi nào...

Mấy từ ngữ linh tinh nhô ra, bá tổng, tiểu kiều thê, nuông chiều O cưng...

Bùi Túc trầm tư với những từ ngữ lộn xộn kia một lát, hồi lâu, mở miệng nói: "Cho nên, anh vì tiền mới kết hôn với tôi?"

"Nếu không thì sao? Chúng ta là quan hệ giao dịch rất đơn giản, không phải là tình yêu." Hà Liêu Tinh trừng mắt nhìn, mặt mày nghiêm nghị, "Người anh yêu là người yêu hồi cao trung, còn em, chẳng qua chỉ là thế thân của cậu ta thôi. Vốn tên em là Hà Tinh Tinh, Hà Liêu Tinh ra nước ngoài, không bao giờ trở về nữa, cho nên anh vừa nhìn thấy em, liền lập tức phải kết hôn với em, còn buộc em đổi tên."

Cái logic này thiết lập một cách vô cùng tự nhiên, một chút lỗ hổng cũng không có.

Bùi Túc nghe đến sửng sốt một chút, chỉ cảm thấy có một cảm giác không thoải mái không thể tả được.

Mặc dù đối phương nói đến mức chân tình cực kỳ, nhưng y có một loại cảm giác anh đang nói hưu nói vượn, còn có ý muốn... hôn anh, để anh đừng làm loạn nữa...

???

Y rõ ràng chỉ là học sinh cao trung mười tám tuổi, mười tám năm đều thanh tâm quả dục, nghiêm cẩn kiềm chế bản thân, vậy mà tỉnh lại sau giấc ngủ, có thêm bạn đời không nói, bạn đời toàn là nói mấy lời hổ báo cáo chồn —— y thế mà không cảm thấy bất kỳ sự khó chịu hoặc là chán ghét, trái lại muốn hôn người ta??

Bùi Túc cảm thấy chính mình nhất định là điên rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tên Alpha Này Ngọt Chết Được

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook