Tên Biến Thái, Anh Đứng Lại Cho Em
Chương 23: Cái 1/4 sự thật-Chủ tịch
Momo
06/04/2015
Không biết từ khi nào
Nụ cười hiện trên môi
Tâm hồn trong sáng ấy
Ước của chỉ riêng tôi
Cuối cùng kem cũng tới. Cô nhân viên chậm rãi mở cửa mà trán toát mồ hồi hột. Tay cô run run, nhưng chân thì vẫn ung dung bước đến chiếc bàn nhỏ.
Cô nhân viên nhủ thầm
“Này, kem đến rồi. Này…” Hắn lay nó dậy. Dường như bao tử nó đang sắp chết đói vì không có thứ gì vào bụng từ chiều đến giờ.
“Này… không sao chứ? Kem này… này…” Dường như có điều gì không ổn ở đây. Chả nhẽ nó ngất vì không được ăn? Hay nó bị “điếc tạm thời” vì tác động của việc dạ dày “đánh trống inh ỏi” nãy giờ?
Hắn vén tóc nó, cố gắng tìm hiểu. Những tiếng ngáy nhỏ nhẹ nhàng vang lên. Một khuôn mặt trắng trái xoan nằm xấp che lấp nửa còn lại, tựa như một thiên thần nhỏ đang say giấc nồng. Hàng mái trước mắt cứ phấp phới mỗi khi một tiếng thở phát ra. Nhìn rất dễ thương.
Cánh đồng hoa đã làm cho căn phòng trông thật sinh động. Những cây hoa hướng dương đung đưa mạnh mẽ theo chiều gió. Một chiếc bàn trà kiểu gia đình với hai ly kem còn vương vấn hơi lạnh. Cô gái chìm vào giấc ngủ say. Chàng trai thì nhìn cô gái đang ngủ, cười nhẹ.
“A--- Kem đâu rồi?” Cuối cùng nó cũng dậy. Hắn thì trở lại với vẻ mặt không thể lạnh hơn.
Bây giờ điều nó quan tâm chính là hai ly kem trên bàn. Trông thật ngon!
Nhưng kem đã chảy mất một nửa. Trái cherry nhỏ đang lặn ngụp trong biển kem mênh mông để tìm chỗ dựa. Không biết nó đã ngủ bao lâu rồi?
Á! Sao lại ngủ trước mặt một thằng con trai? Hắn đã thấy vẻ mặt lúc ngủ của nó. Sao nó có thể ngủ “thắng cẳng” như thế chứ? <Đúng là đồ mê ngủ> Nó cốc đầu mình mấy cái.
“Kem cô kia kìa. Sắp chảy hết rồi đó” Hắn vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn cảnh đêm. Liếc nhìn vẻ mặt đang tự trách mình của nó, hắn nghĩ rằng nó đang tự dằn vặt bản thân. Hắn sẽ giả vờ không quan tâm vậy.
Nó ngước nhìn cái tư thế hiện giờ của tên con trai kiêu ngạo trước mặt. Hắn dường như chả quan tâm gì trong lúc ngủ đâu nhỉ? Biết đâu hắn còn không biết nó ngủ thì sao? Cầm điện thoại suốt từ nãy tới giờ chắc hắn cũng không quan tâm liệu nó có ngủ không đâu ha? Phù, may quá.
“Úi. Kem chảy.” Nó bắt đầu nhâm nhi ly kem vani. Chiếc muỗng được nhấc lên khỏi bàn và cắm sâu vào tận cùng. Ngoáy ngoáy một hồi, “Đã Quá!” Nó kêu lên trong sung sướng. (t/g: mọi người trong sáng xíu nhe ^^)
Nó đã thưởng thức một muỗng kem béo ngậy. Dòng nước lỏng beo béo chạy khắp khoang miệng, từ từ đi theo dòng thực quản mà chảy xuống phần hạ cơ thể. Một cảm giác lâng lâng thật khó tả.
Nó cắn nửa cây que để nhâm nhi. Không hiểu chỗ này thế nào mà hình như chỗ kem của nó nhiều que hơn mọi người thì phải. Những ly khác ly nào cũng 1 que nhưng nó có tới 5 que lận. Nó không nhớ là nó có kêu thêm que. Nhưng thôi kệ, càng nhiều que càng ngon.
Nó mặc dù không để tâm nhưng có một người biết rõ sự việc này. Chính hắn là người nói trong bộ đàm nói cho nó thêm nhiều que. Hắn biết nó thích que nên kêu thêm cho nó.
Nó quất một chén kem sau 10 phút. Bình thường thì chỉ cần 3 phút là một cây kem đã yên vị trong cái bao tử đang kêu réo của nó rồi. Nhưng để thưởng thức kem ly, nó cần thưởng thức từ từ. Nó bắt đầu nhấp ly thứ 2.
“Này, tên biến thái, à không, bạn Phong, tại sao tôi được vô trường LaVine?” Nó bất ngờ đặt một câu hỏi hóc búa. Khoảnh khắc im lặng của cả hai kết thúc và một cuộc nói chuyện dần bắt nhịp.
“Thì chẳng phải tôi nói rồi sao?” Hắn trả lời một cách thản nhiên.
“Ờ thì… tôi… Nhưng sự thật có phải là vậy?” Nó cố gắng vặn lại. Nhưng dường như trong lời nói có một chút uẩn khúc.
“Sự thật là vậy. Hay là còn sự thật gì nữa?” Hắn nhoẻn miệng cười, nhìn nó đầy châm chọc.
Dù là bí mật gì thì hắn cũng sẽ tìm ra thôi.
“Vậy thôi đúng không? Vậy là được rồi” Nó thờ phào. Mấy tên trong trường lần trước đã lừa nó. May là không phải.
Nó sẽ không nói ra cái “1/4 sự thật” kia đâu. Hắn mà biết sẽ chọc quê nó.
“Vậy thì cái sự thật mà cô được nghe là gì?” Hắn hỏi bằng một giọng hơi nghiêm nghị và một chút trêu ghẹo.
“Không có gì đâu, Hihi” Nó cười ngượng. Phải chi nó cười được tự nhiên hơn thì có lẽ hắn đã không bắt nó phải khai cái lý do chết bầm kia.
“Mau nói. Nếu không cô tự mà trả tiền kem đi.” Hắn gằn giọng.
“Zời. Vậy tôi trả tiền thôi chứ gì. Có gì khó. 40K hai ly thôi chứ có là nhiêu” Nó phồng mũi. Tưởng gì, chị mày cũng có tiền mà. Tiền mua kem đối với nó không bao giờ thiếu.
“Oh… Vậy sao? 40K? Cô quên cô đang nói chuyện với ai rồi à? Tôi là chủ. Tôi có thể làm cho hai ly kem kia cô tốn 100K lận đấy. Cô muốn chứ?” Hắn nói giọng lạnh lùng. (t/g: chém gió vậy anh? ^^)
“Anh có cần làm khó tôi thế không? Tại sao lại muốn biết sự thật chứ? Nó có gì đâu mà anh phải muốn biết thế?” Nó bất lực. Không thể cãi lại tên con trai này.
Hắn cũng tự hỏi bản thân. Vì điều gì mà hắn phải quan tâm như thế? Câu nói của nó văng vẳng trong đầu. Đây là những gì con tim mắt bảo. Lý trí của hắn không lý giải được.
Kể từ khi hắn gặp người con gái ngốc nghếch như nó, cảm giác của hắn cũng dần chuyển biến. Những cảm xúc buồn, vui, bực mình, nói chung là vô cùng bình thường dần xuất hiện trên gương mặt vốn thiếu thốn cảm xúc. Ngày đó, một nụ cười với hắn rất hiếm hoi. Hắn cũng không ngờ mình lại có thể cười nhiều như vậy.
“Thì.. tôi thích—Giờ thì cô nói đi. Không thì đừng hối hận.” Hắn lăm le nhìn nó một cách cực kỳ đáng sợ.
“Được rồi, tôi nói. Anh hứa là anh sẽ không chọc quê tôi đi rồi tôi nói.” Nó giơ ngón út về phía trước mặt, ngỏ ý muốn móc nghéo.
Hắn nhìn nó, do dự. Hắn không muốn thất hứa thêm một lần nào nữa. Một lời hứa suông đã làm trái tim hắn nguội lạnh một lần rồi.
“Được, tôi hứa. Mà cô cũng hứa là sẽ nói sự thật đi.” Hắn nhìn chằm chằm vào nó như muốn một câu trả lời hài lòng.
“Ok. Nguyễn Thác Lữ My này không bao giờ thất hứa.” Nó mạnh dạn tuyên bố. Nhưng câu nói đó nào ngờ đã trở thành lời nói dối từ lúc nào nó cũng không biết. Cái lời hứa năm xưa đó sẽ sắp bị phá vỡ. (t/g: mọi chi tiết xin đọc lại chap 2 ^^)
“Thật ra, hồi sáng nay, khi tôi đang tìm lớp 10A1 thì tôi gặp một bọn con trai, hình như là tụi đàn anh của trường. Hắn nói với tôi là anh nói với mẹ anh là tôi làm… làm… bạn…bạn gì gì đó *chỉ chỉ * của anh nên tôi mới được vào trường này học” Nó vừa nói vừa ngước lên rồi nhìn xuống. Chắc để bớt ngượng.
“Hắn nói cô là bạn gái tôi? Hahaha. Thật là một lý do buồn cười. Mà nếu vậy cô muốn không?” Hắn cười ha hả và kết thúc bằng một câu hỏi.
“Không- đời- nào.” Nó vừa gằn từng chữ vừa lắc ngón trỏ qua lại trên không trung, ngụ ý là để từ chối.
“Vậy sao?”
“Ừ”
“Cô nhớ nhé. Mốt đừng có thấy tôi đẹp trai quá rồi anh anh em em nha. Thôi cô ăn đi rồi về” Hắn ngả về phía ghế, tiếp tục cái công việc chính là nhìn ra cửa số ngắm cảnh khuya yên ả.
Nhưng trong cái ánh mắt nhìn xa xăm kia hằn lên nỗi buồn bất định. Nó sẽ không thích hắn? Thật thế không?
Nhưng hắn lấy lại tâm trạng bình tĩnh và mạnh dạn tuyên bố trong lòng: “Lạc Vĩ Phong này không có gì là không làm được.” Chỉ có thế, hắn mới dừng cái suy nghĩ tiêu cực kia ra khỏi đầu.
Nhưng có việc sẽ khiến con người kia phải chùn bước, suy xét, và bỏ cuộc. Nhưng không có nghĩa là thua cuộc.
“Tôi ăn xong rồi. Tính tiền đi rồi về. Cũng 8 giờ rồi” Nó cuối cùng cũng ăn xong ly kem socola. Nó cúi xuống nhìn vào chiếc đồng hồ Hello Kitty đeo trên cổ tay.
“Rồi, đợi tôi một chút.” Hắn dừng việc đang làm và đứng dậy.
Nó cũng đứng dậy và bước ra ngoài.
“Waa! Ra ngoài sướng thật. Ngồi trong phòng quài làm chân tôi tê hết rồi” Nó vươn vai để làm giản nở gân cốt. Khung cảnh bên trong cũng tự tắt theo chế độ tự động,
Một đôi nam nữ bước đến quầy tính tiền nằm ở trước cửa. Một gian bàn màu nâu trải dài cùng với một vài nhân viên thu ngân như đang chực chờ sẵn vị khách đẹp trai đến tính tiền.
“Nè, mặt tôi đẹp chưa”
“Đẹp rồi”
“Còn son không, cho mượn xíu đi”
“Đây nè má”
“Lát tôi nói nhe”
“Tôi nói”
“…”
Nó và hắn dừng lại trước bàn tính tiền. Cái bảng “Quầy Thu Ngân” to tướng treo lơ lửng trên xà nhà.
“Tổng số tiền của quý khách…um.. là… 40K” Một cô nhân viên đang ngại ngùng báo giá tiền cho hắn. Cô ta năm nay nhìn xấy xỉ cũng 30. Không ngờ, mị lực của hắn có thể vươn xa tầm ngắm thế này. Đến cả những cô gái trung niên cũng thấy mê người.
Chắc có lẽ bài báo hot ngày mai chính là “Cậu thanh niên 16t quyến rũ cô nhân viên bán hàng đang ở tuổi trung niên gây sốc”.
“Đây. Cứ rà thẻ này vào” Hắn rút một tấm thẻ Platinum không giới hạn đưa ra đặt xuống bàn. Hắn cũng không nhìn cô nhân viên đó lấy một cái.
Tính tiền xong, hắn và nó bước ra ngoài.
“Chúc quý khách ngon miệng” Câu nói quen thuộc của tiệm kem cất lên sau khi con người đang gây sự chú ý tiến ra ngoài cửa. Nhưng dường như mỗi người đang có một chất giọng khác nhau, không giống thường ngày. Hình như là để gây chú ý của tên kia.
Nó nhìn cảnh tượng đó mà thở dài. Thật không thể lường trước được ma lực quyến rũ phụ nữ của hắn đã được “mài dũa” bao nhiêu năm rồi. May mà nó có thể kháng được, chứ không là cũng bay vào “lò tình” của hắn.
Nhưng nó làm sao biết rằng, chính cái cách mà nó kháng được mị lực của hắn đã làm hắn chú ý đến nó từ cái nhìn đầu tiên.
________________________________________________________________
Cách đó không xa…
“Vậy là con vẫn sống tốt. Vậy là được rồi”
“Thưa chủ tịch, tại sao chủ tịch lại đi đến theo dõi cô bé kia thế ạ?”
“Không có gì, đi thôi”
“Vâng.”
Một người đàn ông đứng tuổi và một người đàn ông mặc âu phục sang trọng rảo bước ra khỏi tiệm kem, biến mất như bọt khí và chẳng còn lại dấu vết.
Chiếc xe tốc độ cao lăn bánh với tốc độ sấm chớp ra khỏi khu vực. Để lại một màn khói đen huyền.
Nụ cười hiện trên môi
Tâm hồn trong sáng ấy
Ước của chỉ riêng tôi
Cuối cùng kem cũng tới. Cô nhân viên chậm rãi mở cửa mà trán toát mồ hồi hột. Tay cô run run, nhưng chân thì vẫn ung dung bước đến chiếc bàn nhỏ.
“Này, kem đến rồi. Này…” Hắn lay nó dậy. Dường như bao tử nó đang sắp chết đói vì không có thứ gì vào bụng từ chiều đến giờ.
“Này… không sao chứ? Kem này… này…” Dường như có điều gì không ổn ở đây. Chả nhẽ nó ngất vì không được ăn? Hay nó bị “điếc tạm thời” vì tác động của việc dạ dày “đánh trống inh ỏi” nãy giờ?
Hắn vén tóc nó, cố gắng tìm hiểu. Những tiếng ngáy nhỏ nhẹ nhàng vang lên. Một khuôn mặt trắng trái xoan nằm xấp che lấp nửa còn lại, tựa như một thiên thần nhỏ đang say giấc nồng. Hàng mái trước mắt cứ phấp phới mỗi khi một tiếng thở phát ra. Nhìn rất dễ thương.
Cánh đồng hoa đã làm cho căn phòng trông thật sinh động. Những cây hoa hướng dương đung đưa mạnh mẽ theo chiều gió. Một chiếc bàn trà kiểu gia đình với hai ly kem còn vương vấn hơi lạnh. Cô gái chìm vào giấc ngủ say. Chàng trai thì nhìn cô gái đang ngủ, cười nhẹ.
“A--- Kem đâu rồi?” Cuối cùng nó cũng dậy. Hắn thì trở lại với vẻ mặt không thể lạnh hơn.
Bây giờ điều nó quan tâm chính là hai ly kem trên bàn. Trông thật ngon!
Nhưng kem đã chảy mất một nửa. Trái cherry nhỏ đang lặn ngụp trong biển kem mênh mông để tìm chỗ dựa. Không biết nó đã ngủ bao lâu rồi?
Á! Sao lại ngủ trước mặt một thằng con trai? Hắn đã thấy vẻ mặt lúc ngủ của nó. Sao nó có thể ngủ “thắng cẳng” như thế chứ? <Đúng là đồ mê ngủ> Nó cốc đầu mình mấy cái.
“Kem cô kia kìa. Sắp chảy hết rồi đó” Hắn vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn cảnh đêm. Liếc nhìn vẻ mặt đang tự trách mình của nó, hắn nghĩ rằng nó đang tự dằn vặt bản thân. Hắn sẽ giả vờ không quan tâm vậy.
Nó ngước nhìn cái tư thế hiện giờ của tên con trai kiêu ngạo trước mặt. Hắn dường như chả quan tâm gì trong lúc ngủ đâu nhỉ? Biết đâu hắn còn không biết nó ngủ thì sao? Cầm điện thoại suốt từ nãy tới giờ chắc hắn cũng không quan tâm liệu nó có ngủ không đâu ha? Phù, may quá.
“Úi. Kem chảy.” Nó bắt đầu nhâm nhi ly kem vani. Chiếc muỗng được nhấc lên khỏi bàn và cắm sâu vào tận cùng. Ngoáy ngoáy một hồi, “Đã Quá!” Nó kêu lên trong sung sướng. (t/g: mọi người trong sáng xíu nhe ^^)
Nó đã thưởng thức một muỗng kem béo ngậy. Dòng nước lỏng beo béo chạy khắp khoang miệng, từ từ đi theo dòng thực quản mà chảy xuống phần hạ cơ thể. Một cảm giác lâng lâng thật khó tả.
Nó cắn nửa cây que để nhâm nhi. Không hiểu chỗ này thế nào mà hình như chỗ kem của nó nhiều que hơn mọi người thì phải. Những ly khác ly nào cũng 1 que nhưng nó có tới 5 que lận. Nó không nhớ là nó có kêu thêm que. Nhưng thôi kệ, càng nhiều que càng ngon.
Nó mặc dù không để tâm nhưng có một người biết rõ sự việc này. Chính hắn là người nói trong bộ đàm nói cho nó thêm nhiều que. Hắn biết nó thích que nên kêu thêm cho nó.
Nó quất một chén kem sau 10 phút. Bình thường thì chỉ cần 3 phút là một cây kem đã yên vị trong cái bao tử đang kêu réo của nó rồi. Nhưng để thưởng thức kem ly, nó cần thưởng thức từ từ. Nó bắt đầu nhấp ly thứ 2.
“Này, tên biến thái, à không, bạn Phong, tại sao tôi được vô trường LaVine?” Nó bất ngờ đặt một câu hỏi hóc búa. Khoảnh khắc im lặng của cả hai kết thúc và một cuộc nói chuyện dần bắt nhịp.
“Thì chẳng phải tôi nói rồi sao?” Hắn trả lời một cách thản nhiên.
“Ờ thì… tôi… Nhưng sự thật có phải là vậy?” Nó cố gắng vặn lại. Nhưng dường như trong lời nói có một chút uẩn khúc.
“Sự thật là vậy. Hay là còn sự thật gì nữa?” Hắn nhoẻn miệng cười, nhìn nó đầy châm chọc.
Dù là bí mật gì thì hắn cũng sẽ tìm ra thôi.
“Vậy thôi đúng không? Vậy là được rồi” Nó thờ phào. Mấy tên trong trường lần trước đã lừa nó. May là không phải.
Nó sẽ không nói ra cái “1/4 sự thật” kia đâu. Hắn mà biết sẽ chọc quê nó.
“Vậy thì cái sự thật mà cô được nghe là gì?” Hắn hỏi bằng một giọng hơi nghiêm nghị và một chút trêu ghẹo.
“Không có gì đâu, Hihi” Nó cười ngượng. Phải chi nó cười được tự nhiên hơn thì có lẽ hắn đã không bắt nó phải khai cái lý do chết bầm kia.
“Mau nói. Nếu không cô tự mà trả tiền kem đi.” Hắn gằn giọng.
“Zời. Vậy tôi trả tiền thôi chứ gì. Có gì khó. 40K hai ly thôi chứ có là nhiêu” Nó phồng mũi. Tưởng gì, chị mày cũng có tiền mà. Tiền mua kem đối với nó không bao giờ thiếu.
“Oh… Vậy sao? 40K? Cô quên cô đang nói chuyện với ai rồi à? Tôi là chủ. Tôi có thể làm cho hai ly kem kia cô tốn 100K lận đấy. Cô muốn chứ?” Hắn nói giọng lạnh lùng. (t/g: chém gió vậy anh? ^^)
“Anh có cần làm khó tôi thế không? Tại sao lại muốn biết sự thật chứ? Nó có gì đâu mà anh phải muốn biết thế?” Nó bất lực. Không thể cãi lại tên con trai này.
Hắn cũng tự hỏi bản thân. Vì điều gì mà hắn phải quan tâm như thế? Câu nói của nó văng vẳng trong đầu. Đây là những gì con tim mắt bảo. Lý trí của hắn không lý giải được.
Kể từ khi hắn gặp người con gái ngốc nghếch như nó, cảm giác của hắn cũng dần chuyển biến. Những cảm xúc buồn, vui, bực mình, nói chung là vô cùng bình thường dần xuất hiện trên gương mặt vốn thiếu thốn cảm xúc. Ngày đó, một nụ cười với hắn rất hiếm hoi. Hắn cũng không ngờ mình lại có thể cười nhiều như vậy.
“Thì.. tôi thích—Giờ thì cô nói đi. Không thì đừng hối hận.” Hắn lăm le nhìn nó một cách cực kỳ đáng sợ.
“Được rồi, tôi nói. Anh hứa là anh sẽ không chọc quê tôi đi rồi tôi nói.” Nó giơ ngón út về phía trước mặt, ngỏ ý muốn móc nghéo.
Hắn nhìn nó, do dự. Hắn không muốn thất hứa thêm một lần nào nữa. Một lời hứa suông đã làm trái tim hắn nguội lạnh một lần rồi.
“Được, tôi hứa. Mà cô cũng hứa là sẽ nói sự thật đi.” Hắn nhìn chằm chằm vào nó như muốn một câu trả lời hài lòng.
“Ok. Nguyễn Thác Lữ My này không bao giờ thất hứa.” Nó mạnh dạn tuyên bố. Nhưng câu nói đó nào ngờ đã trở thành lời nói dối từ lúc nào nó cũng không biết. Cái lời hứa năm xưa đó sẽ sắp bị phá vỡ. (t/g: mọi chi tiết xin đọc lại chap 2 ^^)
“Thật ra, hồi sáng nay, khi tôi đang tìm lớp 10A1 thì tôi gặp một bọn con trai, hình như là tụi đàn anh của trường. Hắn nói với tôi là anh nói với mẹ anh là tôi làm… làm… bạn…bạn gì gì đó *chỉ chỉ * của anh nên tôi mới được vào trường này học” Nó vừa nói vừa ngước lên rồi nhìn xuống. Chắc để bớt ngượng.
“Hắn nói cô là bạn gái tôi? Hahaha. Thật là một lý do buồn cười. Mà nếu vậy cô muốn không?” Hắn cười ha hả và kết thúc bằng một câu hỏi.
“Không- đời- nào.” Nó vừa gằn từng chữ vừa lắc ngón trỏ qua lại trên không trung, ngụ ý là để từ chối.
“Vậy sao?”
“Ừ”
“Cô nhớ nhé. Mốt đừng có thấy tôi đẹp trai quá rồi anh anh em em nha. Thôi cô ăn đi rồi về” Hắn ngả về phía ghế, tiếp tục cái công việc chính là nhìn ra cửa số ngắm cảnh khuya yên ả.
Nhưng trong cái ánh mắt nhìn xa xăm kia hằn lên nỗi buồn bất định. Nó sẽ không thích hắn? Thật thế không?
Nhưng hắn lấy lại tâm trạng bình tĩnh và mạnh dạn tuyên bố trong lòng: “Lạc Vĩ Phong này không có gì là không làm được.” Chỉ có thế, hắn mới dừng cái suy nghĩ tiêu cực kia ra khỏi đầu.
Nhưng có việc sẽ khiến con người kia phải chùn bước, suy xét, và bỏ cuộc. Nhưng không có nghĩa là thua cuộc.
“Tôi ăn xong rồi. Tính tiền đi rồi về. Cũng 8 giờ rồi” Nó cuối cùng cũng ăn xong ly kem socola. Nó cúi xuống nhìn vào chiếc đồng hồ Hello Kitty đeo trên cổ tay.
“Rồi, đợi tôi một chút.” Hắn dừng việc đang làm và đứng dậy.
Nó cũng đứng dậy và bước ra ngoài.
“Waa! Ra ngoài sướng thật. Ngồi trong phòng quài làm chân tôi tê hết rồi” Nó vươn vai để làm giản nở gân cốt. Khung cảnh bên trong cũng tự tắt theo chế độ tự động,
Một đôi nam nữ bước đến quầy tính tiền nằm ở trước cửa. Một gian bàn màu nâu trải dài cùng với một vài nhân viên thu ngân như đang chực chờ sẵn vị khách đẹp trai đến tính tiền.
“Nè, mặt tôi đẹp chưa”
“Đẹp rồi”
“Còn son không, cho mượn xíu đi”
“Đây nè má”
“Lát tôi nói nhe”
“Tôi nói”
“…”
Nó và hắn dừng lại trước bàn tính tiền. Cái bảng “Quầy Thu Ngân” to tướng treo lơ lửng trên xà nhà.
“Tổng số tiền của quý khách…um.. là… 40K” Một cô nhân viên đang ngại ngùng báo giá tiền cho hắn. Cô ta năm nay nhìn xấy xỉ cũng 30. Không ngờ, mị lực của hắn có thể vươn xa tầm ngắm thế này. Đến cả những cô gái trung niên cũng thấy mê người.
Chắc có lẽ bài báo hot ngày mai chính là “Cậu thanh niên 16t quyến rũ cô nhân viên bán hàng đang ở tuổi trung niên gây sốc”.
“Đây. Cứ rà thẻ này vào” Hắn rút một tấm thẻ Platinum không giới hạn đưa ra đặt xuống bàn. Hắn cũng không nhìn cô nhân viên đó lấy một cái.
Tính tiền xong, hắn và nó bước ra ngoài.
“Chúc quý khách ngon miệng” Câu nói quen thuộc của tiệm kem cất lên sau khi con người đang gây sự chú ý tiến ra ngoài cửa. Nhưng dường như mỗi người đang có một chất giọng khác nhau, không giống thường ngày. Hình như là để gây chú ý của tên kia.
Nó nhìn cảnh tượng đó mà thở dài. Thật không thể lường trước được ma lực quyến rũ phụ nữ của hắn đã được “mài dũa” bao nhiêu năm rồi. May mà nó có thể kháng được, chứ không là cũng bay vào “lò tình” của hắn.
Nhưng nó làm sao biết rằng, chính cái cách mà nó kháng được mị lực của hắn đã làm hắn chú ý đến nó từ cái nhìn đầu tiên.
________________________________________________________________
Cách đó không xa…
“Vậy là con vẫn sống tốt. Vậy là được rồi”
“Thưa chủ tịch, tại sao chủ tịch lại đi đến theo dõi cô bé kia thế ạ?”
“Không có gì, đi thôi”
“Vâng.”
Một người đàn ông đứng tuổi và một người đàn ông mặc âu phục sang trọng rảo bước ra khỏi tiệm kem, biến mất như bọt khí và chẳng còn lại dấu vết.
Chiếc xe tốc độ cao lăn bánh với tốc độ sấm chớp ra khỏi khu vực. Để lại một màn khói đen huyền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.