Tên Biến Thái, Anh Đứng Lại Cho Em
Chương 24: Tình huống khó coi-Sửa xe
Momo
06/04/2015
Nam trên, thân nữ dưới
Thật mất mặt làm sao
---------------------
Giờ con mới nhận ra
Chú sống bằng cách nào?
“Này, lên xe coi tên kia” Nó quắc hắn lại. Đang từ trong tiệm kem bước ra, hắn cứ một lượt rảo bước đi thẳng về phía cây cầu. Trong khi nó đang quẹo hướng đi xuống bãi đỗ xe.
Nó quét một ánh nhìn tra hỏi về phía hắn, cứ thế cho đến bãi xe đạp. Quay lại thì thấy hắn biến đâu mất tiêu. Nó cứ nghĩ là hắn ra ngoài chờ nó nên cũng đành thôi.
Hắn thì cứ vô thức đi về trước. Trong đầu thì rối rắm những suy nghĩ ban nãy. Mẹ hắn ở nhà sao rồi? Có ăn uống đầy đủ hay không?
Sau khi nghe tiếng nói quen thuộc thì hắn bất giác quay đầu lại. Không hiểu vì sao nhưng hắn cảm thấy dường như mình đã nhẹ nhõm bớt được phần nào sau khi nghe tiếng gọi của nó.
Đôi chân dài sộc sải bước to tướng làm in dấu giày Vans nam khổ size lớn trên mặt đường đầy lá khô. Chắc có lẽ mùa thu đang từ từ trôi qua nên những chiếc là nâu đỏ cũng từ từ rụng xuống.
“Anh đi cái quái gì mà ra tít đằng đó thế. Làm tôi kêu muốn khô luôn cả cổ?” Nó thở hồng hộc. Việc kêu hắn lúc nãy đối với nó vừa đau vừa ngượng. Nó phải cố gân cổ la tên hắn trong khi đang nằm ngay trung tâm của sự chú ý của bàn dân thiên hạ. Không nhục mặt sao được. Đúng là tên đàn ông đáng ghét.
“Chỉ là tôi đang suy nghĩ chút chuyện. Đi thôi” Hắn đáp.
“Lên đi” Nó đập đập vào ghế sau, ngụ ý bảo hắn ngồi xuống, Hình như chỉ có nó mới dám làm chuyện tày trời như thế.
Hắn cũng thật là lạ, “nghe lời” nó răm rắp. Nó vừa đập mấy cái là hắn đã ngồi yên vị, giơ hai chân cao lên khỏi mặt đất và đặt trên thanh sắt trên xe đạp, tạo tư thế chuẩn bị. Đó là tư thế của người không biết chạy xe đạp.
Lúc này, nó cũng đã thực hiện xong tư thế sẵn sàng, hai chân vòng qua yên xe và bàn chân đặt trên bánh đạp, nhẹ nhàng lấy đà.
Vừa định đạp thì một âm thanh lạ “ZÌÌ” làm cho cả hắn và nó mất cả thăng bằng mà chổng ngược xuống đất. Tư thế của hai người làm cho “dư luận” dọc con đường và tiệm kem không khỏi đặt ra nghi vấn. Nghi vấn chính là “Sao họ có thể cả gan như thế?”
Cái tư thế vàng của vợ chồng trong đêm tân hôn, nam trên nữ dưới. Hai tay của người con gái đang nắm lấy hai cánh tay đang giữ vững của người con trai và kêu oai oái. Đây chính là tư thế không thể chê vào đâu được của nó và hắn lúc này.
Ôi thật là, không thể đáng xấu hổ thêm. Sao khi đi với hắn, tình huống này rồi tình huống khác đều bị thiên hạ xỏ xiên, cười cho mất mặt. Nó thề là nếu như có cái nghĩa trang “Bình Hưng Hoà” nào ở đây thì nó đã xông ra mà bóc mộ rồi. Làm chi? Để nó tự chôn mình xuống đất chứ làm chi.
Trời ạ, thế này thì còn mặt mũi đâu mà có thể ra đường như một người bình thường, trong khi bên tai luôn văng vẳng những chuyện ban nãy đây? Sao mà nó dám nhìn mặt mẹ đây?
Chắc có lẽ bây giờ không phải là lễ Tình Nhân hay gì cả nhưng không hiểu sao nó lại đang cầu mưa một cách vô vọng. Mong sao cho trời mưa để người người lánh bớt để nó đỡ bị nhìn thấy trong lúc này.
Nó hận, hận việc mình lại theo hắn đến tận đây, hận không chui xuống đất nằm đi cho rồi. Nhưng buồn thay, hôm nay trời có nắng, không có giông cũng không có mưa rào hay mưa giông rải rác. Và cũng không có gió cấp 2 cấp 3, biển động mạnh nào cả. Đây chính là điều người báo thời tiết đã nói lúc sáng nay.
Nó đứng phắt dậy, giả vờ phụi bụi và nói to. “Sau hôm nay trời không có mây vậy ta. Hahaha” Thôi cứ cố cười đi, cho bớt xấu hổ.
Hắn thì cười nham hiểm nhưng lại hằn sự hài lòng trên khuôn mặt tuấn nhã của mình. Đó là vị hắn đã thấy một điều thú vị. Khuôn mặt đỏ còn hơn trái cả chua như đang áp sát vào khuôn mặt hắn mà thở nặng. Không biết nó ngượng đến mức nào.
Chỉ là bình thường thôi mà. Hắn đã quá quen với đìêu đó. Nó không cần cuống cuồn lên như thế. Nếu là những cô gái khác thì đã cố tình nằm lên người hắn mà õng ẹo. Phiền chết được.
Nó đính chính lại bản thân, cố gắng tìm hiều cái “gốc gác” của sự cố vừa nãy. Soi bên này, mói bên kia. Cuối cùng cũng tìm ra cái mấu chốt của vấn đề. Một vấn đề chết tiệt. Đó là do cái định cây chết tiệt làm cho tình huống chết tiệt đó xảy ra và làm cho cả hai người nằm đè lên nhau. Nói chung là thật là CHẾT TIỆT!!.
Nó nguyền rủa cái thằng nào liệng cây đinh ra đây. (trời: sao kêu tui quài vậy?”
Nó nhẹ nhàng hết mức có thể kéo cây đinh nhọn hoắt ra khỏi cái bánh xe xì lốp chỉ còn cái vỏ màu đen xì. Trời, lại là cả một gian nan. Tệ hơn chính là, hai nạn nhân này đã vô tình là thủ phạm của việc làm hư xe đạp. Vậy có nên dắt xe về rồi báo cáo sự việc hay không? Hay là đi sửa xe rồi “hoá phép” nó như cũ hay không? Phải làm sao mới đúng đây?
Hắn như đoán được nỗi âu lo của nó suốt từ nãy đến giờ. Bằng chứng thực ra rất rõ ràng. Nó đang trong trạng thái “Chiếc cằm suy tư” và “Đầu vắt lên cổ suy nghĩ”. Nhìn nó trông như Einstein đang làm bài Văn vậy. (t/g: trời ạ, người ta giỏi Lý cho làm Văn là sao?). Trông nó rất buồn cười.
“Chúng ta sẽ bị sửa xe, không cần vội.” Hắn cũng giả vờ làm cái động tác phủi bụi lúc nãy của nó, nói một cách thờ ơ.
Nó bây giờ mới phát hiện sự tồn tại của kẻ đang đứng bên cạnh. Nó nhìn hắn bằng cặp mắt oán hận. Cứ như là hắn là thủ phạm gây ra cái tai nạn không đáng có này vậy.
“Thôi được, tôi đi với anh. Nhưng phải nhanh đấy. Tôi trễ giờ rồi” Nó thở dài. Nó cần phải về nhà ngay. Nhưng nó không chắc rằng tên biến thái kia sẽ có thể tay không mò đường về nhà. Cảm giác tóm lại chỉ là nó lo cho hắn. Lo sao? Sao mà lo được.
“Đi thôi. Tôi biết một chỗ này được lắm. Vừa nhanh vừa rẻ. bla bla” Nó luyên thuyên. Nhưng không ngờ hắn cũng ráng đứng lại để nghe mới hay. Bình thường thì hắn sẽ cứ bước đi thôi.
Nó dắt chiếc xe kia bên tay phải của mình, bước đi. Hắn cũng dần bước theo.
Trên đường đi thì hai người chả nói câu nào, chỉ đi cạnh nhau mà thôi. Cả hai đều có cùng suy nghĩ: Không biết mẹ sao rồi?
Ánh nguyệt dần lên cao, nhưng lại bị những tán cây phượng hùng vĩ che mất bóng. Những cành cây lao xao, tạo tiếng nhạc du dương ngưng động lòng người. Con đường dạo ngang mặt hồ phẳng lặng như được thắp sáng bởi vầng trăng mém tròn.
“Tới rồi. Anh cứ đứng đây đi. Tôi vào là được” Nó dừng lại. Phía trước là một tiệm sửa xe cũ kỹ. “Năm Tèo” là cái bảng hiệu mọc đơn sơ bên lề đường và được đặt ở một vị trí khó nhìn. Thế sao nó lại biết? Chả trách là hồi đó ngày nào nó cũng đến đây sửa xe. Chỉ 500đ thôi.
“Ờ” Hắn đút tay vào túi quần đứng huýt sáo ngoài cổng.
“Cháu chào chú” Nó lễ phép chào người đàn ông đứng tuổi đang hậm hụi vá chiếc xe Wave nào đó nhìn rất cực nhọc. Hình như là một ca khó thì phải. Tiếng của hộp dụng cụ cứ lục đục miết không thôi.
Người đàn ông tên Năm kia lúc này nhận ra giọng nói quen thuộc thì quay đầu lại, nhìn nó trìu mến. Lâu lắm rồi mới thấy nó đến đây vá xe. Chắc là do nhà nó chuyển đi.
“Sao rồi? Chiếc xe đạp lại xì lốp sao? Đến đây chú bơm và vá cho.” Chú Năm như đoán trước được tình hình, dắt chiếc xe đạp kia vào nhà, nhưng hình như chú không biết là nó đang mướn chiếc này.
Với thao tác điêu luyện và thuần thục nghề suốt 30 năm, chú Năm chỉ cần 2 phút là bơm xong chiếc xe cùng lúc vá xong cái lốp.
“Cảm ơn chú. Tiền đây ạ” Nó đưa tiền cho chú, lòng nghẹn ngào. Ngày đó thì còn ngây thơ không biết gì nhưng gìơ thì nó mới ngẫm ra. Với 500Đ thì chú sao mà có đủ tiền mà sống trong căn nhà xiêu vẹo thế này.
“Ờ.” Chú Năm vui vẻ nhận tiền và tiếp tục công việc lúc nãy.
“Tôi ra rồi. Mang về thôi” Nó ra ngoài, kêu cái tên đang đứng ngắm mặt hồ phản chiếu ánh trăng ở phía đối diện. Không biết thứ gì ở đó khiến hắn thu hút như thế? Chỉ là phong cảnh hiện giờ hệt tâm trạng của hắn lúc ngồi xem nó ngủ, thật bình yên và ảm đạm.
Hắn không nói gì, tiếp tục bước đi.
May là con đường này thuận với chỗ thuê xe nên đi đến đó không tốn mấy thời gian. Nhưng cả nó và hắn cũng không nói gì, chỉ bước cùng khoảng không gian tĩnh lặng cho đến bãi thuê xe.
Nó bước nhanh về phía cánh cổng “rấtttt” quen thuộc, nơi một “phiên toà” đã được làm ở đây, gây bao nhiêu sự náo loạn cho dân quần chúng và tác giả không ai khác là nó và hắn.
Nhân vật chính của chúng ta chỉ là đang phân tán sự chú ý bằng việc đi nhanh bằng tốc độ ánh sáng. Nhưng xui thay, điều ngược lại lại xảy ra. Nó càng đi nhanh, nhiều người càng chú ý.
Dắt chiếc xe vào trong bãi, trả tiền thế chân và nhanh chóng bước ra ngoài. Nó đang hoạt động hết công suất tối đa. Chỉ mong sớm ra khỏi chỗ này.
Hắn thấy thế cũng bước theo nó. Hai tay buông lõng sang hai bên, đi một cách trang trọng.
“Này, sao im thế?” Cuối cùng, một giọng nam mạnh mẽ cũng cất lên, kết thúc sự im lặng từ nãy đến giờ.
“Không có gì.” Nó cũng trả lời dửng dưng. Nhưng trong lòng liệu có đang bình thường? Giờ thì biết đường đâu mà về? Điện thoại thì không mang theo. Xe cũng không có. Khu vực này thì không có taxi vì đã chạng vạng tối.
“Anh đứng yên đó để tôi nhớ.” Nó nói bằng giọng ra lệnh. Không ngờ có ngày nó ra lệnh được ai đó.
“Này, có tin tôi cho cô chết không?” Hắn thì thoáng ngạc nhiên, mặc dù đã bao lần “nghe lời” nó mà không hay biết. Nhưng giờ thì mới thấy vẻ mặt “bà hoàng” của nó. Hắn gằn giọng như muốn ăn tươi nuốt sống nó.
“Hihi. Bạn ở đây xíu đi” Nó thì thấy một nguồn hắc khí từ đâu đó bay đến, vây quanh tên con trai anh tuấn nhưng đầy ám khí. Đành “áng binh bất động” một hồi mới có thể giữ được mạng.
“Ừ” Hắn trả lời thờ ơ.
Nó cố nhớ lại cái lúc mà hắn nắm tay nó thì nó và hắn đã đi qua những đâu. Chợt nhớ lại lúc đó, nó hơi đỏ mặt. Tự hỏi, không biết lúc đó cảm giác hắn thế nào.
Nó gạt chuyện đó sang một bên, tiếp tục với vấn đề chính. Quẹo phải, quẹo trái, đi thẳng. Ừ ừ, nó gật đầu lia lịa. A nhớ ra rồi. Cuối cùng cũng nhớ ra.
Nó sung sướng reo lên. Hắn thì giật mình nhìn chằm chằm vào nó. Nó hớn hở chạy đến chỗ hắn đang đứng, giựt giựt kéo hắn đi.
Nó và hắn hớn hở đi về con đường mà cả hai người đã từng đi. Nhưng nói trắng ra thì chỉ có nó là hớn hở thôi. Còn hắn thì mặt tỉnh bơ, không một chút huyết sắc cảm xúc gì trên khuôn mặt.
Chỉ là nhớ ra thứ gì đó thôi, có chi mà to tát.
Nhưng cảm xúc trong tim có chút đổi chác; nó nóng lên và hơi đập mạnh. Chỉ một chút thôi cũng tạo sự khác biệt lớn.
“A! Tới rồi” Nó reo lên. Cái con hẻm nhỏ số 10 dẫn lên ngôi nhà nhỏ duy nhất. Lần đầu tiên nó bị lạc và có thể tìm đường về nhà. Chả nhẽ là có động lực?
“Anh về đi. Hôm nay cảm ơn anh rất nhiều.” Nó quay tít lại phía hắn, cười nói.
“Tạm biệt. Đi cẩn thận.” Hắn trả lời bằng một nụ cười nhẹ, nhẹ tựa như mây nhưng lại tự nhiên, không gượng gạo. Điều đó chỉ xảy ra khi bên nó. Duy nhất chỉ mình nó.
Nó tung tăng đi vào trong con hẻm. Vừa đi nó vừa hát. Hắn thấy thế mà cảm thấy buồn cười. Không biểt cái tuổi 16 kia còn mấy ai như nó. Xã hội đang dần dần phát triển cũng là lúc lòng người cũng đổi thay. Tuổi 16 chính là cái tuổi bồng bột nhất của đời người. Nó hình thành tính cách con người sau này.
Nó thì khác. Cái tính ngây thơ kia sẽ mãi không thay đổi. Vì nó đã được nuôi dạy bởi những người tốt, những người cha mẹ biết yêu thương con cái.
Lặng nhìn bóng của cô gái đi vào trong hẻm lần cuối, hắn quay đầu lại, móc chiếc điện thoại còn mới ra và gọi.
“Lấy xe cho tôi” Hắn cất giọng lạnh lùng. Khi kết thúc, khuôn mặt lạnh lùng kia vẫn là tính cách thật sự của hắn.
“Vâng, thưa thiếu gia” Một giọng ồm ồm bên đầu dây bên kia trả lời không sót một chữ.
Vài phút sau, chiếc Audi đời mới biến mất khỏi tầm ngắm.
Hôm nay là một ngày thú vị.
Thật mất mặt làm sao
---------------------
Giờ con mới nhận ra
Chú sống bằng cách nào?
“Này, lên xe coi tên kia” Nó quắc hắn lại. Đang từ trong tiệm kem bước ra, hắn cứ một lượt rảo bước đi thẳng về phía cây cầu. Trong khi nó đang quẹo hướng đi xuống bãi đỗ xe.
Nó quét một ánh nhìn tra hỏi về phía hắn, cứ thế cho đến bãi xe đạp. Quay lại thì thấy hắn biến đâu mất tiêu. Nó cứ nghĩ là hắn ra ngoài chờ nó nên cũng đành thôi.
Hắn thì cứ vô thức đi về trước. Trong đầu thì rối rắm những suy nghĩ ban nãy. Mẹ hắn ở nhà sao rồi? Có ăn uống đầy đủ hay không?
Sau khi nghe tiếng nói quen thuộc thì hắn bất giác quay đầu lại. Không hiểu vì sao nhưng hắn cảm thấy dường như mình đã nhẹ nhõm bớt được phần nào sau khi nghe tiếng gọi của nó.
Đôi chân dài sộc sải bước to tướng làm in dấu giày Vans nam khổ size lớn trên mặt đường đầy lá khô. Chắc có lẽ mùa thu đang từ từ trôi qua nên những chiếc là nâu đỏ cũng từ từ rụng xuống.
“Anh đi cái quái gì mà ra tít đằng đó thế. Làm tôi kêu muốn khô luôn cả cổ?” Nó thở hồng hộc. Việc kêu hắn lúc nãy đối với nó vừa đau vừa ngượng. Nó phải cố gân cổ la tên hắn trong khi đang nằm ngay trung tâm của sự chú ý của bàn dân thiên hạ. Không nhục mặt sao được. Đúng là tên đàn ông đáng ghét.
“Chỉ là tôi đang suy nghĩ chút chuyện. Đi thôi” Hắn đáp.
“Lên đi” Nó đập đập vào ghế sau, ngụ ý bảo hắn ngồi xuống, Hình như chỉ có nó mới dám làm chuyện tày trời như thế.
Hắn cũng thật là lạ, “nghe lời” nó răm rắp. Nó vừa đập mấy cái là hắn đã ngồi yên vị, giơ hai chân cao lên khỏi mặt đất và đặt trên thanh sắt trên xe đạp, tạo tư thế chuẩn bị. Đó là tư thế của người không biết chạy xe đạp.
Lúc này, nó cũng đã thực hiện xong tư thế sẵn sàng, hai chân vòng qua yên xe và bàn chân đặt trên bánh đạp, nhẹ nhàng lấy đà.
Vừa định đạp thì một âm thanh lạ “ZÌÌ” làm cho cả hắn và nó mất cả thăng bằng mà chổng ngược xuống đất. Tư thế của hai người làm cho “dư luận” dọc con đường và tiệm kem không khỏi đặt ra nghi vấn. Nghi vấn chính là “Sao họ có thể cả gan như thế?”
Cái tư thế vàng của vợ chồng trong đêm tân hôn, nam trên nữ dưới. Hai tay của người con gái đang nắm lấy hai cánh tay đang giữ vững của người con trai và kêu oai oái. Đây chính là tư thế không thể chê vào đâu được của nó và hắn lúc này.
Ôi thật là, không thể đáng xấu hổ thêm. Sao khi đi với hắn, tình huống này rồi tình huống khác đều bị thiên hạ xỏ xiên, cười cho mất mặt. Nó thề là nếu như có cái nghĩa trang “Bình Hưng Hoà” nào ở đây thì nó đã xông ra mà bóc mộ rồi. Làm chi? Để nó tự chôn mình xuống đất chứ làm chi.
Trời ạ, thế này thì còn mặt mũi đâu mà có thể ra đường như một người bình thường, trong khi bên tai luôn văng vẳng những chuyện ban nãy đây? Sao mà nó dám nhìn mặt mẹ đây?
Chắc có lẽ bây giờ không phải là lễ Tình Nhân hay gì cả nhưng không hiểu sao nó lại đang cầu mưa một cách vô vọng. Mong sao cho trời mưa để người người lánh bớt để nó đỡ bị nhìn thấy trong lúc này.
Nó hận, hận việc mình lại theo hắn đến tận đây, hận không chui xuống đất nằm đi cho rồi. Nhưng buồn thay, hôm nay trời có nắng, không có giông cũng không có mưa rào hay mưa giông rải rác. Và cũng không có gió cấp 2 cấp 3, biển động mạnh nào cả. Đây chính là điều người báo thời tiết đã nói lúc sáng nay.
Nó đứng phắt dậy, giả vờ phụi bụi và nói to. “Sau hôm nay trời không có mây vậy ta. Hahaha” Thôi cứ cố cười đi, cho bớt xấu hổ.
Hắn thì cười nham hiểm nhưng lại hằn sự hài lòng trên khuôn mặt tuấn nhã của mình. Đó là vị hắn đã thấy một điều thú vị. Khuôn mặt đỏ còn hơn trái cả chua như đang áp sát vào khuôn mặt hắn mà thở nặng. Không biết nó ngượng đến mức nào.
Chỉ là bình thường thôi mà. Hắn đã quá quen với đìêu đó. Nó không cần cuống cuồn lên như thế. Nếu là những cô gái khác thì đã cố tình nằm lên người hắn mà õng ẹo. Phiền chết được.
Nó đính chính lại bản thân, cố gắng tìm hiều cái “gốc gác” của sự cố vừa nãy. Soi bên này, mói bên kia. Cuối cùng cũng tìm ra cái mấu chốt của vấn đề. Một vấn đề chết tiệt. Đó là do cái định cây chết tiệt làm cho tình huống chết tiệt đó xảy ra và làm cho cả hai người nằm đè lên nhau. Nói chung là thật là CHẾT TIỆT!!.
Nó nguyền rủa cái thằng nào liệng cây đinh ra đây. (trời: sao kêu tui quài vậy?”
Nó nhẹ nhàng hết mức có thể kéo cây đinh nhọn hoắt ra khỏi cái bánh xe xì lốp chỉ còn cái vỏ màu đen xì. Trời, lại là cả một gian nan. Tệ hơn chính là, hai nạn nhân này đã vô tình là thủ phạm của việc làm hư xe đạp. Vậy có nên dắt xe về rồi báo cáo sự việc hay không? Hay là đi sửa xe rồi “hoá phép” nó như cũ hay không? Phải làm sao mới đúng đây?
Hắn như đoán được nỗi âu lo của nó suốt từ nãy đến giờ. Bằng chứng thực ra rất rõ ràng. Nó đang trong trạng thái “Chiếc cằm suy tư” và “Đầu vắt lên cổ suy nghĩ”. Nhìn nó trông như Einstein đang làm bài Văn vậy. (t/g: trời ạ, người ta giỏi Lý cho làm Văn là sao?). Trông nó rất buồn cười.
“Chúng ta sẽ bị sửa xe, không cần vội.” Hắn cũng giả vờ làm cái động tác phủi bụi lúc nãy của nó, nói một cách thờ ơ.
Nó bây giờ mới phát hiện sự tồn tại của kẻ đang đứng bên cạnh. Nó nhìn hắn bằng cặp mắt oán hận. Cứ như là hắn là thủ phạm gây ra cái tai nạn không đáng có này vậy.
“Thôi được, tôi đi với anh. Nhưng phải nhanh đấy. Tôi trễ giờ rồi” Nó thở dài. Nó cần phải về nhà ngay. Nhưng nó không chắc rằng tên biến thái kia sẽ có thể tay không mò đường về nhà. Cảm giác tóm lại chỉ là nó lo cho hắn. Lo sao? Sao mà lo được.
“Đi thôi. Tôi biết một chỗ này được lắm. Vừa nhanh vừa rẻ. bla bla” Nó luyên thuyên. Nhưng không ngờ hắn cũng ráng đứng lại để nghe mới hay. Bình thường thì hắn sẽ cứ bước đi thôi.
Nó dắt chiếc xe kia bên tay phải của mình, bước đi. Hắn cũng dần bước theo.
Trên đường đi thì hai người chả nói câu nào, chỉ đi cạnh nhau mà thôi. Cả hai đều có cùng suy nghĩ: Không biết mẹ sao rồi?
Ánh nguyệt dần lên cao, nhưng lại bị những tán cây phượng hùng vĩ che mất bóng. Những cành cây lao xao, tạo tiếng nhạc du dương ngưng động lòng người. Con đường dạo ngang mặt hồ phẳng lặng như được thắp sáng bởi vầng trăng mém tròn.
“Tới rồi. Anh cứ đứng đây đi. Tôi vào là được” Nó dừng lại. Phía trước là một tiệm sửa xe cũ kỹ. “Năm Tèo” là cái bảng hiệu mọc đơn sơ bên lề đường và được đặt ở một vị trí khó nhìn. Thế sao nó lại biết? Chả trách là hồi đó ngày nào nó cũng đến đây sửa xe. Chỉ 500đ thôi.
“Ờ” Hắn đút tay vào túi quần đứng huýt sáo ngoài cổng.
“Cháu chào chú” Nó lễ phép chào người đàn ông đứng tuổi đang hậm hụi vá chiếc xe Wave nào đó nhìn rất cực nhọc. Hình như là một ca khó thì phải. Tiếng của hộp dụng cụ cứ lục đục miết không thôi.
Người đàn ông tên Năm kia lúc này nhận ra giọng nói quen thuộc thì quay đầu lại, nhìn nó trìu mến. Lâu lắm rồi mới thấy nó đến đây vá xe. Chắc là do nhà nó chuyển đi.
“Sao rồi? Chiếc xe đạp lại xì lốp sao? Đến đây chú bơm và vá cho.” Chú Năm như đoán trước được tình hình, dắt chiếc xe đạp kia vào nhà, nhưng hình như chú không biết là nó đang mướn chiếc này.
Với thao tác điêu luyện và thuần thục nghề suốt 30 năm, chú Năm chỉ cần 2 phút là bơm xong chiếc xe cùng lúc vá xong cái lốp.
“Cảm ơn chú. Tiền đây ạ” Nó đưa tiền cho chú, lòng nghẹn ngào. Ngày đó thì còn ngây thơ không biết gì nhưng gìơ thì nó mới ngẫm ra. Với 500Đ thì chú sao mà có đủ tiền mà sống trong căn nhà xiêu vẹo thế này.
“Ờ.” Chú Năm vui vẻ nhận tiền và tiếp tục công việc lúc nãy.
“Tôi ra rồi. Mang về thôi” Nó ra ngoài, kêu cái tên đang đứng ngắm mặt hồ phản chiếu ánh trăng ở phía đối diện. Không biết thứ gì ở đó khiến hắn thu hút như thế? Chỉ là phong cảnh hiện giờ hệt tâm trạng của hắn lúc ngồi xem nó ngủ, thật bình yên và ảm đạm.
Hắn không nói gì, tiếp tục bước đi.
May là con đường này thuận với chỗ thuê xe nên đi đến đó không tốn mấy thời gian. Nhưng cả nó và hắn cũng không nói gì, chỉ bước cùng khoảng không gian tĩnh lặng cho đến bãi thuê xe.
Nó bước nhanh về phía cánh cổng “rấtttt” quen thuộc, nơi một “phiên toà” đã được làm ở đây, gây bao nhiêu sự náo loạn cho dân quần chúng và tác giả không ai khác là nó và hắn.
Nhân vật chính của chúng ta chỉ là đang phân tán sự chú ý bằng việc đi nhanh bằng tốc độ ánh sáng. Nhưng xui thay, điều ngược lại lại xảy ra. Nó càng đi nhanh, nhiều người càng chú ý.
Dắt chiếc xe vào trong bãi, trả tiền thế chân và nhanh chóng bước ra ngoài. Nó đang hoạt động hết công suất tối đa. Chỉ mong sớm ra khỏi chỗ này.
Hắn thấy thế cũng bước theo nó. Hai tay buông lõng sang hai bên, đi một cách trang trọng.
“Này, sao im thế?” Cuối cùng, một giọng nam mạnh mẽ cũng cất lên, kết thúc sự im lặng từ nãy đến giờ.
“Không có gì.” Nó cũng trả lời dửng dưng. Nhưng trong lòng liệu có đang bình thường? Giờ thì biết đường đâu mà về? Điện thoại thì không mang theo. Xe cũng không có. Khu vực này thì không có taxi vì đã chạng vạng tối.
“Anh đứng yên đó để tôi nhớ.” Nó nói bằng giọng ra lệnh. Không ngờ có ngày nó ra lệnh được ai đó.
“Này, có tin tôi cho cô chết không?” Hắn thì thoáng ngạc nhiên, mặc dù đã bao lần “nghe lời” nó mà không hay biết. Nhưng giờ thì mới thấy vẻ mặt “bà hoàng” của nó. Hắn gằn giọng như muốn ăn tươi nuốt sống nó.
“Hihi. Bạn ở đây xíu đi” Nó thì thấy một nguồn hắc khí từ đâu đó bay đến, vây quanh tên con trai anh tuấn nhưng đầy ám khí. Đành “áng binh bất động” một hồi mới có thể giữ được mạng.
“Ừ” Hắn trả lời thờ ơ.
Nó cố nhớ lại cái lúc mà hắn nắm tay nó thì nó và hắn đã đi qua những đâu. Chợt nhớ lại lúc đó, nó hơi đỏ mặt. Tự hỏi, không biết lúc đó cảm giác hắn thế nào.
Nó gạt chuyện đó sang một bên, tiếp tục với vấn đề chính. Quẹo phải, quẹo trái, đi thẳng. Ừ ừ, nó gật đầu lia lịa. A nhớ ra rồi. Cuối cùng cũng nhớ ra.
Nó sung sướng reo lên. Hắn thì giật mình nhìn chằm chằm vào nó. Nó hớn hở chạy đến chỗ hắn đang đứng, giựt giựt kéo hắn đi.
Nó và hắn hớn hở đi về con đường mà cả hai người đã từng đi. Nhưng nói trắng ra thì chỉ có nó là hớn hở thôi. Còn hắn thì mặt tỉnh bơ, không một chút huyết sắc cảm xúc gì trên khuôn mặt.
Chỉ là nhớ ra thứ gì đó thôi, có chi mà to tát.
Nhưng cảm xúc trong tim có chút đổi chác; nó nóng lên và hơi đập mạnh. Chỉ một chút thôi cũng tạo sự khác biệt lớn.
“A! Tới rồi” Nó reo lên. Cái con hẻm nhỏ số 10 dẫn lên ngôi nhà nhỏ duy nhất. Lần đầu tiên nó bị lạc và có thể tìm đường về nhà. Chả nhẽ là có động lực?
“Anh về đi. Hôm nay cảm ơn anh rất nhiều.” Nó quay tít lại phía hắn, cười nói.
“Tạm biệt. Đi cẩn thận.” Hắn trả lời bằng một nụ cười nhẹ, nhẹ tựa như mây nhưng lại tự nhiên, không gượng gạo. Điều đó chỉ xảy ra khi bên nó. Duy nhất chỉ mình nó.
Nó tung tăng đi vào trong con hẻm. Vừa đi nó vừa hát. Hắn thấy thế mà cảm thấy buồn cười. Không biểt cái tuổi 16 kia còn mấy ai như nó. Xã hội đang dần dần phát triển cũng là lúc lòng người cũng đổi thay. Tuổi 16 chính là cái tuổi bồng bột nhất của đời người. Nó hình thành tính cách con người sau này.
Nó thì khác. Cái tính ngây thơ kia sẽ mãi không thay đổi. Vì nó đã được nuôi dạy bởi những người tốt, những người cha mẹ biết yêu thương con cái.
Lặng nhìn bóng của cô gái đi vào trong hẻm lần cuối, hắn quay đầu lại, móc chiếc điện thoại còn mới ra và gọi.
“Lấy xe cho tôi” Hắn cất giọng lạnh lùng. Khi kết thúc, khuôn mặt lạnh lùng kia vẫn là tính cách thật sự của hắn.
“Vâng, thưa thiếu gia” Một giọng ồm ồm bên đầu dây bên kia trả lời không sót một chữ.
Vài phút sau, chiếc Audi đời mới biến mất khỏi tầm ngắm.
Hôm nay là một ngày thú vị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.