Tên Biến Thái, Anh Đứng Lại Cho Em
Chương 7: cảm xúc mơ hồ (1)
Momo
26/02/2015
Này cô kia nghe đây
Cô dám mắng cả tôi?
Đến cả tên không biết
Thì đừng có lôi thôi
“ Này cô gái, cô biết nhà tôi ở đâu không mà đưa?” Một cậu con trai đang dùng ánh mắt sắc lạnh của mình tuôn ra một câu nói vô cảm
“Này, tôi là người đã cứu cậu đấy. Liệu mà ngôi yên để tôi dẫn đi.” Cô gái cũng không kém lạnh lùng nói.
“ Tôi không biết nhà anh ở đâu nên tôi sẽ đưa anh qua khách sạn gần đây. Tôi biết anh là thiếu gia giàu có nên hẳn anh sẽ có người đưa về”. Nó luyên thuyên một hồi.
“Thì ra cô muốn qua đêm với tôi nên cả hai mới vào khách sản chứ gì. Cô cũng thông minh. Để tôi kiếm một khách sạn nào đó sang sang để tôi và cô cùng vào.” Chàng trai cười một cách đểu cáng, sờ mặt nó.
“Anh bị điên hả????? Ai mà muốn với anh chứ.” Nó thả phịch anh ta xuống đất, tay thụt về phía sau.
“Cô bị điên à? Dám đối với người bệnh như thế. Chắc mốt cô mà làm ý tá chắc cái bệnh viện đó phá sản quá.” Anh lồm ngồm ngồi dậy, cố gắng chọc tức cô.
Nghe anh dám xúc phạm đến công việc tương lai của nó (t/g: ước mơ của nó là một ý tá), nó tức lộn ruột, chửi xối xả vào mặt anh:
“Này, anh đừng tưởng là anh là bệnh nhân mà tôi không dám làm gì anh. Anh liệu mà im lặng đi chứ không thôi tôi bỏ anh đấy.”
< Gì chứ, cô là ai mà dám mắng tôi? Cô ta không biết mình là ai như? Hình như đi đường này đâu phải là nhà mình? Cô ta đưa mình đi đâu zậy cà? >
My như hiểu được ý của cậu ta nên nói: “ Tôi dẫn anh đến bệnh viện để trị thương. Không lẽ anh mang cái xác bầm dập này về cho ba mẹ mắng à?”
Nhắc đến đây, anh im lặng. Một sự yên lặng đến đáng sợ. Khi nãy còn sát khí trong người nhưng bây giờ nó đã cảm nhận được một luồng khí câm phẫn trên người anh. Biết vậy nên cô lãng sang nói chuyện khác
“Mà anh tên gì thế. Đi nãy giờ mà cũng không biết tên nhau.” Nó hỏi một cách miễn cưỡng.
“Hỏi làm chi?” anh hỏi ngược lại. < làm như tên tôi dễ biết lắm vậy. Chắc hỏi tên vì thấy tôi đẹp trai quá chứ gì? Mà sao hôm nay mình nghĩ nhiều thế nhỉ. Đúng là tốn calo>
“Thì tôi hỏi để mốt có gặp anh nữa thì tôi đòi công chứ sao?” nó nhanh nhảu đáp. < hì hì, tưởng tôi mê anh à? Đừng có mơ>
Anh chàng bị hớ, nên đứng đực ra đó trong 5 giây. “ Cô đùa với tôi đấy à? Ai lại đi đòi tiền người đang gặp nạn chứ. Đúng là đồ độc ác. Mà thôi tôi rủ lòng thương cho cô biết cái tên ngọc ngà của tôi. Tên tôi là…”
Chưa kịp cất lời thì đã bị cô cướp:
“Thôi, tôi không cần biết tên anh nữa. Vậy tôi gọi anh là *tên biến thái đi cho nó thân quen. Hí hí.” Cô cười một cách vô cùng thoải mái. Lần đầu tiên nó cười trước một thằng con trai.
Mặc dù nó không muốn nhưng điều gì đó khiến nó trở nên thân thiết với anh chàng không quen biết này
Cô dám mắng cả tôi?
Đến cả tên không biết
Thì đừng có lôi thôi
“ Này cô gái, cô biết nhà tôi ở đâu không mà đưa?” Một cậu con trai đang dùng ánh mắt sắc lạnh của mình tuôn ra một câu nói vô cảm
“Này, tôi là người đã cứu cậu đấy. Liệu mà ngôi yên để tôi dẫn đi.” Cô gái cũng không kém lạnh lùng nói.
“ Tôi không biết nhà anh ở đâu nên tôi sẽ đưa anh qua khách sạn gần đây. Tôi biết anh là thiếu gia giàu có nên hẳn anh sẽ có người đưa về”. Nó luyên thuyên một hồi.
“Thì ra cô muốn qua đêm với tôi nên cả hai mới vào khách sản chứ gì. Cô cũng thông minh. Để tôi kiếm một khách sạn nào đó sang sang để tôi và cô cùng vào.” Chàng trai cười một cách đểu cáng, sờ mặt nó.
“Anh bị điên hả????? Ai mà muốn với anh chứ.” Nó thả phịch anh ta xuống đất, tay thụt về phía sau.
“Cô bị điên à? Dám đối với người bệnh như thế. Chắc mốt cô mà làm ý tá chắc cái bệnh viện đó phá sản quá.” Anh lồm ngồm ngồi dậy, cố gắng chọc tức cô.
Nghe anh dám xúc phạm đến công việc tương lai của nó (t/g: ước mơ của nó là một ý tá), nó tức lộn ruột, chửi xối xả vào mặt anh:
“Này, anh đừng tưởng là anh là bệnh nhân mà tôi không dám làm gì anh. Anh liệu mà im lặng đi chứ không thôi tôi bỏ anh đấy.”
< Gì chứ, cô là ai mà dám mắng tôi? Cô ta không biết mình là ai như? Hình như đi đường này đâu phải là nhà mình? Cô ta đưa mình đi đâu zậy cà? >
My như hiểu được ý của cậu ta nên nói: “ Tôi dẫn anh đến bệnh viện để trị thương. Không lẽ anh mang cái xác bầm dập này về cho ba mẹ mắng à?”
Nhắc đến đây, anh im lặng. Một sự yên lặng đến đáng sợ. Khi nãy còn sát khí trong người nhưng bây giờ nó đã cảm nhận được một luồng khí câm phẫn trên người anh. Biết vậy nên cô lãng sang nói chuyện khác
“Mà anh tên gì thế. Đi nãy giờ mà cũng không biết tên nhau.” Nó hỏi một cách miễn cưỡng.
“Hỏi làm chi?” anh hỏi ngược lại. < làm như tên tôi dễ biết lắm vậy. Chắc hỏi tên vì thấy tôi đẹp trai quá chứ gì? Mà sao hôm nay mình nghĩ nhiều thế nhỉ. Đúng là tốn calo>
“Thì tôi hỏi để mốt có gặp anh nữa thì tôi đòi công chứ sao?” nó nhanh nhảu đáp. < hì hì, tưởng tôi mê anh à? Đừng có mơ>
Anh chàng bị hớ, nên đứng đực ra đó trong 5 giây. “ Cô đùa với tôi đấy à? Ai lại đi đòi tiền người đang gặp nạn chứ. Đúng là đồ độc ác. Mà thôi tôi rủ lòng thương cho cô biết cái tên ngọc ngà của tôi. Tên tôi là…”
Chưa kịp cất lời thì đã bị cô cướp:
“Thôi, tôi không cần biết tên anh nữa. Vậy tôi gọi anh là *tên biến thái đi cho nó thân quen. Hí hí.” Cô cười một cách vô cùng thoải mái. Lần đầu tiên nó cười trước một thằng con trai.
Mặc dù nó không muốn nhưng điều gì đó khiến nó trở nên thân thiết với anh chàng không quen biết này
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.