Tên Biến Thái, Anh Đứng Lại Cho Em
Chương 6: Gặp gỡ tình cờ
Momo
26/02/2015
Lần đầu tiên tôi thấy
Một cô gái lơ tôi
Kể ra cũng thú vị
Để tôi còn vui chơi
Bay về Việt Nam, 10 năm sau
Nó đang làm thêm tại một quán cơm bình dân. Giờ đã là 7:00 tối. Nó đang dọn đồ đạc để về nhà của mình.
Đường xá tấp nập tiếng xe cộ. Mọi người đều sải bước về phía trước và nó cũng vậy.
Đang ngân nga câu hát, nó bắt gặp một cảnh tượng máu me đáng sợ. Một thằng con trai đang bị đánh hội đồng tại một con hẻm vắng. Tuy không thấy rõ mặt nhưng cũng có thể biết rằng người đó rất đẹp.
Mặt những kẻ hành hung thì đầy những vết xẹo lồi lõm trông đến đáng sợ. những bộ đồ đen xì đang lấm lem bùn đất cả máu tươi. Mặt thằng nào cũng như lưu manh. Mặc dù nó thấy sợ nhưng có người đang cần nó giúp. Thế là nó xông lên làm “mỹ nhân cứu anh hùng”.
“Con bé kia, mày đừng có mà xen vào chuyện của tụi tao. Đi cho khuất mắt tao.” Một thằng mặc đồ đen, mặt có một vết xẹo lồi dài từ chân mày xuống miệng kêu lên làm nó hoảng hồn.
“ Cái gì chứ. Tôi mà sợ mấy ông ư. Nực cười. Khôn hồn thì thả người. Nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo.” Dù là sợ nhưng nó tự tin rằng những gì nó học trong Karate và Taekwondo trong vòng 6 năm sẽ không làm nó thất vọng. Nó vênh mặt lên nói.
“À, con bé này hay. Dám thách tụi tao à. Được lắm, lên anh em” Dứt lời, một đám xông lên bu quanh nó.
Nó không hoảng sợ mà xông lên đánh trả. Nó tung một cú đạp vào bụng thằng chum trong đám, đồng thời đấm vào bụng 2 thằng kế bên một cú trời giáng làm cả ba lăn quay. Có một thằng định đánh lén nhưng nó đã né được và nện 2 cú thần chưởng vào trán bọn chúng.
Nó đánh hang say đến mức mà khôn biết xa xa có một gương mặt tuấn tú đang nhếch mép đầy bí ẩn
Thế nhưng lúc nãy thì còn sung sức nhưng giờ thì nó đang gặp nguy hiểm. Bọn côn đồ bắt đầu rút mã tấu tự chế ra để không chế nó. (t/g: chắc tại tụi nó yếu quá nên mới xài chiêu hèn này.) Nó cũng vì quánh nhiều quá nên cũng mệt lã, không biết còn đủ sức chống cự hay không.
Giật mình quay lại, nó bị dồn vào đường cùng. Mặc dù có võ như thế nào thì cũng là một đứa con gái chân yếu tay mềm. Nó cũng chả có gì trên tay. Một thằng toan chém nó thì chợt
“ Cảnh sát đây, bỏ vũ khí xuống!”
Nghe tiếng “cảnh sát” đang ập đến, thì ra anh chàng đang bị thương đã gọi cho cảnh sát. Nó như được một phen hết hồn. Nó đứng lại và thở hồng hộc như người mới sinh.
Nó thấy một đám cảnh sát mặc đồ đen chạy đến bên chàng trai đang bị thương. Anh ta thủ thỉ với họ điều gì đó mà bọn họ nhìn nó do dự rồi rút đi.
<“ Thiếu gia, thiếu gia có ổn không? Hồi nãy tụi em khinh suất quá nên để bọn chúng ra tay. Mà hình như chúng là cái bọn hôm trước thiếu gia giành bạn gái hôm trước.”
“ Khốn thật, bọn chúng thật không biết trời đất gì hết. Dám đánh cả tao nữa. Nếu không phải hôm nay tao say nên không thể nện bọn chúng một trận cho ra trò. Phen này cả lũ c** bọn nó mà không no đòn thì không phải đại thiếu gia này. Rắc rắc” anh ta bẻ tay với vẻ mặt lạnh lùng và đầy sát khí.
“Mà thế vậy mà cũng hay, thấy được cảnh đánh nhau của một cô gái không hề quen biết. Cũng khá là thú vị. Các người về trước đi. Ta sẽ kêu cô ta đưa về.”
“Dạ nhưng mà,… “ bọn họ nhìn nó như nhìn thú lạ làm nó cảm thấy bực mình.
“Bọn em về đây. Có gì thì anh gọi em” Một đám người bước đi đều như lính quân đội được luyện tập ra khỏi con hẻm>
Nó tiến tới bên chàng trai mà nó cứu. Anh ta khi thấy nó đến thì thay đổi nét mặt 180 độ, từ một nụ cười nhếch mép thành một cái nhìn đáng thương. Chắc là để thử long nó đây mà.
Khuôn mặt anh tuấn xuất hiện sau bóng đêm của con hẻm hoang vắng. Một khuôn mặt hoàn hảo, nhìn cô như đang muốn cầu cứu.
Mái tóc vàng pha kem, mũi cao dọc dừa, đôi môi đầy đặn và đặc biệt hơn cả là đôi mắt xanh bích như nhìn thấu tâm can. (trời: nè, công tôi đấy). Cô thoáng ngẩn người. Nhưng chỉ là thoáng thôi. Nó chỉ thấy thẩn người vì đôi mắt tuyệt đẹp của cậu ta.(Mn cũng biết lý do mà).
Nhìn cậu mà cô thấy xót. Tay chân bị lênh láng những vết bầm tím từ tang tích của trận hội đồng mới nãy. Khoé miệng chảy máu. Mái tóc thì bị rối làm cô rất khó thấy được những vết xẹo trên trán.
Cậu nhìn cô mà thắc mắc
Nụ cười mỉm hiện lên trên khuôn mặt bí hiểm của cậu con trai. Nó thấy nhưng cũng lãng đi. Chắc là cũng không mấy quan trọng. Giờ thì cứu là trên hết, nó nghĩ.
Một cô gái lơ tôi
Kể ra cũng thú vị
Để tôi còn vui chơi
Bay về Việt Nam, 10 năm sau
Nó đang làm thêm tại một quán cơm bình dân. Giờ đã là 7:00 tối. Nó đang dọn đồ đạc để về nhà của mình.
Đường xá tấp nập tiếng xe cộ. Mọi người đều sải bước về phía trước và nó cũng vậy.
Đang ngân nga câu hát, nó bắt gặp một cảnh tượng máu me đáng sợ. Một thằng con trai đang bị đánh hội đồng tại một con hẻm vắng. Tuy không thấy rõ mặt nhưng cũng có thể biết rằng người đó rất đẹp.
Mặt những kẻ hành hung thì đầy những vết xẹo lồi lõm trông đến đáng sợ. những bộ đồ đen xì đang lấm lem bùn đất cả máu tươi. Mặt thằng nào cũng như lưu manh. Mặc dù nó thấy sợ nhưng có người đang cần nó giúp. Thế là nó xông lên làm “mỹ nhân cứu anh hùng”.
“Con bé kia, mày đừng có mà xen vào chuyện của tụi tao. Đi cho khuất mắt tao.” Một thằng mặc đồ đen, mặt có một vết xẹo lồi dài từ chân mày xuống miệng kêu lên làm nó hoảng hồn.
“ Cái gì chứ. Tôi mà sợ mấy ông ư. Nực cười. Khôn hồn thì thả người. Nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo.” Dù là sợ nhưng nó tự tin rằng những gì nó học trong Karate và Taekwondo trong vòng 6 năm sẽ không làm nó thất vọng. Nó vênh mặt lên nói.
“À, con bé này hay. Dám thách tụi tao à. Được lắm, lên anh em” Dứt lời, một đám xông lên bu quanh nó.
Nó không hoảng sợ mà xông lên đánh trả. Nó tung một cú đạp vào bụng thằng chum trong đám, đồng thời đấm vào bụng 2 thằng kế bên một cú trời giáng làm cả ba lăn quay. Có một thằng định đánh lén nhưng nó đã né được và nện 2 cú thần chưởng vào trán bọn chúng.
Nó đánh hang say đến mức mà khôn biết xa xa có một gương mặt tuấn tú đang nhếch mép đầy bí ẩn
Thế nhưng lúc nãy thì còn sung sức nhưng giờ thì nó đang gặp nguy hiểm. Bọn côn đồ bắt đầu rút mã tấu tự chế ra để không chế nó. (t/g: chắc tại tụi nó yếu quá nên mới xài chiêu hèn này.) Nó cũng vì quánh nhiều quá nên cũng mệt lã, không biết còn đủ sức chống cự hay không.
Giật mình quay lại, nó bị dồn vào đường cùng. Mặc dù có võ như thế nào thì cũng là một đứa con gái chân yếu tay mềm. Nó cũng chả có gì trên tay. Một thằng toan chém nó thì chợt
“ Cảnh sát đây, bỏ vũ khí xuống!”
Nghe tiếng “cảnh sát” đang ập đến, thì ra anh chàng đang bị thương đã gọi cho cảnh sát. Nó như được một phen hết hồn. Nó đứng lại và thở hồng hộc như người mới sinh.
Nó thấy một đám cảnh sát mặc đồ đen chạy đến bên chàng trai đang bị thương. Anh ta thủ thỉ với họ điều gì đó mà bọn họ nhìn nó do dự rồi rút đi.
<“ Thiếu gia, thiếu gia có ổn không? Hồi nãy tụi em khinh suất quá nên để bọn chúng ra tay. Mà hình như chúng là cái bọn hôm trước thiếu gia giành bạn gái hôm trước.”
“ Khốn thật, bọn chúng thật không biết trời đất gì hết. Dám đánh cả tao nữa. Nếu không phải hôm nay tao say nên không thể nện bọn chúng một trận cho ra trò. Phen này cả lũ c** bọn nó mà không no đòn thì không phải đại thiếu gia này. Rắc rắc” anh ta bẻ tay với vẻ mặt lạnh lùng và đầy sát khí.
“Mà thế vậy mà cũng hay, thấy được cảnh đánh nhau của một cô gái không hề quen biết. Cũng khá là thú vị. Các người về trước đi. Ta sẽ kêu cô ta đưa về.”
“Dạ nhưng mà,… “ bọn họ nhìn nó như nhìn thú lạ làm nó cảm thấy bực mình.
“Bọn em về đây. Có gì thì anh gọi em” Một đám người bước đi đều như lính quân đội được luyện tập ra khỏi con hẻm>
Nó tiến tới bên chàng trai mà nó cứu. Anh ta khi thấy nó đến thì thay đổi nét mặt 180 độ, từ một nụ cười nhếch mép thành một cái nhìn đáng thương. Chắc là để thử long nó đây mà.
Khuôn mặt anh tuấn xuất hiện sau bóng đêm của con hẻm hoang vắng. Một khuôn mặt hoàn hảo, nhìn cô như đang muốn cầu cứu.
Mái tóc vàng pha kem, mũi cao dọc dừa, đôi môi đầy đặn và đặc biệt hơn cả là đôi mắt xanh bích như nhìn thấu tâm can. (trời: nè, công tôi đấy). Cô thoáng ngẩn người. Nhưng chỉ là thoáng thôi. Nó chỉ thấy thẩn người vì đôi mắt tuyệt đẹp của cậu ta.(Mn cũng biết lý do mà).
Nhìn cậu mà cô thấy xót. Tay chân bị lênh láng những vết bầm tím từ tang tích của trận hội đồng mới nãy. Khoé miệng chảy máu. Mái tóc thì bị rối làm cô rất khó thấy được những vết xẹo trên trán.
Cậu nhìn cô mà thắc mắc
Nụ cười mỉm hiện lên trên khuôn mặt bí hiểm của cậu con trai. Nó thấy nhưng cũng lãng đi. Chắc là cũng không mấy quan trọng. Giờ thì cứu là trên hết, nó nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.