Tên Biến Thái, Anh Đứng Lại Cho Em
Chương 25: Màn kịch trong con hẻm-Nụ cười bí ẩn
Momo
07/04/2015
Tư cách, liệu cô có?
Ở đó mà nói tôi
--------------------------
Vừa tới kịp đúng lúc
Có màn kịch tuyệt vời
Nó tung tăng chạy như một chú mèo nhỏ đến ngôi nhà bé nhỏ thân thương. Hơi ấm gia đình dần bao phủ lấy nó. Nó sắp gặp được người mẹ đáng mến.
Nó quý mẹ Nhiên của nó vô cùng. Mẹ là người nuôi nấng nó. Mẹ là người cho nó ăn học. Mẹ là người la mắng nó lúc nó làm sai. Nhưng mẹ không bao giờ bỏ rơi nó lúc nó khó khăn nhất. Đơn giản, vì đó là mẹ nó.
Nó chỉ còn mình mẹ. Ngoài bố nó ra, mẹ nó tựa như mặt trời thứ 2 soi sáng con đường đời của nó. Nó sẽ luôn bên mẹ mãi mãi.
Nhưng đâu ai ngờ rằng, người mẹ này của nó đã làm một chuyện khiến cả cuộc đời nó đổi thay trong phút chốc.
Chợt, thoát khỏi dòng suy nghĩ ấm áp về mẹ dấu yêu, chiếc vòng tay cẩm thạch tuột khỏi tay nó lúc nào cũng không biết. Nó loay hoay tìm chiếc vòng khắp nơi, trong túi quần, trong cặp, và kể cả dưới cống. Thật thể nói nổi cái tính “hột đậu hay quên” của nó.
Nhớ lại những lần còn nhỏ, không phải mẹ nó luôn nhắc nhỏ nhiều lần chứ không nó cũng đã quên mất đường đến trường. Nghĩ lại mới thấy tức cười. Cái con đường đến trường cũ cách nhà nó chỉ 1 cây số. Thế nhưng nó lại quên đến những 18 lần. Lần nào cũng có bà con quanh vùng giúp đỡ. Nếu không chắc nó đã trễ giờ cả thảy mấy chục lần rồi.
Nó cố gắng tìm chiếc vòng tay cẩm thạch đó trong sự gấp gáp. Không hiểu vì sao mà nó có thể bất cẩn như thế. Đó là kỉ vật bố đã tặng nó trước lúc ra đi. Đó là lúc bố nó đi Pháp.
Vì thế, nó quý chiếc vòng vô cùng, luôn mang ra lau chùi cẩn thận. Chính vì vậy, suốt 10 năm qua, chiếc vòng vẫn còn bóng loáng như ngày nào.
Hôm nay, nó lại làm mất. Nó thật cảm thấy mình vô dụng biết dường nào. Kỉ vật quan trọng như thế không khéo bị rơi khỏi tay kẻ khác, bị chuộc lợi rồi cũng nên.
Chiếc vòng cẩm thạch đó rất đáng giá, nhưng ai nhìn vào cũng không thể nhận ra giá trị thật sự của nó. Chỉ khi kiểm định mới biết nó đáng giá bạc triệu. Thế nhưng, nó không bao giờ mang nó đi bán, kể cả trong tình huống khó khăn nhất. Điều đó chứng tỏ, nó quý kỷ vật đó còn hơn vàng ngọc châu báu dưới đại dương.
“Lại gặp lại cô nữa rồi, con nhỏ bần tiện” Một giọng nói chanh chua thốt lên làm nó ngạc nhiên. Cô ta làm cái quái gì ở đây? Đây không phải là một sự tình cờ đơn giản.
“Lại là cô, con đàn bà bán phấn” Nó cười khinh thường trừng mắt nhìn cô gái ăn mặc đẹp đẽ đang đứng hiên ngang như một bà hoàng “bã đậu” trong mắt nó, với một tấn son phấn trét khắp mặt, không chừa chỗ nào. Nhìn cô ta bây giờ như những con đàn bà ẻo lả trong vũ trường. Nó thì không có khái niệm nó và nó chưa từng vào đó bao giờ.
“Cô có tư cách dám nói tôi đó?” Cô ta nhíu mày, miệng đanh đá chửa rủa.
Mỹ Tuyền quả là cái tên đẹp, như đang nói đến nhan sắc tuyệt mỹ, công danh bách thắng, tính tình ôn nhu, không ngang tàng, hống hách, luôn giữ trong mình vẻ mặt đoan dáng, thuỳ mị.
Nhưng có điều, cô ta lại hoàn toàn ngược lại. Ăn nói hàm hồ, tư cách nhã nhặn, nho giáo bình thường của một vị tiểu thư cũng mất tăm, miệng tàn chua độc, tư cách chắc là đã quăng cho chó gặm. Nó thở dài lấy làm tiếc cho cái tên gặp phải vận xui, bị gán cho một con người vậy.
Nó rủa thầm cô ta, cái gì mà tư cách. Cô ta bây giờ liệu có tư cách mắng nhiếc nhân phẩm của nó trong khi thân thể cô ta còn không có mảnh vải che đủ thân thể nữa. Nó tự hỏi không biết cô ta đã chui ra từ cái xó xỉnh nào mà vải cô ta cũng thiếu. Chả nhẽ không đủ tiền mua vải may quần áo? Hay quá lười? Ít ra nó cũng đang mặc bộ đồ đàng hoàng, không “rách rưới” như của ai kia. Lâu lâu nó cũng phải hoài nghi cái thân phận tiểu thư danh giá của cô gái kia.
Mỹ Tuyền thấy nó không có ý gì là phản bác, nhưng thực ra là nó phản bác trong lòng, liền được nước làm tới, mắng nó một cách thậm tệ.
Nào là “cái thứ phụ nữ ăn bám, đào mỏ, không biết tự lượng sức mình, chỉ theo khuây khoả đàn ông…”
Nó bây giờ còn tâm trạng cãi cọ với cái loại người không biết mặt mũi như cô ta nên vẫn làm ngơ cho cô ta tự độc thoại và tiếp tục công việc tìm kiếm đồ của mình.
Trời ạ, cái vòng cảm thạch của nó biến đi cái chốn tha hương nào rồi? Phải chi có phép thuật, nó sẽ chỉ cần nói vài câu thần chú và lập tức cái vòng sẽ về tay cô dễ như trở bàn tay. Nhưng đời không như trong phim, có thể tuỳ ý làm gì thì thích. Bây giờ thì lao lực vào tìm kiếm là phương pháp tối ưu nhất.
Mỹ Tuyền thấy nó chỉ yên lặng bị mắng chửi, thì mặt mũi như bị đốt nóng cả ngàn độ, cháy xém. Không phải nó sợ, mà là không coi trọng lời nói của cô ta ra cái thể thống gì, cứ thông thả làm những gì mình thích, coi cô ta như bọt khí xung quanh, không thèm đoái ngoài gì tới sự tồn tại của cô ta.
Nghĩ đến đây, đầu tóc Mỹ Tuyền dựng thẳng đứng như ruột ngựa, tỏ vẻ bất bình và tức giận và cũng không quên có cái nhìn sắc lạnh về phía vị trí của nó đang tìm kiếm.
Nhớ lại cảnh đó, cô ta tức muốn lộn ruột. Cái gì mà “ra ngoài thoải mái quá” trong khi hắn lại đang đứng bên cạnh nhìn nó một cách thoả mãn. Không biết nó và hắn trong đã xảy ra những gì. Cô ta đang đi ăn kem cùng bạn sau khi rời bar thì giận ngiếng răng muốn chảy máu cả nướu lợi, tay nắm lại thành một quả đấm nhưng chỉ với sức công phá đủ chỉ giết mỗi đàn kiến. Ai biểu cô ta quá yếu làm chi.
Thế là Mỹ Tuyền dành hết đống thời gian rảnh đứng rình mó hai người bọn họ cho đến tận đây. Trong lòng không khỏi muốn cắn nát khuôn mặt đang quyến rũ đàn ông của nó ra mà cười thoả mãn.
Cô đã đợi hắn rời đi mới bắt đầu giở thủ đoạn bẩn thủi kia.
Cô ta đi chỗ nó, tức gằn giọng nói: “Cô đã đi đâu với anh Phong của tôi?” Phải hỏi nó cho ra lẽ rồi động thủ cũng chưa muộn.
Nó ngước lên nhìn cô ta. Cái gì mà Phong của tôi, nghe mà muốn nôn cả thức ăn ra ngoài. Cái gì mà Phong của tôi? Nó cũng mong không phải nhắc tới cái tên sao chổi kia. Dự định là ngày mai đi học mới được nghe tên hắn, ai dè chưa gì đã xãy sớm hơn dự kiến. Nhưng nó nghe thì không khỏi bực mình. Tại sao vậy? Nó cũng không rõ.
Nhưng dù sao hôm nay nó cũng rất vui. Nó cũng đã có cái nhìn khác một xíu về con trai. Nhưng cũng không thể thay đổi cái ý định ghét trai của nó. Vì nó đã hằn một vết xước rất sâu trong tim nó. Không có gì có thể giúp nó chữa lành vết thương kia trong lúc này. Nhưng có lẽ là sau này cũng nên. Nó tự cười thầm.
Thấy nó tự cười, tưởng là nó đang khi dễ Phong của cô nên Mỹ Tuyền giận tím tái mặt mày. Cô định là sẽ giậm lên chân của nó mà giày vò. Thế này thì nó còn phách lối nữa không, cô nghĩ.
Nhưng ai ngờ, cái thể lực yếu như con sên của cô ta còn chưa đụng gót giày của tay nó thì liền bị hất tay ra một cách tức tưởi. Mọi người xung quanh nhìn cảnh tưởng kia mà cười hả dạ. Trong đầu ai cũng có cùng một suy nghĩ buồn thay cho cô gái đáng thương nhưng vô cùng rắn độc. “Đáng đời”
Nó khi thấy vừa làm chuyện đó, nó bèn ngước mặt lên xin lỗi cô gái đang té đau điếng nằm kia mà ngồi khóc lóc kêu la.
Thú thật thì nó còn chả biết cô ta giơ gót giày lên làm gì. Ai biểu cô ta đang ngáng ánh sáng của nó làm chi. Làm nó không thấy đường. Ai ngờ hành động vừa rồi đã giúp nó thoát khỏi kiếp bị đạp gót giày.
“Xin lỗi tôi không cố ý. Không sao chứ?” Đây đều là những lời thật lòng, không giả dối. Nó thực sự quan tâm đến tình trạng của Mỹ Tuyền. Nó không có thói quen đánh người vô cớ.
“Cái con tiện nhân này, dám đẩy tao. Mày…” cô ta vừa định giơ tay lên định đánh cho nó một bạt tay liền bị một giọng nói lạnh lùng ngăn lại.
“Cô còn dám làm thế?” Hắn đã trở lại. Nhìn thấy cảnh tượng trên, hắn không khỏi bực mình. Vừa tức giận thái độ của cô gái kia vừa thấy ấm ức cho cái phản ứng chậm tiêu của nó. Nếu không nhờ giọng nói cứu mạng của hắn thì chắc nó đã bị hứng một đòn chí tử vào mặt.
“Anh… anh Phong. Cô ta đánh em. Anh đánh cô ta đi, cho cô ta chừa.” Nói đến đây, Mỹ Tuyền quay ngoắt thái độ từ một giọng nói chanh chua ngạo mạn thành giọng ngọt ngào nhưng không thiếu phần ỏng ẹo, chau chuốt. Nghe cái biểu ngữ anh anh em em của cô ta làm nó rợn gáy.
“Cô im đi. Chẳng phải chính cô là người định dùng mũi giày đạp bàn tay của cô ấy.?” Hắn giở giọng anh hùng cứu mỹ nhân. Có lẽ sẽ khiến nó động lòng.
Hai cô gái đều suy nghĩ về câu nói lúc nãy hắn vừa thốt lên. Người tức giận, người bất bình.
Mỹ Tuyền tức tím ruột.
Nó liếc xéo hắn.
“Tại anh không thấy thôi. Anh xử cô ta đi. Còn để thể diện cho em nữa” Cô ta nắm lấy tay của hắn, giở trò ỏng ẹo, vừa vùi đầu vào cánh tay rắn chắc vừa nói.
“Cút ngay cho tôi” Hắn gằn giọng từng chứ liếc mắt sang Mỹ Tuyền. Một luồn ám khí như chợt thôi thúc các cơ ngón tay của cô ta phải rút lại. Sắc mặt cô ta bây giờ vô cùng khó coi. Bị quê quá mà.
“Nhưng em…” Mỹ Tuyền bị một màn quê thúi mặt bèn vực dậy tinh thần, cô gắng níu kéo tên con trai kia một cách vô vọng. Mục đích chỉ là để làm nó mất mặt. Cô ta không tin, sắc đẹp của mình không thể vực dậy dục vọng của người đàn ông.
Nó thì đang cười mắt ruột trong lòng. Chắc sẽ có kịch hay để xem. Tự mình nó cũng cảm thấy tức giận cho chuyện lúc nãy. Hà cớ gì phải đi xin lỗi cô ta trong khi chính cô ta đang muốn hại mình. May là có hắn nói kịp thời chứ không thì nó đã cứ lầm tưởng mình đã quật ngã một cô gái vô tội.
Bây giờ nó đang cảm thấy thật nhẹ nhõm vì không phải cảm thấy áy náy nữa. Đơn giản vì cô ta đáng bị như vậy.
Nhưng không được, bây giờ thì việc tìm vòng tay quan trọng hơn. Không thể trễ nãi thêm một phút giây nào nữa. Thế là nó tiếp tục cặm cụi tìm kiếm.
“Biến” Lại một câu ngắn gọn của hắn làm tiêu tan vòng hào quang của Mỹ Tuyền trong cuộc chinh phục hắn. Mọi thứ liên quan đến gái gú dường như là vô hiệu với hắn.
Không hiểu sao hôm nay hắn mạnh dạn thế.
Phụ nữ sao? Hắn không thiếu. Nhưng giờ mục tiêu của hắn đang làm ngơ, vì vậy hắn cần thời gian để chinh phục. Hắn không muốn gây hiểu lầm làm cản trở kế hoạch cưa đổ của mình.
“Thật là tức quá mà. Nguyễn Thác Lữ My, cô nhớ kỹ. Tôi sẽ không để yên đâu. Nhớ lấy” Cô ta tức giận ném một lời tuyên chiến mạnh bạo về phía nhân vật chính đang trong việc tìm kiếm vòng tay cẩm thạch.
Nó cũng không mấy quan tâm, buông một câu nói bất cần.
“Đi thong thả”
Hắn bụm miệng cười ha hả. Bây giờ hotgirl Mỹ Tuyền trường LaVine đang chính thức gặp đối thủ đáng gờm.
Thế là cô ta rảo bước thật nhanh để tránh bàn tán xôn xao.
Một cô gái chân dài dần biến mất khỏi đám đông trong con hẻm. Mặt hầm hầm sát khí.
Một tên con trai đang thở dài và chuyển ánh nhìn về phía cô gái
Một cô gái đang tìm kiếm mảnh vật quý báu của mình trong sảng khoái vì vừa được chứng kiến và tham gia một màn kịch hay.
Một chàng trai lạ mặt cùng một nụ cười nhếch môi đầy bí ẩn.
“Màn kịch” kết thúc trong tiếng vỗ tay tung hô của “khán giả” xung quanh, mang lại chiến thắng đầy vẻ vang của cặp đôi oan gia và cái kết cục đầy mất mặt của kẻ phản diện và sự xuất hiện của chàng trai nọ đã một phần góp vui một cách thầm lặng.
Ở đó mà nói tôi
--------------------------
Vừa tới kịp đúng lúc
Có màn kịch tuyệt vời
Nó tung tăng chạy như một chú mèo nhỏ đến ngôi nhà bé nhỏ thân thương. Hơi ấm gia đình dần bao phủ lấy nó. Nó sắp gặp được người mẹ đáng mến.
Nó quý mẹ Nhiên của nó vô cùng. Mẹ là người nuôi nấng nó. Mẹ là người cho nó ăn học. Mẹ là người la mắng nó lúc nó làm sai. Nhưng mẹ không bao giờ bỏ rơi nó lúc nó khó khăn nhất. Đơn giản, vì đó là mẹ nó.
Nó chỉ còn mình mẹ. Ngoài bố nó ra, mẹ nó tựa như mặt trời thứ 2 soi sáng con đường đời của nó. Nó sẽ luôn bên mẹ mãi mãi.
Nhưng đâu ai ngờ rằng, người mẹ này của nó đã làm một chuyện khiến cả cuộc đời nó đổi thay trong phút chốc.
Chợt, thoát khỏi dòng suy nghĩ ấm áp về mẹ dấu yêu, chiếc vòng tay cẩm thạch tuột khỏi tay nó lúc nào cũng không biết. Nó loay hoay tìm chiếc vòng khắp nơi, trong túi quần, trong cặp, và kể cả dưới cống. Thật thể nói nổi cái tính “hột đậu hay quên” của nó.
Nhớ lại những lần còn nhỏ, không phải mẹ nó luôn nhắc nhỏ nhiều lần chứ không nó cũng đã quên mất đường đến trường. Nghĩ lại mới thấy tức cười. Cái con đường đến trường cũ cách nhà nó chỉ 1 cây số. Thế nhưng nó lại quên đến những 18 lần. Lần nào cũng có bà con quanh vùng giúp đỡ. Nếu không chắc nó đã trễ giờ cả thảy mấy chục lần rồi.
Nó cố gắng tìm chiếc vòng tay cẩm thạch đó trong sự gấp gáp. Không hiểu vì sao mà nó có thể bất cẩn như thế. Đó là kỉ vật bố đã tặng nó trước lúc ra đi. Đó là lúc bố nó đi Pháp.
Vì thế, nó quý chiếc vòng vô cùng, luôn mang ra lau chùi cẩn thận. Chính vì vậy, suốt 10 năm qua, chiếc vòng vẫn còn bóng loáng như ngày nào.
Hôm nay, nó lại làm mất. Nó thật cảm thấy mình vô dụng biết dường nào. Kỉ vật quan trọng như thế không khéo bị rơi khỏi tay kẻ khác, bị chuộc lợi rồi cũng nên.
Chiếc vòng cẩm thạch đó rất đáng giá, nhưng ai nhìn vào cũng không thể nhận ra giá trị thật sự của nó. Chỉ khi kiểm định mới biết nó đáng giá bạc triệu. Thế nhưng, nó không bao giờ mang nó đi bán, kể cả trong tình huống khó khăn nhất. Điều đó chứng tỏ, nó quý kỷ vật đó còn hơn vàng ngọc châu báu dưới đại dương.
“Lại gặp lại cô nữa rồi, con nhỏ bần tiện” Một giọng nói chanh chua thốt lên làm nó ngạc nhiên. Cô ta làm cái quái gì ở đây? Đây không phải là một sự tình cờ đơn giản.
“Lại là cô, con đàn bà bán phấn” Nó cười khinh thường trừng mắt nhìn cô gái ăn mặc đẹp đẽ đang đứng hiên ngang như một bà hoàng “bã đậu” trong mắt nó, với một tấn son phấn trét khắp mặt, không chừa chỗ nào. Nhìn cô ta bây giờ như những con đàn bà ẻo lả trong vũ trường. Nó thì không có khái niệm nó và nó chưa từng vào đó bao giờ.
“Cô có tư cách dám nói tôi đó?” Cô ta nhíu mày, miệng đanh đá chửa rủa.
Mỹ Tuyền quả là cái tên đẹp, như đang nói đến nhan sắc tuyệt mỹ, công danh bách thắng, tính tình ôn nhu, không ngang tàng, hống hách, luôn giữ trong mình vẻ mặt đoan dáng, thuỳ mị.
Nhưng có điều, cô ta lại hoàn toàn ngược lại. Ăn nói hàm hồ, tư cách nhã nhặn, nho giáo bình thường của một vị tiểu thư cũng mất tăm, miệng tàn chua độc, tư cách chắc là đã quăng cho chó gặm. Nó thở dài lấy làm tiếc cho cái tên gặp phải vận xui, bị gán cho một con người vậy.
Nó rủa thầm cô ta, cái gì mà tư cách. Cô ta bây giờ liệu có tư cách mắng nhiếc nhân phẩm của nó trong khi thân thể cô ta còn không có mảnh vải che đủ thân thể nữa. Nó tự hỏi không biết cô ta đã chui ra từ cái xó xỉnh nào mà vải cô ta cũng thiếu. Chả nhẽ không đủ tiền mua vải may quần áo? Hay quá lười? Ít ra nó cũng đang mặc bộ đồ đàng hoàng, không “rách rưới” như của ai kia. Lâu lâu nó cũng phải hoài nghi cái thân phận tiểu thư danh giá của cô gái kia.
Mỹ Tuyền thấy nó không có ý gì là phản bác, nhưng thực ra là nó phản bác trong lòng, liền được nước làm tới, mắng nó một cách thậm tệ.
Nào là “cái thứ phụ nữ ăn bám, đào mỏ, không biết tự lượng sức mình, chỉ theo khuây khoả đàn ông…”
Nó bây giờ còn tâm trạng cãi cọ với cái loại người không biết mặt mũi như cô ta nên vẫn làm ngơ cho cô ta tự độc thoại và tiếp tục công việc tìm kiếm đồ của mình.
Trời ạ, cái vòng cảm thạch của nó biến đi cái chốn tha hương nào rồi? Phải chi có phép thuật, nó sẽ chỉ cần nói vài câu thần chú và lập tức cái vòng sẽ về tay cô dễ như trở bàn tay. Nhưng đời không như trong phim, có thể tuỳ ý làm gì thì thích. Bây giờ thì lao lực vào tìm kiếm là phương pháp tối ưu nhất.
Mỹ Tuyền thấy nó chỉ yên lặng bị mắng chửi, thì mặt mũi như bị đốt nóng cả ngàn độ, cháy xém. Không phải nó sợ, mà là không coi trọng lời nói của cô ta ra cái thể thống gì, cứ thông thả làm những gì mình thích, coi cô ta như bọt khí xung quanh, không thèm đoái ngoài gì tới sự tồn tại của cô ta.
Nghĩ đến đây, đầu tóc Mỹ Tuyền dựng thẳng đứng như ruột ngựa, tỏ vẻ bất bình và tức giận và cũng không quên có cái nhìn sắc lạnh về phía vị trí của nó đang tìm kiếm.
Nhớ lại cảnh đó, cô ta tức muốn lộn ruột. Cái gì mà “ra ngoài thoải mái quá” trong khi hắn lại đang đứng bên cạnh nhìn nó một cách thoả mãn. Không biết nó và hắn trong đã xảy ra những gì. Cô ta đang đi ăn kem cùng bạn sau khi rời bar thì giận ngiếng răng muốn chảy máu cả nướu lợi, tay nắm lại thành một quả đấm nhưng chỉ với sức công phá đủ chỉ giết mỗi đàn kiến. Ai biểu cô ta quá yếu làm chi.
Thế là Mỹ Tuyền dành hết đống thời gian rảnh đứng rình mó hai người bọn họ cho đến tận đây. Trong lòng không khỏi muốn cắn nát khuôn mặt đang quyến rũ đàn ông của nó ra mà cười thoả mãn.
Cô đã đợi hắn rời đi mới bắt đầu giở thủ đoạn bẩn thủi kia.
Cô ta đi chỗ nó, tức gằn giọng nói: “Cô đã đi đâu với anh Phong của tôi?” Phải hỏi nó cho ra lẽ rồi động thủ cũng chưa muộn.
Nó ngước lên nhìn cô ta. Cái gì mà Phong của tôi, nghe mà muốn nôn cả thức ăn ra ngoài. Cái gì mà Phong của tôi? Nó cũng mong không phải nhắc tới cái tên sao chổi kia. Dự định là ngày mai đi học mới được nghe tên hắn, ai dè chưa gì đã xãy sớm hơn dự kiến. Nhưng nó nghe thì không khỏi bực mình. Tại sao vậy? Nó cũng không rõ.
Nhưng dù sao hôm nay nó cũng rất vui. Nó cũng đã có cái nhìn khác một xíu về con trai. Nhưng cũng không thể thay đổi cái ý định ghét trai của nó. Vì nó đã hằn một vết xước rất sâu trong tim nó. Không có gì có thể giúp nó chữa lành vết thương kia trong lúc này. Nhưng có lẽ là sau này cũng nên. Nó tự cười thầm.
Thấy nó tự cười, tưởng là nó đang khi dễ Phong của cô nên Mỹ Tuyền giận tím tái mặt mày. Cô định là sẽ giậm lên chân của nó mà giày vò. Thế này thì nó còn phách lối nữa không, cô nghĩ.
Nhưng ai ngờ, cái thể lực yếu như con sên của cô ta còn chưa đụng gót giày của tay nó thì liền bị hất tay ra một cách tức tưởi. Mọi người xung quanh nhìn cảnh tưởng kia mà cười hả dạ. Trong đầu ai cũng có cùng một suy nghĩ buồn thay cho cô gái đáng thương nhưng vô cùng rắn độc. “Đáng đời”
Nó khi thấy vừa làm chuyện đó, nó bèn ngước mặt lên xin lỗi cô gái đang té đau điếng nằm kia mà ngồi khóc lóc kêu la.
Thú thật thì nó còn chả biết cô ta giơ gót giày lên làm gì. Ai biểu cô ta đang ngáng ánh sáng của nó làm chi. Làm nó không thấy đường. Ai ngờ hành động vừa rồi đã giúp nó thoát khỏi kiếp bị đạp gót giày.
“Xin lỗi tôi không cố ý. Không sao chứ?” Đây đều là những lời thật lòng, không giả dối. Nó thực sự quan tâm đến tình trạng của Mỹ Tuyền. Nó không có thói quen đánh người vô cớ.
“Cái con tiện nhân này, dám đẩy tao. Mày…” cô ta vừa định giơ tay lên định đánh cho nó một bạt tay liền bị một giọng nói lạnh lùng ngăn lại.
“Cô còn dám làm thế?” Hắn đã trở lại. Nhìn thấy cảnh tượng trên, hắn không khỏi bực mình. Vừa tức giận thái độ của cô gái kia vừa thấy ấm ức cho cái phản ứng chậm tiêu của nó. Nếu không nhờ giọng nói cứu mạng của hắn thì chắc nó đã bị hứng một đòn chí tử vào mặt.
“Anh… anh Phong. Cô ta đánh em. Anh đánh cô ta đi, cho cô ta chừa.” Nói đến đây, Mỹ Tuyền quay ngoắt thái độ từ một giọng nói chanh chua ngạo mạn thành giọng ngọt ngào nhưng không thiếu phần ỏng ẹo, chau chuốt. Nghe cái biểu ngữ anh anh em em của cô ta làm nó rợn gáy.
“Cô im đi. Chẳng phải chính cô là người định dùng mũi giày đạp bàn tay của cô ấy.?” Hắn giở giọng anh hùng cứu mỹ nhân. Có lẽ sẽ khiến nó động lòng.
“Tại anh không thấy thôi. Anh xử cô ta đi. Còn để thể diện cho em nữa” Cô ta nắm lấy tay của hắn, giở trò ỏng ẹo, vừa vùi đầu vào cánh tay rắn chắc vừa nói.
“Cút ngay cho tôi” Hắn gằn giọng từng chứ liếc mắt sang Mỹ Tuyền. Một luồn ám khí như chợt thôi thúc các cơ ngón tay của cô ta phải rút lại. Sắc mặt cô ta bây giờ vô cùng khó coi. Bị quê quá mà.
“Nhưng em…” Mỹ Tuyền bị một màn quê thúi mặt bèn vực dậy tinh thần, cô gắng níu kéo tên con trai kia một cách vô vọng. Mục đích chỉ là để làm nó mất mặt. Cô ta không tin, sắc đẹp của mình không thể vực dậy dục vọng của người đàn ông.
Nó thì đang cười mắt ruột trong lòng. Chắc sẽ có kịch hay để xem. Tự mình nó cũng cảm thấy tức giận cho chuyện lúc nãy. Hà cớ gì phải đi xin lỗi cô ta trong khi chính cô ta đang muốn hại mình. May là có hắn nói kịp thời chứ không thì nó đã cứ lầm tưởng mình đã quật ngã một cô gái vô tội.
Bây giờ nó đang cảm thấy thật nhẹ nhõm vì không phải cảm thấy áy náy nữa. Đơn giản vì cô ta đáng bị như vậy.
Nhưng không được, bây giờ thì việc tìm vòng tay quan trọng hơn. Không thể trễ nãi thêm một phút giây nào nữa. Thế là nó tiếp tục cặm cụi tìm kiếm.
“Biến” Lại một câu ngắn gọn của hắn làm tiêu tan vòng hào quang của Mỹ Tuyền trong cuộc chinh phục hắn. Mọi thứ liên quan đến gái gú dường như là vô hiệu với hắn.
Không hiểu sao hôm nay hắn mạnh dạn thế.
Phụ nữ sao? Hắn không thiếu. Nhưng giờ mục tiêu của hắn đang làm ngơ, vì vậy hắn cần thời gian để chinh phục. Hắn không muốn gây hiểu lầm làm cản trở kế hoạch cưa đổ của mình.
“Thật là tức quá mà. Nguyễn Thác Lữ My, cô nhớ kỹ. Tôi sẽ không để yên đâu. Nhớ lấy” Cô ta tức giận ném một lời tuyên chiến mạnh bạo về phía nhân vật chính đang trong việc tìm kiếm vòng tay cẩm thạch.
Nó cũng không mấy quan tâm, buông một câu nói bất cần.
“Đi thong thả”
Hắn bụm miệng cười ha hả. Bây giờ hotgirl Mỹ Tuyền trường LaVine đang chính thức gặp đối thủ đáng gờm.
Thế là cô ta rảo bước thật nhanh để tránh bàn tán xôn xao.
Một cô gái chân dài dần biến mất khỏi đám đông trong con hẻm. Mặt hầm hầm sát khí.
Một tên con trai đang thở dài và chuyển ánh nhìn về phía cô gái
Một cô gái đang tìm kiếm mảnh vật quý báu của mình trong sảng khoái vì vừa được chứng kiến và tham gia một màn kịch hay.
Một chàng trai lạ mặt cùng một nụ cười nhếch môi đầy bí ẩn.
“Màn kịch” kết thúc trong tiếng vỗ tay tung hô của “khán giả” xung quanh, mang lại chiến thắng đầy vẻ vang của cặp đôi oan gia và cái kết cục đầy mất mặt của kẻ phản diện và sự xuất hiện của chàng trai nọ đã một phần góp vui một cách thầm lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.