Chương 16:
Nalpenliebe
04/01/2021
" Haha... Tao sẽ giết chúng mày.. lôi tiền ra đây!" Bên ngoài cửa, tiếng búa đập inh ỏng
Bạch Hồ sợ hãi, ôm Đô Đô lùi về phía sau..
" Cứ trốn đi, Tao rất thích chơi trốn tìm đấy!" Hắn ta không ngừng nói câu đáng sợ, dùng đủ mọi đồ mà đập cánh cửa.
Sau 1 tiếng đập cửa, Bạch Hồ thấy cánh cửa đã dần bị vỡ vụn ra.
Cánh cửa cuối cùng bị thủng 1 lỗ nhỏ, hắn dí đôi mắt vào đảo xung quanh " Á a, tao thấy bọn mày rồi !"
Rồi liên tiếp đập nát cánh cửa đó, Bạch Hồ đẩy Đô Đô run rẩy phía sau. Hắn dùng một cước đạp tan cánh cửa ...
" Chúng mày không thoát được rồi.. Ha ha ha" Điệu cười ghê rợn vang lên, hắn ta tiến vào cầm con dao sắc nhọn, nhìn chằm chằm Bạch Hồ.
Bạch Hồ run rẩy sợ hãi " Xin hãy tha cho chúng tôi, làm ơn .."
" Tha cho bọn mày? Hãy tạm biệt thế giới ngoài kia đi.." Tên lạ mặt túm lấy cổ áo Bạch Hồ, một nhát đâm xuyên qua ngực cậu, máu chảy lênh láng...
" Không.. Không.. KHÔNG ...." Bạch Hồ hét lên, mở mắt bừng tỉnh, mồ hôi lăn dài trên má cậu cùng với nước mắt.
Bạch Hồ cả người run rẩy chùm kín chăn khóc nức nở, Cao Uý nghe tiếng hét trong phòng liền mở cửa vào phòng.
Thấy Bạch Hồ đang chùm chăn khóc, anh vỗ nhẹ lên người Bạch Hồ " Không sao rồi.. cậu đã được bình an ! Tên đó đã vào tù rồi!"
Nghe câu này Cao Uý, cậu mới nhận ra nãy chỉ là giác mơ, cậu vẫn sống! Không phải sự thật, cậu chưa chết... Bạch Hồ mắt mũi tèm nhem mở chăn ra thấy Cao Uý đang nhìn cậu, cậu lại càng khóc dữ tợn hơn .
" Nín đi, lớn rồi còn khóc nhè!" Cao Uý vỗ vỗ vai Bạch Hồ.
Bạch Hồ ôm chầm lấy anh, đầu cũng dụi dụi vào người anh khóc " Hức.. hức.. Tôi không muốn chết.. Sao anh chả đến cứu tôi ..?"
Để mặc Bạch Hồ ôm, anh vỗ nhẹ lưng cậu an ủi " Tôi không cứu thì ai đưa cậu vào đây?"
" Lúc .. hức ..lúc bị tên trộm ám sát cơ .. huhuhuhuhuhu"
" Bây giờ cậu đang bình an rồi, tiền viện phí thuốc men chữa trị tôi sẽ lo cho cậu !" Cao Uý nói
Sau ngày bị trộm vào nhà, Cao Uý đã lắp thêm một vài thiết bị an ninh nhận diện khuôn mặt, chỉ cần những người khác vào, còi liền kêu inh ỏi trừ khi được sự cho phép của chủ trong nhà. Cao Uý cũng rặn anh không bao giờ đặt đồ bên ngoài, nên cho dù ai cũng không được tuỳ tiện mở cửa.
Tay của Bạch Hồ bị thương cũng không nặng, Cao Uý mấy hôm nay cũng ở nhà, tiện chăm sóc Đô Đô, vì Đô Đô cũng khá sợ sệt, nhưng người sợ hơn là Bạch Hồ.
Những ngày Cao Uý ở nhà, anh cũng chăm sóc Bạch Hồ khá tỉ mỉ. Bạch Hồ lại liên tục bị rung động rồi....
Anh còn sắn tay vào bếp nấu nướng cho cậu và Đô Đô ăn , còn thay băng gạc và bôi thuốc vào cho cậu. Hành động nhẹ nhàng, nhưng lại vô cùng ấm áp, tối cũng ngủ cùng giường với Đô Đô và Bạch Hồ luôn, làm cả đêm tim cậu đập thình thịch chẳng ngủ được gì cả, thi thoảng lại liếc mắt sang nhìn trộm Cao Uý rồi tự cười thầm.
Bây giờ Bạch Hồ biết, chính cậu đang yêu mất rồi, chứ không phải người cậu yêu là Vân Nhi nữa.
Sau khi Cao Uý trở lại lịch làm việc, anh đã thuê riêng một quản gia nhưng lại khá thành thạo võ thuật ở bên cạnh Bạch Hồ và Đô Đô 24/24 giờ những lúc anh vắng mặt phòng trừ gặp việc gì xấu xảy ra.
Tới trường, Bạch Hồ hẹn Vân Nhi ra sân sau trường nói chuyện, biết từ chối tình cảm con gái người ta thực sự rất tệ còn hơn là cứ kéo theo một mối tình không có hồi kết...
" Ừm .. Vân Nhi.." Bạch Hồ nói
Vân Nhi cũng nghe cậu, mặt cô gái có chút buồn như đoán trước được điều gì " Thôi.. tớ biết cậu định nói gì rồi?"
" Thật sao?"
" Ừm!" Vân Nhi nở nụ cười nhẹ " Khoảng thời gian chúng mình yêu nhau, tớ không cảm thấy được tình yêu của cậu, có lẽ cậu đã yêu một ai đó khác rồi..."
" Cậu..."
" Không sao! Tớ ổn! Chúng mình cũng có thể là bạn mà , được chứ?" Vân Nhi nói
" Tất nhiên rồi, được làm bạn với Vân Nhi là vinh hạnh với tớ!"
" Vậy cậu cũng đừng vì chuyện này mà nghĩ nhiều, chúng ta vào lớp học thôi.."
Cuối cùng, Bạch Hồ cũng đã gỡ được khúc mắc trong lòng, lòng nhẹ nhõm hẳn. Cậu mong Vân Nhi có thể tìm được hạnh phúc cho mình và cậu cũng vậy... Mong bản thân có thể hạnh phúc với quyết định này...
Dù không biết sẽ đi tới đâu, Cũng không biết Cao Uý có thích cậu hay không? Nhưng cậu sẽ cố gắng theo đuổi anh, để anh chấp nhận cậu.
Bạch Hồ sợ hãi, ôm Đô Đô lùi về phía sau..
" Cứ trốn đi, Tao rất thích chơi trốn tìm đấy!" Hắn ta không ngừng nói câu đáng sợ, dùng đủ mọi đồ mà đập cánh cửa.
Sau 1 tiếng đập cửa, Bạch Hồ thấy cánh cửa đã dần bị vỡ vụn ra.
Cánh cửa cuối cùng bị thủng 1 lỗ nhỏ, hắn dí đôi mắt vào đảo xung quanh " Á a, tao thấy bọn mày rồi !"
Rồi liên tiếp đập nát cánh cửa đó, Bạch Hồ đẩy Đô Đô run rẩy phía sau. Hắn dùng một cước đạp tan cánh cửa ...
" Chúng mày không thoát được rồi.. Ha ha ha" Điệu cười ghê rợn vang lên, hắn ta tiến vào cầm con dao sắc nhọn, nhìn chằm chằm Bạch Hồ.
Bạch Hồ run rẩy sợ hãi " Xin hãy tha cho chúng tôi, làm ơn .."
" Tha cho bọn mày? Hãy tạm biệt thế giới ngoài kia đi.." Tên lạ mặt túm lấy cổ áo Bạch Hồ, một nhát đâm xuyên qua ngực cậu, máu chảy lênh láng...
" Không.. Không.. KHÔNG ...." Bạch Hồ hét lên, mở mắt bừng tỉnh, mồ hôi lăn dài trên má cậu cùng với nước mắt.
Bạch Hồ cả người run rẩy chùm kín chăn khóc nức nở, Cao Uý nghe tiếng hét trong phòng liền mở cửa vào phòng.
Thấy Bạch Hồ đang chùm chăn khóc, anh vỗ nhẹ lên người Bạch Hồ " Không sao rồi.. cậu đã được bình an ! Tên đó đã vào tù rồi!"
Nghe câu này Cao Uý, cậu mới nhận ra nãy chỉ là giác mơ, cậu vẫn sống! Không phải sự thật, cậu chưa chết... Bạch Hồ mắt mũi tèm nhem mở chăn ra thấy Cao Uý đang nhìn cậu, cậu lại càng khóc dữ tợn hơn .
" Nín đi, lớn rồi còn khóc nhè!" Cao Uý vỗ vỗ vai Bạch Hồ.
Bạch Hồ ôm chầm lấy anh, đầu cũng dụi dụi vào người anh khóc " Hức.. hức.. Tôi không muốn chết.. Sao anh chả đến cứu tôi ..?"
Để mặc Bạch Hồ ôm, anh vỗ nhẹ lưng cậu an ủi " Tôi không cứu thì ai đưa cậu vào đây?"
" Lúc .. hức ..lúc bị tên trộm ám sát cơ .. huhuhuhuhuhu"
" Bây giờ cậu đang bình an rồi, tiền viện phí thuốc men chữa trị tôi sẽ lo cho cậu !" Cao Uý nói
Sau ngày bị trộm vào nhà, Cao Uý đã lắp thêm một vài thiết bị an ninh nhận diện khuôn mặt, chỉ cần những người khác vào, còi liền kêu inh ỏi trừ khi được sự cho phép của chủ trong nhà. Cao Uý cũng rặn anh không bao giờ đặt đồ bên ngoài, nên cho dù ai cũng không được tuỳ tiện mở cửa.
Tay của Bạch Hồ bị thương cũng không nặng, Cao Uý mấy hôm nay cũng ở nhà, tiện chăm sóc Đô Đô, vì Đô Đô cũng khá sợ sệt, nhưng người sợ hơn là Bạch Hồ.
Những ngày Cao Uý ở nhà, anh cũng chăm sóc Bạch Hồ khá tỉ mỉ. Bạch Hồ lại liên tục bị rung động rồi....
Anh còn sắn tay vào bếp nấu nướng cho cậu và Đô Đô ăn , còn thay băng gạc và bôi thuốc vào cho cậu. Hành động nhẹ nhàng, nhưng lại vô cùng ấm áp, tối cũng ngủ cùng giường với Đô Đô và Bạch Hồ luôn, làm cả đêm tim cậu đập thình thịch chẳng ngủ được gì cả, thi thoảng lại liếc mắt sang nhìn trộm Cao Uý rồi tự cười thầm.
Bây giờ Bạch Hồ biết, chính cậu đang yêu mất rồi, chứ không phải người cậu yêu là Vân Nhi nữa.
Sau khi Cao Uý trở lại lịch làm việc, anh đã thuê riêng một quản gia nhưng lại khá thành thạo võ thuật ở bên cạnh Bạch Hồ và Đô Đô 24/24 giờ những lúc anh vắng mặt phòng trừ gặp việc gì xấu xảy ra.
Tới trường, Bạch Hồ hẹn Vân Nhi ra sân sau trường nói chuyện, biết từ chối tình cảm con gái người ta thực sự rất tệ còn hơn là cứ kéo theo một mối tình không có hồi kết...
" Ừm .. Vân Nhi.." Bạch Hồ nói
Vân Nhi cũng nghe cậu, mặt cô gái có chút buồn như đoán trước được điều gì " Thôi.. tớ biết cậu định nói gì rồi?"
" Thật sao?"
" Ừm!" Vân Nhi nở nụ cười nhẹ " Khoảng thời gian chúng mình yêu nhau, tớ không cảm thấy được tình yêu của cậu, có lẽ cậu đã yêu một ai đó khác rồi..."
" Cậu..."
" Không sao! Tớ ổn! Chúng mình cũng có thể là bạn mà , được chứ?" Vân Nhi nói
" Tất nhiên rồi, được làm bạn với Vân Nhi là vinh hạnh với tớ!"
" Vậy cậu cũng đừng vì chuyện này mà nghĩ nhiều, chúng ta vào lớp học thôi.."
Cuối cùng, Bạch Hồ cũng đã gỡ được khúc mắc trong lòng, lòng nhẹ nhõm hẳn. Cậu mong Vân Nhi có thể tìm được hạnh phúc cho mình và cậu cũng vậy... Mong bản thân có thể hạnh phúc với quyết định này...
Dù không biết sẽ đi tới đâu, Cũng không biết Cao Uý có thích cậu hay không? Nhưng cậu sẽ cố gắng theo đuổi anh, để anh chấp nhận cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.