Chương 17:
Nalpenliebe
04/01/2021
Vì để tiếp cận Cao Uý, Bạch Hồ cậu thực sự vất vả mà! Cao Uý dạy 5 giờ sáng chạy bộ tập thể dục, cậu cũng dậy 5 giờ 30 sáng để nấu ăn cho anh mang tới chỗ làm.
Mặc dù cậu 6 giờ 30 mới dậy lận, nhưng thôi hơn 1 tiếng cũng không sao đâu.
Làm xong đồ ăn cho Cao Uý, đóng trong một chiếc hộp xinh xinh, trang trí cưc kì đẹp mắt, đây là món cơm cậu dành cả tình yêu của mình cho anh , nghĩ thôi Bạch Hồ cũng vui vẻ nở nụ cười suy nghĩ viển vông.
Cao Uý bước xuống lầu, chỉnh tóc gọn gàng thì Bạch Hồ chạy tới, mang cho anh một túi cơm " Cho anh !"
" Gì đây?" Cao Uý dơ lên hỏi
" Cơm trưa .. Thì.. Tôi tiện nấu ăn trưa nên làm cho anh một phần.." Bạch Hồ nói, người cũng nhẹ nhàng đung đua như cô vợ nhỏ.
" Ừm! " Cao Uý cầm lấy mang ra cửa , đến lúc nhấn nút quay người lại " Cảm ơn!" Rồi đóng cửa ra ngoài.
Gì? Cậu không nghe nhầm đó chứ?? Cao Uý cảm ơn! Anh chưa bao giờ nói cảm ơn nhưng giờ lại cảm ơn cậu á? Nghĩ thôi Bạch Hồ cũng nhảy cẫng lên vui sướng, có phải Cao Uý đã thích cậu rồi không? Nếu vài ngày sau còn thơm lên trán cậu tạm biệt thì .. không dám nghĩ tới khung cảnh hạnh phúc đó nữa. Cậu chết trong biển tình này mấttttt !
" Ngài Bạch ?" Quản gia thấy cậu đứng cười một mình hỏi thăm " Cậu không sao chứ?"
" A\~ Không có gì .. hì hì!" Rồi tung tăng vào phòng ngủ.
Đến trường, Sâm Đằng thấy Bạch Hồ vui vẻ lạ thường cũng ngạc nhiên, sờ trán cậu , rồi lại sờ trán mình " Rõ ràng không sốt!"
" Cậu làm sao thế! Người ta bình thường.." Bạch Hồ vui vẻ, tay cầm bút viết viết
" Bình thường? Có phải cậu trúng số rồi không? Cho tớ một ít đi?" Sâm Đằng nói
" Ây da! trúng cái gì mà trúng! " Bạch Hồ cằn nhằn " Cậu đừng làm tớ mất hứng !"
" Rồi rồi cô nương khó tính !" Sâm Đằng bĩu môi liếc nhìn Bạch Hồ, đúng là luôn luôn khó tính với anh mà.
Giờ nghỉ trưa, Sâm Đằng đi vệ sinh, không cẩn thận mà đập trúng một người
" Xin lỗi nhé!" Sâm Đằng nói rồi đi thẳng
" Xin lỗi cái gì? Mắt mù à?" Một cậu nhóc thấy Sâm Đằng nói vậy, miệng quát to
Nghe câu nói nhức tai đó, Sâm Đằng quay ra, nhìn người đang chuẩn bị gây sự với mình.
" Tôi nói cậu mù à?" Tên nhóc lại nhắc lại lần nữa, nhìn chằm chằm vào mắt Sâm Đằng.
Sâm Đằng bị doạ tới cười không thôi, cái gì đây? Người trước mặt anh làm một cậu nhóc tí hon khoảng 1m65 gì đó, như nấm lùn vậy mà lại dám chọc tức anh.
" Nhóc lùn đang muốn gây sự với ai đấy?" Sâm Đằng khoanh tay nghêng ngang ra vẻ anh lớn nhìn cậu nhóc.
" Tôi nói cho cậu biết, cậu đang đụng nhầm người rồi!" Nhóc con lên tiếng
" Gì đây?" Sâm Đằng cúi xuống nhìn thẻ trên cổ nhóc con " Sinh viên năm nhất vậy mà dám gây sự với đàn anh năm 4 cơ à? Tên gì đây? Tống Thiện An "
" Biết làm gì? Đánh lại được tôi không? " Tống Thiện An hét lên
Sâm Đằng nắm lấy cổ áo Tống Thiện An, khiến cậu lơ lửng không trung " Bỏ tôi xuống... Tôi sẽ nói bố mẹ tôi đuổi học anh!"
" Ồ? Thoải mái đi cưng? Anh đây đếch sợ!" Sâm Đằng ghé sát tai Tống Thiện An nói, rồi hất cậu ngã xuống đất.
Tống Thiện An hai mắt đỏ lừ tức giận, ngồi dậy quát lên " Hãy chờ đấy!" Rồi chạy đi.
Sâm Đằng xì một cái , tặc lưỡi nghĩ : thật trẻ trâu .. Rồi vào phòng vệ sinh...
Ngày hôm sau, đang học trên lớp, liền bị hiệu trưởng gọi lên phòng uống trà vì lý do không hiểu tại sao.
Sâm Đằng vừa lên phòng hiệu trưởng liền thấy Tống Thiên An ngồi ghế, mắt nhìn anh còn nở nụ cười nham hiểm.
" Sâm Đằng! Sao trò lại làm ra chuyện này" Hiệu trưởng nói
" Là sao ạ?" Sâm Đằng có chút không hiểu
" Em thật quá đáng! Là sinh viên ngành y, mà lại đi bắt nạt một sinh viên năm 1 à? Bố mẹ em ấy vừa gọi cho tôi, em xử lý sao hả?"
Hiệu trưong đập bàn nói
" Dạ, nhưng em đâu có bắt nạt em ấy ?"
" Không bắt nạt? Đây mà không bắt nạt à?" Hiệu trưởng chỉ lên vết thương của Tống Thiên An.
Tống Thiên An dơ hai cánh tay bầm tím, rõ ràng Sâm Đằng chỉ đẩy nhẹ một cái, còn có mặt cũng bị thương, rõ ràng dở trò hãm hại anh.
" Huhu Thầy ơi.. đòi lại công bằng cho em.. em sợ lắm.." Tống Thiên An khóc lóc
" Rồi rồi! Em Sâm Đằng, em về viết bản kiểm điểm cộng với quét nhà vệ sinh 1 tuần cho tôi! Thật không ra thể thống gì cả!"
Sâm Đằng hết cách, chỉ có thể nghe lời theo. Anh cũng không ngờ bị chơi cho một cú đau đớn tới thế, mới có tí tuổi mà đã dám chơi xỏ anh, thế này nếu như để im, cậu ta còn nhảy lên đầu anh mà ngồi mất.
Mặc dù cậu 6 giờ 30 mới dậy lận, nhưng thôi hơn 1 tiếng cũng không sao đâu.
Làm xong đồ ăn cho Cao Uý, đóng trong một chiếc hộp xinh xinh, trang trí cưc kì đẹp mắt, đây là món cơm cậu dành cả tình yêu của mình cho anh , nghĩ thôi Bạch Hồ cũng vui vẻ nở nụ cười suy nghĩ viển vông.
Cao Uý bước xuống lầu, chỉnh tóc gọn gàng thì Bạch Hồ chạy tới, mang cho anh một túi cơm " Cho anh !"
" Gì đây?" Cao Uý dơ lên hỏi
" Cơm trưa .. Thì.. Tôi tiện nấu ăn trưa nên làm cho anh một phần.." Bạch Hồ nói, người cũng nhẹ nhàng đung đua như cô vợ nhỏ.
" Ừm! " Cao Uý cầm lấy mang ra cửa , đến lúc nhấn nút quay người lại " Cảm ơn!" Rồi đóng cửa ra ngoài.
Gì? Cậu không nghe nhầm đó chứ?? Cao Uý cảm ơn! Anh chưa bao giờ nói cảm ơn nhưng giờ lại cảm ơn cậu á? Nghĩ thôi Bạch Hồ cũng nhảy cẫng lên vui sướng, có phải Cao Uý đã thích cậu rồi không? Nếu vài ngày sau còn thơm lên trán cậu tạm biệt thì .. không dám nghĩ tới khung cảnh hạnh phúc đó nữa. Cậu chết trong biển tình này mấttttt !
" Ngài Bạch ?" Quản gia thấy cậu đứng cười một mình hỏi thăm " Cậu không sao chứ?"
" A\~ Không có gì .. hì hì!" Rồi tung tăng vào phòng ngủ.
Đến trường, Sâm Đằng thấy Bạch Hồ vui vẻ lạ thường cũng ngạc nhiên, sờ trán cậu , rồi lại sờ trán mình " Rõ ràng không sốt!"
" Cậu làm sao thế! Người ta bình thường.." Bạch Hồ vui vẻ, tay cầm bút viết viết
" Bình thường? Có phải cậu trúng số rồi không? Cho tớ một ít đi?" Sâm Đằng nói
" Ây da! trúng cái gì mà trúng! " Bạch Hồ cằn nhằn " Cậu đừng làm tớ mất hứng !"
" Rồi rồi cô nương khó tính !" Sâm Đằng bĩu môi liếc nhìn Bạch Hồ, đúng là luôn luôn khó tính với anh mà.
Giờ nghỉ trưa, Sâm Đằng đi vệ sinh, không cẩn thận mà đập trúng một người
" Xin lỗi nhé!" Sâm Đằng nói rồi đi thẳng
" Xin lỗi cái gì? Mắt mù à?" Một cậu nhóc thấy Sâm Đằng nói vậy, miệng quát to
Nghe câu nói nhức tai đó, Sâm Đằng quay ra, nhìn người đang chuẩn bị gây sự với mình.
" Tôi nói cậu mù à?" Tên nhóc lại nhắc lại lần nữa, nhìn chằm chằm vào mắt Sâm Đằng.
Sâm Đằng bị doạ tới cười không thôi, cái gì đây? Người trước mặt anh làm một cậu nhóc tí hon khoảng 1m65 gì đó, như nấm lùn vậy mà lại dám chọc tức anh.
" Nhóc lùn đang muốn gây sự với ai đấy?" Sâm Đằng khoanh tay nghêng ngang ra vẻ anh lớn nhìn cậu nhóc.
" Tôi nói cho cậu biết, cậu đang đụng nhầm người rồi!" Nhóc con lên tiếng
" Gì đây?" Sâm Đằng cúi xuống nhìn thẻ trên cổ nhóc con " Sinh viên năm nhất vậy mà dám gây sự với đàn anh năm 4 cơ à? Tên gì đây? Tống Thiện An "
" Biết làm gì? Đánh lại được tôi không? " Tống Thiện An hét lên
Sâm Đằng nắm lấy cổ áo Tống Thiện An, khiến cậu lơ lửng không trung " Bỏ tôi xuống... Tôi sẽ nói bố mẹ tôi đuổi học anh!"
" Ồ? Thoải mái đi cưng? Anh đây đếch sợ!" Sâm Đằng ghé sát tai Tống Thiện An nói, rồi hất cậu ngã xuống đất.
Tống Thiện An hai mắt đỏ lừ tức giận, ngồi dậy quát lên " Hãy chờ đấy!" Rồi chạy đi.
Sâm Đằng xì một cái , tặc lưỡi nghĩ : thật trẻ trâu .. Rồi vào phòng vệ sinh...
Ngày hôm sau, đang học trên lớp, liền bị hiệu trưởng gọi lên phòng uống trà vì lý do không hiểu tại sao.
Sâm Đằng vừa lên phòng hiệu trưởng liền thấy Tống Thiên An ngồi ghế, mắt nhìn anh còn nở nụ cười nham hiểm.
" Sâm Đằng! Sao trò lại làm ra chuyện này" Hiệu trưởng nói
" Là sao ạ?" Sâm Đằng có chút không hiểu
" Em thật quá đáng! Là sinh viên ngành y, mà lại đi bắt nạt một sinh viên năm 1 à? Bố mẹ em ấy vừa gọi cho tôi, em xử lý sao hả?"
Hiệu trưong đập bàn nói
" Dạ, nhưng em đâu có bắt nạt em ấy ?"
" Không bắt nạt? Đây mà không bắt nạt à?" Hiệu trưởng chỉ lên vết thương của Tống Thiên An.
Tống Thiên An dơ hai cánh tay bầm tím, rõ ràng Sâm Đằng chỉ đẩy nhẹ một cái, còn có mặt cũng bị thương, rõ ràng dở trò hãm hại anh.
" Huhu Thầy ơi.. đòi lại công bằng cho em.. em sợ lắm.." Tống Thiên An khóc lóc
" Rồi rồi! Em Sâm Đằng, em về viết bản kiểm điểm cộng với quét nhà vệ sinh 1 tuần cho tôi! Thật không ra thể thống gì cả!"
Sâm Đằng hết cách, chỉ có thể nghe lời theo. Anh cũng không ngờ bị chơi cho một cú đau đớn tới thế, mới có tí tuổi mà đã dám chơi xỏ anh, thế này nếu như để im, cậu ta còn nhảy lên đầu anh mà ngồi mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.