Chương 31
Suzuhara-Ayano
26/02/2016
Nó ngạc nhiên khi nhìn nơi trước mắt mình, nơi đây thực sự nó cảm thấy quá quen thuộc như mình đã từng biết đến.
Trước mắt nó là cánh đồng rực bồ công anh trắng xoá, làn gió nhẹ nâng hạt bồ công anh bay lên khoảng trời xanh vô tận kia. Hắn cũng dựng xe xuống đi đến bên cạnh nó.
-Em còn nhớ nơi này không ?- giọng hắn trầm nhẹ
-Nó rất quen thuộc, có cảm giác như đã từng đến đây- nó nói
-Phải hồi nhỏ hai chúng ta đã từng chơi với nhau- hắn nói
-Hồi nhỏ ???
-Lúc đó em rất nhỏ, còn đang tập đi cơ trông em rất ngộ nha- hắn cười
-Nói gì đó hả- nó cáu lên
-Anh rất yêu……rất yêu em….- hắn cười nhẹ
Cái nụ cười thật nhẹ nhàng hòa tan vào làn gió cùng với những hạt bồ công anh. Nó hơi đỏ mặt tim khẽ rung động, đây là lần đầu tiên nó cảm thấy trong mình có cảm giác thật lạ. Đang lúc mải mê ngắm hắn nó đã không để ý rằng khuôn mặt hắn đã dí gần đến mình.
Khuôn mặt phóng to của hắn bất ngờ trước mắt nó khiến nó giật mình ngã xuống đất mặt hơi ngượng ngùng lấy tay che nửa mặt.
-Chúng ta về thôi- hắn cốc nhẹ vào đầu nó
Dưới cái nắng chiều tà màu vàng cam và hai rặng anh đào nở rộ khung cảnh mang màu sắc thật nhẹ nhàng và ấm áp. Nó ngồi sau tận hưởng cái làn gió lướt qua, khẽ nhìn tấm lưng của hắn, nó thật rộng và lớn. Một cảm xúc thật dễ thương được xuất hiện trong nó.
Hắn vẫn luôn để ý nó từ khi nãy đến giờ, thật đau đớn nhưng hắn vẫn buộc phải thực hiện, một điều mà hắn tưởng nhất quyết sẽ không thực hiện.
…………giải phân cách thời gian………….
Sáng hôm sau nó đến trường với tình trạng mắt thâm quầng, vì những chuyện xảy ra ngay hôm qua mà khiến nó không thể ngủ được, ngồi tự kỷ suốt đêm như con điên rồi sáng thì lết mình không nổi. Vào lớp thì nó cứ gục lên gục xuống và chả có gì có thể nhồi vào não nó, giờ nghỉ trưa nó cũng cứ nằm ẹp ra bàn ngủ.
-Này Yusa…..Yusa- Mizuki lay lay nó
-Hư…..hửm…- nó rên khẽ theo phản ứng khi bị gọi
-Hôm nay cậu sao vậy ngủ mãi thôi- Mizuki nói
-Không có….gì….oáp- nó gượng mình dậy
-Cậu lên phòng y tế nghỉ hay về nhà thì hơn- Miyuu lên tiếng
-Không sao đâu mình lên phòng y tế nghỉ chút rồi sẽ quay lại sau- nó cười xòa rồi đứng dậy
Nó vừa ngáp vừa dụi đôi mắt chưa tỉnh của mình, nó loạng choạng chưa tỉnh ngủ liền va phải một người đi ngang qua, vội vàng nó cúi đầu xin lỗi dù chưa biết người mình vừa đụng trúng là ai
-Yusa em sao thế- người đó cất tiếng hỏi
-Ủa….anh Azuma ?- nó ngạc nhiên
-Sao trông mặt em mệt mỏi vậy- Azuma nhìn bộ dạng của nó rồi hỏi
-Hôm qua em không ngủ được- nó trưng bộ mặt mệt mỏi
-Đến kia ngồi đi- Azuma chỉ về hướng cái cây to lớn với tán lá rộng xung quanh là cỏ xanh mướt
-Dạ- nó gật đầu rồi đi đến
Nó ngồi dựa đầu vào thân cây thả lỏng mình rồi nhìn lên tán lá của cái to lớn này, làn gió nhẹ nhàng thổi và có vài tia nắng len lỏi qua tán lá chiếu xuống chỗ chân nó. Không gian thật thoải mái, nhắm mắt tận hưởng nó chợt giật mình khi có vật chạm vào má mình -..úi…
-Anh mua cafe cho em nè- Azuma đưa lon cafe chạm vào má nó lạnh buốt
-Lạnh quá, đúng thứ em cần- nó cầm lấy lon cafe rồi mở uống một ngụm
-Vậy chuyện gì khiến em thảm như vậy- Azuma ngồi xuống cạnh nó
-À….ừm hôm qua em không ngủ được, mà cũng là tại hắn đó- nó chuyển sang thái độ tươi tỉnh hơn
-Ý em là Ken- Azuma hỏi
-Dạ không hiểu sao hôm qua trong đầu em toàn xuất hiện hình ảnh của hắn dù em rất ghét
-“Em đã yêu cậu ta rồi sao, anh định sẽ nói với em chuyện này nhưng có lẽ không được rồi, và còn một chuyện liên quan đến cậu ta mà anh không thể nói ra nữa” Azuma nghĩ ngợi
-Anh Azuma- nó khua tay trước mặt Azuma
-À….ừm thôi em về lớp đi vào tiết rồi
-Dạ
Nó đứng dậy phủi váy rồi về lớp, Azuma còn ngồi lại. Anh ngước lên nhìn bầu trời xanh thẳm không gợn mây kia.
-Phải làm sao đây- Azuma buộc miệng nói
Khẽ cười Azuma thấy lòng mình nặng trĩu, anh biết phải làm gì với việc hắn nói với anh
“Tại văn phòng ‘Hội Học Sinh’ trước đó 1 tiếng
Cộc….cộc
-Mời vào
-Tôi có việc cần nói với anh- hắn mở cửa và nói
-Việc gì mà cậu lên tận đây cơ chứ- Azuma ngạc nhiên
-Phải và việc này rất quan trọng- hắn trầm giọng
-Được cậu ngồi đi- Azuma đưa tay mời hắn rồi cũng đứng dậy đi lại bộ sofa màu kem
-Anh có thể thay tôi chăm sóc cho Yusa được không ?
-Sao cậu lại nói như vậy- Azuma tròn mắt nhìn
-Vì hai ngày tới tôi phải sang Luân Đôn để đính hôn- giọng hắn trầm như không muốn nói
-Còn Yusa thì sao- Azuma lạnh giọng
-Xin anh hãy chăm sóc giùm cho cô ấy tôi không thể ở bên cô ấy, và anh hãy giữ kín chuyện này giùm- hắn nói rồi đứng bật dậy mở cửa bỏ đi
-Chuyện này rốt cuộc là sao- Azuma khó hiểu “…….
Nó sau khi nói chuyện với Azuma thì đã thấy ổn trở lại. Tinh thần phấn chấn nhưng có một điều nó cảm thấy lạ là hôm nay hắn không xuất hiện thật kỳ lạ.
Và hai ngày tiếp nó cũng không nhìn thấy nhìn thấy hắn ở trường, nó cảm thấy nhớ giọng nói và hành động khùng điên của hắn. Sao lại như thế trước đây nó không như thế vậy là sao chứ. Bước một mình vào hành lang vào lớp học nó bất ngờ bị xô và ngã xuống đất. Cú ngã khá đau và nó nhìn người trước mặt mình
-Mi…..Mia
-Hãy đưa anh ấy…..quay trở về………
(Còn tiếp)
Trước mắt nó là cánh đồng rực bồ công anh trắng xoá, làn gió nhẹ nâng hạt bồ công anh bay lên khoảng trời xanh vô tận kia. Hắn cũng dựng xe xuống đi đến bên cạnh nó.
-Em còn nhớ nơi này không ?- giọng hắn trầm nhẹ
-Nó rất quen thuộc, có cảm giác như đã từng đến đây- nó nói
-Phải hồi nhỏ hai chúng ta đã từng chơi với nhau- hắn nói
-Hồi nhỏ ???
-Lúc đó em rất nhỏ, còn đang tập đi cơ trông em rất ngộ nha- hắn cười
-Nói gì đó hả- nó cáu lên
-Anh rất yêu……rất yêu em….- hắn cười nhẹ
Cái nụ cười thật nhẹ nhàng hòa tan vào làn gió cùng với những hạt bồ công anh. Nó hơi đỏ mặt tim khẽ rung động, đây là lần đầu tiên nó cảm thấy trong mình có cảm giác thật lạ. Đang lúc mải mê ngắm hắn nó đã không để ý rằng khuôn mặt hắn đã dí gần đến mình.
Khuôn mặt phóng to của hắn bất ngờ trước mắt nó khiến nó giật mình ngã xuống đất mặt hơi ngượng ngùng lấy tay che nửa mặt.
-Chúng ta về thôi- hắn cốc nhẹ vào đầu nó
Dưới cái nắng chiều tà màu vàng cam và hai rặng anh đào nở rộ khung cảnh mang màu sắc thật nhẹ nhàng và ấm áp. Nó ngồi sau tận hưởng cái làn gió lướt qua, khẽ nhìn tấm lưng của hắn, nó thật rộng và lớn. Một cảm xúc thật dễ thương được xuất hiện trong nó.
Hắn vẫn luôn để ý nó từ khi nãy đến giờ, thật đau đớn nhưng hắn vẫn buộc phải thực hiện, một điều mà hắn tưởng nhất quyết sẽ không thực hiện.
…………giải phân cách thời gian………….
Sáng hôm sau nó đến trường với tình trạng mắt thâm quầng, vì những chuyện xảy ra ngay hôm qua mà khiến nó không thể ngủ được, ngồi tự kỷ suốt đêm như con điên rồi sáng thì lết mình không nổi. Vào lớp thì nó cứ gục lên gục xuống và chả có gì có thể nhồi vào não nó, giờ nghỉ trưa nó cũng cứ nằm ẹp ra bàn ngủ.
-Này Yusa…..Yusa- Mizuki lay lay nó
-Hư…..hửm…- nó rên khẽ theo phản ứng khi bị gọi
-Hôm nay cậu sao vậy ngủ mãi thôi- Mizuki nói
-Không có….gì….oáp- nó gượng mình dậy
-Cậu lên phòng y tế nghỉ hay về nhà thì hơn- Miyuu lên tiếng
-Không sao đâu mình lên phòng y tế nghỉ chút rồi sẽ quay lại sau- nó cười xòa rồi đứng dậy
Nó vừa ngáp vừa dụi đôi mắt chưa tỉnh của mình, nó loạng choạng chưa tỉnh ngủ liền va phải một người đi ngang qua, vội vàng nó cúi đầu xin lỗi dù chưa biết người mình vừa đụng trúng là ai
-Yusa em sao thế- người đó cất tiếng hỏi
-Ủa….anh Azuma ?- nó ngạc nhiên
-Sao trông mặt em mệt mỏi vậy- Azuma nhìn bộ dạng của nó rồi hỏi
-Hôm qua em không ngủ được- nó trưng bộ mặt mệt mỏi
-Đến kia ngồi đi- Azuma chỉ về hướng cái cây to lớn với tán lá rộng xung quanh là cỏ xanh mướt
-Dạ- nó gật đầu rồi đi đến
Nó ngồi dựa đầu vào thân cây thả lỏng mình rồi nhìn lên tán lá của cái to lớn này, làn gió nhẹ nhàng thổi và có vài tia nắng len lỏi qua tán lá chiếu xuống chỗ chân nó. Không gian thật thoải mái, nhắm mắt tận hưởng nó chợt giật mình khi có vật chạm vào má mình -..úi…
-Anh mua cafe cho em nè- Azuma đưa lon cafe chạm vào má nó lạnh buốt
-Lạnh quá, đúng thứ em cần- nó cầm lấy lon cafe rồi mở uống một ngụm
-Vậy chuyện gì khiến em thảm như vậy- Azuma ngồi xuống cạnh nó
-À….ừm hôm qua em không ngủ được, mà cũng là tại hắn đó- nó chuyển sang thái độ tươi tỉnh hơn
-Ý em là Ken- Azuma hỏi
-Dạ không hiểu sao hôm qua trong đầu em toàn xuất hiện hình ảnh của hắn dù em rất ghét
-“Em đã yêu cậu ta rồi sao, anh định sẽ nói với em chuyện này nhưng có lẽ không được rồi, và còn một chuyện liên quan đến cậu ta mà anh không thể nói ra nữa” Azuma nghĩ ngợi
-Anh Azuma- nó khua tay trước mặt Azuma
-À….ừm thôi em về lớp đi vào tiết rồi
-Dạ
Nó đứng dậy phủi váy rồi về lớp, Azuma còn ngồi lại. Anh ngước lên nhìn bầu trời xanh thẳm không gợn mây kia.
-Phải làm sao đây- Azuma buộc miệng nói
Khẽ cười Azuma thấy lòng mình nặng trĩu, anh biết phải làm gì với việc hắn nói với anh
“Tại văn phòng ‘Hội Học Sinh’ trước đó 1 tiếng
Cộc….cộc
-Mời vào
-Tôi có việc cần nói với anh- hắn mở cửa và nói
-Việc gì mà cậu lên tận đây cơ chứ- Azuma ngạc nhiên
-Phải và việc này rất quan trọng- hắn trầm giọng
-Được cậu ngồi đi- Azuma đưa tay mời hắn rồi cũng đứng dậy đi lại bộ sofa màu kem
-Anh có thể thay tôi chăm sóc cho Yusa được không ?
-Sao cậu lại nói như vậy- Azuma tròn mắt nhìn
-Vì hai ngày tới tôi phải sang Luân Đôn để đính hôn- giọng hắn trầm như không muốn nói
-Còn Yusa thì sao- Azuma lạnh giọng
-Xin anh hãy chăm sóc giùm cho cô ấy tôi không thể ở bên cô ấy, và anh hãy giữ kín chuyện này giùm- hắn nói rồi đứng bật dậy mở cửa bỏ đi
-Chuyện này rốt cuộc là sao- Azuma khó hiểu “…….
Nó sau khi nói chuyện với Azuma thì đã thấy ổn trở lại. Tinh thần phấn chấn nhưng có một điều nó cảm thấy lạ là hôm nay hắn không xuất hiện thật kỳ lạ.
Và hai ngày tiếp nó cũng không nhìn thấy nhìn thấy hắn ở trường, nó cảm thấy nhớ giọng nói và hành động khùng điên của hắn. Sao lại như thế trước đây nó không như thế vậy là sao chứ. Bước một mình vào hành lang vào lớp học nó bất ngờ bị xô và ngã xuống đất. Cú ngã khá đau và nó nhìn người trước mặt mình
-Mi…..Mia
-Hãy đưa anh ấy…..quay trở về………
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.