Tha Hương

Chương 37: Chương 10(1)

Tuyệt Thế Tiểu Bạch

15/03/2023

Edit: Game Thủ Đến Từ Sao Hỏa

Beta: Khủng Long Phản Diện

----

Ngày hôm sau, Tống Lương Tiêu bị đánh thức bởi tiếng mở cửa của vú già.

Nàng ngủ một giấc rất ngon, ngay cả nằm mơ cũng không có, dường như nhắm mắt lại là mặt trời sẽ sáng, nàng có thể cảm giác được sau khi ngủ đủ giấc tinh thần của mình rất tốt.

Vú già mang nước sạch tắm rửa cho bọn họ, sau đó dẫn bọn họ đến tiền sảnh nơi hôm qua bọn họ dùng bữa tối, ở đây cũng có mười một chiếc bàn bày điểm tâm tươm tất.

Sau khi các nàng ăn xong, vú già lại dẫn họ trở lại phòng và tiếp tục dùng dây xích khóa trái cửa từ bên ngoài.

Mặc dù ở đây ăn ngon, điều kiện ăn ở tốt nhưng Tống Lương Tiêu vẫn chưa thể thư giãn hoàn toàn, cảm thấy mình đang ngồi tù, một ngày bằng một năm, các nàng không có chút tự do nào.

Lúc trước đường xá bôn ba, nửa cái mạng đều sắp không còn, tự nhiên không còn tinh thần mà suy nghĩ. Đến nay ăn uống no đủ, lại bị nhốt trong phòng kín, bao buồn bực chôn giấu trong lòng đều xông ra.

Nàng nhớ cha mẹ và Đường Thành vô cùng! Nghĩ đến đám cưới mà nàng đã lên kế hoạch từ lâu và chiếc váy cưới xinh đẹp mà nàng không thể mặc, cảm giác nóng lòng muốn về nhà tràn ngập trong lồng ngực!

Lúc này, một giọng nói vang lên bên cạnh nàng: "Này, lại đây, chúng ta có chuyện muốn nói với ngươi."

Tống Lương Tiêu ngước mắt lên thì thấy thiếu nữ mặt tròn, là một trong bốn người có thái độ tệ nhất với nàng đang miễn cưỡng nhìn nàng, các thiếu nữ còn lại ở phía sau cũng đang nhìn về phía này.

Xem các nàng như có chuyện muốn tìm mình.



Tống Lương Tiêu có chút xấu hổ, Đậu Khấu thấy trên mặt nàng tràn đầy ngượng ngùng, ánh mắt trống rỗng cũng không còn kiêu căng như trước, đối với lời nói của Huyên Thảo cũng có chút tin tưởng, liền thăm dò thêm: "Này ! Đồ ngốc! Ngươi có qua hay không nói một câu nha!’’

Cho dù có người gọi nàng là đồ ngốc, Tống Lương Tiêu vẫn không phản ứng quá khích, nàng nhìn Đậu Khấu, do dự một lúc rồi cuối cùng thở dài: "Xin lỗi, ta không hiểu ngươi đang nói gì."

Đậu Khấu sắc mặt hơi thay đổi, lúc mắng đồ ngốc mà đối phương vẫn không phản ứng, liền đoán được kết quả, khi Tống Lương Tiêu nói chuyện, cũng không còn nghi ngờ gì nữa.

Nàng quay đầu nhìn về phía Huyên Thảo nói: "Ngươi nói không sai, chúng ta bây giờ nên làm cái gì, nàng không hiểu cũng không nói, chúng ta làm sao cùng nàng giải thích đây?"

Đinh Hương nhỏ nhất cũng không biết làm sao, không khỏi hỏi: "Huyên Thảo tỷ tỷ, các tỷ đang làm gì vậy?"

Huyên Thảo sờ bả vai Đinh Hương, ra hiệu cho nàng yên tâm, nói: “Lát nữa muội sẽ biết.”

Sau đó nàng đối Đậu Khấu nói: "Kéo nàng qua, ta cùng nàng giải thích, mọi người nhỏ giọng, tuy rằng những vú già kia hiện tại không canh gác bên ngoài, cũng không ai biết bọn họ khi nào sẽ đi tới."

Đậu Khấu tặc lưỡi, nắm lấy tay Tống Lương Tiêu kéo nàng vào giữa bốn người họ.

Tống Lương Tiêu cũng không cự tuyệt, nàng nhìn ra được những thiếu nữ này hình như có chuyện gì rất quan trọng, cho dù biết mình nghe không hiểu và không nói được cũng nhất định phải tự nói với mình.

Huyên Thảo đầu tiên thấp giọng giải thích với Đinh Hương những gì đã xảy ra ngày hôm qua và quyết định của mọi người.

Đinh Hương mặc dù là người nhỏ tuổi nhất, nhưng nàng cũng biết rằng làm tế phẩm không phải là một lối thoát tốt, ngay cả khi nàng sợ hãi không biết về những việc sau khi trốn thoát, nàng chỉ biết mím môi và nắm chặt tay, ủng hộ quyết định của ba tỷ muội.

Khi nói đến Tống Lương Tiêu, giải thích trở nên hơi khó khăn.

Huyên Thảo khua tay múa chân, Đậu Khấu cũng nhảy cẫng lên bên cạnh nàng, sử dụng toàn bộ ngôn ngữ cơ thể, Tống Lương Tiêu cuối cùng cũng hiểu: Đêm nay những thiếu nữ này là muốn bỏ trốn!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tha Hương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook