Chương 38: Chương 10(2)
Tuyệt Thế Tiểu Bạch
15/03/2023
Không phải Tống Lương Tiêu chưa từng có ý nghĩ chạy trốn, mà là thực lực của nàng quá yếu, hiện tại thân thể này chỉ ngồi xe ngựa cũng muốn mất nửa cái mạng. Trước mắt, thế giới cổ đại này có kỳ quái dị thú xung quanh, nàng ngôn ngữ không thông, chạy trốn chỉ có chết nhanh hơn bị bán làm kỹ nữ, không biết những thiếu nữ này ỷ vào cái gì, nhưng miễn là có cơ hội trốn thoát, nàng sẵn sàng thử!
Bởi theo quan sát của nàng, vẻ mặt của những thiếu nữ này thỉnh thoảng lộ ra vẻ sợ hãi và tuyệt vọng khó hiểu, nàng không nghĩ rằng làm ngựa gầy hay kỹ nữ lại có thể khiến người ta sợ hãi như vậy, cho nên cuối cùng bọn họ bị đưa đến nơi nào? Trong lòng nàng cũng dâng lên một tia sợ hãi không tên, nàng theo bản năng tự nhủ, có lẽ tương lai của những thiếu nữ này còn đáng sợ hơn nhiều so với việc bị bán làm kỹ nữ.
Đáng tiếc, rào cản ngôn ngữ khiến nàng không thể yêu cầu những thiếu nữ này có thể hiểu nàng. Nếu không nàng đã không bị động như vậy, thế giới này mọi thứ đều hỏng bét hết rồi! Mong muốn trốn thoát cũng trở nên mạnh mẽ hơn tại thời điểm này!
Thấy Tống Lương Tiêu trịnh trọng gật đầu, Đậu Khấu thở phào nhẹ nhõm, không khỏi nhìn Huyên Thảo nói: "Nàng ta hiểu đúng không? Đừng có đột nhiên lớn tiếng nhiễu loạn kế hoạch của chúng ta."
Không đợi Huyên Thảo trả lời, Tống Lương tiêu cũng hiểu sự nghi ngờ của Đậu Khấu, lại nghiêm túc gật đầu, đưa một ngón tay lên trước môi làm động tác im lặng, sau đó dùng hai ngón tay làm động tác đi lại, biểu thị nàng sẽ yên lặng đi sau lưng mọi người.
Huyên Thảo thấy vậy mừng rỡ nói: "Nàng thoạt nhìn cũng không ngốc, lưu lạc tới tận đây mọi người đều là kẻ đáng thương, mỗi người chúng ta thân thể không tốt, cùng nhau hợp tác mới có thể thật sự thoát thân! "
Lúc này, Bạch Cao nhẹ giọng hỏi: "Vậy... Sát vách những người kia thì sao?"
Đậu Khấu cau mày nhìn Huyên Thảo: "Phải chăng tỷ cũng cân nhắc qua người sát vách rồi?"
Huyên Thảo ánh mắt ảm đạm lắc đầu: “Vấn đề không phải là ta có cân nhắc hay không, mà tối hôm qua người kia chỉ hỏi tình huống của chúng ta, nếu như hắn không định giúp đỡ, dựa vào chúng ta là không mở khóa được, nếu người đó cũng đã thông báo qua cách vách, tự nhiên các nàng cũng có thể chạy trốn".
Thấy nàng không thật sự ngốc, Đậu Khấu thở phào nhẹ nhõm nói: "Mỗi người đều có số mệnh của mình, phó thác cho trời đi."
Sau khi thảo luận, đám bọn họ không nói chuyện nữa.
Ai cũng không biết mình có thoát được không nên ai cũng nóng nảy, bất an trong suốt quá trình chờ đợi.
Huyên Thảo xuất thần nhớ lại lời người ngoài cửa sổ tối hôm qua nói, nàng nhớ rõ ràng người đó nói giúp bọn họ thoát khỏi phủ đệ này, sau khi thoát khỏi phủ đệ thì sao...
Nàng không có nói tới vấn đề trọng yếu nhất, bởi vì sợ làm cho mọi người hoảng sợ, cho nên chỉ có thể chờ đợi sau khi nàng đi ra ngoài mới đi một bước tính một bước, tùy cơ ứng biến.
Lịch trình tiếp theo không khác gì ngày hôm qua, mọi người đều dưới sự chỉ đạo của vú già, có lẽ nên nói là đàn áp thì đúng hơn, thế là xong bữa trưa và bữa tối.
Bởi theo quan sát của nàng, vẻ mặt của những thiếu nữ này thỉnh thoảng lộ ra vẻ sợ hãi và tuyệt vọng khó hiểu, nàng không nghĩ rằng làm ngựa gầy hay kỹ nữ lại có thể khiến người ta sợ hãi như vậy, cho nên cuối cùng bọn họ bị đưa đến nơi nào? Trong lòng nàng cũng dâng lên một tia sợ hãi không tên, nàng theo bản năng tự nhủ, có lẽ tương lai của những thiếu nữ này còn đáng sợ hơn nhiều so với việc bị bán làm kỹ nữ.
Đáng tiếc, rào cản ngôn ngữ khiến nàng không thể yêu cầu những thiếu nữ này có thể hiểu nàng. Nếu không nàng đã không bị động như vậy, thế giới này mọi thứ đều hỏng bét hết rồi! Mong muốn trốn thoát cũng trở nên mạnh mẽ hơn tại thời điểm này!
Thấy Tống Lương Tiêu trịnh trọng gật đầu, Đậu Khấu thở phào nhẹ nhõm, không khỏi nhìn Huyên Thảo nói: "Nàng ta hiểu đúng không? Đừng có đột nhiên lớn tiếng nhiễu loạn kế hoạch của chúng ta."
Không đợi Huyên Thảo trả lời, Tống Lương tiêu cũng hiểu sự nghi ngờ của Đậu Khấu, lại nghiêm túc gật đầu, đưa một ngón tay lên trước môi làm động tác im lặng, sau đó dùng hai ngón tay làm động tác đi lại, biểu thị nàng sẽ yên lặng đi sau lưng mọi người.
Huyên Thảo thấy vậy mừng rỡ nói: "Nàng thoạt nhìn cũng không ngốc, lưu lạc tới tận đây mọi người đều là kẻ đáng thương, mỗi người chúng ta thân thể không tốt, cùng nhau hợp tác mới có thể thật sự thoát thân! "
Lúc này, Bạch Cao nhẹ giọng hỏi: "Vậy... Sát vách những người kia thì sao?"
Đậu Khấu cau mày nhìn Huyên Thảo: "Phải chăng tỷ cũng cân nhắc qua người sát vách rồi?"
Huyên Thảo ánh mắt ảm đạm lắc đầu: “Vấn đề không phải là ta có cân nhắc hay không, mà tối hôm qua người kia chỉ hỏi tình huống của chúng ta, nếu như hắn không định giúp đỡ, dựa vào chúng ta là không mở khóa được, nếu người đó cũng đã thông báo qua cách vách, tự nhiên các nàng cũng có thể chạy trốn".
Thấy nàng không thật sự ngốc, Đậu Khấu thở phào nhẹ nhõm nói: "Mỗi người đều có số mệnh của mình, phó thác cho trời đi."
Sau khi thảo luận, đám bọn họ không nói chuyện nữa.
Ai cũng không biết mình có thoát được không nên ai cũng nóng nảy, bất an trong suốt quá trình chờ đợi.
Huyên Thảo xuất thần nhớ lại lời người ngoài cửa sổ tối hôm qua nói, nàng nhớ rõ ràng người đó nói giúp bọn họ thoát khỏi phủ đệ này, sau khi thoát khỏi phủ đệ thì sao...
Nàng không có nói tới vấn đề trọng yếu nhất, bởi vì sợ làm cho mọi người hoảng sợ, cho nên chỉ có thể chờ đợi sau khi nàng đi ra ngoài mới đi một bước tính một bước, tùy cơ ứng biến.
Lịch trình tiếp theo không khác gì ngày hôm qua, mọi người đều dưới sự chỉ đạo của vú già, có lẽ nên nói là đàn áp thì đúng hơn, thế là xong bữa trưa và bữa tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.