Chương 45: Chương 12(2)
Tuyệt Thế Tiểu Bạch
18/03/2023
Giữa những tiếng hét chói tai, sự sợ hãi đã khiến Bạch Cao bộc phát ra tiềm năng to lớn, thậm chí vài bước liền đuổi kịp Đậu Khấu, túm lấy lấy vạt áo phía sau, hai người lập tức vật lộn ngay tại chỗ.
Đinh Hương bị cảnh này kích thích cũng phát ra tiếng khóc tuyệt vọng, vừa khóc vừa chạy về phía trước: "Oa, ta không muốn chết! Ta muốn về nhà! Để ta về nhà! Chỉ cần để ta về nhà, để ta làm cái gì ta đều đồng ý!"
Ngay khi nàng ta sắp vượt qua Đậu Khấu và Bạch Cao, hai thiếu nữ phía sau phản ứng thần tốc, mỗi người duỗi một tay trực tiếp kéo nàng ta xuống đất!
Huyên Thảo lúc này mới từ dưới đất bò lên, sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn ba thiếu nữ, tựa hồ so với ba thiếu nữ bình tĩnh hơn một chút, nhưng trong con ngươi sợ hãi còn sâu hơn so với ba thiếu nữ còn lại, nàng ta không có ý định đối đầu với ba thiếu nữ, thay vào đó, nàng ta xoay người tránh chổ ba thiếu nữ không ngừng cấu xé, rồi chạy vòng đến chỗ chiếc nhẫn!
Nếu địa điểm đủ lớn, đây cũng coi như là cách sáng suốt, bất quá, sân trước của phủ đệ này hơi nhỏ, khoảng cách từ chỗ bọn họ đến nơi ném chiếc nhẫn chỉ có vài thước, dù đi đường vòng, cũng chỉ cách ba thiếu nữ ba thước, nên khi nàng ta ngồi xổm xuống định nhặt chiếc nhẫn lên, chân đột nhiên khựng lại, theo quán tính mà trực tiếp ngã sấp trên mặt đất!
Huyên Thảo nhịn đau muốn lấy chiếc nhẫn ngay lập tức, nhưng ba cỗ lực lượng khổng lồ ở mắt cá chân và bắp chân, nháy mắt kéo nàng ta ra xa. Hóa ra ba thiếu nữ phía sau đều đưa tay ra giữ chặt chân nàng ta dùng sức kéo ra sau, chỉ thiếu một chút là nàng ta có thể cầm tới chiếc nhẫn rồi! Tuy nhiên, phía sau không cho bất kỳ cơ hội nào, rất nhanh liền biến thành bốn người ẩu đả trên mặt đất, mà miệng của các nàng không ngừng chửi, nguyền rủa nhau, vừa giật tóc, lại cào cấu, buồn cười mà vặn vẹo.
Duy nhất không nhúc nhích chính là Tống Lương Tiêu, nàng mở to hai mắt nhìn cảnh tượng vặn vẹo trước mặt, trong con ngươi sợ hãi không kém bất luận kẻ nào, nhưng là run rẩy đứng ở nơi đó, một bước cũng không động đậy.
Ngay khi nam tử vừa ra lệnh, nỗi sợ hãi trong lòng nàng cũng được phóng đại vô hạn, ý nghĩ muốn sống mãnh liệt dâng trào, nỗi sợ hãi gần như phá hủy sự tỉnh táo của nàng, khiến nàng phải bằng mọi giá cướp đoạt chiếc nhẫn! Nhưng dư lại một sợi mê mang khiến nàng phản ứng chậm mấy nhịp, sau đó Đậu Khấu và Bạch Cao thét chói tai xoay người đánh nhau, nàng vừa định bước chân thì lại cứng rắn thu hồi lại, bởi vì so với sợ cái chết đang thúc đẩy nàng cướp nhẫn, thì cảnh tượng trước mắt càng khiến nàng sợ đến mức không thể động đậy hai chân!
Dưới ánh đuốc, trò hề của các thiếu nữ không chỗ che thân, thậm chí còn tăng lên gấp bội, còn nam tử gây ra tất cả những chuyện này thì đang ngồi trên cao nhìn xuống trò hề trước mắt, trên mặt không chút biểu cảm.
Hắn chỉ liếc nhìn bốn thiếu nữ đang vật lộn trên mặt đất, liền không thèm để ý nữa mà nhìn Tống Lương Tiêu vẫn đang đứng yên có chút khó hiểu.
Người bình thường bị kỳ thuật của hắn ảnh hưởng, phần lớn sẽ bị bản năng sợ hãi chi phối, bởi vì khơi dậy trong lòng sợ hãi, chỉ còn lại bản năng hành động.
Giống như bốn thiếu nữ đang đánh nhau, các nàng là tế phẩm do thị tộc quyền quý ở mỗi thành quận nuôi dưỡng, cho dù có thị tộc quyền quý sẵn lòng dạy một chút bản lĩnh cho các nàng, nhưng phần lớn đều chỉ là hời hợt, cũng chỉ để giảm bớt tội nghiệt trong lòng. Mà bản lĩnh hời hợt như vậy còn lâu mới đủ để chèo chống các thiếu nữ sinh ra ý chí kiên định, chống cự lại cực lớn sự sợ hãi chết chóc, các nàng sẽ theo bản năng muốn sống, thậm chí vì sống sót không từ bất cứ thủ đoạn nào, dù phải trả một cái giá đắt!
Đinh Hương bị cảnh này kích thích cũng phát ra tiếng khóc tuyệt vọng, vừa khóc vừa chạy về phía trước: "Oa, ta không muốn chết! Ta muốn về nhà! Để ta về nhà! Chỉ cần để ta về nhà, để ta làm cái gì ta đều đồng ý!"
Ngay khi nàng ta sắp vượt qua Đậu Khấu và Bạch Cao, hai thiếu nữ phía sau phản ứng thần tốc, mỗi người duỗi một tay trực tiếp kéo nàng ta xuống đất!
Huyên Thảo lúc này mới từ dưới đất bò lên, sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn ba thiếu nữ, tựa hồ so với ba thiếu nữ bình tĩnh hơn một chút, nhưng trong con ngươi sợ hãi còn sâu hơn so với ba thiếu nữ còn lại, nàng ta không có ý định đối đầu với ba thiếu nữ, thay vào đó, nàng ta xoay người tránh chổ ba thiếu nữ không ngừng cấu xé, rồi chạy vòng đến chỗ chiếc nhẫn!
Nếu địa điểm đủ lớn, đây cũng coi như là cách sáng suốt, bất quá, sân trước của phủ đệ này hơi nhỏ, khoảng cách từ chỗ bọn họ đến nơi ném chiếc nhẫn chỉ có vài thước, dù đi đường vòng, cũng chỉ cách ba thiếu nữ ba thước, nên khi nàng ta ngồi xổm xuống định nhặt chiếc nhẫn lên, chân đột nhiên khựng lại, theo quán tính mà trực tiếp ngã sấp trên mặt đất!
Huyên Thảo nhịn đau muốn lấy chiếc nhẫn ngay lập tức, nhưng ba cỗ lực lượng khổng lồ ở mắt cá chân và bắp chân, nháy mắt kéo nàng ta ra xa. Hóa ra ba thiếu nữ phía sau đều đưa tay ra giữ chặt chân nàng ta dùng sức kéo ra sau, chỉ thiếu một chút là nàng ta có thể cầm tới chiếc nhẫn rồi! Tuy nhiên, phía sau không cho bất kỳ cơ hội nào, rất nhanh liền biến thành bốn người ẩu đả trên mặt đất, mà miệng của các nàng không ngừng chửi, nguyền rủa nhau, vừa giật tóc, lại cào cấu, buồn cười mà vặn vẹo.
Duy nhất không nhúc nhích chính là Tống Lương Tiêu, nàng mở to hai mắt nhìn cảnh tượng vặn vẹo trước mặt, trong con ngươi sợ hãi không kém bất luận kẻ nào, nhưng là run rẩy đứng ở nơi đó, một bước cũng không động đậy.
Ngay khi nam tử vừa ra lệnh, nỗi sợ hãi trong lòng nàng cũng được phóng đại vô hạn, ý nghĩ muốn sống mãnh liệt dâng trào, nỗi sợ hãi gần như phá hủy sự tỉnh táo của nàng, khiến nàng phải bằng mọi giá cướp đoạt chiếc nhẫn! Nhưng dư lại một sợi mê mang khiến nàng phản ứng chậm mấy nhịp, sau đó Đậu Khấu và Bạch Cao thét chói tai xoay người đánh nhau, nàng vừa định bước chân thì lại cứng rắn thu hồi lại, bởi vì so với sợ cái chết đang thúc đẩy nàng cướp nhẫn, thì cảnh tượng trước mắt càng khiến nàng sợ đến mức không thể động đậy hai chân!
Dưới ánh đuốc, trò hề của các thiếu nữ không chỗ che thân, thậm chí còn tăng lên gấp bội, còn nam tử gây ra tất cả những chuyện này thì đang ngồi trên cao nhìn xuống trò hề trước mắt, trên mặt không chút biểu cảm.
Hắn chỉ liếc nhìn bốn thiếu nữ đang vật lộn trên mặt đất, liền không thèm để ý nữa mà nhìn Tống Lương Tiêu vẫn đang đứng yên có chút khó hiểu.
Người bình thường bị kỳ thuật của hắn ảnh hưởng, phần lớn sẽ bị bản năng sợ hãi chi phối, bởi vì khơi dậy trong lòng sợ hãi, chỉ còn lại bản năng hành động.
Giống như bốn thiếu nữ đang đánh nhau, các nàng là tế phẩm do thị tộc quyền quý ở mỗi thành quận nuôi dưỡng, cho dù có thị tộc quyền quý sẵn lòng dạy một chút bản lĩnh cho các nàng, nhưng phần lớn đều chỉ là hời hợt, cũng chỉ để giảm bớt tội nghiệt trong lòng. Mà bản lĩnh hời hợt như vậy còn lâu mới đủ để chèo chống các thiếu nữ sinh ra ý chí kiên định, chống cự lại cực lớn sự sợ hãi chết chóc, các nàng sẽ theo bản năng muốn sống, thậm chí vì sống sót không từ bất cứ thủ đoạn nào, dù phải trả một cái giá đắt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.