Chương 47: Chương 12(4)
Tuyệt Thế Tiểu Bạch
20/03/2023
Làm Hình bộ người đứng thứ hai, hắn có bộ quy tắc của riêng mình, đặc biệt là ở khía cạnh "thuần thú", hắn giỏi nhất là sử dụng kỳ thuật của mình để khuếch đại nỗi sợ hãi của con mồi rồi phá hủy tất cả nhận thức và cảm giác an toàn của con mồi, cuối cùng lại giúp đỡ khiến con mồi sinh ra ỷ lại, dạng này thuần hóa ra mật thám mới trung thành và nghe lời nhất.
Tiêu Liễn không nghĩ quá lâu, khi hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt đờ đẫn đầy sợ hãi của Tống Lương Tiêu một lần nữa, hắn chợt nhớ ra: Nữ tử này không biết nói tiếng Đại Vọng!
Suýt chút nữa quên mất, chính là bởi vì đối phương nói chuyện, hắn mới khẳng định đối phương là chính chủ bị đổi hồn!
Thân là kỳ nhân, có thể từ trong lời nói nghe tiếng lòng, cũng có thể dùng ngôn ngữ đem tiếng lòng đưa vào não người khác, trực tiếp vượt qua chướng ngại ngôn ngữ. Nếu không thì âm điệu của đối phương không thuộc về Đại Vọng hay bất kỳ một lãnh thổ nào kể cả Nam Cương, thì hắn sẽ nghe không hiểu. Cho nên rất có thể là bởi vì ngôn ngữ, cho nên nữ tử này chỉ hiểu biết nữa vời về tình cảnh của bản thân, không hề biết bản thân là tế phẩm phải chết, nên đối với sợ hãi cái chết sẽ có suy yếu.
Thế là, Tiêu Liễn lại thi triển kỳ thuật, lần này hơi có chút dẫn dắt hàm ý nói: "Tống cô nương, cô nương không biết rõ tình cảnh hiện giờ của bản thân sao?"
Rất kỳ quái, phía trước bốn thiếu nữ chửi rủa cùng tiếng thét rõ ràng bén nhọn như vậy, người hãm nhập sợ hãi sẽ phong bế trong thế giới của mình, không nghe được bất kỳ âm thanh ngoại giới nào, nhưng giọng của Tiêu Liễn so với bất kỳ âm thanh nào đều rõ ràng truyền vào trong tai Tống Lương Tiêu.
Từ khi Tống Lương Tiêu bắt đầu đến thế giới này cho tới bây giờ, đều ở trong một loại trạng thái rất huyền diệu, nàng hoàn toàn mơ hồ giữa ranh giới hư ảo và chân thực, rõ ràng cảm giác mọi thứ ở thế giới này đều không chân thực, nhưng nhu cầu và đau đớn của thân thể tại thời khắc này đang nhắc nhở nàng, hình như mọi thứ cũng không phải là đang nằm mơ.
Nàng trong thoáng chốc lộ ra sự luống cuống và mờ mịt, để Tiêu Liễn trong nháy mắt cảm thấy mình đã đoán đúng.
"Có lẽ Tống cô nương bởi vì vấn đề ngôn ngữ, nghe không hiểu tiếng Đại Vọng. Không thể hiểu rõ các thiếu nữ đồng hành cùng cô nương, vì sao đều liều mạng muốn cướp đoạt cơ hội lần này. Trùng hợp giữa ta và cô nương không tồn tại chướng ngại, ta cũng không che giấu mà nói cho cô nương biết: Kỳ thật chuyến tế phẩm lần này có ba xe, tổng cộng mười lăm thiếu nữ, tất cả các nàng đều là tế phẩm sống mang đến lễ tế bội thu. Vào thời điểm cúng tế sẽ bị xua đuổi vào khu Dị Thú, trở thành lương thực của các dị thú hung tàn, thay người khác kéo dài thời gian."
Ầm ầm!
Rõ ràng đối phương chỉ là bình tĩnh tự thuật, Tống Lương Tiêu lại cảm giác hình như có sấm sét thẳng tắp đánh đến não của mình! Quấy đến khi mọi thứ long trời lở đất!
Con ngươi của nàng không ngừng chấn động, tất cả cảm giác không hài hòa trước đó, cùng các thiếu nữ ngột ngạt và sợ hãi đều được giải thích, máu khắp người ngưng kết như rơi vào hầm băng, toàn thân lạnh lẽo thấu xương.
Tiêu Liễn thì thừa thắng xông lên nói: "Tống cô nương, ta có lòng cứu cô nương, nhưng cô nương do dự như vậy, thực sự rất khó để ta nhìn thấy cô nương có quyết tâm muốn sống, chẳng lẽ cô nương thật muốn từ bỏ cơ hội duy nhất có thể sống sao? Kỳ thật chết rất đáng sợ, đặc biệt là dạng này vô tội chết đi không hề đáng giá. . ."
Dưới ngôn ngữ mê hoặc, sợ hãi đối mặt với tử vong khiến nội tâm Tống Lương Tiêu phình to ra theo cấp số nhân, trong thoáng chốc nàng như trở lại khu rừng hỗn loạn kia, con chim có móng vuốt cực lớn treo thi thể xuất hiện ở trước mắt, thi thể nhẹ nhàng nhỏ máu không ngừng lay động, cuối cùng biến thành bộ dáng của nàng. . .
"Không muốn! ! !"
Tiêu Liễn không nghĩ quá lâu, khi hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt đờ đẫn đầy sợ hãi của Tống Lương Tiêu một lần nữa, hắn chợt nhớ ra: Nữ tử này không biết nói tiếng Đại Vọng!
Suýt chút nữa quên mất, chính là bởi vì đối phương nói chuyện, hắn mới khẳng định đối phương là chính chủ bị đổi hồn!
Thân là kỳ nhân, có thể từ trong lời nói nghe tiếng lòng, cũng có thể dùng ngôn ngữ đem tiếng lòng đưa vào não người khác, trực tiếp vượt qua chướng ngại ngôn ngữ. Nếu không thì âm điệu của đối phương không thuộc về Đại Vọng hay bất kỳ một lãnh thổ nào kể cả Nam Cương, thì hắn sẽ nghe không hiểu. Cho nên rất có thể là bởi vì ngôn ngữ, cho nên nữ tử này chỉ hiểu biết nữa vời về tình cảnh của bản thân, không hề biết bản thân là tế phẩm phải chết, nên đối với sợ hãi cái chết sẽ có suy yếu.
Thế là, Tiêu Liễn lại thi triển kỳ thuật, lần này hơi có chút dẫn dắt hàm ý nói: "Tống cô nương, cô nương không biết rõ tình cảnh hiện giờ của bản thân sao?"
Rất kỳ quái, phía trước bốn thiếu nữ chửi rủa cùng tiếng thét rõ ràng bén nhọn như vậy, người hãm nhập sợ hãi sẽ phong bế trong thế giới của mình, không nghe được bất kỳ âm thanh ngoại giới nào, nhưng giọng của Tiêu Liễn so với bất kỳ âm thanh nào đều rõ ràng truyền vào trong tai Tống Lương Tiêu.
Từ khi Tống Lương Tiêu bắt đầu đến thế giới này cho tới bây giờ, đều ở trong một loại trạng thái rất huyền diệu, nàng hoàn toàn mơ hồ giữa ranh giới hư ảo và chân thực, rõ ràng cảm giác mọi thứ ở thế giới này đều không chân thực, nhưng nhu cầu và đau đớn của thân thể tại thời khắc này đang nhắc nhở nàng, hình như mọi thứ cũng không phải là đang nằm mơ.
Nàng trong thoáng chốc lộ ra sự luống cuống và mờ mịt, để Tiêu Liễn trong nháy mắt cảm thấy mình đã đoán đúng.
"Có lẽ Tống cô nương bởi vì vấn đề ngôn ngữ, nghe không hiểu tiếng Đại Vọng. Không thể hiểu rõ các thiếu nữ đồng hành cùng cô nương, vì sao đều liều mạng muốn cướp đoạt cơ hội lần này. Trùng hợp giữa ta và cô nương không tồn tại chướng ngại, ta cũng không che giấu mà nói cho cô nương biết: Kỳ thật chuyến tế phẩm lần này có ba xe, tổng cộng mười lăm thiếu nữ, tất cả các nàng đều là tế phẩm sống mang đến lễ tế bội thu. Vào thời điểm cúng tế sẽ bị xua đuổi vào khu Dị Thú, trở thành lương thực của các dị thú hung tàn, thay người khác kéo dài thời gian."
Ầm ầm!
Rõ ràng đối phương chỉ là bình tĩnh tự thuật, Tống Lương Tiêu lại cảm giác hình như có sấm sét thẳng tắp đánh đến não của mình! Quấy đến khi mọi thứ long trời lở đất!
Con ngươi của nàng không ngừng chấn động, tất cả cảm giác không hài hòa trước đó, cùng các thiếu nữ ngột ngạt và sợ hãi đều được giải thích, máu khắp người ngưng kết như rơi vào hầm băng, toàn thân lạnh lẽo thấu xương.
Tiêu Liễn thì thừa thắng xông lên nói: "Tống cô nương, ta có lòng cứu cô nương, nhưng cô nương do dự như vậy, thực sự rất khó để ta nhìn thấy cô nương có quyết tâm muốn sống, chẳng lẽ cô nương thật muốn từ bỏ cơ hội duy nhất có thể sống sao? Kỳ thật chết rất đáng sợ, đặc biệt là dạng này vô tội chết đi không hề đáng giá. . ."
Dưới ngôn ngữ mê hoặc, sợ hãi đối mặt với tử vong khiến nội tâm Tống Lương Tiêu phình to ra theo cấp số nhân, trong thoáng chốc nàng như trở lại khu rừng hỗn loạn kia, con chim có móng vuốt cực lớn treo thi thể xuất hiện ở trước mắt, thi thể nhẹ nhàng nhỏ máu không ngừng lay động, cuối cùng biến thành bộ dáng của nàng. . .
"Không muốn! ! !"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.