Chương 48: Chương 13(1)
Tuyệt Thế Tiểu Bạch
20/03/2023
Edit: Game Thủ Đến Từ Sao Hỏa
—
Tống Lương Tiêu sợ hãi phát ra tiếng rít chói tai! Nàng điên cuồng nhào về phía trước, trong mắt chỉ còn lại sự đề phòng, cũng là lúc này giữa các thiếu nữ xuất hiện biến cố.
Huyên Thảo dùng hết toàn lực từ trong hỗ chiến thoát ra, trong mắt nàng hiện lên tia băng lãnh, cũng không còn chạy trốn hay cố đoạt chiếc nhẫn gần trong gang tấc kia, mà là kéo trâm cài tóc màu ánh kim trên búi tóc xuống nắm trong tay, một đầu đen nhánh xinh đẹp tóc dài xõa tung, làm nổi bật lên nàng như lệ quỷ bò ra từ quỷ môn quan.
Tiếp theo Huyên Thảo cầm trâm cài tóc, trong ánh mắt lạnh lẽo dần dần trở nên hung tàn, nàng không chút do dự một lần nữa gia nhập cuộc chiến, trâm cài tóc trong tay hung hăng đâm hai lần xuống người đang vật lộn lợi hại nhất.
"A! ! !"
Đậu Khấu phát ra tiếng kêu rên cực lớn, nàng ôm lấy bả vai của mình lăn trên mặt đất, mà Bạch Cao và Đinh Hương, và bao gồm cả đang chạy đến Tống Lương Tiêu, các nàng đều bị biến cố bất thình lình này chấn nhiếp, sững sờ tại chỗ đờ đẫn nhìn Đậu Khấu kêu rên, chiếc trâm cài tóc sáng loáng đang cắm ở trên người nàng ta cùng với máu tươi cuồn cuộn chảy ra!
Lập tức, ma chú sợ hãi bị đánh vỡ, trong tích tắc này các nàng đều quên chiếc nhẫn kia, xác định nhìn về phía Huyên Thảo hung ác như nữ quỷ.
Huyên Thảo lung la lung lay, dường như nàng ta cũng bị hành động của mình hù dọa, không thể tin nhìn trâm cài tóc dính đầy máu trong tay mình, nước mắt tuôn rơi, nàng cúi đầu như ấu thú bị thương khàn giọng khẽ gọi:
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . ."
Một lúc sau lại ngẩng đầu lên, trong mắt Huyên Thảo chỉ còn lại sự dữ tợn và kiên định. Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, nặng trĩu đi đến chỗ chiếc nhẫn, nàng ta vứt bỏ trâm cài tóc, giống như đối đãi với bảo vật yêu mến nhất, nhẹ nhàng nhặt nhẫn lên, dùng ống tay áo nhẹ nhàng chà lau, cuối cùng loạng choạng đi đến trước mặt Tiêu Liễn, phù một tiếng quỳ xuống, đầu cuối thật thấp, hai tay nâng lên nhẫn, giọng nói mang theo thành kính:
"Chủ nhân, nhẫn đã cầm tới."
Giờ khắc này không một ai nói chuyện, ngay cả Tiêu Liễn cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ thiếu nữ trước mắt này lại có thể quyết đoán như vậy, đây là một hạt giống tốt có thể bồi dưỡng được.
Ý định ban đầu của mình chỉ là muốn giữ lại kẻ đổi hồn kia, còn lại chỉ là bồi kiểm tra, có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng Tiêu Liễn chưa từng nói mà nuốt lời, hắn bình tĩnh từ lòng bàn tay thiếu nữ cầm lấy nhẫn, nói: "Được, ngươi có thể sống."
Câu nói này như ném pháo vào mặt hồ tĩnh lặng, khiến những suy nghĩ đã đóng băng của Bạch Cao và Đinh Hương lần nữa nổ tung, sau khi kịp phản ứng thì các nàng kêu khóc, nhao nhao quỳ rạp xuống trước mặt Tiêu Liễn, ngay cả Đậu Khấu còn đang ngã trên mặt đất cũng ra sức bò đến chân Tiêu Liễn!
"Công tử! Không! Chủ nhân! Ta cũng muốn sống a! Cầu ngài đừng từ bỏ ta, ta còn có thể làm lại một lần nữa, dù là để ta giết người, ta cũng làm được!"
"Ta, ta cũng làm được, ta dù tuổi nhỏ nhưng ta sẽ học! Ta cái gì đều sẽ đi học, bất kể là hầu hạ người hay là giết người ta đều nguyện ý!"
"Đừng. . . Đừng vứt bỏ ta a! Ta không muốn chết! Huyên Thảo ngươi thật là ác độc nha! chúng ta tình như tỷ muội, thế mà ngươi vì mạng sống mà xuống tay. Vì sao ta không thể sớm một chút xem thấu ngươi, trước tiên giết ngươi đây? ! Vì sao a!"
Trong tiếng khẩn cầu tha thiết kêu rên và chửi rủa ác ý, trường bào của Tiêu Liễn nhanh chóng bị mấy bàn tay đưa qua nắm nhăn, hắn hơi nhíu mày, hắc y nhân xung quanh lập tức tiến lên kéo Bạch Cao và Đinh Hương ra áp chế tại chỗ, cho dù như thế các nàng cũng không ngừng khóc lóc van xin, không ngừng hướng nam tử dập đầu, phía trước chỉ còn lại Đậu Khấu đang bị thương quỳ trên mặt đất, trong miệng không ngừng mắng chửi Huyên Thảo chết không được tử tế.
—
Tống Lương Tiêu sợ hãi phát ra tiếng rít chói tai! Nàng điên cuồng nhào về phía trước, trong mắt chỉ còn lại sự đề phòng, cũng là lúc này giữa các thiếu nữ xuất hiện biến cố.
Huyên Thảo dùng hết toàn lực từ trong hỗ chiến thoát ra, trong mắt nàng hiện lên tia băng lãnh, cũng không còn chạy trốn hay cố đoạt chiếc nhẫn gần trong gang tấc kia, mà là kéo trâm cài tóc màu ánh kim trên búi tóc xuống nắm trong tay, một đầu đen nhánh xinh đẹp tóc dài xõa tung, làm nổi bật lên nàng như lệ quỷ bò ra từ quỷ môn quan.
Tiếp theo Huyên Thảo cầm trâm cài tóc, trong ánh mắt lạnh lẽo dần dần trở nên hung tàn, nàng không chút do dự một lần nữa gia nhập cuộc chiến, trâm cài tóc trong tay hung hăng đâm hai lần xuống người đang vật lộn lợi hại nhất.
"A! ! !"
Đậu Khấu phát ra tiếng kêu rên cực lớn, nàng ôm lấy bả vai của mình lăn trên mặt đất, mà Bạch Cao và Đinh Hương, và bao gồm cả đang chạy đến Tống Lương Tiêu, các nàng đều bị biến cố bất thình lình này chấn nhiếp, sững sờ tại chỗ đờ đẫn nhìn Đậu Khấu kêu rên, chiếc trâm cài tóc sáng loáng đang cắm ở trên người nàng ta cùng với máu tươi cuồn cuộn chảy ra!
Lập tức, ma chú sợ hãi bị đánh vỡ, trong tích tắc này các nàng đều quên chiếc nhẫn kia, xác định nhìn về phía Huyên Thảo hung ác như nữ quỷ.
Huyên Thảo lung la lung lay, dường như nàng ta cũng bị hành động của mình hù dọa, không thể tin nhìn trâm cài tóc dính đầy máu trong tay mình, nước mắt tuôn rơi, nàng cúi đầu như ấu thú bị thương khàn giọng khẽ gọi:
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . ."
Một lúc sau lại ngẩng đầu lên, trong mắt Huyên Thảo chỉ còn lại sự dữ tợn và kiên định. Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, nặng trĩu đi đến chỗ chiếc nhẫn, nàng ta vứt bỏ trâm cài tóc, giống như đối đãi với bảo vật yêu mến nhất, nhẹ nhàng nhặt nhẫn lên, dùng ống tay áo nhẹ nhàng chà lau, cuối cùng loạng choạng đi đến trước mặt Tiêu Liễn, phù một tiếng quỳ xuống, đầu cuối thật thấp, hai tay nâng lên nhẫn, giọng nói mang theo thành kính:
"Chủ nhân, nhẫn đã cầm tới."
Giờ khắc này không một ai nói chuyện, ngay cả Tiêu Liễn cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ thiếu nữ trước mắt này lại có thể quyết đoán như vậy, đây là một hạt giống tốt có thể bồi dưỡng được.
Ý định ban đầu của mình chỉ là muốn giữ lại kẻ đổi hồn kia, còn lại chỉ là bồi kiểm tra, có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng Tiêu Liễn chưa từng nói mà nuốt lời, hắn bình tĩnh từ lòng bàn tay thiếu nữ cầm lấy nhẫn, nói: "Được, ngươi có thể sống."
Câu nói này như ném pháo vào mặt hồ tĩnh lặng, khiến những suy nghĩ đã đóng băng của Bạch Cao và Đinh Hương lần nữa nổ tung, sau khi kịp phản ứng thì các nàng kêu khóc, nhao nhao quỳ rạp xuống trước mặt Tiêu Liễn, ngay cả Đậu Khấu còn đang ngã trên mặt đất cũng ra sức bò đến chân Tiêu Liễn!
"Công tử! Không! Chủ nhân! Ta cũng muốn sống a! Cầu ngài đừng từ bỏ ta, ta còn có thể làm lại một lần nữa, dù là để ta giết người, ta cũng làm được!"
"Ta, ta cũng làm được, ta dù tuổi nhỏ nhưng ta sẽ học! Ta cái gì đều sẽ đi học, bất kể là hầu hạ người hay là giết người ta đều nguyện ý!"
"Đừng. . . Đừng vứt bỏ ta a! Ta không muốn chết! Huyên Thảo ngươi thật là ác độc nha! chúng ta tình như tỷ muội, thế mà ngươi vì mạng sống mà xuống tay. Vì sao ta không thể sớm một chút xem thấu ngươi, trước tiên giết ngươi đây? ! Vì sao a!"
Trong tiếng khẩn cầu tha thiết kêu rên và chửi rủa ác ý, trường bào của Tiêu Liễn nhanh chóng bị mấy bàn tay đưa qua nắm nhăn, hắn hơi nhíu mày, hắc y nhân xung quanh lập tức tiến lên kéo Bạch Cao và Đinh Hương ra áp chế tại chỗ, cho dù như thế các nàng cũng không ngừng khóc lóc van xin, không ngừng hướng nam tử dập đầu, phía trước chỉ còn lại Đậu Khấu đang bị thương quỳ trên mặt đất, trong miệng không ngừng mắng chửi Huyên Thảo chết không được tử tế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.