Chương 26: Chương 7(2)
Tuyệt Thế Tiểu Bạch
12/03/2023
Đây là lần đầu tiên kể từ khi ở dịch trạm, Huyên Thảo nghe Thích Vân Vi nói chuyện, vậy mà tiếng nói của nàng ta không thể hiểu được, khó trách nàng ấy vẫn không mở miệng, nhớ lại Thích Vân Vi làm người ta ghét nói tiếng phổ thông rất chuẩn, quả nhiên khi ở dịch trạm, cả hai đã hoán đổi cho nhau.
Đây cũng là một người đáng thương.
Trong lòng Huyên Thảo không khỏi dâng lên vô tận bi thương, các nàng đều là tế phẩm, bề ngoài thì nói là hiến tế cho thần linh, nhưng nàng từng đọc một câu trong quyển sách cổ ở phủ đệ nào đó: Tất cả dị thú trên thế gian đều là sứ giả của thần linh tại phàm trần. Có phải kết cục cuối cùng của bọn họ, sẽ giống như thiếu nữ vừa bị con chim kia bắt đi?
Vừa nghĩ tới, sợ hãi dần dần bao trùm trái tim đang run rẩy của bọn họ, nàng không khỏi siết chặt nắm tay, điên cuồng hét lên với chính mình:
Chạy thoát! Nhất định phải chạy thoát!
Còn Tống Lương Tiêu, người vẫn chưa biết gì về hoàn cảnh của mình, vẫn bị mắc kẹt trong bóng tối của khung cảnh vừa rồi, trong mắt hiện lên sự sợ hãi.
Trước kia có lúc cùng cực, nàng không nghĩ tới mình chết đi có thể trở về thân thể cũ, nhưng khi bóng đen tử thần thật sự bao phủ lấy nàng, nàng mới phát hiện mình hèn nhát, sợ chết biết bao nhiêu. Cuộc sống tiêu tan một cách thê thảm trước mắt nàng, đến nỗi khi nàng nhắm mắt lại, tâm trí cứ nhớ lại hoàn cảnh bi thảm của thiếu nữ, nỗi sợ hã vềi cái chết của nàng gần như lên đến đỉnh điểm!
Nước mắt lặng lẽ rơi, trong xe ảm đạm, không khí ngột ngạt.
Ngay cả hai vú già cũng lộ vẻ lo lắng, đây không phải lần đầu tiên họ đảm nhận công việc này, nhưng đây là lần đầu tiên gặp dị thú tấn công vật tế giữa chừng, nên không thể làm gì được, nội tâm không tránh khỏi bắt đầu đánh trống.
Bên ngoài xe thú, thủ lĩnh râu quai nón sắc mặt âm trầm khó coi, khoảng cách với khu Dị Thú còn rất xa, vì sao dị thú lại xuất hiện, rời khỏi khu vực mình hoạt động? Mặc kệ truyền thuyết có thật sự chính xác hay không, nhưng xác thực dị thú rất ít xuất hiện ở ngoài khu Dị Thú, trừ phi — đó là dị thú được người nuôi dưỡng!
Sau khi thống kê số người và xác định chỉ mất một tế phẩm, những thiếu nữ khác đều ở trên xe thú, thủ lĩnh râu quai nón làm ra quyết định dứt khoát, lập tức tăng tốc lái xe chạy trốn khỏi nơi này.
Dù là ngoài ý muốn hay do con người tạo ra, đó không phải là chuyện mà hắn ta, một người bình thường có thể giải quyết được, đồng thời hắn ta để cho thuộc hạ gửi tin tức về chim lạ, tự mình miêu tả, chuẩn bị sau khi rời đi khu vực này sẽ gửi tin đến phía trước, để các đại nhân ở đây chuẩn bị đầy đủ đề phòng.
Ngay khi đoàn xe tăng tốc chạy trốn, con chim khi nãy tấn công đoàn xe đã bay về phía đông nam một khoảng cách xa, cuối cùng đáp xuống một ngọn đồi trơ trụi không có sự sống, bắt đầu ngấu nghiến con mồi mà nó bắt được.
Đây cũng là một người đáng thương.
Trong lòng Huyên Thảo không khỏi dâng lên vô tận bi thương, các nàng đều là tế phẩm, bề ngoài thì nói là hiến tế cho thần linh, nhưng nàng từng đọc một câu trong quyển sách cổ ở phủ đệ nào đó: Tất cả dị thú trên thế gian đều là sứ giả của thần linh tại phàm trần. Có phải kết cục cuối cùng của bọn họ, sẽ giống như thiếu nữ vừa bị con chim kia bắt đi?
Vừa nghĩ tới, sợ hãi dần dần bao trùm trái tim đang run rẩy của bọn họ, nàng không khỏi siết chặt nắm tay, điên cuồng hét lên với chính mình:
Chạy thoát! Nhất định phải chạy thoát!
Còn Tống Lương Tiêu, người vẫn chưa biết gì về hoàn cảnh của mình, vẫn bị mắc kẹt trong bóng tối của khung cảnh vừa rồi, trong mắt hiện lên sự sợ hãi.
Trước kia có lúc cùng cực, nàng không nghĩ tới mình chết đi có thể trở về thân thể cũ, nhưng khi bóng đen tử thần thật sự bao phủ lấy nàng, nàng mới phát hiện mình hèn nhát, sợ chết biết bao nhiêu. Cuộc sống tiêu tan một cách thê thảm trước mắt nàng, đến nỗi khi nàng nhắm mắt lại, tâm trí cứ nhớ lại hoàn cảnh bi thảm của thiếu nữ, nỗi sợ hã vềi cái chết của nàng gần như lên đến đỉnh điểm!
Nước mắt lặng lẽ rơi, trong xe ảm đạm, không khí ngột ngạt.
Ngay cả hai vú già cũng lộ vẻ lo lắng, đây không phải lần đầu tiên họ đảm nhận công việc này, nhưng đây là lần đầu tiên gặp dị thú tấn công vật tế giữa chừng, nên không thể làm gì được, nội tâm không tránh khỏi bắt đầu đánh trống.
Bên ngoài xe thú, thủ lĩnh râu quai nón sắc mặt âm trầm khó coi, khoảng cách với khu Dị Thú còn rất xa, vì sao dị thú lại xuất hiện, rời khỏi khu vực mình hoạt động? Mặc kệ truyền thuyết có thật sự chính xác hay không, nhưng xác thực dị thú rất ít xuất hiện ở ngoài khu Dị Thú, trừ phi — đó là dị thú được người nuôi dưỡng!
Sau khi thống kê số người và xác định chỉ mất một tế phẩm, những thiếu nữ khác đều ở trên xe thú, thủ lĩnh râu quai nón làm ra quyết định dứt khoát, lập tức tăng tốc lái xe chạy trốn khỏi nơi này.
Dù là ngoài ý muốn hay do con người tạo ra, đó không phải là chuyện mà hắn ta, một người bình thường có thể giải quyết được, đồng thời hắn ta để cho thuộc hạ gửi tin tức về chim lạ, tự mình miêu tả, chuẩn bị sau khi rời đi khu vực này sẽ gửi tin đến phía trước, để các đại nhân ở đây chuẩn bị đầy đủ đề phòng.
Ngay khi đoàn xe tăng tốc chạy trốn, con chim khi nãy tấn công đoàn xe đã bay về phía đông nam một khoảng cách xa, cuối cùng đáp xuống một ngọn đồi trơ trụi không có sự sống, bắt đầu ngấu nghiến con mồi mà nó bắt được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.