Chương 25: Chương 7(1)
Tuyệt Thế Tiểu Bạch
12/03/2023
Edit : Game Thủ Đến Từ Sao Hỏa
Beta: Khủng Long Phản Diện
---
Một con chim có kích thước bằng một chiếc trực thăng đang vỗ cánh cách đầu cô chưa đến năm mét!
Toàn thân chim được bao phủ bởi lớp lông màu xám, phần bụng có vảy cứng, tới gần ngực còn mơ hồ nhìn thấy một ký hiệu kỳ quái, mà bắt mắt nhất là móng vuốt sắc nhọn của nó —— bên trên xuyên thủng xiêu vẹo đầu người!
Chủ nhân của cái đầu trợn tròn mắt, đồng tử giãn ra chết không nhắm mắt, miệng há lớn, đầu lưỡi duỗi ra, sắc mặt trắng xám, cổ bị vuốt chim xuyên thủng, đỏ thắm máu tươi thuận theo vuốt chim cuồn cuộn chảy xuống, mà thân thể nàng giống như vải rách đung đưa theo đường bay của chim!
Khuôn mặt của thi thể đã có chút vặn vẹo, nhưng không trở ngại Tống Lương Tiêu nhận ra cỗ thi thể thảm liệt này, chính là thiếu nữ vừa ngồi xổm bên bờ suối cùng nàng rửa tay!
Nếu không phải nàng bị vú già kéo xuống, nói không chừng giờ phút này nàng chính là người treo lơ lửng giữa không trung, trong tình cảnh chết thê thảm!!!
Xung quanh vẫn tiếp tục ồn ào, nhưng đầu óc Tống Lương Tiêu lại trống rỗng, nàng ngay cả đứng cũng không làm được, ánh mắt trừng trừng nhìn cỗ thi thể kia không ngừng bay xa. Ngay sau đó, trên không trung có giọt nước như mưa rơi lả tả, nhỏ xuống chóp mũi của nàng, nhỏ xuống mu bàn tay, đỏ thắm chất lỏng men theo mùi rỉ sắt ngay mũi, một tiếng hét kinh hoàng không tự chủ được bật ra khỏi cổ họng nàng:
"A a a a! ! ! ! !"
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng có người kéo Tống Lương Tiêu từ dưới đất lên, nửa kéo nửa đẩy nàng lên xe thú.
Cho đến lúc lên xe thú, hai chân nàng vẫn còn run lẩy bẩy, không còn chút sức lực nào.
Huyên Thảo và những người ngồi cùng xe với nàng hiển nhiên cũng chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp vừa rồi, cả người đều tái nhợt, như thể vẫn còn chưa hết bàng hoàng.
Theo Tống Lương Tiêu ngồi xuống, bọn họ ôm chặt lẫn nhau, không ai quan tâm đến những ân oán nho nhỏ giống như trò trẻ con của trước đây, chỉ hi vọng mượn nhiệt độ cơ thể của nhau để bản thân không còn lạnh.
Sau khi bình tĩnh, Đinh Hương người nhỏ tuổi và nhát gan nhất với đôi mắt vô thần dần dần có tiêu cự, chỉ là khi nàng thấy mặt Tống Lương Tiêu thì con ngươi kịch liệt co rút, thét chói tai:
"A! Trên mặt và tay của nàng dính máu! ! !"
Lúc này, ba thiếu nữ lúc khác mới chú ý đến chóp mũi và tay của Tống Lương Tiêu đều dính chút máu!
Nhưng các nàng không sợ hãi kêu to giống Đinh Hương. Bạch Cao và Đậu Khấu thì đỏ mắt khóc sụt sùi, chỉ có Huyên Thảo sau khi nhìn thấy máu tươi thì dần dần lấy lại lý trí, nàng mím chặt môi không dễ chịu, nhưng vẫn từ trong vạt áo móc ra một cái khăn tay đưa cho Tống Lương Tiêu nói:
"Trên mặt và tay ngươi đều là máu mau lau đi, bọn Đinh Hương lá gan nhỏ, đừng dọa bọn họ."
Hiện tại, tinh thần của Tống Lương Tiêu chỉ trở về một nửa, nàng mờ mịt nhìn khăn tay đưa tới, ánh mắt thật lâu mới có tiêu cự, thấy thiện ý của đối phương, thế là miễn cưỡng lên tinh thần tiếp nhận khăn, gật đầu nhẹ giọng nói: ". . . Cám ơn."
Beta: Khủng Long Phản Diện
---
Một con chim có kích thước bằng một chiếc trực thăng đang vỗ cánh cách đầu cô chưa đến năm mét!
Toàn thân chim được bao phủ bởi lớp lông màu xám, phần bụng có vảy cứng, tới gần ngực còn mơ hồ nhìn thấy một ký hiệu kỳ quái, mà bắt mắt nhất là móng vuốt sắc nhọn của nó —— bên trên xuyên thủng xiêu vẹo đầu người!
Chủ nhân của cái đầu trợn tròn mắt, đồng tử giãn ra chết không nhắm mắt, miệng há lớn, đầu lưỡi duỗi ra, sắc mặt trắng xám, cổ bị vuốt chim xuyên thủng, đỏ thắm máu tươi thuận theo vuốt chim cuồn cuộn chảy xuống, mà thân thể nàng giống như vải rách đung đưa theo đường bay của chim!
Khuôn mặt của thi thể đã có chút vặn vẹo, nhưng không trở ngại Tống Lương Tiêu nhận ra cỗ thi thể thảm liệt này, chính là thiếu nữ vừa ngồi xổm bên bờ suối cùng nàng rửa tay!
Nếu không phải nàng bị vú già kéo xuống, nói không chừng giờ phút này nàng chính là người treo lơ lửng giữa không trung, trong tình cảnh chết thê thảm!!!
Xung quanh vẫn tiếp tục ồn ào, nhưng đầu óc Tống Lương Tiêu lại trống rỗng, nàng ngay cả đứng cũng không làm được, ánh mắt trừng trừng nhìn cỗ thi thể kia không ngừng bay xa. Ngay sau đó, trên không trung có giọt nước như mưa rơi lả tả, nhỏ xuống chóp mũi của nàng, nhỏ xuống mu bàn tay, đỏ thắm chất lỏng men theo mùi rỉ sắt ngay mũi, một tiếng hét kinh hoàng không tự chủ được bật ra khỏi cổ họng nàng:
"A a a a! ! ! ! !"
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng có người kéo Tống Lương Tiêu từ dưới đất lên, nửa kéo nửa đẩy nàng lên xe thú.
Cho đến lúc lên xe thú, hai chân nàng vẫn còn run lẩy bẩy, không còn chút sức lực nào.
Huyên Thảo và những người ngồi cùng xe với nàng hiển nhiên cũng chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp vừa rồi, cả người đều tái nhợt, như thể vẫn còn chưa hết bàng hoàng.
Theo Tống Lương Tiêu ngồi xuống, bọn họ ôm chặt lẫn nhau, không ai quan tâm đến những ân oán nho nhỏ giống như trò trẻ con của trước đây, chỉ hi vọng mượn nhiệt độ cơ thể của nhau để bản thân không còn lạnh.
Sau khi bình tĩnh, Đinh Hương người nhỏ tuổi và nhát gan nhất với đôi mắt vô thần dần dần có tiêu cự, chỉ là khi nàng thấy mặt Tống Lương Tiêu thì con ngươi kịch liệt co rút, thét chói tai:
"A! Trên mặt và tay của nàng dính máu! ! !"
Lúc này, ba thiếu nữ lúc khác mới chú ý đến chóp mũi và tay của Tống Lương Tiêu đều dính chút máu!
Nhưng các nàng không sợ hãi kêu to giống Đinh Hương. Bạch Cao và Đậu Khấu thì đỏ mắt khóc sụt sùi, chỉ có Huyên Thảo sau khi nhìn thấy máu tươi thì dần dần lấy lại lý trí, nàng mím chặt môi không dễ chịu, nhưng vẫn từ trong vạt áo móc ra một cái khăn tay đưa cho Tống Lương Tiêu nói:
"Trên mặt và tay ngươi đều là máu mau lau đi, bọn Đinh Hương lá gan nhỏ, đừng dọa bọn họ."
Hiện tại, tinh thần của Tống Lương Tiêu chỉ trở về một nửa, nàng mờ mịt nhìn khăn tay đưa tới, ánh mắt thật lâu mới có tiêu cự, thấy thiện ý của đối phương, thế là miễn cưỡng lên tinh thần tiếp nhận khăn, gật đầu nhẹ giọng nói: ". . . Cám ơn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.