Chương 31: Chương 8(3)
Tuyệt Thế Tiểu Bạch
14/03/2023
Hôm sau tờ mờ sáng, đúng giờ các vú già đánh thức cả năm người dậy, tắm rửa sơ qua rồi lại lên xe thú, một điều tốt duy nhất, là trước khi lên đường thôn dân đưa cho đoàn xe mấy cái bánh bao mới ra lò, so với mấy ngày trước luôn gặm bánh khô thì dễ nuốt hơn.
Tuy nhiên, ngoại trừ vú già và hộ vệ ăn một cách say sưa ngon lành, thì hầu hết các thiếu nữ trong xe thú đều có vẻ chán ghét, chỉ cắn vài cái đã dựa vào xe, như người vô hồn.
Thủ lĩnh râu quai nón thấy mọi người đã vào vị trí, trực tiếp ra lệnh: "Mấy ngày tiếp theo, phải nhanh lên! Vừa tới trấn An Bình sẽ có người tới đón, mọi người cố gắng lên!"
Bọn hộ vệ nghe được lần này không trực tiếp đi khu Dị Thú, còn có thể vào trấn nghỉ ngơi, vội vàng vui vẻ hồi đáp:
"Rõ!"
Thủ lĩnh râu quai nón thầm cầu nguyện, tiếp theo sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ hộ tống lần này, bởi vì sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, hắn sẽ được điều động đến Vọng kinh, hi vọng trước khi chuyển công tác sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Đoàn xe bắt đầu tăng tốc, lần này ngoại trừ những lúc cần thiết nghĩ ngơi và cắm trại ban đêm, đoàn xe sẽ không hề chậm lại, dọc theo con đường gồ ghề một đường xuôi nam.
Sau hơn mười ngày gấp rút, cuối cùng vào buổi trưa một ngày, đoàn xe an toàn đến địa điểm, trấn An Bình.
Có lẽ ông trời từ bi nghe được tiếng lòng của thủ lĩnh râu quai nón, mười mấy ngày nay bọn họ không gặp phải chuyện gì kỳ lạ, chỉ là vì lên đường, lại chết hai thiếu nữ.
Như vậy, từ Trần quận xuất phát mười lăm thiếu nữ tế phẩm chỉ sống sót mười một người, xe của Tống Lương Tiêu là chiếc xe may mắn nhất trong ba chiếc xe thú, các nàng một người cũng không thiếu.
Tất cả các thiếu nữ đều có vẻ buồn bã và không hề vui sướng khi sống sót, nhưng trông đám vú già rất vui vẻ, nói với vẻ may mắn: “Các ngươi thực sự rất may mắn, chúng ta có thể ở trấn An Bình nghỉ ngơi ba ngày, quan lão gia trong quận thương cảm cho các ngươi hành trình gian nan, an bài một đại hoa viên để các ngươi hưởng thụ phúc khí, chậc chậc, phúc khí này ở những đội cúng tế khác không có, không biết nếu truyền đi sẽ có bao nhiêu cặp mắt ghen tị.”
Không một thiếu nữ nào để ý đến những lời vô nghĩa của vú già, thậm chí mắt cũng không nhướng lên một chút, vú già trợn tròn mắt thấy không ai cổ vũ mình, ngồi vào sau xe quay lưng lại với các thiếu nữ, chiêm ngưỡng khu chợ nhộn nhịp bên ngoài.
Lúc này, Huyên Thảo mới nhướng mi, lạnh lùng nhìn bóng lưng của vú già.
Mặc dù tinh thần đã hơn mười ngày suy nhược, nhưng nàng vẫn cố gắng hết sức lắng nghe những câu trò chuyện của những hộ vệ ngoài xe, từ những cuộc trò chuyện của bọn họ, nàng biết rằng trấn An Bình là thị trấn duy nhất và cuối cùng mà đoàn xe đi qua, vì vậy nếu không có chuyện ngoài ý muốn, ba ngày tới sẽ là cơ hội trốn thoát cuối cùng của nàng!
Ở thời điểm khác, đoàn xe luôn đi trong hoang dã, mọi người đều bị kẹt trong xe thú, không có cơ hội trốn thoát, cho dù những thiếu nữ như bọn họ may mắn trốn thoát, thì cuối cùng cũng không thể sống sót ở nơi hoang dã, rồi kết cục của bọn họ cũng sẽ là cái chết. Vì vậy, thị trấn là lựa chọn tốt nhất, xem ra trấn An Bình này không nhỏ, nếu có thể tìm một nơi ẩn nấp chờ đến khi đoàn xe rời đi, thì mình có thể thoát khỏi số phận bị hiến tế, còn việc khác thì đợi sau khi thoát khỏi kiếp nạn này sẽ từ từ tính toán, tóm lại sống sót so với chết càng khó!
Ngay khi Huyên Thảo dựa vào xe thú nhắm mắt nghĩ cách chạy trốn, phía sau vách hông của xe thú truyền đến một tiếng gõ nhẹ...
Nàng đột nhiên mở mắt ra, đầu tiên nhìn về phía những người bạn đồng hành bên cạnh, thấy tất cả mọi người đều nhắm mắt mê man, những tiếng gõ kia giống như do nàng kiệt sức mà xuất hiện ảo giác.
Nhưng rất nhanh, nàng đã phủ nhận ý nghĩ này, bởi vì tiếng gõ lại vang lên, lần này nàng có thể nghe rõ ràng, thậm chí còn cảm thấy sau gáy truyền đến một tia rung động nhẹ.
Trong nháy mắt, trong đầu vô số ý nghĩ xẹt qua, cuối cùng nàng nín thở, run rẩy vươn ngón tay, nhẹ nhàng đánh vào chỗ đó vài cái.
Sau khi nàng đáp lại, tiếng gõ cửa bên ngoài đột ngột dừng lại.
Huyên Thảo bực bội cắn môi dưới, chẳng lẽ là nàng nghĩ sai sao?
Tuy nhiên, ngoại trừ vú già và hộ vệ ăn một cách say sưa ngon lành, thì hầu hết các thiếu nữ trong xe thú đều có vẻ chán ghét, chỉ cắn vài cái đã dựa vào xe, như người vô hồn.
Thủ lĩnh râu quai nón thấy mọi người đã vào vị trí, trực tiếp ra lệnh: "Mấy ngày tiếp theo, phải nhanh lên! Vừa tới trấn An Bình sẽ có người tới đón, mọi người cố gắng lên!"
Bọn hộ vệ nghe được lần này không trực tiếp đi khu Dị Thú, còn có thể vào trấn nghỉ ngơi, vội vàng vui vẻ hồi đáp:
"Rõ!"
Thủ lĩnh râu quai nón thầm cầu nguyện, tiếp theo sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ hộ tống lần này, bởi vì sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, hắn sẽ được điều động đến Vọng kinh, hi vọng trước khi chuyển công tác sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Đoàn xe bắt đầu tăng tốc, lần này ngoại trừ những lúc cần thiết nghĩ ngơi và cắm trại ban đêm, đoàn xe sẽ không hề chậm lại, dọc theo con đường gồ ghề một đường xuôi nam.
Sau hơn mười ngày gấp rút, cuối cùng vào buổi trưa một ngày, đoàn xe an toàn đến địa điểm, trấn An Bình.
Có lẽ ông trời từ bi nghe được tiếng lòng của thủ lĩnh râu quai nón, mười mấy ngày nay bọn họ không gặp phải chuyện gì kỳ lạ, chỉ là vì lên đường, lại chết hai thiếu nữ.
Như vậy, từ Trần quận xuất phát mười lăm thiếu nữ tế phẩm chỉ sống sót mười một người, xe của Tống Lương Tiêu là chiếc xe may mắn nhất trong ba chiếc xe thú, các nàng một người cũng không thiếu.
Tất cả các thiếu nữ đều có vẻ buồn bã và không hề vui sướng khi sống sót, nhưng trông đám vú già rất vui vẻ, nói với vẻ may mắn: “Các ngươi thực sự rất may mắn, chúng ta có thể ở trấn An Bình nghỉ ngơi ba ngày, quan lão gia trong quận thương cảm cho các ngươi hành trình gian nan, an bài một đại hoa viên để các ngươi hưởng thụ phúc khí, chậc chậc, phúc khí này ở những đội cúng tế khác không có, không biết nếu truyền đi sẽ có bao nhiêu cặp mắt ghen tị.”
Không một thiếu nữ nào để ý đến những lời vô nghĩa của vú già, thậm chí mắt cũng không nhướng lên một chút, vú già trợn tròn mắt thấy không ai cổ vũ mình, ngồi vào sau xe quay lưng lại với các thiếu nữ, chiêm ngưỡng khu chợ nhộn nhịp bên ngoài.
Lúc này, Huyên Thảo mới nhướng mi, lạnh lùng nhìn bóng lưng của vú già.
Mặc dù tinh thần đã hơn mười ngày suy nhược, nhưng nàng vẫn cố gắng hết sức lắng nghe những câu trò chuyện của những hộ vệ ngoài xe, từ những cuộc trò chuyện của bọn họ, nàng biết rằng trấn An Bình là thị trấn duy nhất và cuối cùng mà đoàn xe đi qua, vì vậy nếu không có chuyện ngoài ý muốn, ba ngày tới sẽ là cơ hội trốn thoát cuối cùng của nàng!
Ở thời điểm khác, đoàn xe luôn đi trong hoang dã, mọi người đều bị kẹt trong xe thú, không có cơ hội trốn thoát, cho dù những thiếu nữ như bọn họ may mắn trốn thoát, thì cuối cùng cũng không thể sống sót ở nơi hoang dã, rồi kết cục của bọn họ cũng sẽ là cái chết. Vì vậy, thị trấn là lựa chọn tốt nhất, xem ra trấn An Bình này không nhỏ, nếu có thể tìm một nơi ẩn nấp chờ đến khi đoàn xe rời đi, thì mình có thể thoát khỏi số phận bị hiến tế, còn việc khác thì đợi sau khi thoát khỏi kiếp nạn này sẽ từ từ tính toán, tóm lại sống sót so với chết càng khó!
Ngay khi Huyên Thảo dựa vào xe thú nhắm mắt nghĩ cách chạy trốn, phía sau vách hông của xe thú truyền đến một tiếng gõ nhẹ...
Nàng đột nhiên mở mắt ra, đầu tiên nhìn về phía những người bạn đồng hành bên cạnh, thấy tất cả mọi người đều nhắm mắt mê man, những tiếng gõ kia giống như do nàng kiệt sức mà xuất hiện ảo giác.
Nhưng rất nhanh, nàng đã phủ nhận ý nghĩ này, bởi vì tiếng gõ lại vang lên, lần này nàng có thể nghe rõ ràng, thậm chí còn cảm thấy sau gáy truyền đến một tia rung động nhẹ.
Trong nháy mắt, trong đầu vô số ý nghĩ xẹt qua, cuối cùng nàng nín thở, run rẩy vươn ngón tay, nhẹ nhàng đánh vào chỗ đó vài cái.
Sau khi nàng đáp lại, tiếng gõ cửa bên ngoài đột ngột dừng lại.
Huyên Thảo bực bội cắn môi dưới, chẳng lẽ là nàng nghĩ sai sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.