Chương 32: Chương 8(4)
Tuyệt Thế Tiểu Bạch
14/03/2023
Nàng thực sự quá khát vọng có thể trốn thoát!
Ngay sau khi nàng tâm như tro tàn uể oải ngã vào vách xe, thì một giọng nói rất nhẹ truyền vào trong tai, nàng chỉ có thể nghe thấy khi dựa vào vách xe:
"Tối nay giờ Dần, dưới khung cửa sổ."
Trái tim của Huyên Thảo đập lỡ một nhịp, nàng nhanh chóng gõ vào vách xe một lần nữa, nhưng lần này cho dù nàng có gõ vào vách xe thế nào, cũng không có phản hồi nào, như thể mọi thứ chỉ là ảo giác.
Đồng thời sau khi nàng gõ vài cái, âm thanh lớn hơn một chút, trực tiếp đánh thức Đinh Hương ở bên cạnh, Đinh Hương sững sờ hỏi: "Huyên Thảo tỷ tỷ, tỷ gõ xe làm gì vậy?"
Tiếng nói của Đinh Hương lập tức làm cho hai vú già ở phía sau xe thú cảnh giác, bọn họ quay đầu nghi hoặc nhìn chằm chằm Huyên Thảo.
Huyên Thảo không chút hoang mang, sờ sờ Đinh Hương gò má, giải thích nói: "Ta không có đụng vào xe, chỉ là đầu có chút choáng váng, lúc lắc lắc trâm cài tóc đụng vào vách xe."
Đinh Hương ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên, trên đầu Huyên Thảo tỷ tỷ có một cây trâm màu vàng kim vô cùng tinh xảo, hình như là từ ngày đầu tiên nhìn thấy nàng thì nàng đã cài trên đầu.
Cũng không biết hai vú già có tin hay không, rất nhanh quay người, trong đó một vú già còn nhìn ngó xung quanh xe thú, cuối cùng phát hiện hết thảy đều bình thường, nên cũng không để ý năm người trong xe nữa.
Trấn An Bình là một trấn lớn, mặc dù xây dựng ở nơi hoang vu, vị trí địa lý không giàu có bằng khu trung tâm, nhưng ngoài ý muốn lại rộng rãi phồn hoa hơn một chút trấn nhỏ ở trung khu. Xung quanh thị trấn không có đồng ruộng, cũng không có nhà nông. Chỉ có thương nhân, tửu lâu và nhà riêng của các quan lại quý nhân ở thành quận lân cận.
Nghe đồn ban đầu thị trấn này vốn là một dịch trạm nhỏ tên là An Bình, bởi vì cách khu Dị Thú tương đối gần, cho nên những quan lại quý nhân từ các thành quận lân cận đến xem lễ tế bội thu, đều lựa chọn ở lại đây chờ lễ hội bắt đầu. Theo thời gian, dần hình thành quy mô nhất định, đợi đến giai đoạn đầu của tiền triều thì nho nhỏ dịch trạm đã có quy mô của một thành trấn, được đặt tên chính thức là trấn An Bình.
Bởi vì lễ tế bội thu chỉ có thể được tổ chức năm năm một lần, nên trấn An Bình lấy năm năm làm chu kỳ, đến năm làm lễ tế bội thu sẽ đặc biệt náo nhiệt, trước mấy tháng khi lễ tế bắt đầu thì khách sạn trong trấn là một phòng khó cầu, các đội ngũ tiếp tế tề tụ một đường, ai cũng không muốn bỏ lỡ buổi lễ long trọng có thể đưa người một bước lên trời.
Còn chưa đầy nửa tháng nữa là đến lễ tế bội thu, trấn An Bình đông đúc, đường chính chật kín người, nhưng khi gặp đoàn xe do thủ lĩnh râu quai nón dẫn đầu, dòng người đều nhao nhao nhường đường, chủ động chừa một đường rộng lớn ở trung tâm.
Ngay sau khi nàng tâm như tro tàn uể oải ngã vào vách xe, thì một giọng nói rất nhẹ truyền vào trong tai, nàng chỉ có thể nghe thấy khi dựa vào vách xe:
"Tối nay giờ Dần, dưới khung cửa sổ."
Trái tim của Huyên Thảo đập lỡ một nhịp, nàng nhanh chóng gõ vào vách xe một lần nữa, nhưng lần này cho dù nàng có gõ vào vách xe thế nào, cũng không có phản hồi nào, như thể mọi thứ chỉ là ảo giác.
Đồng thời sau khi nàng gõ vài cái, âm thanh lớn hơn một chút, trực tiếp đánh thức Đinh Hương ở bên cạnh, Đinh Hương sững sờ hỏi: "Huyên Thảo tỷ tỷ, tỷ gõ xe làm gì vậy?"
Tiếng nói của Đinh Hương lập tức làm cho hai vú già ở phía sau xe thú cảnh giác, bọn họ quay đầu nghi hoặc nhìn chằm chằm Huyên Thảo.
Huyên Thảo không chút hoang mang, sờ sờ Đinh Hương gò má, giải thích nói: "Ta không có đụng vào xe, chỉ là đầu có chút choáng váng, lúc lắc lắc trâm cài tóc đụng vào vách xe."
Đinh Hương ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên, trên đầu Huyên Thảo tỷ tỷ có một cây trâm màu vàng kim vô cùng tinh xảo, hình như là từ ngày đầu tiên nhìn thấy nàng thì nàng đã cài trên đầu.
Cũng không biết hai vú già có tin hay không, rất nhanh quay người, trong đó một vú già còn nhìn ngó xung quanh xe thú, cuối cùng phát hiện hết thảy đều bình thường, nên cũng không để ý năm người trong xe nữa.
Trấn An Bình là một trấn lớn, mặc dù xây dựng ở nơi hoang vu, vị trí địa lý không giàu có bằng khu trung tâm, nhưng ngoài ý muốn lại rộng rãi phồn hoa hơn một chút trấn nhỏ ở trung khu. Xung quanh thị trấn không có đồng ruộng, cũng không có nhà nông. Chỉ có thương nhân, tửu lâu và nhà riêng của các quan lại quý nhân ở thành quận lân cận.
Nghe đồn ban đầu thị trấn này vốn là một dịch trạm nhỏ tên là An Bình, bởi vì cách khu Dị Thú tương đối gần, cho nên những quan lại quý nhân từ các thành quận lân cận đến xem lễ tế bội thu, đều lựa chọn ở lại đây chờ lễ hội bắt đầu. Theo thời gian, dần hình thành quy mô nhất định, đợi đến giai đoạn đầu của tiền triều thì nho nhỏ dịch trạm đã có quy mô của một thành trấn, được đặt tên chính thức là trấn An Bình.
Bởi vì lễ tế bội thu chỉ có thể được tổ chức năm năm một lần, nên trấn An Bình lấy năm năm làm chu kỳ, đến năm làm lễ tế bội thu sẽ đặc biệt náo nhiệt, trước mấy tháng khi lễ tế bắt đầu thì khách sạn trong trấn là một phòng khó cầu, các đội ngũ tiếp tế tề tụ một đường, ai cũng không muốn bỏ lỡ buổi lễ long trọng có thể đưa người một bước lên trời.
Còn chưa đầy nửa tháng nữa là đến lễ tế bội thu, trấn An Bình đông đúc, đường chính chật kín người, nhưng khi gặp đoàn xe do thủ lĩnh râu quai nón dẫn đầu, dòng người đều nhao nhao nhường đường, chủ động chừa một đường rộng lớn ở trung tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.