Tha Thứ Cho Anh, Yêu Em! (For Give Me, I Love You)
Chương 36
Hồng Sakura
25/07/2013
Nàng trong vòng tay hắn yếu ớt như 1 con mèo ướt, lạnh ngắt, run rẩy.. Hắn nghe tim mình và tim nàng cùng đập những nhịp giống nhau. Cái nhịp đập hắn chưa bao giờ có khi ôm Linh. Nó căng thẳng, đau đớn mà lại ngọt ngào vô kể.
Nàng đẩy nhẹ hắn ra, nhưng vòng tay hắn thì cứ siết chặt. Hương tóc nàng thấm vào tận ngóc ngách nào đó trong tâm trí hắn. Hắn sẽ không để thiên thần bay đi, bất chấp tất cả… mặc kệ Long, mặc kệ Linh, hắn chỉ cần nàng là đủ…
Tiếng mở cửa khiến cả hai giật mình và hắn đành buông nàng ra khi thấy bóng dáng bé Vy. Nàng vuốt mặt bối rối và chạy ào ra ngòai trong sự ngỡ ngàng của hắn và con bé. Lòng hắn muốn đuổi theo, nhưng chân hắn thì cứ đóng đinh tại chỗ.
“Dzụ gì dzậy?”-Bé Vy hỏi với cái giọng tinh quái. Hắn trừng mắt nhìn nó với ý nghĩa nó sẽ ăn đòn nếu còn nhiều chuyện.
“Con bé nhà ông Tâm đấy à?” – Theo sau con bé Vy, là má hắn.
“Phải.”- Hắn đáp ngắn rồi đi về phòng, leo lên giường. Mọi chuyện đã bắt đầu trở nên rối rắm. Hắn đã làm gì? Và đã nghĩ gì? Hắn đâu biết rằng, hắn đang dấn sâu vào cái hố sâu tình cảm đến không thể dứt ra được.
………
Nửa đêm hắn nghe có tiếng cãi nhau. Chắc là ba hắn và vợ. Ban đầu hắn định không bận tâm, vì chuyện hục hặc của họ thỉnh thỏang vẫn xảy ra, hơn nữa, cứ cái đà ba hắn về khuya thế này, không có cãi vả hắn còn thấy khó tin hơn.
Tuy nhiên, tiếng qua lại mỗi lúc một căng và nặng nề. Hắn bò dậy bước ra phòng khách. Ba hắn trong bộ đồ xốc xếch và lè nhè say đang ngồi đó. Còn … người phụ nữ kia thì đang khóc tấm tức. Bé Vy níu góc màn vẻ sợ hãi.
“Ông… còn chối?? Không bồ bịch mà cứ đi đêm là thế nào? Tôi biết, tôi không dịu dàng đảm đang, tôi là người buôn bán thô kệch… Nếu không yêu, ông lấy tôi về làm gì…?”
“Thôi đi..” – Ba hắn chỉ nói giọng khàn đặc và mệt mỏi.
“Má à, vào ngủ đi. Đang khuya…” – Hắn kéo tay bà nói nhẹ, nhưng bà vùng ra và cứ gào khóc. Thật bực mình. Phụ nữ luôn nhạy cảm thế sao?
Nàng đẩy nhẹ hắn ra, nhưng vòng tay hắn thì cứ siết chặt. Hương tóc nàng thấm vào tận ngóc ngách nào đó trong tâm trí hắn. Hắn sẽ không để thiên thần bay đi, bất chấp tất cả… mặc kệ Long, mặc kệ Linh, hắn chỉ cần nàng là đủ…
Tiếng mở cửa khiến cả hai giật mình và hắn đành buông nàng ra khi thấy bóng dáng bé Vy. Nàng vuốt mặt bối rối và chạy ào ra ngòai trong sự ngỡ ngàng của hắn và con bé. Lòng hắn muốn đuổi theo, nhưng chân hắn thì cứ đóng đinh tại chỗ.
“Dzụ gì dzậy?”-Bé Vy hỏi với cái giọng tinh quái. Hắn trừng mắt nhìn nó với ý nghĩa nó sẽ ăn đòn nếu còn nhiều chuyện.
“Con bé nhà ông Tâm đấy à?” – Theo sau con bé Vy, là má hắn.
“Phải.”- Hắn đáp ngắn rồi đi về phòng, leo lên giường. Mọi chuyện đã bắt đầu trở nên rối rắm. Hắn đã làm gì? Và đã nghĩ gì? Hắn đâu biết rằng, hắn đang dấn sâu vào cái hố sâu tình cảm đến không thể dứt ra được.
………
Nửa đêm hắn nghe có tiếng cãi nhau. Chắc là ba hắn và vợ. Ban đầu hắn định không bận tâm, vì chuyện hục hặc của họ thỉnh thỏang vẫn xảy ra, hơn nữa, cứ cái đà ba hắn về khuya thế này, không có cãi vả hắn còn thấy khó tin hơn.
Tuy nhiên, tiếng qua lại mỗi lúc một căng và nặng nề. Hắn bò dậy bước ra phòng khách. Ba hắn trong bộ đồ xốc xếch và lè nhè say đang ngồi đó. Còn … người phụ nữ kia thì đang khóc tấm tức. Bé Vy níu góc màn vẻ sợ hãi.
“Ông… còn chối?? Không bồ bịch mà cứ đi đêm là thế nào? Tôi biết, tôi không dịu dàng đảm đang, tôi là người buôn bán thô kệch… Nếu không yêu, ông lấy tôi về làm gì…?”
“Thôi đi..” – Ba hắn chỉ nói giọng khàn đặc và mệt mỏi.
“Má à, vào ngủ đi. Đang khuya…” – Hắn kéo tay bà nói nhẹ, nhưng bà vùng ra và cứ gào khóc. Thật bực mình. Phụ nữ luôn nhạy cảm thế sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.