Tha Thứ Cho Anh, Yêu Em! (For Give Me, I Love You)
Chương 37
Hồng Sakura
25/07/2013
Cuối cùng, bà dằn tấm đơn Ly dị trước mặt ông. Cả hắn và ba hắn đều sững sờ. Nhưng điều hắn cảm thấy không thể đoán được là trong lúc thiếu tỉnh táo, ba hắn ký cái rẹt và vào phòng xách vali đi ngay, sau khi quơ mấy bộ đồ.
“Cái nhà này là của tôi, nhưng coi như tôi cho bà, cảm ơn công lao bà đã nuôi thằng Hoàng mấy năm nay và chăm sóc tôi. Bà sống với tui mà không tin tưởng được thì kết thúc cho xong.” – Ông nói 1 hơi dài, dù đang có men rượu, nhưng lại có vẻ rất nghiêm túc.
Ông đi mà không lấy xe, chỉ lăm lăm lao thẳng ra ngòai.. Bé Vy ôm mẹ nó khóc, hắn vội chộp chiếc chìa khóa xe, nổ máy chạy theo ông. Nếu không còn ba, hắn cũng chẳng có lý do gì ở đây.
………
Hắn đón ba hắn trên đường và cả hai chạy thẳng về nhà cũ ở ven ngoại thành - Bình Chánh. Căn nhà đang cho thuê bán tạp hóa gì đó, khúc sau vẫn để trống.
Ở đây, hắn thấy bình yên. Nhớ những ngày còn mẹ. Cảm giác hả hê khi nghĩ rằng cuối cùng, ba nó cũng không thể chịu nổi người đàn bà khác ngoài mẹ.
Nhưng… hắn không thấy nàng mỗi chiều đi ngang cửa sổ. Không biết, nàng có nướng bánh cho hắn?
Điện thoại reo. Là Long.
“Mày dọn đi đâu?? tại sao? có chuyện gì?” – tiếng Long dồn dập
“Về vườn.” – Hắn đùa mà cũng có chút thật.
“Thằng điên! mày ở đâu, tao tới?” – Long không giữ được kiên nhẫn, quát to.
“Thôi, xa lắm. Để tao ghé mày!”
………
Tuy là bạn thân nhiều năm nhưng hắn hiếm khi vào phòng Long. Hai thằng con trai rục rịch trong phòng thủ thỉ thật là chuyện kinh dị nhất trên đời. Nhưng vì Long bảo ở nhà đang trống người, nên hắn cũng không kêu nó ra quán làm gì.
“Chuyện nghiêm trọng thế?” – Long ném chai nước cho hắn và hỏi.
“Uh. Giờ ba tao và tao sống ở đó luôn” – Hắn tu 1 hồi. Ngó quanh. – “Phòng mày coi cũng ngăn nắp gọn ghẽ như tiểu thư hẻ?”
“Ở đó xa chết mồ. Sao mày đi làm?” – Long ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh – “Mà biết gì không, quán bar đóng cửa rồi. Kinh doanh thuốc lắc bị tịch thu giấy phép!”
“Hả?? có vụ đó nữa à?” – Hắn sặc nước sau lời Long – “Mất việc rồi?!”
“Ừ. Tao hôm qua gọi tới quán, mới biết chuyện. Chắc tao thôi làm luôn.” – Long hơi thở dài. Song, mắt nó khẽ sáng khi đem khoe hắn cái màn hình điện thoại với tấm ảnh chụp trong phòng Karaoke – “Đẹp ko mậy?”
“Cái nhà này là của tôi, nhưng coi như tôi cho bà, cảm ơn công lao bà đã nuôi thằng Hoàng mấy năm nay và chăm sóc tôi. Bà sống với tui mà không tin tưởng được thì kết thúc cho xong.” – Ông nói 1 hơi dài, dù đang có men rượu, nhưng lại có vẻ rất nghiêm túc.
Ông đi mà không lấy xe, chỉ lăm lăm lao thẳng ra ngòai.. Bé Vy ôm mẹ nó khóc, hắn vội chộp chiếc chìa khóa xe, nổ máy chạy theo ông. Nếu không còn ba, hắn cũng chẳng có lý do gì ở đây.
………
Hắn đón ba hắn trên đường và cả hai chạy thẳng về nhà cũ ở ven ngoại thành - Bình Chánh. Căn nhà đang cho thuê bán tạp hóa gì đó, khúc sau vẫn để trống.
Ở đây, hắn thấy bình yên. Nhớ những ngày còn mẹ. Cảm giác hả hê khi nghĩ rằng cuối cùng, ba nó cũng không thể chịu nổi người đàn bà khác ngoài mẹ.
Nhưng… hắn không thấy nàng mỗi chiều đi ngang cửa sổ. Không biết, nàng có nướng bánh cho hắn?
Điện thoại reo. Là Long.
“Mày dọn đi đâu?? tại sao? có chuyện gì?” – tiếng Long dồn dập
“Về vườn.” – Hắn đùa mà cũng có chút thật.
“Thằng điên! mày ở đâu, tao tới?” – Long không giữ được kiên nhẫn, quát to.
“Thôi, xa lắm. Để tao ghé mày!”
………
Tuy là bạn thân nhiều năm nhưng hắn hiếm khi vào phòng Long. Hai thằng con trai rục rịch trong phòng thủ thỉ thật là chuyện kinh dị nhất trên đời. Nhưng vì Long bảo ở nhà đang trống người, nên hắn cũng không kêu nó ra quán làm gì.
“Chuyện nghiêm trọng thế?” – Long ném chai nước cho hắn và hỏi.
“Uh. Giờ ba tao và tao sống ở đó luôn” – Hắn tu 1 hồi. Ngó quanh. – “Phòng mày coi cũng ngăn nắp gọn ghẽ như tiểu thư hẻ?”
“Ở đó xa chết mồ. Sao mày đi làm?” – Long ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh – “Mà biết gì không, quán bar đóng cửa rồi. Kinh doanh thuốc lắc bị tịch thu giấy phép!”
“Hả?? có vụ đó nữa à?” – Hắn sặc nước sau lời Long – “Mất việc rồi?!”
“Ừ. Tao hôm qua gọi tới quán, mới biết chuyện. Chắc tao thôi làm luôn.” – Long hơi thở dài. Song, mắt nó khẽ sáng khi đem khoe hắn cái màn hình điện thoại với tấm ảnh chụp trong phòng Karaoke – “Đẹp ko mậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.