Thạch Sanh Truyền Kỳ

Chương 1: Hai Đứa Trẻ

Trương Thiếu Huyền

08/09/2023

A Sanh trèo lên ngọn cây đa , hắn đưa mắt nhìn về căn nhà cỏ dưới lưng đèo. Trời đã về chiều , khói bếp bay lên lập lờ từng chùm vắt vướng lên không trung.

Khung cảnh thật yên bình , như vốn dĩ cái tên của nó Thôn Đoài .

A Sanh hít một hơi thật sâu, hắn nhắm mắt tận hưởng từng cơn gió nhẹ thoảng qua có vẻ thư thái lắm. Chợt một tiếng thét từ căn nhà cỏ vang lên kèm theo đó là một loạt âm thanh bát đĩa nồi chảo đổ vỡ chan chát.

Rồi hai bóng người một lớn một bé chạy ra. Chạy thục mạng phía trước là A Thông trên miệng vẫn còn ngậm cái bánh bột trắng , tay phải của hắn cũng cầm một cái vung vẩy tỏ vẻ khoái chí.

Á Nương đuổi theo phía sau , tay bà cầm cây chổi lá dừa dơ lên chỉ chờ bổ vào đứa con ngỗ ngược kia.

Hai mẹ con đuổi nhau một lát thì Á Nương có vẻ mệt nên dừng lại vừa thở vừa hét :" Có gan thì đừng có về nữa ! Đồ mất nết."

A Sanh đứng trên cây quan sát thấy hết. Hắn dõi mắt nhìn về phía A Thông cho tới khi hắn chạy tới gốc cây, lúc này hắn mới dừng lại vừa nhìn a Sanh vừa chống tay lên hai gối thở hồng hộc. Lấy chiếc bánh trên miệng xuống , A Thông cười toe toét dơ chiếc bánh còn lại về phía A Sanh ra hiệu. A Sanh cười đáp lại rồi nhanh chóng tụt xuống bên A Thông, tiện tay cầm luôn chiếc bánh , hai đứa ngồi bệt xuống đất nhai ngấu nghiến.

Trời đã nhá nhem tối , hai đứa trẻ ngồi tựa lưng vào nhau vừa ăn vừa nói chuyện, thì thoảng chúng phá lên cười .

A Sanh vốn là trẻ mồ côi , cha mẹ hắn bạc mệnh nên sớm qua đời khi hắn tròn sáu tuổi. Từ bé hắn lủi thủi một mình dưới gốc đa già ở cuối thôn Đoài . Cũng may , gần đó có Á Nương sinh sống và A Thông cũng thường qua lại chơi với hắn.

Hàng ngày , A Sanh vẫn được bà con trong thôn cho đồ ăn , cộng thêm hắn thường đi hái thảo dược trong núi cùng Á Nương để bán nên ngày ngày cũng không lo phải đói.

Năm nay A Sanh chín tuổi còn A Thông lên mười, hai đứa thân nhau đến mức nhiều khi sau những ngày dài dắt nhau đi nhặt củi , chúng ôm nhau ngủ luôn tại gốc cây Đa già quên cả ăn cả ngủ . Á Nương thương A Sanh lắm , lúc nào nấu ăn cũng làm dư ra một chút để đem qua cho Sanh có cái ăn .

Thi thoảng hai đứa vẫn thường đánh nhau với đám trẻ con trong thôn khi chúng dám chế diễu A Sanh là đồ không cha không mẹ . A Thông luôn đứng ra bảo vệ A Sanh , nhiều khi hai đứa bị đánh đến bầm dập nhưng chưa lúc nào A Sanh cảm thấy mình bị bỏ rơi hay lạc lõng , bởi nó biết bên cạnh mình lúc nào cũng có một người bạn , một người anh sẵn sàng xả thân vì nó .

Tối đó , A Thông quay sang nhìn A Sanh nói:

"Sanh này , mấy ngày nữa tao phải theo mẹ vào trong làng Đường Lâm học nghệ . Không biết bao lâu mới có thể trở lại đây , điều tao lo lắng nhất là sau khi tao đi khỏi mày sẽ sống thế nào? "

A Sanh thở dài đưa mắt nhìn xa xa . Thật ra cái thông tin mẹ con A Thông vào làng đi học hắn cũng đã nghe phong phanh trước đó rồi . Nghe đâu bố của A Thông là tướng quân gì đó ở tận trên xã cơ , ông có lệnh cho mấy tên lính lệ về thôn báo cho Á Nương rằng muốn hai mẹ con vào học tại trường làng với mong muốn đào tạo A Thông thành một người có thể nối dõi trong con đường phò trợ cho đất nước . Á Nương sau vẫn lần lữa chưa chịu dọn đi nhưng lần này có vẻ bố của Thông rất quyết liệt , còn cho cả xe kiệu tám người khiêng về tận nhà để đón hai mẹ con đi .



A Thông nhìn vào đôi mắt ươn ướt của A Sanh, hắn rất hiểu cảm giác của A Sanh ngay lúc này . Tình cảm huynh đệ mấy năm nay đâu có thể diễn tả nổi khi phải nói lời chia tay . Thông đưa tay gượng gạo vỗ vai A Sanh cảm giác nghẹn ngào trong cổ họng , nó cố nuốt cảm xúc lại nói giọng run run :

" Không sao , không sao ! chịu khó chờ , tao học xong về sẽ dạy lại cho mày . Còn thi thoảng tao sẽ gửi thư về cho , nhớ phải chăm sóc thật tốt cho bản thân nhất là cái lũ hay bắt nạt mày . Đứa nào đánh mày cái nào , cứ ghi lại hết , đợi ông về , ông trả cả gốc lẫn lãi . Nghe chưa ? "

A Sanh nước mắt trực trào ra ngoài , mặc dù đã chuẩn bị trước tình huống nhưng với một đứa trẻ chưa đầy mười tuổi thì nó vẫn không thể nào che giấu nổi cảm xúc của mình . Nó hiểu là từ ngày mai sẽ chỉ còn lại một mình nó mưu sinh ở cái thôn này . Sẽ không còn người trò chuyện với nó hàng đêm nữa. Nỗi buồn sâu lắng khiến ruột gan nó quặn thắt , không kím nén được nấc lên từng tiếng nghẹn ngào .....

Trời về khuya , trăng thôn Đoài đêm nay tròn và sáng quá . Hai đứa trẻ lặng lẽ dõi mắt lên trời nhìn ngắm những ngôi sao lấp lánh , chúng ngước mặt lên để những giọt nước mắt trôi ngược vào trong vì không đứa nào muốn đứa kia phải buồn lòng . A Thông hiểu chuyện hơn , hắn hít thật sâu một hơi vươn vai đứng dậy hai tay tháo chiếc vòng cổ ra ném cho A Sanh nói :

" Giữ cho kĩ vào ! đây là kỉ vật gia truyền của nhà tao đấy . Tao gửi tạm chỗ mày , sau này khi nào tái ngộ thì nhớ trả lại cho tao , cấm làm mất đấy !"

A Sanh nhanh tay đón lấy sợi dây đeo của A Thông . Sợi dây được kết bằng những sợi vải thổ cẩm màu đen đỏ được chắp nối với nhau một cách rất hài hòa . Mặt dây có hình một chiếc bình cổ nhỏ bằng ngón tay cái với chằng chịt những cái hoa văn hình thù kì dị . Mắt A Sanh chợt sáng lên , hắn vui vẻ gật đầu Hai đứa trẻ tựa vai vào nhau nhìn lên trời, đêm nay trăng sáng và tròn quá. Chúng không hề hay biết phía sau lưng , Á Nương khẽ đặt đĩa bánh và bình nước xuống và lặng lẽ rời đi . Khi đi qua cái gốc đa già , nơi A Sanh trải đầy rơm để ngủ . Á Nương nhẹ nhàng móc trong túi ra bốn đồng tiền rồi từ từ để xuống chiếc gối của A Sanh trước khi trở lại ngôi nhà nhỏ .

Khi Á Nương đưa tay đẩy cánh của căn nhà nhỏ của mình , đập ngay vào ánh mắt của bà là một vị tướng quân ngoài ba mươi tuổi ngồi tựa lưng vào ghế . Đôi mắt sắc lạnh như chim ưng của ông giờ đây thoáng chút thư giãn. Y phục chỉnh tề nhưng vẫn gọn gàng, với bộ giáp nhẹ lấp lánh ánh thép dưới những tia nắng cuối ngày. Bên cạnh, thanh kiếm bạc với chuôi khắc hoa văn rồng cuộn lên uy nghiêm, thể hiện quyền uy và sức mạnh. Tuy nhiên, lúc này, vị tướng không còn khoác lên vẻ nghiêm nghị của người đứng đầu chiến trường.

Tay trái ông nhấc chiếc chén trà bằng sứ, nhãn quan trầm ngâm, ngón tay chạm nhẹ vào viền chén. Hơi trà nóng bốc lên, phảng phất mùi hương thanh mát từ lá trà núi cao, làm cho tâm hồn thêm phần thư thái. Ông chậm rãi đưa chén lên miệng, hớp một ngụm nhỏ, rồi nhắm mắt lại như để tận hưởng từng giọt trà len vào cuống họng.

Á Nương sau giây phút bất ngờ thì cũng đã bình tĩnh trở lại , bà nhanh tay khép nhẹ cánh cửa đi vào trong ngồi lên chiếc giường nhỏ của mình . Hai tay lấy mấy bộ quần áo đang gấp dở bỏ vào tay nải rồi tiện thể gói ghém cẩn thận vài món đồ nữ trang cá nhân vào chiếc tay nải màu nâu nhạt , thi thoảng bà lén ngước lên nhìn vị tướng quân kia rồi lại lẳng lặng quay đi .

" Mười năm qua , vất vả cho nàng quá ! "

Vị tướng quân nhẹ nhàng đặt tách trà xuống bàn, âm thanh của sứ khẽ chạm vào gỗ vang lên trong không gian tĩnh lặng. Ông thở dài nhẹ nhàng nói .

Khi nghe câu nói của vị tướng quân vừa dứt, trái tim Á Nương nhói lên. Bà đã mong chờ ngày này biết bao, nhưng giờ khắc thực sự đối diện, lòng bà lại dậy sóng. Từng đêm dài thức trắng, bà tự hỏi liệu có ngày ông quay về, hay bà sẽ chỉ mãi mãi là người vợ chờ đợi trong lặng lẽ. Đôi mắt Á Nương ngân ngấn lệ từ bao giờ .

“Chàng... vất vả hơn thiếp nhiều,” Á Nương đáp, giọng nói nghẹn ngào nhưng đầy chân thành.

“Mười năm qua... có những lúc thiếp tưởng đã quên được cảm giác có chàng bên cạnh. Nhưng không đêm nào thiếp không nghĩ về chàng, không cầu mong chàng bình an trở về.”

Á Nương đáp, giọng nói nghẹn ngào nhưng đầy cảm xúc. Từng câu của bà đều chất chứa nỗi lòng sâu kín của một người phụ nữ suốt mười năm trời đơn thân nuôi con . Mười năm mà người đàn ông trước mắt với khuôn mặt nửa lạ nửa quen này chưa một lần về thăm con thăm vợ . Á Nương buồn đấy , nhưng bà không hề oán trách con người này một chút nào . Ngược lại tình cảm của bà dành cho ông càng thương mến hơn .

Vị tướng quân chậm dãi đứng dậy , ông nhẹ nhàng bước đến và ngồi cạnh bà . Ông đưa đôi bàn tay to hơn , chai sạn bởi hàng trăm trận chiến một cách vụng về lên định vuốt tóc bà . Ngón tay dừng lại trong không trung một thoáng như chần chừ rồi lại bỏ xuống . Ông quay sang trầm ngâm nói :



" Lần này ta quay về là muốn được gặp nàng , gặp con một chút . Sau đó ta phải rời đi ngay !"

Ông thở dài nói tiếp :

" Dạo gần đây , mật thám báo về quanh phạm vi quanh đây xuất hiện nhiều kẻ khả nghi . Ta nghi ngờ hành tung của hai mẹ con đã bại lộ , chính vì vậy nàng và A Thông phải vào làng ngay lập tức ."

Á Nương xoay người lại nhìn tướng quân , ánh mắt thoáng lộ vẻ âu lo .

" Vào làng liệu có an toàn không? "

" Tạm thời có thể an toàn , chỉ cần ta và đám mật vệ không xuất hiện thì chúng sẽ không biết mẹ con nàng là ai và ở đâu . Trong làng có trường học Búp Sen , hai vị hiệu trưởng ở đó là người quen cũ của ta . Ở đó họ sẽ chiếu cố cho mẹ con nàng . "

" Vậy chàng thì sao ? " Á Nương nhìn vị tướng quân với ánh mắt lo âu hỏi.

" Ta sẽ đi về phía Nam , gần đây chiến sự liên miên . Giặc ngoại xâm ngấp nghé tràn vào biên ải . Bệ Hạ muốn ta đem quân trấn thủ nơi đó . Tiện thể điều tra luôn mấy vụ án bí ẩn đang sảy ra , có thể lần này sẽ liên quan tới những thế lực lớn !"

Tướng quân vừa nói vừa cầm đôi bàn tay của Á Nương nắm gọn trong lòng mình .

" Có nguy hiểm không? - Á Nương hỏi khẽ .

" Đừng lo , ta tự lo được . Giờ nàng ra gọi con về rồi lập tức theo kiệu đi đi . Ta sẽ lập tức trở về doanh trại , tránh kẻ gian phát hiện ." Tướng quân nói giọng khẩn trương.

" Có ra gặp nó một lần không? " Á Nương nhìn Tướng quân ánh mắt rưng rưng chờ đợi .

" Không cần , cả tối nay ta âm thầm nhìn nó rồi , rất giống ta . hi vọng sau này nó cũng cả đời oanh oanh liệt liệt là một đáng trượng phu . Ta không phải không muốn gặp nó , chỉ là nó càng rời xa ta , càng không liên quan gì tới ta thì nó mới được an toàn "!

Nói đoạn , vị tướng quân đứng dây , đưa tay khẽ vuốt lên bờ má của Á Nương một cái . Bất chợt thân hình khẽ động , trong một cái chớp mắt cơ thể ông mờ dần rồi biến mất theo tiếng gió xào xạc ngoài hiên . Á Nương không kịp nói một lời nào, chỉ có đôi tay nàng với theo nhưng chỉ chạm vào khoảng không lạc lõng .

Gió ngoài sân thổi mạnh hơn, thổi tung những chiếc lá khô trên mặt đất, mang theo sự lạnh lẽo và trống trải. Á Nương đứng lặng, lòng trĩu nặng cảm giác tiếc nuối, trái tim như bị cuốn vào cơn gió nhẹ vừa mang tướng quân hụt hẫng rời đi .........

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thạch Sanh Truyền Kỳ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook