Chương 2: Duyên
Trương Thiếu Huyền
11/09/2023
Kể từ ngày A Thông và Á Nương đi tới Làng Đường Lâm , tính tới nay cũng đã nót nghét 5 tháng . A Sanh cũng đã không còn phải ở Gốc Đa nữa mà chuyển vào ở tại căn nhà của Á Nương để lại. Căn nhà tuy nhỏ nhưng cũng là nơi tránh nắng tránh mưa rất tốt. A Sanh ngày ngày vẫn đi kiếm củi bán mang ra chợ bán hoặc đổi lấy con cá , mớ rau sinh sống qua ngày. Thỉnh thoảng nhận được thư của A Thông gửi bồ câu về báo tin tình hình học tập của hắn . Trong thư A Thông viết hắn hiện là lớp trưởng năm nhất trái tuyến của một trường học lớn nhất làng có tên là Tấm Chiếu Mới . Trong thư hắn nói ở trường có nhiều điều thú vị lắm , ngoài học võ công ra , còn được học chữ , học đạo thánh hiền .... A Sanh đọc thư của của A Thông xong hắn rất lấy làm ngưỡng mộ , từ trong thâm tâm hắn vẫn luôn có một nỗi khát khao được đi học . Đôi lúc mắt A Sánh đượm buồn , bởi hắn biết một đứa trẻ mồ côi như hắn , để có được cái ăn không phải đói đã là may mắn lắm rồi. Nhất là dạo gần đây , triều đình lại rộ lên chiến tranh với người phương Bắc . Quan binh về tận thôn ngoại để trưng thu gỗ làm tài nguyên chế tạo vũ khí phục vụ cho quân nhu , chính vì thế củi càng khó kiếm. Những khu rừng quanh thôn hầu như đã bị chặt sạch bách , mỗi lần kiếm củi , A Sanh phải đi từ mờ sáng , băng qua hai ngọn đồi sang phía cuối thôn , nơi còn sót lại một ít cây nhỏ chưa bị chặt để đốn củi . Nhiều hôm đến tận chiều tà mới trở về cũng chỉ được có 1 ôm củi mục .
Bước vào rừng sâu xung quanh làng, không gian một lúc trở nên lạnh lẽo và u ám. Cảnh tượng trước mắt là một hình ảnh đau lòng: hàng cây to lớn, một thời nguyên sinh và mạnh mẽ, giờ đây đã bị chặt đổ sạch. Từng tán cây đã vỡ ra, héo úa như những cánh tay khô cằn, đứng thẳng trước bầu trời xám xịt.
Những bức cây lớn vươn cao lên trời bây giờ chỉ còn lại những thân gỗ cụt ngắn, một biểu tượng cho sự tàn phá và hoang tàn của con người. Các tán lá đã bị bổng dứt, bay ra khỏi cành cây, và mặt đất phủ đầy bụi tro và đất đá tạo nên một cảnh tượng cô đơn và tẻ nhạt.
Không còn bóng cây che phủ, ánh nắng mặt trời xuyên qua từng khe hở chiếu sáng lên những góc khuất của khu rừng đã mất. Tiếng côn trùng và chim hót dường như đã biến mất, chỉ còn lại là sự yên lặng và cô đơn. Không có gì ngoài tiếng gió vuốt ve qua những cành cây cằn khô, tạo ra âm thanh u ám và buồn bã như là một lời than thở từ lòng đất.
Trước mắt, thôn Đoài nhỏ với những ngôi nhà xám xịt nằm im bên bờ sườn đồi, một hình ảnh một cộng đồng đang đối mặt với sự khó khăn và thử thách khi mất đi một phần của cuộc sống và nguồn sống của họ.
Cho đến một hôm :
Bóng đêm bao phủ lên ngôi làng nhỏ, tiếng gió rít qua những cánh rừng dày đặc như báo hiệu một điềm chẳng lành. Trong không khí tĩnh lặng, đột nhiên một tiếng động vang lên xa xa nghe như tiếng vó ngựa nện mạnh xuống nền đất khô cằn. Những đốm lửa nhỏ le lói dần xuất hiện từ rìa làng, lớn dần theo từng nhịp thở của màn đêm.
Đám người mới đến mặc áo choàng đen phủ kín từ đầu đến chân, chỉ lộ ra những đôi mắt lạnh lẽo không chút cảm xúc, như những bóng ma bước ra từ cõi u linh. Dưới lớp áo choàng ấy, từng người lăm lăm nắm chặt những thanh trường kiếm và đại đao sắc bén, có kẻ cầm những ngọn trượng phát sáng u ám, vẽ ra những phù văn kỳ bí lơ lửng trong không trung. Khí thế của họ lạnh lẽo và đầy sát khí, tựa như cái chết đang tiến đến gần.
Nổi bật trong đám người là một kẻ không đội áo choàng che kín mặt như đồng bọn, mà để lộ ra một gương mặt đầy tà ác và quyền uy. Gương mặt hắn gầy gò, hốc hác với làn da trắng nhợt nhạt như chưa từng tiếp xúc với ánh sáng mặt trời. Những đường nét sắc bén trên khuôn mặt hắn như khắc tạc, với đôi mắt hẹp dài rực lên một ánh đỏ ngầu đầy chết chóc. Hắn được mệnh danh là Quạ - thủ lĩnh số bốn của quân đoàn bóng tối cấp bậc Vô Cực Cảnh .
Tên được gọi là Quạ có mái tóc dài và đen như mực, buông xõa xuống vai nổi bật trên bộ giáp da thú màu xám bạc. Trên giáp của hắn có những hoa văn cổ xưa, lấp lánh ánh sáng tà dị, tỏa ra một luồng khí âm u lạnh lẽo. Vai hắn đeo một chiếc khăn choàng màu đen thẫm, trên đó thêu những phù văn kỳ lạ, dường như rung động nhẹ mỗi khi hắn bước đi. Đoàn người di chuyển tới đầu thôn thì dừng lại , lộ rõ khoảng bốn mươi thân ảnh đằng đằng sát khí .
Thân ảnh Quạ bắn vọt lên trên chiếc cổng chào , đôi mắt đỏ đảo quanh một lượt rồi trên khóe miệng nở ra một nụ cười nham hiểm . Một giọng âm ma quái lạnh lùng cất lên :
" Không chừa một mạng "!
Tiếng ra lệnh của Quạ vừa dứt , bốn mươi thân ảnh đồng loạt rú lên rồi như những oan hồn len lỏi qua các lối đi nhỏ giữa những ngôi nhà . Chúng tản ra như dòng nước đen, bao vây lấy từng căn nhà, từng mái đình trong thôn.
Trong một căn nhà tranh, gia đình ông lão ngồi bên bếp lửa, lặng lẽ trò chuyện về vụ mùa vừa thu hoạch. Tiếng lách cách của bát đũa, tiếng cười khẽ của trẻ nhỏ hoà lẫn với tiếng củi cháy rôm rả. Bất ngờ, cánh cửa bị đẩy mạnh mở ra, một bóng đen xuất hiện trong khung cửa như hiện thân của bóng tối. Ông lão đứng dậy, đôi mắt còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì một lưỡi kiếm đã xuyên thấu qua ngực ông. Máu bắn ra, nhuộm đỏ cả ngực áo, rơi xuống đất từng giọt nặng nề. Người phụ nữ trẻ thét lên, ôm chặt đứa trẻ vào lòng, nhưng thanh kiếm của bóng đen kia không chần chừ, chỉ cần một đường chém đã dứt khoát lấy mạng cả mẹ lẫn con.
Những bóng đen tiếp tục di chuyển, mỗi nơi họ đi qua đều để lại những xác người gục xuống lạnh lẽo. Chỉ vài giây trước, những con người ấy còn sống, còn thở, còn đang ngồi bên người thân mình. Vậy mà giờ đây, họ chỉ còn là những thi thể vô hồn trên mặt đất lạnh.
Đến nhà ngôi nhà lớn nhất thôn, ba bóng đen cùng lúc xuất hiện. Trưởng thôn vội vàng cầm lấy cây gậy tre dựng bên cửa, hét lên cầu cứu. Nhưng tiếng kêu cứu của ông chỉ vang vọng trong đêm mà không một ai có thể nghe thấy. Một bóng đen lao lên, dùng đao chém dứt khoát, lưỡi đao sắc lướt qua cổ ông, khiến ông ngã gục ngay giữa sân. Máu chảy xuống nhuộm đỏ cả nền đất, chảy theo từng rãnh nhỏ, ánh lên ánh đỏ dưới ánh trăng.
Lửa bỗng bùng lên từ những ngôi nhà, có lẽ từ những ngọn đuốc mà những bóng đen mang theo. Từng ngôi nhà bị đốt cháy ngùn ngụt, tiếng củi gỗ kêu răng rắc hòa vào tiếng gào khóc, tiếng thét tuyệt vọng vang vọng khắp làng. Ánh lửa đỏ rực nhuộm lên những khuôn mặt sợ hãi của người dân còn sót lại, trong khi những bóng đen tiếp tục tàn sát mà không hề dừng tay. Trong ánh sáng lập loè của ngọn lửa, đôi mắt họ vẫn lạnh lùng, vô cảm, như thể mạng sống con người chỉ là những hạt bụi dưới tay.
Một đứa bé ngã gục trước chân một vị tu sĩ, mắt mở to tràn đầy sợ hãi. Hắn nhìn xuống, không chút cảm xúc, và chỉ khẽ phẩy tay. Cơ thể nhỏ bé lập tức bị một cơn lốc xoáy vô hình nhấc lên cao, xoay vần trong không khí trước khi tan biến vào hư vô. Không còn dấu vết của sự sống, không còn bất kỳ ai để chứng kiến sự tàn sát.
Chỉ trong thoáng chốc, ngôi làng yên bình trở thành biển máu. Đám tu sĩ tiếp tục hành trình, không để lại gì ngoài sự hủy diệt và nỗi kinh hoàng in hằn lên mặt đất. Giữa cảnh hoang tàn và tiếng la hét vang vọng khắp nơi, một cậu bé chừng 10 tuổi hoảng loạn chạy bạt mạng qua những con hẻm nhỏ trong làng. Bụi đất bốc lên mù mịt theo từng bước chân cậu. Đằng sau, âm thanh của những tiếng gươm đao khủng khiếp, những vụ nổ cháy của lửa và tiếng gào thét thảm thiết ngày càng đến gần. Bàn tay nhỏ bé của cậu run rẩy, gương mặt nhễ nhại mồ hôi và nước mắt, nhưng cậu vẫn chạy, không dám quay đầu lại.
Cơ thể nhỏ bé của A Sanh lao vào gốc cây Đa cổ thụ nằm ở cuối làng, nơi cậu thường trốn chơi cùng bạn bè. Gốc cây này đã tồn tại qua bao đời, rễ cây cuộn tròn như những cánh tay khổng lồ ôm lấy đất mẹ. Cậu nhanh chóng chui vào một khe hở lớn giữa những rễ cây, tim đập thình thịch như muốn thoát ra khỏi lồng ngực.
Bên trong gốc cây, cậu rúc mình cố gắng không gây ra tiếng động. Bàn tay run rẩy bấu chặt lấy rễ cây. Đúng lúc này, một ánh sáng xanh kỳ lạ bừng lên từ sâu bên trong lòng đất. A Sanh giật mình ánh mắt tỏ vẻ ngưng trọng . Nhưng sự tò mò đã thôi thúc cậu bé nhìn về phía phát ra ánh sáng, cậu lết đến gần và nhận ra dưới chân có một phiến đá nhỏ. Một phiến đá nhỏ tầm một bàn tay có hình ngôi sao năm cánh đang phát ra những tia sáng ngũ sắc cực kì huyền bí . A Sanh theo phản xạ của sự tò mò , cậu rụt rè đưa những ngón tay nhỏ nhắn khẽ khàng chạm nhẹ vào phiến đá . Phiến đá bỗng rung chuyển nhẹ, kéo theo âm thanh lách tách của đá mở và mặt đất dưới chân cậu bắt đầu tách ra khiến A Sanh sợ hãi định . Sanh chỉ kịp hét lên một tiếng rồi cả cơ thể bị kéo tụt xuống dưới , ngay khi cơ thể A Sanh khuất dạng mặt đất lại từ từ khép lại như chưa từng sảy ra bất cứ chuyện gì .
A Sanh ngã lăn xuống một hố sâu, rơi mãi đến khi chạm đất. Nhưng thay vì đau đớn, cậu lại cảm thấy mặt đất dưới chân mình mềm mại như nước, và ánh sáng xanh kỳ ảo lan tỏa khắp nơi. Cậu ngẩng đầu nhìn lên, không còn thấy gốc cây Đa hay ngôi làng bên trên, mà thay vào đó là một không gian rộng lớn, tối tăm nhưng huyền bí. Những dòng chữ cổ xưa khắc trên vách đá phát sáng nhẹ, và ở giữa hang động là một bàn thạch, trên đó đặt một thanh Rìu cũ kỹ, trông như bị lãng quên từ bao đời.
A Sanh, dù còn nhỏ nhưng vẫn cảm nhận được sức mạnh lạ thường từ nơi này. Cậu tiến đến gần bàn thạch, ánh mắt dừng lại ở thanh Rìu . Khi cậu vươn tay chạm vào, một luồng khí lạnh băng quét qua cơ thể, nhưng đồng thời, cậu cũng cảm thấy một nguồn sức mạnh kỳ lạ tràn vào từng tế bào. Hang động rung lên, như đáp lại sự hiện diện của cậu.
Không ai biết rằng, cậu bé A Sanh ngày hôm nay đã vô tình bước vào một hành trình vượt khỏi lẽ thường, mở ra cánh cửa dẫn đến vận mệnh vĩ đại—một bí ẩn mà cậu còn chưa hề nhận ra.
Khi A Sanh chạm vào cây Rìu cũ kỹ trên bàn thạch, mặt đất bỗng rung lên mạnh mẽ, những dòng chữ cổ khắc trên vách đá tỏa ra ánh sáng xanh rực rỡ, chiếu sáng cả hang động tối tăm. Cậu bé lùi lại, đôi mắt mở to sợ hãi, nhưng một lực lượng vô hình như giữ chặt lấy cơ thể cậu, không cho cậu thoát ra.
Từ trong không gian bỗng vang lên một tiếng nói trầm hùng, vang dội như tiếng sấm:
“Ngươi... là ai? Kẻ nào đã dám chạm vào nơi phong ấn?”
Một luồng khí u ám từ cây rìu lan ra, cuộn xoáy quanh hang động, rồi đột nhiên tụ lại thành hình dáng một người khổng lồ trong bộ giáp chiến binh, dáng vẻ uy nghi, cao lớn. Trên tay ông ta là một chiếc rìu khổng lồ, cổ kính, với những vết khắc tinh xảo của một thời đại đã lãng quên. Đây chính là linh hồn của một thiên tướng hùng mạnh, từng là chiến thần trong các cuộc chiến giữa trời và đất, nhưng vì một lý do bí ẩn đã bị phong ấn trong chiếc rìu này từ ngàn năm trước.
A Sanh sững sờ, không thể cử động. Cậu chỉ biết đứng đó, trong ánh mắt chứa đựng sự kính sợ và hiếu kỳ. Linh hồn thiên tướng nhìn cậu bé, ánh mắt sáng rực trong bóng tối, như đang thẩm định kẻ trước mặt.
“Kẻ phàm nhân yếu ớt như ngươi, sao lại có thể mở phong ấn này?” Giọng nói của vị thiên tướng rền vang .
A Sanh cảm thấy như toàn thân bị trấn áp , một nỗi sợ hãi khổng lồ hiện hữu trên khuôn mặt nhỏ nhắn . Linh hồn thiên tướng bay lượn một vòng quanh A Sanh rồi chợt cất lên một giọng cười sang sảng :
" Duyên phân ! đúng là duyên phận !"
Ông tiến lại gần, thân hình đồ sộ phủ bóng đen lên cơ thể nhỏ bé của A Sanh. Dù không cử động được, nhưng ánh mắt của cậu dần trở nên kiên định hơn, dù sợ hãi vẫn không chịu khuất phục. Linh hồn thiên tướng quan sát cậu một lúc, rồi khẽ cười, một nụ cười chứa đựng sự thấu hiểu và bi thương.
“Ngươi có biết nơi này là đâu không, tiểu tử? Đây là mộ địa của ta—nơi ta bị phong ấn suốt hàng ngàn năm qua. Ta đã từng là một chiến tướng oai hùng, tung hoành khắp cõi trời đất. Nhưng rồi, bị phản bội, ta chết trong uất hận. Chiếc rìu này là biểu tượng sức mạnh của ta, giờ cũng trở thành lồng giam linh hồn ta.”
Ánh mắt thiên tướng trở nên sắc bén. “Nhưng hôm nay, ngươi đã giải thoát ta. Dù ngươi còn nhỏ yếu, nhưng trong ngươi có một tinh thần quật cường. Đây chính là nhân duyên sắp đặt của trời.”
A Sanh lặng người, không hiểu hết ý nghĩa của những lời nói đó, nhưng cậu cảm nhận được sức mạnh to lớn trong lời nói của vị thiên tướng.
“Ta sẽ không dễ dàng rời đi, không thể để sức mạnh của ta mất đi vô ích. Nếu ngươi dám, hãy nhận ta làm sư phụ. Ta sẽ truyền thụ cho người những sức mạnh để không một kẻ nào có thể làm hại được ngươi , thậm chí ngươi có thể giống như ta trở thành một vị thần " .
Nói đoạn, linh hồn thiên tướng giơ cao chiếc rìu khổng lồ. Ánh sáng rực lên từ lưỡi rìu, chiếu sáng toàn bộ không gian hang đá . A Sanh cảm thấu được sự thần kỳ đang diễn ra , Thiên tướng tiếp tục nhìn cậu ôn tồn nói :
“Ngươi sẽ phải trải qua gian khổ, đau đớn và thậm chí đối mặt với cái chết. Nhưng nếu ngươi vượt qua được, ngươi sẽ trở thành kẻ mạnh nhất, làm chủ vận mệnh của mình. "
A Sanh nuốt khan, đôi mắt sáng lên một sự quyết tâm. Dù cậu không hiểu hết những lời của thiên tướng, nhưng cậu biết rằng mình không thể quay đầu lại. Cậu đã mất tất cả—ngôi làng, bạn bè. Giờ đây, chỉ còn một con đường duy nhất trước mặt: con đường của kẻ mạnh.
Cậu quỳ xuống trước linh hồn thiên tướng, đầu cúi thấp, nhưng đôi mắt kiên định.
“Con xin nhận làm đệ tử!” A Sanh thốt lên.
Thiên tướng cười lớn, giọng cười vang dội cả hang động. “Tốt! Từ nay, ngươi sẽ là truyền nhân duy nhất của ta. Hãy nhớ, sức mạnh không phải chỉ để hủy diệt, mà là để bảo vệ những gì quý giá nhất! Trong động có sẵn trái cây và nước uống , hãy nghỉ ngơi đi . Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu luyện tập buổi đầu tiên "
Nói đoạn, chiếc rìu trong tay thiên tướng tan biến thành luồng sáng, nhập vào chiếc Rìu cổ trên bàn thạch lao vút lại nằm gọn trên bàn tay của A Sanh . Một cảm giác mạnh mẽ tràn ngập trong cậu, từng tế bào như được kích hoạt bởi nguồn năng lượng vô biên.
“Tên ta là Thiên Tướng Đại Hoang—nhớ kỹ!” Linh hồn thiên tướng mờ dần rồi biến mất hoàn toàn trong không gian, chỉ còn lại cậu bé A Sanh đứng giữa hang động.
Bước vào rừng sâu xung quanh làng, không gian một lúc trở nên lạnh lẽo và u ám. Cảnh tượng trước mắt là một hình ảnh đau lòng: hàng cây to lớn, một thời nguyên sinh và mạnh mẽ, giờ đây đã bị chặt đổ sạch. Từng tán cây đã vỡ ra, héo úa như những cánh tay khô cằn, đứng thẳng trước bầu trời xám xịt.
Những bức cây lớn vươn cao lên trời bây giờ chỉ còn lại những thân gỗ cụt ngắn, một biểu tượng cho sự tàn phá và hoang tàn của con người. Các tán lá đã bị bổng dứt, bay ra khỏi cành cây, và mặt đất phủ đầy bụi tro và đất đá tạo nên một cảnh tượng cô đơn và tẻ nhạt.
Không còn bóng cây che phủ, ánh nắng mặt trời xuyên qua từng khe hở chiếu sáng lên những góc khuất của khu rừng đã mất. Tiếng côn trùng và chim hót dường như đã biến mất, chỉ còn lại là sự yên lặng và cô đơn. Không có gì ngoài tiếng gió vuốt ve qua những cành cây cằn khô, tạo ra âm thanh u ám và buồn bã như là một lời than thở từ lòng đất.
Trước mắt, thôn Đoài nhỏ với những ngôi nhà xám xịt nằm im bên bờ sườn đồi, một hình ảnh một cộng đồng đang đối mặt với sự khó khăn và thử thách khi mất đi một phần của cuộc sống và nguồn sống của họ.
Cho đến một hôm :
Bóng đêm bao phủ lên ngôi làng nhỏ, tiếng gió rít qua những cánh rừng dày đặc như báo hiệu một điềm chẳng lành. Trong không khí tĩnh lặng, đột nhiên một tiếng động vang lên xa xa nghe như tiếng vó ngựa nện mạnh xuống nền đất khô cằn. Những đốm lửa nhỏ le lói dần xuất hiện từ rìa làng, lớn dần theo từng nhịp thở của màn đêm.
Đám người mới đến mặc áo choàng đen phủ kín từ đầu đến chân, chỉ lộ ra những đôi mắt lạnh lẽo không chút cảm xúc, như những bóng ma bước ra từ cõi u linh. Dưới lớp áo choàng ấy, từng người lăm lăm nắm chặt những thanh trường kiếm và đại đao sắc bén, có kẻ cầm những ngọn trượng phát sáng u ám, vẽ ra những phù văn kỳ bí lơ lửng trong không trung. Khí thế của họ lạnh lẽo và đầy sát khí, tựa như cái chết đang tiến đến gần.
Nổi bật trong đám người là một kẻ không đội áo choàng che kín mặt như đồng bọn, mà để lộ ra một gương mặt đầy tà ác và quyền uy. Gương mặt hắn gầy gò, hốc hác với làn da trắng nhợt nhạt như chưa từng tiếp xúc với ánh sáng mặt trời. Những đường nét sắc bén trên khuôn mặt hắn như khắc tạc, với đôi mắt hẹp dài rực lên một ánh đỏ ngầu đầy chết chóc. Hắn được mệnh danh là Quạ - thủ lĩnh số bốn của quân đoàn bóng tối cấp bậc Vô Cực Cảnh .
Tên được gọi là Quạ có mái tóc dài và đen như mực, buông xõa xuống vai nổi bật trên bộ giáp da thú màu xám bạc. Trên giáp của hắn có những hoa văn cổ xưa, lấp lánh ánh sáng tà dị, tỏa ra một luồng khí âm u lạnh lẽo. Vai hắn đeo một chiếc khăn choàng màu đen thẫm, trên đó thêu những phù văn kỳ lạ, dường như rung động nhẹ mỗi khi hắn bước đi. Đoàn người di chuyển tới đầu thôn thì dừng lại , lộ rõ khoảng bốn mươi thân ảnh đằng đằng sát khí .
Thân ảnh Quạ bắn vọt lên trên chiếc cổng chào , đôi mắt đỏ đảo quanh một lượt rồi trên khóe miệng nở ra một nụ cười nham hiểm . Một giọng âm ma quái lạnh lùng cất lên :
" Không chừa một mạng "!
Tiếng ra lệnh của Quạ vừa dứt , bốn mươi thân ảnh đồng loạt rú lên rồi như những oan hồn len lỏi qua các lối đi nhỏ giữa những ngôi nhà . Chúng tản ra như dòng nước đen, bao vây lấy từng căn nhà, từng mái đình trong thôn.
Trong một căn nhà tranh, gia đình ông lão ngồi bên bếp lửa, lặng lẽ trò chuyện về vụ mùa vừa thu hoạch. Tiếng lách cách của bát đũa, tiếng cười khẽ của trẻ nhỏ hoà lẫn với tiếng củi cháy rôm rả. Bất ngờ, cánh cửa bị đẩy mạnh mở ra, một bóng đen xuất hiện trong khung cửa như hiện thân của bóng tối. Ông lão đứng dậy, đôi mắt còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì một lưỡi kiếm đã xuyên thấu qua ngực ông. Máu bắn ra, nhuộm đỏ cả ngực áo, rơi xuống đất từng giọt nặng nề. Người phụ nữ trẻ thét lên, ôm chặt đứa trẻ vào lòng, nhưng thanh kiếm của bóng đen kia không chần chừ, chỉ cần một đường chém đã dứt khoát lấy mạng cả mẹ lẫn con.
Những bóng đen tiếp tục di chuyển, mỗi nơi họ đi qua đều để lại những xác người gục xuống lạnh lẽo. Chỉ vài giây trước, những con người ấy còn sống, còn thở, còn đang ngồi bên người thân mình. Vậy mà giờ đây, họ chỉ còn là những thi thể vô hồn trên mặt đất lạnh.
Đến nhà ngôi nhà lớn nhất thôn, ba bóng đen cùng lúc xuất hiện. Trưởng thôn vội vàng cầm lấy cây gậy tre dựng bên cửa, hét lên cầu cứu. Nhưng tiếng kêu cứu của ông chỉ vang vọng trong đêm mà không một ai có thể nghe thấy. Một bóng đen lao lên, dùng đao chém dứt khoát, lưỡi đao sắc lướt qua cổ ông, khiến ông ngã gục ngay giữa sân. Máu chảy xuống nhuộm đỏ cả nền đất, chảy theo từng rãnh nhỏ, ánh lên ánh đỏ dưới ánh trăng.
Lửa bỗng bùng lên từ những ngôi nhà, có lẽ từ những ngọn đuốc mà những bóng đen mang theo. Từng ngôi nhà bị đốt cháy ngùn ngụt, tiếng củi gỗ kêu răng rắc hòa vào tiếng gào khóc, tiếng thét tuyệt vọng vang vọng khắp làng. Ánh lửa đỏ rực nhuộm lên những khuôn mặt sợ hãi của người dân còn sót lại, trong khi những bóng đen tiếp tục tàn sát mà không hề dừng tay. Trong ánh sáng lập loè của ngọn lửa, đôi mắt họ vẫn lạnh lùng, vô cảm, như thể mạng sống con người chỉ là những hạt bụi dưới tay.
Một đứa bé ngã gục trước chân một vị tu sĩ, mắt mở to tràn đầy sợ hãi. Hắn nhìn xuống, không chút cảm xúc, và chỉ khẽ phẩy tay. Cơ thể nhỏ bé lập tức bị một cơn lốc xoáy vô hình nhấc lên cao, xoay vần trong không khí trước khi tan biến vào hư vô. Không còn dấu vết của sự sống, không còn bất kỳ ai để chứng kiến sự tàn sát.
Chỉ trong thoáng chốc, ngôi làng yên bình trở thành biển máu. Đám tu sĩ tiếp tục hành trình, không để lại gì ngoài sự hủy diệt và nỗi kinh hoàng in hằn lên mặt đất. Giữa cảnh hoang tàn và tiếng la hét vang vọng khắp nơi, một cậu bé chừng 10 tuổi hoảng loạn chạy bạt mạng qua những con hẻm nhỏ trong làng. Bụi đất bốc lên mù mịt theo từng bước chân cậu. Đằng sau, âm thanh của những tiếng gươm đao khủng khiếp, những vụ nổ cháy của lửa và tiếng gào thét thảm thiết ngày càng đến gần. Bàn tay nhỏ bé của cậu run rẩy, gương mặt nhễ nhại mồ hôi và nước mắt, nhưng cậu vẫn chạy, không dám quay đầu lại.
Cơ thể nhỏ bé của A Sanh lao vào gốc cây Đa cổ thụ nằm ở cuối làng, nơi cậu thường trốn chơi cùng bạn bè. Gốc cây này đã tồn tại qua bao đời, rễ cây cuộn tròn như những cánh tay khổng lồ ôm lấy đất mẹ. Cậu nhanh chóng chui vào một khe hở lớn giữa những rễ cây, tim đập thình thịch như muốn thoát ra khỏi lồng ngực.
Bên trong gốc cây, cậu rúc mình cố gắng không gây ra tiếng động. Bàn tay run rẩy bấu chặt lấy rễ cây. Đúng lúc này, một ánh sáng xanh kỳ lạ bừng lên từ sâu bên trong lòng đất. A Sanh giật mình ánh mắt tỏ vẻ ngưng trọng . Nhưng sự tò mò đã thôi thúc cậu bé nhìn về phía phát ra ánh sáng, cậu lết đến gần và nhận ra dưới chân có một phiến đá nhỏ. Một phiến đá nhỏ tầm một bàn tay có hình ngôi sao năm cánh đang phát ra những tia sáng ngũ sắc cực kì huyền bí . A Sanh theo phản xạ của sự tò mò , cậu rụt rè đưa những ngón tay nhỏ nhắn khẽ khàng chạm nhẹ vào phiến đá . Phiến đá bỗng rung chuyển nhẹ, kéo theo âm thanh lách tách của đá mở và mặt đất dưới chân cậu bắt đầu tách ra khiến A Sanh sợ hãi định . Sanh chỉ kịp hét lên một tiếng rồi cả cơ thể bị kéo tụt xuống dưới , ngay khi cơ thể A Sanh khuất dạng mặt đất lại từ từ khép lại như chưa từng sảy ra bất cứ chuyện gì .
A Sanh ngã lăn xuống một hố sâu, rơi mãi đến khi chạm đất. Nhưng thay vì đau đớn, cậu lại cảm thấy mặt đất dưới chân mình mềm mại như nước, và ánh sáng xanh kỳ ảo lan tỏa khắp nơi. Cậu ngẩng đầu nhìn lên, không còn thấy gốc cây Đa hay ngôi làng bên trên, mà thay vào đó là một không gian rộng lớn, tối tăm nhưng huyền bí. Những dòng chữ cổ xưa khắc trên vách đá phát sáng nhẹ, và ở giữa hang động là một bàn thạch, trên đó đặt một thanh Rìu cũ kỹ, trông như bị lãng quên từ bao đời.
A Sanh, dù còn nhỏ nhưng vẫn cảm nhận được sức mạnh lạ thường từ nơi này. Cậu tiến đến gần bàn thạch, ánh mắt dừng lại ở thanh Rìu . Khi cậu vươn tay chạm vào, một luồng khí lạnh băng quét qua cơ thể, nhưng đồng thời, cậu cũng cảm thấy một nguồn sức mạnh kỳ lạ tràn vào từng tế bào. Hang động rung lên, như đáp lại sự hiện diện của cậu.
Không ai biết rằng, cậu bé A Sanh ngày hôm nay đã vô tình bước vào một hành trình vượt khỏi lẽ thường, mở ra cánh cửa dẫn đến vận mệnh vĩ đại—một bí ẩn mà cậu còn chưa hề nhận ra.
Khi A Sanh chạm vào cây Rìu cũ kỹ trên bàn thạch, mặt đất bỗng rung lên mạnh mẽ, những dòng chữ cổ khắc trên vách đá tỏa ra ánh sáng xanh rực rỡ, chiếu sáng cả hang động tối tăm. Cậu bé lùi lại, đôi mắt mở to sợ hãi, nhưng một lực lượng vô hình như giữ chặt lấy cơ thể cậu, không cho cậu thoát ra.
Từ trong không gian bỗng vang lên một tiếng nói trầm hùng, vang dội như tiếng sấm:
“Ngươi... là ai? Kẻ nào đã dám chạm vào nơi phong ấn?”
Một luồng khí u ám từ cây rìu lan ra, cuộn xoáy quanh hang động, rồi đột nhiên tụ lại thành hình dáng một người khổng lồ trong bộ giáp chiến binh, dáng vẻ uy nghi, cao lớn. Trên tay ông ta là một chiếc rìu khổng lồ, cổ kính, với những vết khắc tinh xảo của một thời đại đã lãng quên. Đây chính là linh hồn của một thiên tướng hùng mạnh, từng là chiến thần trong các cuộc chiến giữa trời và đất, nhưng vì một lý do bí ẩn đã bị phong ấn trong chiếc rìu này từ ngàn năm trước.
A Sanh sững sờ, không thể cử động. Cậu chỉ biết đứng đó, trong ánh mắt chứa đựng sự kính sợ và hiếu kỳ. Linh hồn thiên tướng nhìn cậu bé, ánh mắt sáng rực trong bóng tối, như đang thẩm định kẻ trước mặt.
“Kẻ phàm nhân yếu ớt như ngươi, sao lại có thể mở phong ấn này?” Giọng nói của vị thiên tướng rền vang .
A Sanh cảm thấy như toàn thân bị trấn áp , một nỗi sợ hãi khổng lồ hiện hữu trên khuôn mặt nhỏ nhắn . Linh hồn thiên tướng bay lượn một vòng quanh A Sanh rồi chợt cất lên một giọng cười sang sảng :
" Duyên phân ! đúng là duyên phận !"
Ông tiến lại gần, thân hình đồ sộ phủ bóng đen lên cơ thể nhỏ bé của A Sanh. Dù không cử động được, nhưng ánh mắt của cậu dần trở nên kiên định hơn, dù sợ hãi vẫn không chịu khuất phục. Linh hồn thiên tướng quan sát cậu một lúc, rồi khẽ cười, một nụ cười chứa đựng sự thấu hiểu và bi thương.
“Ngươi có biết nơi này là đâu không, tiểu tử? Đây là mộ địa của ta—nơi ta bị phong ấn suốt hàng ngàn năm qua. Ta đã từng là một chiến tướng oai hùng, tung hoành khắp cõi trời đất. Nhưng rồi, bị phản bội, ta chết trong uất hận. Chiếc rìu này là biểu tượng sức mạnh của ta, giờ cũng trở thành lồng giam linh hồn ta.”
Ánh mắt thiên tướng trở nên sắc bén. “Nhưng hôm nay, ngươi đã giải thoát ta. Dù ngươi còn nhỏ yếu, nhưng trong ngươi có một tinh thần quật cường. Đây chính là nhân duyên sắp đặt của trời.”
A Sanh lặng người, không hiểu hết ý nghĩa của những lời nói đó, nhưng cậu cảm nhận được sức mạnh to lớn trong lời nói của vị thiên tướng.
“Ta sẽ không dễ dàng rời đi, không thể để sức mạnh của ta mất đi vô ích. Nếu ngươi dám, hãy nhận ta làm sư phụ. Ta sẽ truyền thụ cho người những sức mạnh để không một kẻ nào có thể làm hại được ngươi , thậm chí ngươi có thể giống như ta trở thành một vị thần " .
Nói đoạn, linh hồn thiên tướng giơ cao chiếc rìu khổng lồ. Ánh sáng rực lên từ lưỡi rìu, chiếu sáng toàn bộ không gian hang đá . A Sanh cảm thấu được sự thần kỳ đang diễn ra , Thiên tướng tiếp tục nhìn cậu ôn tồn nói :
“Ngươi sẽ phải trải qua gian khổ, đau đớn và thậm chí đối mặt với cái chết. Nhưng nếu ngươi vượt qua được, ngươi sẽ trở thành kẻ mạnh nhất, làm chủ vận mệnh của mình. "
A Sanh nuốt khan, đôi mắt sáng lên một sự quyết tâm. Dù cậu không hiểu hết những lời của thiên tướng, nhưng cậu biết rằng mình không thể quay đầu lại. Cậu đã mất tất cả—ngôi làng, bạn bè. Giờ đây, chỉ còn một con đường duy nhất trước mặt: con đường của kẻ mạnh.
Cậu quỳ xuống trước linh hồn thiên tướng, đầu cúi thấp, nhưng đôi mắt kiên định.
“Con xin nhận làm đệ tử!” A Sanh thốt lên.
Thiên tướng cười lớn, giọng cười vang dội cả hang động. “Tốt! Từ nay, ngươi sẽ là truyền nhân duy nhất của ta. Hãy nhớ, sức mạnh không phải chỉ để hủy diệt, mà là để bảo vệ những gì quý giá nhất! Trong động có sẵn trái cây và nước uống , hãy nghỉ ngơi đi . Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu luyện tập buổi đầu tiên "
Nói đoạn, chiếc rìu trong tay thiên tướng tan biến thành luồng sáng, nhập vào chiếc Rìu cổ trên bàn thạch lao vút lại nằm gọn trên bàn tay của A Sanh . Một cảm giác mạnh mẽ tràn ngập trong cậu, từng tế bào như được kích hoạt bởi nguồn năng lượng vô biên.
“Tên ta là Thiên Tướng Đại Hoang—nhớ kỹ!” Linh hồn thiên tướng mờ dần rồi biến mất hoàn toàn trong không gian, chỉ còn lại cậu bé A Sanh đứng giữa hang động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.