Quyển 3 - Chương 48: Mộng xuân
Trà Hoa Cúc
31/12/2013
Edit: Eirlys
Liên tiếp trong một ngày, có nhiều chuyện tốt xảy ra. Gặp được nam nhân ưng ý, còn để lại ấn tượng không tầm thường trong lòng hắn. Sau cùng lại loại bỏ được hai tai họa lớn. Tâm tình Xuân Yến rất tốt, thầm đề cao hiệu suất làm việc của bản thân.
Tâm trạng vui vẻ hát một bài ca vào buổi trưa, thoải mái dùng qua bữa tối, tiếp đó tắm bằng cánh hoa thơm ngào ngạt, Xuân Yến lên giường ngủ sớm, trước lúc ngủ khóe miệng còn cong lên hạnh phúc.
“Xuân Yến. . . Xuân Yến. . .”
Tiếng kêu chứa đầy tình cảm vang lên bên tai, thậm chí nàng có thể ngửi được mùi hương nam tính dễ chịu.
“Ai đó?”. Xuân Yến nhanh chóng quay đầu lại, nhưng chỉ thấy một màn sương trắng mù mịt.
Một cánh tay mạnh mẽ bỗng vươn ra, ôm eo nhỏ nhắn của nàng, một khuôn mặt nam nhân chợt hiện ra trước mắt, chan chứa tình cảm.
Là hắn! Hắc Vô Thường!
Tim Xuân Yến đập nhanh, thế nhưng trước mắt bỗng nhạt nhòa, cảm giác đầu nặng như chì.
Vừa định mở miệng nói, chợt phát hiện trong cổ họng dường như có vật gì chặn lại, không phát ra được tiếng nào.
“Xuân Yến. . .”. Khuôn mặt đó bỗng áp lại gần, bàn tay to lớn vuốt nhẹ mặt của nàng, khiến nàng run rẩy.
“Ngươi. . . Ngươi. . . định làm gì…”. Xuân Yến ngập ngừng hỏi, thế nhưng phát hiện trong lòng không có ý định né tránh.
“Nàng nói xem ta định làm gì?”. Hắn mở miệng hỏi, tiếng nói trầm ấm dễ nghe cùng với mùi hương nam tính truyền vào mũi và tai nàng.
Chân nàng bỗng mềm nhũn, sắp đứng không nổi.
Ôm chặt ta! Hãy ôm chặt ta! Xuân Yến hô to trong lòng.
Dường như nghe được tiếng nói trong lòng nàng, cánh tay kéo nàng lại gần, Xuân Yến thuận thế ngã vào lồng ngực to lớn của hắn.
Ôi… Cứng quá, thật thoải mái. Nam nhân và nữ nhân, thật không giống nhau.
“Xuân Yến. . .”, Giọng nói dễ nghe lại tiếp tục vang lên, khuôn mặt dường như tiến lại gần hơn.
Tay chân nàng như mất hết sức lực, không tự chủ được, nhắm mắt lại, chờ đợi một nụ hôn.
Đôi môi mềm mại đặt lên môi nàng, giống như được phủ một lớp lụa mỏng.
Tiếp tục đi! Xuân Yến gào lên trong lòng.
Nhưng mà, chỉ có thế thôi. Đôi môi mềm mại vuốt ve môi nàng, vuốt qua vuốt lại, nhất định không chịu xâm nhập vào trong.
Nếu người không chịu chủ động thì ta phải làm thôi! Xuân Yến dùng sức nắm tay lại……giống như lấy hết quyết tâm, vươn hai tay, vững vàng ôm cổ của hắn, vươn đầu lưỡi….
“Thái hậu!”
“Thái hậu!”
Từng đợt tiếng hét vang lên, còn có tiếng thét kinh ngạc chói tai phá tan tầng tầng sương trắng, vọng vào tai nàng.
“Ai ya! Không nên quấy rầy ta…”. Xuân Yến bực dọc mở mắt ra, khó chịu nói.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, nàng ngây ngẩn cả người.
Xuất hiện ở trước mắt nàng, không phải nam tử áo đen gặp ngày hôm qua, mà là …mà là… Hắn ! Phượng Dật, con trai…. trên danh nghĩa của nàng.
Xong! Trừ… Trừ…ra hai chữ này, trong đầu Xuân Yến trống rỗng.
Mới vừa rồi bọn họ đã làm gì? Tại sao tay nàng đang vòng trên cổ của hắn? Tại sao ánh mắt của hắn nhìn nàng hơi lạ ? Tại sao bờ môi của hắn lại ướt át như thế, giống như quả đào tươi mới thơm ngon khiến nàng rất muốn cắn một cái!
Tại sao sắc mặt của Lục Ngọc, Thu Dung khó coi như vậy? Tại sao Tiểu Hỉ tử lại như hóa đá?
Đừng nói là…
Cảnh trong mơ mới vừa rồi bỗng hiện trở lại trong đầu nàng, Xuân Yến tái mặt.
Ngàn vạn lần không nên giống như suy đoán nàng!
Xuân Yến cuống quít buông hai tay đang vòng quanh cổ Phượng Dật ra, đang trong tâm trạng bối rối, nàng vô tình đá một cái vào bụng hắn, khiến Phượng Dật văng ra xa giường.
“Ối!”. Phượng Dật đau đớn hô một tiếng, ngã xuống đất.
“Ơ kìa, Hoàng thượng”. Xuân Yến nhìn thấy thế, tay chân luống cuống té lăn xuống giường, cả y phục cũng không kịp mặc.
Đi đến bên cạnh Phượng Dật, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của hắn, bao nhiêu áy náy dâng lên trong lòng nàng. Xuân Yến đỡ hắn, lo lắng hỏi:” Hoàng thượng, người có sao không?”.
Phượng Dật quay đầu lại, không lường trước được sẽ nhìn thấy một vùng cảnh đẹp trắng như tuyết hiện ra từ vạt áo mở rộng của nàng, ánh mắt hắn bỗng dưng trở nên âm u.
Bối rối dời tầm mắt sang hướng khác, hắn hơi khó chịu đáp:” Không, nhi thần không sao”.
“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.”. Xuân Yến thở phào một cái, đỡ hắn đứng dậy. Nhưng vừa tỉnh dậy, cánh tay không có sức, chưa đỡ được người đứng lên, ngược lại hai người cùng nhau té trên mặt đất lần nữa, vướng víu thành một đống.
Một trận gió mát thổi vào mở toang cửa phòng, khiến cho tất cả cung nữ, thái giám bừng tỉnh.
“Thái hậu!”
“Hoàng thượng!”
Một đám người vội vàng tiến lại, dìu hai người đang loay hoay trên mặt đất đứng lên.
Lục Ngọc vội tìm áo choàng, che lại cảnh xuân bị lộ ra của Xuân Yến.
Đôi mắt Phượng Dật rủ xuống, hiện lên vẻ không vui.
Sau một phen luống cuống, cuối cùng tất cả trở về như cũ.
Bên trong Hoàng cung, không khí nặng nề lan tỏa, mỗi người đều cảm thấy lúng túng, không ai nói lời nào.
Hồi lâu sau, Phượng Dật ngẩng đầu nhìn về phía Xuân Yến, thản nhiên nói:” Mẫu hậu, người có khỏe không?”.
“Hả? Khỏe, ta rất khỏe”. Xuân Yến đang ngẩn người chợt hoàn hồn, gấp rút trả lời.
“Mẫu hậu không sao thì tốt rồi”. Phượng Dật làm như thở phào nhẹ nhõm, nói tiếp:” Đến lúc lâm triều nên nhi thần đến đây cung thỉnh mẫu hậu. Nhưng không biết vì sao, Lục Ngọc, Thu Dung không gọi người dậy được nên nhi thần xung phong đảm nhận việc đó”.
Hắn thong dong kể sơ lược lại, không hề đề cập tới sự việc kinh thiên động địa lúc nãy.
“Đúng, phải thượng triều”. Xuân Yến cười ngây ngô vài tiếng, cũng phát hiện ở ngoài cửa, vầng dương đã hiện lên rõ rệt ở phía chân trời.
” Đúng vậy, phải vào triều sớm, phải vào triều sớm”. Xuân Yến vỗ vỗ đầu của mình, gượng gạo giải thích:”Hôm qua ai gia mệt mỏi, nên ngủ quá say, đã làm phiền Hoàng thượng”.
“Không có việc gì, mẫu hậu đã dậy là tốt rồi”. Phượng Dật khẽ cười nói.
Thận trọng quan sát vẻ mặt hắn, Xuân Yến e dè hỏi:” Hoàng thượng, vừa rồi….ai gia… có….làm…cái gì…”. Những từ phía sau, nàng quả thực nói không nên lời.
“Cái gì?”. Phượng Dật thắc mắc nhìn nàng.
“Thì là, mới vừa rồi…Trước lúc ai gia tỉnh lại, có làm ra việc gì không?”. Sớm chết thì sẽ sớm siêu thoát, Xuân Yến cắn răng, liều mạng hỏi.
Phượng Dật ngẩn người, lắc đầu quả quyết:” Không có”.
“Không có sao?”. Xuân Yến không tin tưởng lắm.
“Thật sự không có gì “. Phượng Dật bình tĩnh nhìn nàng, thản nhiên đáp.
Xem ra thật sự không có. Xuân Yến cảm thấy an tâm phần nào.
Nàng thở dài, ổn định lại tâm trạng. Trong nháy mắt nàng đã khôi phục dáng vẻ Hoàng thái hậu cao quý thanh lịch như trước.
“Đa tạ hoàng nhi tự mình đến thỉnh, ai gia sẽ lập tức thay y phục, không làm chậm trễ giờ lâm triều”. Nàng điềm tĩnh nói.
Lần này, trái lại Phượng Dật đã bị sự thay đổi thái độ nhanh chóng của nàng làm cho sững sờ một lúc.
Sau đó, hắn cũng khôi phục vẻ mặt ” dù sóng to cũng không sợ hãi”, cúi người rời khỏi:” Vâng, nhi thần xin cáo lui”.
Liên tiếp trong một ngày, có nhiều chuyện tốt xảy ra. Gặp được nam nhân ưng ý, còn để lại ấn tượng không tầm thường trong lòng hắn. Sau cùng lại loại bỏ được hai tai họa lớn. Tâm tình Xuân Yến rất tốt, thầm đề cao hiệu suất làm việc của bản thân.
Tâm trạng vui vẻ hát một bài ca vào buổi trưa, thoải mái dùng qua bữa tối, tiếp đó tắm bằng cánh hoa thơm ngào ngạt, Xuân Yến lên giường ngủ sớm, trước lúc ngủ khóe miệng còn cong lên hạnh phúc.
“Xuân Yến. . . Xuân Yến. . .”
Tiếng kêu chứa đầy tình cảm vang lên bên tai, thậm chí nàng có thể ngửi được mùi hương nam tính dễ chịu.
“Ai đó?”. Xuân Yến nhanh chóng quay đầu lại, nhưng chỉ thấy một màn sương trắng mù mịt.
Một cánh tay mạnh mẽ bỗng vươn ra, ôm eo nhỏ nhắn của nàng, một khuôn mặt nam nhân chợt hiện ra trước mắt, chan chứa tình cảm.
Là hắn! Hắc Vô Thường!
Tim Xuân Yến đập nhanh, thế nhưng trước mắt bỗng nhạt nhòa, cảm giác đầu nặng như chì.
Vừa định mở miệng nói, chợt phát hiện trong cổ họng dường như có vật gì chặn lại, không phát ra được tiếng nào.
“Xuân Yến. . .”. Khuôn mặt đó bỗng áp lại gần, bàn tay to lớn vuốt nhẹ mặt của nàng, khiến nàng run rẩy.
“Ngươi. . . Ngươi. . . định làm gì…”. Xuân Yến ngập ngừng hỏi, thế nhưng phát hiện trong lòng không có ý định né tránh.
“Nàng nói xem ta định làm gì?”. Hắn mở miệng hỏi, tiếng nói trầm ấm dễ nghe cùng với mùi hương nam tính truyền vào mũi và tai nàng.
Chân nàng bỗng mềm nhũn, sắp đứng không nổi.
Ôm chặt ta! Hãy ôm chặt ta! Xuân Yến hô to trong lòng.
Dường như nghe được tiếng nói trong lòng nàng, cánh tay kéo nàng lại gần, Xuân Yến thuận thế ngã vào lồng ngực to lớn của hắn.
Ôi… Cứng quá, thật thoải mái. Nam nhân và nữ nhân, thật không giống nhau.
“Xuân Yến. . .”, Giọng nói dễ nghe lại tiếp tục vang lên, khuôn mặt dường như tiến lại gần hơn.
Tay chân nàng như mất hết sức lực, không tự chủ được, nhắm mắt lại, chờ đợi một nụ hôn.
Đôi môi mềm mại đặt lên môi nàng, giống như được phủ một lớp lụa mỏng.
Tiếp tục đi! Xuân Yến gào lên trong lòng.
Nhưng mà, chỉ có thế thôi. Đôi môi mềm mại vuốt ve môi nàng, vuốt qua vuốt lại, nhất định không chịu xâm nhập vào trong.
Nếu người không chịu chủ động thì ta phải làm thôi! Xuân Yến dùng sức nắm tay lại……giống như lấy hết quyết tâm, vươn hai tay, vững vàng ôm cổ của hắn, vươn đầu lưỡi….
“Thái hậu!”
“Thái hậu!”
Từng đợt tiếng hét vang lên, còn có tiếng thét kinh ngạc chói tai phá tan tầng tầng sương trắng, vọng vào tai nàng.
“Ai ya! Không nên quấy rầy ta…”. Xuân Yến bực dọc mở mắt ra, khó chịu nói.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, nàng ngây ngẩn cả người.
Xuất hiện ở trước mắt nàng, không phải nam tử áo đen gặp ngày hôm qua, mà là …mà là… Hắn ! Phượng Dật, con trai…. trên danh nghĩa của nàng.
Xong! Trừ… Trừ…ra hai chữ này, trong đầu Xuân Yến trống rỗng.
Mới vừa rồi bọn họ đã làm gì? Tại sao tay nàng đang vòng trên cổ của hắn? Tại sao ánh mắt của hắn nhìn nàng hơi lạ ? Tại sao bờ môi của hắn lại ướt át như thế, giống như quả đào tươi mới thơm ngon khiến nàng rất muốn cắn một cái!
Tại sao sắc mặt của Lục Ngọc, Thu Dung khó coi như vậy? Tại sao Tiểu Hỉ tử lại như hóa đá?
Đừng nói là…
Cảnh trong mơ mới vừa rồi bỗng hiện trở lại trong đầu nàng, Xuân Yến tái mặt.
Ngàn vạn lần không nên giống như suy đoán nàng!
Xuân Yến cuống quít buông hai tay đang vòng quanh cổ Phượng Dật ra, đang trong tâm trạng bối rối, nàng vô tình đá một cái vào bụng hắn, khiến Phượng Dật văng ra xa giường.
“Ối!”. Phượng Dật đau đớn hô một tiếng, ngã xuống đất.
“Ơ kìa, Hoàng thượng”. Xuân Yến nhìn thấy thế, tay chân luống cuống té lăn xuống giường, cả y phục cũng không kịp mặc.
Đi đến bên cạnh Phượng Dật, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của hắn, bao nhiêu áy náy dâng lên trong lòng nàng. Xuân Yến đỡ hắn, lo lắng hỏi:” Hoàng thượng, người có sao không?”.
Phượng Dật quay đầu lại, không lường trước được sẽ nhìn thấy một vùng cảnh đẹp trắng như tuyết hiện ra từ vạt áo mở rộng của nàng, ánh mắt hắn bỗng dưng trở nên âm u.
Bối rối dời tầm mắt sang hướng khác, hắn hơi khó chịu đáp:” Không, nhi thần không sao”.
“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.”. Xuân Yến thở phào một cái, đỡ hắn đứng dậy. Nhưng vừa tỉnh dậy, cánh tay không có sức, chưa đỡ được người đứng lên, ngược lại hai người cùng nhau té trên mặt đất lần nữa, vướng víu thành một đống.
Một trận gió mát thổi vào mở toang cửa phòng, khiến cho tất cả cung nữ, thái giám bừng tỉnh.
“Thái hậu!”
“Hoàng thượng!”
Một đám người vội vàng tiến lại, dìu hai người đang loay hoay trên mặt đất đứng lên.
Lục Ngọc vội tìm áo choàng, che lại cảnh xuân bị lộ ra của Xuân Yến.
Đôi mắt Phượng Dật rủ xuống, hiện lên vẻ không vui.
Sau một phen luống cuống, cuối cùng tất cả trở về như cũ.
Bên trong Hoàng cung, không khí nặng nề lan tỏa, mỗi người đều cảm thấy lúng túng, không ai nói lời nào.
Hồi lâu sau, Phượng Dật ngẩng đầu nhìn về phía Xuân Yến, thản nhiên nói:” Mẫu hậu, người có khỏe không?”.
“Hả? Khỏe, ta rất khỏe”. Xuân Yến đang ngẩn người chợt hoàn hồn, gấp rút trả lời.
“Mẫu hậu không sao thì tốt rồi”. Phượng Dật làm như thở phào nhẹ nhõm, nói tiếp:” Đến lúc lâm triều nên nhi thần đến đây cung thỉnh mẫu hậu. Nhưng không biết vì sao, Lục Ngọc, Thu Dung không gọi người dậy được nên nhi thần xung phong đảm nhận việc đó”.
Hắn thong dong kể sơ lược lại, không hề đề cập tới sự việc kinh thiên động địa lúc nãy.
“Đúng, phải thượng triều”. Xuân Yến cười ngây ngô vài tiếng, cũng phát hiện ở ngoài cửa, vầng dương đã hiện lên rõ rệt ở phía chân trời.
” Đúng vậy, phải vào triều sớm, phải vào triều sớm”. Xuân Yến vỗ vỗ đầu của mình, gượng gạo giải thích:”Hôm qua ai gia mệt mỏi, nên ngủ quá say, đã làm phiền Hoàng thượng”.
“Không có việc gì, mẫu hậu đã dậy là tốt rồi”. Phượng Dật khẽ cười nói.
Thận trọng quan sát vẻ mặt hắn, Xuân Yến e dè hỏi:” Hoàng thượng, vừa rồi….ai gia… có….làm…cái gì…”. Những từ phía sau, nàng quả thực nói không nên lời.
“Cái gì?”. Phượng Dật thắc mắc nhìn nàng.
“Thì là, mới vừa rồi…Trước lúc ai gia tỉnh lại, có làm ra việc gì không?”. Sớm chết thì sẽ sớm siêu thoát, Xuân Yến cắn răng, liều mạng hỏi.
Phượng Dật ngẩn người, lắc đầu quả quyết:” Không có”.
“Không có sao?”. Xuân Yến không tin tưởng lắm.
“Thật sự không có gì “. Phượng Dật bình tĩnh nhìn nàng, thản nhiên đáp.
Xem ra thật sự không có. Xuân Yến cảm thấy an tâm phần nào.
Nàng thở dài, ổn định lại tâm trạng. Trong nháy mắt nàng đã khôi phục dáng vẻ Hoàng thái hậu cao quý thanh lịch như trước.
“Đa tạ hoàng nhi tự mình đến thỉnh, ai gia sẽ lập tức thay y phục, không làm chậm trễ giờ lâm triều”. Nàng điềm tĩnh nói.
Lần này, trái lại Phượng Dật đã bị sự thay đổi thái độ nhanh chóng của nàng làm cho sững sờ một lúc.
Sau đó, hắn cũng khôi phục vẻ mặt ” dù sóng to cũng không sợ hãi”, cúi người rời khỏi:” Vâng, nhi thần xin cáo lui”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.