Quyển 3 - Chương 49: Thượng thư phu nhân
Trà Hoa Cúc
31/12/2013
Edit: Eirlys
“Thần ơi, giết chết ta đi!”
Nằm trong chăn, cuộn tròn co ro ở trên giường, Xuân Yến tuyệt vọng kêu la.
Tại sao lại như vậy? Tại sao có thể xảy ra chuyện nhục nhã như thế?
Nàng nhớ rất rõ ràng, người ở trong mơ chính là nam nhân mặc y phục đen! Thế nhưng trong thực tế, tại sao nàng có thể…có thể bụng đói vơ quàng, đem cái tên…yếu ớt Phượng Dật làm người thế thân chứ .
Mất mặt quá, mất mặt quá, nàng không còn mặt mũi nào để gặp người khác! Nàng không muốn sống nữa!
Xuân Yến che mặt, khóc lóc không thôi.
“Thái hậu, người đừng như thế! Chuyện đã xảy ra, người có hối hận cũng không ích gì. Thật tốt là ở đây chúng nô tỳ ngu ngơ, nô tỳ chắc chắn giữ kín như bưng, đánh chết cũng không để lộ ra ngoài, người cứ an tâm”. Lục Ngọc đứng hầu ở bên giường, cam đoan lần thứ một trăm lẻ một.
Việc này…ngược lại nàng không lo lắng. Chẳng qua, điều khiến nàng đau lòng chính là…nụ hôn đầu của bản thân lại dành cho tên tiểu tử Phượng Dật kia! Giấc mơ đẹp về nụ hôn đầu tiên của nàng! Thật lãng phí!
Xuân Yến vùi đầu trong chăn, tiếp tục than khóc.
“Thái hậu. . .”. Lục Ngọc thật sự không biết nên nói cái gì mới tốt.
“Thái hậu “. Thu Dung đi tới bên giường, vén tấm màn che, khẽ nói:” Thượng thư phu nhân cầu kiến, đang chờ ở ngoài điện”.
Thượng thư phu nhân, vợ của hộ bộ thượng thư Nam Cung Viễn, mẹ ruột của Nam Cung Xuân Yến và Nam Cung Xuân Hương.
“Sao lại đến nhanh như thế?”. Xuân Yến vén một góc chăn, lộ ra một đầu tóc rối bù, khốn khổ cau mày. Chuyện này còn chưa qua, chuyện khác đã tới.
“Thân thể thái hậu không khỏe, nô tỳ sẽ bảo người trở về, hôm khác quay lại cũng không muộn”. Biết trong lòng Xuân Yến còn phiền muộn vì chuyện lúc sáng, Thu Dung khẽ nói.
Xuân Yến vẫy tay, giọng cười cợt :” Thôi, mời người vào đi! Sớm muộn gì cũng phải gặp. Bây giờ gặp mặt bà ấy, có thể khiến ta xao lãng một chút cũng tốt”.
Thu Dung nghe vậy cũng chưa hiểu rõ lắm, nhưng biết Xuân Yến đã đồng ý thỉnh cầu của thượng thư phu nhân, liền đích thân ra ngoài truyền gọi, Lục Ngọc cùng các tỳ nữ khác tranh thủ giúp nàng rửa mặt, thay y phục.
“Thái hậu, tại sao người có thể nhẫn tâm như thế, đuổi muội muội của mình ra cung! Vậy chẳng phải đã đẩy nó vào chỗ chết sao? Người làm như vậy, sau này làm sao nó dám gặp người khác? Bảo Nam Cung gia chúng ta sau này làm sao có chỗ đứng ở Phượng Tường nữa? Bước vào cửa, vừa mới thi lễ xong, còn chưa hỏi han câu nào, với dáng vẻ hoa lệ quý phái, đôi mắt thượng thư phu nhân đã đỏ hoe, bắt đầu khóc thút thít.
Xuân Yến xoa xoa hai bên thái dương đau nhức, bước tới đỡ bà đứng lên, chậm rãi nói:”Sao mẫu thân lại nói như thế? Nữ nhi đã làm việc gì không tha thứ được ư? Người đừng khóc nữa, ngồi xuống rồi hãy nói tiếp!”
Lục Ngọc mang đến một chiếc ghế dựa, thượng thư phu nhân đặt mông ngồi xuống, lau nước mắt, nức nở không ngừng.
Xuân Yến áp dụng biện pháp im lặng, ngồi ở phía trên ngoảnh mặt làm thinh, không có bất cứ hành động an ủi nào. Thượng thư phu nhân cứ chờ đợi, cuối cùng đợi không nổi nữa, mới ngượng ngùng ngừng khóc, lên tiếng bằng giọng nói khàn khàn:” Xuân Yến, con cần gì phải đuổi Xuân Hương ra cung, lại còn dùng lý do khủng khiếp như vậy. Thế không phải đã bôi nhọ danh dự Nam Cung gia chúng ta hay sao? Con bảo sau này Xuân Hương làm sao gặp người khác nữa..”.
“Mẫu thân!”. Trước khi Thượng thư phu nhân kịp thay đổi chiến thuật, Xuân Yến đã cắt ngang lời, thản nhiên đáp:” Không phải nữ nhi muốn trách người, nhưng đây là các người tự chuốc lấy! Việc đã đến nước này, bây giờ người đến đây khóc lóc kể lể thì có ích gì?”.
“Tự chuốc lấy ư?”. Thượng thư phu nhân nắm chặt khăn gấm trong tay, thắc mắc nhìn nàng.
Ôi! Xuân Yến thở dài một hơi, nghiêng người tựa vào bên ghế, nghiêm túc nói:”Mẫu thân, trước khi hoàng thượng tuyển phi, nữ nhi đã nhắc nhở các người, nếu như không có nữ tử đúng độ tuổi thích hợp thì hãy quên đi, đợi qua hai năm nữa có cháu gái đã trưởng thành, sau đó đưa bọn họ vào cung cũng không muộn, nhưng các người không nghe. Nữ nhi còn nói, nếu thật sự muốn đưa một nữ tử Nam Cung gia vào cung thì nên đến nhà thúc bá, lựa chọn một tiểu thư đoan trang, tao nhã, được dạy dỗ cẩn thận. Thế nhưng hãy xem, các người đã đưa ai vào đây?”
“Xuân Hương chính là tiểu thư con dòng trưởng của Nam Cung gia chúng ta, từ nhỏ đã thông minh lanh lợi…”. Thượng thư phu nhân thản nhiên đáp.
“Cũng chỉ có một chút thông minh!”. Xuân Yến cắt ngang, lạnh lùng nói:”Một chút thông minh ấy thì đủ dùng ư? Nhất định bị người khác biến thành con chó nhỏ, trở thành trò cười cho mọi người mà thôi!”. Người khác này, nhất định chính là nàng và Phượng Dật.
“Xuân Yến, sao người có thể nói muội muội của mình như vậy!”. Thượng thư phu nhân tức giận, vẻ mặt đầy phẫn nộ nói lớn.
“Ta nói sai ư?”. Xuân Yến cũng giận tái mặt, lạnh lùng nói tiếp:” Mẫu thân, nữ nhi không thể không nói với người vài câu. Không sai! Xuân Hương là muội muội ruột thịt của ta, nhưng mà các người đã quá kiêu ngạo về muội ấy rồi. Các người có biết những ngày ở trong cung muội ấy đã làm gì không? Người nên biết, ngày thứ hai vào cung đã ngang nhiên tranh cãi ầm ĩ với Thục phi ở cửa chính Phượng cung, nếu không phải nữ nhi ngăn cản kịp thời, đợi các đại thần biết được, nhất định sẽ liên lụy đến phụ thân, khiến người không thể tiếp tục hưởng phúc được nữa rồi. Vốn tưởng phạt mười ngày nàng sẽ bớt ngang ngược một chút, nhưng người có biết, sau khi được ra ngoài, lại càng tệ hơn, cách một ngày có tranh cãi nhỏ, hai ngày thì cãi nhau ầm ĩ. Hiền Phi, Thục phi đều bị nàng khinh thường bỏ qua, về điểm này muội ấy rất thông minh, toàn đấu đá với người cùng vị thế, khiến cho cả hoàng cung không được yên tĩnh! Nữ nhi không thể nhịn được nữa mới cho muội ấy xuất cung!”
“Nhưng người cần gì phải tuyệt tình như thế?”. Khí thế của thượng thư phu nhân bị sự tức giận của nàng làm cho dịu bớt nhưng vẫn còn chút bất mãn,” Tốt xấu gì cũng là quý phi được hoàng thượng cưới hỏi đàng hoàng, mới tiến cung một tháng đã bị đuổi trở về nhà, người bảo nó sau này sao dám gặp ai đây? Bảo nhà Nam Cung chúng ta sau này còn mặt mũi gì nữa ?…”
Lại tới nữa. Xuân Yến trợn mắt, cắt đứt lời của thượng thư phu nhân lần nữa:” Bây giờ để muội ấy trở về nhà, so với ở trong cung chết mất xác thì cái nào tốt hơn đây?”
Thượng thư phu nhân ngẩn người.
“Tại sao người lại nói như thế?”
Xuân Yến lắc đầu, hờ hững đáp:”Trong hậu cung vốn là nơi tranh đấu với nhau. Dựa vào chút thông minh của ngũ muội, hoàn toàn không đủ để tự bảo vệ mình. Nữ nhi cho muội ấy trở về nhà, cũng vì muốn giữ lại cái mạng nhỏ của muội ấy thôi”.
“Người nói bừa! Không phải hoàng thượng rất yêu thích nó sao? Chỉ cần được ân sủng rồi, sau đó sinh hạ long tử, còn ai dám đụng tới một sợi tóc của nó chứ?”Thượng thư phu nhân tràn đầy tự tin.
Xuân Yến chau mày:” Hoàng thượng thích muội ấy ư? Ai nói vậy? Chính muội ấy sao?”
Nhìn thấy ánh mắt của nàng, tự tin trong lòng thượng thư phu nhân cũng giảm đi một chút, không khỏi hạ giọng:”Nó bảo …chính người cũng từng nói qua”
“Ta nói khi nào?”. Xuân Yến – mặt không hề biến sắc, chối bỏ lời nói của mình lúc trước,” Nữ nhi chỉ phân tích tình thế của tất cả phi tử, tiếp đó bảo cơ hội được sủng ái của muội ấy rất lớn mà thôi. Thế nhưng rốt cục hoàng thượng lại kính trọng nàng như một người dì, nữ nhi có thể làm gì được chứ?”
“Không phải còn có người ở đây sao?”. Thượng thư phu nhân nói tiếp,” Không phải người là đương kim thái hậu ư? Người trong thiên hạ đều biết, chỉ cần là ý chỉ của người, ngay cả hoàng thượng cũng không dám cãi lời!”.
“Vậy thì sao?”. Xuân Yến đáp lại”Chẳng lẽ nữ nhi chưa làm hết khả năng ư? Người hỏi Xuân Hương xem, ta có an bài muội ấy thị tẩm không? Hoàng thượng không muốn lâm hạnh muội ấy, ta cũng đành chịu”.
Phượng Dật…lâm hạnh… Nàng bất giác nhớ tới …nụ hôn buổi sáng …
Chao ôi, thật mất mặt!
“Nhưng…người chính là đương triều thái hậu kia mà!”. Thượng thư phu nhân vội kêu lên, cho rằng Xuân Yến cố tình trốn tránh trách nhiệm.
Không lẽ thái hậu thì việc gì cũng làm được? Người cho ta là mèo máy Đôrêmon hay siêu nhân ư? Xuân Yến phục hồi tinh thần trở lại, thầm trách trong lòng.
Nét mặt có chút xót xa, nàng nghiêm nghị nói:”Quả thực ta là thái hậu đương triều. Nhưng mẫu thân cũng biết, đương kim thánh thượng không phải con ruột của nữ nhi, mẫu thân của hắn là người khác, đây là sự thật mọi người đều biết”.
Thượng thư phu nhân bị thần sắc nghiệm nghị của nàng khiến cho ngẩn người:”Vậy…vậy thì sao?”.
Xuân Yến nhìn thẳng vào mắt mẫu thân, thấp giọng nói rõ từng tiếng:”Người đừng quên, Nguyên Phi chết như thế nào”
“Bị tiên hoàng đày vào lãnh cung, được ban cho rượu độc mà chết!”. Thượng thư phu nhân thản nhiên đáp.
Xuân Yến cười lạnh.
“Không sai, thế nhưng Viên gia bên kia thì sao? Từ ba năm trước đây cho đến bây giờ, bọn họ một mực chắc chắn là do nữ nhi nhúng tay vào, xúi giục tiên hoàng ban cho Nguyên Phi tội chết, hơn nữa hoàng thượng cùng Nguyên Phi mẫu tử tình thâm, hắn hết sức đau đớn vì mất đi mẫu thân, người Viên gia lại năm lần bảy lượt thêm dầu vào lửa. Lâu ngày, hoàng thượng hiển nhiên cũng cho là như thế. Người nói xem, một người con hiếu thảo, sau khi nắm quyền hành, hắn sẽ không báo thù cho mẫu thân ư? Hắn sẽ bỏ qua ta sao? Hắn sẽ bỏ qua Nam Cung gia chúng ta à?”.
“Việc này…” Bị vặn hỏi liên tiếp khiến cho thượng thư phu nhân cứng họng.
Xuân Yến tiếp tục lấn tới:” Mẫu thân, hoàng thượng đã trưởng thành. Trải qua mấy năm tịnh dưỡng, sức khỏe đã tốt lên nhiều. Bây giờ hắn đã lập phi, sinh hạ hoàng tử là chuyện sớm muộn. Dựa theo ý chỉ của tiên hoàng, ta cần phải đem quyền hành giao lại cho hắn. Nữ nhi đã sớm có dự định, đợi lúc hoàng thượng tự mình chấp chính, liền đi đến thái miếu, tụng kinh cầu phúc cho tiên hoàng. Chỉ mong việc này có thể khiến cho hoàng thượng buông tha cho ta, cho phép nữ nhi được sớm hôm kinh kệ, sống hết quãng đời còn lại”.
“Người nói xem, nếu như nữ nhi không có ở đây, dựa theo tính tình kiêu căng của Xuân Hương, nhất định sẽ gặp phải không ít phiền phức. Khi đó chỉ cần hoàng thượng tùy ý nêu ra một sai lầm của muội ấy, thì có thể đày vào lãnh cung, khiến muội ấy muốn sống không được, muốn chết cũng không xong. Việc này chẳng phải còn thảm thương so với bị đuổi ra cung ư? Đợi hoàng thượng làm như vậy, đó mới là trừng phạt lớn nhất đối với Nam Cung gia chúng ta!”
“Vậy… bây giờ chúng ta nên làm gì?”. Thượng thư phu nhân bị những việc nàng nói làm cho hoảng sợ, giọng nói bắt đầu run rẩy.
Xuân Yến đứng lên, đi tới trước mặt thượng thư phu nhân, nắm lấy tay bà, giọng điệu tha thiết:”Mẫu thân, không phải nữ nhi không chịu giúp đỡ Nam Cung gia chúng ta tiến thêm một bước. Thế nhưng người cũng biết có đạo lý là ” tức nước vỡ bờ”. Nữ nhi chỉ có khả năng giúp đỡ đến mức này thôi, quyền lực càng cao thì không tránh khỏi là cây to đón gió. Nếu như các người thật muốn đưa nữ tử Nam Cung gia vào cung, muốn mẫu thân của hoàng đế tiếp theo xuất thân từ nhà chúng ta. Vậy thì hãy nghe theo nữ nhi,…bây giờ không nên quan tâm tới con vợ chính hay thứ thiếp, hãy chọn mấy người khôn ngoan khéo léo, hiền lương thục đức, có dạy dỗ tốt, nửa tháng sau đưa vào cung dự Bách Hoa yến. Nếu như hoàng thượng vừa ý, sau đó cho tiến cung là tốt nhất. Đợi bọn họ có chỗ đứng vững vàng trong cung, tiếp đó sẽ mang nữ nhân các người thật lòng hi vọng vào, như vậy hai tỷ muội ở trong cung cũng xem như có thể chiếu cố lẫn nhau, không đến nỗi bị kẻ khác nắm được sơ hở và ức hiếp”. Thế nhưng điều kiện trước tiên là phải thuộc loại tên tiểu tử kia thích!
Thượng thư phu nhân đã bị thuyết phục.
“Nhưng mà Xuân Hương…”. Bà vẫn không quên nữ nhi bị uất ức của mình.
“Chuyện về ngũ muội, nữ nhi đã sớm có suy tính”. Xuân Yến lại cho bà một liều thuốc trợ tim,” Đợi một thời gian ngắn cho tai tiếng qua đi, nữ nhi sẽ phong muội ấy làm công chúa, ban hôn cho vương tôn công tử môn đăng hộ đối, người thấy có tốt không?”
Đôi mắt Thượng thư phu nhân sáng lên, vội vã đáp:” Tốt! Nếu được như vậy, không gì có thể tốt hơn! Nhưng mà Xuân Yến, con nói phải giữ lời!”.
“Đương nhiên, nữ nhi là đương triều thái hậu, lời vàng ngọc đã thốt ra, sao có thể không giữ lời. Hơn nữa, Xuân Hương là muội muội ruột thịt của nữ nhi, là người nhà với nhau. Đương nhiên cần phải đặc biệt chiếu cố”. Xuân Yến cười nói.
Đạt được đền bù thỏa đáng, thượng thư phu nhân vui vẻ ra mặt. Đúng là một phu nhân nhà quan ngây ngô chân chất.
“Như vậy, mời mẫu thân trở về đi, nữ nhi còn phải lựa chọn danh sách công tử, tiểu thư tham dự Bách Hoa yến”. Mặc dù thượng thư phu nhân là mẹ ruột của thân thể này, nhưng quả thực nàng không muốn có nhiều tình cảm, trong lòng Xuân Yến đã muốn tiễn khách.
“Không sao, người cứ từ từ chuẩn bị, ta trở về bảo phụ thân người triệu tập hết nữ tử trong nhà, lựa chọn thật tốt! Ngày mai sẽ mang bức họa của bọn họ vào cung”. Đã toại nguyện, thượng thư phu nhân phấn khởi hành lễ, xoay người rời đi, gấp gáp trở về báo cáo tin tốt lành.
Xuân Yến không có tâm trạng nghe bà nói nhảm.
Phượng Dật. . . Phượng Dật. . .
Bây giờ chứa đầy trong đầu nàng đều là hình ảnh khuôn mặt tuấn tú tràn đầy kinh ngạc lúc sáng.
Tại sao vẫn không thể quên được chứ ? Đây là nỗi sỉ nhục cả đời này!
Mặc kệ, cứ đi ngủ! Đây chỉ là một giấc mộng, một giấc mộng mà thôi! Chỉ cần tỉnh lại, nhất định chuyện gì cũng không có xảy ra ! Nàng liên tục thôi miên bản thân như thế.
“Thần ơi, giết chết ta đi!”
Nằm trong chăn, cuộn tròn co ro ở trên giường, Xuân Yến tuyệt vọng kêu la.
Tại sao lại như vậy? Tại sao có thể xảy ra chuyện nhục nhã như thế?
Nàng nhớ rất rõ ràng, người ở trong mơ chính là nam nhân mặc y phục đen! Thế nhưng trong thực tế, tại sao nàng có thể…có thể bụng đói vơ quàng, đem cái tên…yếu ớt Phượng Dật làm người thế thân chứ .
Mất mặt quá, mất mặt quá, nàng không còn mặt mũi nào để gặp người khác! Nàng không muốn sống nữa!
Xuân Yến che mặt, khóc lóc không thôi.
“Thái hậu, người đừng như thế! Chuyện đã xảy ra, người có hối hận cũng không ích gì. Thật tốt là ở đây chúng nô tỳ ngu ngơ, nô tỳ chắc chắn giữ kín như bưng, đánh chết cũng không để lộ ra ngoài, người cứ an tâm”. Lục Ngọc đứng hầu ở bên giường, cam đoan lần thứ một trăm lẻ một.
Việc này…ngược lại nàng không lo lắng. Chẳng qua, điều khiến nàng đau lòng chính là…nụ hôn đầu của bản thân lại dành cho tên tiểu tử Phượng Dật kia! Giấc mơ đẹp về nụ hôn đầu tiên của nàng! Thật lãng phí!
Xuân Yến vùi đầu trong chăn, tiếp tục than khóc.
“Thái hậu. . .”. Lục Ngọc thật sự không biết nên nói cái gì mới tốt.
“Thái hậu “. Thu Dung đi tới bên giường, vén tấm màn che, khẽ nói:” Thượng thư phu nhân cầu kiến, đang chờ ở ngoài điện”.
Thượng thư phu nhân, vợ của hộ bộ thượng thư Nam Cung Viễn, mẹ ruột của Nam Cung Xuân Yến và Nam Cung Xuân Hương.
“Sao lại đến nhanh như thế?”. Xuân Yến vén một góc chăn, lộ ra một đầu tóc rối bù, khốn khổ cau mày. Chuyện này còn chưa qua, chuyện khác đã tới.
“Thân thể thái hậu không khỏe, nô tỳ sẽ bảo người trở về, hôm khác quay lại cũng không muộn”. Biết trong lòng Xuân Yến còn phiền muộn vì chuyện lúc sáng, Thu Dung khẽ nói.
Xuân Yến vẫy tay, giọng cười cợt :” Thôi, mời người vào đi! Sớm muộn gì cũng phải gặp. Bây giờ gặp mặt bà ấy, có thể khiến ta xao lãng một chút cũng tốt”.
Thu Dung nghe vậy cũng chưa hiểu rõ lắm, nhưng biết Xuân Yến đã đồng ý thỉnh cầu của thượng thư phu nhân, liền đích thân ra ngoài truyền gọi, Lục Ngọc cùng các tỳ nữ khác tranh thủ giúp nàng rửa mặt, thay y phục.
“Thái hậu, tại sao người có thể nhẫn tâm như thế, đuổi muội muội của mình ra cung! Vậy chẳng phải đã đẩy nó vào chỗ chết sao? Người làm như vậy, sau này làm sao nó dám gặp người khác? Bảo Nam Cung gia chúng ta sau này làm sao có chỗ đứng ở Phượng Tường nữa? Bước vào cửa, vừa mới thi lễ xong, còn chưa hỏi han câu nào, với dáng vẻ hoa lệ quý phái, đôi mắt thượng thư phu nhân đã đỏ hoe, bắt đầu khóc thút thít.
Xuân Yến xoa xoa hai bên thái dương đau nhức, bước tới đỡ bà đứng lên, chậm rãi nói:”Sao mẫu thân lại nói như thế? Nữ nhi đã làm việc gì không tha thứ được ư? Người đừng khóc nữa, ngồi xuống rồi hãy nói tiếp!”
Lục Ngọc mang đến một chiếc ghế dựa, thượng thư phu nhân đặt mông ngồi xuống, lau nước mắt, nức nở không ngừng.
Xuân Yến áp dụng biện pháp im lặng, ngồi ở phía trên ngoảnh mặt làm thinh, không có bất cứ hành động an ủi nào. Thượng thư phu nhân cứ chờ đợi, cuối cùng đợi không nổi nữa, mới ngượng ngùng ngừng khóc, lên tiếng bằng giọng nói khàn khàn:” Xuân Yến, con cần gì phải đuổi Xuân Hương ra cung, lại còn dùng lý do khủng khiếp như vậy. Thế không phải đã bôi nhọ danh dự Nam Cung gia chúng ta hay sao? Con bảo sau này Xuân Hương làm sao gặp người khác nữa..”.
“Mẫu thân!”. Trước khi Thượng thư phu nhân kịp thay đổi chiến thuật, Xuân Yến đã cắt ngang lời, thản nhiên đáp:” Không phải nữ nhi muốn trách người, nhưng đây là các người tự chuốc lấy! Việc đã đến nước này, bây giờ người đến đây khóc lóc kể lể thì có ích gì?”.
“Tự chuốc lấy ư?”. Thượng thư phu nhân nắm chặt khăn gấm trong tay, thắc mắc nhìn nàng.
Ôi! Xuân Yến thở dài một hơi, nghiêng người tựa vào bên ghế, nghiêm túc nói:”Mẫu thân, trước khi hoàng thượng tuyển phi, nữ nhi đã nhắc nhở các người, nếu như không có nữ tử đúng độ tuổi thích hợp thì hãy quên đi, đợi qua hai năm nữa có cháu gái đã trưởng thành, sau đó đưa bọn họ vào cung cũng không muộn, nhưng các người không nghe. Nữ nhi còn nói, nếu thật sự muốn đưa một nữ tử Nam Cung gia vào cung thì nên đến nhà thúc bá, lựa chọn một tiểu thư đoan trang, tao nhã, được dạy dỗ cẩn thận. Thế nhưng hãy xem, các người đã đưa ai vào đây?”
“Xuân Hương chính là tiểu thư con dòng trưởng của Nam Cung gia chúng ta, từ nhỏ đã thông minh lanh lợi…”. Thượng thư phu nhân thản nhiên đáp.
“Cũng chỉ có một chút thông minh!”. Xuân Yến cắt ngang, lạnh lùng nói:”Một chút thông minh ấy thì đủ dùng ư? Nhất định bị người khác biến thành con chó nhỏ, trở thành trò cười cho mọi người mà thôi!”. Người khác này, nhất định chính là nàng và Phượng Dật.
“Xuân Yến, sao người có thể nói muội muội của mình như vậy!”. Thượng thư phu nhân tức giận, vẻ mặt đầy phẫn nộ nói lớn.
“Ta nói sai ư?”. Xuân Yến cũng giận tái mặt, lạnh lùng nói tiếp:” Mẫu thân, nữ nhi không thể không nói với người vài câu. Không sai! Xuân Hương là muội muội ruột thịt của ta, nhưng mà các người đã quá kiêu ngạo về muội ấy rồi. Các người có biết những ngày ở trong cung muội ấy đã làm gì không? Người nên biết, ngày thứ hai vào cung đã ngang nhiên tranh cãi ầm ĩ với Thục phi ở cửa chính Phượng cung, nếu không phải nữ nhi ngăn cản kịp thời, đợi các đại thần biết được, nhất định sẽ liên lụy đến phụ thân, khiến người không thể tiếp tục hưởng phúc được nữa rồi. Vốn tưởng phạt mười ngày nàng sẽ bớt ngang ngược một chút, nhưng người có biết, sau khi được ra ngoài, lại càng tệ hơn, cách một ngày có tranh cãi nhỏ, hai ngày thì cãi nhau ầm ĩ. Hiền Phi, Thục phi đều bị nàng khinh thường bỏ qua, về điểm này muội ấy rất thông minh, toàn đấu đá với người cùng vị thế, khiến cho cả hoàng cung không được yên tĩnh! Nữ nhi không thể nhịn được nữa mới cho muội ấy xuất cung!”
“Nhưng người cần gì phải tuyệt tình như thế?”. Khí thế của thượng thư phu nhân bị sự tức giận của nàng làm cho dịu bớt nhưng vẫn còn chút bất mãn,” Tốt xấu gì cũng là quý phi được hoàng thượng cưới hỏi đàng hoàng, mới tiến cung một tháng đã bị đuổi trở về nhà, người bảo nó sau này sao dám gặp ai đây? Bảo nhà Nam Cung chúng ta sau này còn mặt mũi gì nữa ?…”
Lại tới nữa. Xuân Yến trợn mắt, cắt đứt lời của thượng thư phu nhân lần nữa:” Bây giờ để muội ấy trở về nhà, so với ở trong cung chết mất xác thì cái nào tốt hơn đây?”
Thượng thư phu nhân ngẩn người.
“Tại sao người lại nói như thế?”
Xuân Yến lắc đầu, hờ hững đáp:”Trong hậu cung vốn là nơi tranh đấu với nhau. Dựa vào chút thông minh của ngũ muội, hoàn toàn không đủ để tự bảo vệ mình. Nữ nhi cho muội ấy trở về nhà, cũng vì muốn giữ lại cái mạng nhỏ của muội ấy thôi”.
“Người nói bừa! Không phải hoàng thượng rất yêu thích nó sao? Chỉ cần được ân sủng rồi, sau đó sinh hạ long tử, còn ai dám đụng tới một sợi tóc của nó chứ?”Thượng thư phu nhân tràn đầy tự tin.
Xuân Yến chau mày:” Hoàng thượng thích muội ấy ư? Ai nói vậy? Chính muội ấy sao?”
Nhìn thấy ánh mắt của nàng, tự tin trong lòng thượng thư phu nhân cũng giảm đi một chút, không khỏi hạ giọng:”Nó bảo …chính người cũng từng nói qua”
“Ta nói khi nào?”. Xuân Yến – mặt không hề biến sắc, chối bỏ lời nói của mình lúc trước,” Nữ nhi chỉ phân tích tình thế của tất cả phi tử, tiếp đó bảo cơ hội được sủng ái của muội ấy rất lớn mà thôi. Thế nhưng rốt cục hoàng thượng lại kính trọng nàng như một người dì, nữ nhi có thể làm gì được chứ?”
“Không phải còn có người ở đây sao?”. Thượng thư phu nhân nói tiếp,” Không phải người là đương kim thái hậu ư? Người trong thiên hạ đều biết, chỉ cần là ý chỉ của người, ngay cả hoàng thượng cũng không dám cãi lời!”.
“Vậy thì sao?”. Xuân Yến đáp lại”Chẳng lẽ nữ nhi chưa làm hết khả năng ư? Người hỏi Xuân Hương xem, ta có an bài muội ấy thị tẩm không? Hoàng thượng không muốn lâm hạnh muội ấy, ta cũng đành chịu”.
Phượng Dật…lâm hạnh… Nàng bất giác nhớ tới …nụ hôn buổi sáng …
Chao ôi, thật mất mặt!
“Nhưng…người chính là đương triều thái hậu kia mà!”. Thượng thư phu nhân vội kêu lên, cho rằng Xuân Yến cố tình trốn tránh trách nhiệm.
Không lẽ thái hậu thì việc gì cũng làm được? Người cho ta là mèo máy Đôrêmon hay siêu nhân ư? Xuân Yến phục hồi tinh thần trở lại, thầm trách trong lòng.
Nét mặt có chút xót xa, nàng nghiêm nghị nói:”Quả thực ta là thái hậu đương triều. Nhưng mẫu thân cũng biết, đương kim thánh thượng không phải con ruột của nữ nhi, mẫu thân của hắn là người khác, đây là sự thật mọi người đều biết”.
Thượng thư phu nhân bị thần sắc nghiệm nghị của nàng khiến cho ngẩn người:”Vậy…vậy thì sao?”.
Xuân Yến nhìn thẳng vào mắt mẫu thân, thấp giọng nói rõ từng tiếng:”Người đừng quên, Nguyên Phi chết như thế nào”
“Bị tiên hoàng đày vào lãnh cung, được ban cho rượu độc mà chết!”. Thượng thư phu nhân thản nhiên đáp.
Xuân Yến cười lạnh.
“Không sai, thế nhưng Viên gia bên kia thì sao? Từ ba năm trước đây cho đến bây giờ, bọn họ một mực chắc chắn là do nữ nhi nhúng tay vào, xúi giục tiên hoàng ban cho Nguyên Phi tội chết, hơn nữa hoàng thượng cùng Nguyên Phi mẫu tử tình thâm, hắn hết sức đau đớn vì mất đi mẫu thân, người Viên gia lại năm lần bảy lượt thêm dầu vào lửa. Lâu ngày, hoàng thượng hiển nhiên cũng cho là như thế. Người nói xem, một người con hiếu thảo, sau khi nắm quyền hành, hắn sẽ không báo thù cho mẫu thân ư? Hắn sẽ bỏ qua ta sao? Hắn sẽ bỏ qua Nam Cung gia chúng ta à?”.
“Việc này…” Bị vặn hỏi liên tiếp khiến cho thượng thư phu nhân cứng họng.
Xuân Yến tiếp tục lấn tới:” Mẫu thân, hoàng thượng đã trưởng thành. Trải qua mấy năm tịnh dưỡng, sức khỏe đã tốt lên nhiều. Bây giờ hắn đã lập phi, sinh hạ hoàng tử là chuyện sớm muộn. Dựa theo ý chỉ của tiên hoàng, ta cần phải đem quyền hành giao lại cho hắn. Nữ nhi đã sớm có dự định, đợi lúc hoàng thượng tự mình chấp chính, liền đi đến thái miếu, tụng kinh cầu phúc cho tiên hoàng. Chỉ mong việc này có thể khiến cho hoàng thượng buông tha cho ta, cho phép nữ nhi được sớm hôm kinh kệ, sống hết quãng đời còn lại”.
“Người nói xem, nếu như nữ nhi không có ở đây, dựa theo tính tình kiêu căng của Xuân Hương, nhất định sẽ gặp phải không ít phiền phức. Khi đó chỉ cần hoàng thượng tùy ý nêu ra một sai lầm của muội ấy, thì có thể đày vào lãnh cung, khiến muội ấy muốn sống không được, muốn chết cũng không xong. Việc này chẳng phải còn thảm thương so với bị đuổi ra cung ư? Đợi hoàng thượng làm như vậy, đó mới là trừng phạt lớn nhất đối với Nam Cung gia chúng ta!”
“Vậy… bây giờ chúng ta nên làm gì?”. Thượng thư phu nhân bị những việc nàng nói làm cho hoảng sợ, giọng nói bắt đầu run rẩy.
Xuân Yến đứng lên, đi tới trước mặt thượng thư phu nhân, nắm lấy tay bà, giọng điệu tha thiết:”Mẫu thân, không phải nữ nhi không chịu giúp đỡ Nam Cung gia chúng ta tiến thêm một bước. Thế nhưng người cũng biết có đạo lý là ” tức nước vỡ bờ”. Nữ nhi chỉ có khả năng giúp đỡ đến mức này thôi, quyền lực càng cao thì không tránh khỏi là cây to đón gió. Nếu như các người thật muốn đưa nữ tử Nam Cung gia vào cung, muốn mẫu thân của hoàng đế tiếp theo xuất thân từ nhà chúng ta. Vậy thì hãy nghe theo nữ nhi,…bây giờ không nên quan tâm tới con vợ chính hay thứ thiếp, hãy chọn mấy người khôn ngoan khéo léo, hiền lương thục đức, có dạy dỗ tốt, nửa tháng sau đưa vào cung dự Bách Hoa yến. Nếu như hoàng thượng vừa ý, sau đó cho tiến cung là tốt nhất. Đợi bọn họ có chỗ đứng vững vàng trong cung, tiếp đó sẽ mang nữ nhân các người thật lòng hi vọng vào, như vậy hai tỷ muội ở trong cung cũng xem như có thể chiếu cố lẫn nhau, không đến nỗi bị kẻ khác nắm được sơ hở và ức hiếp”. Thế nhưng điều kiện trước tiên là phải thuộc loại tên tiểu tử kia thích!
Thượng thư phu nhân đã bị thuyết phục.
“Nhưng mà Xuân Hương…”. Bà vẫn không quên nữ nhi bị uất ức của mình.
“Chuyện về ngũ muội, nữ nhi đã sớm có suy tính”. Xuân Yến lại cho bà một liều thuốc trợ tim,” Đợi một thời gian ngắn cho tai tiếng qua đi, nữ nhi sẽ phong muội ấy làm công chúa, ban hôn cho vương tôn công tử môn đăng hộ đối, người thấy có tốt không?”
Đôi mắt Thượng thư phu nhân sáng lên, vội vã đáp:” Tốt! Nếu được như vậy, không gì có thể tốt hơn! Nhưng mà Xuân Yến, con nói phải giữ lời!”.
“Đương nhiên, nữ nhi là đương triều thái hậu, lời vàng ngọc đã thốt ra, sao có thể không giữ lời. Hơn nữa, Xuân Hương là muội muội ruột thịt của nữ nhi, là người nhà với nhau. Đương nhiên cần phải đặc biệt chiếu cố”. Xuân Yến cười nói.
Đạt được đền bù thỏa đáng, thượng thư phu nhân vui vẻ ra mặt. Đúng là một phu nhân nhà quan ngây ngô chân chất.
“Như vậy, mời mẫu thân trở về đi, nữ nhi còn phải lựa chọn danh sách công tử, tiểu thư tham dự Bách Hoa yến”. Mặc dù thượng thư phu nhân là mẹ ruột của thân thể này, nhưng quả thực nàng không muốn có nhiều tình cảm, trong lòng Xuân Yến đã muốn tiễn khách.
“Không sao, người cứ từ từ chuẩn bị, ta trở về bảo phụ thân người triệu tập hết nữ tử trong nhà, lựa chọn thật tốt! Ngày mai sẽ mang bức họa của bọn họ vào cung”. Đã toại nguyện, thượng thư phu nhân phấn khởi hành lễ, xoay người rời đi, gấp gáp trở về báo cáo tin tốt lành.
Xuân Yến không có tâm trạng nghe bà nói nhảm.
Phượng Dật. . . Phượng Dật. . .
Bây giờ chứa đầy trong đầu nàng đều là hình ảnh khuôn mặt tuấn tú tràn đầy kinh ngạc lúc sáng.
Tại sao vẫn không thể quên được chứ ? Đây là nỗi sỉ nhục cả đời này!
Mặc kệ, cứ đi ngủ! Đây chỉ là một giấc mộng, một giấc mộng mà thôi! Chỉ cần tỉnh lại, nhất định chuyện gì cũng không có xảy ra ! Nàng liên tục thôi miên bản thân như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.