Quyển 2 - Chương 31: Mỹ nam đến
Trà Hoa Cúc
31/12/2013
Edit: Eirlys
Mới vừa ra ngoài về, Thu Dung sải bước nhanh qua bậc cửa, tới bên cạnh nàng, khẽ gọi: “Thái hậu”.
“Có chuyện gì?”. Chửi mắng một hồi, vừa uống cạn hết một bình trà vào bụng, cảm thấy thoải mái hơn nhiều, Xuân Yến duỗi thẳng người trên chiếc ghế , miễn cưỡng hỏi.
“Trang Vương thế tử cầu kiến, đang ở ngoài điện ạ”.
“Trang Vương thế tử ? Là ai?”. Xuân Yến nhíu mày. Trang vương, cái danh hiệu này có hơi quen tai.
“Con trai trưởng của Tam vương gia, tên là Phượng Thiên Triệt”. Lục Ngọc đi pha một bình trà mới ,vừa trở lại, cười nói: ” Nô tỳ còn nhớ, hôm hoàng thượng thành thân , thái hậu còn hỏi nhỏ nô tỳ người ấy là ai, sao mới mấy ngày đã quên rồi”.
“Sao –”. Được Lục Ngọc nhắc , Xuân Yến mới nhớ ra: “Thì ra là thằng nhãi ranh nhà Tam hoàng tử! Không biết hắn đến đây có chuyện gì?”.
Thật đau đầu. Chỉ cần việc gì có liên quan đến Phượng gia, nàng liền đau đầu.
Lục Ngọc tinh ý, thấy thế vội đi tới, nhẹ nhàng xoa bóp thái dương cho nàng.
Thu Dung ở một bên nói : “Thế tử bảo, ngài ấy có một vật quý hiếm, muốn tận tay dâng lên thái hậu”.
“Sao?”. Xuân Yến nhắm mắt, tò mò hỏi : “Là vật quý giá gì?”. Lại còn muốn đích thân giao cho nàng.
Thu Dung lắc đầu: “Nô tỳ không biết, Thế tử nói, vật này chỉ mình thái hậu mới có quyền xem , người khác thì không được”.
“Lại còn ra giá nữa à!”. Khóe miệng Xuân Yến giật nhẹ, cười cợt: “Thế nhưng, nếu ai gia không muốn thấy, vậy phải làm thế nào?”.
“Thái hậu, người không muốn xem ư?”. Tay của Lục Ngọc bỗng nhiên dừng lại.
Xuân Yến mở mắt, ngước lên nhìn nàng, thấy một khuôn mặt đầy vẻ tiếc nuối, không hiểu hỏi: “Chẳng lẽ ngươi muốn xem?”.
Lục Ngọc lắc đầu: “Không phải nô tỳ muốn thấy báu vật. Nô tỳ đã theo thái hậu ba, bốn năm, vật quý hiếm khắp thiên hạ thấy cũng không ít. Vật kia dù hiếm lạ, nhưng so sánh với bảo vật trong quốc khố, cũng không hơn được bao nhiêu”.
“Vậy là —” Xuân Yến có chút hứng thú.
Lục Ngọc nháy mắt mấy cái, sau đó cúi xuống sát tai nàng, nói nhỏ: “Chẳng qua là nô tỳ nghe nói, trước đây mẫu thân của Trang vương – Lý Tu Nghi là đệ nhất mỹ nhân của Phượng Tường, vì vậy trong mười sáu vị hoàng tử, tướng mạo của Trang vương cũng đứng nhất nhì. Hơn nữa, mười bảy năm trước Trang vương phi là con gái của Nội các đại học sĩ , đệ nhất mỹ nữ của kinh thành. Nghe nói, vị thế tử này là kết hợp các nét đẹp của Trang vương và Vương phi, là mỹ nam trăm ngàn năm khó gặp. Ba ngày trước, tại đại hôn của hoàng thượng , nô tỳ từng nhìn thoáng qua, đến bây giờ vẫn…”. Nói đến đây Lục Ngọc bỗng thẹn thùng, khuôn mặt ửng đỏ như lửa.
“Đến bây giờ trong lòng vẫn không quên được có phải không?”. Xuân Yến trêu chọc.
“Thái hậu!”. Lục Ngọc dậm chân một cái, kêu lên e thẹn.
“Được rồi, được rồi, ta đã hiểu. Không phải là ngươi chỉ muốn xem mỹ nam hay sao?”. Xuân Yến cười nói , quay sang những người khác hỏi : “Các ngươi thì sao? có muốn mở mang tầm mắt , chiêm ngưỡng đệ nhất mỹ nam không?”
Bị Thu Dung làm cho hứng thú, lại còn những lời khen ngợi của Lục Ngọc khiến cho lòng xao động , tất cả cung nữ trong điện giống như gà con mổ thóc, không ngừng gật đầu.
“Nhưng mà…”. Xuân Yến hoài nghi nhìn Lục Ngọc, lại nhìn sang Thu Dung, do dự hỏi :”Lục Ngọc, Thu Dung, ai gia nhớ kỹ, các ngươi không phải đã có…tại sao còn đối với nam nhân khác nhớ mãi không quên?”.
“Thái hậu!”. Lục Ngọc ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc: “Người đã từng nói, lòng yêu chuộng cái đẹp, mỗi người đều có. Quả thật trong lòng nô tỳ đã có đối tượng, nhưng không có quy định là : có người yêu thì không thể nhìn nam nhân khác nữa ! Mỗi ngày ở trong cung đi qua đi lại mấy lần,con người giống như ma quỷ ấy, nhìn còn ít sao ? Chỉ là, lần này khó lắm mới có cơ hội ngắm nam nhân ở ngoài cung, huống chi ngài ấy lại nổi tiếng như vậy”.
“Đúng vậy, đúng vậy”. Thu Dung gật đầu tán thành.
“Nói thật hay!”. Xuân Yến vỗ tay tán thưởng, thật không uổng là cung nữ theo nàng bốn năm qua, rất có chủ kiến!.
“Nhưng…các ngươi không sợ bọn họ… ghen sao?”. Trong lòng đã hạ quyết định, nhưng nàng cũng không quên xác nhận lần cuối.
“Hôm nay hắn bận rộn tuần tra trong cung, làm sao có thời gian quan tâm đến nô tỳ!”. Lục Ngọc cắn răng khẽ nói.
Thu Dung gật đầu theo: “… Của nô tỳ…cũng vậy!”
Hóa ra là bị bỏ rơi. Xuân Yến thầm nghĩ.
“Người muốn xem ư? Thái hậu”. Thấy nàng có vẻ xiêu lòng ,Lục Ngọc hi vọng
“Cho hắn vào đi”. Xuân Yến vịn tay của Tiểu Hỉ tử đứng lên, cười nói: “Ai gia cũng muốn nhìn một chút , không biết vị đệ nhất mỹ nam trong truyền thuyết Phượng Tường này sẽ dâng lên cho ai gia bảo bối gì”.
“Hay quá!”. Cung nữ trong điện cùng thốt lên một tiếng hoan hô, Thu Dung tươi cười đi ra thông báo với nữ quan bên ngoài: “Mau truyền Trang vương thế tử vào diện kiến thái hậu”.
“Dạ” Nữ quan lĩnh chỉ lui ra.
Mới vừa ra ngoài về, Thu Dung sải bước nhanh qua bậc cửa, tới bên cạnh nàng, khẽ gọi: “Thái hậu”.
“Có chuyện gì?”. Chửi mắng một hồi, vừa uống cạn hết một bình trà vào bụng, cảm thấy thoải mái hơn nhiều, Xuân Yến duỗi thẳng người trên chiếc ghế , miễn cưỡng hỏi.
“Trang Vương thế tử cầu kiến, đang ở ngoài điện ạ”.
“Trang Vương thế tử ? Là ai?”. Xuân Yến nhíu mày. Trang vương, cái danh hiệu này có hơi quen tai.
“Con trai trưởng của Tam vương gia, tên là Phượng Thiên Triệt”. Lục Ngọc đi pha một bình trà mới ,vừa trở lại, cười nói: ” Nô tỳ còn nhớ, hôm hoàng thượng thành thân , thái hậu còn hỏi nhỏ nô tỳ người ấy là ai, sao mới mấy ngày đã quên rồi”.
“Sao –”. Được Lục Ngọc nhắc , Xuân Yến mới nhớ ra: “Thì ra là thằng nhãi ranh nhà Tam hoàng tử! Không biết hắn đến đây có chuyện gì?”.
Thật đau đầu. Chỉ cần việc gì có liên quan đến Phượng gia, nàng liền đau đầu.
Lục Ngọc tinh ý, thấy thế vội đi tới, nhẹ nhàng xoa bóp thái dương cho nàng.
Thu Dung ở một bên nói : “Thế tử bảo, ngài ấy có một vật quý hiếm, muốn tận tay dâng lên thái hậu”.
“Sao?”. Xuân Yến nhắm mắt, tò mò hỏi : “Là vật quý giá gì?”. Lại còn muốn đích thân giao cho nàng.
Thu Dung lắc đầu: “Nô tỳ không biết, Thế tử nói, vật này chỉ mình thái hậu mới có quyền xem , người khác thì không được”.
“Lại còn ra giá nữa à!”. Khóe miệng Xuân Yến giật nhẹ, cười cợt: “Thế nhưng, nếu ai gia không muốn thấy, vậy phải làm thế nào?”.
“Thái hậu, người không muốn xem ư?”. Tay của Lục Ngọc bỗng nhiên dừng lại.
Xuân Yến mở mắt, ngước lên nhìn nàng, thấy một khuôn mặt đầy vẻ tiếc nuối, không hiểu hỏi: “Chẳng lẽ ngươi muốn xem?”.
Lục Ngọc lắc đầu: “Không phải nô tỳ muốn thấy báu vật. Nô tỳ đã theo thái hậu ba, bốn năm, vật quý hiếm khắp thiên hạ thấy cũng không ít. Vật kia dù hiếm lạ, nhưng so sánh với bảo vật trong quốc khố, cũng không hơn được bao nhiêu”.
“Vậy là —” Xuân Yến có chút hứng thú.
Lục Ngọc nháy mắt mấy cái, sau đó cúi xuống sát tai nàng, nói nhỏ: “Chẳng qua là nô tỳ nghe nói, trước đây mẫu thân của Trang vương – Lý Tu Nghi là đệ nhất mỹ nhân của Phượng Tường, vì vậy trong mười sáu vị hoàng tử, tướng mạo của Trang vương cũng đứng nhất nhì. Hơn nữa, mười bảy năm trước Trang vương phi là con gái của Nội các đại học sĩ , đệ nhất mỹ nữ của kinh thành. Nghe nói, vị thế tử này là kết hợp các nét đẹp của Trang vương và Vương phi, là mỹ nam trăm ngàn năm khó gặp. Ba ngày trước, tại đại hôn của hoàng thượng , nô tỳ từng nhìn thoáng qua, đến bây giờ vẫn…”. Nói đến đây Lục Ngọc bỗng thẹn thùng, khuôn mặt ửng đỏ như lửa.
“Đến bây giờ trong lòng vẫn không quên được có phải không?”. Xuân Yến trêu chọc.
“Thái hậu!”. Lục Ngọc dậm chân một cái, kêu lên e thẹn.
“Được rồi, được rồi, ta đã hiểu. Không phải là ngươi chỉ muốn xem mỹ nam hay sao?”. Xuân Yến cười nói , quay sang những người khác hỏi : “Các ngươi thì sao? có muốn mở mang tầm mắt , chiêm ngưỡng đệ nhất mỹ nam không?”
Bị Thu Dung làm cho hứng thú, lại còn những lời khen ngợi của Lục Ngọc khiến cho lòng xao động , tất cả cung nữ trong điện giống như gà con mổ thóc, không ngừng gật đầu.
“Nhưng mà…”. Xuân Yến hoài nghi nhìn Lục Ngọc, lại nhìn sang Thu Dung, do dự hỏi :”Lục Ngọc, Thu Dung, ai gia nhớ kỹ, các ngươi không phải đã có…tại sao còn đối với nam nhân khác nhớ mãi không quên?”.
“Thái hậu!”. Lục Ngọc ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc: “Người đã từng nói, lòng yêu chuộng cái đẹp, mỗi người đều có. Quả thật trong lòng nô tỳ đã có đối tượng, nhưng không có quy định là : có người yêu thì không thể nhìn nam nhân khác nữa ! Mỗi ngày ở trong cung đi qua đi lại mấy lần,con người giống như ma quỷ ấy, nhìn còn ít sao ? Chỉ là, lần này khó lắm mới có cơ hội ngắm nam nhân ở ngoài cung, huống chi ngài ấy lại nổi tiếng như vậy”.
“Đúng vậy, đúng vậy”. Thu Dung gật đầu tán thành.
“Nói thật hay!”. Xuân Yến vỗ tay tán thưởng, thật không uổng là cung nữ theo nàng bốn năm qua, rất có chủ kiến!.
“Nhưng…các ngươi không sợ bọn họ… ghen sao?”. Trong lòng đã hạ quyết định, nhưng nàng cũng không quên xác nhận lần cuối.
“Hôm nay hắn bận rộn tuần tra trong cung, làm sao có thời gian quan tâm đến nô tỳ!”. Lục Ngọc cắn răng khẽ nói.
Thu Dung gật đầu theo: “… Của nô tỳ…cũng vậy!”
Hóa ra là bị bỏ rơi. Xuân Yến thầm nghĩ.
“Người muốn xem ư? Thái hậu”. Thấy nàng có vẻ xiêu lòng ,Lục Ngọc hi vọng
“Cho hắn vào đi”. Xuân Yến vịn tay của Tiểu Hỉ tử đứng lên, cười nói: “Ai gia cũng muốn nhìn một chút , không biết vị đệ nhất mỹ nam trong truyền thuyết Phượng Tường này sẽ dâng lên cho ai gia bảo bối gì”.
“Hay quá!”. Cung nữ trong điện cùng thốt lên một tiếng hoan hô, Thu Dung tươi cười đi ra thông báo với nữ quan bên ngoài: “Mau truyền Trang vương thế tử vào diện kiến thái hậu”.
“Dạ” Nữ quan lĩnh chỉ lui ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.