Quyển 2 - Chương 32: Mỹ nam dụ dỗ
Trà Hoa Cúc
31/12/2013
Edit: Eirlys
“Tôn nhi Thiên Triệt, tham kiến hoàng tổ mẫu”.
Một thiếu niên dáng người cao gầy tiến vào, quỳ xuống dập đầu ba cái, lễ nghi của hoàng tộc được hắn thực hiện tựa như nước chảy mây trôi, cao quý tao nhã.
Xuân Yến ngồi thẳng trên ghế, trầm giọng nói : “Miễn lễ, bình thân”.
“Tạ ơn hoàng tổ mẫu “.
Mọi con mắt đều nhìn chăm chú thiếu niên ở giữa đại điện, năm nay vừa tròn mười sáu tuổi. Mỗi người, đặc biệt là các cung nữ , trong lòng kích động cực độ.
Nhìn thẳng vào gương mặt anh tuấn, tim của Xuân Yến cũng không khỏi loạn nhịp, trong lòng thầm gật đầu, thở dài : Ừ, không tệ! Đôi mày thanh tú, mắt sáng long lanh, mũi cao, môi đỏ. Đúng là một thiếu niên tuấn tú, đôi mắt hoa đào kia so với tên tiểu tử Phượng Dật còn muốn chính tông hơn. Nếu là một thiếu nữ bình thường nhìn thấy hắn, khẳng định sớm đã nước bọt giàn giụa, như sói tru lên một tiếng, bổ nhào vào hắn.
( -_- !!)
Nhưng đối với nàng, chỉ là thị giác bị kích động trong chốc lát mà thôi.
Đánh giá xong, Xuân Yến thu hồi ánh mắt kinh ngạc , bình tĩnh nói : ” Không biết Triệt nhi hôm nay đến đây là có chuyện quan trọng gì ?”.
Thiếu niên từ tốn đáp : ” Nhiều năm trước, phụ vương tình cờ có được một báu vật, cực kỳ yêu thích , cất giữ nhiều năm nay, nhưng biết bản thân không có phúc hưởng thụ . Vừa đúng lúc trở lại kinh thành nhân dịp đại hôn của hoàng thượng, nên mang nó dâng lên hoàng tổ mẫu. Phụ vương biết chỉ có hoàng tổ mẫu mới có đủ phúc phận sử dụng bảo vật quý giá này”.
“Sao?”. Xuân Yến cười nhẹ : “Rốt cuộc là bảo bối gì , có thể làm cho Tam hoàng nhi quý trọng đến như vậy?”.
“Hoàng tổ mẫu xem xong sẽ biết “. Phượng Thiên Triệt cười bí hiểm , ung dung nói : “Tôn nhi cam đoan sẽ không làm người thất vọng “
Mỹ nam cười một tiếng làm khuynh đảo lòng người.
Woa —
Xuân Yến nghe thấy vô số tiếng thán phục, tiếng tim đập dồn dập, còn có….
Bịch!
Cái gì? Có người té xỉu sao ?
Thật tội nghiệp các cô gái, nhiều năm không thấy được mấy người nam nhân thực thụ, chịu đựng đến hôm nay, thật là khổ cho bọn họ.
“Vậy sao? “. Bên trong điện, chỉ có Xuân Yến không điên đảo vì nụ cười của hắn, nàng khẽ cười, thong thả nói : “Thế bảo bối ở đâu? Sao ai gia không thấy trên tay tôn nhi có vật gì ? “.
Thấy Xuân Yến trông thấy mình, chỉ lúc đầu là có chút ngạc nhiên, nhưng sau đó không có bất cứ vẻ si mê nào giống như các cô nương khác, trong mắt hắn ch ợt hiện lên một chút thất vọng, khẽ nói : “Phụ vương bảo, sở dĩ được gọi là bảo bối, bởi vì người thường không thể thấy. Cho nên, bảo bối như vậy, chỉ có hoàng tổ mẫu mới có quyền xem “.
Nói thật hay, có vẻ rất thần bí!
“Quả thật như vậy sao?”. Lòng hiếu kì của Xuân Yến bị gợi lên, nàng liền nhìn sang đám cung nữ, thái giám phất tay :” Tất cả các ngươi lui ra “. Nàng cũng muốn xem thử rốt cuộc hai cha con này có âm mưu gì.
“Vâng”. Tất cả cung nữ luyến tiếc nhìn Phượng Thiên Triệt , sau đó mới chịu rời đi. Trước khi đi, Lục Ngọc, Thu Dung còn không quên dùng ánh mắt đố kị nhìn Xuân Yến một cái.
Người ta chỉ muốn ta xem, thế nào? Xuân Yến đắc ý trừng mắt lại . Suy cho cùng, được mỹ nam coi trọng, muốn không kiêu ngạo cũng khó. Được rồi, nàng thừa nhận cũng thích hư vinh.
Mọi người đã lui ra, Xuân Yến thu hồi ánh mắt bảo : “Bọn họ đã đi hết, bây giờ có thể lấy bảo bối cho ai gia xem được chưa?”.
Không ngờ, vừa mới dứt lời, ngẩng đầu lên —-
“Ối !”
Một gương mặt bất thình lình xuất hiện trước mắt, khiến nàng giật mình.
” Ngươi…ngươi định làm gì?”. Hắn lại gần đây lúc nào? Xuân Yến đứng lên, trầm giọng nói, kiềm chế hoang mang trong lòng.
Phượng Thiên Triệt từ từ áp sát, mỉm cười thích thú nhìn bộ dạng lúng túng của nàng, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng chằm chằm, giọng nói nhẹ nhàng như nước chảy : “Hoàng tổ mẫu, chẳng lẽ tôn nhi không thể xem như báu vật trong thiên hạ sao?”.
“Hả?”. Thì ra là vậy. Xuân Yến vừa ngạc nhiên vừa thất vọng. Trong đầu không khỏi hiện lên một cảnh trong “Tây du kí” : Nữ vương Nữ nhi quốc cởi hết xiêm y quyến rũ Ngự đệ – Đường Tam Tạng . Chỉ là hôm nay nữ đổi thành nam.
Ôi ,Khó khăn nhất là hưởng thụ mỹ nam ! Nàng than khóc trong lòng.
Phượng Thiên Triệt không biết ý nghĩ của Xuân Yến, thấy nàng ngây người, tưởng là bước đầu tiên đã thành công, liền tiếp tục tiến tới, đôi mắt hoa đào chớp chớp, ánh mắt chan chứa tình cảm giống như đang nhìn người yêu, tràn đầy cám dỗ và mê hoặc, thừa dịp nàng chưa kịp phản ứng, đôi môi hắn kề sát bên tai nàng, khẽ gọi : “Xuân yến. . . Yến nhi. . .”
Buồn nôn quá ….Trà vừa uống lúc nãy đang sôi lên trong bụng, muốn theo đường cũ đi ra. Xuân Yến bịt miệng lại, cố gắng nén xuống.
“Ngươi…tránh ra”. Nàng khó chịu đẩy hắn ra vì không muốn nôn ra hết. Đây là trà Tô Cát* thượng hảo hạng, trong một năm cả nước chỉ thu hoạch được mười cân, dâng vào cung tám cân, một nửa ban thưởng cho các đại thần đắc lực , khuyến khích bọn họ tiếp tục cống hiến cho triều đình, còn lại phân ra cho nàng và Phượng Dật. Mà nàng vừa mới thưởng cho Lục Ngọc, Thu Dung một nửa. Còn lại chỉ vừa đủ uống trong một năm, lá trà mới vẫn còn ở trên cây. Cho nên nàng không thể lãng phí, dù là một chút.
Phượng Thiên Triệt thấy nàng từ chối, lại tưởng là xấu hổ và cố gắng đấu tranh nội tâm, nên hắn tiến thêm bước nữa, dùng một tay tóm lấy hai tay nàng bắt chéo sau lưng, một tay ôm lưng nàng, kéo lại gần, nửa người dưới của hai người dán chặt vào nhau, khuôn mặt tuấn tú kề sát mặt nàng. Hắn dịu dàng nói: “Yến nhi, nàng không cần xấu hổ, nơi này chỉ có hai chúng ta ,mọi người đã lui hết, không thể thấy được “.
Nàng là đứa trẻ ngoan, đứa trẻ ngoan không thể lãng phí thức ăn, trà cũng thế. Xuân Yến nhắc nhở bản thân lần nữa, kiên quyết không nôn ra.
“Ta biết, thủ tiết ba năm, nhất định rất cô đơn lạnh lẽo. Nữ nhân là đóa hoa, không thể không có nam nhân nâng niu. Hơn nữa, ta nghĩ lúc Hoàng gia gia còn sống, nhưng cũng đã cao tuổi , chỉ sợ chuyện ân ái cũng không được như ý”. Phượng Thiên Triệt tiếp tục dụ dỗ, ngón tay thon nhỏ khẽ vuốt má của nàng : ” Yến nhi yên tâm , ta có thể làm nàng hài lòng hơn nữa…”.
—————————————————————————————
Chú thích :
Trà Tô Cát : một loại trà Long Tỉnh, là một loại trà xanh nổi tiếng của Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Hầu như được chế biến bằng tay theo phương thức truyền thống và nổi tiếng vì có chất lượng rất cao. Thời xưa chỉ dành tiến cống cho vua.
Tên Long Tỉnh (rồng nằm trong giếng) theo truyền thuyết là do vua Càn Long đặt, ông từng ghé thăm một vườn trà Long Tỉnh. Thoạt đầu khi thử trà, vua Càn Long chưa ấn tượng nhưng rồi một lúc sau ông cảm thấy hậu vị thanh ngọt ngấm trong cổ và rất thích. Và khi ông nhìn xuống một giếng nước gần đó và thấy bóng của cây trà lung linh dưới nước, giống hình 1 con rồng đang bay lượn trong giếng, nên Càn Long đặt tên là LongTỉnh Trà. Cũng từ đó trà Long Tỉnh trở thành phẩm vật tiến cung…
“Tôn nhi Thiên Triệt, tham kiến hoàng tổ mẫu”.
Một thiếu niên dáng người cao gầy tiến vào, quỳ xuống dập đầu ba cái, lễ nghi của hoàng tộc được hắn thực hiện tựa như nước chảy mây trôi, cao quý tao nhã.
Xuân Yến ngồi thẳng trên ghế, trầm giọng nói : “Miễn lễ, bình thân”.
“Tạ ơn hoàng tổ mẫu “.
Mọi con mắt đều nhìn chăm chú thiếu niên ở giữa đại điện, năm nay vừa tròn mười sáu tuổi. Mỗi người, đặc biệt là các cung nữ , trong lòng kích động cực độ.
Nhìn thẳng vào gương mặt anh tuấn, tim của Xuân Yến cũng không khỏi loạn nhịp, trong lòng thầm gật đầu, thở dài : Ừ, không tệ! Đôi mày thanh tú, mắt sáng long lanh, mũi cao, môi đỏ. Đúng là một thiếu niên tuấn tú, đôi mắt hoa đào kia so với tên tiểu tử Phượng Dật còn muốn chính tông hơn. Nếu là một thiếu nữ bình thường nhìn thấy hắn, khẳng định sớm đã nước bọt giàn giụa, như sói tru lên một tiếng, bổ nhào vào hắn.
( -_- !!)
Nhưng đối với nàng, chỉ là thị giác bị kích động trong chốc lát mà thôi.
Đánh giá xong, Xuân Yến thu hồi ánh mắt kinh ngạc , bình tĩnh nói : ” Không biết Triệt nhi hôm nay đến đây là có chuyện quan trọng gì ?”.
Thiếu niên từ tốn đáp : ” Nhiều năm trước, phụ vương tình cờ có được một báu vật, cực kỳ yêu thích , cất giữ nhiều năm nay, nhưng biết bản thân không có phúc hưởng thụ . Vừa đúng lúc trở lại kinh thành nhân dịp đại hôn của hoàng thượng, nên mang nó dâng lên hoàng tổ mẫu. Phụ vương biết chỉ có hoàng tổ mẫu mới có đủ phúc phận sử dụng bảo vật quý giá này”.
“Sao?”. Xuân Yến cười nhẹ : “Rốt cuộc là bảo bối gì , có thể làm cho Tam hoàng nhi quý trọng đến như vậy?”.
“Hoàng tổ mẫu xem xong sẽ biết “. Phượng Thiên Triệt cười bí hiểm , ung dung nói : “Tôn nhi cam đoan sẽ không làm người thất vọng “
Mỹ nam cười một tiếng làm khuynh đảo lòng người.
Woa —
Xuân Yến nghe thấy vô số tiếng thán phục, tiếng tim đập dồn dập, còn có….
Bịch!
Cái gì? Có người té xỉu sao ?
Thật tội nghiệp các cô gái, nhiều năm không thấy được mấy người nam nhân thực thụ, chịu đựng đến hôm nay, thật là khổ cho bọn họ.
“Vậy sao? “. Bên trong điện, chỉ có Xuân Yến không điên đảo vì nụ cười của hắn, nàng khẽ cười, thong thả nói : “Thế bảo bối ở đâu? Sao ai gia không thấy trên tay tôn nhi có vật gì ? “.
Thấy Xuân Yến trông thấy mình, chỉ lúc đầu là có chút ngạc nhiên, nhưng sau đó không có bất cứ vẻ si mê nào giống như các cô nương khác, trong mắt hắn ch ợt hiện lên một chút thất vọng, khẽ nói : “Phụ vương bảo, sở dĩ được gọi là bảo bối, bởi vì người thường không thể thấy. Cho nên, bảo bối như vậy, chỉ có hoàng tổ mẫu mới có quyền xem “.
Nói thật hay, có vẻ rất thần bí!
“Quả thật như vậy sao?”. Lòng hiếu kì của Xuân Yến bị gợi lên, nàng liền nhìn sang đám cung nữ, thái giám phất tay :” Tất cả các ngươi lui ra “. Nàng cũng muốn xem thử rốt cuộc hai cha con này có âm mưu gì.
“Vâng”. Tất cả cung nữ luyến tiếc nhìn Phượng Thiên Triệt , sau đó mới chịu rời đi. Trước khi đi, Lục Ngọc, Thu Dung còn không quên dùng ánh mắt đố kị nhìn Xuân Yến một cái.
Người ta chỉ muốn ta xem, thế nào? Xuân Yến đắc ý trừng mắt lại . Suy cho cùng, được mỹ nam coi trọng, muốn không kiêu ngạo cũng khó. Được rồi, nàng thừa nhận cũng thích hư vinh.
Mọi người đã lui ra, Xuân Yến thu hồi ánh mắt bảo : “Bọn họ đã đi hết, bây giờ có thể lấy bảo bối cho ai gia xem được chưa?”.
Không ngờ, vừa mới dứt lời, ngẩng đầu lên —-
“Ối !”
Một gương mặt bất thình lình xuất hiện trước mắt, khiến nàng giật mình.
” Ngươi…ngươi định làm gì?”. Hắn lại gần đây lúc nào? Xuân Yến đứng lên, trầm giọng nói, kiềm chế hoang mang trong lòng.
Phượng Thiên Triệt từ từ áp sát, mỉm cười thích thú nhìn bộ dạng lúng túng của nàng, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng chằm chằm, giọng nói nhẹ nhàng như nước chảy : “Hoàng tổ mẫu, chẳng lẽ tôn nhi không thể xem như báu vật trong thiên hạ sao?”.
“Hả?”. Thì ra là vậy. Xuân Yến vừa ngạc nhiên vừa thất vọng. Trong đầu không khỏi hiện lên một cảnh trong “Tây du kí” : Nữ vương Nữ nhi quốc cởi hết xiêm y quyến rũ Ngự đệ – Đường Tam Tạng . Chỉ là hôm nay nữ đổi thành nam.
Ôi ,Khó khăn nhất là hưởng thụ mỹ nam ! Nàng than khóc trong lòng.
Phượng Thiên Triệt không biết ý nghĩ của Xuân Yến, thấy nàng ngây người, tưởng là bước đầu tiên đã thành công, liền tiếp tục tiến tới, đôi mắt hoa đào chớp chớp, ánh mắt chan chứa tình cảm giống như đang nhìn người yêu, tràn đầy cám dỗ và mê hoặc, thừa dịp nàng chưa kịp phản ứng, đôi môi hắn kề sát bên tai nàng, khẽ gọi : “Xuân yến. . . Yến nhi. . .”
Buồn nôn quá ….Trà vừa uống lúc nãy đang sôi lên trong bụng, muốn theo đường cũ đi ra. Xuân Yến bịt miệng lại, cố gắng nén xuống.
“Ngươi…tránh ra”. Nàng khó chịu đẩy hắn ra vì không muốn nôn ra hết. Đây là trà Tô Cát* thượng hảo hạng, trong một năm cả nước chỉ thu hoạch được mười cân, dâng vào cung tám cân, một nửa ban thưởng cho các đại thần đắc lực , khuyến khích bọn họ tiếp tục cống hiến cho triều đình, còn lại phân ra cho nàng và Phượng Dật. Mà nàng vừa mới thưởng cho Lục Ngọc, Thu Dung một nửa. Còn lại chỉ vừa đủ uống trong một năm, lá trà mới vẫn còn ở trên cây. Cho nên nàng không thể lãng phí, dù là một chút.
Phượng Thiên Triệt thấy nàng từ chối, lại tưởng là xấu hổ và cố gắng đấu tranh nội tâm, nên hắn tiến thêm bước nữa, dùng một tay tóm lấy hai tay nàng bắt chéo sau lưng, một tay ôm lưng nàng, kéo lại gần, nửa người dưới của hai người dán chặt vào nhau, khuôn mặt tuấn tú kề sát mặt nàng. Hắn dịu dàng nói: “Yến nhi, nàng không cần xấu hổ, nơi này chỉ có hai chúng ta ,mọi người đã lui hết, không thể thấy được “.
Nàng là đứa trẻ ngoan, đứa trẻ ngoan không thể lãng phí thức ăn, trà cũng thế. Xuân Yến nhắc nhở bản thân lần nữa, kiên quyết không nôn ra.
“Ta biết, thủ tiết ba năm, nhất định rất cô đơn lạnh lẽo. Nữ nhân là đóa hoa, không thể không có nam nhân nâng niu. Hơn nữa, ta nghĩ lúc Hoàng gia gia còn sống, nhưng cũng đã cao tuổi , chỉ sợ chuyện ân ái cũng không được như ý”. Phượng Thiên Triệt tiếp tục dụ dỗ, ngón tay thon nhỏ khẽ vuốt má của nàng : ” Yến nhi yên tâm , ta có thể làm nàng hài lòng hơn nữa…”.
—————————————————————————————
Chú thích :
Trà Tô Cát : một loại trà Long Tỉnh, là một loại trà xanh nổi tiếng của Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Hầu như được chế biến bằng tay theo phương thức truyền thống và nổi tiếng vì có chất lượng rất cao. Thời xưa chỉ dành tiến cống cho vua.
Tên Long Tỉnh (rồng nằm trong giếng) theo truyền thuyết là do vua Càn Long đặt, ông từng ghé thăm một vườn trà Long Tỉnh. Thoạt đầu khi thử trà, vua Càn Long chưa ấn tượng nhưng rồi một lúc sau ông cảm thấy hậu vị thanh ngọt ngấm trong cổ và rất thích. Và khi ông nhìn xuống một giếng nước gần đó và thấy bóng của cây trà lung linh dưới nước, giống hình 1 con rồng đang bay lượn trong giếng, nên Càn Long đặt tên là LongTỉnh Trà. Cũng từ đó trà Long Tỉnh trở thành phẩm vật tiến cung…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.