Chương 208: Bài tẩy đấu pháp chiến lôi đài (1)
Cao Lâu Đại Hạ
06/04/2022
- Một thanh phù kiếm cấp thấp nhất, kém nhất cũng phải mất một hai ngàn viên tam phẩm linh thạch.
La Kim Hoa tính toán một chút, báo ra con số khiến cho Tần Hạo Hiên tiếp tục tặc lưỡi hít hà.
Thích Oán bình lại có kiếm tức xung thiên, ánh mắt Tần Hạo Hiên nhìn theo đã không còn là ánh mắt hâm mộ nữa, mà là đau lòng.
Một thanh phù kiếm được chế tạo từ một đến hai ngàn viên tam phẩm linh thạch chỉ có thể dùng được từ ba đến năm lần, ân oán của Tu Tiên giới thật không rẻ chút nào a.
Bởi vì thực lực của bọn Tần Hạo Hiên khá yếu, vì thế bị bố trí tại lôi đài có vẻ vắng vẻ. Còn những lôi đài bố trí tại khu vực trung ương của Thích Oán bình đều là các đệ tử có thực lực tương đối cường hãn, trong lúc đối chiến thỉnh thoảng có kiếm khí xung thiên, bắn ra đánh cho lôi đài xuất hiện từng cái khe rách, thậm chí một kiếm chém đứt lôi đài thành hai nửa.
Nhưng Tần Hạo Hiên cảm thấy sau khi lôi đài bị hao tổn, một cổ linh khí kỳ diệu mà thần bí bắt đầu khởi động, dưới tác dụng của linh khí nơi này, dường như vết rách hư hại trên lôi đài được từ từ chữa trị...
Theo linh khí chấn động, quang ảnh đan xen, kiếm khí tung hoành lôi đài, có thể nói là Tần Hạo Hiên được mở rộng tầm mắt rồi. Nếu như loại bỏ sát khí bức người xuyên thấu trong quang ảnh kiếm khí, quả thật Tu Tiên giả đánh nhau trông rất đẹp, đủ mọi màu sắc, bảy màu rực rỡ, làm người ta không kịp nhìn, cảm thán không thôi.
Ước chừng trong vòng mười phút, xen qua đám người náo nhiệt, bọn họ mới đi tới lôi đài bên cạnh.
Lúc này Nghiêm Đông đang ngạo nghễ đứng thẳng trên lôi đài, đã có Cổ Vân Tử ban cho hai đạo phù, hắn biết rằng cục diện hôm nay sẽ tất thắng. Mục đích của hắn là đánh chết Bồ Hán Trung, giáo huấn Tần Hạo Hiên, khiến cho người khác biết mình không phải người dễ trêu.
Điều làm cho Tần Hạo Hiên kinh ngạc chính là hắn tưởng rằng sẽ không có mấy người quan sát dưới lôi đài, không ngờ nhiều người đang đứng nơi này, trong đó có Trương Cuồng, có Trương Dương, vài gương mặt quen thuộc như Lý Tĩnh, cũng có một số đệ tử của Tứ Đại đường có nghiệp vụ lui tới cùng Tần Hạo Hiên.
Những đệ tử có nghiệp vụ lui tới cùng hắn nhìn Tần Hạo Hiên và Bồ Hán Trung bằng ánh mắt rực cháy. Bọn họ đưa tăng một lượng lớn phù lục bảo mệnh, đan dược cho Tần Hạo Hiên chính là hy vọng hắn có thể giữa được cái mạng nhỏ ở dưới tay Nghiêm Đông là Tu Tiên giả Tiên Miêu cảnh Thập Nhị diệp này, không ai cho rằng Tần Hạo Hiên sẽ thắng. Bồ Hán Trung thấp hơn Nghiêm Đông ước chừng hai diệp, Tần Hạo Hiên lại càng không có hi vọng, có khả năng nào Xuất Miêu cảnh đánh thắng được Tu Tiên giả Tiên Miêu cảnh Thập Nhị diệp sao?
Trương Cuồng, Lý Tĩnh và Trương Dương đến xem cuộc chiến với mục đích rất đơn giản hơn. Bọn họ muốn nhìn xem Tần Hạo Hiên dám tìm Nghiêm Đông để hạ chiến thư, lòng tự tin mạnh mẽ như vậy xuất phát từ nơi đâu?
Sau khi nhìn thấy Nghiêm Đông, Tần Hạo Hiên định giành đạp bước lên lôi đài trước, nhưng hắn bị sư huynh trông coi lôi đài ngăn cản. Hắn liếc mắt nhìn Tần Hạo Hiên, hỏi:
- Ngươi tên là Bồ Hán Trung?
- Không phải.
- Không phải thì chờ, dựa theo thứ tự trước sau mà lên.
Dứt lời, hắn đưa mắt chuyển đến Bồ Hán Trung, nói:
- Lên đi.
Tần Hạo Hiên bất đắc dĩ, đành phải lấy đan dược và linh phù mà La Kim Hoa cùng với đệ tử của Tứ Đại đường có nghiệp vụ lui tới cùng mình đưa tặng nhất hết cho Bồ Hán Trung. Bồ Hán Trung cũng không từ chối. Hắn biết đối mặt với mình là đệ tử Tiên Miêu cảnh Thập Nhị diệp, hơn nữa không chỉ bản thân mình có các loại linh phù bài tẩy, khẳng định kẻ địch cũng có bài tẩy của mình. Nếu mình bị hắn đánh hạ, Tần Hạo Hiên sẽ gặp nguy hiểm ngay lập tức.
- Nếu như sư huynh không thể trở xuống, nhất định phải nhớ kỹ: nỗ lực tu luyện, chỉ có đột phá cảnh giới mới có thể thu được thọ nguyên, thọ nguyên là tài nguyên trọng yếu nhất của Tu Tiên giả.
Bồ Hán Trung dứt lời thì ho một trận dữ dội, sau đó nhìn Tần Hạo Hiên, nói:
- Nếu như ta chết rồi, nhất định đệ phải sống tiếp, suy nghĩ biện pháp trợ giúp sư tôn thu được linh dược kéo dài thọ nguyên, giữ vững Tự Nhiên đường.
Tần Hạo Hiên mấp máy môi, muốn nói lại thôi. Hắn thấy được ý phó thác và mong chờ hy vọng tha thiết trong ánh mắt của Bồ Hán Trung, vì thế trịnh trọng gật đầu lần nữa.
Chỉ cần Tần Hạo Hiên đáp ứng sự việc, khẳng định là sẽ làm được. Bồ Hán Trung vô cùng an tâm liền đi lên lôi đài.
Sau khi Bồ Hán Trung đi lên lôi đài, mái tóc muối tiêu của hắn lập tức đưa tới sự bàn tán của mấy người vây xem.
- Người Tự Nhiên đường tới đây chơi đùa sao? Chừng năm mươi tuổi còn dừng lại ở tu vi Tiên Miêu cảnh Thập diệp, vậy mà không cảm thấy ngại khi khiêu chiến với một người nhỏ hơn mình 10 tuổi, lại có Tiên Miêu cảnh Thập Nhị diệp ư? Thật không biết nếu hắn thua thì cái mặt này đặt ở chỗ nào a.
- Nhìn hắn dáng vẻ ốm yếu, đều ra cái dạng như vậy rồi, còn muốn mặt mũi cái gì a. Ta xem hắn rất khó còn sống mà đi xuống rồi. Nghe nói Nghiêm Đông thu không ít thứ tốt, đối phó với đám đệ tử Tự Nhiên đường không bỏ ra nổi thứ nào tốt, nhất định là dư sức rồi.
- Không biết chừng hắn sẽ là người đầu tiên chết trên đấu pháp tiểu hội lần này.
Một người nhìn chằm chằm Bồ Hán Trung bằng ánh mắt thương hại xen lẫn khinh bỉ, trên bóng lưng của hắn có bốn chữ:
“Không tự lượng sức.”
La Kim Hoa tính toán một chút, báo ra con số khiến cho Tần Hạo Hiên tiếp tục tặc lưỡi hít hà.
Thích Oán bình lại có kiếm tức xung thiên, ánh mắt Tần Hạo Hiên nhìn theo đã không còn là ánh mắt hâm mộ nữa, mà là đau lòng.
Một thanh phù kiếm được chế tạo từ một đến hai ngàn viên tam phẩm linh thạch chỉ có thể dùng được từ ba đến năm lần, ân oán của Tu Tiên giới thật không rẻ chút nào a.
Bởi vì thực lực của bọn Tần Hạo Hiên khá yếu, vì thế bị bố trí tại lôi đài có vẻ vắng vẻ. Còn những lôi đài bố trí tại khu vực trung ương của Thích Oán bình đều là các đệ tử có thực lực tương đối cường hãn, trong lúc đối chiến thỉnh thoảng có kiếm khí xung thiên, bắn ra đánh cho lôi đài xuất hiện từng cái khe rách, thậm chí một kiếm chém đứt lôi đài thành hai nửa.
Nhưng Tần Hạo Hiên cảm thấy sau khi lôi đài bị hao tổn, một cổ linh khí kỳ diệu mà thần bí bắt đầu khởi động, dưới tác dụng của linh khí nơi này, dường như vết rách hư hại trên lôi đài được từ từ chữa trị...
Theo linh khí chấn động, quang ảnh đan xen, kiếm khí tung hoành lôi đài, có thể nói là Tần Hạo Hiên được mở rộng tầm mắt rồi. Nếu như loại bỏ sát khí bức người xuyên thấu trong quang ảnh kiếm khí, quả thật Tu Tiên giả đánh nhau trông rất đẹp, đủ mọi màu sắc, bảy màu rực rỡ, làm người ta không kịp nhìn, cảm thán không thôi.
Ước chừng trong vòng mười phút, xen qua đám người náo nhiệt, bọn họ mới đi tới lôi đài bên cạnh.
Lúc này Nghiêm Đông đang ngạo nghễ đứng thẳng trên lôi đài, đã có Cổ Vân Tử ban cho hai đạo phù, hắn biết rằng cục diện hôm nay sẽ tất thắng. Mục đích của hắn là đánh chết Bồ Hán Trung, giáo huấn Tần Hạo Hiên, khiến cho người khác biết mình không phải người dễ trêu.
Điều làm cho Tần Hạo Hiên kinh ngạc chính là hắn tưởng rằng sẽ không có mấy người quan sát dưới lôi đài, không ngờ nhiều người đang đứng nơi này, trong đó có Trương Cuồng, có Trương Dương, vài gương mặt quen thuộc như Lý Tĩnh, cũng có một số đệ tử của Tứ Đại đường có nghiệp vụ lui tới cùng Tần Hạo Hiên.
Những đệ tử có nghiệp vụ lui tới cùng hắn nhìn Tần Hạo Hiên và Bồ Hán Trung bằng ánh mắt rực cháy. Bọn họ đưa tăng một lượng lớn phù lục bảo mệnh, đan dược cho Tần Hạo Hiên chính là hy vọng hắn có thể giữa được cái mạng nhỏ ở dưới tay Nghiêm Đông là Tu Tiên giả Tiên Miêu cảnh Thập Nhị diệp này, không ai cho rằng Tần Hạo Hiên sẽ thắng. Bồ Hán Trung thấp hơn Nghiêm Đông ước chừng hai diệp, Tần Hạo Hiên lại càng không có hi vọng, có khả năng nào Xuất Miêu cảnh đánh thắng được Tu Tiên giả Tiên Miêu cảnh Thập Nhị diệp sao?
Trương Cuồng, Lý Tĩnh và Trương Dương đến xem cuộc chiến với mục đích rất đơn giản hơn. Bọn họ muốn nhìn xem Tần Hạo Hiên dám tìm Nghiêm Đông để hạ chiến thư, lòng tự tin mạnh mẽ như vậy xuất phát từ nơi đâu?
Sau khi nhìn thấy Nghiêm Đông, Tần Hạo Hiên định giành đạp bước lên lôi đài trước, nhưng hắn bị sư huynh trông coi lôi đài ngăn cản. Hắn liếc mắt nhìn Tần Hạo Hiên, hỏi:
- Ngươi tên là Bồ Hán Trung?
- Không phải.
- Không phải thì chờ, dựa theo thứ tự trước sau mà lên.
Dứt lời, hắn đưa mắt chuyển đến Bồ Hán Trung, nói:
- Lên đi.
Tần Hạo Hiên bất đắc dĩ, đành phải lấy đan dược và linh phù mà La Kim Hoa cùng với đệ tử của Tứ Đại đường có nghiệp vụ lui tới cùng mình đưa tặng nhất hết cho Bồ Hán Trung. Bồ Hán Trung cũng không từ chối. Hắn biết đối mặt với mình là đệ tử Tiên Miêu cảnh Thập Nhị diệp, hơn nữa không chỉ bản thân mình có các loại linh phù bài tẩy, khẳng định kẻ địch cũng có bài tẩy của mình. Nếu mình bị hắn đánh hạ, Tần Hạo Hiên sẽ gặp nguy hiểm ngay lập tức.
- Nếu như sư huynh không thể trở xuống, nhất định phải nhớ kỹ: nỗ lực tu luyện, chỉ có đột phá cảnh giới mới có thể thu được thọ nguyên, thọ nguyên là tài nguyên trọng yếu nhất của Tu Tiên giả.
Bồ Hán Trung dứt lời thì ho một trận dữ dội, sau đó nhìn Tần Hạo Hiên, nói:
- Nếu như ta chết rồi, nhất định đệ phải sống tiếp, suy nghĩ biện pháp trợ giúp sư tôn thu được linh dược kéo dài thọ nguyên, giữ vững Tự Nhiên đường.
Tần Hạo Hiên mấp máy môi, muốn nói lại thôi. Hắn thấy được ý phó thác và mong chờ hy vọng tha thiết trong ánh mắt của Bồ Hán Trung, vì thế trịnh trọng gật đầu lần nữa.
Chỉ cần Tần Hạo Hiên đáp ứng sự việc, khẳng định là sẽ làm được. Bồ Hán Trung vô cùng an tâm liền đi lên lôi đài.
Sau khi Bồ Hán Trung đi lên lôi đài, mái tóc muối tiêu của hắn lập tức đưa tới sự bàn tán của mấy người vây xem.
- Người Tự Nhiên đường tới đây chơi đùa sao? Chừng năm mươi tuổi còn dừng lại ở tu vi Tiên Miêu cảnh Thập diệp, vậy mà không cảm thấy ngại khi khiêu chiến với một người nhỏ hơn mình 10 tuổi, lại có Tiên Miêu cảnh Thập Nhị diệp ư? Thật không biết nếu hắn thua thì cái mặt này đặt ở chỗ nào a.
- Nhìn hắn dáng vẻ ốm yếu, đều ra cái dạng như vậy rồi, còn muốn mặt mũi cái gì a. Ta xem hắn rất khó còn sống mà đi xuống rồi. Nghe nói Nghiêm Đông thu không ít thứ tốt, đối phó với đám đệ tử Tự Nhiên đường không bỏ ra nổi thứ nào tốt, nhất định là dư sức rồi.
- Không biết chừng hắn sẽ là người đầu tiên chết trên đấu pháp tiểu hội lần này.
Một người nhìn chằm chằm Bồ Hán Trung bằng ánh mắt thương hại xen lẫn khinh bỉ, trên bóng lưng của hắn có bốn chữ:
“Không tự lượng sức.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.