Chương 209: Bài tẩy đấu pháp chiến lôi đài (2)
Cao Lâu Đại Hạ
06/04/2022
Bồ Hán Trung đứng vững trên lôi đài, lúc đối mặt với Nghiêm Đông, khóe miệng Nghiêm Đông treo một nụ cười khinh bỉ, cười lạnh nói:
- Bồ Hán Trung, Ô Quy đường các ngươi có quy củ rất tốt, rúc cái đầu núp ở trong vỏ rùa, tuy rằng không có cách nào khác đột phá thu được thọ nguyên, nhưng ít ra có thể bình an sống lâu trăm tuổi, ngươi lại muốn lập dị, làm quỷ chết oan.
Ánh mắt của Bồ Hán Trung trở lại vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, không nói gì.
Thấy Bồ Hán Trung không nói, Nghiêm Đông càng lấn lướt hơn nữa:
- Là bản thân ngươi muốn chết, phế vật không biết tự lượng sức mình. Ngươi chỉ có hai ba chiêu quèn, thân người bệnh hoạn của ngươi, lão tử động thủ cùng ngươi vô duyên vô cớ bẩn tay lão tử, bây giờ ngươi hối hận nhận thua còn kịp, chỉ cần ngươi chui qua dưới háng của ta, ba quỳ chín lạy nhận sai nói lời xin lỗi, ta sẽ tha cho ngươi.
Bồ Hán Trung thần thái an tường bình tĩnh cười, trong nụ cười càng thêm khinh miệt.
- Lão già này, lão tử năm lần bảy lượt muốn tha cho một cái mạng chó của ngươi. Tên chó già ngươi thật không thức thời...
Nghiêm Đông nói một tràng dài, nhưng Bồ Hán Trung không hề bày tỏ điều gì, hắn không khỏi thẹn quá thành giận, bắt thủ quyết, niệm pháp quyết, chuẩn bị động thủ.
Bồ Hán Trung cũng không bắt thuật pháp giống như Nghiêm Đông. Hắn biết mình thấp hơn hai diệp so với Nghiêm Đông, nếu như dùng linh pháp liều mạng với hắn chẳng phải là tự chuốc lấy đau khổ ư?
Hắn thôi thúc linh lực, lại vỗ lên người mình một đạo phù lục hộ giáp, tay phải chụp một tấm linh phù Tiên Miêu cảnh Thập Tam diệp, chú nhập linh lực, trực tiếp dẫn động linh phù quăng tới Nghiêm Đông.
Linh lực từ trong linh phù nổ tung, hóa thành một thanh đại đao màu xanh nhạt rộng bản khổng lồ, dài khoảng một trượng, chém tới Nghiêm Đông.
Nghiêm Đông đang bắt linh quyết bị hoảng sợ, loại ngay từ đầu liền sử dụng linh phù này hoàn toàn trái với đấu pháp thường thức, khiến cho hắn lập tức rơi vào bị động, không thể không vội vã lấy ra một cái phòng ngự linh phù từ trong lòng, vỗ vào trước người mình. Một quang mang màu vàng bỗng sáng rực trước người của hắn, linh lực hội tụ lấp kín tường cao.
Nhưng nghe một tiếng vang thật lớn, đại đao khổng lồ mạnh mẽ đánh nát đạo phòng ngự màu vàng này, thế đao còn lại tiếp tục chém tới Nghiêm Đông.
Miễn cưỡng chặn lại đạo đao màu xanh nhạt to lớn của Bồ Hán Trung, thế đao còn lại ngược lại không gây thương tổn cho Nghiêm Đông, nhưng cũng bức lui hắn được mấy bước, khiến cho quần áo của hắn trở nên xốc xếch, đầu tóc rối bời.
Ngay từ đầu đã bị phế vật Tự Nhiên đường làm cho mình chật vật không chịu nổi, Nghiêm Đông nổi cơn giận dữ, nhưng Bồ Hán Trung vẫn không chịu ngừng. Hắn dẫn động một đạo linh phù của Tần Hạo Hiên cho hắn, kín đáo đánh tới phía sau Nghiêm Đông, dường như không cần tiền vậy, người vây xem dưới đài há to mồm, trợn to mắt.
Linh lực các màu ngưng tụ thành đủ loại hư ảnh, ánh đao kiếm khí, sát ý ngưng kết.
Đây thật là người Tự Nhiên đường ra ngoài sao? Thật không ngờ của cải quá phong phú. Một đạo linh phù có giá trị không hề nhỏ, nhìn hắn phóng ra ngày càng nhiều linh phù hơn, cấp bậc đều không thấp, lập tức khiến cho những người vây xem đều trở nên ngớ ngẩn. Nếu đổi thành bọn họ, một lần ném ra bao nhiêu linh phù như vậy thì không thể nào.
Trên lôi đài lập tức muôn màu muôn vẻ, linh khí kích động, nhiều loại công kích hung mãnh lập tức đánh tới Nghiêm Đông.
Nghiêm Đông cả kinh, hắn vốn muốn từ từ hành hạ Bồ Hán Trung đến chết, không nghĩ rằng Bồ Hán Trung vừa lên liền dùng đấu pháp muốn mạng không muốn tiền này. Nếu không nhờ một đạo linh phù đêm qua Cổ Vân Tử tặng cho hắn, xoay sở không kịp thật đúng là sẽ chịu không nổi.
Nghiêm Đông không để ý tới hình tượng, lăn lộn dưới đất như con lật đật, vừa tránh thoát khỏi công kích của hai đạo linh phù, vừa lấy Bạch Ngọc linh phù ra, thôi thúc linh khí trong cơ thể dẫn động linh phù.
Sau ba hơi, trên tay Nghiêm Đông tuôn ra một linh khí kịch liệt mà cường đại, uy thế này so với uy thế của phù kiếm bên kia tản ra chỉ có hơn chứ không kém.
Ngay sau đó, đạo linh khí cường đại này hóa thành vô số thanh tiểu kiếm sắc bén, như khắp trời đầy sao, kiếm quang lóe ra đẹp mắt dưới ánh mặt trời, kiếm ý cường đại khiến cho Tần Hạo Hiên gần như nghẹt thở.
Bạch Ngọc linh phù tuy không phải là kiếm phù nhưng lại có sức mạnh kiếm ý lớn như vậy, tuyệt đối không đơn giản. Mọi người đều thèm khát đến rõ dãi, cầm một cái linh phù này nhằm đối phó với Bồ Hán Trung, thật là lãng phí a.
Ngay cả Nghiêm Đông đang thúc giục Bạch Ngọc linh phù cũng ngơ ngẩn, đau lòng không dứt. Linh phù này có uy lực ít nhất Tiên Miêu cảnh nhị Thập Ngũ diệp. Nếu như mình vừa lên liền cẩn thận phòng bị sẽ không đến mức lập tức vận dụng ra một linh phù trân quý như vậy.
Nhiều tiểu kiếm mang theo tiếng xé gió xuy xuy, một lần hành động phá vỡ thế công của Bồ Hán Trung, sau đó mang theo dư uy bắn tới Bồ Hán Trung.
Trong lúc Nghiêm Đông thôi thúc Bạch Ngọc linh phù, Bồ Hán Trung cả kinh thất sắc, trong lòng biết không ổn, hắn lập tức vỗ vào trước người mình vài đạo phòng ngự linh phù, cũng không chặn được thế công của tiểu kiếm, chỉ thấy từng đạo phòng ngự trận thế che ở trước người hắn bị những tiểu kiếm này phá vỡ, sau đó đánh vào thân thể của Bồ Hán Trung.
Bồ Hán Trung bị kiếm thế tiểu kiếm đánh rơi xuống lôi đài, miệng phun bọt máu, quần áo cả người chi chít những kiếm thương, vết thương không ngừng chảy máu, như tàn phong cuốn lên lá rụng, ngã xuống lôi đài ngay lập tức.
Tích tắc Bồ Hán Trung bị đánh rơi xuống lôi đài, Tần Hạo Hiên vọt tới như mũi tên, nhét mấy viên đan dược điều trị thương thế vào trong miệng Bồ Hán Trung. Còn La Kim Hoa cũng vội vàng chạy đến, vận linh lực nhanh chóng ngăn đại huyệt quanh thân Bồ Hán Trung để cầm máu cho Bồ Hán Trung.
- Đệ không nên lên... Khụ khục... Khụ khục... Đệ không phải là đối thủ của hắn...
Sắc mặt của Bồ Hán Trung tái nhợt như tờ giấy, nhịn không được hộc ra bọt máu trong miệng, dùng vẻn vẹn khí lực còn dư lại để nói ra những lời này:
- Đệ còn chưa xuất diệp... Đại trượng phu có thể tùy thời... Nhận thua cũng không mất mặt.
- Bồ Hán Trung, Ô Quy đường các ngươi có quy củ rất tốt, rúc cái đầu núp ở trong vỏ rùa, tuy rằng không có cách nào khác đột phá thu được thọ nguyên, nhưng ít ra có thể bình an sống lâu trăm tuổi, ngươi lại muốn lập dị, làm quỷ chết oan.
Ánh mắt của Bồ Hán Trung trở lại vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, không nói gì.
Thấy Bồ Hán Trung không nói, Nghiêm Đông càng lấn lướt hơn nữa:
- Là bản thân ngươi muốn chết, phế vật không biết tự lượng sức mình. Ngươi chỉ có hai ba chiêu quèn, thân người bệnh hoạn của ngươi, lão tử động thủ cùng ngươi vô duyên vô cớ bẩn tay lão tử, bây giờ ngươi hối hận nhận thua còn kịp, chỉ cần ngươi chui qua dưới háng của ta, ba quỳ chín lạy nhận sai nói lời xin lỗi, ta sẽ tha cho ngươi.
Bồ Hán Trung thần thái an tường bình tĩnh cười, trong nụ cười càng thêm khinh miệt.
- Lão già này, lão tử năm lần bảy lượt muốn tha cho một cái mạng chó của ngươi. Tên chó già ngươi thật không thức thời...
Nghiêm Đông nói một tràng dài, nhưng Bồ Hán Trung không hề bày tỏ điều gì, hắn không khỏi thẹn quá thành giận, bắt thủ quyết, niệm pháp quyết, chuẩn bị động thủ.
Bồ Hán Trung cũng không bắt thuật pháp giống như Nghiêm Đông. Hắn biết mình thấp hơn hai diệp so với Nghiêm Đông, nếu như dùng linh pháp liều mạng với hắn chẳng phải là tự chuốc lấy đau khổ ư?
Hắn thôi thúc linh lực, lại vỗ lên người mình một đạo phù lục hộ giáp, tay phải chụp một tấm linh phù Tiên Miêu cảnh Thập Tam diệp, chú nhập linh lực, trực tiếp dẫn động linh phù quăng tới Nghiêm Đông.
Linh lực từ trong linh phù nổ tung, hóa thành một thanh đại đao màu xanh nhạt rộng bản khổng lồ, dài khoảng một trượng, chém tới Nghiêm Đông.
Nghiêm Đông đang bắt linh quyết bị hoảng sợ, loại ngay từ đầu liền sử dụng linh phù này hoàn toàn trái với đấu pháp thường thức, khiến cho hắn lập tức rơi vào bị động, không thể không vội vã lấy ra một cái phòng ngự linh phù từ trong lòng, vỗ vào trước người mình. Một quang mang màu vàng bỗng sáng rực trước người của hắn, linh lực hội tụ lấp kín tường cao.
Nhưng nghe một tiếng vang thật lớn, đại đao khổng lồ mạnh mẽ đánh nát đạo phòng ngự màu vàng này, thế đao còn lại tiếp tục chém tới Nghiêm Đông.
Miễn cưỡng chặn lại đạo đao màu xanh nhạt to lớn của Bồ Hán Trung, thế đao còn lại ngược lại không gây thương tổn cho Nghiêm Đông, nhưng cũng bức lui hắn được mấy bước, khiến cho quần áo của hắn trở nên xốc xếch, đầu tóc rối bời.
Ngay từ đầu đã bị phế vật Tự Nhiên đường làm cho mình chật vật không chịu nổi, Nghiêm Đông nổi cơn giận dữ, nhưng Bồ Hán Trung vẫn không chịu ngừng. Hắn dẫn động một đạo linh phù của Tần Hạo Hiên cho hắn, kín đáo đánh tới phía sau Nghiêm Đông, dường như không cần tiền vậy, người vây xem dưới đài há to mồm, trợn to mắt.
Linh lực các màu ngưng tụ thành đủ loại hư ảnh, ánh đao kiếm khí, sát ý ngưng kết.
Đây thật là người Tự Nhiên đường ra ngoài sao? Thật không ngờ của cải quá phong phú. Một đạo linh phù có giá trị không hề nhỏ, nhìn hắn phóng ra ngày càng nhiều linh phù hơn, cấp bậc đều không thấp, lập tức khiến cho những người vây xem đều trở nên ngớ ngẩn. Nếu đổi thành bọn họ, một lần ném ra bao nhiêu linh phù như vậy thì không thể nào.
Trên lôi đài lập tức muôn màu muôn vẻ, linh khí kích động, nhiều loại công kích hung mãnh lập tức đánh tới Nghiêm Đông.
Nghiêm Đông cả kinh, hắn vốn muốn từ từ hành hạ Bồ Hán Trung đến chết, không nghĩ rằng Bồ Hán Trung vừa lên liền dùng đấu pháp muốn mạng không muốn tiền này. Nếu không nhờ một đạo linh phù đêm qua Cổ Vân Tử tặng cho hắn, xoay sở không kịp thật đúng là sẽ chịu không nổi.
Nghiêm Đông không để ý tới hình tượng, lăn lộn dưới đất như con lật đật, vừa tránh thoát khỏi công kích của hai đạo linh phù, vừa lấy Bạch Ngọc linh phù ra, thôi thúc linh khí trong cơ thể dẫn động linh phù.
Sau ba hơi, trên tay Nghiêm Đông tuôn ra một linh khí kịch liệt mà cường đại, uy thế này so với uy thế của phù kiếm bên kia tản ra chỉ có hơn chứ không kém.
Ngay sau đó, đạo linh khí cường đại này hóa thành vô số thanh tiểu kiếm sắc bén, như khắp trời đầy sao, kiếm quang lóe ra đẹp mắt dưới ánh mặt trời, kiếm ý cường đại khiến cho Tần Hạo Hiên gần như nghẹt thở.
Bạch Ngọc linh phù tuy không phải là kiếm phù nhưng lại có sức mạnh kiếm ý lớn như vậy, tuyệt đối không đơn giản. Mọi người đều thèm khát đến rõ dãi, cầm một cái linh phù này nhằm đối phó với Bồ Hán Trung, thật là lãng phí a.
Ngay cả Nghiêm Đông đang thúc giục Bạch Ngọc linh phù cũng ngơ ngẩn, đau lòng không dứt. Linh phù này có uy lực ít nhất Tiên Miêu cảnh nhị Thập Ngũ diệp. Nếu như mình vừa lên liền cẩn thận phòng bị sẽ không đến mức lập tức vận dụng ra một linh phù trân quý như vậy.
Nhiều tiểu kiếm mang theo tiếng xé gió xuy xuy, một lần hành động phá vỡ thế công của Bồ Hán Trung, sau đó mang theo dư uy bắn tới Bồ Hán Trung.
Trong lúc Nghiêm Đông thôi thúc Bạch Ngọc linh phù, Bồ Hán Trung cả kinh thất sắc, trong lòng biết không ổn, hắn lập tức vỗ vào trước người mình vài đạo phòng ngự linh phù, cũng không chặn được thế công của tiểu kiếm, chỉ thấy từng đạo phòng ngự trận thế che ở trước người hắn bị những tiểu kiếm này phá vỡ, sau đó đánh vào thân thể của Bồ Hán Trung.
Bồ Hán Trung bị kiếm thế tiểu kiếm đánh rơi xuống lôi đài, miệng phun bọt máu, quần áo cả người chi chít những kiếm thương, vết thương không ngừng chảy máu, như tàn phong cuốn lên lá rụng, ngã xuống lôi đài ngay lập tức.
Tích tắc Bồ Hán Trung bị đánh rơi xuống lôi đài, Tần Hạo Hiên vọt tới như mũi tên, nhét mấy viên đan dược điều trị thương thế vào trong miệng Bồ Hán Trung. Còn La Kim Hoa cũng vội vàng chạy đến, vận linh lực nhanh chóng ngăn đại huyệt quanh thân Bồ Hán Trung để cầm máu cho Bồ Hán Trung.
- Đệ không nên lên... Khụ khục... Khụ khục... Đệ không phải là đối thủ của hắn...
Sắc mặt của Bồ Hán Trung tái nhợt như tờ giấy, nhịn không được hộc ra bọt máu trong miệng, dùng vẻn vẹn khí lực còn dư lại để nói ra những lời này:
- Đệ còn chưa xuất diệp... Đại trượng phu có thể tùy thời... Nhận thua cũng không mất mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.