Chương 242: Biết người biết mặt khó biết lòng (1)
Cao Lâu Đại Hạ
06/04/2022
Diệp Nhất Minh cau mày kiểm tra bốn phía rồi nói:
- Chắc chắn nơi đây vừa mới xuất hiện một nhóm minh vật, bị người dọn dẹp, hiện tại tạm thời là an toàn.
Dứt lời, Diệp Nhất Minh lại lẩm bẩm:
- Ta từng tiến vào thủy phủ vài chục lần, ngoại trừ đồng môn tàn sát lẫn nhau nhằm tranh đoạt linh dịch ra, thật không có những nguy hiểm khác, xem ra lần này nhất định là có chuyện lớn rồi.
Tần Hạo Hiên trầm mặc im lặng, lúc này Tiên miêu trong cơ thể hắn tỏ ra khô héo vì thiếu linh lực, hắn thấy ở gần đó có mấy tòa giả sơn cao ba, bốn trượng có thể tạm thời ẩn thân, vì thế nói với Diệp Nhất Minh:
- Diệp sư huynh, chúng ta đi tới chỗ kia ngồi đi, khôi phục linh lực một chút a.
Trong lúc bọn họ đang thương lượng, đột nhiên có tiếng bước chân hơi nhỏ truyền tới.
Hai người bọn họ vội vàng lẩn trốn trong giả sơn tránh đi, nghe tiếng bước chân tuy giống như là đệ tử trong Thái Sơ giáo, nhưng bọn họ cũng không tín nhiệm đối với đệ tử của bản môn. Dù sao thủy phủ là nơi không có quy củ, chết ở chỗ này cũng không có ai biết sẽ chết như thế nào, vì thế có môn quy trói buộc không được một số đệ tử Thái Sơ giáo tùy ý làm xằng làm bậy cướp bóc đốt giết ở nơi này. Chuyện như thế này năm ngoái đã xảy ra rất nhiều, năm nay khẳng định cũng không thiếu.
Tiếng bước chân này của một nam đệ tử mặc tông bào màu nâu truyền đến, Tần Hạo Hiên núp trong bóng tối quan sát thấy hắn, không nhịn được thầm khen một tiếng.
Vị sư huynh này mày kiếm mắt sáng, phong thần tuấn lãng, khóe miệng luôn mỉm cười phơn phớt, thân thể ngọc thụ lâm phong đường đường bảy thước, long hành hổ bộ, vô cùng tiêu sái, dường như không thèm để ý tới những nguy cơ tứ phía của thủy phủ.
Tông bào nâu trên người hắn biểu lộ hắn có có thực lực Tiên Miêu cảnh Nhị Thập diệp, dù sao có thể tiến vào thủy phủ chỉ có Tu Tiên giả Tiên Miêu cảnh Nhị Thập diệp trở xuống, mà mặc tông bào nâu tiêu chuẩn thấp nhất là Tiên Miêu cảnh Nhị Thập diệp.
Diệp Nhất Minh nhìn người nọ, nói thầm một tiếng, là hắn?
Người này tên là Vũ Nghĩa, người cũng như tên, danh tiếng cực tốt trong hàng đệ tử tầng dưới tại giáo, lại là bảo mãn Tiên chủng, nhập môn mười năm, sư đệ được hắn dìu dắt trợ giúp qua không dưới trăm người, riêng có mỹ dự “Trung can nghĩa đảm”. Vì Vũ Nghĩa có tướng mạo tuấn tú, tư chất không tệ, chân thực nhiệt tình, nhân phẩm lại tốt vì thế rất nhiều đệ tử tầng dưới quen thuộc và yêu thích.
Nếu không phải còn có tiên chủng đặc thù, với danh tiếng và nhân phẩm của Vũ Nghĩa, mấy chục năm sau sẽ là người có lực cạnh tranh chiếc ghế chưởng môn, kém nhất cũng có tư cách cạnh tranh đường chủ.
Hắn đứng trong đình viện một hồi, tĩnh tâm lắng nghe, tản linh lực ra dò xét, rất nhanh phát hiện ra nơi Tần Hạo Hiên và Diệp Nhất Minh đang ẩn thân. Thấy thế hắn lập tức đi tới, đứng ở ngoài giả sơn chắp tay thở dài nói:
- Hai vị sư đệ trong giả sơn, ta chính là Vũ Nghĩa. Ta sẽ không công kích các ngươi, mà có chuyện muốn mời các ngươi hỗ trợ, mong rằng hiện thân gặp mặt.
Tần Hạo Hiên sững sờ, đưa mắt hỏi ý Diệp Nhất Minh. Diệp Nhất Minh trầm ngâm giây lát, lên tiếng:
- Người này danh tiếng không tệ, thường xuyên dìu dắt đệ tử ít hiểu biết, hẳn không phải là người xấu. Nếu như hắn muốn công kích chúng ta vậy cứ vọt thẳng vào là được, hoàn toàn không cần ở bên ngoài kêu gọi.
- Ừm, vậy chúng ta đi ra ngoài đi, xem có thể giúp đỡ hắn chuyện gì.
Tần Hạo Hiên và Diệp Nhất Minh quyết định kỹ càng liền đi ra.
Trước khi ra tới, Diệp Nhất Minh hơi sửa sang lại quần áo, dùng tay xoa nhè nhẹ vào mặt làm ra một dáng vẻ tinh thần phấn chấn.
Tần Hạo Hiên hiểu rất nhanh, hắn cũng học theo bộ dạng của Diệp Nhất Minh để trông mình còn có tinh thần, giả trang ra một trạng thái toàn thịnh. Một là không bị người xem thường, hai là nếu như gặp kẻ có ý đồ xấu, trước khi người khác công kích ngươi cũng sẽ suy nghĩ kỹ thêm một chút.
Sau khi sửa soạn xong xuôi bọn họ liền đi xuống giả sơn, thần thái sáng láng đứng ở trước mặt Vũ Nghĩa.
Tần Hạo Hiên cũng từng nghe thấy danh tiếng của Vũ Nghĩa, đều nói hắn trung can nghĩa đảm chân thực nhiệt tình, lần này được gặp mặt tiếp xúc gần gũi, Tần Hạo Hiên càng có cảm tình với hắn sâu thêm mấy phần.
Trên mặt hắn luôn mỉm cười điềm đạm, cặp mắt chiếu sáng rạng rỡ, sóng mũi cao thẳng, miệng hơi nhếch lên mỉm cười hòa ái, ngũ quan tuấn tú tinh xảo vừa đúng kết hợp lại với nhau khiến người ta cảm giác thân thiết, càng làm cho Tần Hạo Hiên bất ngờ chính là trên người hắn toát ra một cổ khí chất khiêm tốn lễ độ.
Trong Tứ Đại đường của Thái Sơ giáo vẫn còn có nhân vật như vậy.
- Tự Nhiên đường Diệp Nhất Minh, xin hỏi Vũ sư huynh có gì cần giúp một tay?
Diệp Nhất Minh vừa đi ra liền lên tiếng tự giới thiệu trước.
Vũ Nghĩa cười rất thân thiết, nói:
- Đại danh Diệp sư huynh của Tự Nhiên đường, Vũ Nghĩa sớm đã nghe thấy, nhưng Diệp sư huynh bận tu luyện, chưa từng gặp gỡ. Ngày hôm nay lần đầu tiên gặp mặt, thỉnh Diệp sư huynh hỗ trợ, thật là xấu hổ.
Mấy câu nói vô cùng khách khí làm Tần Hạo Hiên rất bất ngờ. Hắn ngạc nhiên bởi vì trước mặt các đệ tử Tứ Đại đường khác, một khi nói ra thân phận Tự Nhiên đường thì không ai không lộ ra ánh mắt lãnh lạc khi dễ, vậy mà Vũ Nghĩa vẫn không đổi sắc mặt, lại còn nói ra một chuỗi dài những lời khách sáo, quả thực tuyệt vời, có thể thấy được người này quả thật không tệ.
- Chuyện là như thế này. Ta ở trong đình viện bên kia, phát hiện một nơi có rất nhiều thạch nhũ linh dịch. Trước khi ta tới đây đã xem qua rất nhiều sách nói về nơi này, có thể khẳng định những thạch nhũ linh dịch này chưa từng bị người phát hiện. Tuy nhiên bên ngoài những thạch nhũ linh dịch này có một cấm pháp bao vây, ta cũng không lấy được những linh dịch đó.
Vũ Nghĩa nói liên tục một hơi, lại tiếp:
- Ta cẩn thận nghiên cứu thì phát hiện cấm pháp này do tu tiên cao thủ thiết lập, hơn nữa nó rất cổ quái. Nếu không thể phá trừ trong một lúc, sau khi nó bị công kích sẽ dẫn tới toàn bộ mảnh đất này trực tiếp thuấn di đi. Thủy phủ này quá khổng lồ, muốn tìm được nó quả thật khó khăn.
- Tu tiên cao thủ làm ra thiết trí cấm pháp? Vậy tại sao hắn không lấy đi chứ?
Diệp Nhất Minh lầm bầm lầu bầu một câu, khẽ nhíu mày rồi nói với Vũ Nghĩa:
- Chắc chắn nơi đây vừa mới xuất hiện một nhóm minh vật, bị người dọn dẹp, hiện tại tạm thời là an toàn.
Dứt lời, Diệp Nhất Minh lại lẩm bẩm:
- Ta từng tiến vào thủy phủ vài chục lần, ngoại trừ đồng môn tàn sát lẫn nhau nhằm tranh đoạt linh dịch ra, thật không có những nguy hiểm khác, xem ra lần này nhất định là có chuyện lớn rồi.
Tần Hạo Hiên trầm mặc im lặng, lúc này Tiên miêu trong cơ thể hắn tỏ ra khô héo vì thiếu linh lực, hắn thấy ở gần đó có mấy tòa giả sơn cao ba, bốn trượng có thể tạm thời ẩn thân, vì thế nói với Diệp Nhất Minh:
- Diệp sư huynh, chúng ta đi tới chỗ kia ngồi đi, khôi phục linh lực một chút a.
Trong lúc bọn họ đang thương lượng, đột nhiên có tiếng bước chân hơi nhỏ truyền tới.
Hai người bọn họ vội vàng lẩn trốn trong giả sơn tránh đi, nghe tiếng bước chân tuy giống như là đệ tử trong Thái Sơ giáo, nhưng bọn họ cũng không tín nhiệm đối với đệ tử của bản môn. Dù sao thủy phủ là nơi không có quy củ, chết ở chỗ này cũng không có ai biết sẽ chết như thế nào, vì thế có môn quy trói buộc không được một số đệ tử Thái Sơ giáo tùy ý làm xằng làm bậy cướp bóc đốt giết ở nơi này. Chuyện như thế này năm ngoái đã xảy ra rất nhiều, năm nay khẳng định cũng không thiếu.
Tiếng bước chân này của một nam đệ tử mặc tông bào màu nâu truyền đến, Tần Hạo Hiên núp trong bóng tối quan sát thấy hắn, không nhịn được thầm khen một tiếng.
Vị sư huynh này mày kiếm mắt sáng, phong thần tuấn lãng, khóe miệng luôn mỉm cười phơn phớt, thân thể ngọc thụ lâm phong đường đường bảy thước, long hành hổ bộ, vô cùng tiêu sái, dường như không thèm để ý tới những nguy cơ tứ phía của thủy phủ.
Tông bào nâu trên người hắn biểu lộ hắn có có thực lực Tiên Miêu cảnh Nhị Thập diệp, dù sao có thể tiến vào thủy phủ chỉ có Tu Tiên giả Tiên Miêu cảnh Nhị Thập diệp trở xuống, mà mặc tông bào nâu tiêu chuẩn thấp nhất là Tiên Miêu cảnh Nhị Thập diệp.
Diệp Nhất Minh nhìn người nọ, nói thầm một tiếng, là hắn?
Người này tên là Vũ Nghĩa, người cũng như tên, danh tiếng cực tốt trong hàng đệ tử tầng dưới tại giáo, lại là bảo mãn Tiên chủng, nhập môn mười năm, sư đệ được hắn dìu dắt trợ giúp qua không dưới trăm người, riêng có mỹ dự “Trung can nghĩa đảm”. Vì Vũ Nghĩa có tướng mạo tuấn tú, tư chất không tệ, chân thực nhiệt tình, nhân phẩm lại tốt vì thế rất nhiều đệ tử tầng dưới quen thuộc và yêu thích.
Nếu không phải còn có tiên chủng đặc thù, với danh tiếng và nhân phẩm của Vũ Nghĩa, mấy chục năm sau sẽ là người có lực cạnh tranh chiếc ghế chưởng môn, kém nhất cũng có tư cách cạnh tranh đường chủ.
Hắn đứng trong đình viện một hồi, tĩnh tâm lắng nghe, tản linh lực ra dò xét, rất nhanh phát hiện ra nơi Tần Hạo Hiên và Diệp Nhất Minh đang ẩn thân. Thấy thế hắn lập tức đi tới, đứng ở ngoài giả sơn chắp tay thở dài nói:
- Hai vị sư đệ trong giả sơn, ta chính là Vũ Nghĩa. Ta sẽ không công kích các ngươi, mà có chuyện muốn mời các ngươi hỗ trợ, mong rằng hiện thân gặp mặt.
Tần Hạo Hiên sững sờ, đưa mắt hỏi ý Diệp Nhất Minh. Diệp Nhất Minh trầm ngâm giây lát, lên tiếng:
- Người này danh tiếng không tệ, thường xuyên dìu dắt đệ tử ít hiểu biết, hẳn không phải là người xấu. Nếu như hắn muốn công kích chúng ta vậy cứ vọt thẳng vào là được, hoàn toàn không cần ở bên ngoài kêu gọi.
- Ừm, vậy chúng ta đi ra ngoài đi, xem có thể giúp đỡ hắn chuyện gì.
Tần Hạo Hiên và Diệp Nhất Minh quyết định kỹ càng liền đi ra.
Trước khi ra tới, Diệp Nhất Minh hơi sửa sang lại quần áo, dùng tay xoa nhè nhẹ vào mặt làm ra một dáng vẻ tinh thần phấn chấn.
Tần Hạo Hiên hiểu rất nhanh, hắn cũng học theo bộ dạng của Diệp Nhất Minh để trông mình còn có tinh thần, giả trang ra một trạng thái toàn thịnh. Một là không bị người xem thường, hai là nếu như gặp kẻ có ý đồ xấu, trước khi người khác công kích ngươi cũng sẽ suy nghĩ kỹ thêm một chút.
Sau khi sửa soạn xong xuôi bọn họ liền đi xuống giả sơn, thần thái sáng láng đứng ở trước mặt Vũ Nghĩa.
Tần Hạo Hiên cũng từng nghe thấy danh tiếng của Vũ Nghĩa, đều nói hắn trung can nghĩa đảm chân thực nhiệt tình, lần này được gặp mặt tiếp xúc gần gũi, Tần Hạo Hiên càng có cảm tình với hắn sâu thêm mấy phần.
Trên mặt hắn luôn mỉm cười điềm đạm, cặp mắt chiếu sáng rạng rỡ, sóng mũi cao thẳng, miệng hơi nhếch lên mỉm cười hòa ái, ngũ quan tuấn tú tinh xảo vừa đúng kết hợp lại với nhau khiến người ta cảm giác thân thiết, càng làm cho Tần Hạo Hiên bất ngờ chính là trên người hắn toát ra một cổ khí chất khiêm tốn lễ độ.
Trong Tứ Đại đường của Thái Sơ giáo vẫn còn có nhân vật như vậy.
- Tự Nhiên đường Diệp Nhất Minh, xin hỏi Vũ sư huynh có gì cần giúp một tay?
Diệp Nhất Minh vừa đi ra liền lên tiếng tự giới thiệu trước.
Vũ Nghĩa cười rất thân thiết, nói:
- Đại danh Diệp sư huynh của Tự Nhiên đường, Vũ Nghĩa sớm đã nghe thấy, nhưng Diệp sư huynh bận tu luyện, chưa từng gặp gỡ. Ngày hôm nay lần đầu tiên gặp mặt, thỉnh Diệp sư huynh hỗ trợ, thật là xấu hổ.
Mấy câu nói vô cùng khách khí làm Tần Hạo Hiên rất bất ngờ. Hắn ngạc nhiên bởi vì trước mặt các đệ tử Tứ Đại đường khác, một khi nói ra thân phận Tự Nhiên đường thì không ai không lộ ra ánh mắt lãnh lạc khi dễ, vậy mà Vũ Nghĩa vẫn không đổi sắc mặt, lại còn nói ra một chuỗi dài những lời khách sáo, quả thực tuyệt vời, có thể thấy được người này quả thật không tệ.
- Chuyện là như thế này. Ta ở trong đình viện bên kia, phát hiện một nơi có rất nhiều thạch nhũ linh dịch. Trước khi ta tới đây đã xem qua rất nhiều sách nói về nơi này, có thể khẳng định những thạch nhũ linh dịch này chưa từng bị người phát hiện. Tuy nhiên bên ngoài những thạch nhũ linh dịch này có một cấm pháp bao vây, ta cũng không lấy được những linh dịch đó.
Vũ Nghĩa nói liên tục một hơi, lại tiếp:
- Ta cẩn thận nghiên cứu thì phát hiện cấm pháp này do tu tiên cao thủ thiết lập, hơn nữa nó rất cổ quái. Nếu không thể phá trừ trong một lúc, sau khi nó bị công kích sẽ dẫn tới toàn bộ mảnh đất này trực tiếp thuấn di đi. Thủy phủ này quá khổng lồ, muốn tìm được nó quả thật khó khăn.
- Tu tiên cao thủ làm ra thiết trí cấm pháp? Vậy tại sao hắn không lấy đi chứ?
Diệp Nhất Minh lầm bầm lầu bầu một câu, khẽ nhíu mày rồi nói với Vũ Nghĩa:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.