Chương 241: Trở mặt như lật sách (2)
Cao Lâu Đại Hạ
06/04/2022
Hình hú lên quái dị, vội vàng huy động hai tay quát:
- Dừng tay! Dừng tay! Đừng đánh nữa, ta đầu hàng, ta đầu hàng. Đánh nữa đều không có gì hay đối với ta và ngươi.
Diệp Nhất Minh có chút kinh ngạc nhìn thân thể cường tráng của Hình. U Tuyền Minh tộc ngoại trừ mạnh mẽ còn có một đặc điểm chính là kiên quyết không đầu hàng, mặc dù là đầu hàng cũng là trá hàng.
Hắn nhỏ giọng nhắc nhở Tần Hạo Hiên:
- Chớ tin vào lời ma quỷ của U Tuyền minh vật. Rất có thể là nó trá hàng.
Nghe Diệp Nhất Minh nhắc nhở như vậy, vẻ mặt Hình đau khổ nói:
- Ta thật sự đầu hàng, nếu các ngươi đánh nát thần thức của ta thì ta chết rồi, ta có thể không đầu hàng sao? Nhân loại các ngươi không phải có câu, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt sao?
Diệp Nhất Minh ngẩn người, tuy Hình nói rất có đạo lý, thế nhưng ai biết nó đầu hàng thật hay là trá hàng? Nếu như bị nó tập kích sau lưng, với thực lực tương đương với Tiên Miêu cảnh Nhị Thập diệp của nó, mình và Tần Hạo Hiên khẳng định sẽ không chiếm được lợi ích gì.
Tần Hạo Hiên nhìn chằm chằm Hình với đôi mắt sắc bén như đao. Hắn vừa âm thầm ngưng tụ thần thức, vừa tính toán “Bản thân mình dùng một đến hai lần thần thức công kích nữa, nói không chừng có thể chém chết đầu U Tuyền minh vật này. Nhưng thân thể của nó cực kỳ cường hãn, nếu như nó sắp chết đánh trả đòn một cú, bản thân mình hoặc Diệp sư huynh cũng sẽ bị chút tổn thương. Trước mắt trong thủy phủ nơi này cực kỳ bất an, một khi bị thương chính là một chuyện rất phiền phức.”
Trọng yếu nhất là chỉ sợ ma vật này còn có lá bài tẩy vẫn chưa lấy ra, hoàn toàn chém giết sinh tử thật sự. . . Mình và sư huynh chẳng lẽ không có một sơ suất nào. Vả lại nếu như thần thức tổn hao quá lớn, gặp lại minh vật thì phải ứng đối ra sao?
- Ngươi đi đi.
Tần Hạo Hiên đưa mắt nhìn Hình hồi lâu, miệng hộc ra ba chữ này.
Hình ngây ngốc trong giây lát, kinh ngạc nhìn Tần Hạo Hiên, trừng cặp mắt to tròn, hỏi lại:
- Ngươi thật sự thả ta đi?
Tần Hạo Hiên cũng lười nói thêm gì với đối phương gì, và sợ đối phương phỏng đoán được tâm tư của mình, dứt khoát:
- Cút!
Con ngươi trong mắt Hình liên tục chuyển động, suy tính các khả năng, cuối cùng nở nụ cười:
- Bổn tọa cũng không muốn cùng đánh nhau chết sống với các ngươi. Ngươi cũng muốn giữ lại lực bảo vệ tánh mạng a? Vậy thì tốt, gặp nhau là duyên phận, dù sao cũng phải cho bổn tọa chút gì đó tốt đi chứ. . .
- Vậy, chúng ta liều mạng đi. . .
Tần Hạo Hiên kéo dài khoảng cách, hắn không ngờ gặp phải ma vật nhìn như nho nhã nhưng vô cùng xảo trá, lại còn có mặt vô lại này, gặp được cơ hội tranh đoạt chỗ tốt lập tức liền trở mặt.
Hình cũng không nghĩ tới Tần Hạo Hiên nói trở mặt liền trở mặt, theo bản năng lui về phía sau một bước, xua tay cười nói:
- Nói giỡn, nói giỡn. Vị đạo hữu này, ngươi không nói giỡn được chút sao. . . Ta cút đi cũng được. . .
Tần Hạo Hiên có vẻ không thích ứng đối với chuyện Hình liên tục trở mặt, còn Hình đã liên tiếp lui về phía sau, lên tiếng:
- Ngươi yên tâm, bổn tọa tuyệt đối sẽ không công kích các ngươi. Bổn tọa sẽ cách ngươi rất xa, ngươi còn đáng sợ hơn những kẻ cường đại của Minh Tộc trong U Tuyền nhiều.
Nó vừa nói vừa lui về phía sau, chờ song phương cách nhau rất xa rồi, lúc này nó mới yên tâm lập tức xoay người trốn chạy.
Tần Hạo Hiên cảm thấy nhẹ nhõm cả người, nói với Diệp Nhất Minh:
- Sư huynh, cuối cùng chúng ta cũng có thể rời khỏi nơi này rồi.
Diệp Nhất Minh gật gật đầu, bọn họ lựa chọn hướng đi ngược lại với Hình, nhưng Diệp Nhất Minh vẫn hết sức cẩn thận thủ sẵn lá linh phù Tiên Miêu cảnh tam Thập diệp, một đường cẩn thận kiểm tra chung quanh mình, hắn lo sợ đầu minh vật đó trá hàng, núp ở một chỗ tối nào đó bất chợt công kích mình.
Bóng đêm buông xuống từ lâu, mặt nước bắn ra u quang làm bầu trời xanh biếc mỹ lệ nổi bật trên hoa viên có vẻ u ám đáng sợ. Hai người bọn họ trải qua thời gian ước chừng một nén hương, Diệp Nhất Minh mới dẫn Tần Hạo Hiên tìm được cửa ra vào của hoa viên. Cửa ra vào của hoa viên đi thông ra hai hướng, một hướng là con đường nhỏ âm u, một hướng đi thông ra viện lạc. Diệp Nhất Minh suy tính thật lâu, cuối cùng lựa chọn con đường nhỏ âm u. Hắn nói với Tần Hạo Hiên:
- Viện lạc có quá nhiều phòng, nếu như có người hoặc minh vật núp trong bóng tối vậy chúng ta rất khó phát hiện, rất có thể bị bọn chúng công kích. Con đường có vẻ nhỏ hẹp này chỉ cần chúng ta cẩn thận chú ý một chút, khả năng bị ám toán sẽ không lớn.
Tần Hạo Hiên tán đồng gật đầu. Dù sao Diệp Nhất Minh đã tới thủy phủ hơn mười lần, kinh nghiệm phải nhiều hơn mình rồi.
Thủy phủ này cực kỳ rộng lớn, viện lạc chiếm tỷ lệ không lớn, mà rất nhiều đình viện hoa viên, hành lang quảng trường tựa như một mê cung to lớn. Nếu muốn tìm được tiên duyên bảo tàng hoặc là tìm được vài giọt thạch nhũ linh dịch ở trong thủy phủ, chỉ có thể dựa vào vận khí mà thôi.
Con đường nhỏ âm u này chỉ đủ chỗ cho ba người đi thông hành song song. Một bên là bụi cây thấp bé không ẩn nấp được, một bên là vách tường màu đỏ cao tới hai trượng, khả năng bị ám toán quả thật rất thấp, nhưng nếu gặp phải ám toán thì nguy hiểm sẽ rất lớn.
Tần Hạo Hiên và Diệp Nhất Minh mới vừa đi trên đường nhỏ, phía trước liền xuất hiện một hắc động to bằng chậu rửa mặt. Từng minh hồn như hắc vụ bật ra từ bên trong, khoảng chừng hai ba chục đầu minh hồn.
Nếu không quay lại hoa viên, chỉ có xông tới giết chết bọn chúng.
Tần Hạo Hiên cất bước tiến lên, trong đầu tạo thành từng thần thức kim bổng đánh vào đám minh hồn này như mưa rơi. Ngay cả Tu Tiên giả tu vi Thập diệp cảnh cũng phải phí sức khí lực mới có thể giết chết minh vật, dưới sự công kích của thần thức, ngay cả đậu hủ cũng không yếu ớt bằng, trong nháy mắt toàn bộ biến thành khói xanh.
Diệp Nhất Minh đứng ở bên cạnh cười khổ sở, thân là nhập đạo sư huynh, giờ này lại được sư đệ bảo vệ. Vị sư đệ này dường như là khắc tinh trời sanh của minh vật, những minh vật khó dây dưa kia đều là đống củi mục trước mặt hắn a.
Hai người lại đi qua đường nhỏ, đi tới một đình viện mỹ lệ.
Đình viện tuy kém đẹp hơn hoa viên vừa rồi nhưng rộng lớn tương tự. Trong đình viện có dòng suối núi giả, các loại hoa cỏ cây cối, còn có bàn đá ghế đá dành cho người nghỉ ngơi.
Đi tới đình viện, đập vào mắt bọn họ trước tiên là thi thể đầy trên mặt đất, những thi thể này có U Tuyền minh vật, cũng có sư huynh đệ đồng môn, hiển nhiên là không lâu trước đây ở nơi này mới trải qua một cuộc đại chiến, bi thảm dị thường.
- Dừng tay! Dừng tay! Đừng đánh nữa, ta đầu hàng, ta đầu hàng. Đánh nữa đều không có gì hay đối với ta và ngươi.
Diệp Nhất Minh có chút kinh ngạc nhìn thân thể cường tráng của Hình. U Tuyền Minh tộc ngoại trừ mạnh mẽ còn có một đặc điểm chính là kiên quyết không đầu hàng, mặc dù là đầu hàng cũng là trá hàng.
Hắn nhỏ giọng nhắc nhở Tần Hạo Hiên:
- Chớ tin vào lời ma quỷ của U Tuyền minh vật. Rất có thể là nó trá hàng.
Nghe Diệp Nhất Minh nhắc nhở như vậy, vẻ mặt Hình đau khổ nói:
- Ta thật sự đầu hàng, nếu các ngươi đánh nát thần thức của ta thì ta chết rồi, ta có thể không đầu hàng sao? Nhân loại các ngươi không phải có câu, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt sao?
Diệp Nhất Minh ngẩn người, tuy Hình nói rất có đạo lý, thế nhưng ai biết nó đầu hàng thật hay là trá hàng? Nếu như bị nó tập kích sau lưng, với thực lực tương đương với Tiên Miêu cảnh Nhị Thập diệp của nó, mình và Tần Hạo Hiên khẳng định sẽ không chiếm được lợi ích gì.
Tần Hạo Hiên nhìn chằm chằm Hình với đôi mắt sắc bén như đao. Hắn vừa âm thầm ngưng tụ thần thức, vừa tính toán “Bản thân mình dùng một đến hai lần thần thức công kích nữa, nói không chừng có thể chém chết đầu U Tuyền minh vật này. Nhưng thân thể của nó cực kỳ cường hãn, nếu như nó sắp chết đánh trả đòn một cú, bản thân mình hoặc Diệp sư huynh cũng sẽ bị chút tổn thương. Trước mắt trong thủy phủ nơi này cực kỳ bất an, một khi bị thương chính là một chuyện rất phiền phức.”
Trọng yếu nhất là chỉ sợ ma vật này còn có lá bài tẩy vẫn chưa lấy ra, hoàn toàn chém giết sinh tử thật sự. . . Mình và sư huynh chẳng lẽ không có một sơ suất nào. Vả lại nếu như thần thức tổn hao quá lớn, gặp lại minh vật thì phải ứng đối ra sao?
- Ngươi đi đi.
Tần Hạo Hiên đưa mắt nhìn Hình hồi lâu, miệng hộc ra ba chữ này.
Hình ngây ngốc trong giây lát, kinh ngạc nhìn Tần Hạo Hiên, trừng cặp mắt to tròn, hỏi lại:
- Ngươi thật sự thả ta đi?
Tần Hạo Hiên cũng lười nói thêm gì với đối phương gì, và sợ đối phương phỏng đoán được tâm tư của mình, dứt khoát:
- Cút!
Con ngươi trong mắt Hình liên tục chuyển động, suy tính các khả năng, cuối cùng nở nụ cười:
- Bổn tọa cũng không muốn cùng đánh nhau chết sống với các ngươi. Ngươi cũng muốn giữ lại lực bảo vệ tánh mạng a? Vậy thì tốt, gặp nhau là duyên phận, dù sao cũng phải cho bổn tọa chút gì đó tốt đi chứ. . .
- Vậy, chúng ta liều mạng đi. . .
Tần Hạo Hiên kéo dài khoảng cách, hắn không ngờ gặp phải ma vật nhìn như nho nhã nhưng vô cùng xảo trá, lại còn có mặt vô lại này, gặp được cơ hội tranh đoạt chỗ tốt lập tức liền trở mặt.
Hình cũng không nghĩ tới Tần Hạo Hiên nói trở mặt liền trở mặt, theo bản năng lui về phía sau một bước, xua tay cười nói:
- Nói giỡn, nói giỡn. Vị đạo hữu này, ngươi không nói giỡn được chút sao. . . Ta cút đi cũng được. . .
Tần Hạo Hiên có vẻ không thích ứng đối với chuyện Hình liên tục trở mặt, còn Hình đã liên tiếp lui về phía sau, lên tiếng:
- Ngươi yên tâm, bổn tọa tuyệt đối sẽ không công kích các ngươi. Bổn tọa sẽ cách ngươi rất xa, ngươi còn đáng sợ hơn những kẻ cường đại của Minh Tộc trong U Tuyền nhiều.
Nó vừa nói vừa lui về phía sau, chờ song phương cách nhau rất xa rồi, lúc này nó mới yên tâm lập tức xoay người trốn chạy.
Tần Hạo Hiên cảm thấy nhẹ nhõm cả người, nói với Diệp Nhất Minh:
- Sư huynh, cuối cùng chúng ta cũng có thể rời khỏi nơi này rồi.
Diệp Nhất Minh gật gật đầu, bọn họ lựa chọn hướng đi ngược lại với Hình, nhưng Diệp Nhất Minh vẫn hết sức cẩn thận thủ sẵn lá linh phù Tiên Miêu cảnh tam Thập diệp, một đường cẩn thận kiểm tra chung quanh mình, hắn lo sợ đầu minh vật đó trá hàng, núp ở một chỗ tối nào đó bất chợt công kích mình.
Bóng đêm buông xuống từ lâu, mặt nước bắn ra u quang làm bầu trời xanh biếc mỹ lệ nổi bật trên hoa viên có vẻ u ám đáng sợ. Hai người bọn họ trải qua thời gian ước chừng một nén hương, Diệp Nhất Minh mới dẫn Tần Hạo Hiên tìm được cửa ra vào của hoa viên. Cửa ra vào của hoa viên đi thông ra hai hướng, một hướng là con đường nhỏ âm u, một hướng đi thông ra viện lạc. Diệp Nhất Minh suy tính thật lâu, cuối cùng lựa chọn con đường nhỏ âm u. Hắn nói với Tần Hạo Hiên:
- Viện lạc có quá nhiều phòng, nếu như có người hoặc minh vật núp trong bóng tối vậy chúng ta rất khó phát hiện, rất có thể bị bọn chúng công kích. Con đường có vẻ nhỏ hẹp này chỉ cần chúng ta cẩn thận chú ý một chút, khả năng bị ám toán sẽ không lớn.
Tần Hạo Hiên tán đồng gật đầu. Dù sao Diệp Nhất Minh đã tới thủy phủ hơn mười lần, kinh nghiệm phải nhiều hơn mình rồi.
Thủy phủ này cực kỳ rộng lớn, viện lạc chiếm tỷ lệ không lớn, mà rất nhiều đình viện hoa viên, hành lang quảng trường tựa như một mê cung to lớn. Nếu muốn tìm được tiên duyên bảo tàng hoặc là tìm được vài giọt thạch nhũ linh dịch ở trong thủy phủ, chỉ có thể dựa vào vận khí mà thôi.
Con đường nhỏ âm u này chỉ đủ chỗ cho ba người đi thông hành song song. Một bên là bụi cây thấp bé không ẩn nấp được, một bên là vách tường màu đỏ cao tới hai trượng, khả năng bị ám toán quả thật rất thấp, nhưng nếu gặp phải ám toán thì nguy hiểm sẽ rất lớn.
Tần Hạo Hiên và Diệp Nhất Minh mới vừa đi trên đường nhỏ, phía trước liền xuất hiện một hắc động to bằng chậu rửa mặt. Từng minh hồn như hắc vụ bật ra từ bên trong, khoảng chừng hai ba chục đầu minh hồn.
Nếu không quay lại hoa viên, chỉ có xông tới giết chết bọn chúng.
Tần Hạo Hiên cất bước tiến lên, trong đầu tạo thành từng thần thức kim bổng đánh vào đám minh hồn này như mưa rơi. Ngay cả Tu Tiên giả tu vi Thập diệp cảnh cũng phải phí sức khí lực mới có thể giết chết minh vật, dưới sự công kích của thần thức, ngay cả đậu hủ cũng không yếu ớt bằng, trong nháy mắt toàn bộ biến thành khói xanh.
Diệp Nhất Minh đứng ở bên cạnh cười khổ sở, thân là nhập đạo sư huynh, giờ này lại được sư đệ bảo vệ. Vị sư đệ này dường như là khắc tinh trời sanh của minh vật, những minh vật khó dây dưa kia đều là đống củi mục trước mặt hắn a.
Hai người lại đi qua đường nhỏ, đi tới một đình viện mỹ lệ.
Đình viện tuy kém đẹp hơn hoa viên vừa rồi nhưng rộng lớn tương tự. Trong đình viện có dòng suối núi giả, các loại hoa cỏ cây cối, còn có bàn đá ghế đá dành cho người nghỉ ngơi.
Đi tới đình viện, đập vào mắt bọn họ trước tiên là thi thể đầy trên mặt đất, những thi thể này có U Tuyền minh vật, cũng có sư huynh đệ đồng môn, hiển nhiên là không lâu trước đây ở nơi này mới trải qua một cuộc đại chiến, bi thảm dị thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.