Chương 231: Chuyện bí mật của riêng mình đừng nói ra ngoài (2)
Cao Lâu Đại Hạ
06/04/2022
- Tử chủng cái gì chứ? Đây cũng là vô thượng tử chủng. Bọn họ sáu tháng đạt tới tu vi mà chúng ta mười năm cũng không đến được.
- Đúng vậy a! Ông trời ạ, ông thật không công bình, ông cho bọn họ là vô thượng tử chủng có phong quang vô hạn, dù gì ông cũng phải cho chúng ta một viên hôi chủng a.
- Hôi chủng? Ngươi nghĩ hay quá nhỉ, ngươi xem hôi chủng Mộ Dung Siêu đều là tu vi Tiên Miêu cảnh Tứ diệp rồi.
- Mau nhìn, Trương Dương cũng tới kìa. Trương Dương cũng là tu vi Tiên Miêu cảnh Tứ diệp.
- Ah, các ngươi đoán Tần Hạo Hiên là cảnh giới gì, xuất diệp chưa?
- Tần Hạo Hiên? Có chút bí ẩn a. Tần Hạo Hiên là nhược chủng, nhập đạo sư huynh lại vừa mới chết, tâm cảnh ít nhiều sẽ bị ảnh hưởng. Ngươi cho là xuất diệp dễ dàng như vậy sao?
Trong lúc bọn họ đang nghị luận xôn xao, Lý Tĩnh và nhập đạo sư huynh Thời Tuấn Kiệt của hắn cũng có mặt rồi. Lý Tĩnh không cố ý ẩn tàng khí thế, vì thế bọn họ phát hiện Lý Tĩnh chỉ có tu vi Tiên Miêu cảnh Ngũ diệp điên phong.
- Hoa có trăm màu đỏ, người với người khác biệt a. Đều là vô thượng tử chủng, Lý Tĩnh còn kém nhiều lắm so sánh với Trương Cuồng và Từ Vũ, so với hai hôi chủng Trương Dương và Mộ Dung Siêu thì lại mạnh hơn một đường.
- Có thể là hắn cố ý ẩn tàng cảnh giới của mình thì sao?
- Ngươi ngu quá!, nghe nói mọc thêm một phiến Tiên diệp sẽ có phần thưởng cho nhập đạo sư huynh năm mươi lượng hạ tam phẩm linh thạch, phần thưởng của môn phái, cấp trên ban cho ngươi ngươi còn không muốn hay sao?
- Nói cũng phải. . .
Mồm năm miệng mười nghị luận lao nhao, bỗng nhiên từ Hoàng Đế phong truyền đến ba tiếng hồng chung như thần chung mộ cổ, vang vọng đất trời, xông thẳng lên mây.
Ở chỗ này từ xa khó có thể nhìn thấy trên đỉnh Hoàng Đế phong nguy nga, có một vị trưởng lão chân đạp phi kiếm, kiếm hồng thật dài, một kiếm lăng trần, phiêu nhiên như tiên, dường như trời xanh mặt đất đều ở dưới chân của lão.
Ngự kiếm phi tiên là mộng tưởng của mỗi một đệ tử Thái Sơ giáo, nhưng giá chế tác phi kiếm quá cao, xác xuất thành công lại thấp, gần như chỉ có trưởng lão của Trưởng Lão viện cùng với Tứ Đại đường chủ là có.
- Phi kiếm, phi kiếm thực sự. Đây là phi kiếm thật sự a!
Một vị đệ tử lẩm bẩm nói nhỏ, lại bị nhập đạo sư huynh của hắn hung hăng vỗ cho một cái. Nhập đạo sư huynh ấy thần tình nghiêm túc, trang trọng cảnh cáo hắn:
- Ngậm miệng! Người tới là trưởng lão của Trưởng Lão viện.
Tuy rằng có thể nhìn Hoàng Đế phong từ xa, nhưng chỉ là đường thẳng khoảng cách trăm dặm, trưởng lão khống chế phi kiếm với khoảng cách trăm dặm chẳng qua chỉ trong thời gian uống cạn chung trà.
Lúc lão khống chế phi kiếm tiếp cận linh cốc, trên người tản ra khí thế phô thiên cái địa khiến cho gió sơn cốc cũng tạm thời ngưng thổi, không khí ngột ngạt làm người ta nghẹt thở, bất luận là nhập đạo sư huynh hay là tân đệ tử đều sinh lòng kính sợ, trong lúc nhất thời toàn bộ Linh Cốc bình đều tĩnh như ve mùa đông.
- Hô!
Trưởng lão từ không trung đáp xuống đất, lúc thân thể có vẻ ốm cao xuất hiện tại Linh Cốc bình, tất cả mọi người không khỏi hồi hộp tim đập mạnh và loạn nhịp. Sự xuất hiện của lão khiến cho con tim của tất cả mọi người đều sinh ra cảm giác hẻn mọn như con sâu con kiến nhìn lên thương thương đại thụ vậy, không thể vượt qua, không thể trèo lên.
Phi kiếm của lão sau khi xoay quanh một vòng thì quay về trong vỏ kiếm sau lưng lão, tuy đã quay về vỏ kiếm, nhưng vẫn tản ra kiếm ý ác liệt bức người. Cổ kiếm ý này như gác lên cổ mỗi người, làm như chỉ cần có động tác hơi mạnh là sẽ bị cắt đứt cổ họng.
Ngài trưởng lão mặc kim trù la y, cài tử kim trâm trên đỉnh đầu, bên hông thắt một ngọc thụ đặc hữu của trường lão viện, tóc bạc tiên nhan, trên mặt tìm không ra nửa nếp nhăn, toàn thân da thịt bóng loáng, ngay cả mỹ nữ tuyệt thế nhìn lão cũng phải ghen tỵ.
- Sở Tài cung nghênh Cửu trưởng lão.
Sở trưởng lão đã chờ ở đây từ rất sớm, vội vã đi lên nghênh đón. Trước mặt Cửu trưởng lão xuất thân từ Trưởng Lão viện, thần tình ông ta cung kính, thận trọng.
Tuy rằng Sở trưởng lão cũng là trưởng lão, nhưng so với trưởng lão thật sự xuất thân từ Trưởng Lão viện, địa vị chênh lệch cách xa, khác biệt một trời một vực.
- Mọi người tới đủ chưa?
Âm thanh của Cửu trưởng lão ôn hòa nhưng có ma lực thấu vào lòng người.
- Hồi Cửu trưởng lão, 200 tân đệ tử của năm nay cùng nhập đạo sư huynh đều tới đủ.
- Ừm.
Cửu trưởng lão khẽ gật đầu một cái, lui về phía sau một bước, để cho Sở trưởng lão bắt đầu.
Sở trưởng lão lại thi lễ một cái rồi đi về trước một bước, hắng giọng:
- Các vị đệ tử, kỳ hạn ba tháng Nhập Tiên đạo đã xong, ta có thể thấy rất nhiều người từ một người phàm phu tục tử chính thức bước lên con đường tu tiên. Các ngươi có thành tích như bây giờ, trước tiên cần phải cảm tạ nhập đạo sư huynh. Nếu như không có bọn họ bớt đi thời gian tu luyện của bản thân, lời nói và việc làm đều mẫu mực, đích thân chỉ điểm cho các ngươi tu luyện thì các ngươi cũng không thể có được sự thuận lợi như vậy.
- Môn phái vì cảm tạ những nhập đạo sư huynh vô tư này, vì thế cố ý ban phát một phần thưởng: Trong ba tháng Nhập Tiên đạo, chỉ đạo tân đệ tử chưa bao giờ trát căn biến thành trát căn, phần thưởng nhập đạo sư huynh là năm lượng hạ tam phẩm linh thạch. Trát căn biến thành xuất miêu, phần thưởng nhập đạo sư huynh là mười hai hạ tam phẩm linh thạch. Mặt khác, chỉ đạo tân đệ tử mỗi xuất một phiến Tiên diệp, tức phần thưởng năm mươi lượng hạ tam phẩm linh thạch, cứ như vậy.
Sở trưởng lão đưa mắt quét qua khắp một lượt các tân đệ tử, bắt đầu điểm danh:
- Hạ Vân đường Hồ Qua, chỉ đạo Trương Cuồng, từ xuất miêu cảnh tới Tiên Miêu cảnh Thập diệp, phần thưởng năm lượng hạ nhị phẩm linh thạch.
Bởi vì đám người Trương Cuồng xuất Tiên diệp quá nhiều, năm trăm lượng hạ tam phẩm linh thạch có thể nói là một túi lớn đầy tràn, vừa nặng lại không tiện, do đó tông môn rất chu đáo đổi thành nhị phẩm linh thạch có giá trị tương đương cho bọn họ.
- Đúng vậy a! Ông trời ạ, ông thật không công bình, ông cho bọn họ là vô thượng tử chủng có phong quang vô hạn, dù gì ông cũng phải cho chúng ta một viên hôi chủng a.
- Hôi chủng? Ngươi nghĩ hay quá nhỉ, ngươi xem hôi chủng Mộ Dung Siêu đều là tu vi Tiên Miêu cảnh Tứ diệp rồi.
- Mau nhìn, Trương Dương cũng tới kìa. Trương Dương cũng là tu vi Tiên Miêu cảnh Tứ diệp.
- Ah, các ngươi đoán Tần Hạo Hiên là cảnh giới gì, xuất diệp chưa?
- Tần Hạo Hiên? Có chút bí ẩn a. Tần Hạo Hiên là nhược chủng, nhập đạo sư huynh lại vừa mới chết, tâm cảnh ít nhiều sẽ bị ảnh hưởng. Ngươi cho là xuất diệp dễ dàng như vậy sao?
Trong lúc bọn họ đang nghị luận xôn xao, Lý Tĩnh và nhập đạo sư huynh Thời Tuấn Kiệt của hắn cũng có mặt rồi. Lý Tĩnh không cố ý ẩn tàng khí thế, vì thế bọn họ phát hiện Lý Tĩnh chỉ có tu vi Tiên Miêu cảnh Ngũ diệp điên phong.
- Hoa có trăm màu đỏ, người với người khác biệt a. Đều là vô thượng tử chủng, Lý Tĩnh còn kém nhiều lắm so sánh với Trương Cuồng và Từ Vũ, so với hai hôi chủng Trương Dương và Mộ Dung Siêu thì lại mạnh hơn một đường.
- Có thể là hắn cố ý ẩn tàng cảnh giới của mình thì sao?
- Ngươi ngu quá!, nghe nói mọc thêm một phiến Tiên diệp sẽ có phần thưởng cho nhập đạo sư huynh năm mươi lượng hạ tam phẩm linh thạch, phần thưởng của môn phái, cấp trên ban cho ngươi ngươi còn không muốn hay sao?
- Nói cũng phải. . .
Mồm năm miệng mười nghị luận lao nhao, bỗng nhiên từ Hoàng Đế phong truyền đến ba tiếng hồng chung như thần chung mộ cổ, vang vọng đất trời, xông thẳng lên mây.
Ở chỗ này từ xa khó có thể nhìn thấy trên đỉnh Hoàng Đế phong nguy nga, có một vị trưởng lão chân đạp phi kiếm, kiếm hồng thật dài, một kiếm lăng trần, phiêu nhiên như tiên, dường như trời xanh mặt đất đều ở dưới chân của lão.
Ngự kiếm phi tiên là mộng tưởng của mỗi một đệ tử Thái Sơ giáo, nhưng giá chế tác phi kiếm quá cao, xác xuất thành công lại thấp, gần như chỉ có trưởng lão của Trưởng Lão viện cùng với Tứ Đại đường chủ là có.
- Phi kiếm, phi kiếm thực sự. Đây là phi kiếm thật sự a!
Một vị đệ tử lẩm bẩm nói nhỏ, lại bị nhập đạo sư huynh của hắn hung hăng vỗ cho một cái. Nhập đạo sư huynh ấy thần tình nghiêm túc, trang trọng cảnh cáo hắn:
- Ngậm miệng! Người tới là trưởng lão của Trưởng Lão viện.
Tuy rằng có thể nhìn Hoàng Đế phong từ xa, nhưng chỉ là đường thẳng khoảng cách trăm dặm, trưởng lão khống chế phi kiếm với khoảng cách trăm dặm chẳng qua chỉ trong thời gian uống cạn chung trà.
Lúc lão khống chế phi kiếm tiếp cận linh cốc, trên người tản ra khí thế phô thiên cái địa khiến cho gió sơn cốc cũng tạm thời ngưng thổi, không khí ngột ngạt làm người ta nghẹt thở, bất luận là nhập đạo sư huynh hay là tân đệ tử đều sinh lòng kính sợ, trong lúc nhất thời toàn bộ Linh Cốc bình đều tĩnh như ve mùa đông.
- Hô!
Trưởng lão từ không trung đáp xuống đất, lúc thân thể có vẻ ốm cao xuất hiện tại Linh Cốc bình, tất cả mọi người không khỏi hồi hộp tim đập mạnh và loạn nhịp. Sự xuất hiện của lão khiến cho con tim của tất cả mọi người đều sinh ra cảm giác hẻn mọn như con sâu con kiến nhìn lên thương thương đại thụ vậy, không thể vượt qua, không thể trèo lên.
Phi kiếm của lão sau khi xoay quanh một vòng thì quay về trong vỏ kiếm sau lưng lão, tuy đã quay về vỏ kiếm, nhưng vẫn tản ra kiếm ý ác liệt bức người. Cổ kiếm ý này như gác lên cổ mỗi người, làm như chỉ cần có động tác hơi mạnh là sẽ bị cắt đứt cổ họng.
Ngài trưởng lão mặc kim trù la y, cài tử kim trâm trên đỉnh đầu, bên hông thắt một ngọc thụ đặc hữu của trường lão viện, tóc bạc tiên nhan, trên mặt tìm không ra nửa nếp nhăn, toàn thân da thịt bóng loáng, ngay cả mỹ nữ tuyệt thế nhìn lão cũng phải ghen tỵ.
- Sở Tài cung nghênh Cửu trưởng lão.
Sở trưởng lão đã chờ ở đây từ rất sớm, vội vã đi lên nghênh đón. Trước mặt Cửu trưởng lão xuất thân từ Trưởng Lão viện, thần tình ông ta cung kính, thận trọng.
Tuy rằng Sở trưởng lão cũng là trưởng lão, nhưng so với trưởng lão thật sự xuất thân từ Trưởng Lão viện, địa vị chênh lệch cách xa, khác biệt một trời một vực.
- Mọi người tới đủ chưa?
Âm thanh của Cửu trưởng lão ôn hòa nhưng có ma lực thấu vào lòng người.
- Hồi Cửu trưởng lão, 200 tân đệ tử của năm nay cùng nhập đạo sư huynh đều tới đủ.
- Ừm.
Cửu trưởng lão khẽ gật đầu một cái, lui về phía sau một bước, để cho Sở trưởng lão bắt đầu.
Sở trưởng lão lại thi lễ một cái rồi đi về trước một bước, hắng giọng:
- Các vị đệ tử, kỳ hạn ba tháng Nhập Tiên đạo đã xong, ta có thể thấy rất nhiều người từ một người phàm phu tục tử chính thức bước lên con đường tu tiên. Các ngươi có thành tích như bây giờ, trước tiên cần phải cảm tạ nhập đạo sư huynh. Nếu như không có bọn họ bớt đi thời gian tu luyện của bản thân, lời nói và việc làm đều mẫu mực, đích thân chỉ điểm cho các ngươi tu luyện thì các ngươi cũng không thể có được sự thuận lợi như vậy.
- Môn phái vì cảm tạ những nhập đạo sư huynh vô tư này, vì thế cố ý ban phát một phần thưởng: Trong ba tháng Nhập Tiên đạo, chỉ đạo tân đệ tử chưa bao giờ trát căn biến thành trát căn, phần thưởng nhập đạo sư huynh là năm lượng hạ tam phẩm linh thạch. Trát căn biến thành xuất miêu, phần thưởng nhập đạo sư huynh là mười hai hạ tam phẩm linh thạch. Mặt khác, chỉ đạo tân đệ tử mỗi xuất một phiến Tiên diệp, tức phần thưởng năm mươi lượng hạ tam phẩm linh thạch, cứ như vậy.
Sở trưởng lão đưa mắt quét qua khắp một lượt các tân đệ tử, bắt đầu điểm danh:
- Hạ Vân đường Hồ Qua, chỉ đạo Trương Cuồng, từ xuất miêu cảnh tới Tiên Miêu cảnh Thập diệp, phần thưởng năm lượng hạ nhị phẩm linh thạch.
Bởi vì đám người Trương Cuồng xuất Tiên diệp quá nhiều, năm trăm lượng hạ tam phẩm linh thạch có thể nói là một túi lớn đầy tràn, vừa nặng lại không tiện, do đó tông môn rất chu đáo đổi thành nhị phẩm linh thạch có giá trị tương đương cho bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.