Chương 196: Hành khí có giá nghĩa vô giá (1)
Cao Lâu Đại Hạ
06/04/2022
Bị Bồ Hán Trung bóc mẽ nội tình trong vài ba câu, vẻ mặt Nghiêm Đông liền phẫn nộ, hắn liên tục mắng:
- Lão đầu chết tiệt ngươi, ta xem ngươi mới là bị sét đánh, mặt mũi bộ dạng ốm yếu, nhất định là làm nhiều chuyện xấu rồi, ông trời đoạt thọ nguyên khiến cho ngươi sống không lâu a?
Nhìn thấy Bồ Hán Trung bị mắng, Tần Hạo Hiên cố gắng áp chế cơn tức giận càng lúc càng dâng lên, lại không liệu đến Từ Vũ còn trước hắn một bước:
- Nghiêm Đông, ngươi thật hèn hạ quá mức.
Nghiêm Đông định tiếp tục phản bác, nhưng thấy người nói là Vô Thượng Tử Chủng, câu nói tới đầu môi liền rụt trở lại rồi. Mặc dù ở đây là địa bàn Cổ Vân đường, mấy người bọn hắn cũng không thể làm gì được mình, nhưng hoàn toàn đắc tội với một Vô Thượng Tử Chủng thành tựu không thể hạn lượng trong tương lai, chuyện ngu ngốc như thế này Nghiêm Đông sẽ không làm. Vì thế sau khi bị Từ Vũ mắng, hắn liền bỏ lại mấy câu cứng rắn với Bồ Hán Trung và Tần Hạo Hiên rồi rút trở về Cổ Vân đường rồi.
- Đi thôi. Sư đệ, chuyện này sư huynh cho ngươi khiêng, ngươi không cần lo lắng.
Bồ Hán Trung xoay người, thần thái nhẹ nhõm nói với La Kim Hoa:
- Từ sư muội và Tần sư đệ tu luyện thời gian là rất quý giá, không cần lãng phí ở chỗ này, hắn thiếu Tiểu Kim mười ngày sau sẽ đòi tại đấu pháp tiểu hội.
La Kim Hoa vẫn còn kinh ngạc nhìn Bồ Hán Trung, thế cho nên khi Bồ Hán Trung lên tiếng nói với nàng, thật lâu nàng mới phản ứng được, đáp:
- Đi thôi.
Đi ở sau lưng Bồ Hán Trung và Tần Hạo Hiên, La Kim Hoa càng không thể bình tĩnh, trong dĩ vãng, có người nào có thù cùng người Tự Nhiên đường, sẽ thừa dịp đấu pháp tiểu hội hạ chiến thiếp tới người Tự Nhiên đường, đệ tử Tự Nhiên đường không thể không tiếp, thế nhưng sau khi tiếp thì vừa lên lôi đài đấu pháp là giả vờ yếu nhân thua, bởi vì bọn họ tự biết thực lực không bằng người, không dám đánh với những người của đường khác.
Từ khi đường chủ Thượng Nhâm Tự Nhiên đường về cõi tiên, sau đó Tự Nhiên đường dần dần điêu linh đổ nát, chưa nghe nói qua là người Tự Nhiên đường phát ra ước chiến với một ai khác, cho dù đối phương đá giầy vào đến trên mặt, người Tự Nhiên đường vẫn ẩn nhẫn không phát, tính nhẫn nại cũng hoàn hảo so với Ô Quy, do đó ngoại trừ ngoại hiệu Lạp Ngập (rác rưởi) đường, còn có mỹ dự Ô Quy đường.
Rốt cuộc Tần Hạo Hiên này có mị lực gì to lớn mà lại khiến cho Bồ Hán Trung chưa bao giờ ước chiến cùng người ta, lại chủ động ước chiến với Nghiêm Đông Cổ Vân đường? Hơn nữa thực lực Nghiêm Đông trên cả Bồ Hán Trung, so sánh với bộ dáng bệnh lao của Bồ Hán Trung thì thân hình của Nghiêm Đông cường tráng, bất luận linh lực hay là thể lực đều mạnh hơn Bồ Hán Trung không ít. Có thể nói Bồ Hán Trung ước chiến với Nghiêm Đông chỉ là tự rước lấy nhục.
Trên đường trở về, Tần Hạo Hiên hỏi:
- Sư huynh, đấu pháp tiểu hội là cái gì?
- Tông môn quy củ nghiêm cấm nội đấu, một khi bị phát hiện nghiêm trị không tha. Thế nhưng chỗ có người thì sẽ có mâu thuẫn. Tu Tiên giả cũng là người, cũng không ngoại lệ. Đấu pháp tiểu hội nửa năm một lần, chính là chỗ dành cho đệ tử giải quyết mâu thuẫn, đánh người bị thương trên lôi đài tại đấu pháp tiểu hội là không phạm môn quy.
Bồ Hán Trung dừng một chút, nói:
- Ta biết chắc chắn Nghiêm Đông sẽ không đi ra, do đó mới hạ chiến thiếp tới hắn, giáo chúng ta có quy định, nếu như ngươi hạ chiến thiếp tới người nào thì người đó phải nhận. Chỉ cần ngươi có lá gan, nếu ngươi hạ chiến thiếp đến chưởng giáo hoặc là lão tổ tông, nhất định bọn họ cũng phải đón chiến thiếp của ngươi.
- Nếu như thực lực tương soa quá lớn, nhất định phải tiếp chiến thiếp, không phải quy củ này rất lừa gạt người sao?
- Cảm thấy thực lực tương soa cách xa, có thể lên lôi đài lập tức chịu thua. Sau khi ngươi nhận thua, đối phương còn động tổn thương ngươi, thì sẽ bị trừng phạt tội gấp đôi trong vòng đấu.
Bồ Hán Trung giải thích, lại bắt đầu ho khan.
Tần Hạo Hiên nhìn bộ dáng của Bồ Hán Trung, định khuyên sư huynh hãy nhận thua trên đài tại đấu pháp tiểu hội, mặc dù sẽ đánh mất chút sĩ diện nhưng chí ít có thể giữ được tánh mạng, thế nhưng Tần Hạo Hiên hiểu rằng, nhìn Bồ Hán Trung có vẻ như rất ôn hoà, thật ra tính tình uy vũ bất khuất, tuyệt đối là không thể nghe theo lời hắn.
Về tới linh điền cốc, Từ Vũ và La Kim Hoa lập tức chạy trở về tu luyện, Tần Hạo Hiên nhìn gương mặt dầy những nếp nhnuốt của Bồ Hán Trung, trong lòng càng thêm bất an.
Chuyện của Tiểu Kim vốn là chuyện của mình, cũng không liên quan bao nhiêu đến sư huynh, nhưng bây giờ lại để sư huynh ra mặt gánh cho mình, ước chiến cùng Nghiêm Đông có thực lực cao hơn sư huynh hai diệp, hơn nữa thân thể cư huynh lại không tốt, ho khan quanh năm, tuổi tác lại lớn, thể lực khẳng định kém xa Nghiêm Đông.
- Sư huynh, đệ suy nghĩ rất lâu, đệ biết lời này nói ra đối với sư huynh là một sự vũ nhục, nhưng đệ vẫn muốn khuyên sư huynh nhận thua trên lôi đài...
Tần Hạo Hiên suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cứng rắn thốt ra:
- Chuyện này vốn là chuyện của đệ, sư huynh lại gánh cho đệ, nếu như sư huynh có chuyện gì bất trắc vậy trong lòng đệ thật áy náy, càng không biết phải báo với sư tôn như thế nào.
Nghe xong Tần Hạo Hiên, Bồ Hán Trung cảm động trong lòng, nhưng ngoài mặt lại nghiêm túc nói:
- Ta là của sư huynh nhập đạo của đệ, ta không giúp đệ ra mặt còn ai có thể giúp đệ ra mặt đây? Nghiêm Đông hạ độc với Tiểu Kim, sau khi Tiểu Kim trúng độc sẽ ảnh hưởng tới tiến độ tu luyện và tư nguyên tu tiên của đệ. Nếu như đệ kém xa những đệ tử khác, nói đến cùng ta làm sư huynh phụ đạo cũng mất mặt. Hơn nữa đệ bị người khi dễ, ta làm sư huynh phụ đạo mà không có chút bày tỏ nào, truyền ra ngoài chẳng phải là khiến cho người nực cười? Vì thế cuối cùng ta ra mặt vẫn là vì ta mà thôi.
- Lão đầu chết tiệt ngươi, ta xem ngươi mới là bị sét đánh, mặt mũi bộ dạng ốm yếu, nhất định là làm nhiều chuyện xấu rồi, ông trời đoạt thọ nguyên khiến cho ngươi sống không lâu a?
Nhìn thấy Bồ Hán Trung bị mắng, Tần Hạo Hiên cố gắng áp chế cơn tức giận càng lúc càng dâng lên, lại không liệu đến Từ Vũ còn trước hắn một bước:
- Nghiêm Đông, ngươi thật hèn hạ quá mức.
Nghiêm Đông định tiếp tục phản bác, nhưng thấy người nói là Vô Thượng Tử Chủng, câu nói tới đầu môi liền rụt trở lại rồi. Mặc dù ở đây là địa bàn Cổ Vân đường, mấy người bọn hắn cũng không thể làm gì được mình, nhưng hoàn toàn đắc tội với một Vô Thượng Tử Chủng thành tựu không thể hạn lượng trong tương lai, chuyện ngu ngốc như thế này Nghiêm Đông sẽ không làm. Vì thế sau khi bị Từ Vũ mắng, hắn liền bỏ lại mấy câu cứng rắn với Bồ Hán Trung và Tần Hạo Hiên rồi rút trở về Cổ Vân đường rồi.
- Đi thôi. Sư đệ, chuyện này sư huynh cho ngươi khiêng, ngươi không cần lo lắng.
Bồ Hán Trung xoay người, thần thái nhẹ nhõm nói với La Kim Hoa:
- Từ sư muội và Tần sư đệ tu luyện thời gian là rất quý giá, không cần lãng phí ở chỗ này, hắn thiếu Tiểu Kim mười ngày sau sẽ đòi tại đấu pháp tiểu hội.
La Kim Hoa vẫn còn kinh ngạc nhìn Bồ Hán Trung, thế cho nên khi Bồ Hán Trung lên tiếng nói với nàng, thật lâu nàng mới phản ứng được, đáp:
- Đi thôi.
Đi ở sau lưng Bồ Hán Trung và Tần Hạo Hiên, La Kim Hoa càng không thể bình tĩnh, trong dĩ vãng, có người nào có thù cùng người Tự Nhiên đường, sẽ thừa dịp đấu pháp tiểu hội hạ chiến thiếp tới người Tự Nhiên đường, đệ tử Tự Nhiên đường không thể không tiếp, thế nhưng sau khi tiếp thì vừa lên lôi đài đấu pháp là giả vờ yếu nhân thua, bởi vì bọn họ tự biết thực lực không bằng người, không dám đánh với những người của đường khác.
Từ khi đường chủ Thượng Nhâm Tự Nhiên đường về cõi tiên, sau đó Tự Nhiên đường dần dần điêu linh đổ nát, chưa nghe nói qua là người Tự Nhiên đường phát ra ước chiến với một ai khác, cho dù đối phương đá giầy vào đến trên mặt, người Tự Nhiên đường vẫn ẩn nhẫn không phát, tính nhẫn nại cũng hoàn hảo so với Ô Quy, do đó ngoại trừ ngoại hiệu Lạp Ngập (rác rưởi) đường, còn có mỹ dự Ô Quy đường.
Rốt cuộc Tần Hạo Hiên này có mị lực gì to lớn mà lại khiến cho Bồ Hán Trung chưa bao giờ ước chiến cùng người ta, lại chủ động ước chiến với Nghiêm Đông Cổ Vân đường? Hơn nữa thực lực Nghiêm Đông trên cả Bồ Hán Trung, so sánh với bộ dáng bệnh lao của Bồ Hán Trung thì thân hình của Nghiêm Đông cường tráng, bất luận linh lực hay là thể lực đều mạnh hơn Bồ Hán Trung không ít. Có thể nói Bồ Hán Trung ước chiến với Nghiêm Đông chỉ là tự rước lấy nhục.
Trên đường trở về, Tần Hạo Hiên hỏi:
- Sư huynh, đấu pháp tiểu hội là cái gì?
- Tông môn quy củ nghiêm cấm nội đấu, một khi bị phát hiện nghiêm trị không tha. Thế nhưng chỗ có người thì sẽ có mâu thuẫn. Tu Tiên giả cũng là người, cũng không ngoại lệ. Đấu pháp tiểu hội nửa năm một lần, chính là chỗ dành cho đệ tử giải quyết mâu thuẫn, đánh người bị thương trên lôi đài tại đấu pháp tiểu hội là không phạm môn quy.
Bồ Hán Trung dừng một chút, nói:
- Ta biết chắc chắn Nghiêm Đông sẽ không đi ra, do đó mới hạ chiến thiếp tới hắn, giáo chúng ta có quy định, nếu như ngươi hạ chiến thiếp tới người nào thì người đó phải nhận. Chỉ cần ngươi có lá gan, nếu ngươi hạ chiến thiếp đến chưởng giáo hoặc là lão tổ tông, nhất định bọn họ cũng phải đón chiến thiếp của ngươi.
- Nếu như thực lực tương soa quá lớn, nhất định phải tiếp chiến thiếp, không phải quy củ này rất lừa gạt người sao?
- Cảm thấy thực lực tương soa cách xa, có thể lên lôi đài lập tức chịu thua. Sau khi ngươi nhận thua, đối phương còn động tổn thương ngươi, thì sẽ bị trừng phạt tội gấp đôi trong vòng đấu.
Bồ Hán Trung giải thích, lại bắt đầu ho khan.
Tần Hạo Hiên nhìn bộ dáng của Bồ Hán Trung, định khuyên sư huynh hãy nhận thua trên đài tại đấu pháp tiểu hội, mặc dù sẽ đánh mất chút sĩ diện nhưng chí ít có thể giữ được tánh mạng, thế nhưng Tần Hạo Hiên hiểu rằng, nhìn Bồ Hán Trung có vẻ như rất ôn hoà, thật ra tính tình uy vũ bất khuất, tuyệt đối là không thể nghe theo lời hắn.
Về tới linh điền cốc, Từ Vũ và La Kim Hoa lập tức chạy trở về tu luyện, Tần Hạo Hiên nhìn gương mặt dầy những nếp nhnuốt của Bồ Hán Trung, trong lòng càng thêm bất an.
Chuyện của Tiểu Kim vốn là chuyện của mình, cũng không liên quan bao nhiêu đến sư huynh, nhưng bây giờ lại để sư huynh ra mặt gánh cho mình, ước chiến cùng Nghiêm Đông có thực lực cao hơn sư huynh hai diệp, hơn nữa thân thể cư huynh lại không tốt, ho khan quanh năm, tuổi tác lại lớn, thể lực khẳng định kém xa Nghiêm Đông.
- Sư huynh, đệ suy nghĩ rất lâu, đệ biết lời này nói ra đối với sư huynh là một sự vũ nhục, nhưng đệ vẫn muốn khuyên sư huynh nhận thua trên lôi đài...
Tần Hạo Hiên suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cứng rắn thốt ra:
- Chuyện này vốn là chuyện của đệ, sư huynh lại gánh cho đệ, nếu như sư huynh có chuyện gì bất trắc vậy trong lòng đệ thật áy náy, càng không biết phải báo với sư tôn như thế nào.
Nghe xong Tần Hạo Hiên, Bồ Hán Trung cảm động trong lòng, nhưng ngoài mặt lại nghiêm túc nói:
- Ta là của sư huynh nhập đạo của đệ, ta không giúp đệ ra mặt còn ai có thể giúp đệ ra mặt đây? Nghiêm Đông hạ độc với Tiểu Kim, sau khi Tiểu Kim trúng độc sẽ ảnh hưởng tới tiến độ tu luyện và tư nguyên tu tiên của đệ. Nếu như đệ kém xa những đệ tử khác, nói đến cùng ta làm sư huynh phụ đạo cũng mất mặt. Hơn nữa đệ bị người khi dễ, ta làm sư huynh phụ đạo mà không có chút bày tỏ nào, truyền ra ngoài chẳng phải là khiến cho người nực cười? Vì thế cuối cùng ta ra mặt vẫn là vì ta mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.