Chương 195: Ước hẹn sinh tử phó mặc mệnh cho trời (2)
Cao Lâu Đại Hạ
06/04/2022
- Hay là chúng ta đi về trước, ta sẽ tìm biện pháp khác tìm ra tên Nghiêm Đông này.
Trong khi La Kim Hoa nói thì Bồ Hán Trung đi về phía trước mấy bước, nói với đệ tử mập:
- Mười này sau là đấu pháp tiểu hội nửa năm một lần, ta muốn hạ chiến thiếp với Nghiêm Đông của Cổ Vân đường các ngươi, xin gọi là Nghiêm Đông đi ra tiếp chiến thiếp.
Bồ Hán Trung dứt lời, vài tên đệ tử Cổ Vân đường nhìn nhau, rõ ràng ngây dại, sau đó lại nhìn Bồ Hán Trung ra vẻ khó tin, rồi tuôn ra một nụ cười sắc bén chói tai. Đệ tử mập nói với một người trong đó với âm dương quái khí:
- Ôi, Tự Nhiên đường khó có được một lần nhuyễn đản ngạnh khí, ngươi nhanh đi gọi Nghiêm Đông ra tiếp chiến thiếp. . . Ai, chờ một chút, ước chiến đều có nguyên do đấy, nguyên do ngươi ước chiến với Nghiêm Đông là gì?
- Nghiêm Đông hạ độc trong đồ ăn của tiểu hầu tử của sư đệ ta nuôi, thiếu chút nữa đầu độc nó chết.
- Ha ha, tiểu tử Nghiêm Đông này thật lợi hại, độc một con khỉ đến mức khiến cho phế vật Tự Nhiên đường đến hạ chiến thiếp, thường ngày cho dù có hạ độc người của Tự Nhiên đường, bọn họ cũng không dám tới cửa hạ chiến thư đấy. Bây giờ độc con khỉ bọn họ lập tức cấp nhãn, thật là thiên đại kỳ vnuốt a.
Người bị chỉ điểm đi liền cười mấy câu, rồi sau đó một đường chạy chậm vào trong Cổ Vân đường.
Tần Hạo Hiên và Từ Vũ tuy không biết đấu pháp tiểu hội là cái gì, nhưng khi nghe Bồ Hán Trung nói chiến thiếp có thể hiểu được đây là Bồ Hán Trung muốn ước chiến cùng Nghiêm Đông.
La Kim Hoa lo lắng nhìn Bồ Hán Trung, nói:
- Bồ sư huynh, sư huynh. . . suy nghĩ kỹ càng.
Tần Hạo Hiên cũng nhìn Bồ Hán Trung, muốn Bồ Hán Trung thay đổi chủ ý.
Bồ Hán Trung cười nhìn Tần Hạo Hiên, vỗ vỗ lên vai của hắn, cắt ngang lời hắn muốn nói:
- Nghiêm Đông khẳng định có tật giật mình, ta đoán hắn núp trong Cổ Vân đường không dám lộ diện, chỉ có dùng phương pháp này mới có thể kích động hắn đi ra.
La Kim Hoa khẽ gật đầu nhìn nhận, nàng nói:
- Nếu không, ta đến ước chiến đi.
Bồ Hán Trung lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Tần sư đệ ta có cốt khí như vậy, dám nghĩ dám làm lại dám đảm đương. Nếu như sư huynh phụ đạo ta sợ hãi, truyền ra ngoài chẳng phải khiến cho người ta cười đến rụng răng sao.
Trong khi nói, Bồ Hán Trung lại ho khan một tràng tê tâm liệt phế.
Tần Hạo Hiên nhớ lại ngày hôm qua Bồ Hán Trung nói có chuyện muốn làm
Sự dịu dàng và cảm động không lời chảy qua lòng hắn, mặc dù Bồ Hán Trung không có ngôn ngữ thuyết phục, nhưng hắn dùng phương thức tự mình chịu đựng nhằm giải quyết trực tiếp nhất.
- Sư huynh, cám ơn huynh.
Tần Hạo Hiên bình tĩnh nói, mặc cho ai cũng có thể nhận ra tình cảm nồng nàn ẩn chứa bên trong giọng nói của hắn.
Chỉ chốc lát sau, Nghiêm Đông và đệ tử truyền tin cùng nhau đi ra.
Nếu như đám người Tần Hạo Hiên tới tìm hắn với danh nghĩa khác, Nghiêm Đông sẽ kiên quyết không ra, thế nhưng giáo quy định ước chiến thiếp đấu pháp tiểu hội là nhất định phải nhận. Đừng nói Bồ Hán Trung hạ ước chiến thư cho hắn, chỉ cần Bồ Hán Trung không biết xấu hổ, cho dù hắn hạ ước chiến thư với lão tổ tông môn phái, lão tổ tông cũng đi ra tiếp.
Mặc dù cường giả phát ước chiến thư với kẻ yếu, kẻ yếu bị ước chiến biết rõ không địch nổi nhất định cũng phải tiếp chiến, sau khi tiếp lấy rồi nhận thua trên lôi đài tại đấu pháp tiểu hội là được.
- Ngươi muốn ước chiến với ta?
Nghiêm Đông nhìn thấy đám người Tần Hạo Hiên, có tật giật mình, trong ánh mắt của hắn lóe lên vẻ bối rối, nhưng nhanh chóng nghĩ tới Tần Hạo Hiên giựt dây La Kim Hoa, đánh mình bị thương nặng, nằm trên giường nửa tháng, còn uống không ít đan dược, có thể nói là tổn thất nặng nề.
Bồ Hán Trung trịnh trọng đi lên trước, đưa cho Nghiêm Đông một tấm ước chiến thư vừa mới viết, nói:
- Ta, Bồ Hán Trung Tự Nhiên đường, ước chiến cùng Nghiêm Đông Cổ Vân đường.
Nghiêm Đông khinh miệt nhận lấy ước chiến thư Bồ Hán Trung đưa, cười lạnh một tiếng:
- Đây là chính ngươi muốn tìm chết, bị đánh chết trên lôi đài thì đừng oán ta.
- Nghe theo mệnh trời.
Đưa ước chiến thư xong, Bồ Hán Trung lạnh lùng nói với Nghiêm Đông với lời lẽ rất khẳng định:
- Lần trước cướp bóc không được, ngươi ghi hận trong lòng, không ngờ lại đến độc hại Hầu Tử sư đệ ta.
- Nói càn, ta cướp bóc các ngươi khi nào. . . Khi nào độc hại Hầu Tử sư đệ ngươi.
Lời Bồ Hán Trung nói khiến cho vẻ mặt của Nghiêm Đông bắt đầu đỏ lên..., nhưng vẫn cố nói dối:
- Ngươi ngậm máu phun người, đừng trách ta không khách khí với ngươi.
- Người làm gì thì có trời biết, nói lời trái với lương tâm sẽ bị sét đánh.
Trong khi La Kim Hoa nói thì Bồ Hán Trung đi về phía trước mấy bước, nói với đệ tử mập:
- Mười này sau là đấu pháp tiểu hội nửa năm một lần, ta muốn hạ chiến thiếp với Nghiêm Đông của Cổ Vân đường các ngươi, xin gọi là Nghiêm Đông đi ra tiếp chiến thiếp.
Bồ Hán Trung dứt lời, vài tên đệ tử Cổ Vân đường nhìn nhau, rõ ràng ngây dại, sau đó lại nhìn Bồ Hán Trung ra vẻ khó tin, rồi tuôn ra một nụ cười sắc bén chói tai. Đệ tử mập nói với một người trong đó với âm dương quái khí:
- Ôi, Tự Nhiên đường khó có được một lần nhuyễn đản ngạnh khí, ngươi nhanh đi gọi Nghiêm Đông ra tiếp chiến thiếp. . . Ai, chờ một chút, ước chiến đều có nguyên do đấy, nguyên do ngươi ước chiến với Nghiêm Đông là gì?
- Nghiêm Đông hạ độc trong đồ ăn của tiểu hầu tử của sư đệ ta nuôi, thiếu chút nữa đầu độc nó chết.
- Ha ha, tiểu tử Nghiêm Đông này thật lợi hại, độc một con khỉ đến mức khiến cho phế vật Tự Nhiên đường đến hạ chiến thiếp, thường ngày cho dù có hạ độc người của Tự Nhiên đường, bọn họ cũng không dám tới cửa hạ chiến thư đấy. Bây giờ độc con khỉ bọn họ lập tức cấp nhãn, thật là thiên đại kỳ vnuốt a.
Người bị chỉ điểm đi liền cười mấy câu, rồi sau đó một đường chạy chậm vào trong Cổ Vân đường.
Tần Hạo Hiên và Từ Vũ tuy không biết đấu pháp tiểu hội là cái gì, nhưng khi nghe Bồ Hán Trung nói chiến thiếp có thể hiểu được đây là Bồ Hán Trung muốn ước chiến cùng Nghiêm Đông.
La Kim Hoa lo lắng nhìn Bồ Hán Trung, nói:
- Bồ sư huynh, sư huynh. . . suy nghĩ kỹ càng.
Tần Hạo Hiên cũng nhìn Bồ Hán Trung, muốn Bồ Hán Trung thay đổi chủ ý.
Bồ Hán Trung cười nhìn Tần Hạo Hiên, vỗ vỗ lên vai của hắn, cắt ngang lời hắn muốn nói:
- Nghiêm Đông khẳng định có tật giật mình, ta đoán hắn núp trong Cổ Vân đường không dám lộ diện, chỉ có dùng phương pháp này mới có thể kích động hắn đi ra.
La Kim Hoa khẽ gật đầu nhìn nhận, nàng nói:
- Nếu không, ta đến ước chiến đi.
Bồ Hán Trung lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Tần sư đệ ta có cốt khí như vậy, dám nghĩ dám làm lại dám đảm đương. Nếu như sư huynh phụ đạo ta sợ hãi, truyền ra ngoài chẳng phải khiến cho người ta cười đến rụng răng sao.
Trong khi nói, Bồ Hán Trung lại ho khan một tràng tê tâm liệt phế.
Tần Hạo Hiên nhớ lại ngày hôm qua Bồ Hán Trung nói có chuyện muốn làm
Sự dịu dàng và cảm động không lời chảy qua lòng hắn, mặc dù Bồ Hán Trung không có ngôn ngữ thuyết phục, nhưng hắn dùng phương thức tự mình chịu đựng nhằm giải quyết trực tiếp nhất.
- Sư huynh, cám ơn huynh.
Tần Hạo Hiên bình tĩnh nói, mặc cho ai cũng có thể nhận ra tình cảm nồng nàn ẩn chứa bên trong giọng nói của hắn.
Chỉ chốc lát sau, Nghiêm Đông và đệ tử truyền tin cùng nhau đi ra.
Nếu như đám người Tần Hạo Hiên tới tìm hắn với danh nghĩa khác, Nghiêm Đông sẽ kiên quyết không ra, thế nhưng giáo quy định ước chiến thiếp đấu pháp tiểu hội là nhất định phải nhận. Đừng nói Bồ Hán Trung hạ ước chiến thư cho hắn, chỉ cần Bồ Hán Trung không biết xấu hổ, cho dù hắn hạ ước chiến thư với lão tổ tông môn phái, lão tổ tông cũng đi ra tiếp.
Mặc dù cường giả phát ước chiến thư với kẻ yếu, kẻ yếu bị ước chiến biết rõ không địch nổi nhất định cũng phải tiếp chiến, sau khi tiếp lấy rồi nhận thua trên lôi đài tại đấu pháp tiểu hội là được.
- Ngươi muốn ước chiến với ta?
Nghiêm Đông nhìn thấy đám người Tần Hạo Hiên, có tật giật mình, trong ánh mắt của hắn lóe lên vẻ bối rối, nhưng nhanh chóng nghĩ tới Tần Hạo Hiên giựt dây La Kim Hoa, đánh mình bị thương nặng, nằm trên giường nửa tháng, còn uống không ít đan dược, có thể nói là tổn thất nặng nề.
Bồ Hán Trung trịnh trọng đi lên trước, đưa cho Nghiêm Đông một tấm ước chiến thư vừa mới viết, nói:
- Ta, Bồ Hán Trung Tự Nhiên đường, ước chiến cùng Nghiêm Đông Cổ Vân đường.
Nghiêm Đông khinh miệt nhận lấy ước chiến thư Bồ Hán Trung đưa, cười lạnh một tiếng:
- Đây là chính ngươi muốn tìm chết, bị đánh chết trên lôi đài thì đừng oán ta.
- Nghe theo mệnh trời.
Đưa ước chiến thư xong, Bồ Hán Trung lạnh lùng nói với Nghiêm Đông với lời lẽ rất khẳng định:
- Lần trước cướp bóc không được, ngươi ghi hận trong lòng, không ngờ lại đến độc hại Hầu Tử sư đệ ta.
- Nói càn, ta cướp bóc các ngươi khi nào. . . Khi nào độc hại Hầu Tử sư đệ ngươi.
Lời Bồ Hán Trung nói khiến cho vẻ mặt của Nghiêm Đông bắt đầu đỏ lên..., nhưng vẫn cố nói dối:
- Ngươi ngậm máu phun người, đừng trách ta không khách khí với ngươi.
- Người làm gì thì có trời biết, nói lời trái với lương tâm sẽ bị sét đánh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.