Chương 210: Minh Nguyệt Thần Châu đấu Bá Thể (1)
Cao Lâu Đại Hạ
06/04/2022
Lôi đài rộng rãi, Nghiêm Đông tuy thảm hại nhưng mang theo vẻ mặt đắc ý, khóe môi khinh thường, ánh mắt còn có vẻ không cam lòng. Hắn muốn trực tiếp giết chết Bồ Hán Trung trên lôi đài, thật ngờ kế hoạch vẫn chưa hoàn thành được.
Tần Hạo Hiên đỡ Bồ Hán Trung đã bị thương nặng, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Đông trên lôi đài, lửa giận trong lòng dồn nén đầy lên ngực, nghe sư huynh đã thay đổi thành hình dạng như vậy còn không quên quan tâm đến mình, trong lòng hắn vô cùng cảm động, lửa giận càng bốc cao không kềm được.
Từ Vũ đi tới bên cạnh Tần Hạo Hiên, nhỏ giọng nói:
- Hạo Hiên ca ca, nhất định ca ca phải nhận thua, không mất mặt gì đâu. Nếu như ca ca có chuyện gì bất ngờ, Bồ sư huynh sẽ tự trách càng thêm khó qua khỏi.
Tần Hạo Hiên gật gật đầu, sát ý trong mắt lại càng dày đặc hơn.
- Dựa theo quy củ của đấu pháp tiểu hội, cho dù nhận thua ta cũng phải nhận thua trên lôi đài.
Tần Hạo Hiên dứt lời, bước đi lên lôi đài.
Tần Hạo Hiên ý khí hăng hái, Nghiêm Đông bắt đầu lo nghĩ. Hắn không nhìn Tần Hạo Hiên mà nhìn vào một góc trong đám người vây xem, đứng nơi đó có… Trương Cuồng.
Trương Cuồng là một trong Vô Thượng Tử Chủng của Thái Sơ giáo, được xem là tử chủng có tiền đồ nhất.
Nghiêm Đông còn nhớ rõ lúc thăm viếng sư tôn, bản thân mình đắc chí vừa lòng về tới gian phòng của mình thì phát hiện một người đã ngồi ngay ngắn trong phòng. Trương Cuồng ngồi dưới ngọn đèn mờ tối, hắn không nói gì, chỉ vẻn vẹn ngồi ở chỗ đó, tản ra một cổ khí thế khiến cho người ta kính úy.
Nghiêm Đông không thể hiểu, lời đồn Trương Cuồng và Tần Hạo Hiên quan hệ tệ đến mức không gì tệ hơn. Hắn không thể hiểu, tại sao tử chủng có tiền đồ nhất này lại đặc biệt tới uy hiếp mình vào tối hôm qua?! Nếu như Tần Hạo Hiên chết trên lôi đài, hoặc là bị thương nặng đến mức tương lai tu luyện không tinh tiến, vậy tất nhiên Trương Cuồng sẽ làm thịt Nghiêm Đông rồi.
Nghiêm Đông nhìn thấy Trương Cuồng ở trong đám người, bất chợt rùng mình một cái. Cảnh tượng tối hôm qua đến giờ vẫn để lại trong hắn một ký ức rõ ràng: Đêm đen nhánh, giống như ánh mắt của lang, còn có khí tức hung bạo, rõ ràng chỉ là một người mới, lại làm cho người có cảm giác đấy là một lão ma đầu bá đạo.
Lúc Trương Cuồng đứng dậy rời đi, còn dừng chân cảnh cáo tại cửa ra vào, đến giờ lời cảnh cáo vẫn còn quanh quẩn bên tai:
“Nếu Tần Hạo Hiên có nửa phần sơ sẩy, ngày sau Trương Cuồng ta sẽ giết cả nhà ngươi, tiêu diệt toàn tộc ngươi.”
Buồn bực. Buồn bực a. Giờ khắc này Nghiêm Đông buồn bực hơn so với một ai khác, mình chẳng qua chỉ muốn giáo huấn đám tôm tép nhỏ tân tiến không biết trời cao đất rộng một chút mà thôi, để cho tất cả mọi người biết được kết quả khiêu khích mình là như thế nào.
Thế mà cái tên Vô Thượng Tử Chủng này lại chạy ra làm náo loạn như vậy, đây là ý gì? Nếu ngươi là nữ nhân, ngươi coi trọng Tần Hạo Hiên cái tên tôm tép nhỏ bé này thì cũng được đi. Nhưng vấn đề là ngươi là một tên đàn ông mà. Hơn nữa còn là tên đàn ông có thù cùng hắn nữa. Ngươi đáng lẽ nên nhờ ta xé nát hắn giúp ngươi trên lôi đài chứ? Sau đó cho ta lợi ích gì đó chứ? Vì sao còn lại chơi cái trò như vậy chứ a? Đầu óc của Tử chủng đều có bệnh à?
Được. Ngươi là tử chủng, ta sợ ngươi rồi. Đánh hắn ra khỏi lôi đài coi xong. Nghiêm Đông thầm mắng mình xui xẻo, cổ tay chợt lật lên, một tờ linh phù theo ống tay áo tuột đến lòng bàn tay.
Tần Hạo Hiên đi về hướng lôi đài, sát ý đan xen trong ánh mắt, long hành hổ bộ mang theo quang huy tắm trong cừu hận giống như sát thần.
Nhưng Nghiêm Đông cũng không cho Tần Hạo Hiên có nhiều thời gian chuẩn bị, lúc Tần Hạo Hiên vừa mới đi lên lôi đài thì đột nhiên hắn giải phóng linh pháp đã chuẩn bị sẵn. Một quả cầu lửa đánh vào trên người Tần Hạo Hiên, rồi nổ tung ngay sau đó, đánh Tần Hạo Hiên không kịp đề phòng bay ngược ra mấy thước.
Trước đó Bồ Hán Trung vừa vào sân lập tức ném ra các loại linh phù, làm cho Nghiêm Đông chật vật không chịu nổi, hắn xuất thủ trước cũng vì phòng bị Tần Hạo Hiên còn có linh phù cao cấp nào đó trong tay. Nếu như bị lật thuyền trong mương, thua dưới tay một tân nhân đệ tử, sau này làm sao dám nhìn mặt ai?!
Thấy Tần Hạo Hiên bị đánh bay, Từ Vũ không tự kiềm hãm được hét lên một tiếng, hô to:
- Hạo Hiên ca ca cẩn thận. Hạo Hiên ca ca, nhanh chóng nhận thua đi.
Dáng dấp khẩn trương của Từ Vũ khiến cho ánh mắt Mộ Dung Siêu đứng ở sau lưng nàng có vẻ phức tạp.
Hắn và Tần Hạo Hiên có sinh ý lui tới, tới đây nhằm trợ uy cho Tần Hạo Hiên. Cùng lúc đó đệ tử của Tứ Đại đường muốn lấy lòng Vô Thượng Tử Chủng Từ Vũ cũng đua nhau khiển trách:
- Sư huynh Tiên Miêu cảnh Thập Nhị diệp còn chơi trò đánh lén, quá vô sỉ.
- Nếu ta là hắn, ta đập đầu chết cho rồi. Đối phó với một người mới chưa xuất miêu còn xuất thủ trước nữa chứ.
- Thật là người không biết xấu hổ vô địch thiên hạ a. Vì sao Cổ Vân đường lại có người không biết xấu hổ như vậy chứ?
- Xong rồi, bị Tiên Miêu cảnh Thập Nhị diệp đánh trúng, e rằng Tần Hạo Hiên phải bị thương rồi, mau nhận thua đi.
Trong sự lo lắng của một đám người, Tần Hạo Hiên bị đánh bay đã đứng ngay dậy, quần áo trên người hắn bị đánh thành lỗ thủng, xem ra có vẻ u đầu sứt trán, nhưng nếu nhìn kỹ có thể phát hiện trên người hắn không có vết thương nào, thậm chí ngay cả chút máu ứ đọng cũng không có.
Cổ Vân đường chủ từ bốn tháng nay mỗi ngày đều hạ quan tài bản trên người Tần Hạo Hiên, còn có đạo tâm chủng ma cùng với một lượng lớn linh dược chưa tiêu hao hết trong cơ thể của hắn, cuối cùng giờ khắc này đã hiện ra thành quả.
Tần Hạo Hiên đứng dậy, buồn bực rống một tiếng như man ngưu rồi xông tới Nghiêm Đông. Nếu thân thể có thể hoàn toàn tiếp nhận sự oanh kích của đối phương, vậy còn nhận thua cái rắm gì! Chơi hắn luôn!
Nghiêm Đông có chút choáng váng, linh phù vừa rồi chính là đối phó cùng đệ tử tu vi Thất diệp, đệ tử kia toàn lực thi triển Thiên Viên thuật phòng thủ, vẫn sẽ bị đánh vỡ Thiên Viên thuật, còn bị đánh đứng lên không nổi. Sớm nghe nói Tần Hạo Hiên có thể đại chiến sinh tử cùng đệ tử Thất diệp, vì sao bây giờ nhìn thấy năng lực chịu đánh còn có thể xoay quanh kéo đánh Thất diệp vậy? Thật không giống như lời đồn a.
Tần Hạo Hiên đỡ Bồ Hán Trung đã bị thương nặng, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Đông trên lôi đài, lửa giận trong lòng dồn nén đầy lên ngực, nghe sư huynh đã thay đổi thành hình dạng như vậy còn không quên quan tâm đến mình, trong lòng hắn vô cùng cảm động, lửa giận càng bốc cao không kềm được.
Từ Vũ đi tới bên cạnh Tần Hạo Hiên, nhỏ giọng nói:
- Hạo Hiên ca ca, nhất định ca ca phải nhận thua, không mất mặt gì đâu. Nếu như ca ca có chuyện gì bất ngờ, Bồ sư huynh sẽ tự trách càng thêm khó qua khỏi.
Tần Hạo Hiên gật gật đầu, sát ý trong mắt lại càng dày đặc hơn.
- Dựa theo quy củ của đấu pháp tiểu hội, cho dù nhận thua ta cũng phải nhận thua trên lôi đài.
Tần Hạo Hiên dứt lời, bước đi lên lôi đài.
Tần Hạo Hiên ý khí hăng hái, Nghiêm Đông bắt đầu lo nghĩ. Hắn không nhìn Tần Hạo Hiên mà nhìn vào một góc trong đám người vây xem, đứng nơi đó có… Trương Cuồng.
Trương Cuồng là một trong Vô Thượng Tử Chủng của Thái Sơ giáo, được xem là tử chủng có tiền đồ nhất.
Nghiêm Đông còn nhớ rõ lúc thăm viếng sư tôn, bản thân mình đắc chí vừa lòng về tới gian phòng của mình thì phát hiện một người đã ngồi ngay ngắn trong phòng. Trương Cuồng ngồi dưới ngọn đèn mờ tối, hắn không nói gì, chỉ vẻn vẹn ngồi ở chỗ đó, tản ra một cổ khí thế khiến cho người ta kính úy.
Nghiêm Đông không thể hiểu, lời đồn Trương Cuồng và Tần Hạo Hiên quan hệ tệ đến mức không gì tệ hơn. Hắn không thể hiểu, tại sao tử chủng có tiền đồ nhất này lại đặc biệt tới uy hiếp mình vào tối hôm qua?! Nếu như Tần Hạo Hiên chết trên lôi đài, hoặc là bị thương nặng đến mức tương lai tu luyện không tinh tiến, vậy tất nhiên Trương Cuồng sẽ làm thịt Nghiêm Đông rồi.
Nghiêm Đông nhìn thấy Trương Cuồng ở trong đám người, bất chợt rùng mình một cái. Cảnh tượng tối hôm qua đến giờ vẫn để lại trong hắn một ký ức rõ ràng: Đêm đen nhánh, giống như ánh mắt của lang, còn có khí tức hung bạo, rõ ràng chỉ là một người mới, lại làm cho người có cảm giác đấy là một lão ma đầu bá đạo.
Lúc Trương Cuồng đứng dậy rời đi, còn dừng chân cảnh cáo tại cửa ra vào, đến giờ lời cảnh cáo vẫn còn quanh quẩn bên tai:
“Nếu Tần Hạo Hiên có nửa phần sơ sẩy, ngày sau Trương Cuồng ta sẽ giết cả nhà ngươi, tiêu diệt toàn tộc ngươi.”
Buồn bực. Buồn bực a. Giờ khắc này Nghiêm Đông buồn bực hơn so với một ai khác, mình chẳng qua chỉ muốn giáo huấn đám tôm tép nhỏ tân tiến không biết trời cao đất rộng một chút mà thôi, để cho tất cả mọi người biết được kết quả khiêu khích mình là như thế nào.
Thế mà cái tên Vô Thượng Tử Chủng này lại chạy ra làm náo loạn như vậy, đây là ý gì? Nếu ngươi là nữ nhân, ngươi coi trọng Tần Hạo Hiên cái tên tôm tép nhỏ bé này thì cũng được đi. Nhưng vấn đề là ngươi là một tên đàn ông mà. Hơn nữa còn là tên đàn ông có thù cùng hắn nữa. Ngươi đáng lẽ nên nhờ ta xé nát hắn giúp ngươi trên lôi đài chứ? Sau đó cho ta lợi ích gì đó chứ? Vì sao còn lại chơi cái trò như vậy chứ a? Đầu óc của Tử chủng đều có bệnh à?
Được. Ngươi là tử chủng, ta sợ ngươi rồi. Đánh hắn ra khỏi lôi đài coi xong. Nghiêm Đông thầm mắng mình xui xẻo, cổ tay chợt lật lên, một tờ linh phù theo ống tay áo tuột đến lòng bàn tay.
Tần Hạo Hiên đi về hướng lôi đài, sát ý đan xen trong ánh mắt, long hành hổ bộ mang theo quang huy tắm trong cừu hận giống như sát thần.
Nhưng Nghiêm Đông cũng không cho Tần Hạo Hiên có nhiều thời gian chuẩn bị, lúc Tần Hạo Hiên vừa mới đi lên lôi đài thì đột nhiên hắn giải phóng linh pháp đã chuẩn bị sẵn. Một quả cầu lửa đánh vào trên người Tần Hạo Hiên, rồi nổ tung ngay sau đó, đánh Tần Hạo Hiên không kịp đề phòng bay ngược ra mấy thước.
Trước đó Bồ Hán Trung vừa vào sân lập tức ném ra các loại linh phù, làm cho Nghiêm Đông chật vật không chịu nổi, hắn xuất thủ trước cũng vì phòng bị Tần Hạo Hiên còn có linh phù cao cấp nào đó trong tay. Nếu như bị lật thuyền trong mương, thua dưới tay một tân nhân đệ tử, sau này làm sao dám nhìn mặt ai?!
Thấy Tần Hạo Hiên bị đánh bay, Từ Vũ không tự kiềm hãm được hét lên một tiếng, hô to:
- Hạo Hiên ca ca cẩn thận. Hạo Hiên ca ca, nhanh chóng nhận thua đi.
Dáng dấp khẩn trương của Từ Vũ khiến cho ánh mắt Mộ Dung Siêu đứng ở sau lưng nàng có vẻ phức tạp.
Hắn và Tần Hạo Hiên có sinh ý lui tới, tới đây nhằm trợ uy cho Tần Hạo Hiên. Cùng lúc đó đệ tử của Tứ Đại đường muốn lấy lòng Vô Thượng Tử Chủng Từ Vũ cũng đua nhau khiển trách:
- Sư huynh Tiên Miêu cảnh Thập Nhị diệp còn chơi trò đánh lén, quá vô sỉ.
- Nếu ta là hắn, ta đập đầu chết cho rồi. Đối phó với một người mới chưa xuất miêu còn xuất thủ trước nữa chứ.
- Thật là người không biết xấu hổ vô địch thiên hạ a. Vì sao Cổ Vân đường lại có người không biết xấu hổ như vậy chứ?
- Xong rồi, bị Tiên Miêu cảnh Thập Nhị diệp đánh trúng, e rằng Tần Hạo Hiên phải bị thương rồi, mau nhận thua đi.
Trong sự lo lắng của một đám người, Tần Hạo Hiên bị đánh bay đã đứng ngay dậy, quần áo trên người hắn bị đánh thành lỗ thủng, xem ra có vẻ u đầu sứt trán, nhưng nếu nhìn kỹ có thể phát hiện trên người hắn không có vết thương nào, thậm chí ngay cả chút máu ứ đọng cũng không có.
Cổ Vân đường chủ từ bốn tháng nay mỗi ngày đều hạ quan tài bản trên người Tần Hạo Hiên, còn có đạo tâm chủng ma cùng với một lượng lớn linh dược chưa tiêu hao hết trong cơ thể của hắn, cuối cùng giờ khắc này đã hiện ra thành quả.
Tần Hạo Hiên đứng dậy, buồn bực rống một tiếng như man ngưu rồi xông tới Nghiêm Đông. Nếu thân thể có thể hoàn toàn tiếp nhận sự oanh kích của đối phương, vậy còn nhận thua cái rắm gì! Chơi hắn luôn!
Nghiêm Đông có chút choáng váng, linh phù vừa rồi chính là đối phó cùng đệ tử tu vi Thất diệp, đệ tử kia toàn lực thi triển Thiên Viên thuật phòng thủ, vẫn sẽ bị đánh vỡ Thiên Viên thuật, còn bị đánh đứng lên không nổi. Sớm nghe nói Tần Hạo Hiên có thể đại chiến sinh tử cùng đệ tử Thất diệp, vì sao bây giờ nhìn thấy năng lực chịu đánh còn có thể xoay quanh kéo đánh Thất diệp vậy? Thật không giống như lời đồn a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.