Chương 148: Vô Tri Vô Tâm Lãnh Yêu Binh (1)
Cao Lâu Đại Hạ
06/04/2022
Nhìn bộ xương này Tần Hạo Hiên ngẩn ngơ, dù đã thành bộ xương vẫn có khí thế như vậy thì lúc còn sống nó uy phong lẫm lẫm cỡ nào? Trong đầu Tần Hạo Hiên vẽ lên hình ảnh một con vượn to lông vàng cầm gậy sắt thông thiên, khoác giáp da vạn thú, lông vàng sáng chói mắt huơ gậy sắt có thể núi sập đất nứt, hô hấp thổ nạp có thể khiến phong vân biến sắc.
Một con vượn to lông vàng cầm gậy sắt to càn quét lục hợp bát hoang, đánh đâu thắng đó, như có thể đâm thủng trời hiện ra trong đầu Tần Hạo Hiên, hắn thầm nghĩ trong số xác chết nằm dưới đất trong đại chiến tiên ma thảm liệt có bao nhiêu là bị nó đánh chết?
Không, xác chết chỗ này tuyệt đối không phải bị nó đánh chết, vì chết dưới gậy của nó chắc chắn đã là đống thịt vụn.
Tần Hạo Hiên trợn mắt há hốc mồm đứng trên gò đất nhỏ một nén nhang sau mới tỉnh táo lại. Nên tìm bảo bối, hắn không có nhiều thời gian lãng phí, nếu chậm trễ nữa thì trời sẽ sáng.
Tần Hạo Hiên xuống gò đất nhỏ, đến gần khung xương vượn to. Tần Hạo Hiên cho rằng chỗ này có đồ tốt. Nhưng khi hắn đến gần bộ xương vượn to, cảm giác toàn thân khó chịu như bị kim đâm. Vượn to đã chết chỉ còn đống xương nhưng khí thế của nó vẫn có thể đâm thủng trời, gậy sắt to đã rỉ sét vẫn như lưỡi liềm thần chết lấy mạng, tràn ngập sát ý và bá khí.
Áp lực từ xác vượn to và Tuyệt Tiên Độc Cốc làm Tần Hạo Hiên chịu áp lực càng nặng nề, nửa bước khó đi. Nhưng vì cho mình nhanh chóng tăng cao thực lực, hắn nghĩ xác vượn to sẽ có bảo bối gì đó nên cắn răng đè nén nỗi sợ, từng bước đến gần xác vượn to.
Xác vượn to cách gò đất nhỏ chỉ khoảng mười bước, nhưng khi rắn nhỏ lướt qua bên cạnh xác vượn to thì Tần Hạo Hiên rùng mình. Hắn cảm giác khí thế ngập trời xông vào sâu trong linh hồn, như bị đập một gậy vào đầu, hồn phách suýt bị đánh tan.
Khí thế cường đại biết bao!
Nếu Tần Hạo Hiên không nuốt ma niệm của Bất Tử Vu Ma, mỗi ngày kiên trì tu luyện thần thức, gần đây thần thức mạnh lên nhiều thì hắn đã bị chấn động vừa rồi làm hồn phi phách tán.
Dù vậy Tần Hạo Hiên cảm giác mình mới đi dạo quỷ môn quan. Bộ xương vượn to không cố ý phát ra khí thế nhằm vào Tần Hạo Hiên nhưng đã mạnh mẽ còn hơn công kích ma niệm của Bất Tử Vu Ma.
Tần Hạo Hiên kính sợ ngước nhìn xác vượn to như ngọn đồi, lòng thầm nghĩ: Khi nó còn sống thì khí thế mạnh đến mức nào?
Tần Hạo Hiên đi tới trước, áp lực từ Tuyệt Tiên Độc Cốc gần như đè ép nội tạng của Tần Hạo Hiên phun ra ngoài. Tần Hạo Hiên cắn răng, hắn biết nơi có thể tìm được bảo bối là gần xác vượn to, quyết không thể lùi bước trước áp lực! Tu tiên giả không sợ trời thì sao có thể bị áp lực tầm thường hù lùi?
Tần Hạo Hiên thầm bơm hơi cho mình, chịu đựng hai tầng áp lực nhanh chóng sưu tầm xác vượn to. Tần Hạo Hiên biết mình phải nhanh lên, nếu không thần thức tiêu hết sạch thì hắn không đi ra Tuyệt Tiên Độc Cốc nổi.
Xác vượn to cao mười trượng mặc giáp da vạn thú, bị độc khí mấy ngàn năm trong Tuyệt Tiên Độc Cốc xâm thực giáp da đã rách nát, nhưng vẫn có thể thấy uy phong năm đó.
Tần Hạo Hiên ở Đại Điền trấn nổi tiếng là thợ săn nhỏ, vô số sư tử mãnh hổ chết dưới tay hắn, còn có nhiều chim hoang mãnh thú không biết tên. Tần Hạo Hiên tự nhận mình thấy nhiều chủng loại thú nhất trong bạn cùng lứa, nhưng khi nhìn giáp da vạn thú thì xoe tròn mắt.
Giáp da vạn thú may cực kỳ tinh xảo, mỗi một khối lột da thú trọn vẹn, mỗi tấm da thú không lặp lại. Tần Hạo Hiên thầm líu lưỡi, giáp da vạn thú này đã lột da bao nhiêu loài thú?
Xác vượn to rất lớn, cả buổi tối Tần Hạo Hiên mới lục soát được một nửa. Hắn không tìm được pháp khí hoặc đan dược như mong muốn, chỉ phát hiện một quyển bí tịch bị độc khí xâm thực mấy ngàn năm đã rách nát.
Bí tịch đóng gói rất tốt, trông khá quý giá. Vượn to dùng tấm da thú không biết tên bao kín mấy lớp, nếu không có da thú bảo vệ thì bí tịch đã thành tro tàn vì độc khí xâm thực, không đến lượt Tần Hạo Hiên nhặt lậu.
Tần Hạo Hiên cầm bí tịch đánh giá, tính thời gian nếu còn chậm trễ nữa thì trời sáng. Xác vượn to quá lớn, một buổi tối không lục soát được hết. Tần Hạo Hiên vội vàng rời khỏi Tuyệt Tiên Độc Cốc, về phòng mình.
Sau khi về phòng nương ánh nến mờ, Tần Hạo Hiên lật xem bí tịch đã rách nát không thành hình. Trong bí tịch viết trúc trắc khó hiểu, kèm theo nhiều chữ Tần Hạo Hiên không biết, lật xem một lúc hắn không hiểu gì, buông tiếng thở dài đặt bí tịch xuống bàn. Tần Hạo Hiên định bụng ngày mai sẽ nghiên cứ kỹ hơn.
Trải qua hai tầng áp lực Tuyệt Tiên Độc Cốc, xác vượn to rèn luyện làm thần thức của Tần Hạo Hiên tiêu hao quá độ, thừa dịp thời gian còn sớm hắn buông xuống bí tịch, leo lên giường ngủ.
Ngày thứ hai, sáng sớm ánh mặt trời ấm áp từ cửa sổ chiếu lên mặt Tần Hạo Hiên, đánh thức hắn khỏi giấc mơ.
Tần Hạo Hiên mở mắt ra, định tu luyện Thiên Hà Đạo Pháp chợt thấy một cảnh tượng rất đáng kinh ngạc.
Tiểu Kim tỉnh lại từ bao giờ nằm sấp trên bàn, chổng mông chăm chú lật xem bí tịch đêm qua Tần Hạo Hiên mang về từ Tuyệt Tiên Độc Cốc. Khi Tiểu Kim đọc sách đôi mắt khỉ lóe tia sáng, rất nhanh nó xem xong quyển bí tịch không quá dày. Bí tịch vốn rách nát bỗng chốc thành bột phấn.
Tần Hạo Hiên thấy Tiểu Kim xem xong bí tịch rất kích động hưng phấn, không phát hiện hắn đã tỉnh. Tiểu Kim hướng về phía mặt trời dâng lên, ngồi xổm dưới đất như con chó, hai tay khỉ cong ngón tay làm kiểu, thổ nạp tinh hoa trời trăng.
Tiểu Kim như vòng xoáy, từng đợt linh khí tinh thuần chui vào người nó, linh khí quanh nó đậm đặc như khói như sương.
Tần Hạo Hiên giật mình trợn mắt há hốc mồm:
Một con vượn to lông vàng cầm gậy sắt to càn quét lục hợp bát hoang, đánh đâu thắng đó, như có thể đâm thủng trời hiện ra trong đầu Tần Hạo Hiên, hắn thầm nghĩ trong số xác chết nằm dưới đất trong đại chiến tiên ma thảm liệt có bao nhiêu là bị nó đánh chết?
Không, xác chết chỗ này tuyệt đối không phải bị nó đánh chết, vì chết dưới gậy của nó chắc chắn đã là đống thịt vụn.
Tần Hạo Hiên trợn mắt há hốc mồm đứng trên gò đất nhỏ một nén nhang sau mới tỉnh táo lại. Nên tìm bảo bối, hắn không có nhiều thời gian lãng phí, nếu chậm trễ nữa thì trời sẽ sáng.
Tần Hạo Hiên xuống gò đất nhỏ, đến gần khung xương vượn to. Tần Hạo Hiên cho rằng chỗ này có đồ tốt. Nhưng khi hắn đến gần bộ xương vượn to, cảm giác toàn thân khó chịu như bị kim đâm. Vượn to đã chết chỉ còn đống xương nhưng khí thế của nó vẫn có thể đâm thủng trời, gậy sắt to đã rỉ sét vẫn như lưỡi liềm thần chết lấy mạng, tràn ngập sát ý và bá khí.
Áp lực từ xác vượn to và Tuyệt Tiên Độc Cốc làm Tần Hạo Hiên chịu áp lực càng nặng nề, nửa bước khó đi. Nhưng vì cho mình nhanh chóng tăng cao thực lực, hắn nghĩ xác vượn to sẽ có bảo bối gì đó nên cắn răng đè nén nỗi sợ, từng bước đến gần xác vượn to.
Xác vượn to cách gò đất nhỏ chỉ khoảng mười bước, nhưng khi rắn nhỏ lướt qua bên cạnh xác vượn to thì Tần Hạo Hiên rùng mình. Hắn cảm giác khí thế ngập trời xông vào sâu trong linh hồn, như bị đập một gậy vào đầu, hồn phách suýt bị đánh tan.
Khí thế cường đại biết bao!
Nếu Tần Hạo Hiên không nuốt ma niệm của Bất Tử Vu Ma, mỗi ngày kiên trì tu luyện thần thức, gần đây thần thức mạnh lên nhiều thì hắn đã bị chấn động vừa rồi làm hồn phi phách tán.
Dù vậy Tần Hạo Hiên cảm giác mình mới đi dạo quỷ môn quan. Bộ xương vượn to không cố ý phát ra khí thế nhằm vào Tần Hạo Hiên nhưng đã mạnh mẽ còn hơn công kích ma niệm của Bất Tử Vu Ma.
Tần Hạo Hiên kính sợ ngước nhìn xác vượn to như ngọn đồi, lòng thầm nghĩ: Khi nó còn sống thì khí thế mạnh đến mức nào?
Tần Hạo Hiên đi tới trước, áp lực từ Tuyệt Tiên Độc Cốc gần như đè ép nội tạng của Tần Hạo Hiên phun ra ngoài. Tần Hạo Hiên cắn răng, hắn biết nơi có thể tìm được bảo bối là gần xác vượn to, quyết không thể lùi bước trước áp lực! Tu tiên giả không sợ trời thì sao có thể bị áp lực tầm thường hù lùi?
Tần Hạo Hiên thầm bơm hơi cho mình, chịu đựng hai tầng áp lực nhanh chóng sưu tầm xác vượn to. Tần Hạo Hiên biết mình phải nhanh lên, nếu không thần thức tiêu hết sạch thì hắn không đi ra Tuyệt Tiên Độc Cốc nổi.
Xác vượn to cao mười trượng mặc giáp da vạn thú, bị độc khí mấy ngàn năm trong Tuyệt Tiên Độc Cốc xâm thực giáp da đã rách nát, nhưng vẫn có thể thấy uy phong năm đó.
Tần Hạo Hiên ở Đại Điền trấn nổi tiếng là thợ săn nhỏ, vô số sư tử mãnh hổ chết dưới tay hắn, còn có nhiều chim hoang mãnh thú không biết tên. Tần Hạo Hiên tự nhận mình thấy nhiều chủng loại thú nhất trong bạn cùng lứa, nhưng khi nhìn giáp da vạn thú thì xoe tròn mắt.
Giáp da vạn thú may cực kỳ tinh xảo, mỗi một khối lột da thú trọn vẹn, mỗi tấm da thú không lặp lại. Tần Hạo Hiên thầm líu lưỡi, giáp da vạn thú này đã lột da bao nhiêu loài thú?
Xác vượn to rất lớn, cả buổi tối Tần Hạo Hiên mới lục soát được một nửa. Hắn không tìm được pháp khí hoặc đan dược như mong muốn, chỉ phát hiện một quyển bí tịch bị độc khí xâm thực mấy ngàn năm đã rách nát.
Bí tịch đóng gói rất tốt, trông khá quý giá. Vượn to dùng tấm da thú không biết tên bao kín mấy lớp, nếu không có da thú bảo vệ thì bí tịch đã thành tro tàn vì độc khí xâm thực, không đến lượt Tần Hạo Hiên nhặt lậu.
Tần Hạo Hiên cầm bí tịch đánh giá, tính thời gian nếu còn chậm trễ nữa thì trời sáng. Xác vượn to quá lớn, một buổi tối không lục soát được hết. Tần Hạo Hiên vội vàng rời khỏi Tuyệt Tiên Độc Cốc, về phòng mình.
Sau khi về phòng nương ánh nến mờ, Tần Hạo Hiên lật xem bí tịch đã rách nát không thành hình. Trong bí tịch viết trúc trắc khó hiểu, kèm theo nhiều chữ Tần Hạo Hiên không biết, lật xem một lúc hắn không hiểu gì, buông tiếng thở dài đặt bí tịch xuống bàn. Tần Hạo Hiên định bụng ngày mai sẽ nghiên cứ kỹ hơn.
Trải qua hai tầng áp lực Tuyệt Tiên Độc Cốc, xác vượn to rèn luyện làm thần thức của Tần Hạo Hiên tiêu hao quá độ, thừa dịp thời gian còn sớm hắn buông xuống bí tịch, leo lên giường ngủ.
Ngày thứ hai, sáng sớm ánh mặt trời ấm áp từ cửa sổ chiếu lên mặt Tần Hạo Hiên, đánh thức hắn khỏi giấc mơ.
Tần Hạo Hiên mở mắt ra, định tu luyện Thiên Hà Đạo Pháp chợt thấy một cảnh tượng rất đáng kinh ngạc.
Tiểu Kim tỉnh lại từ bao giờ nằm sấp trên bàn, chổng mông chăm chú lật xem bí tịch đêm qua Tần Hạo Hiên mang về từ Tuyệt Tiên Độc Cốc. Khi Tiểu Kim đọc sách đôi mắt khỉ lóe tia sáng, rất nhanh nó xem xong quyển bí tịch không quá dày. Bí tịch vốn rách nát bỗng chốc thành bột phấn.
Tần Hạo Hiên thấy Tiểu Kim xem xong bí tịch rất kích động hưng phấn, không phát hiện hắn đã tỉnh. Tiểu Kim hướng về phía mặt trời dâng lên, ngồi xổm dưới đất như con chó, hai tay khỉ cong ngón tay làm kiểu, thổ nạp tinh hoa trời trăng.
Tiểu Kim như vòng xoáy, từng đợt linh khí tinh thuần chui vào người nó, linh khí quanh nó đậm đặc như khói như sương.
Tần Hạo Hiên giật mình trợn mắt há hốc mồm:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.