Chương 136: Ai Là Cá?
Phiêu Linh Huyễn
03/04/2022
Ra khỏi thành Thanh Châu, trên đường đi, Bạch Nhạc không biết bị bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm.
Trong đây vừa có thám tử của Huyết Ảnh Ma Tông, cũng có cơ sở ngầm của Thanh Châu Phủ Chủ.
Bắt đầu từ lúc Bạch Nhạc đáp ứng Chu Mộng Dương và Mộng Thiên Thu trở thành mồi, trên thực tế, hắn đã bị bức phải trồi lên mặt nước, hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người, cũng thành bia ngắm sống.
Cưỡi một con khoái mã, vừa rời khỏi phủ Thanh Châu, Bạch Nhạc lập tức giục ngựa chạy như điên về xa xa.
Rời khỏi thành Thanh Châu, chuyện đầu tiên Bạch Nhạc muốn làm chính là nghĩ biện pháp thoát ly khỏi tầm mắt mọi người.
Chỉ có cắt đuôi được tất cả cơ sở ngầm, mới có thể hạ nguy hiểm xuống thấp nhất, cũng chỉ có như vậy, Bạch Nhạc mới có thể thi triển Thiên Cơ Biến, dùng một loại thân phận khác để lộ diện.
Một đường chạy như điên mấy chục dặm, lúc này Bạch Nhạc mới từ trên ngựa nhảy xuống, mặc cho ngựa tiếp tục chạy về phía trước, mà bản thân thì lặng lẽ rời khỏi.
Tìm một vị trí hẻo lánh, đổi áo trắng có tính dấu hiệu trên người, thay áo xanh, thậm chí ngay cả bội kiếm tùy thân cũng để vào trong túi trữ vật.
Khi Bạch Nhạc đi ra, khí chất đã theo đó mà thay đổi, cả người lộ ra một tia khí tức tà mị, vẻ mặt vẫn lộ ra có chút bình thường, nhưng hai mắt lại tạo cho người ta một loại cảm giác thâm thúy, giống như có thể khiến người ta không kìm lòng được mà sa vào trong đó.
Hơi phân biệt phương vị một chút, Bạch Nhạc tới thẳng sơn cốc lúc trước Huyết Ảnh Ma Tông ẩn thân.
Đây là địa điểm duy nhất có liên quan tới Huyết Ảnh Ma Tông mà Bạch Nhạc đã biết, hiện giờ muốn tìm manh mối, cũng chỉ có thể quay về đây.
Đương nhiên, có lẽ Đàm Duyệt Cường vẫn đang ở trong Vạn Hoa Lâu của thành Thanh Châu, đó mới là phương thức giản tiện nhất để liên hệ với Huyết Ảnh Ma Tông.
Nhưng vấn đề là ở chỗ, hiện giờ Bạch Nhạc không dám tới đó.
Không phải hắn không thể quay về thành Thanh Châu, mà là cơ hồ có thể khẳng định, nếu đối phương vẫn ở đó, vậy tất nhiên đã bày ra cạm bẫy trùng trùng, chỉ cần hắn dám lộ diện, chỉ sợ cũng không cần truy tra manh mối gì nữa, trực tiếp phân sinh tử trong Vạn Hoa Lâu.
Động thủ ở thành Thanh Châu, tuyệt đối là chuyện ngu xuẩn nhất, trước tiên không nói tới thắng bại, một khi ra tay đánh nhau, sẽ không thể qua được cảm giác của Ngô Tuyết Tùng! Hiện giờ không dám gặp người, không chỉ là Huyết Ảnh Ma Tông, thân phận này của Bạch Nhạc cũng không thể để Ngô Tuyết Tùng nhận ra chút dấu vết.
...
Ngay khi Bạch Nhạc vừa rời khỏi không lâu, thớt ngựa một mình chạy như điên đó cũng bị người ta cản lại.
- Đội trưởng, tiểu tử đó bỏ ngựa đào tẩu rồi.
Quay đầu ngựa, sau khi kiểm tra ngựa, người đó lập tức lui về, trầm giọng hồi báo.
Đội kỵ binh này, toàn bộ đều mặc khôi giáp màu xanh, ước chừng chỉ có hơn trăm người, nhưng túc sát chi khí trên người lại đủ để khiến bất kỳ ai cũng phải chú ý.
Nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện, đội kỵ binh này, mỗi người kỳ thật đều là người tu hành, trừ người đầu lĩnh tu vi là Linh Phủ ra, người khác toàn bộ cũng đều là thực lực Dẫn Linh thất trọng trở lên.
Thanh Vân Kỵ!
Ở phủ Thanh Châu, đây chính là một bộ phận lực lượng quan trọng nhất trong tay Ngô Tuyết Tùng.
Ba ngàn Thanh Vân Kỵ, nếu không suy xét tới nhân tố cường giả Tinh Cung cảnh, thậm chí đủ để san bằng một tông môn Huyền cấp.
- Ngu xuẩn!
Trong mắt lộ ra một tia lãnh ý, đội trưởng dẫn đầu không khỏi mắng thành tiếng.
Vốn dựa theo kế hoạch của hắn, đội Thanh Vân Kỵ này của mình bản thân chính là âm thầm theo dõi Bạch Nhạc, thậm chí hắn còn chuẩn bị đưa tín phù liên lạc cho Bạch Nhạc, một khi gặp phải người của Huyết Ảnh Ma Tông, Bạch Nhạc chỉ phụ trách làm mồi dụ, Thanh Vân Kỵ rất nhanh có thể tới nơi giết đệ tử của Huyết Ảnh Ma Tông.
Đừng nhìn đội Thanh Vân Kỵ này chỉ có hơn trăm người, hơn nữa chỉ có một mình hắn là cường giả Linh Phủ cảnh, nhưng bản thân Thanh Vân Kỵ lại không phải người tu hành bình thường, mà là quân đội!
Dựa vào chiến trận, nếu thực sự chém giết, hơn trăm người này sẽ liền thành một thể, kỷ luật nghiêm minh, đủ để vây giết cường giả Linh Phủ hậu kỳ.
Nhưng không đợi hắn gặp mặt ngả bài với Bạch Nhạc, Bạch Nhạc đã một mình chạy trước, lại triệt để cắt ngang toàn bộ kế hoạch của hắn.
Đương nhiên, Bạch Nhạc có chết hay không, kỳ thật hắn cũng không quan tâm, nhưng bởi vậy mà mất đi một cơ hội lập công, bảo hắn làm sao có thể không tức giận?
- Đội trưởng, chúng ta chúng ta phải làm gì?
- Còn có thể làm gì nữa, tìm đi.
Có chút căm tức quất một roi, lập tức dẫn đầu lao đi.
...
- Viên Viên, ngươi có lạnh không, gió bên này lớn quá, chúng ta đến bên kia ngồi.
Trong sơn cốc, một thanh niên ân cần nhìn nữ tử bên cạnh, nói.
Cơ hồ là đồng thời, một thanh niên mặt lộ vẻ đáng khinh ở cách đó không xa không nhịn được cười thành tiếng, chỉ vào thanh niên vừa rồi, nói.
- Tiếu Vượng, đầu óc ngươi bị nước vào à? Tiểu Đàm chính là Linh Phủ cảnh, ngươi đã bao giờ nghe nói cao thủ Linh Phủ cảnh sợ gió lạnh chưa?
- Họ Dương, ngươi không nói không ai bảo ngươi câm đâu!
Nghe thấy lời nói của đối phương, trên mặt Tiếu Vượng đỏ lên, lập tức thẹn quá hóa giận quay lại, trợn mắt nhìn.
- Ha ha ha, Dương Bằng ta bằng hữu trải khắp thiên hạ, cái dựa vào chính là phần chân thành dám nói thật này, chân thành đó ngươi hiểu không?
Đứng dậy, Dương Bằng cười đùa cợt nhả nói,
- Tiếu tiểu tử, ngươi có thời gian ở đây hiến ân cần, chẳng thà tu luyện cho tốt, ngay cả Linh Phủ cảnh cũng chưa bước vào, còn không bằng vị sư tỷ này của ngươi, cũng muốn theo đuổi người ta, không thấy mất mặt à?
- ...
Những lời này, lại lập tức khiến cho Tiếu Vượng mặt đỏ tai hồng, tức mà không nói ra lời.
Nữ tử bên cạnh hắn tên là Đàm Y Viên, là sư muội của hắn, cũng là đối tượng hắn luôn ngưỡng mộ, người quen thuộc với Tiếu Vượng đều biết, mấy năm qua, hắn cơ hồ mỗi ngày đều đi theo phía sau Đàm Y Viên hiến ân cần, quả thực là bày ra tư thế không phải nàng thì không cưới.
Đáng tiếc, Đàm Y Viên lại thủy chung thường thường thờ ơ với hắn, tuy không cự tuyệt rõ ràng, nhưng lại tuyệt đối không có chút đáp lại.
Lần này truyền ra tin tức Huyết Ảnh Ma Tông xuất thế, muốn mở lại Huyết Ảnh Tế Đàn, vốn chỉ có đệ tử Linh Phủ cảnh mới có thể xuống núi tra xét, nhưng Tiếu Vượng lại cứ cố đi theo.
- Dương sư huynh, ta kính ngươi là đệ tử Thất Tinh Tông, nhưng ngươi trào phúng sư đệ ta như vậy, không khỏi có chút quá đáng rồi.
Nữ tử vốn một mực không nói gì nghe vậy cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, thản nhiên mở miệng nói,
- Tiếu sư đệ chưa bước vào Linh Phủ, là vì muốn củng cố căn cơ, trùng kích Tử Phủ chi cảnh, tu vi tạm thời không bằng ta mà thôi. Cũng là Dương sư huynh, thân là đệ tử Thất Tinh Tông, gần ba mươi mới bước vào Linh Phủ, không biết có gì đáng để kiêu ngạo?
- Tu vi thì có là gì?
Bị Đàm Y Viên giáp mặt châm chọc như vậy, Dương Bằng cũng không thèm quan tâm, ngược lại nói với vẻ khinh thường,
- Dương Bằng ta, bằng hữu trải khắp thiên hạ, cho dù là vị Đại sư huynh Lý Phù Nam xuất sắc nhất của các ngươi cũng là hảo huynh đệ của ta! Trên đời này, cái gì là quan trọng nhất, chính là bằng hữu. Chỉ có bằng hữu nhiều, chuyện gì mà không thể giải quyết?
Nhắc tới Lý Phù Nam, bất kể là Đàm Y Viên hay là Tiếu Vượng đều không khỏi nhíu mày.
Ở Hàn Sơn, thanh danh của Lý Phù Nam ở trong các đệ tử đã không có người thứ hai có thể sánh bằng, hiện giờ sớm đã bước vào Linh Phủ hậu kỳ, chuẩn bị trùng kích Tinh Cung cảnh, quan trọng nhất là, hiện giờ Lý Phù Nam chỉ mới hai mươi bốn tuổi!
Một khi thuận lợi bước vào Tinh Cung cảnh, cho dù với so với thiên tài của những Thiên tông đó, cũng không kém chút nào.
Thậm chí có lời đồn, hy vọng để tương lai Hàn Sơn tấn thăng tông môn Địa cấp chính là ở trên người vị Đại sư huynh này.
Nếu người ngoài nói như vậy, bọn họ đã sớm trở mặt rồi, nhưng Dương Bằng này lại đúng là quen biết với Lý Phù Nam, tuy chưa chắc đã là hảo huynh đệ gì đó như lời hắn nói, nhưng loại chuyện này, trừ khi là Lý Phù Nam tự mình đứng ra phủ nhận, người ngoài làm sao có thể phản bác?
Huống chi, tuy thực lực của Dương Bằng không được tốt lắm, nhưng dẫu sao cũng là đệ tử của Thất Tinh Tông, cũng không phải là đại sự gì, cho nên không tiện bởi vì đấu vài câu võ miệng mà trở mặt.
Ngay khi Đàm Y Viên đang không biết nên đáp lại thế nào, cách đó không xa đột nhiên vang lên một trận tiếng bước chân.
Thanh niên áo xanh chậm rãi bước vào trong sơn cốc, xuất hiện trước mặt bọn họ.
Quan trọng nhất là, bọn họ từ trên người đối phương không cảm nhận được bất kỳ khí tức gì.
- Người nào?
Một tay ấn kiếm, Đàm Y Viên có phản ứng đầu tiên, trầm giọng hỏi.
Chậm rãi bước vào sơn cốc, ánh mắt Bạch Nhạc dừng lại trên người ba người một chút, liền trực tiếp dời đi, về phần chất vấn của Đàm Y Viên, lại coi như không nghe thấy, không có hứng thú đáp lại.
Bất kể là Đàm Y Viên, hay là Dương Bằng, chẳng qua cũng chỉ là thực lực Linh Phủ sơ kỳ, căn bản không mang tới bất kỳ uy hiếp gì, về phần Tiếu Vượng chỉ có Dẫn Linh cảnh đó, lại trực tiếp bị bỏ qua.
- Vị huynh đệ này, tại hạ Dương Bằng, bình sinh thích nhất là kết giao bằng hữu, không biết xưng hô thế nào, chúng ta kết giao bằng hữu nhé?
Ngược lại với Đàm Y Viên, Dương Bằng giở ra vẻ tùy tiện có thừa, tiến lên ôm quyền, cao giọng mở miệng nói.
- Ta khuyên các ngươi tốt nhất là mau chóng rời khỏi đi.
Nghe thấy lời nói của Dương Bằng, Bạch Nhạc cuối cùng cũng nhướn mắt, thản nhiên nói, giọng nói có chút trầm thấp, nhưng lại lộ ra một cỗ mị lực khác lạ.
- Huynh đệ nói vậy là có ý gì?
Lắc đầu, Dương Bằng có chút bất mãn nói,
- Mọi người chúng ta đều tới tìm tung tích của Huyết Ảnh Ma Tông, bất kể là ai có thể có phát hiện, đều là chuyện tốt, chẳng lẽ ngươi còn sợ không được chia công lao à?
Chỉ là, lần này Bạch Nhạc không quan tâm tới hắn nữa, ánh mắt nhìn bóng râm trong rừng cây cách đó không xa, thản nhiên mở miệng nói,
- Các ngươi còn muốn chờ bao lâu nữa?
Nhìn thấy Bạch Nhạc chẳng buồn để ý tới mình, bản thân Dương Bằng có chút bất mãn, muốn phát hỏa, chỉ là còn chưa nói ra, trong lòng lập tức dâng lên một tia bất an, đành nuốt trở vào.
- Không ngờ, đúng là một con cá lớn.
Trong lúc nói, chỗ bóng râm đột nhiên xuất hiện thân ảnh của mấy người, vừa hiện thân đã lờ mờ tạo thành thế bao vây, vây Bạch Nhạc và bọn Dương Bằng lại.
Từ khi Bạch Nhạc tới gần bên này, đã cảm nhận được mấy đạo khí tức và áp lực bí mật.
Cơ hồ dựa vào trực giác, Bạch Nhạc đã phán đoán ra nơi này tất nhiên có người của Huyết Ảnh Ma Tông ẩn thân, chỉ là, lần này bản thân Bạch Nhạc có lòng muốn thử thực lực của mình, căn bản không có ý tránh né, lập tức đi tới.
Về phần bọn Dương Bằng, Bạch Nhạc căn bản không để ở trong lòng, lúc trước nhắc nhở một câu, bọn họ đã không chịu đi, tất nhiên cũng kệ bọn họ.
- Ai là cá, e là phải giao thủ mới biết! Huyết Ảnh Ma Tông tìm trăm phương ngàn kế, không phải là muốn dẫn dụ ta ra à? Hiện tại ta đã tới rồi... Hy vọng các ngươi sẽ hối hận!
Chắp tay sau lưng, khóe miệng Bạch Nhạc hơi nhếch lên, thản nhiên nói.
Trong đây vừa có thám tử của Huyết Ảnh Ma Tông, cũng có cơ sở ngầm của Thanh Châu Phủ Chủ.
Bắt đầu từ lúc Bạch Nhạc đáp ứng Chu Mộng Dương và Mộng Thiên Thu trở thành mồi, trên thực tế, hắn đã bị bức phải trồi lên mặt nước, hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người, cũng thành bia ngắm sống.
Cưỡi một con khoái mã, vừa rời khỏi phủ Thanh Châu, Bạch Nhạc lập tức giục ngựa chạy như điên về xa xa.
Rời khỏi thành Thanh Châu, chuyện đầu tiên Bạch Nhạc muốn làm chính là nghĩ biện pháp thoát ly khỏi tầm mắt mọi người.
Chỉ có cắt đuôi được tất cả cơ sở ngầm, mới có thể hạ nguy hiểm xuống thấp nhất, cũng chỉ có như vậy, Bạch Nhạc mới có thể thi triển Thiên Cơ Biến, dùng một loại thân phận khác để lộ diện.
Một đường chạy như điên mấy chục dặm, lúc này Bạch Nhạc mới từ trên ngựa nhảy xuống, mặc cho ngựa tiếp tục chạy về phía trước, mà bản thân thì lặng lẽ rời khỏi.
Tìm một vị trí hẻo lánh, đổi áo trắng có tính dấu hiệu trên người, thay áo xanh, thậm chí ngay cả bội kiếm tùy thân cũng để vào trong túi trữ vật.
Khi Bạch Nhạc đi ra, khí chất đã theo đó mà thay đổi, cả người lộ ra một tia khí tức tà mị, vẻ mặt vẫn lộ ra có chút bình thường, nhưng hai mắt lại tạo cho người ta một loại cảm giác thâm thúy, giống như có thể khiến người ta không kìm lòng được mà sa vào trong đó.
Hơi phân biệt phương vị một chút, Bạch Nhạc tới thẳng sơn cốc lúc trước Huyết Ảnh Ma Tông ẩn thân.
Đây là địa điểm duy nhất có liên quan tới Huyết Ảnh Ma Tông mà Bạch Nhạc đã biết, hiện giờ muốn tìm manh mối, cũng chỉ có thể quay về đây.
Đương nhiên, có lẽ Đàm Duyệt Cường vẫn đang ở trong Vạn Hoa Lâu của thành Thanh Châu, đó mới là phương thức giản tiện nhất để liên hệ với Huyết Ảnh Ma Tông.
Nhưng vấn đề là ở chỗ, hiện giờ Bạch Nhạc không dám tới đó.
Không phải hắn không thể quay về thành Thanh Châu, mà là cơ hồ có thể khẳng định, nếu đối phương vẫn ở đó, vậy tất nhiên đã bày ra cạm bẫy trùng trùng, chỉ cần hắn dám lộ diện, chỉ sợ cũng không cần truy tra manh mối gì nữa, trực tiếp phân sinh tử trong Vạn Hoa Lâu.
Động thủ ở thành Thanh Châu, tuyệt đối là chuyện ngu xuẩn nhất, trước tiên không nói tới thắng bại, một khi ra tay đánh nhau, sẽ không thể qua được cảm giác của Ngô Tuyết Tùng! Hiện giờ không dám gặp người, không chỉ là Huyết Ảnh Ma Tông, thân phận này của Bạch Nhạc cũng không thể để Ngô Tuyết Tùng nhận ra chút dấu vết.
...
Ngay khi Bạch Nhạc vừa rời khỏi không lâu, thớt ngựa một mình chạy như điên đó cũng bị người ta cản lại.
- Đội trưởng, tiểu tử đó bỏ ngựa đào tẩu rồi.
Quay đầu ngựa, sau khi kiểm tra ngựa, người đó lập tức lui về, trầm giọng hồi báo.
Đội kỵ binh này, toàn bộ đều mặc khôi giáp màu xanh, ước chừng chỉ có hơn trăm người, nhưng túc sát chi khí trên người lại đủ để khiến bất kỳ ai cũng phải chú ý.
Nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện, đội kỵ binh này, mỗi người kỳ thật đều là người tu hành, trừ người đầu lĩnh tu vi là Linh Phủ ra, người khác toàn bộ cũng đều là thực lực Dẫn Linh thất trọng trở lên.
Thanh Vân Kỵ!
Ở phủ Thanh Châu, đây chính là một bộ phận lực lượng quan trọng nhất trong tay Ngô Tuyết Tùng.
Ba ngàn Thanh Vân Kỵ, nếu không suy xét tới nhân tố cường giả Tinh Cung cảnh, thậm chí đủ để san bằng một tông môn Huyền cấp.
- Ngu xuẩn!
Trong mắt lộ ra một tia lãnh ý, đội trưởng dẫn đầu không khỏi mắng thành tiếng.
Vốn dựa theo kế hoạch của hắn, đội Thanh Vân Kỵ này của mình bản thân chính là âm thầm theo dõi Bạch Nhạc, thậm chí hắn còn chuẩn bị đưa tín phù liên lạc cho Bạch Nhạc, một khi gặp phải người của Huyết Ảnh Ma Tông, Bạch Nhạc chỉ phụ trách làm mồi dụ, Thanh Vân Kỵ rất nhanh có thể tới nơi giết đệ tử của Huyết Ảnh Ma Tông.
Đừng nhìn đội Thanh Vân Kỵ này chỉ có hơn trăm người, hơn nữa chỉ có một mình hắn là cường giả Linh Phủ cảnh, nhưng bản thân Thanh Vân Kỵ lại không phải người tu hành bình thường, mà là quân đội!
Dựa vào chiến trận, nếu thực sự chém giết, hơn trăm người này sẽ liền thành một thể, kỷ luật nghiêm minh, đủ để vây giết cường giả Linh Phủ hậu kỳ.
Nhưng không đợi hắn gặp mặt ngả bài với Bạch Nhạc, Bạch Nhạc đã một mình chạy trước, lại triệt để cắt ngang toàn bộ kế hoạch của hắn.
Đương nhiên, Bạch Nhạc có chết hay không, kỳ thật hắn cũng không quan tâm, nhưng bởi vậy mà mất đi một cơ hội lập công, bảo hắn làm sao có thể không tức giận?
- Đội trưởng, chúng ta chúng ta phải làm gì?
- Còn có thể làm gì nữa, tìm đi.
Có chút căm tức quất một roi, lập tức dẫn đầu lao đi.
...
- Viên Viên, ngươi có lạnh không, gió bên này lớn quá, chúng ta đến bên kia ngồi.
Trong sơn cốc, một thanh niên ân cần nhìn nữ tử bên cạnh, nói.
Cơ hồ là đồng thời, một thanh niên mặt lộ vẻ đáng khinh ở cách đó không xa không nhịn được cười thành tiếng, chỉ vào thanh niên vừa rồi, nói.
- Tiếu Vượng, đầu óc ngươi bị nước vào à? Tiểu Đàm chính là Linh Phủ cảnh, ngươi đã bao giờ nghe nói cao thủ Linh Phủ cảnh sợ gió lạnh chưa?
- Họ Dương, ngươi không nói không ai bảo ngươi câm đâu!
Nghe thấy lời nói của đối phương, trên mặt Tiếu Vượng đỏ lên, lập tức thẹn quá hóa giận quay lại, trợn mắt nhìn.
- Ha ha ha, Dương Bằng ta bằng hữu trải khắp thiên hạ, cái dựa vào chính là phần chân thành dám nói thật này, chân thành đó ngươi hiểu không?
Đứng dậy, Dương Bằng cười đùa cợt nhả nói,
- Tiếu tiểu tử, ngươi có thời gian ở đây hiến ân cần, chẳng thà tu luyện cho tốt, ngay cả Linh Phủ cảnh cũng chưa bước vào, còn không bằng vị sư tỷ này của ngươi, cũng muốn theo đuổi người ta, không thấy mất mặt à?
- ...
Những lời này, lại lập tức khiến cho Tiếu Vượng mặt đỏ tai hồng, tức mà không nói ra lời.
Nữ tử bên cạnh hắn tên là Đàm Y Viên, là sư muội của hắn, cũng là đối tượng hắn luôn ngưỡng mộ, người quen thuộc với Tiếu Vượng đều biết, mấy năm qua, hắn cơ hồ mỗi ngày đều đi theo phía sau Đàm Y Viên hiến ân cần, quả thực là bày ra tư thế không phải nàng thì không cưới.
Đáng tiếc, Đàm Y Viên lại thủy chung thường thường thờ ơ với hắn, tuy không cự tuyệt rõ ràng, nhưng lại tuyệt đối không có chút đáp lại.
Lần này truyền ra tin tức Huyết Ảnh Ma Tông xuất thế, muốn mở lại Huyết Ảnh Tế Đàn, vốn chỉ có đệ tử Linh Phủ cảnh mới có thể xuống núi tra xét, nhưng Tiếu Vượng lại cứ cố đi theo.
- Dương sư huynh, ta kính ngươi là đệ tử Thất Tinh Tông, nhưng ngươi trào phúng sư đệ ta như vậy, không khỏi có chút quá đáng rồi.
Nữ tử vốn một mực không nói gì nghe vậy cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, thản nhiên mở miệng nói,
- Tiếu sư đệ chưa bước vào Linh Phủ, là vì muốn củng cố căn cơ, trùng kích Tử Phủ chi cảnh, tu vi tạm thời không bằng ta mà thôi. Cũng là Dương sư huynh, thân là đệ tử Thất Tinh Tông, gần ba mươi mới bước vào Linh Phủ, không biết có gì đáng để kiêu ngạo?
- Tu vi thì có là gì?
Bị Đàm Y Viên giáp mặt châm chọc như vậy, Dương Bằng cũng không thèm quan tâm, ngược lại nói với vẻ khinh thường,
- Dương Bằng ta, bằng hữu trải khắp thiên hạ, cho dù là vị Đại sư huynh Lý Phù Nam xuất sắc nhất của các ngươi cũng là hảo huynh đệ của ta! Trên đời này, cái gì là quan trọng nhất, chính là bằng hữu. Chỉ có bằng hữu nhiều, chuyện gì mà không thể giải quyết?
Nhắc tới Lý Phù Nam, bất kể là Đàm Y Viên hay là Tiếu Vượng đều không khỏi nhíu mày.
Ở Hàn Sơn, thanh danh của Lý Phù Nam ở trong các đệ tử đã không có người thứ hai có thể sánh bằng, hiện giờ sớm đã bước vào Linh Phủ hậu kỳ, chuẩn bị trùng kích Tinh Cung cảnh, quan trọng nhất là, hiện giờ Lý Phù Nam chỉ mới hai mươi bốn tuổi!
Một khi thuận lợi bước vào Tinh Cung cảnh, cho dù với so với thiên tài của những Thiên tông đó, cũng không kém chút nào.
Thậm chí có lời đồn, hy vọng để tương lai Hàn Sơn tấn thăng tông môn Địa cấp chính là ở trên người vị Đại sư huynh này.
Nếu người ngoài nói như vậy, bọn họ đã sớm trở mặt rồi, nhưng Dương Bằng này lại đúng là quen biết với Lý Phù Nam, tuy chưa chắc đã là hảo huynh đệ gì đó như lời hắn nói, nhưng loại chuyện này, trừ khi là Lý Phù Nam tự mình đứng ra phủ nhận, người ngoài làm sao có thể phản bác?
Huống chi, tuy thực lực của Dương Bằng không được tốt lắm, nhưng dẫu sao cũng là đệ tử của Thất Tinh Tông, cũng không phải là đại sự gì, cho nên không tiện bởi vì đấu vài câu võ miệng mà trở mặt.
Ngay khi Đàm Y Viên đang không biết nên đáp lại thế nào, cách đó không xa đột nhiên vang lên một trận tiếng bước chân.
Thanh niên áo xanh chậm rãi bước vào trong sơn cốc, xuất hiện trước mặt bọn họ.
Quan trọng nhất là, bọn họ từ trên người đối phương không cảm nhận được bất kỳ khí tức gì.
- Người nào?
Một tay ấn kiếm, Đàm Y Viên có phản ứng đầu tiên, trầm giọng hỏi.
Chậm rãi bước vào sơn cốc, ánh mắt Bạch Nhạc dừng lại trên người ba người một chút, liền trực tiếp dời đi, về phần chất vấn của Đàm Y Viên, lại coi như không nghe thấy, không có hứng thú đáp lại.
Bất kể là Đàm Y Viên, hay là Dương Bằng, chẳng qua cũng chỉ là thực lực Linh Phủ sơ kỳ, căn bản không mang tới bất kỳ uy hiếp gì, về phần Tiếu Vượng chỉ có Dẫn Linh cảnh đó, lại trực tiếp bị bỏ qua.
- Vị huynh đệ này, tại hạ Dương Bằng, bình sinh thích nhất là kết giao bằng hữu, không biết xưng hô thế nào, chúng ta kết giao bằng hữu nhé?
Ngược lại với Đàm Y Viên, Dương Bằng giở ra vẻ tùy tiện có thừa, tiến lên ôm quyền, cao giọng mở miệng nói.
- Ta khuyên các ngươi tốt nhất là mau chóng rời khỏi đi.
Nghe thấy lời nói của Dương Bằng, Bạch Nhạc cuối cùng cũng nhướn mắt, thản nhiên nói, giọng nói có chút trầm thấp, nhưng lại lộ ra một cỗ mị lực khác lạ.
- Huynh đệ nói vậy là có ý gì?
Lắc đầu, Dương Bằng có chút bất mãn nói,
- Mọi người chúng ta đều tới tìm tung tích của Huyết Ảnh Ma Tông, bất kể là ai có thể có phát hiện, đều là chuyện tốt, chẳng lẽ ngươi còn sợ không được chia công lao à?
Chỉ là, lần này Bạch Nhạc không quan tâm tới hắn nữa, ánh mắt nhìn bóng râm trong rừng cây cách đó không xa, thản nhiên mở miệng nói,
- Các ngươi còn muốn chờ bao lâu nữa?
Nhìn thấy Bạch Nhạc chẳng buồn để ý tới mình, bản thân Dương Bằng có chút bất mãn, muốn phát hỏa, chỉ là còn chưa nói ra, trong lòng lập tức dâng lên một tia bất an, đành nuốt trở vào.
- Không ngờ, đúng là một con cá lớn.
Trong lúc nói, chỗ bóng râm đột nhiên xuất hiện thân ảnh của mấy người, vừa hiện thân đã lờ mờ tạo thành thế bao vây, vây Bạch Nhạc và bọn Dương Bằng lại.
Từ khi Bạch Nhạc tới gần bên này, đã cảm nhận được mấy đạo khí tức và áp lực bí mật.
Cơ hồ dựa vào trực giác, Bạch Nhạc đã phán đoán ra nơi này tất nhiên có người của Huyết Ảnh Ma Tông ẩn thân, chỉ là, lần này bản thân Bạch Nhạc có lòng muốn thử thực lực của mình, căn bản không có ý tránh né, lập tức đi tới.
Về phần bọn Dương Bằng, Bạch Nhạc căn bản không để ở trong lòng, lúc trước nhắc nhở một câu, bọn họ đã không chịu đi, tất nhiên cũng kệ bọn họ.
- Ai là cá, e là phải giao thủ mới biết! Huyết Ảnh Ma Tông tìm trăm phương ngàn kế, không phải là muốn dẫn dụ ta ra à? Hiện tại ta đã tới rồi... Hy vọng các ngươi sẽ hối hận!
Chắp tay sau lưng, khóe miệng Bạch Nhạc hơi nhếch lên, thản nhiên nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.