Chương 135: Dựa Thế Phản Kích
Phiêu Linh Huyễn
03/04/2022
- Bạch Nhạc!
Chậm rãi lặp lại một lần cái tên này, trong mắt Phá Nam Phi không khỏi lộ ra một tia sát cơ lạnh như băng.
Toàn bộ bố cục ở Thanh Châu, dường như từ khi cái tên Bạch Nhạc này xuất hiện trong tầm nhìn của hắn, bắt đầu loạn cả lên, đồng thời dần dần phát triển đến tình trạng hiện giờ.
Cao thủ ma đạo phía sau Bạch Nhạc là ai, kỳ thật Phá Nam Phi không quan tâm, bởi vì cái đó không quan trọng.
Sự sinh tồn của ma đạo, vốn không có thổ nhưỡng ôn hòa, bất kể là xuất phát từ sự tự tin đối với bản thân hay là Huyết Ảnh Ma Tông, kỳ thật Phá Nam Phi đều không sợ đối phương.
Nếu theo bản tâm, Phá Nam Phi thậm chí muốn tự mình xuất thủ tập sát Bạch Nhạc, nhằm chặt đứt liên hệ.
Về phần sự uy hiếp của đối phương, với tính tình của Phá Nam Phi, sao lại thèm để ở trong lòng.
Chỉ là, đối phương muốn chia một chén canh trong kế hoạch của Huyết Ảnh Ma Tông ở Thanh Châu, cái này lại nằm ngoài dự đoán của Phá Nam Phi.
Đối phương có thân phận thần bí, lại biết được bao nhiêu về kế hoạch của Huyết Ảnh Ma Tông, những cái này đều rất khó đoán được.
Lập tức, trong lòng Phá Nam Phi xuất hiện vô số suy nghĩ.
- Sư tôn, chuyện Thanh Châu Phủ Chủ tặng linh dược cho Bạch Nhạc chắc là thật... Mục đích chính là để hắn truy tra tung tích của chúng ta.
Thấy Phá Nam Phi có chút do dự, Đàm Duyệt Cường lập tức mở miệng hiến kế,
- Một khi đã như vậy, chúng ta ngại gì mà không... Dựa thế phản kích.
Cả chuyện đã lộ ra ngàn đầu vạn tự, nhưng trên thực tế, chỉ cần tiếp tục để nhãn điểm ở trên người Bạch Nhạc, lại lộ ra vô cùng đơn giản.
- Truyền tin tức ra... Nửa tháng sau, mở lại Huyết Ảnh Tế Đàn.
...
Tin tức đôi khi rất bí mật, nhưng đôi khi, lại truyền ra nhanh chóng.
Chỉ trong thời gian ba ngày, bất kể là Hàn Sơn, Thất Tinh Tông, hay là phủ Thanh Châu đều đã nhận được tin tức Huyết Ảnh Tế Đàn mở lại.
Đương nhiên, sự thật giả của tin tức, không ai dám xác định, nhưng loại chuyện mở lại Huyết Ảnh Tế Đàn này, cho dù chỉ có một phần vạn xác suất là thật, đều tuyệt đối không ai dám lơ là.
Phải biết rằng, Huyết Ảnh Tế Đàn mở ra, đồng thời có nghĩa là huyết tế!
Một hồi huyết tế, thường thường có thể sẽ thổi quét mấy vạn, thậm chí là mấy chục vạn người.
Đương nhiên, đối với một số người tu hành nào đó mà nói, bọn họ kỳ thật cũng không bận tâm tới sự sống chết của người thường.
Nhưng cho dù là để giữ gìn thanh danh chính đạo, bọn họ cũng phải nhúng tay.
Cái thứ thanh danh này, nhìn thì hư vô mờ mịt, nhưng trên thực tế, lại gắn chặt với căn cơ địa vị thống trị của toàn bộ chính đạo.
Ví dụ rất đơn giản.
Tất cả người tu hành cũng đều không phải từ hòn đá nhảy ra, đại đa số đệ tử trung hạ tầng, kỳ thật đều ở trong thế tục, thông qua tầng tầng sàng lọc, cuối cùng lựa chọn ra.
Những người đến từ thế tục này, có thể không rõ sự phân chia thực lực của môn phái trong thế giới tu hành, bọn họ chỉ có ấn tượng đơn giản nhất.
Tông môn nào thường ngày trừ ma vệ đạo, cứu được nhiều người, có thanh danh tốt hơn, tất nhiên sẽ trở thành lựa chọn ưu tiên.
Những đệ tử này, nhìn thì thiên phú và thực lực cũng không cao, cũng rất ít có khả năng trở thành cường giả chân chính, nhưng trên thực tế, những đệ tử này, mới là căn cơ ở tầng dưới cùng của tất cả tông môn.
Nếu những tông môn chính đạo này đều thấy chết mà không cứu, một khi thanh danh bị hủy diệt, lại muốn từ trong thế tục chiêu mộ đệ tử, chính là thật sự quá khó khăn.
Huống chi, cho dù bỏ qua những hư danh này không nói.
Chỉ từ sự an toàn của bản thân bọn họ mà nói, bọn họ cũng phải dốc hết toàn lực ngăn cản huyết tế.
Bởi vì một khi huyết tế thành công, cũng có nghĩa là cao thủ của Huyết Ảnh Ma Tông, có thể thông qua huyết tế thu hoạch được lực lượng khủng bố hơn! Một khi để Huyết Ảnh Ma Tông sống lại, mục tiêu của bọn họ, thế tất sẽ không phải những người thường này nữa, mà là các tông môn lớn của Thanh Châu.
...
- Đây là một cái bẫy.
Nghe tin tức thuộc hạ báo lên, mí mắt Ngô Tuyết Tùng cũng không nhếch lên, thản nhiên mở miệng nói.
- Vậy ý của người là?
- Không cần để ý tới! Cho Phá Nam Phi mượn mười lá gan, hắn cũng không dám mở lại Huyết Ảnh Tế Đàn một cách trắng trợn như vậy, đơn giản chỉ là một số thủ thuật che mắt mà thôi.
Nâng chung trà lên uống một ngụm, Ngô Tuyết Tùng thuận miệng nói,
- Phái một độ Thanh Vân Kỵ tới góp náo nhiệt đi, người khác không cần vọng động.
Dừng một chút, Ngô Tuyết Tùng lại mở miệng nói,
- Truyền lời cho Bạch gia, bảo hắn tranh thủ trước khi Huyết Ảnh Tế Đàn mở ra, tìm được địa điểm huyết tế.
- Cái này...
Nghe thấy lời nói của Ngô Tuyết Tùng, người bên cạnh không khỏi hơi ngạc nhiên,
- Đại nhân, e là Bạch gia không có năng lực này?
Vừa rồi còn nói là một cái bẫy, sao trong chớp mắt lại đưa ra loại mệnh lệnh không thể tưởng tượng này.
Đối với Bạch Nhạc, đối với Bạch gia mà nói, đây căn bản chính là một nhiệm vụ cơ hồ là không thể hoàn thành.
- Ta tất nhiên biết Bạch gia không có năng lực này.
Thản nhiên đáp một câu, Ngô Tuyết Tùng tiếp tục nói,
- Nhưng, lần này Huyết Ảnh Ma Tông vốn là vì hắn mà đến. . . Hắn không nhảy ra, vở diễn này làm sao mà diễn được nữa?
- ...
- Đi đi, cứ dựa theo lời ta nói mà làm.
Không định giải thích thêm, Ngô Tuyết Tùng bình tĩnh phân phó.
Từ lúc ban đầu, Bạch Nhạc vốn là mồi bên Thất Tinh Tông và Hàn Sơn chọn ra để dụ Huyết Ảnh Ma Tông mắc câu.
Cũng chính bởi vì vậy, lúc trước Ngô Tuyết Tùng mới đưa cho Bạch Nhạc những linh dược đó.
Đạo lý rất đơn giản, lợi ích thì ngươi đã cầm rồi, như vậy hiện giờ nguy hiểm tới, tất nhiên cũng nên do ngươi gánh, đây vốn là cái giá mà ngươi phải trả.
Đừng nhìn lúc trước Ngô Tuyết Tùng dường như vô cùng thưởng thức Bạch Nhạc, nhưng trên thực tế, căn bản không phải vậy, cho ngươi lợi ích, chỉ là để ngươi theo lý đi chết mà thôi.
Quân cờ chung quy vẫn chỉ là quân cờ!
...
- Tiểu Nhạc, ngươi thật sự muốn ra khỏi thành à?
Ngồi bên cạnh Bạch Nhạc, trong mắt Bạch Thanh Nhã đầy vẻ lo lắng.
Tuy Bạch Thanh Nhã không hiểu tình huống, nhưng lại biết, hiện giờ trong thành Thanh Châu có Thanh Châu Phủ Chủ tọa trấn mới là an toàn nhất, một khi rời khỏi cũng có nghĩa là nguy hiểm rất lớn.
Hắn biết Bạch Nhạc có bản lĩnh, là người tu hành, thậm chí còn lợi hại hơn Bạch Mộc tu luyện ở Hàn Sơn rất nhiều, nhưng, kẻ địch Bạch Nhạc phải đối mặt, cũng lợi hại hơn xa bọn Bạch Thương Hải.
- Yên tâm đi, Thanh Nhã tỷ.
Cười khẽ đứng dậy, vỗ vỗ tay Bạch Thanh Nhã, Bạch Nhạc chậm rãi nói,
- Không chỉ là bọn họ đang đợi, kỳ thật ta cũng đang đợi ngày này. . . Chuyện rồi cũng phải làm một cái kết thúc, như vậy cũng không có gì không tốt.
Trên thực tế, sau khi từ chỗ Đàm Duyệt Cường trở về, Bạch Nhạc một mực đang đợi Huyết Ảnh Ma Tông làm ra phản ứng.
So sánh với Huyết Ảnh Ma Tông, Bạch Nhạc thật sự quá bị động, hắn phải chờ đối phương ra chiêu trước, mới có thể thấy chiêu dỡ chiêu, làm ra phản kích.
Truyền ra tin tức này, dẫn hắn ra khỏi thành là không sai, nhưng. . . Huyết Ảnh Ma Tông chưa chắc đã biết, bọn họ dẫn đến là một tồn tại gì.
Đệ tử Linh Tê Kiếm Tông tất nhiên không cản được sát cục của Huyết Ảnh Ma Tông, nhưng nếu là truyền nhân của Ma Quân... Vậy chưa chắc đã biết được ai thắng ai thua.
Trong mắt lộ ra một tia tinh mang, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi dâng lên một loại cảm giác máu nóng cuồn cuộn.
Các ngươi đã muốn bức ta xuất thủ, vậy thì... Như các ngươi mong muốn!
Chậm rãi lặp lại một lần cái tên này, trong mắt Phá Nam Phi không khỏi lộ ra một tia sát cơ lạnh như băng.
Toàn bộ bố cục ở Thanh Châu, dường như từ khi cái tên Bạch Nhạc này xuất hiện trong tầm nhìn của hắn, bắt đầu loạn cả lên, đồng thời dần dần phát triển đến tình trạng hiện giờ.
Cao thủ ma đạo phía sau Bạch Nhạc là ai, kỳ thật Phá Nam Phi không quan tâm, bởi vì cái đó không quan trọng.
Sự sinh tồn của ma đạo, vốn không có thổ nhưỡng ôn hòa, bất kể là xuất phát từ sự tự tin đối với bản thân hay là Huyết Ảnh Ma Tông, kỳ thật Phá Nam Phi đều không sợ đối phương.
Nếu theo bản tâm, Phá Nam Phi thậm chí muốn tự mình xuất thủ tập sát Bạch Nhạc, nhằm chặt đứt liên hệ.
Về phần sự uy hiếp của đối phương, với tính tình của Phá Nam Phi, sao lại thèm để ở trong lòng.
Chỉ là, đối phương muốn chia một chén canh trong kế hoạch của Huyết Ảnh Ma Tông ở Thanh Châu, cái này lại nằm ngoài dự đoán của Phá Nam Phi.
Đối phương có thân phận thần bí, lại biết được bao nhiêu về kế hoạch của Huyết Ảnh Ma Tông, những cái này đều rất khó đoán được.
Lập tức, trong lòng Phá Nam Phi xuất hiện vô số suy nghĩ.
- Sư tôn, chuyện Thanh Châu Phủ Chủ tặng linh dược cho Bạch Nhạc chắc là thật... Mục đích chính là để hắn truy tra tung tích của chúng ta.
Thấy Phá Nam Phi có chút do dự, Đàm Duyệt Cường lập tức mở miệng hiến kế,
- Một khi đã như vậy, chúng ta ngại gì mà không... Dựa thế phản kích.
Cả chuyện đã lộ ra ngàn đầu vạn tự, nhưng trên thực tế, chỉ cần tiếp tục để nhãn điểm ở trên người Bạch Nhạc, lại lộ ra vô cùng đơn giản.
- Truyền tin tức ra... Nửa tháng sau, mở lại Huyết Ảnh Tế Đàn.
...
Tin tức đôi khi rất bí mật, nhưng đôi khi, lại truyền ra nhanh chóng.
Chỉ trong thời gian ba ngày, bất kể là Hàn Sơn, Thất Tinh Tông, hay là phủ Thanh Châu đều đã nhận được tin tức Huyết Ảnh Tế Đàn mở lại.
Đương nhiên, sự thật giả của tin tức, không ai dám xác định, nhưng loại chuyện mở lại Huyết Ảnh Tế Đàn này, cho dù chỉ có một phần vạn xác suất là thật, đều tuyệt đối không ai dám lơ là.
Phải biết rằng, Huyết Ảnh Tế Đàn mở ra, đồng thời có nghĩa là huyết tế!
Một hồi huyết tế, thường thường có thể sẽ thổi quét mấy vạn, thậm chí là mấy chục vạn người.
Đương nhiên, đối với một số người tu hành nào đó mà nói, bọn họ kỳ thật cũng không bận tâm tới sự sống chết của người thường.
Nhưng cho dù là để giữ gìn thanh danh chính đạo, bọn họ cũng phải nhúng tay.
Cái thứ thanh danh này, nhìn thì hư vô mờ mịt, nhưng trên thực tế, lại gắn chặt với căn cơ địa vị thống trị của toàn bộ chính đạo.
Ví dụ rất đơn giản.
Tất cả người tu hành cũng đều không phải từ hòn đá nhảy ra, đại đa số đệ tử trung hạ tầng, kỳ thật đều ở trong thế tục, thông qua tầng tầng sàng lọc, cuối cùng lựa chọn ra.
Những người đến từ thế tục này, có thể không rõ sự phân chia thực lực của môn phái trong thế giới tu hành, bọn họ chỉ có ấn tượng đơn giản nhất.
Tông môn nào thường ngày trừ ma vệ đạo, cứu được nhiều người, có thanh danh tốt hơn, tất nhiên sẽ trở thành lựa chọn ưu tiên.
Những đệ tử này, nhìn thì thiên phú và thực lực cũng không cao, cũng rất ít có khả năng trở thành cường giả chân chính, nhưng trên thực tế, những đệ tử này, mới là căn cơ ở tầng dưới cùng của tất cả tông môn.
Nếu những tông môn chính đạo này đều thấy chết mà không cứu, một khi thanh danh bị hủy diệt, lại muốn từ trong thế tục chiêu mộ đệ tử, chính là thật sự quá khó khăn.
Huống chi, cho dù bỏ qua những hư danh này không nói.
Chỉ từ sự an toàn của bản thân bọn họ mà nói, bọn họ cũng phải dốc hết toàn lực ngăn cản huyết tế.
Bởi vì một khi huyết tế thành công, cũng có nghĩa là cao thủ của Huyết Ảnh Ma Tông, có thể thông qua huyết tế thu hoạch được lực lượng khủng bố hơn! Một khi để Huyết Ảnh Ma Tông sống lại, mục tiêu của bọn họ, thế tất sẽ không phải những người thường này nữa, mà là các tông môn lớn của Thanh Châu.
...
- Đây là một cái bẫy.
Nghe tin tức thuộc hạ báo lên, mí mắt Ngô Tuyết Tùng cũng không nhếch lên, thản nhiên mở miệng nói.
- Vậy ý của người là?
- Không cần để ý tới! Cho Phá Nam Phi mượn mười lá gan, hắn cũng không dám mở lại Huyết Ảnh Tế Đàn một cách trắng trợn như vậy, đơn giản chỉ là một số thủ thuật che mắt mà thôi.
Nâng chung trà lên uống một ngụm, Ngô Tuyết Tùng thuận miệng nói,
- Phái một độ Thanh Vân Kỵ tới góp náo nhiệt đi, người khác không cần vọng động.
Dừng một chút, Ngô Tuyết Tùng lại mở miệng nói,
- Truyền lời cho Bạch gia, bảo hắn tranh thủ trước khi Huyết Ảnh Tế Đàn mở ra, tìm được địa điểm huyết tế.
- Cái này...
Nghe thấy lời nói của Ngô Tuyết Tùng, người bên cạnh không khỏi hơi ngạc nhiên,
- Đại nhân, e là Bạch gia không có năng lực này?
Vừa rồi còn nói là một cái bẫy, sao trong chớp mắt lại đưa ra loại mệnh lệnh không thể tưởng tượng này.
Đối với Bạch Nhạc, đối với Bạch gia mà nói, đây căn bản chính là một nhiệm vụ cơ hồ là không thể hoàn thành.
- Ta tất nhiên biết Bạch gia không có năng lực này.
Thản nhiên đáp một câu, Ngô Tuyết Tùng tiếp tục nói,
- Nhưng, lần này Huyết Ảnh Ma Tông vốn là vì hắn mà đến. . . Hắn không nhảy ra, vở diễn này làm sao mà diễn được nữa?
- ...
- Đi đi, cứ dựa theo lời ta nói mà làm.
Không định giải thích thêm, Ngô Tuyết Tùng bình tĩnh phân phó.
Từ lúc ban đầu, Bạch Nhạc vốn là mồi bên Thất Tinh Tông và Hàn Sơn chọn ra để dụ Huyết Ảnh Ma Tông mắc câu.
Cũng chính bởi vì vậy, lúc trước Ngô Tuyết Tùng mới đưa cho Bạch Nhạc những linh dược đó.
Đạo lý rất đơn giản, lợi ích thì ngươi đã cầm rồi, như vậy hiện giờ nguy hiểm tới, tất nhiên cũng nên do ngươi gánh, đây vốn là cái giá mà ngươi phải trả.
Đừng nhìn lúc trước Ngô Tuyết Tùng dường như vô cùng thưởng thức Bạch Nhạc, nhưng trên thực tế, căn bản không phải vậy, cho ngươi lợi ích, chỉ là để ngươi theo lý đi chết mà thôi.
Quân cờ chung quy vẫn chỉ là quân cờ!
...
- Tiểu Nhạc, ngươi thật sự muốn ra khỏi thành à?
Ngồi bên cạnh Bạch Nhạc, trong mắt Bạch Thanh Nhã đầy vẻ lo lắng.
Tuy Bạch Thanh Nhã không hiểu tình huống, nhưng lại biết, hiện giờ trong thành Thanh Châu có Thanh Châu Phủ Chủ tọa trấn mới là an toàn nhất, một khi rời khỏi cũng có nghĩa là nguy hiểm rất lớn.
Hắn biết Bạch Nhạc có bản lĩnh, là người tu hành, thậm chí còn lợi hại hơn Bạch Mộc tu luyện ở Hàn Sơn rất nhiều, nhưng, kẻ địch Bạch Nhạc phải đối mặt, cũng lợi hại hơn xa bọn Bạch Thương Hải.
- Yên tâm đi, Thanh Nhã tỷ.
Cười khẽ đứng dậy, vỗ vỗ tay Bạch Thanh Nhã, Bạch Nhạc chậm rãi nói,
- Không chỉ là bọn họ đang đợi, kỳ thật ta cũng đang đợi ngày này. . . Chuyện rồi cũng phải làm một cái kết thúc, như vậy cũng không có gì không tốt.
Trên thực tế, sau khi từ chỗ Đàm Duyệt Cường trở về, Bạch Nhạc một mực đang đợi Huyết Ảnh Ma Tông làm ra phản ứng.
So sánh với Huyết Ảnh Ma Tông, Bạch Nhạc thật sự quá bị động, hắn phải chờ đối phương ra chiêu trước, mới có thể thấy chiêu dỡ chiêu, làm ra phản kích.
Truyền ra tin tức này, dẫn hắn ra khỏi thành là không sai, nhưng. . . Huyết Ảnh Ma Tông chưa chắc đã biết, bọn họ dẫn đến là một tồn tại gì.
Đệ tử Linh Tê Kiếm Tông tất nhiên không cản được sát cục của Huyết Ảnh Ma Tông, nhưng nếu là truyền nhân của Ma Quân... Vậy chưa chắc đã biết được ai thắng ai thua.
Trong mắt lộ ra một tia tinh mang, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi dâng lên một loại cảm giác máu nóng cuồn cuộn.
Các ngươi đã muốn bức ta xuất thủ, vậy thì... Như các ngươi mong muốn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.