Chương 286: Bất kham một kích
Phiêu Linh Huyễn
04/05/2022
Yến Bắc Thần ở đây, ai dám tới chiến!
Chỉ một câu này, lại phảng phất như sét đánh ngang tai, nhất thời khiến cho tất cả mọi người đều đột nhiên biến sắc.
Trong tiền đề đã bạo lộ thân phận truyền nhân Ma Quân, bước vào Thanh Châu Thành, đến Bạch phủ, bản thân điều này đã rất ngạo mạn, cộng với lời nói ra bây giờ, càng như cái tát quất lên mặt tất cả mọi người!
Nhưng nếu tử tế nghĩ lại, cũng chỉ có tính tình ngạo mạn như thế, mới phù hợp với thân phận truyền nhân Thông Thiên Ma Quân!
Ngày xưa Thông Thiên Ma Quân không kiêu ngạo ư?
Độc thân bước lên Đạo Lăng Sơn, ngay trước mặt tất cả người trong thiên hạ hung hăng quất cho Đạo Lăng Thiên Tông một tát, phá thần thoại Đạo Lăng bất bại, như thế chẳng lẽ còn không đủ kiêu ngạo?
Nhưng mà, vậy lại thế nào? !
Vô luận hiện tại Thông Thiên Ma Quân còn sống hay đã chết, trong thiên hạ, liệu có ai dám nói Thông Thiên Ma Quân kiêu ngạo?
- Hay cho câu ai dám tới chiến! Nhãi ranh không biết trời cao đất dày, không học được mấy phần bản lĩnh của Thông Thiên Ma Quân, tính cách kiêu ngạo lại học đủ mười phần, tốt nhất đừng có học hổ không thành lại thành chó.
Có tiếng hừ lạnh vang lên, một đạo thân ảnh theo đó hạ xuống, lành lạnh mở miệng nói.
Ánh mắt rơi trên thân đối phương, lại chỉ thấy đấy là một nam nhân trung niên, thân khoác hoa phục màu đen, chỉ từ khí tức trên người thì thấy, hiển nhiên là người trong chính đạo.
Trên thực tế, chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, đã liên tiếp có mấy bóng người xông vào trong Bạch gia, vô tình hay cố ý vây lại Bạch Nhạc.
Nhướng mày, Bạch Nhạc cười lạnh nói:
- Ngươi tính là cái thá gì, cũng dám nhắc đến sư tôn!
Gần như ngay khi vừa dứt lời, Bạch Nhạc đã đạp chân bước tới, đá xanh chợt nứt ra, lực lượng Thông Thiên Ma Thể phát huy đến cực hạn, nháy mắt cả người mang theo tàn ảnh, vung quyền trực tiếp nện thẳng về phía đối phương.
Có kinh nghiệm trận chiến lần trước với Thanh Bạch, Bạch Nhạc đã khống chế lực lượng bản thân càng thêm thuần thục.
Lúc này ra tay, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn khi đối mặt Thanh Bạch!
Tuy không thể dùng kiếm, nhưng Bạch Nhạc đã âm thầm dung hóa ý của Ngu Kiếm vào trong một quyền này, mặc dù không khả năng nhanh được như Ngu Kiếm, song có lực lượng nhục thân khủng bố, kết hợp với Thông Thiên Ma Công chống đỡ, tốc độ ra tay tự nhiên cũng nhanh đến khó mà tưởng tượng!
Trung niên kia hiển nhiên không ngờ, ngay trước mặt nhiều người như vậy, Yến Bắc Thần lại vẫn dám lớn lối ra tay trước, phản ứng tự nhiên chậm mất một nhịp, đợi khi hắn ý thức được Yến Bắc Thần xuất thủ, quyền kia đã bất ngờ ập đến trước mặt.
Tròng mắt co rụt lại, gần như trong vô thức, trung niên kia giơ tay lên vỗ xuống một chưởng.
Nhưng mà, chính cái vỗ trong vô thức đó khiến hắn hứng chịu quả đắng!
Thông Thiên Ma Thể bước đến cảnh giới thối cốt, lực lượng Bạch Nhạc trở nên vô cùng khủng khiếp, dù là ma tu chuyên luyện mỗi ngón tay như Thanh Bạch cũng có thể liều mạng đánh ngang tay, huống hồ là người trong huyền môn như hắn.
Chỉ nghe có tiếng xương gãy răng rắc, cánh tay trung niên vỗ tới một quyền kia chợt bị cự lực ập tới, trực tiếp chấn cho khớp xương nứt vỡ.
Gần như chỉ nháy mắt, linh lực trong cơ thể bạo phát, dựa vào lực lượng Tinh Cung Cảnh, thân hình trung niên khoái tốc giật lui, miệng phát ra tiếng kêu đau đớn, lui chừng hơn mười trượng mới ổn định thân hình.
- Gà đất chó sành, không kham một kích!
Cười lạnh, Bạch Nhạc lại không truy kích, chỉ khinh thường giễu cợt nói.
- . . .
Tức thì, toàn trường chết lặng!
Mặc dù lấy ánh mắt chúng nhân, tự nhiên nhìn ra được, một quyền này là Yến Bắc Thần giở trò, đánh đối phương trở tay không kịp, hơn nữa đối phương quả thực cũng quá mức khinh địch, bởi thế mới ăn lỗ lớn.
Nhưng dù là thế, thực lực một quyền này triển hiện ra cũng khiến người nhịn không được ngấm ngầm cả kinh!
Linh Phủ Cảnh a!
Vô luận lý do thế nào, một tên Linh Phủ Cảnh, bằng vào một quyền đả thương cường giả Tinh Cung Cảnh, điều này thực sự quá khoa trương.
- Tiểu súc sinh, ta giết ngươi!
Ăn lỗ lớn như thế, khuôn mặt trung niên kia lập tức trướng đến đỏ hồng, phẫn nộ gầm lên một tiếng, trên thân đột nhiên lộ ra hư ảnh Tinh Cung, linh lực khủng bố bạo phát, hung hăng ép tới Bạch Nhạc.
- Bùi huynh, chớ nổi giận, đừng để bị tiểu tặc này gài!
Thấy Bùi Văn Hải phát nộ, có người quen biết Bùi Văn Hải vội lên tiếng ngăn cản, trầm giọng nhắc nhở nói.
Họ Bùi?
Trong lòng hơi nhảy, lúc này Bạch Nhạc đã đoán được thân phận đối phương, âm thầm cười lạnh.
- Yến Bắc Thần, ngươi tới đây chẳng lẽ là để sái uy phong với chúng ta?
Liếc nhìn Bạch Nhạc, Chu Mộng Dương lần nữa mở miệng nói.
Chắp tay mà đứng, Bạch Nhạc nhàn nhạt nói:
- Các ngươi trông chừng ở đây vì cái gì, ta đến tự nhiên cũng vì cái đó.
Nghe thế, trong lòng chúng nhân đột nhiên hơi nhảy, lập tức liền có phản ứng.
Linh Khư Quả!
Hiện tại Yến Bắc Thần đã bước đến Linh Phủ hậu kỳ, chính là thời khắc then chốt để xung kích Tinh Cung Cảnh, Linh Khư Quả lại có tác dụng quá lớn đối với khai mở Tinh Cung! Bản thân Thông Thiên Ma Công rất khủng bố, sợ rằng chỉ khi có được bảo vật như Linh Khư Quả, Yến Bắc Thần mới có thể yên tâm xung kích Tinh Cung Cảnh.
Có thể nói, đối với Linh Khư Quả, Yến Bắc Thần bắt buộc phải có cho bằng được!
Không để ý tới phản ứng của chúng nhân, Bạch Nhạc thản nhiên mở miệng nói tiếp:
- Ta tới là vì nói cho Bạch Nhạc, bằng thực lực của hắn không giữ được Linh Khư Quả! Ta nếu đã có thể đoạt của hắn một lần, tự nhiên có thể đoạt lần thứ hai. . . Bằng đám người các ngươi, không ai tranh được với ta!
Cười lạnh nhìn chúng nhân, Bạch Nhạc nói tiếp:
- Đám người trong chính đạo các ngươi, ai nấy rõ ràng đều muốn cướp đoạt Linh Khư Quả, lại cứ bày ra bộ mặt ngụy quân tử, đúng là khiến người buồn nôn!
- Thứ Yến Bắc Thần ta muốn, tự nhiên sẽ có được! Ai dám ngăn trở, ta liền giết kẻ đó!
Lời này nói ra đằng đằng sát khí, cũng khiến tất cả mọi người tại trường ngấm ngầm kinh hãi, dù có lòng muốn phản bác, lại căn bản không biết nên nói thế nào.
Trừ Chu Mộng Dương và Mộng Thiên Thu ra, người khác thủ ở đây là vì cái gì, trong lòng ai nấy đều rõ ràng, về điểm này, còn thật không cao thượng hơn Yến Bắc Thần là mấy.
- Tiểu hữu đã tự tin như vậy, sao không dám lấy mặt thật gặp người?
Đột nhiên, có tiếng nói quen thuộc chậm rãi vang lên, khiến trong lòng Bạch Nhạc không khỏi đột nhiên cả kinh!
Mộng Thiên Thu!
Dù là Bạch Nhạc cũng căn bản không ngờ, Mộng Thiên Thu lại ở chỗ này.
Lấy Thiên Cơ Biến cải biến dung mạo, Bạch Nhạc tự tin có thể lừa gạt tất cả cường giả Tinh Cung Cảnh, nhưng trong đó, tự nhiên không bao gồm Mộng Thiên Thu!
Bản thân Mộng Thiên Thu vốn là huyễn thuật đại sư, Thiên Cơ Biến càng là do hắn truyền cho Bạch Nhạc, nếu hắn còn nhìn không ra Bạch Nhạc động tay động chân thay đổi dung mạo, vậy há chẳng phải thành chuyện cười.
Chỉ là nghe được lời này của Mộng Thiên Thu, nhất thời trong lòng Bạch Nhạc càng thêm tự tin.
Hắn sợ nhất thật chính là Mộng Thiên Thu có thể trực tiếp nhìn xuyên ngụy trang, nhận ra hắn, nhưng giờ xem ra, Mộng Thiên Thu gần gần phát hiện hắn dùng huyễn thuật cải biến dung mạo, chứ chưa thể triệt để nhìn thấu!
Nếu chỉ là vậy, ngược lại có thể miễn cưỡng chấp nhận.
Trên thực tế, Bạch Nhạc không rõ ràng, ngay khi nhìn thấy hắn, Mộng Thiên Thu đã có chút sinh nghi! Chỉ là lần này trước khi tới Thanh Châu Thành, Bạch Nhạc đã tử tế tham ngộ Thiên Cơ Biến suốt nửa tháng, hiểu rõ cách dùng lực lượng cải biến khí tức thần hồn, như thế, thứ thay đổi không chỉ có mỗi dung mạo mà còn bao gồm khí tức thần hồn.
Chính bởi vậy, Mộng Thiên Thu mới không thể nhận ra hắn.
Bằng không, nếu đổi thành trước kia, chỉ bằng một cái liếc mắt liền đủ để Mộng Thiên Thu nhìn xuyên hư ảo, nhận ra hắn.
Chỉ là, tuy vậy, huyễn thuật chi đạo của Bạch Nhạc rốt cục vẫn mang theo mấy phần vết tích Thiên Cơ Biến, chính điều này mới khiến Mộng Thiên Thu không khỏi sinh nghi.
- Vị này chính là Thiên Thu đại sư? Quả nhiên danh bất hư truyền!
Hơi hơi ôm quyền, Bạch Nhạc nhàn nhạt nói:
- Gia sư từng nói qua, ngày xưa hắn từng có duyên gặp qua Thiên Thu đại sư một lần, luận về huyễn thuật chia đạo, hắn kém xa Thiên Thu đại sư, nếu có cơ hội ta hi vọng có thể bái nhập môn hạ đại sư. . . Đáng tiếc, giờ Yến mỗ đã nhập ma, ngược lại không có cơ hội đó nữa.
Lời này, Bạch Nhạc nói rất nhẹ nhàng, nhưng tin tức lộ ra trong đó lại cực nhiều.
Đầu tiên, chúng nhân có thể nghe ra được, gia sư mà Yến Bắc Thần đang nói tuyệt đối không phải Thông Thiên Ma Quân, mà là sư phụ của Yến Bắc Thần trước khi hắn trở thành truyền nhân Thông Thiên Ma Quân.
Thứ hai, từ câu nói này liền có thể suy đoán ra, sợ rằng Thông Thiên Ma Quân trước khi bước lên Đạo Lăng Sơn đã nhận Yến Bắc Thần làm đệ tử, bằng không, chỉ trong một đoạn thời gian ngắn ngủi, Yến Bắc Thần quyết không khả năng tán đi một thân linh lực, trọng tu đến cảnh giới bực này.
Hơn nữa, theo như ý trong lời Yến Bắc Thần, cái tên Yến Bắc Thần này khả năng cao vốn là người Thanh Châu, như vậy vị sư tôn kia của hắn mới có thể gặp qua Mộng Thiên Thu!
Trên thực tế, đừng nói người ngoài, dù là Mộng Thiên Thu, khắc này đều không khỏi có chút ngập ngừng.
Ở huyễn thuật chi đạo, danh tiếng hắn quả thực vang vọng khắp Thanh châu, thậm chí đưa mắt toàn thiên hạ cũng tính là huyễn thuật đại sư vô cùng nổi danh.
Đời này tuy hiếm khi rời khỏi Thanh châu, nhưng năm đó quả thực từng cùng một ít đồng đạo tu hành huyễn thuật thảo luận qua về huyễn thuật chi đạo.
Nếu có một vị huyễn thuật đại sư ngày xưa từng trao đổi qua tâm đắc với hắn, như vậy trong huyễn thuật truyền thụ có chứa vài phần vết tích quen thuộc cũng chẳng có gì là lạ.
Rốt cuộc, tu hành huyễn thuật chi đạo, căn nguyên vẫn ở mỗi cá nhân, mỗi người đều có hiểu biết bất đồng đối với huyễn thuật, dù là ra từ cùng một sư phụ thì vẫn có sai khác nhất định!
Quan trọng hơn hết là. . . Mộng Thiên Thu thật sự cách nào tưởng tượng, có người lại có thể đồng thời tu hành hai loại pháp môn đạo ma!
Trên thực tế, đây cũng chính là điểm đặc thù của Thông Thiên Ma Công, nếu không như vậy, Thông Thiên Ma Quân há lại không yên tâm để cho Bạch Nhạc bái nhập vào trong huyền môn, tu hành pháp môn huyền môn, đối với truyền nhân Bạch Nhạc này mà nói, đây chính là phương án tự vệ tốt nhất.
- Ngươi đã từng thân trong huyền môn, sao lại tự cam đọa lạc, rơi vào ma đạo!
Lắc đầu, Mộng Thiên Thu chậm rãi nói:
- Thông Thiên Ma Quân tuy mạnh, nhưng rốt cục không phải chính đồ, chỉ vì tham luyến được mất nhất thời, lại đi đánh mất căn bản làm người, thật sự là không khôn ngoan!
Lời này, đừng nói Bạch Nhạc, ngay cả đám người xung quanh đều không khỏi ngấm ngầm bĩu môi khinh thường, cũng chỉ có loại người cổ hủ như Mộng Thiên Thu loại mới nói ra được lời như thế.
Chúng nhân tại trường, ai nấy đặt tay lên ngực mà tự hỏi, nếu trước khi bước vào Tinh Cung lại có được cơ hội bái nhập môn hạ Thông Thiên Ma Quân, ai sẽ cự tuyệt?
Cái gọi là chính ma, đứng trước lợi ích tuyệt đối, thực sự chẳng đáng là gì.
…
Chỉ một câu này, lại phảng phất như sét đánh ngang tai, nhất thời khiến cho tất cả mọi người đều đột nhiên biến sắc.
Trong tiền đề đã bạo lộ thân phận truyền nhân Ma Quân, bước vào Thanh Châu Thành, đến Bạch phủ, bản thân điều này đã rất ngạo mạn, cộng với lời nói ra bây giờ, càng như cái tát quất lên mặt tất cả mọi người!
Nhưng nếu tử tế nghĩ lại, cũng chỉ có tính tình ngạo mạn như thế, mới phù hợp với thân phận truyền nhân Thông Thiên Ma Quân!
Ngày xưa Thông Thiên Ma Quân không kiêu ngạo ư?
Độc thân bước lên Đạo Lăng Sơn, ngay trước mặt tất cả người trong thiên hạ hung hăng quất cho Đạo Lăng Thiên Tông một tát, phá thần thoại Đạo Lăng bất bại, như thế chẳng lẽ còn không đủ kiêu ngạo?
Nhưng mà, vậy lại thế nào? !
Vô luận hiện tại Thông Thiên Ma Quân còn sống hay đã chết, trong thiên hạ, liệu có ai dám nói Thông Thiên Ma Quân kiêu ngạo?
- Hay cho câu ai dám tới chiến! Nhãi ranh không biết trời cao đất dày, không học được mấy phần bản lĩnh của Thông Thiên Ma Quân, tính cách kiêu ngạo lại học đủ mười phần, tốt nhất đừng có học hổ không thành lại thành chó.
Có tiếng hừ lạnh vang lên, một đạo thân ảnh theo đó hạ xuống, lành lạnh mở miệng nói.
Ánh mắt rơi trên thân đối phương, lại chỉ thấy đấy là một nam nhân trung niên, thân khoác hoa phục màu đen, chỉ từ khí tức trên người thì thấy, hiển nhiên là người trong chính đạo.
Trên thực tế, chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, đã liên tiếp có mấy bóng người xông vào trong Bạch gia, vô tình hay cố ý vây lại Bạch Nhạc.
Nhướng mày, Bạch Nhạc cười lạnh nói:
- Ngươi tính là cái thá gì, cũng dám nhắc đến sư tôn!
Gần như ngay khi vừa dứt lời, Bạch Nhạc đã đạp chân bước tới, đá xanh chợt nứt ra, lực lượng Thông Thiên Ma Thể phát huy đến cực hạn, nháy mắt cả người mang theo tàn ảnh, vung quyền trực tiếp nện thẳng về phía đối phương.
Có kinh nghiệm trận chiến lần trước với Thanh Bạch, Bạch Nhạc đã khống chế lực lượng bản thân càng thêm thuần thục.
Lúc này ra tay, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn khi đối mặt Thanh Bạch!
Tuy không thể dùng kiếm, nhưng Bạch Nhạc đã âm thầm dung hóa ý của Ngu Kiếm vào trong một quyền này, mặc dù không khả năng nhanh được như Ngu Kiếm, song có lực lượng nhục thân khủng bố, kết hợp với Thông Thiên Ma Công chống đỡ, tốc độ ra tay tự nhiên cũng nhanh đến khó mà tưởng tượng!
Trung niên kia hiển nhiên không ngờ, ngay trước mặt nhiều người như vậy, Yến Bắc Thần lại vẫn dám lớn lối ra tay trước, phản ứng tự nhiên chậm mất một nhịp, đợi khi hắn ý thức được Yến Bắc Thần xuất thủ, quyền kia đã bất ngờ ập đến trước mặt.
Tròng mắt co rụt lại, gần như trong vô thức, trung niên kia giơ tay lên vỗ xuống một chưởng.
Nhưng mà, chính cái vỗ trong vô thức đó khiến hắn hứng chịu quả đắng!
Thông Thiên Ma Thể bước đến cảnh giới thối cốt, lực lượng Bạch Nhạc trở nên vô cùng khủng khiếp, dù là ma tu chuyên luyện mỗi ngón tay như Thanh Bạch cũng có thể liều mạng đánh ngang tay, huống hồ là người trong huyền môn như hắn.
Chỉ nghe có tiếng xương gãy răng rắc, cánh tay trung niên vỗ tới một quyền kia chợt bị cự lực ập tới, trực tiếp chấn cho khớp xương nứt vỡ.
Gần như chỉ nháy mắt, linh lực trong cơ thể bạo phát, dựa vào lực lượng Tinh Cung Cảnh, thân hình trung niên khoái tốc giật lui, miệng phát ra tiếng kêu đau đớn, lui chừng hơn mười trượng mới ổn định thân hình.
- Gà đất chó sành, không kham một kích!
Cười lạnh, Bạch Nhạc lại không truy kích, chỉ khinh thường giễu cợt nói.
- . . .
Tức thì, toàn trường chết lặng!
Mặc dù lấy ánh mắt chúng nhân, tự nhiên nhìn ra được, một quyền này là Yến Bắc Thần giở trò, đánh đối phương trở tay không kịp, hơn nữa đối phương quả thực cũng quá mức khinh địch, bởi thế mới ăn lỗ lớn.
Nhưng dù là thế, thực lực một quyền này triển hiện ra cũng khiến người nhịn không được ngấm ngầm cả kinh!
Linh Phủ Cảnh a!
Vô luận lý do thế nào, một tên Linh Phủ Cảnh, bằng vào một quyền đả thương cường giả Tinh Cung Cảnh, điều này thực sự quá khoa trương.
- Tiểu súc sinh, ta giết ngươi!
Ăn lỗ lớn như thế, khuôn mặt trung niên kia lập tức trướng đến đỏ hồng, phẫn nộ gầm lên một tiếng, trên thân đột nhiên lộ ra hư ảnh Tinh Cung, linh lực khủng bố bạo phát, hung hăng ép tới Bạch Nhạc.
- Bùi huynh, chớ nổi giận, đừng để bị tiểu tặc này gài!
Thấy Bùi Văn Hải phát nộ, có người quen biết Bùi Văn Hải vội lên tiếng ngăn cản, trầm giọng nhắc nhở nói.
Họ Bùi?
Trong lòng hơi nhảy, lúc này Bạch Nhạc đã đoán được thân phận đối phương, âm thầm cười lạnh.
- Yến Bắc Thần, ngươi tới đây chẳng lẽ là để sái uy phong với chúng ta?
Liếc nhìn Bạch Nhạc, Chu Mộng Dương lần nữa mở miệng nói.
Chắp tay mà đứng, Bạch Nhạc nhàn nhạt nói:
- Các ngươi trông chừng ở đây vì cái gì, ta đến tự nhiên cũng vì cái đó.
Nghe thế, trong lòng chúng nhân đột nhiên hơi nhảy, lập tức liền có phản ứng.
Linh Khư Quả!
Hiện tại Yến Bắc Thần đã bước đến Linh Phủ hậu kỳ, chính là thời khắc then chốt để xung kích Tinh Cung Cảnh, Linh Khư Quả lại có tác dụng quá lớn đối với khai mở Tinh Cung! Bản thân Thông Thiên Ma Công rất khủng bố, sợ rằng chỉ khi có được bảo vật như Linh Khư Quả, Yến Bắc Thần mới có thể yên tâm xung kích Tinh Cung Cảnh.
Có thể nói, đối với Linh Khư Quả, Yến Bắc Thần bắt buộc phải có cho bằng được!
Không để ý tới phản ứng của chúng nhân, Bạch Nhạc thản nhiên mở miệng nói tiếp:
- Ta tới là vì nói cho Bạch Nhạc, bằng thực lực của hắn không giữ được Linh Khư Quả! Ta nếu đã có thể đoạt của hắn một lần, tự nhiên có thể đoạt lần thứ hai. . . Bằng đám người các ngươi, không ai tranh được với ta!
Cười lạnh nhìn chúng nhân, Bạch Nhạc nói tiếp:
- Đám người trong chính đạo các ngươi, ai nấy rõ ràng đều muốn cướp đoạt Linh Khư Quả, lại cứ bày ra bộ mặt ngụy quân tử, đúng là khiến người buồn nôn!
- Thứ Yến Bắc Thần ta muốn, tự nhiên sẽ có được! Ai dám ngăn trở, ta liền giết kẻ đó!
Lời này nói ra đằng đằng sát khí, cũng khiến tất cả mọi người tại trường ngấm ngầm kinh hãi, dù có lòng muốn phản bác, lại căn bản không biết nên nói thế nào.
Trừ Chu Mộng Dương và Mộng Thiên Thu ra, người khác thủ ở đây là vì cái gì, trong lòng ai nấy đều rõ ràng, về điểm này, còn thật không cao thượng hơn Yến Bắc Thần là mấy.
- Tiểu hữu đã tự tin như vậy, sao không dám lấy mặt thật gặp người?
Đột nhiên, có tiếng nói quen thuộc chậm rãi vang lên, khiến trong lòng Bạch Nhạc không khỏi đột nhiên cả kinh!
Mộng Thiên Thu!
Dù là Bạch Nhạc cũng căn bản không ngờ, Mộng Thiên Thu lại ở chỗ này.
Lấy Thiên Cơ Biến cải biến dung mạo, Bạch Nhạc tự tin có thể lừa gạt tất cả cường giả Tinh Cung Cảnh, nhưng trong đó, tự nhiên không bao gồm Mộng Thiên Thu!
Bản thân Mộng Thiên Thu vốn là huyễn thuật đại sư, Thiên Cơ Biến càng là do hắn truyền cho Bạch Nhạc, nếu hắn còn nhìn không ra Bạch Nhạc động tay động chân thay đổi dung mạo, vậy há chẳng phải thành chuyện cười.
Chỉ là nghe được lời này của Mộng Thiên Thu, nhất thời trong lòng Bạch Nhạc càng thêm tự tin.
Hắn sợ nhất thật chính là Mộng Thiên Thu có thể trực tiếp nhìn xuyên ngụy trang, nhận ra hắn, nhưng giờ xem ra, Mộng Thiên Thu gần gần phát hiện hắn dùng huyễn thuật cải biến dung mạo, chứ chưa thể triệt để nhìn thấu!
Nếu chỉ là vậy, ngược lại có thể miễn cưỡng chấp nhận.
Trên thực tế, Bạch Nhạc không rõ ràng, ngay khi nhìn thấy hắn, Mộng Thiên Thu đã có chút sinh nghi! Chỉ là lần này trước khi tới Thanh Châu Thành, Bạch Nhạc đã tử tế tham ngộ Thiên Cơ Biến suốt nửa tháng, hiểu rõ cách dùng lực lượng cải biến khí tức thần hồn, như thế, thứ thay đổi không chỉ có mỗi dung mạo mà còn bao gồm khí tức thần hồn.
Chính bởi vậy, Mộng Thiên Thu mới không thể nhận ra hắn.
Bằng không, nếu đổi thành trước kia, chỉ bằng một cái liếc mắt liền đủ để Mộng Thiên Thu nhìn xuyên hư ảo, nhận ra hắn.
Chỉ là, tuy vậy, huyễn thuật chi đạo của Bạch Nhạc rốt cục vẫn mang theo mấy phần vết tích Thiên Cơ Biến, chính điều này mới khiến Mộng Thiên Thu không khỏi sinh nghi.
- Vị này chính là Thiên Thu đại sư? Quả nhiên danh bất hư truyền!
Hơi hơi ôm quyền, Bạch Nhạc nhàn nhạt nói:
- Gia sư từng nói qua, ngày xưa hắn từng có duyên gặp qua Thiên Thu đại sư một lần, luận về huyễn thuật chia đạo, hắn kém xa Thiên Thu đại sư, nếu có cơ hội ta hi vọng có thể bái nhập môn hạ đại sư. . . Đáng tiếc, giờ Yến mỗ đã nhập ma, ngược lại không có cơ hội đó nữa.
Lời này, Bạch Nhạc nói rất nhẹ nhàng, nhưng tin tức lộ ra trong đó lại cực nhiều.
Đầu tiên, chúng nhân có thể nghe ra được, gia sư mà Yến Bắc Thần đang nói tuyệt đối không phải Thông Thiên Ma Quân, mà là sư phụ của Yến Bắc Thần trước khi hắn trở thành truyền nhân Thông Thiên Ma Quân.
Thứ hai, từ câu nói này liền có thể suy đoán ra, sợ rằng Thông Thiên Ma Quân trước khi bước lên Đạo Lăng Sơn đã nhận Yến Bắc Thần làm đệ tử, bằng không, chỉ trong một đoạn thời gian ngắn ngủi, Yến Bắc Thần quyết không khả năng tán đi một thân linh lực, trọng tu đến cảnh giới bực này.
Hơn nữa, theo như ý trong lời Yến Bắc Thần, cái tên Yến Bắc Thần này khả năng cao vốn là người Thanh Châu, như vậy vị sư tôn kia của hắn mới có thể gặp qua Mộng Thiên Thu!
Trên thực tế, đừng nói người ngoài, dù là Mộng Thiên Thu, khắc này đều không khỏi có chút ngập ngừng.
Ở huyễn thuật chi đạo, danh tiếng hắn quả thực vang vọng khắp Thanh châu, thậm chí đưa mắt toàn thiên hạ cũng tính là huyễn thuật đại sư vô cùng nổi danh.
Đời này tuy hiếm khi rời khỏi Thanh châu, nhưng năm đó quả thực từng cùng một ít đồng đạo tu hành huyễn thuật thảo luận qua về huyễn thuật chi đạo.
Nếu có một vị huyễn thuật đại sư ngày xưa từng trao đổi qua tâm đắc với hắn, như vậy trong huyễn thuật truyền thụ có chứa vài phần vết tích quen thuộc cũng chẳng có gì là lạ.
Rốt cuộc, tu hành huyễn thuật chi đạo, căn nguyên vẫn ở mỗi cá nhân, mỗi người đều có hiểu biết bất đồng đối với huyễn thuật, dù là ra từ cùng một sư phụ thì vẫn có sai khác nhất định!
Quan trọng hơn hết là. . . Mộng Thiên Thu thật sự cách nào tưởng tượng, có người lại có thể đồng thời tu hành hai loại pháp môn đạo ma!
Trên thực tế, đây cũng chính là điểm đặc thù của Thông Thiên Ma Công, nếu không như vậy, Thông Thiên Ma Quân há lại không yên tâm để cho Bạch Nhạc bái nhập vào trong huyền môn, tu hành pháp môn huyền môn, đối với truyền nhân Bạch Nhạc này mà nói, đây chính là phương án tự vệ tốt nhất.
- Ngươi đã từng thân trong huyền môn, sao lại tự cam đọa lạc, rơi vào ma đạo!
Lắc đầu, Mộng Thiên Thu chậm rãi nói:
- Thông Thiên Ma Quân tuy mạnh, nhưng rốt cục không phải chính đồ, chỉ vì tham luyến được mất nhất thời, lại đi đánh mất căn bản làm người, thật sự là không khôn ngoan!
Lời này, đừng nói Bạch Nhạc, ngay cả đám người xung quanh đều không khỏi ngấm ngầm bĩu môi khinh thường, cũng chỉ có loại người cổ hủ như Mộng Thiên Thu loại mới nói ra được lời như thế.
Chúng nhân tại trường, ai nấy đặt tay lên ngực mà tự hỏi, nếu trước khi bước vào Tinh Cung lại có được cơ hội bái nhập môn hạ Thông Thiên Ma Quân, ai sẽ cự tuyệt?
Cái gọi là chính ma, đứng trước lợi ích tuyệt đối, thực sự chẳng đáng là gì.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.